[RhyCap] Trả Duyên Bằng Máu
1. CON MỆT RỒI
/.../ -> hành động
//...// -> suy nghĩ
[...] -> độc thoại nội tâm
Đức Duy -> cậu
Quang Anh -> anh
Hoàng Đức Duy
Mẹ ơi… hôm nay con thi không tốt...
Hoàng Đức Duy
Chỉ được 9, 75 điểm thôi
Mẹ Đức Duy
Môn đó con phải 10 điểm mới đúng!
Mẹ Đức Duy
Học thêm bao nhiêu mà giờ như vậy à?
Hoàng Đức Duy
Con xin lỗi…
Mẹ Đức Duy
Đừng xin lỗi nữa
Mẹ Đức Duy
Mai nghỉ học thêm Toán, tập trung ôn Lý đi
Mẹ Đức Duy
Trường Y không chờ ai cả
Cậu đứng trong căn phòng tối, ánh đèn vàng mờ ảo hắt bóng lên bức tường nơi treo đầy giấy khen, bằng khen, huy chương các cuộc thi
Nhưng tất cả giờ chỉ như những vết dao cùn, mòn dần hy vọng sống
Hoàng Đức Duy
[Con ngoan, trò giỏi… nhưng chưa từng được làm người tự do]
Cậu chậm rãi trèo lên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, đôi tay run rẩy cột sợi dây vào cây xà ngang trên trần nhà
Không phải vì sợ, mà vì đau
Trên bàn học, một tờ giấy nhỏ gọn gàng, chỉ vỏn vẹn ba chữ: "CON MỆT RỒI"
Và rồi... căn phòng yên ắng ấy bỗng vỡ tan bởi tiếng "cộp" khẽ khàng của chiếc ghế ngã xuống
Cậu mở mắt. Căn phòng vẫn đó, tường vẫn lạnh, nhưng mọi thứ như chìm trong sương mù. Bàn tay cậu xuyên qua mặt bàn. Gió không thổi. Thời gian không trôi
Hoàng Đức Duy
Mình… chết rồi sao?
Từ sau lưng cậu bỗng có một tiếng nói lạ vang lên
Ẩn (nhiều vai)
Cậu đã chết
Ẩn (nhiều vai)
Nhưng oan khí quá nặng
Ẩn (nhiều vai)
Cậu chưa thể đi được
Ẩn (nhiều vai)
Ta là người canh cửa
Ẩn (nhiều vai)
Linh hồn cậu bị ràng buộc bởi oán hận
Ẩn (nhiều vai)
Chừng nào chưa buông bỏ, chừng đó cậu vẫn mãi ở đây
Hoàng Đức Duy
Họ chưa bao giờ cần em
Hoàng Đức Duy
Em chỉ là công cụ để họ được hãnh diện
Hoàng Đức Duy
Em không muốn siêu thoát !
Hoàng Đức Duy
Em muốn họ biết cảm giác mất em đau như thế nào !
Oán khí bốc lên, bao trùm khắp căn nhà. Những tiếng động lạ, bóng người mờ ảo bắt đầu xuất hiện. Đức Duy – từ một học sinh giỏi thành niềm kinh hoàng trong chính ngôi nhà của mình
Mẹ Đức Duy
Có ai thấy đèn phòng Duy bật suốt đêm không ?
Chị Đức Duy
Em để lại gì trên bàn học ấy
Chị Đức Duy
Rõ ràng hôm qua chưa có…
Mẹ Đức Duy
Mẹ thấy bóng ai đi ngang cầu thang
Mẹ Đức Duy
Tối qua mẹ tưởng mơ…
Ba Đức Duy
Tao gọi thầy rồi
Ba Đức Duy
Nghe nói người này giỏi lắm
Nguyễn Quang Anh
📞: Tôi đến lúc 9 giờ sáng mai
Nguyễn Quang Anh
📞: Không ai được vào phòng đó từ giờ đến lúc tôi xong việc
Mẹ Đức Duy
📞: Xin thầy giúp
Mẹ Đức Duy
📞: Từ khi Duy mất, nhà tôi không được yên
Nguyễn Quang Anh
📞: Được tôi sẽ làm hết sức
Nguyễn Quang Anh
📞: Nhưng hãy nhớ nếu hồn em ấy không muốn đi, tôi cũng không thể ép
Trong đêm, một bóng người lặng lẽ đứng nơi khung cửa sổ tầng hai. Đôi mắt u sầu, mái tóc rũ rượi, môi mím chặt
Hoàng Đức Duy
[Họ thuê người đuổi mình sao?]
