[ENGLOT] Giết Chồng, Cưới Chị
Cưới Thay Mẹ
Charlotte Austin
“Con sẽ cưới ông ta.”
Câu nói ấy vang lên giữa căn biệt thự lạnh lẽo, như một nhát dao xuyên thẳng vào tim bà Austin. Mái tóc nâu của Charlotte buông xõa, đôi mắt nàng đỏ hoe nhưng cương quyết như đá lạnh.
Mẹ Charlotte
“Con điên rồi sao? Hắn ta hắn là ác quỷ! Hắn giết người không chớp mắt!” bà mẹ gào lên, giọng run rẩy, hai tay run đến nỗi ly trà rơi xuống vỡ tan.
Charlotte không trả lời. Nàng chỉ cúi xuống nhặt từng mảnh sứ vỡ, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay mẹ.
Charlotte Austin
“Chỉ cần ông ta ký chuyển giao cổ phần cho mẹ. Con đồng ý làm vợ hắn một năm.”
Bà Austin bật khóc. Những giọt nước mắt như từng nhát dao xé rách lòng người mẹ. Nhưng Charlotte vẫn đứng đó, bất động như tượng đá.
Nàng mới 18 tuổi. Tuổi lẽ ra phải cười dưới ánh nắng và yêu một người bằng tuổi. Nhưng giờ đây, nàng phải dấn thân vào hôn nhân với một gã đàn ông 33 tuổi, kẻ mà cả giới tài phiệt Bangkok đều e sợ Derek Khun kẻ thâu tóm tài sản bằng máu và quyền lực.
Buổi lễ cưới diễn ra trong lặng lẽ. Không hoa. Không nhạc. Không tiếng chúc phúc.
Chỉ có một người đàn ông mặc tuxedo đen, lạnh lùng đưa bàn tay ra, kéo nàng vào lễ đường.
Derek Khun
“Em đẹp đấy, cô dâu nhỏ,” hắn cúi sát tai nàng, hơi thở mùi xì gà, “Nhưng từ giờ, thân thể này là của tôi.”
Charlotte cười khẽ, một nụ cười chưa bao giờ giả tạo đến thế.
Đêm tân hôn. Không có hoa hồng. Chỉ có máu.
Derek không hôn nàng. Hắn cắn. Hắn xé toạc váy cưới của nàng như xé giấy gói một món đồ chơi. Bàn tay thô bạo kéo lê nàng trên sàn gỗ lạnh, siết cổ nàng đến nghẹt thở trong khi lặp đi lặp lại một câu:
Derek Khun
“Cô là vợ tôi. Là đồ chơi của tôi. Không được phép khóc. Không được phép chết khi chưa có lệnh.”
Charlotte cắn răng. Máu từ môi nàng nhỏ xuống ga trải giường trắng muốt. Nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng. Không rên rỉ. Không van xin.
Chỉ có đôi mắt ướt đẫm và một hình ảnh mơ hồ thoáng qua trong đầu.
Đôi mắt màu xám tro. Lạnh lùng. Nhưng khi nhìn nàng, lại ấm đến lạ.
Charlotte không biết, đêm đó có người đứng trên mái biệt thự, nhìn nàng qua ống nhòm.
Người đó bật cười, nhẹ như hơi gió:
Engfa Waraha
“Phu nhân tương lai của chị cuối cùng cũng chịu về tay chị rồi.”
Chương 2: Đêm Tân Hôn Như Địa Ngục
Ga trải giường trắng giờ đây loang lổ vệt đỏ.
Charlotte nằm đó, trần trụi, thân thể đầy vết cắn, những dấu tím đen vặn xoắn quanh cổ, đùi, và bắp tay. Hơi thở nàng mỏng manh, như một cánh hoa dập nát giữa giông bão.
Derek ngồi bên mép giường, đang rít điếu xì gà như thể hắn vừa hoàn thành một cuộc giao dịch chứ không phải một cơn cuồng loạn tình dục đầy bạo lực.
Derek Khun
“Không tệ.” Hắn nói, mắt liếc qua nàng như nhìn một món đồ vừa dùng xong.
Charlotte không trả lời. Cơ thể nàng vẫn run rẩy vì đau, vì lạnh và vì nhục nhã. Nhưng trong mắt nàng không có nước mắt.
Nàng đã tự hứa, không được khóc trước mặt hắn.
Bỗng một cơn đau buốt lại ập đến khi Derek kéo mạnh tóc nàng, ép gương mặt nhỏ sát vào gương:
Derek Khun
“Nhìn đi, cô dâu xinh đẹp. Nhìn xem, cô thuộc về ai.”
Trong gương, Charlotte nhìn thấy chính mình môi sưng đỏ, má bầm, cổ đầy dấu vết chiếm hữu. Nhưng ánh mắt ấy, lại không gãy đổ. Nó đang cháy.
Derek Khun
“Cái thứ ánh mắt chết tiệt” Derek gằn giọng “Tao sẽ bóp nát nó sớm thôi.”
