[Tokyo Revengers] Tiếng Lòng Của “Bạn Nhỏ”
Chương 1
Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ, đánh thức Haru khỏi giấc ngủ say. Tiếng chim hót líu lo ngoài ban công như lời chào buổi sáng quen thuộc. Nhưng không chỉ có vậy, Haru còn nghe thấy những âm thanh khác, những suy nghĩ thầm kín đang len lỏi trong tâm trí của những người xung quanh.
Satou Haru
Ưm…//ngồi dậy//
"Hôm nay ăn gì nhỉ? Mì gói hay cơm rang?" - Tiếng lòng của bà hàng xóm đang phân vân giữa bữa sáng.
"Trời nóng quá, chắc phải bật điều hòa thôi." - Suy nghĩ của anh chàng shipper đang giao hàng qua cửa nhà.
"Lại trễ giờ rồi, sếp chắc lại cằn nhằn." - Tiếng lòng đầy lo lắng của một nhân viên văn phòng vội vã bước đi.
Satou Haru
//bước chân xuống giường rồi vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân//
Khả năng này đến với Haru từ khi cô còn nhỏ, như một món quà hay một lời nguyền, cô cũng không rõ. Ban đầu, nó khiến cuộc sống của cô trở nên hỗn loạn. Những suy nghĩ, cảm xúc của người khác cứ ùa vào tâm trí cô như một dòng thác không ngừng nghỉ. Cô phải học cách kiểm soát, cách lọc bỏ những âm thanh không cần thiết để giữ cho mình không bị choáng ngợp.
Satou Haru
//sau khi VSCN xong thì đi nấu bữa sáng//
Nhưng dần dần, Haru nhận ra rằng khả năng này cũng mang lại cho cô những lợi ích nhất định. Cô có thể hiểu rõ hơn về con người, về những gì họ thực sự nghĩ và cảm nhận đằng sau vẻ bề ngoài. Cô có thể giúp đỡ những người gặp khó khăn bằng cách lắng nghe và thấu hiểu những tâm sự mà họ không thể nói thành lời.
Cô pha một cốc cà phê đen, không đường, không sữa – thói quen đã hình thành từ lâu để giúp cô tỉnh táo và kiểm soát năng lực của mình. Sau đó, cô lấy ra một lát bánh mì nướng, phết một lớp mỏng bơ đậu phộng. Bữa sáng của Haru luôn đơn giản và nhanh gọn, đủ năng lượng cho một ngày làm việc và đủ yên tĩnh để cô có thể sắp xếp lại suy nghĩ.
Satou Haru
//ngồi vào bàn ăn sáng//
Satou Haru
//vừa ăn vừa lướt điện thoại//
Satou Haru
Hôm nay mẹ lại không về…
Satou Haru
//dọn dẹp bát đĩa rồi đến trường//
Trường mà Haru theo học là trường Seishin là một ngôi trường bình thường ở ngoại ô Tokyo. Tòa nhà bê tông xám xịt, sân trường rộng rãi với những cây cổ thụ rợp bóng, và tiếng chuông báo giờ vang vọng đều đặn. Bên ngoài, mọi thứ có vẻ yên bình và quen thuộc.
Satou Haru
//tai đeo tai nghe rồi nhanh chân bước vào//
Nhưng đời mà, với khả năng đó của Haru thì…
Ngay từ khi bước chân vào cổng trường, tiếng lòng của hàng trăm học sinh và giáo viên ập đến như một cơn sóng.
"Ôi trời, hôm nay lại có bài kiểm tra Toán à?"
"Tóc cậu ấy hôm nay nhìn đẹp thật."
"Thầy Takahashi giảng bài chán quá đi mất. Mình muốn cúp tiết…”
"Không biết chiều nay có nên rủ cậu ấy đi chơi không nhỉ?"
"Mình ghét cái đứa ngồi đằng trước mình quá."
Satou Haru
…//vào lớp thành công//
Tổng hợp nv nữ
:Oa!!! Satou_san, hôm nay cậu đến muộn thế?//lao tới//
Satou Haru
Bạn học Shinihara tránh làm phiền tôi.
Shinohara Rei
(Oa~Satou_san xấu tính quá đi, mình muốn ôm ôm cơ~)
Satou Haru
…//lấy sách vở ra//
Satou Haru
…//chống cằm nhìn ra cửa sổ//
Tiết học đầu tiên là Tiếng Nhật Cổ. Thầy Kobayashi, một giáo viên già với giọng nói trầm ấm, bắt đầu giảng về cấu trúc ngữ pháp phức tạp của một đoạn văn cổ. Haru mở sách giáo khoa, cố gắng hết sức để tập trung.