Hoàng Đức Duy
[Mình đã từng là niềm tự hào của họ kia mà…]
Hoàng Đức Duy
[Vậy thì, để xem… ai đuổi được ai]
иɢâиии
Giới thiệu nhân vật nè
Hoàng Đức Duy
Đức Duy (18 tuổi): Học sinh ưu tú, bị áp lực gia đình dồn đến tự tử, chết trong oán hận, trở thành oan hồn
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh (21 tuổi): Thầy trừ tà trẻ tuổi nổi tiếng, lạnh lùng, lý trí, nhưng sâu bên trong là người nhiều cảm xúc
иɢâиии
Lần đầu viết thể loại này nên có gì cho tác giả xin lỗi trước nhaaa
2. NGƯỜI ĐẾN TỪ BÓNG TỐI
/.../ -> hành động
//...// -> suy nghĩ
[...] -> độc thoại nội tâm
Đức Duy -> cậu
Quang Anh -> anh
Nguyễn Quang Anh
💬: Tôi đang đến
Nguyễn Quang Anh
💬: Chuẩn bị sẵn nhan, muối, một chậu nước sạch đặt ở giữa phòng
Nguyễn Quang Anh
💬: Không ai được đi theo tôi vào
Mẹ Đức Duy
💬: Vâng, thầy cứ yên tâm
Mẹ Đức Duy
💬: Nhà tôi sẽ làm đúng như thầy dặn
09:00 SÁNG – Trước cửa phòng Đức Duy
Căn phòng đóng chặt suốt ba ngày nay
Cửa gỗ cũ kẽo kẹt mở ra, lộ ánh sáng lờ mờ cùng mùi hương ngái lạnh từ trong tỏa ra
Quang Anh bước vào. Áo choàng đen dài chấm đất, vai khoác túi vải bạc màu đầy phù chú, tay cầm tràng hạt và lá bùa đã ngả vàng
Nguyễn Quang Anh
[Mình có thể cảm nhận được… linh hồn này vẫn còn ở đây]
Nguyễn Quang Anh
[Mạnh. Rất mạnh]
Trên bàn học vẫn còn tờ giấy ghi dòng chữ: "Con mệt rồi."
Chiếc ghế đổ nằm nghiêng. Sợi dây treo vẫn còn đung đưa dù không gió
Nguyễn Quang Anh
//Một linh hồn chết trong oán hận sẽ không dễ xua đuổi. Cậu ấy không ra đi vì chưa muốn. Hoặc vì một lý do nào đó sâu hơn…//
Hoàng Đức Duy
[Hắn là ai? Không giống mấy ông thầy tụng kinh lần trước. Hắn trẻ… lạnh… và ánh mắt ấy…]
Ẩn (nhiều vai)
Giọng nói hiện lên trong đầu Đức Duy: Hắn là thầy bắt ma. Nhưng không giống ai khác đâu. Cẩn thận
Hoàng Đức Duy
Cẩn thận? Mình không sợ. Không ai đuổi được mình khỏi nơi này cả
09:15 SÁNG – Bên trong căn phòng
Nguyễn Quang Anh
/nói nhỏ/
Nguyễn Quang Anh
Tôi biết em ở đây
Nguyễn Quang Anh
Tôi không đến để đuổi em đi...
Nguyễn Quang Anh
Tôi đến để lắng nghe em
Anh rút từ túi áo ra một cây đèn dầu nhỏ, đốt lên, đặt giữa phòng
Nguyễn Quang Anh
Hãy cho tôi thấy em
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần một lần
Lửa chập chờn. Không khí lạnh buốt. Bóng tối như chuyển động. Trên bức tường, bóng của Quang Anh kéo dài… rồi tách làm hai.
