[Weak Hero Class] Tuần Mộng
1. Khởi đầu
Yoshinaga Aya, cô gái Nhật Bản với dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt sắc sảo ẩn sau hàng mi cong dài, đã từng nghĩ cuộc sống du học tại Hàn Quốc chỉ đơn thuần là một khoảng thời gian ngắn ngủi – một chương tạm bợ trong đời khi mẹ cô được cử sang Seoul làm việc dài hạn. Nhưng ngay từ những ngày đầu đặt chân đến đất khách, mọi thứ đã không còn đi đúng quỹ đạo.
Aya có một chất giọng đặc biệt – trầm, ấm và đầy nội lực. Ở Nhật, bạn bè thường đùa rằng nếu không nhìn mặt, ai cũng nghĩ cô là một cậu con trai có phần trầm tĩnh và ít nói. Nhưng ở Hàn Quốc, điều này không chỉ là trò đùa. Trong một lần đi siêu thị gần nhà, Aya vô tình bị một người nhân viên gọi là “cậu học sinh”. Cô không buồn đính chính, và từ đó, một ý nghĩ táo bạo dần nảy mầm trong đầu.
Ngôi trường nam sinh gần khu nhà trọ mà cô và mẹ đang ở có danh tiếng vang dội và vị trí cực kỳ thuận tiện. Nếu học ở đó, cô sẽ không phải dậy sớm, chen chúc tàu điện ngầm và băng qua nửa thành phố mỗi sáng. Nhưng điều kiện là – chỉ tuyển học sinh nam.
Và thế là, giữa một buổi chiều nắng nhẹ của tháng Ba, Yoshinaga Aya cắt tóc ngắn, buộc ngực bằng dây đàn hồi, khoác lên mình bộ đồng phục nam sinh mới toanh và bắt đầu hành trình sống hai mặt: là nữ sinh Yoshinaga Aya khi về nhà, và là “cậu học sinh Yoshi Aki” khi đến trường.
Nhưng cô không biết rằng, cánh cổng sắt to lớn của ngôi trường ấy không chỉ mở ra tri thức – mà còn mở ra hàng loạt rắc rối, hiểu lầm, và những mối quan hệ đầy phức tạp...
Chiều Tokyo rơi nhẹ như lớp sương mỏng, phủ một màu xám nhạt lên khung cửa sổ phòng ngủ của Yoshinaga Aya. Cô nằm dài trên giường, tay lật từng trang sách, nhưng mắt thì lại dán chặt vào trần nhà. Ngày hôm nay thật yên ả – quá yên ả, đến mức khiến cô cảm thấy như đang đứng trước một cơn bão.
???
Aya, mẹ cần nói chuyện một lát
Tiếng mẹ cô vọng lên từ dưới nhà, ngắn gọn nhưng có chút lạ lùng.
Cô nhấc người dậy, bước xuống cầu thang với linh cảm mơ hồ rằng cuộc sống bình lặng của mình sắp bị xáo trộn. Mẹ đang ngồi trong phòng khách, ánh mắt dịu dàng thường ngày nay pha lẫn chút ngập ngừng.
Yoshinaga Aya
Có chuyện gì vậy mẹ ?
Aya hỏi, tay cầm một ly trà nóng.
???
Công ty mẹ... điều mẹ sang Hàn Quốc công tác trong vòng sáu tháng đến một năm
Mẹ cô nói, cố giữ giọng đều.
???
Và vì con còn trong kỳ nghỉ giữa năm, mẹ đã quyết định – con sẽ tạm thời sang Hàn sống cùng mẹ
Aya nhíu mày, không phải vì sốc, mà vì đột ngột.
Yoshinaga Aya
Sang Hàn... trong vòng một năm ?
???
