[Đồng Ánh Quỳnh X Minh Hằng] Tôi Thương Cô Hai Hằng
Giới thiệu nhân vật
Lê Ngọc Minh Hằng
Lê Ngọc Minh Hằng, 28 tuổi con gái cả ông lý trưởng – nổi tiếng trong vùng vì nhan sắc xinh đẹp, tính tình dịu dàng, tốt bụng, tháo vát chịu thương chịu khó. Được cả làng yêu quý dù là con quan. Phụ giúp cha mẹ chăm lo chuyện đồng áng, xưởng vải. Ai cũng mê mẩn cô nhưng cô không chịu vì 10 năm qua cô chờ Trí Phong- thanh mai trúc mã, con trai ông Hương bộ, người từng học ở Nam Vang từ Pháp trở về.
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh, 25 tuổi, con gái út của ông Hội đồng Đồng Văn Hào, giàu nứt đố đổ vách, có ba anh trai nhưng cô là “cục vàng”được cả nhà hết mực cưng chiều. Trở về sau 4 năm du học Pháp, mở quán rượu trên Sài thành. Xinh đẹp, thông minh, nhưng lại thích ăn chơi nên bị nhiều tin đồn thất thiệt.
Lê Thy Ngọc
Lê Thy Ngọc, 17 tuổi, con gái út của ông Chánh tổng, em gái Minh Hằng. Thông minh, nhanh nhẹn, vui tính xinh đẹp không kém chị. Chuẩn bị thi tú tài nhưng lại ham chơi
Nguyễn Khoa Tóc Tiên
Nguyễn Khoa Tóc Tiên, 27 tuổi, bạn của Đồng Ánh Quỳnh. Cả hai biết nhau khi Quỳnh còn học ở bên Pháp. Xinh đẹp kiểu sắc sảo, có gia thế trên Sài Gòn, phụ giúp Quỳnh kinh doanh.
Trí Phong
Trí Phong, 29 tuổi, thanh mai trúc mã với Minh Hằng. Hẹn ước sau khi trở về từ Pháp sẽ cưới cô làm vợ. Nhưng đi biệt tích 10 năm, chỉ thi thoảng gửi thư, gửi quà về cho Minh Hằng.
Bùi Lan Hương
Bùi Lan Hương, 35 tuổi, bà quản bên nhà Minh Hằng. Rất kỹ tính, ai gặp cũng sợ. Hỗ trợ cô Hai Hằng trong nhiều công việc
Phan Lê Ái Phương
Phan Lê Ái Phương, 35 tuổi, chủ tiệm vàng trên Sài thành. Rất thân thiết với nhà Hội đồng Hào. Giúp gia đình làm ăn trong suốt nhiều năm qua
Huệ Phương
Huệ Phương, 17 tuổi, bạn thân Thy Ngọc. Hay rủ Thy Ngọc đi nhảy đầm, đi chơi. Xinh xắn, thông minh
Dậu
Con Thắm, gia nô thân cận của cô ba Đồng
Thằng Tý
Thằng tý, gia nô của cô Hai Hằng, được cô Hai Hằng cưu mang
Thành kiến
Tháng Ba về, trời chớm nắng, những cụm hoa sứ trắng muốt chen nhau nở rộ trước hiên nhà ông Lý trường Lê. Lúc này cô hai Hằng, cũng khi kiểm tra xong sổ sách trong ngày liền vội vã xuống bếp kiểm tra cơm nước cho cữ trưa.
Lê Ngọc Minh Hằng
Thằng Tý đâu sao trưa chờ trưa chật rồi mà vẫn chưa chuẩn bị cơm nước cho ông bà?
Minh Hằng chống tay lên cửa, dáng người nhỏ nhắn nhưng thướt tha như sương mai, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ vang vọng ra sân
Thằng Tý
Dạ, cô ơi, cô ơi…
Thằng Tý đang bổ củi, mồ hôi nhễ nhại vội vã chạy vào
Lê Ngọc Minh Hằng
Ai đánh mà mày phải vội
Thằng Tý
Hì hì con xin lỗi
Lê Ngọc Minh Hằng
Nói cô nghe sao giờ này chưa chuẩn bị cơm nước cho ông bà?
Thằng Tý
Cô ơi cô quên rồi à, nay ông bà lên tỉnh để đi ăn đám lớn của quan trên. Đi ba ngày lận.