Khi đêm khuya trôi qua, Charlotte nằm bất động, vết máu đã khô trên đùi. Cánh cửa phòng cưới mở khẽ. Người hầu lặng lẽ dọn dẹp, không dám nhìn thẳng vào nàng.
Ngoài cửa kính tầng 33, ánh trăng mờ nhạt hắt lên một bóng người.
Engfa Waraha đứng đó, trong chiếc áo khoác dài màu đen, đôi môi nhếch khẽ.
Trong tay cô là một con dao găm gói trong hộp nhung đỏ.
Engfa Waraha
“Em đã bắt đầu rồi, Charlotte ” cô thì thầm như đang thủ thỉ bên tai người tình.
Engfa Waraha
“Tốt. Chị đợi em bước vào địa ngục để chị có thể đón em ra bằng đôi tay nhuốm máu này.”
Charlotte không bước ra khỏi phòng. Cô nằm một mình, không nói, không ăn, không ngủ. Nhưng khi người hầu mang nước đến, cô đã nói một câu khiến tất cả phải rùng mình:
Charlotte Austin
“Chuẩn bị cho tôi một đôi giày cao gót thật nhọn. Màu đỏ. Và một chiếc váy đen.”
Người Hầu
Người hầu sững sờ hỏi: “Phu nhân để làm gì ạ?”
Charlotte mỉm cười đôi môi vẫn còn rỉ máu nhưng ánh mắt thì rực lửa:
Charlotte Austin
“Tôi sẽ học cách đi trong thế giới của hắn.”
Tác Giả
Mọi người nhớ like ủng hộ mình với 🥹, cmt góp ý mình biết nhaaaaaa
Chương 3: Cái Ôm Đầu Tiên Của Engfa
Một tuần sau lễ cưới, Charlotte xuất hiện trở lại.
Nàng khoác lên mình chiếc váy đen xẻ ngực, giày cao gót đỏ như máu, son môi đậm đến chói mắt. Mọi người trong bữa tiệc mừng cổ phần Derek mới thu về đều sững sờ. Không ai nghĩ cô dâu bé nhỏ ấy lại bước đi kiêu ngạo như thể chính nàng mới là người nắm quyền.
Derek đứng giữa phòng, tay đang cầm ly rượu thì khựng lại.
Ánh mắt hắn như bị móc câu khi thấy nàng người phụ nữ hắn tưởng đã bị dập nát hoàn toàn, giờ lại tỏa ra một khí chất khác: lạnh lẽo, xinh đẹp, và nguy hiểm.
Charlotte bước vào phòng như một vị nữ vương trong cung điện của kẻ thù.
Và rồi, nàng gặp ánh mắt ấy.
Một đôi mắt xám tro đứng phía cuối hành lang sắc lạnh, kiêu ngạo, và tuyệt đối tĩnh lặng.
Người phụ nữ đó đang dựa hờ vào bức tường đá cẩm thạch, khoác vest đen ôm sát người, môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhàn nhạt
Charlotte bước ngang qua cô cố tình không nhìn, nhưng từng tế bào trên người nàng như bị hút về phía Engfa.
Bỗng một giọng nói trầm ấm vang bên tai:
Engfa Waraha
“Em đi cao gót đẹp đấy. Nhưng vẫn run chân phải một nhịp.”
Charlotte đứng khựng lại, quay đầu, trừng mắt:
Charlotte Austin
“Cô là ai?”
Engfa không trả lời. Cô chỉ nghiêng đầu, tiến lại gần rất gần.
Engfa Waraha
“Là người biết từng vết thâm tím dưới lớp váy của em.”
Charlotte cứng người. Câu nói ấy như bóc trần mọi lớp ngụy trang nàng đang khoác.
Charlotte Austin
“Cô đang theo dõi tôi?” Charlotte hỏi, môi mím chặt.
Engfa Waraha
Engfa mỉm cười, cúi sát xuống tai nàng: “Không. Chị đang đợi em.”
Giây tiếp theo, Charlotte bị kéo vào một cái ôm
Chỉ là một vòng tay ấm áp, nhưng đủ để nàng gần như vỡ tan.
Đã bao lâu rồi, nàng không được ai ôm?
Charlotte muốn đẩy ra. Muốn gào lên. Nhưng lại không làm được gì ngoài đứng yên trong lòng người phụ nữ xa lạ này.
Charlotte Austin
“Buông” nàng thốt khẽ, nhưng không có sức.
Engfa chỉ siết nhẹ hơn, giọng khàn khàn như ru ngủ:
Engfa Waraha
“Em đã lạnh đủ rồi. Để chị sưởi ấm một chút.”
Tối đó, Charlotte nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, trong lòng vang vọng giọng nói kia:
Engfa Waraha
“Chị đang đợi em.”
Nàng ghét cảm giác đó. Ghét chính mình vì đã đứng yên trong vòng tay của cô ta.
Nhưng ngay cả trong mơ, người đầu tiên bước vào không phải chồng nàng.
Mà là một người phụ nữ xa lạ với mùi thuốc súng, xà phòng gỗ sồi, và ánh mắt như ám ảnh.
Engfa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play