Mộng Quỷ
Chương 1: Bắt Cóc:
Trong một tòa nhà bỏ hoang tăm tối,nơi những mảnh kính vỡ loảng xoảng rơi đầy sàn nhà xuất hiện.
Hình ảnh hiện ra đầu tiên là một cậu bé toàn thân bầm giập,m.á.u m.e đầy mình đang thoi thóp quỳ xuống nơi có những mảnh kính sắc nhọn
Nằm bên cạnh là một cậu bé khác trên người trông còn thê thảm hơn cả nhóc vừa rồi.
Chợt tên đàn ông đứng gần đó mạnh bạo túm lấy cổ áo cậu bé đang mệt mỏi nằm dậy.
Phong 6t
Là,làm ơn...!! đừng chạm vào cậu ấy mà *Dập đầu cầu xin*
Duy 6t
Ha..a. Tên khốn..! ..Hộc!*Thều thào*
Một bàn tay của tên đàn ông khác siết chặt lấy cây gậy b.e b.é.t m.á.u trên tay , cười khinh.
Duy 6t
Khụ..! khụ! Tôi chắc chắn..ức! Sẽ giết các người *Tức giận gào lên*
Tên bắt cóc (2)
Đại ca! Có cần c.ắ.t họng thằng nhãi này không? *Vứt xuống*
Tên bắt cóc (1)
Hừm. *Liếc nhìn*
Tên bắt cóc (1)
Chậc,không cần đâu.
Tên bắt cóc (1)
C.h.ặ.t tay nó là được rồi.
Phong 6t
*Ngước lên,hốt hoảng* Cái,cái gì chứ? Chẳng phải cậu ấy vô tội sao!?
Tên đại ca mặc kệ cho Phong gào thét thế nào chỉ cười khẩy tiếp tục ra lệnh cho đàn em
Cậu bé bị nhét một chiếc khăn bẩn thỉu vào miệng,tay chân bị trói chặt cố vùng vẫy thoát ra.
Duy 6t
Um..Ugh!!! Ttaả ôiii ahh!!! Mm!!! *Khó chịu vùng vẫy*
Cậu nhóc bây giờ mới sợ hãi lập tức cố thoát ra nhưng không thể.
Cậu bé quỳ nãy giờ bỗng chốc hét toáng lên.
Phong 6t
CHA!! CON CẦU XIN CHA ĐỪNG NHƯ VẬY MÀ!! *Hét to*
Thì ra người đàn ông ấy là cha của anh.
Tên đàn em mò được dưới sàn một con dao bầu cùn rỉ séc.
Hắn cười điên,giơ chiếc dao lên cho cậu bé nhìn thấy.
Cậu bé kinh hãi nhìn con dao trên tay tên kia trong lòng sợ hãi không thôi
Duy 6t
'Cái quái gì vậy chứ!?? Hắn muốn mình c.h.ế.t một cách tuyệt vọng nhất à?! Với cái đó thì chắc mình sẽ bị tra tấn c.h.ế.t mất!!'.
Khi con dao vung xuống một mảnh kính sắc nhọn bay thẳng vào mắt hắn khiến hắn đau đớn rên rỉ
Mới làm nên tui lười quá...
làm truyện vui vui chắc k ai coi á =)))
Chương 2: Cái Chết:
Tên đàn em ú ớ rên rỉ,hắn nghiến răng ken két, m.á.u từ mu bàn tay đang che mắt lại của hắn chảy xuống từng cơn.
Phong lúc ấy,tuy chân đã mềm nhũn,đau đến mức không thể đứng lên được lại gắng sức đứng dậy.
Trong sự chứng kiến của tên cầm đầu,cậu bé ấy nhanh chóng chạy đến bên Duy-đứa trẻ đang nằm thoi thóp sợ hãi đến run rẩy kia-.
Cậu nhóc nhanh tay lẹ chân tháo sợi dây thừng.
Tên cầm đầu cũng không ở không,lập tức chậm rãi đi đến.
Mỗi bước chân của hắn lại càng làm hai cậu bé càng kinh hãi hơn.
Duy 6t
Um..!!! Mm!! *Liếc nhìn phía sau lưng Phong với vẻ hốt hoảng*.
Tên bắt cóc (1)
*Chậm rãi bước đến gần*.
Tên bắt cóc (1)
*Trừng mắt nhìn Phong-đứa con trai của hắn ta- đầy sát khí*
Chợt hắn ta nhấc bỗng Phong lên làm cậu bé không kịp đề phòng mà chống cự,chỉ có thể "a" lên một tiếng rồi vùng vẫy kịch liệt.
