[ĐN Naruto-Sasuke×Sakura]Sự Tồn Tại Của Hoa Anh Đào
Chap 1:Gặp Lại Dưới Bầu Trời Nhuộm Máu
Bầu trời mịt mù như hòa vào tâm trạng rối ren của Sakura Haruno
Hai năm–một khoảng thời gian không dài,nhưng đủ để biến một cô gái mang trái tim yếu mềm thành một kunoichi đủ sức đối đầu với bất kỳ hiểm nguy nào
Cô bước đi trong cánh rừng âm u gần Lãnh Thổ Âm Ảnh,nơi từng lời đồn đều chỉ về một cái tên:Uchiha Sasuke
Cô biết mình đang làm gì.Đây không phải là hành động vì tình cảm ngu ngốc xưa cũ.Cô đến để kết thúc
Bóng dáng ấy hiện ra trong làn sương dày–cao lớn hơn,u tối hơn,ánh mắt không còn ánh lên tia sáng của con người
Chỉ là một vực thẳm không đáy–nơi Sakura nhận ra:Sasuke đã thực sự không còn là “cậu ấy” nữa
Uchiha Sasuke(16t)
Ra là ngươi…Sakura
Giọng cậu ta trầm thấp,không mang chút cảm xúc.Không mừng rỡ,không tức giận–chỉ có hờ hững như gió lướt qua xác lá khô
Haruno Sakura(16t)
Sasuke_kun…Tớ đến để kết thúc chuyện này
Ánh mắt Sharingan xoay tròn,đỏ như máu
Uchiha Sasuke(16t)
Tốt.Ta cũng muốn chấm dứt mọi thứ liên quan đến quá khứ
Không có cảnh ôn lại kỷ niệm,không có sự do dự.Sasuke là người ra tay trước
Lưỡi kiếm sắc lạnh xé gió lao thẳng đến,buộc Sakura phải né tránh trong gang tấc.Máu rỉ ra từ một vết cắt mảnh trên má.Không một lời chào hỏi,không một chút kìm nén.Cậu thực sự…muốn giết cô
Sakura cảm nhận rõ cơn run nơi bàn tay–không phải vì sợ,mà vì trái tim cô đang rạn vỡ.Đây là Sasuke…thật sao?
Họ lao vào nhau.Sakura tung quyền đầy uy lực,đánh sập cả một mảng đất,nhưng Sasuke lướt đi như bóng ma,đòn nào cũng mang theo sát ý giết chóc.Cô không còn nghi ngờ gì nữa–cậu ta đã không còn muốn quay về.
Haruno Sakura(16t)
Cậu đã thực sự không còn gì để quay đầu sao
Sasuke không trả lời.Cậu ném ra một đòn Katon mạnh đến mức thiêu rụi cả khoảng rừng phía sau cô.Trong ánh lửa cháy bừng,cậu nói:
Uchiha Sasuke(16t)
Kẻ yếu đuối như ngươi không hiểu được sức mạnh thật sự.Ngươi chẳng là gì cả,Sakura
Lời nói ấy…như nhát dao lạnh lẽo đâm thẳng vào tim
Sakura siết chặt nắm tay,gào lên:
Haruno Sakura(16t)
Tớ không phải đến đây để làm nền cho thù hận của cậu!Tớ đến…để kết liễu nó!
Cô tung ra toàn bộ sức mạnh,đấm nứt cả mặt đất,chakra tạo thành sóng chấn động.
Nhưng ngay khi cô áp sát,Sasuke nhanh hơn–một nhát kiếm lạnh buốt xuyên thẳng qua ngực trái cô.
Đôi mắt cô mở to,máu trào ra từ miệng.
Sakura khuỵu xuống trong vòng tay Sasuke–không phải ôm ấp,mà là tàn nhẫn.Cậu ta đỡ lấy cơ thể đang hấp hối của cô chỉ để tránh nó ngã xuống đất bẩn
Uchiha Sasuke(16t)
Thứ yếu đuối như ngươi…đừng cố xen vào nữa
Giọng nói ấy…cuối cùng cũng khiến trái tim Sakura buông xuôi.Không còn tình yêu,không còn hy vọng,chỉ còn bóng tối dần kéo đến.
