Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Ta Là Kẻ Điên Hay Ác Quỷ/ All Mặc Nhiên] Mèo Lười Dưỡng Quỷ.

Chương 01: Mèo Lười Xuất Chiến.

T/g: Khương Mao
T/g: Khương Mao
Truyện này ngọt cực kì nha!
____________________
Căn phòng nhỏ chỉ le lói ánh đèn vàng cam, trên ghế sofa, một thanh niên tóc xanh lá dài buộc lỏng đang nằm co ro trong ổ chăn như con mèo lười chính hiệu.
Tiếng điện thoại của cậu bỗng vang lên.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Quơ tay vớ lấy điện thoại, bắt máy/ dạ..?
Đa nhân vật
Đa nhân vật
🔈: Mặc Nhiên, nhiệm vụ mới được gửi tới. Khu chung cư số 13 có hiện tượng quỷ nhiễu loạn, người dân mất tích không dấu vết.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
🔈: … Ừm..
Cậu lười biếng đáp một tiếng, tay vẫn còn ôm gối ôm mèo bông, tai mèo trên đầu giật nhẹ.
Không phải cậu mọc tai thật - mà là do cảm xúc dâng cao, tai và đuôi sẽ hiện ra theo bản năng.
Đa nhân vật
Đa nhân vật
🔈: Không đi à?
Mặc Nhiên ngáp một cái, rồi "bụp" - chớp mắt đã mặc xong đồng phục tác chiến.
Mắt mèo long lanh nhìn thẳng camera giám sát, lười nhác vẫy tay.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Đi chứ! Dù sao cũng được gặp mấy người thú vị mà!
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
*Bạn già, lần này lại có bữa rồi nha!*
____________________
Tiếng kim loại va chạm lanh lảnh giữa không khí dày đặc sát khí.
Chu Hàm lao ra, mái tóc vàng nhạt bay lên theo nhịp chuyển động, ánh mắt cương quyết nhìn về phía bóng đen gớm ghiếc đang bò trên trần nhà.
Chu Hàm
Chu Hàm
Tránh xa khu này ra... nếu không muốn bị đóng nắp vĩnh viễn!
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Ầyy… Chu Hàm, hùng hổ quá ha~! /cười trêu chọc/
Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Chu Hàm. Khi quay lại, anh gần như đỏ cả mặt.
Mặc Nhiên đang đứng ở đó, nở nụ cười mèo ngái ngủ, tai mèo xanh xanh vểnh lên trong vô thức.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Meow~..
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Đẩy nhẹ Chu Hàm ra/ con này yếu xìu hà.. Để Mặc Nhiên xử lý hết cho!
Chu Hàm
Chu Hàm
/Siết chặt cán qu;an t;ài/
Tên quái vật kia? Không quan trọng.
Quan trọng là nó mà dám đánh trúng Mặc Nhiên là anh quật cho không trượt phát nào!
____________________
-- Một hành lang khuất sáng - tầng thượng --
Quang Vương đứng tựa lưng vào tường, ánh đèn đỏ lờ mờ phản chiếu lên gương mặt sắc lạnh.
Hắn liếc sang bóng dáng Mèo lười đang ngồi vắt vẻo ngoài lan can.
Quang Vương
Quang Vương
Tên ngốc đó lại đi chân trần ra ngoài. Bệnh cũng đáng.
Dù miệng nói thế, nhưng chiếc áo khoác dày trên tay hắn đã sẵn sàng.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Lạnh~…
Cậu lầm bầm, nhưng chẳng buồn nhúc nhích, đôi mắt nửa khép nửa mở, như con Mèo lười phơi nắng giữa mùa đông.
Từ phía sau, có tiếng bước chân rất khẽ.
Quang Vương xuất hiện. Tóc trắng xám xõa dài, tay cầm một chiếc áo khoác dày màu xám tro, cổ áo cao.
Hắn dừng lại cách Mặc Nhiên vài bước. Nhìn cậu nhóc kia chân trần, ngồi trên lan can nguy hiểm như không, tai mèo run nhè nhẹ, đuôi cụp xuống vì lạnh.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Hê, giáo Quang Vương? Hi~! /giơ tay vẫy vẫy/
Hắn không nói gì.