Phong 6t
A a!! Ông đang làm gì vậy hả!? Ư á!!
Tên bắt cóc (1)
*Cười khẩy*
Tên bắt cóc (1)
Ha a! Thằng chó,lúc nãy còn gọi tao là cha giờ lại gọi tao là ông à? Đúng là cái thằng mất dạy!!
Tên bắt cóc (1)
Chậc! Chậc,tên đó đúng là vô dụng.
Tên bắt cóc (2)
Đ,đại ca! cứu em!!!! *Sau đó mất quá nhiều m.á.u. rồi ngất xỉu*.
Tên bắt cóc (1)
Thằng ngu vô tích sự,câm mồm cho tao.
Tên bắt cóc (1)
*Cúi xuống,tháo đồ bịt miệng cậu bé ra*.
Duy 6t
*Thở hồng hộc* Ha a.
Tên bắt cóc (1)
Này nhóc,mày đúng là xui xẻo khi quyết định giúp thằng khốn ngu ngốc kia,nếu mày không giúp thì mày đâu có thành bộ dạng như này? khà khà.
Tên bắt cóc (1)
Chậc,mày cũng đừng có hận tao. Do mày xui thôi,không trách ai được.
Tên bắt cóc (1)
Vốn dĩ tao chỉ muốn đe dọa người đàn bà kia để ả nộp tiền cho tao không ngờ lại đến nước này.
Duy 6t
*Ngước mắt lên nhìn với vẻ căm ghét*
Duy 6t
Ông! Ông thì biết cái gì chứ! Đừng có nói mấy lời đê tiện đó.
Duy 6t
Sau này! Nếu tôi trở thành cảnh sát như cha tôi thì tôi nhất định sẽ trừng trị những tên chết tiệt như ông!!!
Tên bắt cóc (1)
Khà khà! Mày mạnh mồm nhỉ?
Tên bắt cóc (1)
Vậy ra cha mày là cảnh sát à?
Tên bắt cóc (1)
Chết dở nhỉ? Vậy thì tao sắp bị bắt rồi,hà hà. *Cười cợt*.
Hắn ta còn muốn châm chọc thêm nhưng tiếng còi cảnh sát lại phát ra khiến hắn cùng những người khác chú ý đến rồi nhìn theo hướng tiếng phát ra.
Không chỉ thế,tiếng của một người đàn ông phát ra từ loa cũng vang lên.
Ông Dương (Cảnh sát trưởng)
Tên khốn kia! Tôi đề nghị anh thả lũ trẻ ngay lập tức vậy thì sẽ được khoan hồng!
Ông Dương (Cảnh sát trưởng)
Nếu không,chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh để đối phó với anh và đồng bọn!
Trong phút chốc,hai đứa trẻ đã bị h.à.n.h. h.ạ. từ lâu mừng rỡ nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Trong lòng thầm hạnh phúc vì cuối cùng cũng được giải thoát khỏi cái nơi như đ.ị.a. n.g.ụ.c. này.
Nhất là Duy,cậu bé vui mừng đến mức cười đến lộ cả hàm răng sữa của mình,đôi mắt cậu bé bừng sáng đầy mong chờ.
Cậu bé vô thức dang tay ra như muốn ông Dương mau đến bế em vào lòng âu yếm,an ủi cậu và Phong.
Nhưng khoảng cách giữa ông Dương và bé con lại quá xa để có thể ôm em vào lòng.
Bỗng nhiên lại có một bàn tay lạnh lẽo b.óp. lấy cổ cậu bé khác với những gì bé chờ đợi.
Trước mắt cậu nhóc là gương mặt dữ tợn của tên cầm đầu.
Hắn ta b.ó.p. c.ổ. đứa trẻ 6 tuổi ấy không thương tiếc mà nhấc bỗng như một món đồ chơi.
Phong 6t
*Chạy tới can ngăn*. Ông làm cái quái gì vậy hả!!! Buông cậu ấy ra!!
Tên bắt cóc (1)
Đúng là phiền phức.
Cậu bé bị ngăn hô hấp liền theo bản năng vùng vẫy dữ dội,bấu chặt vào bàn tay to lớn của người đàn ông trước mặt muốn cầu xin hắn cho em được thở.
Nhìn thấy dáng vẻ đó,hắn cười một cách kinh tởm khi hưởng thụ sự sợ hãi của Duy.
Tên điên đó đúng là không được bình thường. Hắn cười cợt đi đến phía ban công của tòa nhà làm cho những người chứng kiến phía dưới cũng phải kinh ngạc trước sự điên cuồng này của hắn.