Haruno Sakura(16t)
Thì ra…tớ chỉ là…một sai lầm…
Nụ cười nhợt nhạt hé ra trên môi cô,máu vẫn rỉ ra nơi khóe miệng.Cô cố gắng cử động,ngón tay khẽ chạm lấy vạt áo Sasuke.Đôi mắt lấp lánh sắc xanh ngọc–giờ chỉ còn lại ánh nhìn mờ đục,tuyệt vọng.
Giọng nói yếu ớt như hơi thở cuối cùng thoát ra:
Haruno Sakura(16t)
Sasuke…tớ đã yêu cậu…đến nỗi tự giẫm nát lòng mình...Nhưng giờ...thứ còn lại chỉ là hận
Haruno Sakura(16t)
Hận vì đã không thể kéo cậu khỏi bóng tối,hận vì vẫn còn yêu,dù cậu đã giết chết tất cả…
Haruno Sakura(16t)
Nhưng nếu có kiếp sau…tớ thề sẽ không yêu cậu nữa…Và nếu…vẫn yêu…thì chính tay tớ…sẽ kết thúc nó…trước khi cậu kịp ra tay
Câu nói đứt đoạn,nghẹn lại trong cổ họng.Đôi mắt khẽ khép lại,như cánh hoa anh đào cuối cùng rơi xuống giữa cơn gió lặng lẽ
Sakura đã im lặng hoàn toàn.
Sasuke vẫn đứng đó,tay siết chặt chuôi kiếm,lưỡi katana nhuốm máu đỏ đang nhỏ giọt xuống nền đất lạnh.
Không gian xung quanh bỗng trở nên chết chóc một cách tuyệt đối–không tiếng gió,không tiếng lá rơi,chỉ còn lại âm vang của lời thề yếu ớt ấy–vang vọng lại trong đầu cậu như tiếng vọng từ vực sâu:
"Nếu có kiếp sau…tớ thề sẽ không yêu cậu nữa…Và nếu vẫn yêu…thì chính tay tớ…sẽ kết thúc nó…”
Lưỡi kiếm rơi xuống đất với âm thanh khô khốc,vang lên như một lời phán quyết.Cậu nhìn xuống cơ thể bất động trong tay mình,đôi mắt Sharingan khẽ rung lên.
Không phải vì tiếc thương…mà là một cảm giác xa lạ.Một thứ gì đó…nghẹn lại nơi cổ họng.
Máu cô nhuộm đẫm vạt áo cậu,từng giọt đỏ sẫm thấm vào da thịt lạnh giá của cậu.Bàn tay vốn từng không run rẩy khi giết người–nay lại chậm rãi nâng lấy gương mặt cô,run lên nhè nhẹ.
Uchiha Sasuke(16t)
Sakura…
Một từ duy nhất,nhưng không mang sự tức giận hay khinh miệt.Là thứ gì đó...rất khác.Như thể chỉ lúc này,Sasuke mới thật sự thấy rõ người con gái ấy–không còn là kẻ cản đường,không còn là chiếc bóng níu kéo quá khứ.
Mà là người con gái đã yêu cậu…sâu sắc đến mức đem cả tính mạng để đổi lấy cơ hội kéo cậu về phía ánh sáng.
Mùi máu vẫn còn nồng nặc,nhưng thứ đang bóp nghẹt trái tim cậu lại là…sự trống rỗng.
Orochimaru
Ngươi làm được rồi,Sasuke
Tiếng Orochimaru vang lên từ xa,giọng đầy tán thưởng nhưng lạnh lùng như băng.
Orochimaru
Ngươi đã thật sự cắt đứt mọi ràng buộc với Konoha.Ngay cả với người cuối cùng từng yêu ngươi
Cậu ngồi đó,lặng im như pho tượng,mắt vẫn nhìn Sakura.Lần đầu tiên trong hai năm qua,đôi đồng tử Sharingan ngừng xoay–ánh đỏ lụi tắt,trả lại cho cậu một đôi mắt con người.
