Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

( Dương Domic X Reader ) Giai Điệu Của Thanh Xuân

Chương 1

_
Chương 1: Thanh Âm Đầu Tiên
"Có những cuộc gặp gỡ, mà ta không nghĩ đó là nơi bắt đầu."
___
5/10/2016.
Chiều hôm đó, những tia nắng ấm rơi đầy xuống dãy hành lang vắng.
Khánh Hạ ôm chặt xấp giấy trong người, đôi chân đi qua từng lớp học yên ắng.
Cô đang loay hoay đi tìm căn phòng nhạc cụ mà bạn cô đã nói, để thu âm bài phỏng vấn cho câu lạc bộ âm nhạc của trường.
"Phòng nhạc cụ bị bỏ hoang rồi, chắc không ai lui tới đó đâu."
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Phòng..nhạc cụ..
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Ủa, đây nè!
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Tít ở trong góc, bảo sao lại khó tìm.
'Két'.
Tiếng cửa vang lên khi Khánh Hạ đẩy nhẹ.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào căn phòng bụi bặm khi cô đẩy cửa vào.
Đâu đó, những chiếc trống cũ hay những cây đàn guitar được dựng một góc. Ở giữa căn phòng, là một chiếc đàn piano có vẻ đã chai sạn đi phần nào.
Và rồi...một giọng hát được vang lên.
Tiếng hát ấy trầm ấm, mang theo chút sâu lắng.
???
???
🎶 Tình yêu cứ thế đong đầy trong anh từng ngày.
???
???
🎶 Vì quá yêu em nên không thể làm gì khác.
???
???
🎶 Chỉ cần ta mãi luôn dành.
???
???
🎶 Cho nhau những chân thành.
???
???
🎶 Mọi khó khăn cũng chỉ là thử thách.
???
???
🎶 Vì trái tim ta luôn luôn thuộc về nhau.
???
???
🎶 Uh ~
Khánh Hạ đứng lặng.
Ánh mắt của cô dừng lại ở góc phòng, nơi chàng trai ôm trong mình cây đàn guitar và mãi mê ngân nga, thả mình vào giai điệu.
Ánh hoàng hôn hắt một màu vàng nhẹ lên mái tóc cậu, cùng với đó là điểm sáng lên từng đường nét thanh tú.
Hạ bất chợt siết chặt xấp giấy trên tay, ánh mắt lay động.
Cô chẳng hiểu mình bị gì, chỉ biết là mình không thể rời mắt khỏi hình ảnh trước mặt.
Và rồi...Cậu trai ấy quay lại, hai mắt chạm nhau.
Một luồng cảm xúc được truyền đến.
Bối rối - lúng túng, nhưng chẳng thể lờ đi.
Cậu ấy đứng phắt dậy, tay chân lóng ngóng như một tên trộm lần đầu bị phát hiện làm chuyện xấu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ơ...bạn vào đây khi nào vậy?
Dương hỏi, giọng có chút bối rối.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Tớ...tớ..
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Tớ đi kiếm phòng thu âm!
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Mình không có cố ý nghe lén cậu đâu nha.
Cô đưa xấp giấy vẫy vẫy trước mặt như muốn chứng minh mình vô tội.
Dương khẽ bật cười, nụ cười ấy...
Hiền lành, dễ thương một cách kỳ lạ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
À...vậy hả..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mình cũng chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thấy phòng nhiều nhạc cụ nên vào xem thử.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đồ dùng còn tốt thế này mà bị bỏ hoang nên cũng tiếc nhỉ?
Khánh Hạ nhìn cây đàn guitar trong tay Dương, ánh mắt sáng rỡ.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Mà...bạn hát hay ghê á.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Cậu có thể...hát lại lần nữa cho tớ nghe được không?
Đăng Dương tròn mắt nhìn cô, vì có chút bất ngờ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hát...cho bạn nghe hở?
Cậu hỏi, có đôi phần lúng túng nhìn cô.
Hạ cười, một nụ cười tươi rói như nắng hạ.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Ừm.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Nếu cậu ngại thì cứ coi như tớ là cái cây đi.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Để khỏi bị run.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Haha
Dương bật cười, cái không khí gượng gạo bỗng chốc tan biến.
Cậu cũng ngồi xuống, bắt đầu gảy những nốt nhạc du dương.
Hạ tìm cho mình một chỗ ngồi phù hợp, khoảng cách không quá xa người con trai ấy.
Dương cất tiếng hát lần nữa. Hạ chăm chú lắng nghe những thanh âm êm tai ấy.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
"Hay quá"
Cô không biết từ lúc nào, ánh mắt mình chẳng thể rời khỏi người con trai ấy.
Khi bài hát kết thúc, Dương nhìn cô.
Hạ vỗ tay rồi vui vẻ nói.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Hay lắm!!
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Cậu hát như này thì phải đứng trên sâu khấu mới đúng.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Tớ nói thật đấy!
Dương đỏ mặt.
Có lẽ vì đây là lần đầu cậu được một người con gái lạ mặt khen mình.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Cậu tên là gì thế?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mình..là Đăng Dương.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Còn tớ là Khánh Hạ.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Vậy chúng ta làm bạn được chứ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
À..ờm.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Được.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Ok
Giới thiệu xong, cô quay lưng chạy về phía cửa. Trước khi rời đi, cô còn ngoảnh lại vẫy tay chào cậu.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Vậy nhé! Khi nào có dịp thì Dương hát lại cho mình nghe nhá.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Mình rất thích giọng hát của cậu.
Dương đứng lặng.
Trong khoảng khắc ấy, cậu chẳng biết lòng mình đã reo vui như thế nào.
_