Phong mở to mắt dùng gương mặt không thể tin nổi quan sát mọi thứ.
Cậu bé sau đó bừng tỉnh,lắp bắp,è dè hỏi.
Phong 6t
Ông,ông định làm gì vậy hả..?
Sau đó sự tức giận tràn trề khiến cậu bé bộc phát hét lên đầy phẫn nộ.
Phong 6t
Tên khốn!! Ông nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy hả!! Cậu ta thì làm gì ông chứ? Cớ gì lại làm đến nước này?!
Phong 6t
Ông g.i.ế.t. tôi là được rồi,đừng có liên lụy đến người khác!!
Phong 6t
..Hức,ức...Hức hức.!!
Sự tức giận tột cùng cuối cùng lại chuyển sang sự bất lực.
Cậu nhóc không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc.
Duy mệt mỏi,ngước nhìn cậu bé đang ngồi thụp xuống kia rồi mỉm cười dịu dàng. Đôi môi run rẩy mím chặt,sau một lúc thì ra ký hiệu miệng.
Phong bất lực nhìn cậu nói.
/C-H-Ạ-Y M-A-U Đ-I T-Ê-N N-G-Ố-C/
Ra hiệu xong rồi,cậu bé không cố giả vờ nữa. Lập tức,gương mặt em trở nên méo mó,đôi mắt trợn trắng có thể thấy những sợi m.á.u. loang lổ trên đôi mắt trắng giã ấy,chiếc miệng nhỏ há to muốn hút lấy không khí nhưng không thể,từng giọt nước bọt chảy xuống cầm rồi rơi tí tách xuống,hiện tại em không thể kiểm soát gương mặt của mình vì không còn sức ;đôi tay em bám chặt vào ngón tay gã muốn thoát ra.
Người ta thường bảo,gương mặt của những người đang hấp hối cố gắng giữ lấy mạng sống mỏng manh của mình là đáng sợ nhất vì ta không thể biết họ đã thực sự đến giới hạn cuối cùng chưa. Và trước mặt Phong là gương mặt của một người đang hấp hối.
Một cậu nhóc làm sao lại có một biểu cảm đáng sợ như này chứ?
Phong chú ý vào chiếc miệng đang lặng lẽ nhếch lên và đang nói điều gì đó của cậu.
Đúng như Phong thấy,Duy đang cười.
Duy 6t
*Nhìn tên cầm đầu với vẻ thù hằn,nhe miệng cười*
Duy 6t
*Thì thầm* @+$&$ ta &@%%#($ -#-#+@ C.H.Ế.T. +#&#-#((@ mỌ^N6 0,uY' #+&$6#+@!
Tên bắt cóc (1)
*Nhìn cậu nhóc với vẻ kỳ lạ rồi cười khẩy*
Tên bắt cóc (1)
Mày đang nguyền rủa tao à? HÀ HÀ HÀ!!
Tên bắt cóc (1)
*Chú ý đến bàn tay nhỏ nhắn lấm lem m.á.u. đang run run cố gở ngón tay hắn *.
Tên bắt cóc (1)
*Cười với vẻ mặt kinh tởm"
Tên bắt cóc (1)
À à! Phải rồi,mày muốn thở đến thế cơ à?
Tên bắt cóc (1)
Vậy thì tao cho mày thở lần cuối này!
Nói rồi hắn trực tiếp buông em ra ở tầng 15 của tòa chung cư bỏ hoang trong sự chứng kiến của biết bao người.
Một âm thanh phát ra không lâu sau đó.
MỘT ÂM THANH KINH HOÀNG!!
Chẳng có một phép màu gì xảy ra cả.
Mọi chuyện xảy ra thực sự quá nhanh.
Nó chỉ xảy ra trong vài giây.
Vài giây cho một sinh mạng chưa kịp hiểu chuyện gì.
Vài giây đó đã dễ dàng G.I.Ế.T. C.H.Ế.T. một SINH LINH!!!
Chẳng ai có thể ứng biến.
Chẳng ai có thể kịp đề phòng.
Chẳng có ai kịp để hỗ trợ.
Đã G.I.Ế.T đi đứa trẻ vô tội!!!!
Một tên Q.U.Ỷ. D.Ữ. đội lốt người!!!
Còn cậu bé còn sống chỉ có thể bất lực chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó mà gào thét dữ dội.
Ôm đầu,co rúm khóc lóc thảm thiết mặc cho tên đ.i.ê.n. kia đến gần.