Trong khoảnh khắc đó,rất ngắn thôi…trái tim Uchiha Sasuke nhói lên
Cảm xúc ấy không có tên.Không phải hối hận,không phải đau khổ–mà là khoảng trống,lạnh lẽo và mơ hồ.Một phần nào đó sâu thẳm trong cậu…vừa rạn vỡ.
Và ở đó–giữa tàn tích của trận chiến,giữa máu và nước mắt,một giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên gò má cậu.
Không ai nhìn thấy.Không ai biết.
Chỉ có bóng tối là chứng nhân.
chap 2:Sự đánh đổi định mệnh
Không có ánh sáng.Cũng không có bóng tối.Sakura lơ lửng giữa một khoảng không mờ ảo,không hình dạng,không âm thanh–nơi mà thời gian dường như cũng ngừng trôi.Tất cả chỉ là tĩnh lặng và giá lạnh.
Cô nghĩ mình đã chết.Không còn đau đớn,không còn nước mắt.Chỉ có một sự rỗng tuếch đáng sợ phủ kín tâm trí.
Rồi,trong khoảnh khắc tưởng chừng như vĩnh hằng đó,một làn gió nhẹ mang theo mùi hương hoa anh đào phảng phất lướt qua.
Một giọng nói vang lên–dịu dàng như âm khúc từ giấc mơ xa xôi:
“Ngươi đã yêu bằng cả trái tim…và cũng đã chết bởi chính tình yêu ấy.”
Trước mặt cô là một khung cảnh mơ hồ như thần thoại–cánh đồng hoa trải dài vô tận,bầu trời lấp lánh ánh sao,và ở giữa đó,một người phụ nữ đang đứng,khoác trên mình chiếc váy dài trắng muốt thêu hoa anh đào bằng sợi ánh sáng.Mái tóc nàng dài chạm đất,bồng bềnh như vầng trăng,và đôi mắt màu hổ phách chứa đựng cả bầu trời thương cảm.
Haruno Sakura(16t)
Ngươi là ai…?
Sakura cất giọng,nhưng nó nhẹ tựa gió–như thể chưa từng tồn tại
Người phụ nữ mỉm cười,dịu dàng như ánh hoàng hôn:
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Ta là nữ thần tình yêu–Aphiria.Ta đã lắng nghe tiếng gọi cuối cùng từ trái tim ngươi
Nữ thần tình yêu?Tại sao một vị thần lại xuất hiện vì cô–một người đã thất bại,đã tuyệt vọng,và đã chết?
Haruno Sakura(16t)
Vì sao…lại giúp tôi?
Aphiria bước đến gần.Mỗi bước chân nàng đi qua,hoa anh đào nở rộ dưới chân,tan thành ánh sáng.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Trên thế giới này,tình yêu là một vòng luân hồi.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Yêu rồi hận.Hận rồi yêu.Đó là quy luật.Là bản chất sâu thẳm nhất trong trái tim con người.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Ngươi là kẻ mang trọn vẹn cả hai–thứ tình yêu chân thành nhất,và cũng là nỗi hận sâu sắc nhất.
Đúng…cô đã yêu Sasuke đến mức hy sinh tất cả.Nhưng cũng đã hận đến mức nguyền rủa chính tình cảm đó.
Aphiria cúi đầu,đưa tay ra trước Sakura.Trong lòng bàn tay nàng là một mảnh trái tim bằng ánh sáng,đang nứt vỡ.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Đây là phần cảm xúc bị đánh mất của một linh hồn.Của một kẻ đã để tình yêu biến thành bóng tối tuyệt đối.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Nhưng nếu ngươi còn tin…nếu ngươi dám đối mặt với mọi đau đớn thêm một lần nữa…ta sẽ cho ngươi một cơ hội.
Sakura nhìn mảnh ánh sáng ấy,trái tim cô đập mạnh.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Ngươi sẽ quay về…trở lại thời điểm khi mọi thứ chưa quá muộn.Ngươi sẽ có cơ hội để sống lại…thay đổi mọi thứ.Nhưng nhớ lấy…
Ánh mắt nữ thần nghiêm lại:
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Tình yêu–một khi đã bắt rễ trong tim–không thể xoá bỏ,chỉ có thể chuyển hoá.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Nếu ngươi lại để trái tim mình lay động bởi Sasuke lần nữa…số phận sẽ tái lập,thậm chí còn đau đớn hơn.
