Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Ngược: Sát Thủ Nấu Cơm Ngon Cho Tôi

Chương 1

Từ trong tiếng đao kiếm, một kẻ bất ngờ hét lớn:

[Mau rút. Nhật thực đến rồi.]

Đám người đang đánh nhau chợt dừng lại sau đó vội vã tháo chạy. Thẩm Cốc khuỵu gối, cố gắng chống đỡ cơ thể bằng thanh kiếm đã gãy một nửa.

Từ nhỏ hắn đã nghe mọi người nói rằng dù là Nguyệt thực hay Nhật thực đều là thứ mang điềm xui. Nhỏ thì mất mùa, lớn thì mất mạng.

Hắn vốn tưởng đánh xong trận này là có thể giải thoát bản thân nhưng xem ra không kịp rồi.

Vết thương trước ngực nhói lên, Thẩm Cốc phun ra một ngụm máu. Sau đó cả cơ thể hắn nặng nề ngã xuống.

Khi mặt trời hoàn toàn bị mặt trăng nuốt trọn, hắn chỉ nghe thấy tiếng "U u u u u" rồi ngất đi không biết gì nữa.

...****************...

"Reng reng reng"

"Cạch" không biết đây là lần thứ bao nhiêu chiếc đồng hồ báo thức xấu số bị Diệp Vy ném vào góc giường.

Vò mái tóc rối tung, Diệp Vy uể oải ngồi dậy. Cô nhìn thông báo tin nhắn 99+ trên điện thoại chỉ muốn nghỉ làm.

Hai ngày nay, vì thiết kế bìa sản phẩm mới cho công ty mà cô đã bị giám đốc bộ phận bắt tăng ca 3-4 tiếng một ngày. Quả thực tinh thần sắp suy kiệt đến nơi rồi.

Diệp Vy làm tổ trưởng thiết kế của một công ty xuất bản truyện tranh lớn. Thưởng phạt rất công tâm nhưng áp lực cũng không kém.

9h sáng, cuối cùng cô cũng mò tới được công ty. Trần Cảnh đứng ở phòng trà nhìn thấy cô liền gọi:

[Chị Diệp uống cà phê không?]

Diệp Vy không nói gì chỉ giơ 2 ngón tay. Cậu ta lập tức hiểu ý, pha gấp đôi lượng cà phê đen hằng ngày cho cô.

Vừa đặt mông xuống ghế là cô lại rơi vào chế độ làm việc điên cuồng. Trần Cảnh đặt cà phê xuống bên cạnh, chỉ nhận được cái gật đầu.

Lý Tương Tương lắc đầu, nói nhỏ với cậu ta và mấy đồng nghiệp khác:

[Khổ thân chị Diệp của chúng ta. Tác phẩm lần này vốn đã rất hot ở trên mạng, tác giả cũng là người khó tính. Nay công ty thầu được tất nhiên muốn đáp ứng nhu cầu của tác giả. Chỉ tiếc là đã gửi đến bản thứ 8 rồi mà người ta vẫn chưa ưng.]

[Người khác không vẽ được ạ? Sao cứ phải là chị Diệp thế?]

[Cậu đúng là lính mới. Diệp Vy mới 25 tuổi thôi nhưng là nhân tài ngàn năm có một của bộ phận thiết kế đấy. Chúng tôi gọi một tiếng chị là thể hiện sự tôn trọng với cô ấy.]

[Đúng, đúng. Tôi nói cậu nghe. 10 tác phẩm bìa hot nhất năm ngoái của công ty chúng ta thì Diệp Vy đã chiếm tới 7 cái rồi. Nhờ có cô ấy mà thưởng của chúng ta cũng nhiều hơn bộ phận khác.]

[E hèm...]

[Sếp... Sếp ạ.]

[Mấy người rảnh lắm sao? Có nhìn thấy người ta đang làm việc chăm chỉ không hả?]

[Vâng vâng. Tụi em đi ngay.]

Mọi người vội vàng tản ra. Tần Thanh cầm túi bánh sandwich đặt xuống bàn làm việc của Diệp Vy.