Quáo! Cuối cùng tui cũng xong chương 2 rồi ^^
Định xóa truyện này làm truyện khác ai dè thấy 1like vui quá lm típ =)))
Như cũ thì nào rảnh lm típ
Làm vội quá nên từ chương 1 k ns nó cs yếu tố m.á.u. m.e. , kinh dị (?), tâm linh(cái này còn mấy chương nx :))) ), yếu tố tâm lý (à cái này tui k bt nx) =)))
Chương 3: Chỉ Là Ác Mộng Thôi Sao?:
Trong căn phòng sạch sẽ nhưng lạnh lẽo và tối tăm,Phong tỉnh dậy trên chiếc giường trắng của mình.
Anh thở hồng hộc,mồ hôi lấm tấm trên cơ thể anh.
Anh run rẩy,sợ hãi ôm đầu,người co rúm lại,nước mắt lã chã rơi. Sau đó như bừng tỉnh mà lục lọi chiếc tủ bên cạnh giường.
Bàn tay anh run run mồ hôi nhễ nhại,anh vội vàng tìm lọ thuốc của mình. Tìm được lọ thuốc,anh mừng rỡ cười nhưng nụ cười của anh lại méo mó vô cùng.
Phong hấp tấp bỏ viên thuốc an thần vào miệng.
Viên thuốc bắt đầu ngấm vào cơ thể anh.
Anh mơ hồ nằm xuống,trước mặt là trần nhà lạnh lẽo.
Phong
*Đưa tay lên mắt,lặng lẽ rơi lệ*
Phong
Lại là cái ác mộng đó..
Bỗng nhiên bên góc giường lún xuống một cách kỳ lạ mà anh không phát hiện được.
Sau đó lại có một luồng ấm áp như ôm trọn lấy thân thể ướt đẫm mồ hôi đó của anh.
Cảm nhận được hơi ấm,anh nhẹ nhàng quay mặt về phía nơi đó,gương mặt trắng bệch dần hồng hào,anh nở một nụ cười rồi thì thầm nhỏ.
Một âm thanh khàn đặc như không thuộc về nơi đây phát ra.
Không rõ hình hài người kia như thế nào,chỉ lờ mờ cảm nhận một bóng đen mờ ảo.
Tuy giọng của bóng đen bí ẩn kia nghe rất kinh dị nhưng đối với anh nó thật ấm áp,dịu dàng và ngọt ngào.
Anh hiểu bóng đen đó nói gì. Giọng nói ấy như xua tan sự sợ hãi trong anh,giúp anh chìm vào giấc ngủ.
???
T0^| 5e~ 6i|_|'¶ (a^.U . V@^.Y |\|3^n |-|a~Y n6|_|' Dd1...
Duy
Phong ơi!~ Dậy thôi,sắp vào tiết học rồi. *Cúi xuống,ghé sát vào tai Phong thỏ thẻ nói*.
Duy
Hừm! *Di chuyển môi từ bên tai Phong đến môi của Phong*.
Duy
Nếu không dậy là tớ hôn cậu đó.
Duy
*Sát lại gần hơn,hôn chụt vào môi Phong một cái*.
Duy đang đứng rồi cúi thân trên xuống hôn anh một tiếng. Hình ảnh đó vô tình lọt vào mắt một vài người.
Anh
Ối ối! Nhìn kìa! Nhìn kìa!
Anh
Các cậu có thấy không!? Hí hí *Phấn khích*.
Linh
Ủa ê ê. Đã hen. Đã hen.
Bảo
Mấy bà này vô duyên ghê á nghen. "Đẩy Linh và Anh ra*.
Bảo
Đâu? Có xem cũng phải cho người ta xem cùng với chứ.
Linh,Anh, Bảo đồng thời liếc nhìn nhau đầy ẩn ý.
Sau một hồi,cuối cùng anh cũng tỉnh dậy.
Cậu mừng rỡ,cười tươi như hoa,nhéo gò má anh.
Tiếng trống trường vang lên,học sinh ai nấy vào chỗ ngồi của mình,tiếng ồn cũng từ đó vơi dần.
Duy
*Chọt chọt vào bàn tay Phong*.
Phong
*Nhìn Duy,khẽ hỏi*.
Sao thế?
Duy
Ngày #& tháng+@ năm 2&1$ !
Phong
? Cậu nói gì thế ? *Khó hiểu nhìn cậu*.
Duy
"Mở to mắt nhìn anh,sững sờ trong giây lát rồi huơ huơ tay tỏ ý không có gì*.
Duy
'...Cậu ta không hiểu được.'.
Sau khi viết gì đó trong tờ giấy,cậu dịch tờ giấy sang phía anh.