Chỉ là tạm thời. Con có thể học ở trường quốc tế hoặc tự học từ xa. Mẹ đã liên hệ với bên hỗ trợ du học rồi. Đừng lo
Cô gái trẻ im lặng. Trong đầu cô là hàng loạt hình ảnh: bạn bè ở trường, phòng ngủ thân thuộc, các quán cà phê ven đường cô thường ghé đọc sách. Tất cả như bị kéo lùi lại bởi một bàn tay vô hình mang tên “thay đổi”.
Nhưng Aya là người lý trí. Cô không phải kiểu phản ứng quá khích. Cô chỉ gật đầu.
Yoshinaga Aya
Vậy bao giờ mình đi ?
Chỉ một câu. Mọi thứ đã được sắp đặt.
Aya quay lưng trở lại phòng, nhìn ra bầu trời xám đục. Từ hôm đó, cô bắt đầu đếm ngược từng ngày, không biết rằng quyết định im lặng chấp nhận ấy lại là khởi đầu cho một cuộc sống mà cô chưa từng dám tưởng tượng: với bí mật, giả dạng, và những rắc rối “từ trên trời rơi xuống”.
Chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Incheon vào một buổi sáng sớm mù sương. Khi Yoshinaga Aya bước ra khỏi khoang hành khách, cô lập tức bị bao vây bởi thứ không khí hoàn toàn khác với Tokyo – lạnh hơn một chút, nồng hương vị ẩm ướt và xa lạ.
Trên tay cô là chiếc vali màu xám bạc, nhỏ gọn nhưng nặng trĩu. Không phải vì đồ đạc, mà là vì tâm trạng. Aya kéo vali băng qua hàng người đang chen chúc tại khu nhập cảnh, ánh mắt lặng lẽ quét qua những gương mặt lạ lẫm, ánh đèn led sáng rực, và bảng hiệu viết bằng thứ ngôn ngữ cô chưa thực sự thành thạo.
Mẹ cô đang đứng đợi ở cửa ra, trong bộ vest công sở thanh lịch và chiếc khăn quàng cổ mỏng. Bà mỉm cười khi thấy con gái tiến lại gần.
Yoshinaga Aya
Cũng bình thường ạ
Cô đáp, giọng trầm thấp khiến một người đàn ông đi ngang còn quay lại nhìn, như thể đang thắc mắc tại sao một cậu con trai lại để tóc dài như vậy.
Aya không buồn để ý. Từ khi dậy thì, cô đã quen với ánh nhìn ấy – cái kiểu ánh nhìn vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi, như thể giới tính của cô là một câu đố chưa có lời giải.
Căn hộ họ thuê nằm ở quận Mapo, một khu vực yên tĩnh nhưng không xa trung tâm. Từ ban công tầng mười, có thể nhìn thấy sông Hàn lấp lánh dưới ánh nắng nhạt buổi sáng. Aya đặt vali xuống, hít một hơi thật sâu.
Yoshinaga Aya
Nơi này... không tệ
???
Mai mẹ phải đến công ty. Con tranh thủ nghỉ ngơi đi. Ngày kia là mình đi gặp tư vấn du học
Aya gật đầu, nhưng đầu óc lại đang bận suy tính điều khác. Cô đã tìm hiểu qua các trường học gần khu nhà. Và trong danh sách, nổi bật lên là một ngôi trường nam sinh với chất lượng giảng dạy tốt – điều kiện chỉ là... phải là nam.
Một ý nghĩ kỳ lạ, điên rồ, mạo hiểm – nhưng cũng rất tiện lợi – bắt đầu len lỏi trong tâm trí Aya.
Nếu mọi người đã luôn nghĩ cô là con trai…
Nếu giọng nói của cô đủ để qua mặt bất kỳ ai...
Nếu như được học gần nhà mà không phải chen chúc trên tàu điện…
Aya nhìn bản thân trong gương. Mái tóc dài có thể cắt, ngực có thể nẹp, thái độ có thể rèn luyện. Chỉ có một điều cô chưa từng thử: sống như một chàng trai.
Cô mỉm cười nhẹ, lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến Hàn Quốc.
