[Linh-Minh Mẫn] Rất Nhiều Điều Mình Chưa Nói Với Nhau
Ích Kỷ
Bộ này không có nhân vật chính
Chỉ là những nhân vật phụ làm nên bộ này
Cậu bạn tâm sự với tôi rằng, sau khi bị cậu đá, cô gái ấy thay đổi hoàn toàn.
Từ một cô bé cả ngày bẽn lẽn nép bên cậu, vâng dạ híp mắt cười khi bị cậu trách mắng, run bắn khi lỡ làm gì hậu đậu không nên việc, hiền khô tìm mọi cơ hội làm lành mỗi khi hai cậu cãi nhau...
Giờ trở nên lạnh lùng, mạnh bạo, dứt khoát, thoát khỏi vỏ ốc hòa mình vào đám đông, làm thêm nhiều việc, học thêm nhiều thứ, xung quanh cô ấy có nhiều chàng trai theo đuổi, cô ấy xinh đẹp hơn, kiêu hãnh hơn, trưởng thành hơn.
Hôm nay, có lẽ trong giây phút quên đi hai người đã tan vỡ, đã không còn là gì của nhau nữa, cậu nhắn tin cho cô bé ấy:
NVP
"tại sao em lại làm việc anh không thích thế?"
Có một kiểu con gái, khi yêu nhất nhất nghe lời cậu, tôn sùng cậu, ngốc nghếch đồng ý những yêu cầu của cậu...
Nhưng một khi đã chia tay, cô ấy sẽ sống như chưa từng biết đến cậu trong đời.
Mà, tôi bảo này. Cậu làm cô ấy tổn thương, đuổi cô gái ấy ra khỏi cuộc đời cậu, mà vẫn muốn đối phương sống theo ý cậu sao?
"Là mình tự huyễn hoặc
Tự suy diễn mọi điều
Người trao bừa ánh mắt
Mình vội nghĩ là yêu.
Là mình khờ dại đó
Tin ở những câu thề
Mà yêu thương như gió
Bay vào vùng ngủ mê.
Là thương nhau sai lúc
Là gặp nhau sai thời
Nên nợ duyên đứt khúc
Lơ lửng rồi thả rơi..."
Không Nói Được Gì Tử Tế Thì Nên Im Lặng
Ngày còn độc thân, tôi ở cùng một cô bạn.
Cô bạn tôi có yêu một chàng trai.
Tôi không bao giờ bận tâm gì đến chuyện tình của hai người ấy, cho đến một ngày, tôi thấy cô ấy ngồi khóc.
Tôi đến bên ngồi cạnh. Ngó thấy màn hình điện thoại vẫn còn sáng. Hai dòng tin nhắn hiện lên trong mắt tôi:
NVP
"em mệt mỏi quá anh à!"
NVP
"em nghĩ có mỗi mình em mệt chắc?"
Tôi ôm lấy bạn mình, ồ! Có lẽ cuộc sống của cô ấy đang có gì áp lực.
Nhưng chàng trai kia, nhắn lại một câu "đừng nghĩ gì nữa em, anh ở đây!", thì anh ta chết à?
Rồi cô ấy nói với tôi, chuyện tình của cô ấy đang bị gia đình ngăn cản.
Tôi không hỏi thêm, lý do ngăn cản là gì. Nhưng tôi biết lòng cô ấy ngổn ngang biết bao nhiêu. Gia đình là chuyện nhỏ thôi, cái cách chàng trai kia đối xử với cô khi tình yêu hai người đang gặp sóng gió, mới là chuyện lớn.
Tôi dạy cô ấy cách mạnh mẽ và dứt khoát. Sau những đêm làm quen với những tin nhắn "thôi ngủ đi", cô ấy hiểu rằng chẳng có ai chịu lắng nghe mình kiên nhẫn bằng chính mình.
Qua những đêm "đừng làm anh mệt thêm nữa", cô ấy ngồi góc phòng tìm một bộ phim hay để xem, đọc một cuốn sách ý nghĩa, pha lấy cố trà nhâm nhi, nói chuyện chat chit với bạn bè, tự mình làm bản thân ổn hơn được mà chẳng cần nhắn tin cho ai đó để nhận thêm tổn thương thất vọng.
Một thời gian sau, họ chia tay. Tôi không buồn cho câu chuyện ấy. Cô ấy cũng sớm yêu người khác, tốt hơn.
Nhưng câu chuyện ngày nào chúng tôi còn ở bên nhau khiến tôi nhớ mãi.
Người ta sống, hơn nhau ở lời nói. Nói như thế kia để chứng tỏ gì nhỉ?
Là tôi cũng mệt nên cô đừng kêu?
Hay đơn giản chỉ là sự hơn thua bì tị với người con gái mình yêu?