Thằng Tý vừa gãi đầu vừa cười hì hì. Người nó nhỏ con, đen nhẻm nhưng việc lớn bé gì trong nhà nó cũng không ngại làm nên cô Hai thương nó lắm. Nó còn được cô hai Hằng cưu mang trong một lần suýt bị người ta đánh chết ở chợ nên lúc nào cũng một mực đi theo cô từ đó tới giờ
Lê Ngọc Minh Hằng
Ờ ha, ông bà dặn mà cô quên. Thế cô út đâu? Sáng giờ cô không có nghe tiếng nó
Thằng Tý
Dạ, cô út đi mua sắm với cô Huệ Phương nên nên….
Thằng Tý lắp bắp khi nhìn thấy cái chau mày khẽ khàng của cô hai.
Lê Ngọc Minh Hằng
Con bé này, không biết học hành đến đâu mà chỉ thấy ham chơi
Thằng Tý
C cô cô ơi, con dọn cơm cho cô nha. Cũng trưa rồi
Thằng Tý nhanh nhảu đưa chuyện,
Lê Ngọc Minh Hằng
Ừ thôi, dọn cơm cho cô, chiều cô còn phải ra xưởng. Con Dậu về kêu nó chiều nay đi với cô
Thằng Tý
Trời, cô lại ra xưởng chi. Sáng giờ cô đã lo sổ sách đồng áng rồi, cô để bà quản lo nay cô nghỉ đi, con sợ cô vất vả
Lê Ngọc Minh Hằng
Không nghỉ được, đợt này hàng hóa về nhiều, nhiều quan lớn cũng đặt vải, cần phải kiểm tra kỹ. Một mình bà quản làm sẽ làm không xuể.
Cô hai Hằng là vậy đó. Không chỉ xinh đẹp nhất vùng mà còn rất chăm chỉ, tháo vát. Kể từ khi mới lớn cô đã phụ giúp cha lo sổ sách đồng áng, phụ giúp mẹ công việc ở xưởng vải. Cô giàu có, xinh đẹp nhưng không hề kiêu căng, ai gặp khó cô mà thấy cô đều giúp, nên cả làng này ai cũng yêu mến cô hai Hằng.
Cô hai cũng đẹp như cái tên của cô vậy Lê Ngọc Minh Hằng, cao quý, sáng trong như ngọc.
Trai trong vùng chết mê chết mệt cô, tháng nào cũng có người mang sính lễ đến hỏi cưới nhưng đều bị cô từ chối vì trong lòng cô có người thương rồi.
Mới ngồi xuống mâm cơm thì trước cổng nhà cô một chiếc Citroen đen bóng đậu xịch trước cửa nhà cô, lần nào cũng khiến người ta phải trầm trồ.
Đồng Ánh Quỳnh
Cô hai, cô cơm nước gì chưa?
Từ xe, một dáng người cao ráo, tóc búi gọn gàng, mặc áo corset đỏ rực bước ra, mùi nước hoa nồng nặc cả sân, tự nhiên tiến thẳng đến chỗ cô hai Hằng.
Còn ai khác cô út cưng nhà Hội đồng Đồng giàu nhất cái làng này. Đi du học Pháp mấy năm, về lại mải chơi trên thành phố. Ông Hội đồng Đồng do quá nhớ con bèn bày mưu ốm nặng cô mới chịu về.
Đi xa làng lâu năm lại là cậu ấm cô chiêu nên trong làng cũng có nhiều tin đồn thất thiệt về cô. Người ta kể cô đi xe độc mã, mặc đồ lối Tây, tính tình quái lạ, nói chuyện ngang hàng với cả quan trên nên ai gặp cũng có chút e dè
Lê Ngọc Minh Hằng
Cô ba Đồng lại tới đây có chuyện gì vậy đa?
Đồng Ánh Quỳnh
Hì hì, sáng nay lên huyện tiện mua cho cô 1 ít bánh tét với cầm ít quà sang cho cô út.
Lê Ngọc Minh Hằng
Trời, thôi cô cầm về đi, tui không dám nhận. Ngày nào cô cũng cầm quà cáp sang.
Đồng Ánh Quỳnh
Có gì đâu, chỉ là đòn bánh tét thôi với ít bánh kẹo cho mấy đứa nhỏ thôi. Tấm lòng của tôi chẳng lẽ cô lại nỡ từ chối sao?
Minh Hằng nhìn thấy Đồng Ánh Quỳnh lại trở nên chán ghét.