[Ăn sáng chút đi đã. Em đừng có uống cà phê đặc như thế nữa không tốt cho sức khoẻ đâu.]

[Hừ chị còn nhớ mà quan tâm đến em sao? Ai là người ép em tăng ca hai hôm nay hả? Hả? Hả?]

[Ha... Ha... Ha. Cái này cũng không thể hoàn toàn trách chị được. Được rồi. Sau khi em hoàn thành dự án chị sẽ xin phép sếp tổng cho em nghỉ hai ngày. Ok chưa?]

[Được. Nhất ngôn cửu đỉnh đấy nhé.]

Diệp Vy vừa gặm bánh vừa tiếp tục vẽ vẽ chỉnh chỉnh.

Chỉ là trong khi cô đang miệt mài làm việc thì lúc sau đồng nghiệp lại đổ xô đi xem Nhật thực. Nó cũng chẳng phải thứ hiếm lạ gì cô cũng không có nhu cầu ngắm nghía. Hoàn thành đống rắc rối này quan trọng hơn

7h tối, sau khi bản thảo cuối cùng được gửi đi, cô ngồi ngả ra sau thư giãn. Nếu lần này mà tác giả còn chê nữa, cô nhất định sẽ tới đốt nhà anh ta.

Nửa tiếng sau, Tần Thanh gửi tin Wechat cho cô. Bìa minh hoạ cuối cùng cũng được chốt. Tiếp sau đấy là mail nghỉ phép sếp tổng đã duyệt.

Diệp Vy hú lên một tiếng giữa văn phòng rồi vội vàng dọn đồ rời khỏi công ty.

Cô vui vẻ phóng con xe điện của mình tới quán quen. Hôm nay cô phải tự thưởng cho bản thân mới được.

[Ông chủ, cho cháu một suất như cũ nhé. À không hai suất đi.]

[Con nhóc này, lâu rồi không thấy cháu ghé qua. Dạo này bận lắm hả?]

[Cũng bận ạ. Nhưng hai ngày tới là cháu được nghỉ phép rồi.]

[Vậy ta phải ăn mừng chứ nhỉ. Đừng ăn hai suất nữa, nay chú sẽ làm cho cháu một phần đặc biệt.]

[Cung kính không bằng tuân mệnh.]

Diệp Vy chào ông chủ bằng phong cách quân đội. Bầu không khí vui vẻ hẳn lên.

Tan tiệc đã là 10h tối, cô lại nhảy lên con xe điện phóng về nhà. Sau hai năm đi làm, cô cũng tích lũy được kha khá rồi mua một căn hộ nhỏ gần chỗ làm.

Sau khi cất xe điện dưới tầng hầm khu chung cư, cô theo thói quen đi qua cửa sau dẫn tới công viên nhỏ gần đó cho mèo hoang ăn.

[Tiểu Cam, Tiểu Hắc chị tới rồi nè.]

Không có tiếng meo meo đáp lại. Bình thường dù có muộn đến đâu mỗi khi thấy cô đến bọn chúng đều nhào ra cọ cọ một hồi.

Chờ mãi không có con mèo nào xuất hiện, Diệp Vy lại xách túi đi về. Vừa đi qua bụi cây gần đấy, tiếng sột soạt thu hút sự chú ý của cô.

Diệp Vy đoán là mấy con mèo liền tiến lại gần. Tiểu Cam nhảy vụt ra làm cô giật mình. Trên người nó dính chút nước và đầy lá cây, cô nói với nó:

[Em lăn từ đống bùn ra hả mà sao trông bẩn thế? Tiểu Hắc đâu? Cũng trốn ở trong phải không? Để chị kéo em ấy ra.]

Diệp Vy vừa định cúi thấp xuống liền thấy một người nằm chình ình khuất trong bụi cây.

Tiểu Cam, Tiểu Hắc gì đấy cô cũng mặc kệ, vội vã bỏ chạy. Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.

Chương 2

Diệp Vy chạy được nửa đường chợt ngừng lại.