Yoshinaga Aya
Không biết có phải là quyết định sai lầm không
2. Tái ngộ
Sau một ngày dài ngủ bù vì lệch múi giờ, Yoshinaga Aya quyết định ra ngoài đi dạo quanh khu phố để làm quen với môi trường mới. Mẹ cô đã gợi ý một vài địa điểm gần đó: một hiệu sách nhỏ, một quán cà phê kiểu cổ, và một công viên ven sông. Tất cả đều nằm trong bán kính đi bộ.
Seoul trong tiết trời đầu xuân có chút se lạnh, khiến những sợi tóc lòa xòa trước trán Aya bị gió thổi tung lên. Cô mặc áo khoác đơn giản, tay đút túi, chậm rãi bước dọc theo vỉa hè rợp bóng cây.
Rồi – một va chạm bất ngờ.
Cô không ngã, nhưng chiếc cặp của người kia thì bật mở, và từ bên trong rơi ra một quyển vở. Không phải loại vở trang trí hay vở bài tập thông thường – mà là một quyển vở dày cộm, viết kín chữ từ đầu đến cuối, thậm chí còn có cả sơ đồ tư duy và ghi chú bằng nhiều màu mực.
Aya nhanh chóng cúi xuống, nhặt quyển vở lên bằng cả hai tay như thể đang cầm một bảo vật.
Yoshinaga Aya
Chữ cậu đẹp thật đó
Cô thốt lên, thành thật mà không nghĩ ngợi.
Yoshinaga Aya
Xin lỗi nha, tôi không nhìn đường
Người kia – một cậu con trai mặc đồng phục học sinh màu xanh, tay đeo tai nghe, mái tóc rủ che vầng trán – chỉ khẽ gật đầu. Không nói một lời.
Aya lúng túng định hỏi tiếp, nhưng cậu ta đã cầm lấy quyển vở, gập lại cẩn thận rồi quay lưng bước đi, dáng người hơi nghiêng nghiêng, như thể không bao giờ quen với việc có người bắt chuyện.
Aya đứng chôn chân, miệng hơi hé, chưa kịp hỏi tên. Cô nhìn theo bóng lưng cậu ta, biến mất giữa dòng người đông đúc như chưa từng tồn tại.
Cô lẩm bẩm, tay vẫn còn cảm giác về trang giấy nhẵn mịn và nét chữ cẩn thận như in. Trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác khó gọi tên – một chút ngưỡng mộ, một chút tò mò, và một chút... gì đó giống như duyên số.
Không biết rồi đây, cô sẽ còn gặp lại cậu ấy không?
Một tuần trôi qua nhanh chóng. Mẹ Aya đã thu xếp ổn thỏa mọi giấy tờ tạm trú và liên hệ được với một trường trung học gần nhà. Đó là Trường Trung học Eun Jang, nổi tiếng với thành tích không liên quan đến học tập cho lắm. Dù là trường chỉ dành cho nam giới, Aya đã tìm được một cách không ai ngờ tới – cô lặng lẽ đăng ký dưới cái tên "Yoshi Aki", cắt tóc ngắn và chuẩn bị bộ hồ sơ hoàn chỉnh như một học sinh chuyển trường người Nhật.
Cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày phải giấu đi giới tính của mình, nhưng khi đứng trước gương với mái tóc cắt gọn gàng, đồng phục rộng thùng thình che hết đường cong cơ thể, và lớp băng nẹp chặt bên trong, Aya không khỏi bật cười.
Yoshinaga Aya
Đúng là... một vai diễn lớn
Buổi sáng nhập học, Aya mặc đồng phục chỉnh tề, đeo cặp lên vai và hít một hơi thật sâu trước cổng trường. Cánh cổng sắt đen mở ra một thế giới hoàn toàn mới: những nam sinh vội vàng bước đi, vài người đùa giỡn, vài người trầm lặng đọc sách, và một số ánh mắt nhanh chóng lướt qua cô với vẻ hiếu kỳ.