Ánh Quỳnh kể từ khi bị cha giả ốm gọi về liền chán nản vì không được đi chơi, luôn kiếm cớ 1-2 hôm về lại Sài Gòn. Một hôm cô được ông Hội nhờ sang nhà Lý trưởng lấy miếng vải tặng quan trên. Vừa đúng sang thì gặp cô hai Hằng đang chăm chú sổ sách, mái tóc vấn gọn gàng, mặc chiếc áo ba ba màu hồng gấm vừa đáng yêu vừa nghiêm nghị liền trúng tiếng sét ái tình.
Cô út Đồng đi đông đi tây, quen qua đường cũng nhiều kiểu phụ nữ nhưng chưa từng ai hấp dẫn cô như Minh Hằng. Làn da trắng mịn, dáng người nhỏ nhắn mềm mại như nước đặc biệt là đôi má phúng phính nhìn chỉ muốn hôn.
Thằng Tý
Đúng rồi đó cô, có đòn bánh tét hà cô nhận cho cô ba vui
Lê Ngọc Minh Hằng
Thôi được rồi, cảm ơn cô, thằng tý cầm vào trong nhà
Cô hai Hằng liếc thằng tý 1 cái, bình thường cô hiền lắm mà cứ gặp cô ba Đồng là cô hai lại thay tính đổi nết khiến thằng Tý không dám nói thêm câu nào.
Lê Ngọc Minh Hằng
Không biết hôm nay mẫu vải của bên tôi lại gặp trục trặc chi khiến cô ba Đồng lại đích thân sang đây?
Đồng Ánh Quỳnh
Hì hì, đâu có đâu, tôi sang đây thăm cô thôi à. Chả lẽ cô không vui khi thấy tôi sao
Kể từ hôm đó, cô ba Đồng chẳng màng quán xá ham chơi trên Sài Gòn nữa mà ngày nào cũng kiếm cớ cắm cọc ở nhà ông Lý trưởng. Hết chê vải cứng đến đòi đổi màu khiến Minh Hằng phát khổ sở. Mà lần nào cũng phải đích thân Ánh Quỳnh sang lấy.
Bình thương cô hai hiền lắm, gặp ai cũng tươi cười, nhỏ nhẹ. Nhưng ngày nào cũng bị cô ba Đồng quấy phá lại thêm những tin đồn thổi không hay khiến Minh Hằng trong lòng thành kiến không hề nhẹ.
Lê Ngọc Minh Hằng
Nếu cô không có chuyện gì thì mời cô xơi nước rồi về cho. Nay tui nhiều công chuyện lắm, chiều phải xuống xưởng phải đăng đăng đê đê công chuyện không có đùa giỡn được với cô.
Lê Thy Ngọc
Ah! Chị Quỳnh!!!
Đồng Ánh Quỳnh chưa kịp trả lời thì đã thấy cô út Thy Ngọc hớn hở chạy vào
Đồng Ánh Quỳnh
Thy ngốc! Đi đâu về đó. Không nghe tiếng em hơi buồn đó đa
Lê Thy Ngọc
Em đi mua sắm với Huệ Phương! Chị xem em mua được chiếc váy này có đẹp không?
Đồng Ánh Quỳnh
Đẹp lắm, vậy là rất hợp với chai nước hoa này rồi.
Ánh Quỳnh lôi từ trong túi ra một chai nước hoa mang từ bên Pháp đưa cho Thy Ngọc
Lê Thy Ngọc
Ahhh! Chị Quỳnh là nhất
Cả hai gặp gỡ nói chuyện rôm rả như quên mất sự tồn tại của cô hai Hằng.
Lê Ngọc Minh Hằng
Út, đi chơi sao không hai một tiếng? Còn nữa lễ nghĩa đâu sao gọi cô ba Đồng như vậy?
Lê Ngọc Minh Hằng
Còn cô ba, tui nói rồi. Cô đừng tặng con út nhà tôi nữa, nó cứ nhận quà của cô thành quen rồi lại ham chơi đua đòi.
Minh Hằng bỗng xả 1 tràng tới hai người đối diện.
Lê Thy Ngọc
Thôi mà hai, em xin lỗi, sáng nay đi vội quá em quên không nói hai
Lê Thy Ngọc
Với lại chị Quỳnh.. cô ba Đồng cũng đâu phải ngày nào cũng tặng em quà. Hai biết em cũng thích mờ, cái này mang từ tận bên bển về đó.
Đồng Ánh Quỳnh
Tui cũng có một chai tặng cô.