[Có nên quay lại không nhỉ? Hay giúp người ta một chút? Không, không, không. Nhỡ đâu gặp phải biến thái thì...]

Cô tự lẩm bẩm xong thì rùng mình một cái. Dù sao ở công viên này thi thoảng cũng có vài người say xỉn rồi ra đây nằm.

Sau khi chốt cửa nhà cẩn thận, Diệp Vy thở phào một hơi. Tốt nhất là cô không nên nghĩ đến nó nữa.

Cho đến khi cơn buồn ngủ tích tụ mấy ngày hôm nay ập đến, Diệp Vy lập tức ngả lưng lên giường ngủ một giấc không mộng mị gì cho tới trưa ngày hôm sau.

...****************...

"Gâu, gâu, gâu" tiếng chó sủa ngoài cửa dần đánh thức cô.

[Bảo Bảo ngoan, đừng sủa. Để bà lấy cho con ít đồ ăn nhé. Chẳng mấy khi Tiểu Vy được nghỉ, cứ để con bé ngủ thêm chút nữa.]

[Gâu.]

[Con ra chơi với ông đi. Chờ bà chút nhé.]

[Gâu, gâu.]

Chú chó Samoyed của Diệp Vy vẫy vẫy cái đuôi chạy tới chỗ ghế sofa, nằm rạp bên cạnh ba cô.

Ông Diệp đang thu dọn mấy bản vẽ trên bàn, thấy nó liền tiện tay xoa đầu một cái.

Diệp Vy mắt nhắm, mắt mở mở cửa phòng ngủ. Chú chó trắng nghe thấy tiếng động quen thuộc vội vàng nhào tới.

[Nguyên Bảo xuống đi, em nặng quá.]

[Bảo Bảo ra đây ăn nào.]

Nguyên Bảo có ăn thì quên luôn Diệp Vy, co chân chạy về phía bà Diệp.

[Ba mẹ. Sao hai người lại ở đây? Mấy hôm nữa là con về rồi mà.]

[Mẹ sợ con lại làm việc quá đà không chú ý ăn uống đầy đủ. Con nhìn cái tủ lạnh xem. Đến nước khoáng cũng chỉ còn một chai.]

[Nếu đã dậy rồi thì mau vệ sinh cá nhân đi. Nay ba con làm sủi cảo cho con đấy.]

[Vâng, con đi liền đây.]

Diệp Vy cười trừ sau đó nhanh chóng chuồn mất.

Lúc cô trở lại bàn ăn đã đầy ắp các món. Mùi thơm lan tràn trong không khí. Nguyên Bảo sau khi ăn hết đồ ăn của nó cũng tự giác đến ngồi cạnh bên Diệp Vy. Ánh mắt long lanh đầy mong chờ.

Cô ăn một cái sủi cảo, lại húp thêm súp nấm thơm mềm. Gương mặt toả ra một sự sung sướng không nói nên lời.

Ông Diệp gắp cho con gái một phần rau xào, nói:

[Hay là chờ anh con đính hôn xong thì con xin nghỉ phép đi. Cả nhà chúng ta cùng đi du lịch.]

[Sao ba lại muốn đi du lịch thế? Bình thường con với mẹ rủ cũng có thấy ba hưởng ứng đâu?]

[Diệp Đình mà cưới thì chúng ta hết cơ hội đi riêng 4 người mà... Ba không nỡ.]

[Phụt. Hahaha.]

[Con cười cái gì?]

[Ra là ba tiếc anh. Haha.]

Ông Diệp bị con gái chọc liền vỗ một phát vào vai cô. Thi thoảng ông cũng đi chơi vài địa điểm gần gần với vợ và con gái. Nhưng con trai lớn lại là quân nhân, muốn đi cùng nhau thật sự rất khó.

Cuối tuần này, anh trai cô - Diệp Đình sẽ xin nghỉ phép để đính hôn. Chị dâu tương lai thì vừa xinh đẹp vừa tốt tính lại là nghệ sĩ violin nổi tiếng. Vì thế Diệp Vy siêu thích người chị dâu này.