Haruno Sakura(16t)
Tôi…sẽ không yêu cậu ấy nữa.Dù chỉ một lần
Nữ thần nhìn cô chăm chú,như soi thấu cả linh hồn.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Ngươi nghĩ…mình đủ mạnh để chống lại chính trái tim ngươi?
Haruno Sakura(16t)
…Tôi không còn lựa chọn nào khác
Câu trả lời dứt khoát,không do dự.
Một làn gió mạnh nổi lên.Ánh sáng xung quanh Sakura bừng lên dữ dội,cơ thể cô bắt đầu tan vào luồng năng lượng đang xoáy quanh.Mọi thứ dần vỡ ra–như thể cả vũ trụ đang đảo ngược.
Trước khi Sakura biến mất hoàn toàn,Aphiria nói lời cuối cùng–như lời nguyền,như lời khích lệ,hay có thể là một điềm báo:
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Hãy nhớ…yêu và hận chỉ cách nhau một bước.Nếu ngươi vượt qua…ngươi sẽ là người đầu tiên phá vỡ quy luật.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Còn nếu không…định mệnh sẽ nuốt chửng ngươi một lần nữa.
Linh hồn Sakura tan ra trong không trung,như cánh hoa anh đào lặng lẽ bay về cõi vô hình.Nhưng thay vì tan biến vào hư vô,cô dường như đang được giữ lại—kéo về một cõi vượt ngoài sự sống và cái chết.
Một cõi trắng xóa,mênh mông vô tận.Không có mặt đất,không có bầu trời,chỉ có một thực thể—tỏa ra ánh sáng dịu dàng mà quyền uy–đứng trước cô.
Không phải người.Không phải thần.Mà là…ý chí của thế giới.
Nữ thần tình yêu—với đôi mắt chứa cả vũ trụ,cất giọng không phải dành cho Sakura,mà là cho toàn bộ thế gian này.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
"Lại một vòng nữa…"
Giọng nói vang vọng qua từng lớp thời gian,như thể chạm đến ký ức của đất,trời và những linh hồn từng yêu,từng hận.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
"Tình yêu—thứ cảm xúc đẹp đẽ nhất,cũng là nguy hiểm nhất.Nó cứu rỗi.Nhưng cũng hủy diệt."
Từng hình ảnh hiện ra xung quanh:những đôi tình nhân ôm nhau giữa chiến trường.Kẻ quỳ xuống bên thi thể người yêu.Người đứng trong máu,tay cầm lưỡi kiếm,trái tim gào khóc trong im lặng.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
"Sakura…chỉ là một cánh hoa anh đào trong hàng ngàn cánh hoa khác.Nhưng lần này…cô ấy lại chọn tha thứ trước khi chết."
Nữ thần không nhìn vào linh hồn Sakura.Ánh mắt nàng hướng về phía thế giới này,như đang đối thoại với định mệnh.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
“Các ngươi—những định luật của tạo hóa—đã để một vòng lặp lặp đi lặp lại quá nhiều lần."
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
“Indra và Akina.Luân hồi cổ xưa.Ái tình hóa thù hận,rồi thù hận lại hóa thành dây trói yêu thương.”
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
“Các ngươi cho họ sức mạnh.Nhưng không cho họ lối thoát.”
Hàng ngàn ngôi sao vụt tắt trong vũ trụ xa xôi.Không gian xoáy động khi nữ thần đưa tay lên cao.Không còn là lời nói,mà là một lời tuyên bố với thế giới:
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
“Nếu tình yêu chỉ là bi kịch tái diễn…thì lần này,chính ta—hiện thân của khát vọng yêu thương—sẽ tạo ra lối đi khác.”
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
“Không phải để cứu Sakura.Cũng không phải để cứu Sasuke.Mà là để cứu lấy khái niệm tình yêu khỏi hóa thành lời nguyền vĩnh cửu.”