Lê Ngọc Minh Hằng
Thôi được rồi, chỉ lần này nữa thôi đó nhé. Mau vô ăn rồi còn nghỉ ngơi.
Lê Thy Ngọc
Chị Hai là nhất!
Cô út Thy Ngọc cũng xinh đẹp chẳng kém gì Minh Hằng. Thế nhưng tính tình cô út lại vui vẻ, hoạt bát và có phần phóng khoáng nên cô rất thần tượng Đồng Ánh Quỳnh.
Thy Ngọc luôn ước ao một ngày có thể được tự do, mặc kệ thiên hạ mà sống như cô út Đồng. Chưa kể cô út Đồng lại ăn mặc sành điệu, cái gì cũng biết nên cô út lại càng yêu thích. Trái ngược hẳn với tâm tính của chị hai.
Đồng Ánh Quỳnh
Thôi, không đùa với cô nữa. Nay tôi qua muốn bàn chuyện làm ăn.
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi muốn mở tiệm quần áo trên Sài Gòn, nên muốn nhập vải bên nhà ông Lý.
Lê Ngọc Minh Hằng
Cô ba đừng trêu tui nữa
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi không đùa với cô Hai. Tôi muốn làm ăn kinh doanh thêm, cho mấy đứa nhỏ có thêm công ăn việc làm.
Lê Ngọc Minh Hằng
Sao cô lại nhờ tôi chứ?
Đồng Ánh Quỳnh
Trời, xưởng vải to nhất cái làng này là của ông Lý trưởng tôi không đặt vấn đề với cô thì với ai. Với lại, thời gian qua cô cũng rất kiên nhẫn, giới thiệu tôi nhiều loại vải, chứng tỏ cô rất am hiểu. Tôi cũng cần người tin tưởng để làm ăn.
Suy nghĩ một hồi lâu, Minh Hằng cũng dịu lại.
Lê Ngọc Minh Hằng
Thôi được rồi, tôi sẽ suy nghĩ và bàn với cha tôi.
Đồng Ánh Quỳnh
Cảm ơn cô Hai. Giờ tôi không làm phiền giấc trưa của cô nữa. Mai có việc tôi lại ghé.
Đồng Ánh Quỳnh bước lên xe, tay cầm chiếc quạt phe phẩy ra khỏi nhà ông Lý trưởng mà vui như mở cờ trong bụng. Thế là lại thêm một bước gần Minh Hằng
Ai cũng mê cô ba Đồng?
Lê Thy Ngọc
Chị hai, chị hai vàng bạc của em
Thy Ngọc đi vào phòng của Minh Hằng, giọng đon đả hơn mọi ngày. Nhưng sao qua mắt được cô hai Hằng thông minh nức tiếng này.
Lê Ngọc Minh Hằng
Gì đây? Muốn gì?
Lê Thy Ngọc
Hai này, cứ nghĩ xấu em hoài, em tình cảm không được ư?
Lê Ngọc Minh Hằng
Thôi xin cô, bình thường thấy tôi cô đâu ngon ngọt zậy?
Lê Thy Ngọc
Hì hì… lô hàng sắp tới lên tỉnh hai cho em đi thế nha.
Lê Ngọc Minh Hằng
Ủa, sao tự dưng biểu em đi? Việc đó trước giờ anh Tư lo mà. Còn nhỏ xíu à, biết đường xá đâu mà đi tỉnh?
Lê Thy Ngọc
Em cũng quan tâm công chuyện mà. Hai cứ nghĩ xấu em
Lê Ngọc Minh Hằng
Thiệt là đi giao vải, hay bụng dạ tính lên Sài Gòn lượn mấy tiệm nước hoa, thử áo Tây, coi hát bóng?
Lê Ngọc Minh Hằng
em đi một mình, hai lo lắm. Trển đó coi vậy chớ hổng yên đâu, rủi ro dữ lắm nghen
Lê Thy Ngọc
Trời đất, hổng có! Hai nghĩ oan cho em rồi. Em muốn học đàng hoàng mà
Lê Thy Ngọc
Với lại... có con Huệ Phương, thằng Tý đi cùng nữa.
Lê Ngọc Minh Hằng
À há... Có Huệ Phương đi chung thì phải hông? Vậy nói thiệt từ đầu đi, làm như chị hai mù vậy.
Cô hai giả bộ nghiêm nhưng khẽ cười trong lòng. Cái út cô chăm bẵm từ nhỏ, làm sao cô không hiểu tính.