“Chán quá đi mất. Sao lại phải học mấy thứ này nhỉ?”
“Mình buồn ngủ quá. Tối qua thức khuya chơi game.”
“Ước gì có một phép màu nào đó giúp mình hiểu được bài này.”
“Cái đoạn này có trong đề thi cuối kỳ năm ngoái không nhỉ?”
Những suy nghĩ này lướt qua đầu Haru. Cô phải liên tục nhắc nhở bản thân tập trung vào giọng nói của thầy Kobayashi và những ký tự khó hiểu trên bảng. Việc này đòi hỏi một sự nỗ lực tinh thần đáng kể. Haru cố gắng tạo ra một "màng lọc" âm thanh, chỉ cho phép giọng nói của thầy giáo đi qua rõ ràng nhất có thể.
Satou Haru
(Sao bọn đó ồn ào thế nhỉ…?)
Satou Haru
(May mà mình không thân với ai trong lớp này trừ bị ép bởi vài tên cứng đầu…không thì chắc chết mất.)
Cuối cùng, tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên. Cả lớp như vỡ òa. Sách vở được gập lại, học sinh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, và âm thanh của những cuộc trò chuyện, tiếng bước chân và tiếng cười nói tràn ngập căn phòng.
Khi bước ra khỏi lớp học, Haru không còn nghe thấy tiếng lòng của đám đông học sinh xa lạ.
Shinohara Rei
Sa-tou_sannnn//lao đến//
Shinohara Rei
//giữ thăng bằng để không bị ngã// Satou_san, cậu xém làm tớ bị ngã nè~
Satou Haru
Ừ.//đi lên sân thượng//
Shinohara Rei
A mô~ Satou_san khó gần lắm luôn á, nè nè, Satou_san~ Cậu có nghe gì không?
Satou Haru
//bỏ ngoài tai hết//
Shinohara Rei
(Satou_san thật là…Chán quá đi. Làm sao để kết bạn với Satou đây…)
Satou Haru
//lấy hộp cơm ra//
Shinohara Rei
Bento của Satou làm sao?
Shinohara Rei
Cho tớ miếng đi?
Shinohara Rei
(Đồ chùa ngon khó cưỡng a! Mau mau cho tớ ăn! Ăn ăn ăn ăn xn)
Satou Haru
//lơ/tiếp tục ăn//
Shinohara Rei
Ể? Satou_san?
Shinohara Rei
Ể??? Satou_sannnn
Satou Haru
(Tiết sau là tiết Vật Lý…Ư, mình tệ nó nhất đấy, hi vọng cô không gọi mình…)
Và thật may là tiết hôm đó Haru an toàn không bị gọi lần nào. Nếu không tuổi thọ của Haru sẽ bị trừ 10 năm mất.
Những tiết sau đó đối với Haru khá nhẹ nhàng, cho tới khi ra về luôn.
Satou Haru
//dọn dẹp sách vở vào cặp//
Shinohara Rei
Satou_san~Về chung đi~
Satou Haru
//lơ// (Hôm nay ăn gì nhỉ? Mà mẹ về chưa nhể?)//xem tin nhắn//…
💬 Mẹ xin lỗi con Haru, mẹ phải tăng ca, tầm sáng mẹ mới về nên con gọi đồ ăn ngoài ăn tạm nhé. Sáng mai mẹ sẽ nấu cho con sau để đền bù nhé con yêu.
Trên đường về nhà, Haru bước đi giữa dòng người và tiếng xe cộ. Thế giới nội tâm của những người xa lạ lại trở nên im lặng đối với cô. Cô chỉ nghe thấy tiếng lòng của những người quen thuộc tình cờ đi ngang qua: tiếng lòng của một người bạn cùng lớp đang lo lắng về bài kiểm tra ngày mai, tiếng lòng của một người hàng xóm đang nghĩ về bữa tối. Những âm thanh cảm xúc này như những đốm sáng thoáng qua trong bức tranh tĩnh lặng của cuộc sống thường ngày. Haru bước nhanh hơn, mong sớm về đến nhà, nơi cô có thể hoàn toàn thư giãn, không còn phải lắng nghe bất kỳ tiếng lòng nào nữa.