Chỉ lặng lẽ tiến lại gần, cẩn thận phủ chiếc áo khoác lên vai Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Giật mình, hơi quay đầu/ ơ...? Ủa, giáo Quang Vương? Mặc Nhiên chỉ… hóng gió chút thôi mà~..
Quang Vương
Quang Vương
Chút nữa nhóc lại cảm lạnh rồi đổ bệnh thì ai chữa?
Ánh mắt sau lớp kính lặng lẽ nhìn đôi bàn chân trần trắng bệch vì lạnh, rồi lại nhìn lên gương mặt mèo con đang ngơ ngác.
Quang Vương thở khẽ, cúi người.
Quang Vương
Quang Vương
/Ngón tay chạm nhẹ vào mắt cá chân của Mặc Nhiên/
Quang Vương
Quang Vương
Lạnh như đá..
Hắn thì thầm.
Rồi... rút ra một đôi tất len xám từ trong túi áo khoác. Đeo từng chiếc, từng chiếc vào cho cậu bạn mèo con.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Nhìn chằm chằm, tai mèo vểnh lên, đuôi khẽ quẫy/ thầy đang làm gì vậy..?
Quang Vương
Quang Vương
Không cần hỏi.
Một cơn gió thổi qua. Mặc Nhiên vô thức kéo sát áo khoác vào người, trong lòng âm ấm.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
.. Mặc Nhiên cảm ơn! /lấy tay xoa nhẹ tóc Quang Vương/
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
NovelToon
Quang Vương
Quang Vương
... /phiếm hồng/
Quang Vương
Quang Vương
Lần sau đừng leo lên lan can nữa.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Gật gật đầu/
Mặc Nhiên ngoan ngoãn nhảy xuống. Cậu đi đến bên Quang Vương, kéo góc áo hắn.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Thầy cõng Mặc Nhiên về phòng nha?
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên buồn ngủ rồi... /ngáp/
Quang Vương nhìn mái tóc xanh rối nhẹ, đuôi mèo lười biếng quẫy bên chân.
Quang Vương
Quang Vương
*Vượt quá mức rồi…!*
Một lát, hắn gật đầu.
Quang Vương
Quang Vương
Ừ, lên đây.
____________________

Chương 02: M;áu Của Mèo.

Từ sau buổi sáng bị thầy bắt gặp ngồi chân trần hóng gió, Mặc Nhiên đã bị "theo dõi" kĩ hơn.
Không còn mấy tự do nhảy nhót lung tung như trước, nhất là khi buổi tối hôm nay… là lúc cả nhóm phải làm nhiệm vụ ở khu phố Đông - nơi đang dấy lên tin đồn về linh hồn trẻ con khóc suốt đêm.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên không đi đâu! /khăng khăng, mặt vùi trong gối, đuôi vẫy kịch liệt/
Quang Vương
Quang Vương
Nhóc là thành viên chủ lực.
Quang Vương
Quang Vương
Ngoài ta ra, hôm nay còn có cả Chu Hàm và Vương Nham cùng phối hợp.
Nghe tới hai cái tên đó, tai mèo của Mặc Nhiên khẽ giật nhẹ.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Khôngg~! /lăn lộn trên giường/ đi thì đi! Nhưng phải thưởng gấp đôi nha! /giơ hai ngón lên/
Quang Vương không nói gì, chỉ cúi xuống… gài lại nút cổ áo cho Mặc Nhiên.
Ánh mắt sau cặp kính tròn vẫn dịu dàng như thường lệ.
____________________
-- Khu phố Đông - 10 giờ đêm --
Đèn đường mờ nhạt, sương mù phủ trắng các tòa nhà cũ. Không khí lạnh thấu xương.
Chu Hàm lúng túng đứng nhìn Mặc Nhiên đang... đi cà nhắc vì mang giày không đúng size.
Chu Hàm
Chu Hàm
C-Cậu có cần tớ cõng không?
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Không! Đôi này do giáo Quang Vương bắt mang mà! Không chịu đâu! /cau có/
Vương Nham
Vương Nham
/Thở dài/ đưa đây.
Vương Nham cúi xuống, tháo giày Mặc Nhiên ra, rồi ném thẳng một đôi giày vừa size từ không gian chứa đồ.