Lê Thy Ngọc
Hì hì Mà nếu có chuyện gì thiệt, em chỉ cần nói "em của cô Ba Đồng" là xong. Thiệt đó, cổ nói rồi: ai mà nghe tới tên cổ là sợ liền à.
Minh Hằng giật nhẹ đầu, nhíu mày. Lại là cái tên đó nữa. Dạo này cứ ám cô hoài.
Lê Ngọc Minh Hằng
Lại là cô ba Đồng, không biết mê gì cái cô Ba Đồng đó dữ vậy trời. Ăn nói thì Tây u, ăn mặc thì loè loẹt, mở quán rượu um sùm, tỉnh ai cũng đồn…
Lê Thy Ngọc
Nhưng cổ đâu có làm gì sai... Cổ học cao, biết nhiều, làm ăn đàng hoàng... Chị Hai thấy bề ngoài vậy chớ, bên trong cổ thiệt tình lắm á...
Lê Thy Ngọc
Mà sao chị lại không thích chị Quỳnh…à cô ba Đồng vậy?
Thấy cái nhíu mày của chị hai, cô út rén nhẹ
Lê Ngọc Minh Hằng
Không phải không thích mà cổ cứ kiếm chuyện với hai hoài. Mà lần nào gặp cổ cứ nhìn hai kỳ lắm.
Thy Ngọc giật mình, cười tủm tỉm.
Lê Thy Ngọc
Kỳ…kỳ là kỳ sao hai?
Lê Ngọc Minh Hằng
Mắc nhiều chuyện quá à. Hỏi nữa là khỏi đi
Lê Thy Ngọc
Em không dám, không dám. Hai cho em đi rồi em thương hai nhất trên đời.
Thy Ngọc tung tăng nhảy chân sáo ra khỏi phòng. Còn lại Minh Hằng nghĩ tới xíu nữa lại phải tiếp cô ba Đồng, tự nhiên cô thấy mệt mệt trong người.
Bùi Lan Hương
Trời đất quỷ thần ơi, cái lề này mà cũng dệt cho được!!
Xưởng vải nhà ông Lý trưởng buổi trưa oi nồng, tiếng máy dệt lạch cạch vang đều. Bà quản Bùi tóc búi cao, khăn rằm vắt 1 bên vai. Nét mặt nhăn nhó thường thấy.
Lê Ngọc Minh Hằng
Bà quản, đừng la tụi nhỏ tội nghiệp
Cô hai Hằng từ đâu bước vào, giọng nhỏ nhẹ mắc áo bà ba hồng, tay cầm quyển sổ ghi chép
Bùi Lan Hương
Cô hai đi chi nắng nôi vậy, ngày nào cũng qua xưởng, cực quá. Để tui lo được mà.
Lê Ngọc Minh Hằng
Tui không coi, chị la sập xưởng mất. Mà đợt này hàng nhiều tui cần kiểm tra kỹ.
Lê Ngọc Minh Hằng
Chị Hương, cái lô vải này sau phải giao cho tiệm Bạch Mai ngoài tỉnh đó. Tui coi qua thấy màu còn lem, chị coi lại nhen.
Bà Bùi gật gù, không nói gì thêm chỉ lấy khăn chấm mồ hôi cho cô hai khi đi xem từng xấp vải.
Bà quản Bùi nổi tiếng khó tính. Làm gì cũng phải thật kỹ, chỉ cần sai sót nhỏ là bà dọa đánh 10 roi, doạ cắt cơm. Nên ai gặp cũng sợ. Nhưng nhân chi sơ bà Bùi lại là người lương thiện, nên nói hù vậy thôi. Chứ ai bị gì bà cũng đều để ý và dặn người chăm sóc.
Khó tính là thế nhưng bà lại thương nhất cô hai Hằng. Dù chỉ lớn hơn vài tuổi nhưng bà lại là người chăm Minh Hằng từ nhỏ, nên cứ gặp cô hai là tính khó chiều trong lòng lại dịu lại.
Thằng Tý
Cô hai, cô ba Đồng tới nói muốn gặp cô.
Lê Ngọc Minh Hằng
Lại tới nữa hả *cô hai thở dài*
Bùi Lan Hương
Lại nữa là sao? Không phải bữa kia cô Ba nhờ tới cô chuyện làm ăn hả?