Hoặc ít nhất là Haru nghĩ vậy.
Satou Haru
//nghe thấy// Ai khóc vậy?
Satou Haru
//đi vào nhà trọ cũ kĩ rồi lên cầu thang//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//nhìn lên lau sạch nước mắt//
Satou Haru
Sao em ngồi ở đây?
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
…Anh em…anh em chưa về ạ, nên em ngồi ở đây…
Satou Haru
Vậy à? Em tên gì?
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
…//mím môi//
Satou Haru
Ấy, bạn nhỏ không nói cũng được,//xoa đầu y//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Rin…rindou ạ…
Satou Haru
Tên em là Rindou sao? Ôi chà, ngoan quá đi~//mỉm nhẹ//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//cúi gằm mặt//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Anh xin lỗi Rinrin, anh về trễ rồi…//nhìn cô// Còn đây là ai?
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//lại chỗ Ran và báu vào gấu áo Ran//
Satou Haru
Chị chỉ là người qua đường thôi, thấy bạn nhỏ kia khóc nên lại hỏi thăm…
Haitani Ran(lúc nhỏ)
//lườm cô//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Nii_chan…
Haitani Ran(lúc nhỏ)
//quay qua gương mặt hiền từ// Hửm?
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Vào nhà ạ…
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Rồi rồi, //ẵm Rindou lên//
Satou Haru
…(Mình cũng nên về thôi…)//đi về nhà//
Satou Haru
(Hôm nay lo chuyện bao đồng rồi…)
Chương 2
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Vào nhà rồi.
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
…Anh ơi, em đau…
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Đau?//đặt Rindou xuống vén áo lên để xem// Vết thương? Ai làm?
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
…//mím môi//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
(Là do ông ta nữa rồi… Tên cặn bã đó…)//tức giận//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
(Nhưng bây giờ mình phải xử lý vết thương cho Rinrin trước…)//lấy lại bình tĩnh//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
…Ngoan ngoan, vào đây anh khử trùng rồi băng lại vết thương nhé?
Ran dẫn Rindou vào phòng tắm nhỏ. Cậu mở tủ thuốc cũ kỹ, tìm kiếm bông băng và thuốc sát trùng. Tay Ran run rẩy khi cậu làm việc này.
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Ngồi xuống đây…//giọng nhẹ nhàng//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//ngồi xuống//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Vén áo lên Rinrin
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//vén áo//
Cậu lấy một miếng bông gòn, thấm thuốc sát trùng và cẩn thận lau vết thương trên bụng Rindou.
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//nhăn mặt vì đau// Ư…
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Sẽ hơi đau một chút…
Cậu thổi nhẹ vào vết thương để giảm bớt cảm giác đau rát.
Sau khi sát trùng xong, Ran lấy băng dán và băng lại vết thương cho Rindou. Cậu làm thật cẩn thận, như thể đang xử lý một món đồ quý giá dễ vỡ.
Khi xong xuôi, Ran quỳ xuống trước mặt Rindou, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bời của em
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Còn chỗ nào không?//giọng lo lắng//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//lắc đầu//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Anh ơi, ngày mai…em đi với anh nhé? Về chung luôn nhé?
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Được được, nhưng mà anh với Rinrin học khác chỗ đó~
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Không sao ạ…
Haitani Ran(lúc nhỏ)
(Ít nhất trong khoảng này ông ta cũng có chút tính người. Hoặc chỉ là vỏ bọc giả tạo của ông ta.)
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Ưm…//mở cửa sổ// A, bên cạnh là nhà ai vậy?
Haitani Ran(lúc nhỏ)
//ngó ra// Anh chịu, chắc mới tới?
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Nhà lớn thật…lại còn mới toanh nữa…
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Sau này có tiền anh mua cho em căn nhà to như thế nhé?
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Dạ! //vui vẻ//
Liệu sự hồn nhiên vô tư này sẽ kéo dài bao lâu?
Satou Haru
Sảng khoái tức thì~
Satou Haru
Hưm~Hôm nay có bài tập gì không nhỉ? A, mình còn chưa đặt đồ ăn nữa…
Satou Haru
Ăn gì đây~Ăn gì đây~//lướt điện thoại//
-Đau…đau quá…Hức, ba ơi, đừng đánh mà…!!!
-Ba!! Con xin lỗi…Hức! Anh hai, anh hai…
Satou Haru
Hể? Giọng nói phát ra từ….