Gió nổi lên.Cánh hoa anh đào cuộn trong không gian vô tận.Linh hồn Sakura phát sáng.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Các ngươi nghe thấy chứ?Đây không còn là câu chuyện của một cô gái yêu sai một chàng trai.Mà là câu chuyện về một tình yêu đã bị các ngươi vặn xoắn thành hình phạt.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Ta sẽ gửi cô ấy trở lại.Không phải để thay đổi một người con trai.Mà để thay đổi trái tim của chính loài người,để tình yêu không còn là đau thương.
Ánh sáng rực lên như nhật thực đảo chiều.
Aphiria(Nữ thần tình yêu)
Và nếu lần này…thế giới không thể học được cách yêu,thì chính ta…sẽ là người kết thúc vòng luân hồi này.
Câu cuối cùng không vang lên như lời,mà là mệnh lệnh khắc vào thời gian.Linh hồn Sakura bắt đầu tái tạo.Những ký ức đau đớn vẫn còn đó,nhưng trái tim cô đã mang theo một trọng trách khác.
Không còn là thiếu nữ yêu mù quáng nữa.Mà là hiện thân của câu hỏi lớn nhất thế gian:
“Liệu tình yêu có thể chiến thắng số phận?”
Cánh hoa cuối cùng rơi xuống.Và thế giới…bắt đầu lại một lần nữa.
chap 3:Ngày đầu tiên định mệnh
Ánh sáng bừng lên,chói lòa và vô thực như thể chính linh hồn cô đang bị kéo rút ra từ khoảng không của cái chết.
Những mảnh ký ức cuối cùng của kiếp trước lướt qua như những thước phim rạn vỡ–bàn tay nhuốm máu của Sasuke,đôi mắt lạnh lùng của cậu khi đâm xuyên ngực cô,và lời thề cuối cùng còn mắc nghẹn nơi cổ họng:
"Nếu có kiếp sau...ta nguyện buông bỏ..."
Tiếng thở gấp.Tiếng tim đập nhanh.
Trước mặt cô là trần nhà quen thuộc,ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ cũ kỹ,phủ lên gương mặt ai đó đang cúi sát xuống–cha cô.
Đôi mắt ông giãn to,vành mắt đỏ hoe,như thể vừa trải qua một đêm không ngủ.Bên cạnh là mẹ cô,đôi tay run rẩy nắm chặt lấy tay cô đặt trên giường,nước mắt chưa kịp lau đi.
Thanh âm quen thuộc đó khiến cô nghẹn thở.
Cô bật dậy,trái tim thắt lại như vừa bị bóp nghẹt.Không phải vì đau,mà là vì...họ còn sống.
Cha cô vẫn còn ở đây,mẹ cô vẫn nắm tay cô...Không phải nơi lạnh lẽo cô từng chết.Không phải thế giới nơi mọi yêu thương đã bị xé rách bởi thù hận.Không còn máu,không còn Sasuke với đôi mắt không cảm xúc...
Giọng cô vỡ òa,run rẩy và đầy tuyệt vọng.Sakura lao đến,ôm chầm lấy cha mẹ mình như sợ họ sẽ tan biến mất nếu cô chậm thêm một giây nữa.
Họ siết lấy cô,gấp gáp mà lạ lẫm.
Haruno Mebuki
Sakura,con sao thế?Con gặp ác mộng à?Mặt con tái nhợt từ lúc sáng,cha mẹ lo lắm...
Ác mộng ư?Không,đó là sự thật tàn nhẫn của kiếp trước.
Sakura khóc như đứa trẻ,cảm xúc vỡ ra như dòng nước lũ:đau đớn,hối hận,trống rỗng...và cả biết ơn.Trái tim cô run lên khi nhận ra–cô thật sự được sống lại.Được nhìn thấy cha mẹ,được cảm nhận vòng tay yêu thương mà mình đã đánh mất.
Sakura vẫn nghẹn ngào trong vòng tay cha mẹ,nhưng sau vài phút,cô hít một hơi sâu,cố gắng kìm lại những giọt nước mắt đang trào ra không ngừng.Cô biết…mình phải trấn an họ.Phải bình tĩnh.Phải trở lại là một cô bé mười hai tuổi–ít nhất là bên ngoài.