Sự cảm thông bao bọc chở che mà một người đàn ông đáng phải có, ở đâu?
Một lời nhẹ nhàng dành cho nhau đôi khi sao quá khó.
Tôi chợt nhận ra, con người ta không nên chỉ học cách nói, mà còn nên học cả cách lặng im.
Một khi không thốt được lời nào tử tế, thì tốt nhất đừng nói gì.
Bởi nói một lời dịu dàng anh không thể chết được đâu. Nhưng một câu tồi tệ khiến người đối diện chết nửa con người.
Tinh Cầu Màu Xám Cô Đơn
Câu chuyện kể về một tinh cầu màu xám, nơi mà bình yên có lẽ còn đang mải miết rong chơi ở đâu đó, nên đã không đến kịp khi ngày khép lại.
Ở tinh cầu ấy, em ngồi bó gối buồn bã nhìn ra hiên. Có gì đặc biệt ở đây không? Có lẽ chỉ là những nỗi buồn, nỗi cô đơn đang chen nhau tìm một chỗ ngồi mà thôi.
Mà làm sao anh hình dung được khi trong lòng anh chẳng còn nghĩ nhiều đến em nữa.
Em dọn đến vào một ngày trời nhiều mây. Hành trang mang theo chỉ là một trái tim đang bị ốm và vài kỉ niệm cứng đầu cứ đòi đi theo.
Có lẽ khi người ta tổn thương, người ta chỉ muốn chạy trốn, chỉ muốn đi tìm một nơi nào đó để tạm quên đi hết thảy. Rồi em tìm thấy tinh cầu màu xám, nơi luôn mở cửa để chờ đợi những trái tim cô đơn.
Và em - cô gái bé nhỏ cũng không phải ngoại lệ. em dọn nến, chọn cho mình một góc thật yên tĩnh, lặng lẽ lật mở từng đoạn phim cũ - xem lại thật chậm.
Dường như trong lòng em có một vực sâu đang bắt đầu nứt vỡ, kéo theo li ti hàng trăm mảnh tổn thương xoay quanh rồi rơi xuống.
Nếu như ký ức hạnh phúc là hơi ấm, là bình yên, để em có thể bấu víu vào mà không lo lắng, thì hiện tại là mưa giông, là bão nổi, khiến em chới với, mất mát, trống rỗng.
Những đoạn ký ức quay chậm đang mở ra trước mắt. Chúng ta là hai con người chẳng hề biết đến sự tồn tại của nhau.
Rồi lạ lùng thay cái cách duyên số chạm nhẹ, đẩy hai đứa vào nhau giữa đại lộ tình cảm bao la này.
Chúng ta làm quen, hẹn hò, yêu thương.
Từng thước phim quay chậm hiện rõ trước mắt em. Phải chăng chúng ta còn thiếu quá nhiều cho một tình yêu?
Thiếu bao dung, nhẫn nại để cho ta cơ hội được ở bên?
Thiếu quan tâm, chăm sóc để cho nhau cơ hội được bình yên?
Thiếu thấu hiểu, lắng nghe để cho nhau cơ hội được thông cảm?
Để rồi em phải dọn đến tinh cầu màu xám cô đơn, còn anh đi về phía xa xăm nơi chẳng còn có thể nhìn thấy nhau mỗi lần em muốn gặp?
Những cô đơn không có sự hồi đáp. Cũng như tia nắng ấm áp chẳng thể chen chân được nơi tinh cầu nhiều mây xám này.
Em cũng chẳng thiết tha muốn gặp anh ở nơi đây - bởi lẽ đó chỉ là nơi trú ngụ của những trái tim bị ốm. Mà em vẫn muốn anh được an vui ở trời xanh ngoài kia.
Em cũng không biết mình sẽ dừng chân ở đây bao lâu. Chí ít ở nơi này, nỗi buồn của em cũng sẽ tìm được những nỗi buồn khác để làm bạn.
Có lẽ chúng sẽ chụm đầu kể cho nhau nghe những câu chuyện đại loại như: đã đơn phương ra sao, đã thất tình kiểu gì, bị từ chối như thế nào,...
Mà anh biết đấy, tụi nỗi buồn - chúng có biết bao câu chuyện đẻ kể cho nhau nghe.
Còn anh, nếu như một ngày nào đó bỗng nhiên thấy nhớ hay chợt nghĩ về em, thì anh hãy nhìn lên trời, nơi có những vầng mây xám đang trôi chầm chậm, em đang trọ ở nơi ấy - tinh cầu màu xám cô đơn...
"Rồi một ngày tình yêu bỏ mình đi
Như đông đến, cây tới kì rụng lá
Rồi một ngày giữa đám đông vội vã
Mình cô đơn, chẳng còn thiết tha gì"
Một tinh cầu xám - nơi chứa những sự cô đơn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play