Vương Nham
Vương Nham
Đi cho tử tế. Không ai gánh x;ác cậu nếu lăn xuống cống đâu.
Mặc Nhiên phụng phịu, nhưng vẫn thay giày.
Vương Nham
Vương Nham
Là học sinh ưu tú thì phải biết giữ an toàn.
Vương Nham lườm nhẹ. Nhưng khi Mặc Nhiên quay mặt đi, hắn lại lén đút vào túi áo cậu một cái bánh mà cậu thích.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên thấy rồi nhé! /cười toe toét/ thầy dịu dàng quá đii~!
Vương Nham
Vương Nham
Câm miệng. /gắt, tai hơi đỏ/
____________________
-- Tòa nhà hoang - 10:30 đêm --
Không khí đặc quánh, âm u hơn tưởng tượng.
Sàn nhà loang lổ dấu đen, tường nứt toác, hơi lạnh bám tận xương.
Tiếng trẻ con cười… rồi khóc… rồi lại cười… vang vọng trong đầu từng người.
Vương Nham
Vương Nham
Ảo giác cấp cao.. /lẩm bẩm/ Mặc Nhiên, đừng--
Đã muộn.
Mặc Nhiên bước thẳng vào phòng nơi tiếng cười phát ra. Cửa đóng sập sau lưng cậu. Một loạt kết giới giăng ra, chặn đứng mọi liên lạc.
Chu Hàm
Chu Hàm
Ch;ết tiệt!! /đập mạnh vào cửa/ nó định tách Mặc Nhiên ra!
____________________
-- Bên trong kết giới --
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Đảo mắt/
Một đứa trẻ gầy guộc đứng giữa phòng. Không có mắt, miệng cười kéo dài đến tận mang tai.
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Đứa trẻ: Chơi với em nhaa….
Tiếng nói không khớp miệng, vọng từ khắp nơi.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Không thích. /thở hắt/ mấy kiểu hù dọa trẻ con này cũ rồi.
Cậu tung vòng phép, ánh sáng lóe lên, nhưng… nó biến mất.
Ngay sau lưng.
Một móng vuốt đen đâm xuyên lớp kết giới của Mặc Nhiên, rạch một đường dài nơi vai trái.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Ách-!
M;áu bắn ra, tai mèo dựng đứng, đuôi vẫy mạnh. Mặc Nhiên lùi lại, chân trượt trên m;áu chính mình.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Nhếch/ đau nha…
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Dám tấn công Mặc Nhiên đây à?
Căn phòng chấn động.
Ánh sáng trắng bạc từ đôi mắt mèo lan ra thành sóng xung kích, quét tan ảo ảnh.
Mặc Nhiên gồng tay trái bị thương, nâng bùa lên tay phải, bắt ấn cực nhanh - và chính xác đến tuyệt đối.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Cắn đi, tiểu quỷ!
Vòng trừ tà phát nổ.
Tiếng gào rít xé cả màn đêm. Con quỷ gục xuống, co quắp co rút về hình dạng ban đầu: một đứa bé ôm con gấu bông đang cháy xém.
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Đứa trẻ: Xin lỗi... /thì thào/ em lạnh….
Mặc Nhiên gục xuống, nắm tay đứa trẻ đã tan vào không khí.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Ừm, đi đi… Lạnh vậy thì đừng ở lại đây nữa..
____________________
-- Bên ngoài kết giới - 11 giờ đêm --
Cửa mở toang, cả ba người đồng loạt xông vào.
Chu Hàm
Chu Hàm
Mặc Nhiên!!
Chu Hàm là người đầu tiên lao tới, đỡ lấy Mặc Nhiên đang thở dốc, m;áu loang một bên áo.
Chu Hàm
Chu Hàm
Cậu bị thương rồi! Tại sao lại… một mình xông vào?!
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Vì nó là con nít. /nói khẽ/ Mặc Nhiên ghét nhìn thấy trẻ con khóc…
Quang Vương lặng im, quỳ xuống kiểm tra vết thương. Tay hắn run một chút.
Quang Vương
Quang Vương
Lần sau… không được một mình bước vào kết giới nữa.
Vương Nham xoay mặt đi, giọng khàn.