Chương 2

_
Chương 2: Khoảnh Khắc Tình Cờ
"Đôi khi, mối quan hệ bạn bè bắt đầu từ những điều giản đơn, những lần vô tình gặp gỡ mà không ai nghĩ rằng đó sẽ là khởi đầu của một mối quan hệ dài lâu."
___
Đã hơn một tuần sau lần đầu gặp nhau, Đăng Dương và Khánh Hạ không nghĩ họ sẽ gặp lại nhau mặc dù chung một mái trường.
Dương nghĩ, đây có lẽ chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong đời, gặp rồi lướt qua nhau.
Nhưng rồi, một buổi chiều sau giờ tan học, khi Đăng Dương chuẩn bị ra về, cậu lại nhìn thấy Khánh Hạ.
Khánh Hạ đứng cạnh chiếc xe đạp, ánh mắt như đang trông chờ một ai đó.
Dù chẳng biết phải chào hỏi thế nào, nhưng cậu lại có một cảm giác muốn bước tới để có thể nói chuyện với cô.
Cậu hít một hơi thật sâu, bước về phía Khánh Hạ.
Cố gắng xua tan đi những ngại ngùng trong lòng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
C-chào cậu.
Dương lên tiếng, trong giọng nói hơi có chút khớp, chắc có lẽ vì còn khá ngại ngùng.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Hửm?
Khánh Hạ quay lại, đôi mắt cô thoáng ngạc nhiên một chút nhưng ngay lập tức nở nụ cười.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
À, là Đăng Dương hả!?
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Sao cậu còn ở đây, chưa đi về à?
Cô hỏi rất tự nhiên, như thể đây không phải là lần thứ hai họ nói chuyện với nhau.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm...tớ chưa.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu cũng chưa về à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đang đợi ai ấy nhỉ?
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Không có.
Khánh Hạ lắc đầu.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Tớ chỉ đang đợi bớt đông người rồi mới về thôi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Àaa..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ra là thế.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Nhà cậu hướng nào ấy?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm..
Dương đưa tay lên chỉ hướng đi về nhà mình.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Ơ, vậy là cùng đường rồi.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Cậu có muốn đi cùng không?
Dương hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cũng được..
Cả hai bắt đầu đạp xe về nhà, trong một không khí yên tĩnh của buổi chiều.
NovelToon
( Cre: trường THPT Phả Lại )
Trên đường đi, Dương chẳng nói gì nhiều, chỉ là thỉnh thoảng hay liếc mắt sang nhìn cô gái đi bên cạnh mình.
Khánh Hạ thì đôi khi lại chủ động hỏi cậu vài thứ, khiến cho không khí không trở nên gượng gạo.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Thế cậu đã tham gia câu lạc bộ nào của trường chưa?
Dương hơi ngập ngừng một chút, rồi mới trả lời.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
À...Tớ chưa tham gia gì cả.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cứ đi học rồi lại về nhà thôi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Còn cậu thì sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu tham gia câu lạc bộ nghệ thuật à?
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Ừm.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Đúng là thế.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Nhưng chủ yếu tớ chỉ tham gia một vài hoạt động nhỏ thôi.
Dương gật đầu, không biết phải nói gì thêm.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Nhưng tớ thấy nó cũng có nhiều cái thú vị lắm đấy.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Hay là cậu cũng tham gia đi.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Hát ấy, cậu hát hay mà.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm...tớ..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chắc tớ cần phải suy nghĩ thêm đã.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Ok
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Vậy cậu cứ nghĩ đi.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Khi nào muốn tham gia thì cậu cứ tìm tớ.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Tớ sẽ giúp cậu đăng ký.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cảm ơn cậu.
Họ cứ trò chuyện với nhau cho đến khi đi gần tới một con hẻm nhỏ.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Vậy thôi nhé!
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Đến hẻm nhà mình rồi.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Tớ về đây!
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Cậu cũng về cần thận đi nhé.
Dương mỉm cười, gật đầu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm, cảm ơn cậu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mai gặp lại.
Khánh Hạ vẫy tay chào rồi đạp xe đi, để lại Dương đứng đó, nhìn theo.
Cậu không biết vì sao mình lại cảm thấy vui như vậy.
Chỉ là một buổi đi về đơn giản, nhưng lại khiến cậu có cảm giác gần gũi hơn với cô bạn mới này.
_