Phong cầm lên rồi nhìn Duy hồi lâu với vẻ khó hiểu.
- Này,tuy có hơi kỳ lạ nhưng mà tớ không thể giấu cậu được nữa. Thực ra cậu ~~~ và tớ ~~~!! Cứ thế này mãi thì cậu sẽ bị tớ ~~~ mất. Chắc chắn cậu sẽ không tin,nhưng mà hãy tin tớ!! Ngày #% tháng +@ năm 2&1$, tớ đã ~~~ rồi nên là cậu mau ~~~~ đi. Trong này không có ai là người!!-
Nhìn thấy anh nhìn chằm chằm vào mình cậu thầm cười trong bụng.
Phong
*Đặt tay lên vai cậu an ủi*.
Phong
Hừm,hèn gì hôm nay tớ cứ thấy cậu là lạ thì ra là trốn viện à.
Phong
Cậu nên quay về bệnh viện tâm thần rồi. Tớ sẽ nhớ cậu lắm. *Vỗ nhẹ vào vai cậu*.
Duy
*Tức giận bật dậy,nắm lấy cổ áo Phong*
Duy
Tên khốn!! Cậu nói mẹ gì vậy hả?! Cậu mới là tên vào bệnh viện tâm thần đó nghe chưa cái đồ đáng ch-
Cậu đang nổi cơn điên lại im thinh thích,ngây người đứng đó rồi buông thõng bàn tay đang nắm lấy cổ áo anh.
Cậu lắp bắp, mồ hôi lạnh cũng dần xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của Duy.
Duy dùng đôi mắt kinh hãi nhìn anh rồi đi ra khỏi lớp,trước khi đi còn xin lỗi giáo viên vì đã gây ồn ào.
Phong nhìn bóng lưng run run của cậu từ từ biến mất, Trong lòng rối bời không thôi.
Duy vừa đi vừa lảm nhảm trong đầu.
Duy
'Không! Cậu không đáng c.h.ế.t! Cậu không đáng c.h.ế.t! Cậu không đáng c.h.ế.t! Nhất định là vậy! Mình mới là tên đáng c.h.ế.t
Cậu đã không vào lớp suốt một tiết.
Phong lo lắng vội vàng đi tìm cậu sau khi tiếng trống báo hiệu 5phút chuyển tiết phát ra.
Anh nghĩ rằng cậu đã vào căn tin trốn hoặc vào nhà vệ sinh nhưng ngược lại. Khi vừa mới bước ra khỏi cửa lớp thì anh đã chú ý đến một người trong tư thế ngồi thụp xuống,cánh tay che đi gương mặt Duy.
Cảm nhận được có người đang ở gần,Duy theo phản xạ mà ngước nhìn.
Hai người cứ thế mà nhìn nhau vài giây,sau đó anh cúi người xuống đưa tay xoa lên mái tóc đen bóng bẩy của cậu.
Đôi mắt anh nheo lại nhìn cậu.
Chợt thấy được mắt cậu đỏ hoe liền vô cùng xót.
Nhận ra anh đã hiểu lầm,cậu vội vàng nói.
Duy
À,nóng quá! Mồ hôi chảy vào mắt,cay quá nên tớ dụi mới đỏ.
Duy
À à,đừng có tưởng bở là tớ khóc đó nha? Hahaha. *Trêu chọc*.
Phong
Hừm! Ai thèm nghĩ cậu khóc chứ. Mau vào lớp thôi. *Kéo cậu đứng lên*.
Duy
Ồ! Vậy đó à? Hahaha,tớ mà không nói chắc cậu tưởng thật mất! *Đứng dậy*.
Duy
Nhìn cái bản mặt của cậu mới nãy kia kìa. Xót tớ à? Kkk.
Phong
Không có! Cậu mới tưởng bở ấy. *Xấu hổ quay đi chỗ khác*.
Duy
Ờ ờ,tớ tưởng bở được chưa? Kkkk.
Hai người nắm tay nhau đi vào lớp.
Phía sau lưng Phong,gương mặt Duy buồn rầu không còn dáng vẻ cười cợt như lúc nãy.
Cậu mím chặt môi,đôi mắt ẩn chứa bao nỗi sầu không thể nói.
Duy là con người mít ướt dù là một thằng con trai. Cậu chỉ giả vờ mình mạnh mẽ nhưng thực chất lại mỏng manh và yếu đuối vô cùng.
Cậu lúc nãy quả thực rất muốn khóc vì sợ anh sẽ nghe thấy câu cuối của mình.
Nhưng cậu không thể khóc.
Cậu không còn nước mắt nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play