Giữ giọng trầm. Bước đi vững. Không lúng túng.
Tại văn phòng hiệu trưởng, cô được giáo viên chủ nhiệm dẫn đến lớp mới – Lớp 2-3. Cánh cửa lớp bật mở, ánh mắt ba mươi con người đổ dồn về phía Aya. Trong thoáng chốc, cô cảm nhận được áp lực như dao cứa, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
???
Đây là học sinh mới chuyển đến từ Nhật Bản – Yoshi Aki. Em ấy sẽ học cùng các em từ hôm nay
Một tràng vỗ tay ồn ào vang lên. Aya cúi đầu chào, cất giọng vừa đủ nghe.
Yoshinaga Aya
Chào các bạn. Mình là Yoshi Aki. Mong được giúp đỡ
Giọng trầm, rõ ràng – không ai nghi ngờ điều gì.
Chỗ ngồi của cô được sắp đặt ở khá xa bảng, bên cạnh một người mà cô lập tức nhận ra: cậu bạn hướng nội với quyển vở đầy chữ.
Aya khựng lại một giây khi nhìn cậu. Cậu ta thì vẫn như hôm đó – im lặng, mắt nhìn xuống sách, chẳng mảy may để tâm đến ai khác.
Aya đặt cặp xuống, len lén liếc nhìn người bên cạnh. Cậu vẫn im re, mắt dán vào trang sách như thể cả thế giới chẳng liên quan gì đến mình. Cô chần chừ một chút, rồi khẽ nghiêng người, nhẹ giọng hỏi.
Yoshinaga Aya
Chào bạn, bạn tên gì ?
Cậu khựng lại một giây. Không quay sang. Nhưng chậm rãi ngẩng đầu lên. Cậu im lặng, rồi sau đó đáp bằng giọng nhỏ như gió thoảng.
Chỉ ba từ. Không thêm gì nữa.
Okay, cũng rất gì và này nọ.
Yoshinaga Aya
Rất vui được làm quen
Yoshinaga Aya
Tên bạn dễ thương nhở
Yoshinaga Aya
Chắc bạn học giỏi lắm
Yoshinaga Aya
Có gì giúp đỡ mình với nha
Yoshinaga Aya
Nói thật với bạn là mình bị ám ảnh bởi mấy con số
Si Eun không đáp, chỉ lật sang trang tiếp theo trong sách. Không tỏ ra lạnh lùng, nhưng cũng chẳng mặn mà. Một kiểu yên lặng rất... riêng.
Aya quay lại ghế, mím môi, lòng thoáng thở dài. Nhưng thay vì thấy khó chịu, cô lại cảm thấy tò mò hơn. Một cậu con trai ít nói, ham học, chữ đẹp như in – và bây giờ ngồi ngay bên cạnh cô.
Cô lặp lại trong đầu, miệng thoáng nở một nụ cười.
3. Ấn tượng
Tiếng còi vang lên giữa sân trường. Gió lướt qua sân bóng rộng, nơi học sinh lớp 2-3 đã tập hợp đầy đủ, chia thành hai hàng dài. Giáo viên thể dục—một người đàn ông cơ bắp, nghiêm khắc và có vẻ không bao giờ cười—đứng chống nạnh nhìn đám học trò đang kéo giãn tay chân.
Aya nuốt khan, đưa mắt nhìn xung quanh. Những cậu bạn xung quanh đang lần lượt cởi áo khoác ngoài, để lộ đồng phục thể thao trắng đơn giản. Có vài cậu còn thản nhiên cởi cả áo, để lộ thân trên. Trái tim Aya đập nhanh hơn bình thường.
Chết rồi… Mình quên mất phần này.
Cô miễn cưỡng kéo nhẹ khóa áo khoác xuống, cố gắng sao cho không ai chú ý quá nhiều. Bên trong, cô mặc thêm một lớp áo giữ nhiệt ôm sát và cố định cơ thể bằng băng nẹp. Mồ hôi bắt đầu rịn ra sau gáy.