Ba mẹ Diệp ở đến ngang chiều thì đi về. Bà Diệp ra đến cửa rồi vẫn còn dặn dò Diệp Vy đủ thứ.

[Đồ ăn trong tủ con nhớ ăn sớm đi nhé. Để lâu không tốt đâu. Lúc nào hết thì gọi, mẹ bảo ba mang sang tận nơi cho con.]

[Con biết rồi mà. Mẹ đừng lo nữa.]

[Nhớ phải ăn uống đầy đủ đấy.]

[Vâng, vâng. Ba mẹ đi cẩn thận. Mọi người về tới nhà thì nhớ báo cho con một tiếng nhé.]

Diệp Vy đóng cửa rồi nằm ngả ra sofa, bắt đầu lướt Weibo. Ngoài mấy tin nhạt nhẽo ra thì một tin tức khác thu hút sự chú ý của cô.

Diễn viên A sau khi đi ăn liên hoan về đã được phát hiện ngất bên đường do xuất huyết dạ dày.

Cô chợt nhớ đến người hôm qua. Trong lòng nổi lên tính hiếu kì, Diệp Vy nhanh chóng thay đồ rồi ra ngoài.

Băng qua con đường nhỏ dẫn tới công viên, cô ngó trước ngó sau đi đến gần bụi cây.

Lúc cúi xuống, người đó vẫn nằm bất động ở đấy. Diệp Vy trợn mắt ngạc nhiên, thế quái nào người này vẫn chưa bị ai phát hiện vậy.

Cô với lấy một cành cây rồi chọc chọc thử xem phản ứng. Không động đậy.

[Vãi, chết rồi sao?]

Diệp Vy kinh ngạc thốt lên, sau đó bụm miệng lại. Cái này có phải hơi kinh dị rồi không?

Cô vòng qua bụi cây, tới gần xem xét. Đặt tay lên mũi, hơi thở nhè nhẹ phả vào tay cô. "Phù, may mà chưa chết." Diệp Vy nghĩ.

Sau một hồi đắn đo, Diệp Vy quyết định kéo người này ra.

[Ôi mẹ ơi, con cũng có ngày nhặt được diễn viên à?]

[Không đúng, trông giống cosplayer hơn.]

Cô lại tự nói chuyện một mình nữa rồi. Lúc đầu Diệp Vy cứ nghĩ đây là một người phụ nữ nhưng nhìn yết hầu thế này chắc không phải rồi.

Người vừa được cô kéo ra khỏi bụi là một nam nhân cao lớn. Mái tóc dài buộc gọn, lại có thêm tóc mái rủ phía trước. Anh ta mặc một bộ quần áo phong cách cổ trang. Trên mặt còn đầy vết xước.

[Vị đại hiệp này chắc vừa đánh một trận lớn lắm đây. Hehe.]

Diệp Vy tự cho mình đoán đúng, ngửa mặt cười.

Sau một hồi phân vân giữa cứu hay không cứu, cô cuối cùng vẫn gọi cho bệnh viện.

20' sau xe cấp cứu đến mang cả cô và người đàn ông vào viện.

Ở quầy thủ tục, y tá hỏi Diệp Vy về thông tin của anh ta nhưng cô đâu có biết gì. Cô nói lúc mình chạy bộ ngang qua công viên liền bắt gặp anh ta ngất xỉu. Vì mình tốt bụng nên mới gọi cho bệnh viện.

Y tá vẫn giữ lại liên hệ của cô theo thủ tục. Khi bác sĩ khám tổng quát cho anh ta xong, ông có hơi thắc mắc hỏi cô:

[Cô có biết tại sao anh ta lại ngất không?]

[Chắc là bị ngã đập đầu hay gì đó. Cái này thật sự là tôi không biết đâu. Tôi chỉ vô tình bắt gặp anh ta thôi mà.]

[Anh ta bị chém một đường ở sau lưng, khả năng cao là do mất máu dẫn đến ngất xỉu. Theo nhận định ban đầu anh ta chắc bị thương được gần hai ngày rồi.]

Diệp Vy cười trừ mấy tiếng. Cô cũng không biết cứu anh ta là hên hay xui nữa.