Satou Haru
Nhà trọ phía bên nhà mình?
Satou Haru
Lại còn giọng trẻ con nữa chứ?
-Đồ cặn bã!! Ông không được đánh em ấy!
-Hức! Anh ơi, anh, ba ơi, hức…đừng đánh, đừng đánh mà…
Satou Haru
Không lẽ bạo lực gia đình?//lo lắng// Cảnh sát, cảnh sát…//cuống cuồng//
Satou Haru
Alo? Tôi muốn báo cảnh sát, có vụ bạo lực gia đình…..
Satou Haru
Xong rồi, chờ cảnh sát giải quyết thôi….
-Anh ơi!!! Đừng!!! Dừng…dừng lại…hức…! Anh ơi, chết…chết mất…
Satou Haru
Hả? Chết gì? Không lẽ…
Satou Haru
//xông ra khỏi nhà chạy tới nhà trọ cũ kĩ// Âm thanh, âm thanh phát ra từ phía bên này…//dừng lại ở một căn phòng cuối dãy//
Tiếng còi hú vội vã, như một lời cảnh báo khẩn cấp, xuyên qua không gian, mỗi lúc một lớn dần, báo hiệu sự xuất hiện không thể nhầm lẫn của chiếc xe cảnh sát đang lao tới.
Satou Haru
Cảnh sát tới rồi…
Tổng hợp nv nam
Cảnh sát: //phá cửa xông vào//
Cánh cửa bật tung, cảnh sát xông vào, không khí đặc quánh mùi máu và sự sợ hãi. Ánh đèn pin quét qua căn phòng, dừng lại trên thi thể người đàn ông nằm sõng soài trên sàn nhà, mắt trợn trừng nhìn lên trần nhà một cách vô hồn. Gần đó, hai đứa trẻ run rẩy nép vào nhau, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn.
Một đứa bé trai tóc thắt bím, khuôn mặt lấm lem nước mắt, tay vẫn còn cầm chặt con dao dính máu. Đứa em trai bé bỏng hơn, ôm chặt lấy anh trai, tiếng nấc nghẹn ngào vang vọng trong không gian tĩnh lặng đến rợn người. Khung cảnh tang thương và ám ảnh, là lời tố cáo đanh thép về một bi kịch gia đình, nơi bạo hành đã đẩy những đứa trẻ vô tội đến bước đường cùng.
Satou Haru
//ngó vào// Rindou?
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//nhìn ra// Hức….
Haitani Ran(lúc nhỏ)
//ôm chặt lấy đứa em trai của mình// Tôi…tôi không giết người…Ông ta, ông ta ép tôi…
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Ông ta…ông ta đáng chết…
Tổng hợp nv nam
Cảnh sát: Trung úy Yama, hiện trường đã được phong tỏa. Chúng tôi đang khám nghiệm tử thi và thu thập bằng chứng.
Tổng hợp nv nam
Trung uý Yama: Tốt. Kiểm tra kỹ lưỡng vào.
Tổng hợp nv nam
Trung uý Yama: Còn hai đứa…
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Ba…ba…đánh con và anh…Con…
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Ông ta bạo hành chúng tôi…Tôi chỉ vì bảo vệ em trai…
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Giết ông ta rồi…
Tổng hợp nv nam
Trung uý Yama: Đưa hai đứa trẻ đến nơi an toàn đi.
Tổng hợp nv nam
Cảnh sát: Vâng!
Tổng hợp nv nam
Cảnh sát: Cô là…?
Satou Haru
…Để tôi đem hai đứa đến nhà tôi cho, nhà tôi ở bên cạnh.
Tổng hợp nv nam
Cảnh sát: Vậy phiền cô quá.
Satou Haru
Không sao, không phiền đâu ạ.
Tổng hợp nv nam
Cảnh sát: Vậy nhờ cô ạ.
Satou Haru
Vâng. //nhìn hai đứa trẻ// Theo chị.
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//bấu vào góc áo Ran//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
…Đi thôi Rinrin…
Thế rồi cả hai theo cô về nhà của cô. Là ngôi nhà bên cạnh…
Satou Haru
//mở cửa// Vào đi.
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//chần chừ//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
//đứng yên ngoài cửa//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Cô không sợ bẩn nhà sao?//bản thân đang dính máu//
Satou Haru
Bẩn thì dọn. Vào đi, chị đây sẽ tắm rửa cho.//mỉm//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
!?Vô sỉ!