???
Aki, chạy vòng khởi động với nhóm bên kia đi !
Aya vội đáp, cố gắng trầm giọng hơn bình thường.
Cô chạy cùng nhóm ba người. Dù đã chuẩn bị tinh thần, Aya không khỏi thấy ngột ngạt vì sự quan sát xung quanh. May mắn thay, dáng người cao gầy và phong thái nhanh nhẹn khiến không ai nghi ngờ gì nhiều. Có vài bạn còn liếc nhìn cô đầy tò mò.
???
Ê, tân binh chạy khá đấy chứ
???
Người Nhật à? Trông trầm mà nhanh ghê
Aya thở hắt ra. Nhưng chưa kịp mừng, thì tiếng gọi cộc lốc vang lên từ phía đối diện.
???
Yeon Si Eun, vào đội A! Aki, vào đội B !
Aya quay lại—và đúng như số phận sắp đặt, Si Eun bước ra từ hàng ghế, ánh mắt lơ đãng nhưng vẫn bước về phía đội đối phương. Hai người nhìn nhau thoáng qua. Si Eun không nói gì. Nhưng lần này, có điều gì đó trong ánh mắt cậu khiến Aya khựng lại một giây.
Bóng đá. Chẳng phải môn Aya giỏi nhất, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Cô chạy cẩn thận, tránh va chạm mạnh, luôn giữ khoảng cách với các bạn cùng đội—nhất là trong những pha tranh bóng tay áo có thể bị kéo. Dù không nổi bật, cô chơi vừa đủ để không bị nghi ngờ.
Trận đấu kết thúc khi tiếng còi vang lên lần cuối. Aya thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi cả lớp tiến về phòng thay đồ, Aya lặng lẽ tách ra, giả vờ buộc lại dây giày. Khi chỉ còn một mình trên sân, cô nhanh chóng rảo bước về phía nhà vệ sinh tầng ba—nơi ít người qua lại—và thay quần áo trong im lặng.
Cô thầm nghĩ, gài nút áo đồng phục trở lại và chỉnh sửa tóc trước gương.
Khi cô bước ra khỏi phòng vệ sinh, bóng dáng một người dựa vào lan can hành lang phía xa làm cô khựng lại. Si Eun.
Cậu không quay sang, nhưng cất giọng rất khẽ, như thể đã đợi từ trước.
Yeon Si Eun
Cậu không vào phòng thay đồ với bọn họ
Yoshinaga Aya
Ờ… Mình… không quen lắm. Ở Nhật mình cũng hay thay riêng
Si Eun vẫn không quay lại. Gió nhẹ lùa qua hành lang khiến vạt áo cậu khẽ tung bay. Một lát sau, cậu nói tiếp.
Yeon Si Eun
Cũng không thích chật chội
Nói rồi cậu rời đi, bước chậm rãi về phía cầu thang mà không nhìn lại.
Tuyết đã tan trên mái ngói, nhưng bầu không khí lạnh lẽo vẫn len lỏi khắp hành lang tầng hai của trường nam sinh Eun Jang. Trong lớp học yên tĩnh chỉ còn vài học sinh nán lại sau giờ học, Aya ngồi im lặng ở bàn, đôi mắt chăm chú vào quyển vở toán, ngón tay xoay bút đều đặn. Ánh chiều tà hắt qua khung cửa sổ, chiếu lên mái tóc cắt ngắn gọn gàng của cô, nhuộm một sắc vàng nhàn nhạt. Bình yên đến mong manh.
Tiếc rằng nó không kéo dài được lâu.
Cửa lớp bị đá tung ra. Tiếng ồn ào kéo theo cả một nhóm nam sinh bước vào, đứng đầu là một gã cao to, gương mặt đểu cáng và có chút hung hăng—Choi Hyo Man. Tên bắt nạt khét tiếng nhất khối. Dưới trướng hắn là vài đứa con trai dáng vẻ ngông nghênh, vừa nhai kẹo cao su vừa đảo mắt khắp lớp như đang tìm con mồi.