Một hình bóng khác hiện ra phía sau anh – mái tóc rũ, bộ đồng phục học sinh cũ nhàu, mắt đỏ hoe
Hoàng Đức Duy
Anh… anh thực sự thấy tôi?
Nguyễn Quang Anh
Ừ. Tôi thấy em
Hoàng Đức Duy
Anh không sợ sao ?
Nguyễn Quang Anh
/nhìn thẳng vào mắt cậu/
Nguyễn Quang Anh
Tôi chỉ sợ nếu một người như em cứ mãi kẹt lại trong nỗi đau mà không ai đến cứu
Đức Duy sững người. Từ ngày chết đi, đây là lần đầu tiên có ai đó… gọi cậu là “người”
Hoàng Đức Duy
Họ không đến cứu tôi khi tôi sống
Hoàng Đức Duy
Giờ chết rồi, họ thuê anh để đuổi tôi đi
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì tôi sẽ không đuổi.
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì tôi sẽ không đuổi. Chỉ hỏi… em thực sự muốn gì ?
Hoàng Đức Duy
Tôi muốn họ đau như tôi đã đau
Hoàng Đức Duy
Tôi muốn họ thức trắng đêm lo sợ
Cậu nghẹn lại. Mắt hoe đỏ, giọng vỡ ra như tiếng thủy tinh nứt
Hoàng Đức Duy
Tôi chỉ muốn… được nghỉ ngơi
Nguyễn Quang Anh
Nhưng để nghỉ ngơi, em phải tha thứ
Nguyễn Quang Anh
Còn không, em sẽ mãi mắc kẹt trong chính oán niệm này
Khoảnh khắc đó, căn phòng chìm vào im lặng. Gió không còn thổi. Hồn ma thiếu niên nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt – người đầu tiên gọi cậu bằng một ánh mắt không thương hại, không phán xét
Hoàng Đức Duy
Tên anh là gì ?
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh
Hoàng Đức Duy
/khẽ mỉm cười/
Hoàng Đức Duy
Tôi sẽ không rời khỏi đây
Hoàng Đức Duy
Nhưng… anh có thể ở lại một chút không ?
Quang Anh không nói gì, chỉ gật đầu. Anh kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh cây đèn dầu đang cháy lập lòe. Đêm ấy, không còn tiếng động kỳ lạ, không còn vật bay lung tung. Chỉ còn một hồn ma cô độc… và một kẻ lạ mặt sẵn sàng lắng nghe
3. HƠI ẤM TỪ KẺ SỐNG
/.../ -> hành động
//...// -> suy nghĩ
[...] -> độc thoại nội tâm
Đức Duy -> cậu
Quang Anh -> anh
22:36 TỐI – Nhật ký của Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Căn nhà ấy có một linh hồn buồn. Không dữ. Không ác
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là một cậu bé lạc lối trong bóng tối của chính mình
Trong phòng cậu – Đêm thứ hai
Quang Anh trải tấm vải lụa có thêu pháp ấn xuống nền. Trên bàn là một chén trà nóng. Anh không tụng kinh, không vẽ bùa. Chỉ đơn giản… ngồi đó
Nguyễn Quang Anh
/nói nhỏ/
Nguyễn Quang Anh
Em từng thích uống trà không ?
Hoàng Đức Duy
Tôi chỉ thích cà phê sữa đá
Nguyễn Quang Anh
/mỉm cười/
Nguyễn Quang Anh
Vị đắng hậu ngọt, giống như em vậy
Hoàng Đức Duy
Người sống mà dám ở cạnh ma như tôi, còn pha trà uống chung nữa
Nguyễn Quang Anh
Tôi là thầy trừ tà, không phải người sống bình thường
Hoàng Đức Duy
Vậy chắc anh thấy nhiều ma lắm ?