Cô khẽ buông cha mẹ ra,lau nước mắt bằng tay áo,cố gắng mỉm cười.
Haruno Sakura
Con…con không sao đâu ạ.
Mẹ cô vẫn chưa yên tâm,lo lắng nhìn con gái:
Haruno Mebuki
Nhưng con khóc...cứ như vừa gặp phải điều gì khủng khiếp vậy.
Sakura nhìn vào mắt mẹ,rồi cha,giọng cô dịu lại–nhưng mang một sự trầm tĩnh lạ thường so với độ tuổi:
Haruno Sakura
Con chỉ…mơ một giấc mơ rất buồn.Trong mơ,con làm nhiều điều khiến con hối hận
Haruno Sakura
Con làm tổn thương bản thân…và những người con yêu quý.Rồi khi tỉnh dậy…con thấy cha mẹ vẫn ở đây…con đã thấy mình thật may mắn.
Cô siết chặt tay mẹ,khẽ thì thầm:
Haruno Sakura
Con xin lỗi vì đã làm cha mẹ lo.Nhưng bây giờ con ổn rồi.Thật đấy.Con chỉ muốn được ở bên cha mẹ thêm một chút...như thế này.
Cha cô nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô,xoa nhẹ:
Haruno Kizashi
Ngốc thật.Dù có chuyện gì xảy ra,con vẫn là con gái của chúng ta.
Mẹ cô ôm chặt lấy cô một lần nữa,nước mắt khẽ rơi,nhưng lần này là vì nhẹ nhõm.
Haruno Mebuki
Ừ,chỉ cần con ổn...là được rồi.
Cha mẹ Sakura chậm rãi rời khỏi phòng,dù vẫn còn ánh nhìn lo lắng ngoái lại vài lần.Cánh cửa khép nhẹ.Căn phòng nhỏ trở nên tĩnh lặng,chỉ còn lại tiếng gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ và tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực cô.
Sakura ngồi lặng một lúc.Cô nhìn đôi tay nhỏ bé của mình,run lên.
Thật rồi…Cô đã quay lại.Cơ thể này,giọng nói này,mọi thứ...đều là của cô ở tuổi mười hai–cái tuổi mà mọi thứ còn chưa bắt đầu,mà định mệnh vẫn còn có thể thay đổi.
Giọt nước mắt khẽ rơi,lần này không còn là vì đau đớn hay tuyệt vọng,mà là vì sự khởi đầu.Một cơ hội thứ hai.
Cô đứng dậy,bước tới trước gương.Mái tóc hồng mềm mại rủ xuống hai bên má,gương mặt tròn trĩnh với ánh mắt vẫn còn non nớt–khác xa với cô gái đã từng bước qua địa ngục chiến tranh,mất mát và máu.
Nhưng trong đôi mắt ấy giờ đây…là linh hồn của một người đã chết đi một lần.
Cô khẽ thì thầm,như nhắn gửi đến chính bản thân mình:
Haruno Sakura
“Không được yếu đuối nữa.Không còn được ngây thơ chạy theo một tình yêu vô vọng.Tình yêu nếu phải đánh đổi bằng máu và nước mắt…thì không còn là tình yêu nữa.”
Haruno Sakura
“Lần này,mình sẽ không sống vì Sasuke.Không còn hy sinh bản thân vì một người chẳng bao giờ ngoảnh lại.”
Cô nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng ấy–ánh mắt lạnh lùng của Sasuke,thanh kiếm xuyên qua ngực cô,máu hòa vào gió như cánh hoa anh đào vỡ nát.Và cả…sự run rẩy trong đôi mắt cậu khi nhìn thấy cô sắp rời đi mãi mãi.
Haruno Sakura
“Mình đã từng yêu cậu đến mức sẵn sàng chết đi.Nhưng lần này…mình sẽ sống.Sống thật mạnh mẽ,để bảo vệ chính mình–và những người quan trọng khác.”
Cô ngẩng đầu,ánh mắt không còn ngấn lệ,mà là rực cháy:
Haruno Sakura
“Haruno Sakura…sẽ tự viết lại câu chuyện của mình.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play