Choi Hyo Man
Ê, ê, nhìn xem ai vẫn còn ngồi đây học hành chăm chỉ như gà mái vậy ta ?
Hyo Man cười khẩy, giọng lười biếng mà gai người.
Aya khẽ khựng tay. Cô ngẩng đầu lên, mắt chạm vào ánh nhìn chòng ghẹo kia.
Choi Hyo Man
Mày là… học sinh trao đổi mới đúng không? Aki gì đó ?
Một tên đằng sau nhếch môi.
???
Nghe nói người Nhật kỷ luật lắm nhỉ. Vậy chắc không từ chối được việc nhỏ nhặt rồi ?
Aya giữ bình tĩnh, đóng sách lại.
Yoshinaga Aya
Các cậu cần gì ?
Choi Hyo Man
Ồ, nghe lịch sự chưa kìa
Tao là con gái thùy mị nết na nha thằng nhãi.
Hyo Man nở nụ cười nhếch mép, rồi thả túi snack đang ăn dở lên bàn Aya.
Choi Hyo Man
Xuống căn tin mua cho tụi tao một lốc nước ngọt. Loại trong chai thủy tinh ấy. Còn thêm bánh custard. Nhanh lên
???
Nhớ là không được mua lộn. Mua sai là ăn vạ đó, Aki-chan
Lũ đàn em cười rộ lên trước cái tên mỉa mai.
Aya không nói gì trong giây lát. Cô đứng dậy, định bước ra khỏi bàn thì—BỐP!—một tay Hyo Man đập mạnh xuống mặt bàn, khiến cả vở và bút cô rơi xuống đất. Cô lặng người, ngón tay siết chặt theo phản xạ.
Choi Hyo Man
Đi thì đi lẹ, đừng có lề mề. Tụi tao không có thời gian chơi trò lịch sự đâu
Yoshinaga Aya
Đưa tiền đây
Yoshinaga Aya
Muốn mua thì đưa tiền đây
Choi Hyo Man
Mày không có tiền à ?
Choi Hyo Man
Tao là đang sai vặt mày đấy
Yoshinaga Aya
Có nhưng không dư để mua cho các cậu đâu
Giọng cô trầm và đều, không sợ hãi cũng không cúi đầu. Mắt nhìn thẳng vào Hyo Man.
Choi Hyo Man
Không dư thì mày nhịn
Choi Hyo Man
Tao không muốn nói nhiều
Hắn áp sát, hơi thở mang mùi kẹo bạc hà trộn lẫn thuốc lá.
Yoshinaga Aya
Tôi thấy nãy giờ cậu nói cũng đâu có ít
Cô rút ra vài tờ tiền, gập gọn lại, rồi bước tới… nhét thẳng vào tay Hyo Man.
Yoshinaga Aya
Tôi cho cậu đó
Yoshinaga Aya
Tôi không rảnh
Một khoảng lặng trùm xuống sau câu nói ấy.
Tất cả những tiếng cười cợt, nhạo báng phút chốc im bặt. Aya, vẫn giữ ánh mắt trầm tĩnh, đưa tay vào túi áo khoác. Mọi người ngỡ cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng không.
Một nụ cười mỉm nhẹ, không mỉa mai, không sợ hãi—mà là tự tại và kiêu hãnh, như thể không để lọt ai trong số họ vào tầm mắt.
Hyo Man nhìn đống tiền trong tay, mặt hắn dần đỏ bừng—không phải vì xấu hổ, mà vì tức giận. Lũ đàn em cũng không cười nổi nữa, chỉ nhìn nhau đầy sửng sốt.
Không khí lớp học lúc này như bị hút sạch oxy.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía Aya—cái nhìn của ngạc nhiên, bối rối, có cả ngưỡng mộ xen lẫn dè chừng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play