Anh ta được đưa vào phòng phẫu thuật ngay sau đó. Vì vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng thành ra cô phải chờ hơi lâu một chút.

Khi thấy anh ta dần ổn định, trên mặt cũng có chút khí sắc, Diệp Vy quyết định về nhà, đến tối sẽ quay lại xem thử.

Chương 3

Diệp Vy về nhà ăn uống, tắm rửa, dắt Nguyên Bảo đi dạo như thường lệ. Khi cô ngồi xuống bậc cửa cởi giày nhỏ của Nguyên Bảo ra, chợt nói với nó:

[Bảo à, chị bây lại chuẩn bị rước rắc rối vào người rồi. Phải làm sao đây?]

[Gâu.]

[Đừng liếm nữa. Tay chị sắp ướt hết rồi này.]

Nguyên Bảo trưng đôi mắt tròn xoe, thè cái lưỡi ra trông ngốc nghếch đến cực điểm. Diệp Vy thở dài, xoa đầu nó.

Thấy thời gian cũng sắp muộn, cô lại tới bệnh viện một chuyến.

9 rưỡi tối, hành lang bệnh viện có chút vắng vẻ. Diệp Vy đi thang máy tới phòng bệnh thường trên tầng 5. Bên trong còn có một bà lão nữa.

Bà ấy thấy Diệp Vy tới liền cất giọng hỏi:

[Muộn thế này mà cháu vẫn tới chăm bạn trai à? Cậu ta đúng là có phúc thật.]

[Không phải đâu ạ. Chúng cháu không quen nhau.]

[Ngại ngùng gì chứ. Yên tâm bà không làm phiền hai đứa đâu.]

[Chúng cháu không phải thật mà.]

Diệp Vy khóc không ra nước mắt. Tình huống gì đây? Nếu không phải cô vô duyên với tình yêu thì cũng muốn tìm một mối lắm chứ.

Bà lão nằm quay mặt ra ngoài, kéo rèm che giữa hai bên, không nói chuyện với cô nữa. Cô bước đến bên giường của người đàn ông kia.

Anh ta phải nằm úp xuống vì vết thương trên lưng. Dây trên lưng áo đã được buộc lại nhưng cũng không tránh khỏi việc nhìn thấy những vết sẹo cũ và vết khâu mới ẩn hiện bên trong.

Kéo cái ghế đến gần, Diệp Vy ngồi xuống bắt đầu nghiên cứu người đàn ông này.

Gương mặt anh ta tuy không phải rất đẹp nhưng có chút cuốn hút khó tả. Cảm giác hơi giống mấy tên thích khách bí ẩn trong vài bộ phim truyền hình cổ trang.

Cô nghĩ sao cũng không hiểu anh ta gây thu chuốc oán với ai rồi để bị chém tới mức đó. Giờ là xã hội pháp trị, chờ đến khi anh ta tỉnh lại cô sẽ khuyên anh ta báo cảnh sát.

Diệp Vy nán lại không lâu thì trở về. Cô không muốn lãng phí hai ngày nghỉ ở bệnh viện đâu.

Khi cửa phòng vừa đóng lại, người đàn ông cũng từ từ mở mắt. Hắn với sự nhạy bén của một sát thủ thầm đánh giá tình hình xung quanh.

Dù đầu còn hơi choáng nhưng xem ra đây không phải là nơi nguy hiểm gì. Trên người đã được thay một bộ y phục khác, chăn gối cũng êm hơn những thứ hắn từng sử dụng.

Thẩm Cốc nhớ đến cô nương lúc nãy. Nàng vén tóc của hắn, nhìn chăm chú không rời mắt. Rồi nàng lại lẩm bẩm những điều hắn không hiểu. Trước khi nàng đi còn nhỏ giọng nói với hắn, mong hắn sớm tỉnh.

Hắn nhìn theo bóng lưng ấy, cao ráo và đầy hấp dẫn. Chỉ tiếc là khuôn mặt đã bị che đi phân nửa khiến hắn không nhìn rõ. Có lẽ ngày mai nàng ấy sẽ quay lại chăng?