Satou Haru
Mau vào tắm rửa đi. Máu me kinh quá!
Haitani Ran(lúc nhỏ)
//bước vào// Nhà tắm…?
Satou Haru
Bên kia.//chỉ//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Ừm…Rindou, em buông anh ra để anh đi tắm nhé?
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Em…em cũng bẩn…//lấy máu dính trên mặt Ran bôi vào áo mình// Tắm…tắm chung…
Haitani Ran(lúc nhỏ)
…Được…Nhưng…tôi không có đồ…
Satou Haru
Không sao, chị có.
Haitani Ran(lúc nhỏ)
//nghi ngờ nhưng vẫn phải đi tắm//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//theo sau//
Satou Haru
(Khác gì cái đuôi nhỏ không chứ? Đáng yêu cực kì! A! Lấy đồ nữa chứ!)//về phòng lấy đồ//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
//đi ra với đồ Haru đưa//…
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//núp sau lưng Ran//
Satou Haru
Trời trời, dễ thương chưa kìa. Chị còn tưởng áo quần không vừa với hai đứa chứ.
Satou Haru
Hửm?//ngớ người//
Satou Haru
(Giọng non nớt này là của ai vậy?)//nhìn qua hai đứa trẻ//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
//lườm cô//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//nhìn cô//
Chương 3
Tổng hợp nv nam
Shipper: Shipper đây, cô Satou có đồ ăn được giao đây ạ
Satou Haru
Anh cứ để ngoài đó đi ạ,
Tổng hợp nv nam
Shipper: Vậy tôi đi trước.
Satou Haru
Vâng. <—đã chuyển tiền từ trước.
Satou Haru
//ra lấy đồ ăn vào//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//nhìn không chớp mắt//
“Không sợ bị bỏ độc ăn vào chết tươi à?”
Satou Haru
…(Mình đoán mình biết hai luồng suy nghĩ đó ở đâu rồi…)
Satou Haru
Rindou_kun, em ăn không? Cả bé Ran hai bím dễ thương nữa~
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Hừ! Tôi không dễ thương nhé! Cả nhà cô mới dễ thương!
Satou Haru
Heh~//gian manh//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
//rùng mình// Liêm sỉ đâu rồi!?
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//kéo kéo góc áo Ran//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
//quay qua// Sao nè Rinrin?
Satou Haru
Hai anh em nhìn cưng thật~ Đáng yêu chết mất~
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Em đói ạ…
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Vậy à…chiều giờ em chưa ăn gì nhỉ?
Satou Haru
Hai đứa chưa ăn gì à?
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Em…em ăn rồi, nhưng lúc nãy…bị đánh nên nôn hết rồi…
Haitani Ran(lúc nhỏ)
…Chậc, thứ cặn bã đó…
Satou Haru
Suỵt~Bé Ran hư nha~ Không được nói bậy đâu đó~ Rindou sẽ học thói hư từ Ran mất…
Sau này cũng học thói hư đó thôi, khuyên ngăn vô ích thôi
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Hả?//nhăn mày//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
…//leo lên ghế ngồi, nằm ra bàn//
Satou Haru
À rế? Bạn nhỏ đói lắm đúng không?//đút cho y//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//chớp chớp mắt//
Satou Haru
Không có độc đâu a
Haitani Ran(lúc nhỏ)
//ăn//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
….Không độc, ăn đi Rinrin.
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//lấy muỗng xúc ăn//
Satou Haru
Oa~Dễ thương chưa kìa~Mà cầm muỗng sai cách rồi nhé.
Satou Haru
Để chị dạy cho nè, anh trai em không dạy cách cầm đũa muống hả?//lại chỗ Rindou//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//ngơ ngơ//
Satou Haru
Aaaa, đáng yêu chết mất thôiiiii//ôm Rin chặt cứng//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Ơ ơ?//nghẹt thở vì bị ôm chặt//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Này này! Bà làm cái gì vậy hả!? Nghẹt thở em tôi, buông ra bà già!!
Satou Haru
Bà già???//cốc đầu cậu// Chị mới 14 thôi đấy nhé!
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Lớn hơn tôi là già rồi…
Satou Haru
//tức mà không biết nói gì tại nói đúng quá//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
(Đồ ăn ngon quá, ngày mai mình còn được ăn không nhỉ? Mà…tối nay mình sẽ ngủ ở đâu?)