Lê Ngọc Minh Hằng
Thì cũng có, mà cổ tới hoài, tui thấy…
Lê Ngọc Minh Hằng
Người như cổ quen chốn tỉnh thành, mình dân quê không có giống nhau
Bùi Lan Hương
Khác thì khác chớ, tui thấy trông vậy chớ cổ là người nói chuyện có trước có sau, đâu ra đó.
Lê Ngọc Minh Hằng
Chị cũng khen cổ nữa hả?
Minh Hằng có chút giật mình. Bà quản Bùi ít khi khen ai lắm. Không hiểu sao gần đây xung quanh cô ai cũng như mê cô ba Đồng vậy. Hết con út tới bà quản làm cô hai có chút thấy sai sai.
Bùi Lan Hương
Tui không có khen bậy đâu. Mà cô hai gan gan hả?
Đồng Ánh Quỳnh
Chào cô hai, chào chị quản. Bữa tui có nói với cô hai chuyện vải vóc, nay tới sớm sợ có người quên.
Lê Ngọc Minh Hằng
Tui có quên gì đâu. Vụ mở tiệm, nếu thiệt sự nghiêm túc thì tui coi được.
Bùi Lan Hương
Mở tiệm thì dễ, giữ tiếng mới khó. Nhà này làm ăn ba đời, cô Ba mà dính vô là phải làm cho đàng hoàng, không tụi nhỏ chê cười.
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi làm ăn xưa giờ luôn có chữ tín. Tôi muốn mở tiệm may theo kiểu tân thời, đem mẫu bên Tây về xem có hợp hong.
Lê Ngọc Minh Hằng
Vậy tôi dẫn cô đi coi mấy mẫu thử.
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi hoàn toàn tin tưởng cô hai. Cô chọn mẫu nào tôi cũng ưng.
Lê Ngọc Minh Hằng
* người gì dễ dãi.. hèn chi*
Đang nghĩ xấu về người đối diện bỗng nhiên bụng cô hai Hằng ọc lên 1 tiếng lạ rồi loạng choạng suýt ngã.
Đúng lúc Ánh Quỳnh thấy cô hai biểu cảm khác lạ liền nhanh tay đỡ.
Đồng Ánh Quỳnh
Cô sao vậy? Tự nhiên mặt mũi tái nhợt.
Lê Ngọc Minh Hằng
Tui… tui cũng không rõ, chắc tại sáng nay uống trà mà chưa ăn gì.
Quỳnh nghe vậy liền vội nhíu mày. Đỡ cô hai vào ghế.
Bùi Lan Hương
Trời ơi!! Lại đau bao tử nữa. Tui nói rồi không chịu nghe, cứ công chuyện là bỏ bữa hoài.
Bà Bùi từ trong mang ra một lọ nhỏ và khăn ấm như một thói quen.
Đồng Ánh Quỳnh
Uống trà rỗng bụng dễ đau. Cô bị vầy sao còn không chịu ăn uống tử tế?
Ánh Quỳnh cầm chiếc khăn từ tay bà Bùi ân cần lau mồ hôi trên gương mặt nhỏ nhắn của Minh Hằng khiến nàng có chút ngượng ngùng.
Lê Ngọc Minh Hằng
Chuyện nhỏ thôi mà. Tôi chịu được.
Đồng Ánh Quỳnh
Không phải chuyện nhỏ đâu. Cô mà nằm vật ra đây, ai coi xưởng, ai xem vải cho tôi.
Đồng Ánh Quỳnh
Cô nghỉ chút rồi tôi đưa cô về. Chuyện vải vóc không gấp bằng sức khỏe. Tui tính chuyện làm ăn nghiêm túc nhưng không đến mức phải đổi lấy một người nằm lăn ra như vậy.
Lê Ngọc Minh Hằng
*thì ra chỉ quan tâm đến cái cửa tiệm của người ta*
Lê Ngọc Minh Hằng
Cô rảnh qua ha…
Đồng Ánh Quỳnh
Không phải rảnh. Là lo.
Lê Ngọc Minh Hằng
Cảm ơn….tui không nghĩ cô lại để ý mấy chuyện nhỏ vầy
Mặc dù vẫn có chút thành kiến nhưng khi nghe cô ba Đồng nói lại thêm việc cô chăm chút lau mồ hôi rồi lại lấy cháo bắt cô ăn bằng được đưa thuốc khiến lòng Minh Hằng có chút dịu lại. Có thể cô ba Đồng không hề xấu như mọi người vẫn đồn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play