Dòng suy nghĩ chợt dừng lại, hắn cứ có cảm giác thứ đang truyền vào người đang dần lấy đi ý thức của hắn. Thẩm Cốc lại chìm vào giấc ngủ.

Thật ra trong bình truyền dịch có chứa cả thuốc an thần nên không tránh khỏi buồn ngủ.

Bình thường vào ngày nghỉ, Diệp Vy luôn ngủ đến tận trưa mới dậy nhưng hôm nay mới 7h cô đã tỉnh rồi.

Cô ra phòng khách nằm chơi với Nguyên Bảo một lúc, rồi mang quần áo đi giặt. Dạo này Diệp Vy không có nhiều thú vui lắm nên sau khi lướt điện thoại một lúc cô quyết định ra ngoài.

Hôm nay là thứ 5, 10h sáng ngoài đường cũng chẳng đông đúc. Cô lượn quanh trung tâm thương mại nhưng không kiếm được món đồ nào ưng ý đành ra về. Cuối cùng cô rẽ vào một quán ăn nhỏ ven đường.

Sau khi ăn xong Diệp Vy lại đi tới bệnh viện. Từ lúc nhìn kĩ khuôn mặt anh ta, trong đầu cô loé lên vài ý tưởng để vẽ truyện tranh.

Vẫn là căn phòng quen thuộc nhưng giờ đây chỉ còn lại anh ta. Bà lão bên cạnh có lẽ đã xuất viện rồi, đồ đạc cũng không thấy còn ở đây nữa.

Trong lúc kéo rèm cửa, điện thoại Diệp Vy bất ngờ đổ chuông. Cô bấm máy nghe cũng không nhận ra người trên giường đang mở mắt nhìn mình.

Đến khi cô quay lại liền bị tư thế của anh ta doạ giật mình. Người thì nằm úp nhưng lại ngoảnh đầu nhìn cô.

Diệp Vy đi tới đầu giường bấm nút gọi bác sĩ. Người kia nhìn cô thực hiện một loạt thao tác có chút không hiểu.

Sau khi bác sĩ kiểm tra tổng quát cho anh ta, ông quay sang nói với Diệp Vy:

[Tình hình của bệnh nhân đã ổn định. Nằm theo dõi cho đến khi tháo chỉ là có thể xuất viện.]

[Sao tôi thấy ánh mắt anh ta cứ nhìn như bị mất trí nhớ vậy?]

[Có lẽ bệnh nhân vừa trải qua cú sốc nên tinh thần chưa ổn định thôi. Cô đừng lo. Nếu có gì bất thường thì cứ gọi chúng tôi.]

[Được. Cảm ơn bác sĩ.]

Diệp Vy tiễn bác sĩ ra cửa, lúc quay lại đã thấy anh ta nằm nghiêng trên giường. Cô nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt hai người đối diện với nhau như chờ đối phương mở lời trước.

Một phút, hai phút... Không ai chịu cất giọng. Cuối cùng, Diệp Vy buộc phải phá bỏ sự tĩnh lặng này.

[Anh... ờm không có gì muốn nói với tôi à?]

[...]

[...]

[Này. Anh có nói được không thế?]

[...]

[Anh còn không nói là tôi đi đấy nhé.]

Diệp Vy quay lưng lại giả vờ rời đi.

[Cảm...ơn cô nương.]

Giọng người đàn ông trầm khàn cất lên mang theo chút lười biếng. Trong tim cô liền đập thịch một tiếng, giọng nói này sao nghe có vẻ hay vậy ta.

Cô lập tức quay lại, kéo cái ghế tới gần giường bệnh của hắn rồi ngồi xuống truy hỏi:

[Cô nương sao?]

[Anh là ai? Đang làm gì? Nhà ở đâu?]

Trước câu hỏi dồn dập của cô, Thẩm Cốc không biết phải trả lời như thế nào. Hắn hiện giờ không biết mình đang ở đâu, cũng không chắc người trước mặt hoàn toàn là người tốt.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play