Satou Haru
…//ngẫm// Tối nay hai đứa ngủ tạm phòng để đồ nhé?
Haitani Ran(lúc nhỏ)
…Cảm ơn.(Chắc sẽ bụi lắm đây…)
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Nii_chan…
Haitani Ran(lúc nhỏ)
//quay qua// Hửm?
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//đưa muỗng đồ ăn trước mặt cậu//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
…//ăn//
Satou Haru
(Vì mình mua có một phần nên chắc tối nay phải nhịn đói rồi…)
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Bà chị không ăn hay gì?
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Bà chị đặt đồ xong nhịn à?
Satou Haru
…Ừm thì…Hai đứa ăn đi.
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Chị, chị ăn đi…//ánh mắt long lanh//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Bọn họ không lấy lời khai từ chúng tôi sao?//nhìn ra cửa//
Satou Haru
Chị đoán sáng mai họ sẽ gọi em đi thôi.
Haitani Ran(lúc nhỏ)
…Thật là…//vò đầu// Tại sao tôi lại sinh ra trong gia đình đó chứ.
Satou Haru
…//xoa đầu Ran// Chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng chúng ta có quyền lựa chọn để có những thứ tốt đẹp hơn…
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//leo xuống ghế chạy lại ôm Ran// Nii_chan còn có em mà….
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Rinrin…//xoa đầu y//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Đúng rồi, bà chị tên gì?
Satou Haru
Chị hả? Chị là Satou Haru, hân hạnh gặp em…ờm…?
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Tôi là Haitani Ran, 11 tuổi
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Đây là em trai tôi, Haitani Rindou, 10 tuổi
Satou Haru
Ồ~Chào hai đứa, hi vọng sau này ta sẽ thân thiết với nhau hơn nhé?
Haitani Ran(lúc nhỏ)
…//quay mặt chỗ khác//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
Vâng…
“Chị ấy không sợ bọn mình lừa chị ấy sao?”
“Nhìn là biết kiểu người dễ tin người và tốt bụng quá mức.”
Satou Haru
…Haizz…//nhìn đồng hồ// 7 giờ… Ăn xong chưa? Chị dọn đồ.
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//gật gật//
Satou Haru
Này, hai đứa đi dạo đêm với chị không?
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Được?
Satou Haru
Ừ. Dạo cho tinh thần tốt lên.//ra trước cửa//
Haitani Ran(lúc nhỏ)
Đi.//nắm tay Rindou đi theo cô//
Haitani Rindou(lúc nhỏ)
//mắt long lanh//
Satou Haru
//khoá cửa// Đi thôi.
Satou Haru
(Hi vọng sẽ không gặp thứ oái oăm gì…)
Trong ánh đèn neon lung linh của con đường Roppongi về đêm, Haru Satou cùng anh em Haitani bước chậm rãi, thưởng thức không khí sôi động, náo nhiệt nơi phố phường đêm muộn. Những quán bar sang trọng, tụ điểm giải trí nhộn nhịp phía hai bên đường phản chiếu ánh sáng lấp lánh, hòa quyện cùng tiếng cười nói rộn ràng của người qua lại.
Bất chợt, Haru nhận ra bóng dáng quen thuộc xuất hiện giữa đám đông—chị họ Saosa, cùng vài thành viên của băng Hắc Long do Shinichiro Sano đứng đầu. Saosa, với vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt sắc lạnh, đứng cạnh một nhóm người khá đông đúc, trong đó có những gương mặt quen thuộc của giới giang hồ. Ánh sáng từ các quầy bar phản chiếu trên mái tóc trắng dài của cô, tạo nên một vầng hào quang mơ hồ xung quanh.
Gặp mặt trong khung cảnh đêm Roppongi sôi động, giữa những âm thanh rộn ràng của thành phố, Haru cảm nhận được sự tĩnh lặng trong từng khoảnh khắc khi ánh mắt của họ chạm nhau. Saosa mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong đó lộ rõ một phần cảnh báo, còn nhóm Hắc Long đứng vững chãi, sẵn sàng đối mặt với mọi tình huống. Không khí vừa thân mật vừa đầy ẩn ý, như một cuộc gặp gỡ giữa hai thế giới, đan xen giữa sự quen thuộc và mối đe dọa ngầm, tạo nên một khung cảnh đầy sức hút và bí ẩn trong đêm Roppongi huyền ảo.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play