Nguyễn Quang Anh
Nhưng không phải linh hồn nào tôi cũng muốn giữ lại lâu thế này đâu
Im lặng. Lần đầu tiên kể từ khi chết, Đức Duy cảm thấy không gian quanh mình… không còn lạnh ngắt. Một thứ gì đó len nhẹ như hơi ấm giữa đông tàn
Hoàng Đức Duy
Anh không sợ tôi giết anh sao ?
Nguyễn Quang Anh
/nhìn cậu, giọng nhẹ/
Nguyễn Quang Anh
Nếu em muốn làm điều đó, em đã làm ngay khi tôi bước vào
Nguyễn Quang Anh
Nhưng em không làm
Nguyễn Quang Anh
Em cô đơn, chứ không độc ác
Hoàng Đức Duy
Cô đơn… anh nghĩ tôi cô đơn sao ?
Quang Anh đứng dậy, đi đến bên bàn học. Tay anh lướt qua từng món đồ: cây viết mực khắc tên Duy, mô hình phân tử chưa lắp xong, và một hộp nhạc nhỏ
Nguyễn Quang Anh
/mở hộp nhạc/
Nguyễn Quang Anh
“River Flows In You”. Em thích bài này?
Hoàng Đức Duy
Đó là quà sinh nhật 17 tuổi của tôi, chị tôi tặng
Hoàng Đức Duy
Lần cuối cùng ai đó tặng tôi thứ gì không liên quan đến học hành
Tiếng nhạc vang lên chậm rãi. Đức Duy bước lại, bàn tay vô hình chạm nhẹ lên nắp hộp. Quang Anh nhìn theo, không nói, chỉ lắng nghe
Hoàng Đức Duy
[Người này… thật lạ. Không nói nhiều, nhưng hiểu quá rõ. Mình không biết… có nên tin anh ta không]
Ẩn (nhiều vai)
Giọng nói hiện lên trong đầu Đức Duy: Cẩn thận. Con người càng gần gũi, càng dễ làm tổn thương hơn cả dao kiếm
Hoàng Đức Duy
[Nhưng… nếu mình không để ai gần, thì cả đời này… ai sẽ nhìn thấy mình ?]
23:00 TỐI – Cửa phòng khẽ mở
Mẹ Đức Duy
Thầy Quang Anh? Mọi thứ ổn chứ?
Nguyễn Quang Anh
/trầm giọng/
Nguyễn Quang Anh
Chỉ thêm rối
Nguyễn Quang Anh
Tôi đang nói chuyện với cậu ấy
Mẹ Đức Duy
Cậu ấy… cậu ấy còn ở đây sao?
Nguyễn Quang Anh
Cô có bao giờ hỏi… tại sao một đứa trẻ giỏi như vậy lại chọn cách ra đi?
Mẹ Đức Duy
Tôi… tôi chỉ muốn con tốt hơn, giỏi hơn… tôi không ngờ nó…
Nguyễn Quang Anh
Những người chết vì áp lực không cần trách nhiệm sau đó
Nguyễn Quang Anh
Họ cần sự thấu hiểu… trước đó
Cánh cửa khép lại. Tiếng bước chân xa dần. Trong phòng, chỉ còn lại tiếng gió rít nhè nhẹ… và ánh mắt vô hình dõi theo người sống đang ngồi bên cạnh
Hoàng Đức Duy
Quang Anh… nếu tôi nói, tôi không còn muốn siêu thoát nữa… anh có giận không?
Nguyễn Quang Anh
/khẽ cười/
Nguyễn Quang Anh
Tôi không phải thiên thần
Nguyễn Quang Anh
Tôi không đến để ép em rời đi
Nguyễn Quang Anh
Tôi chỉ ở đây… nếu em cần người bên cạnh
Bên ngoài, đêm phủ xuống dày hơn. Nhưng trong căn phòng tăm tối ấy, ánh đèn dầu vẫn cháy. Dưới ánh sáng nhạt nhòa, bóng hai người – một sống, một chết – chồng lên nhau, như không còn ranh giới
Download MangaToon APP on App Store and Google Play