[ĐN Windbreaker] Một Ngày Nào Đó
1
Em là Hyangi, nhưng mọi người thường gọi em là Mahiru, từ nhỏ rồi. Từ nhỏ thì mọi người thường kêu em là ‘Mahiru’ hơn cái tên đó.
Em cũng chẳng biết nó bắt nguồn từ đâu, tại sao nó lại gắn bó với em từ lúc thuở nhỏ.
Từ lúc lên 5 tuổi, em đã bị ám ảnh với những thứ hình tròn như xoắn ốc, mắt mèo, bánh xe đạp, đá cuội, bọt của xà phòng hay đơn giản là vân tay
Nó luôn khiến em mất tập trung vào việc gì đó mà cứ nhìn chằm chằm vào nó như sự ‘cứu rỗi’ tâm trí em
Cứ bất kỳ vật gì có hình tròn thì em phải bắt buộc chăm chăm vào nó.
Em cũng thường xuyên ở nhà và ru rú ở trong phòng tối.
Em bị đồn mắc chứng tự kỉ không nói chuyện với ai, không cười, không khóc lúc nào cũng lầm lì lủi thủi một mình
Có lần nọ khi ở vườn hè, em cầm một con cào cào lên, những đứa trẻ khác sẽ sợ hãi mà bỏ chạy nhưng em thì khác em dùng tay không bóp nát nó
Tay em bị nó cào đến trầy trụa, máu ứa ra. Nhưng em chẳng thấy đau. Chỉ thấy nhói nhói chỗ có máu và những mảnh thân côn trùng bám lại.
Mẹ em dẫn em đi khám tâm lí, phát hiện em bị rối loạn nhân cách ranh giới, bác sĩ bảo’ bệnh tâm lí này không sao, đừng cho bé cảm giác cô đơn quá hoặc …đừng nặng lời chút’
Lúc đầu rất ổn, em cười nhiều hơn, nghịch dại nhiều hơn, năng nổ hơn như đứa trẻ hồn nhiên
Hàng xóm cũng vui vẻ chào đón em, bố mẹ thương em nhiều hơn cho đến khi… bố em ngoại tình bị phát hiện
Từ hôm ấy, nhà em trở nên trầm lặng. Im lìm như cái bể cá vỡ đáy. Cho đến phiên tòa, khi bố em bị xử thua, phải nhường quyền nuôi em cho mẹ.
Mẹ khóc nhiều lắm. Sau buổi tòa án, bà ôm em thật chặt nhưng run rẩy. Em không hiểu. Ngoại tình là gì? Nó đau như thế nào?
Em không cảm nhận được rõ đau là gì. Nó có đau như khi con cào cào xé rách tay em? Hay như lúc vấp trúng cục đá mà ngã?
Em không hiểu, cũng như chưa từng muốn hiểu.
2
Chưa đầy ba tháng, em bị dắt đến sân bay. Em không hiểu tại sao chúng ta phải rời đi?
Em bảo: “Con không muốn đi.”
Mẹ em không nói gì mà nắm chặt tay em dắt lên máy bay, hộ chiếu đã đưa, lịch đã đặt sẵn. Em còn đường lui sao?
Chỉ khi máy bay cất cánh, em thẫn thờ nhìn qua cửa sổ, khu xóm trọ, khu phố nhỏ mà em ở
Giờ em mới biết trên cao nó đẹp đến vậy, ánh chiều tà rọi xuống làm bừng sáng cả khu phố đã cũ
Đến giờ mẹ mới cất tiếng trả lời câu hỏi của em.
“Chúng ta sẽ bắt đầu lại. Ở London, một thành phố mới. Một ngôi nhà nhỏ.”
Mẹ xoa đầu em nhẹ như mây vậy, em không muốn. Vì sao phải rời đi?
Trước đi, chẳng ai gọi em lại để tặng quà kỉ niệm, không ai chào, không ai hỏi, em cứ như người vô hình trong mắt họ.
Chịu thôi, vì em đã là người ‘mắc bệnh’ trong mắt họ rồi.
Ngày 10 tháng 2 . . . London ngày nhiều nắng.
Sống ở London cũng không thoải mái là mấy, em không biết tiếng anh, cũng không biết giao tiếp…
Em đã cố gắng học, cố gắng để phát âm cho đúng, học cách cười khi người khác cười
Cố gắng học cả cách để không nhìn chằm chằm vào người khác như cái cách em thường làm.
Nhưng càng cố, em càng lạc lõng hơn
[ Chào, chúng ta có thể làm bạn được không? ]
Em không chơi được với ai, họ bảo mặt em lầm lì nên tránh xa em, có bữa em ngồi im lặng suốt 6 tiết, chẳng ai hỏi em tại sao không tiếp chuyện, à- có ai để ý em đâu nhỉ?
Em nản, khi về tới nhà em chỉ biết cấm đầu vào viết lên những trang giấy trắng, viết bằng tiếng Hàn.
Viết những gì em nghĩ, viết về những thứ quái dị em đã mơ thấy, viết những kỉ niệm chẳng phai… ở quê nhà.
Thứ duy nhất mà London không có.
“Mẹ ở nhà với con hôm nay được không?”
Mẹ đi làm suốt, lần nào em van nàn, bà cũng đáp cùng một câu: “London đắt đỏ, không thể nghỉ.”
Không trách bà được. Em cùng lắm chỉ muốn ai đó trò chuyện cùng với em thôi
3
“Con ghét London, chừng nào chúng ta mới được về Hàn?”
Em nhỏ hỏi, khi tay đang tạo hình vòn tròn trên sàn, còn mẹ em thì đang bù đầu vào mớ công việc từ công ty về
Bà không đáp, chỉ có những tiếng canh cách của phím máy tính như đang trả lời em vậy.
Giấc mơ kia là quá xa, không vươn tới nổi.
Một chuyến bay hạng thường bà cũng chẳng thể mua nổi với đống công việc ba cộc ba đồng này
Em nhỏ liếc nhìn về phía mẹ, rồi lại nhìn ngoài cửa sổ như đang suy tư điều gì nó còn vấn vương trong lòng
Em đặt hy vọng vào ngày được bước chân trở về, em không ngốc. Em đang kì vọng vào thứ quá xa để bám víu
Đêm đêm em nằm mơ, dòng ký ức ở tháng ngày quê cũ chợt hiện ra trong đầu em khi đang say giấc
Một gương mặt còn búng ra sữa đeo kính dày, tóc đen tuyền, nhìn quen thuộc nhưng ngương mặt lại cực nhoè
Em không nhớ, cậu ta là ai.
Nhưng lại có chút quen thuộc, giọng nói của cậu ta văng vẳng trong tâm trí em
“Học tốt, đừng quên đánh răng đó.”
Bỗng cậu đeo kính biến đi mất như chưa từng xuất hiện sau khi một giọng nói trẻ con khác cất lên, lại có bóng người hiện lên phía sau em
Một cậu nhóc khác, da ngâm hơn một chút, nhưng ngương mặt lại nhoè đi hết một nửa
Trong mơ, cậu ta tặng em một chiếc vòng chỉ đỏ rực, và đeo lên tay em và thắt lại.
“Mối liên kết tình bạn đó không được tháo, năm tháng trôi qua tụi con xin thề mãi mãi là bạn!”
Em mở he hé mắt vì tỉnh ngủ khi giấc mơ kết thúc, suy tư nhìn chằm chằm vào cái tay giơ cao được đeo vòng chỉ đỏ.
“Hồi nào mình đeo thứ này nhỉ?”
“Hôm qua? năm trước? hay từ nhỏ.. đeo từ hồi nào?..”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play