Chương 3

_
Chương 3: Chạm Mặt Lần Ba.
“Có những ngày, ta chỉ cần vô tình rẽ nhầm một hướng, thì ta lại vô tình tìm thấy được một người khiến ta cả quãng đời sau chẳng thể nào quên."
_
Giữa tiết học, trời bất chợt trở nên âm u hơn.
Đăng Dương khẽ xoa trán, ngồi trong lớp mà người cứ bần thần. Hôm qua cậu ngủ trễ vì đã thức cả đêm để ôn bài.
Nên bây giờ cảm giác mắt hơi cay, còn đầu thì cứ ong ong.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cô ơi, em xin phép xuống phòng y tế ạ..
Đăng Dương bước vội ra khỏi lớp. Trán cậu lấm tấm mồ hôi, đầu hơi nhức.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Phòng y tế…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cô nói là nó nằm ở dãy B...
Cậu lẩm nhẩm một mình, đi hết hành lang này rồi tới hành lang nọ mà vẫn không thấy phòng y tế nằm đâu.
Học trường này hơn một tháng rồi, nhưng Dương vẫn chưa nhớ hết được các khu vực trong trường, đặc biệt là mấy chỗ cậu không thường lui tới.
Cảm thấy bất lực, cậu nghĩ mình nên trở về lớp thì có một giọng nói vang lên phía sau.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Cậu đi đâu mà mặt ngơ ngác vậy?
Dương quay lại, có hơi bất ngờ vì thấy cô ở đây.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
À… mình đang đi tìm phòng y tế.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Vậy là cậu đi ngược chiều luôn rồi.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Phòng y tế ở đầu dãy B.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Cậu đang đi về phía dãy C đấy.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy hả..
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Mà cậu bị gì à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chỉ là sốt nhẹ thôi.
Cậu cười lúng túng.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Haiz
Khánh Hạ thở dài, rồi bước lại gần cậu.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Vậy cậu đi theo tớ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
À...ừm.
Dương chậm rãi đi theo sau cô.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu hay đi ngang chỗ này hả?
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Ừm, tớ hay đi qua thư viện mượn sách.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Mà cũng tình cờ thôi, chứ thường giờ này là tớ ngủ gục trong lớp rồi.
Nghe Hạ nói, Dương cười khẽ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trùng hợp thật nhỉ?
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Ừ ha.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Chắc bọn mình có duyên đấy.
Dương cười khì, nhưng không đáp.
Họ đi qua một dãy hành lang, men theo cầu thang nhỏ. Cuối cùng Khánh Hạ dừng lại trước một cánh cửa trắng có bảng tên nhỏ xíu.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Đây nè, phòng y tế đó.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Nhìn chẳng giống gì hết ha?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ờ, nhìn cứ tưởng là phòng họp ban giám hiệu hơn đấy..
Cả hai cùng cười. Trước khi bước vào, Dương quay lại nói.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cảm ơn Hạ nhé!
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Không có gì đâu.
Dương gãi đầu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mà… hôm nào cho mình mời trà sữa nha?
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Trà sữa hả? Cũng được đó.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Tớ ghi nợ cậu đó nha.
Dương gật đầu, nụ cười ngờ nghệch hiện rõ.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Tớ học lớp 10B.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Có gì thì cứ đến lớp tìm tớ nhé.
Nguyễn Khánh Hạ
Nguyễn Khánh Hạ
Yên tâm, tớ lấy phí không cao đâu.
Khánh Hạ cười đùa với cậu, cậu cũng đáp lại.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Được.
Dưới ánh nắng cuối chiều xuyên qua khung cửa, và chẳng ai nói thêm điều gì, nhưng cả hai đều biết, đây sẽ không phải là lần cuối họ tìm thấy nhau giữa hành lang trường rộng lớn này.
_

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play