Vương Nham
Vương Nham
Nếu còn dám liều nữa, tôi sẽ nhốt cậu trong phòng ba ngày không cho ra ngoài.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Nhăn mặt, tai cụp xuống/ ba người hợp lại.. đáng sợ hơn cả quỷ.
Chu Hàm
Chu Hàm
/Nghẹn ngào/ chỉ vì lo cho cậu thôi mà…
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Cười nhẹ, gục đầu vào vai Chu Hàm/ thôi mà… Mặc Nhiên xin lỗi.
____________________
Trong chiếc xe van đang chạy về trụ sở, Mặc Nhiên nằm dài trên ghế sau, vai quấn băng, đầu gác lên đùi Chu Hàm, tai mèo cụp sát, mắt lim dim.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Về thôi.. Xong việc rồi.. /lẩm bẩm, giọng lười biếng thường lệ/
Nhưng Vương Nham vẫn giữ nguyên biểu cảm nghiêm túc từ khi rời tòa nhà.
Vương Nham
Vương Nham
Không. Đứa trẻ đó không phải nguồn gốc của linh khí ác tính.
Cả xe chùng xuống.
Chu Hàm
Chu Hàm
Ý thầy là... còn một con khác? /nghiêng người, siết chặt tay Mặc Nhiên hơn một chút/
Vương Nham
Vương Nham
Không phải một. Là nhiều.
Vương Nham đưa ra một mảnh giấy đã cháy xém từ trong căn phòng: một bức vẽ bằng than, nguệch ngoạc đến đáng sợ - một đứa bé bị treo ngược, miệng khâu chỉ đỏ, xung quanh là những hình nhân bằng dây.
Vương Nham
Vương Nham
Có kẻ nào đó đang sử dụng linh hồn trẻ con để làm "búp bê sống". /chậm rãi nói/ chúng ta chỉ mới chạm vào tầng ngoài.
____________________
-- Khu tập thể cũ - 1 giờ sáng --
Bốn người không được nghỉ. Tọa độ tiếp theo chỉ ra một khu nhà bỏ hoang lâu đời hơn cả nơi vừa phá giải.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Có mùi m;áu.
Mặc Nhiên khịt mũi khi vừa bước vào. Đuôi cong lại theo phản xạ.
Quả thật… Mùi m;áu tươi, tanh nồng như có ai vừa bị gi;ết. Nhưng bên trong hoàn toàn vắng lặng.
Quang Vương
Quang Vương
Không ổn...
Quang Vương
Quang Vương
Tôi cảm giác... chúng ta đang bị bao vây.
Không khí xoắn lại. Một chuỗi tiếng cười trẻ con vang lên, lộn xộn, méo mó.
Ánh sáng phát ra từ vòng phép của Quang Vương - đủ soi rõ những hình nhân bằng dây gai treo lơ lửng khắp trần nhà.
Trên mỗi con… là một cái mặt búp bê bằng gỗ, nứt nẻ.
Đa nhân vật
Đa nhân vật
: Chào... mừng... đến... nhà…. /kéo dài/
Một hình nhân bay vụt xuống, móc móng tay vào vai Chu Hàm.
Chu Hàm
Chu Hàm
!?
Anh bật người, đâm thương xuyên hình nhân, nhưng vết thương đã cháy đen - dính lời nguyền.
Vương Nham lập tức dựng kết giới, ngăn đám còn lại.
Nhưng một sợi dây đỏ bật ra, quấn lấy chân Mặc Nhiên, kéo cậu bay ngược lên trần.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
A!.. /lơ lửng/
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Ba người: !!!
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Ba người: Mặc Nhiên!!? /đồng thanh, ánh mắt biến sắc/
Sợi dây đỏ siết quanh cổ tay Mặc Nhiên, kéo căng đến rớm m;áu.
Mặc Nhiên bị treo ngược lên, tóc xanh lá rũ xuống như suối.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Ư-…
Dưới ánh sáng lờ mờ, những chiếc mặt nạ búp bé nứt nẻ khẽ thì thầm.
Đa nhân vật
Đa nhân vật
: Vỡ đi... Vỡ đi... Ngươi cũng chỉ là hình nhân thôi mà...
Mặc Nhiên ngửa cổ, khẽ rên một tiếng khi một cây kim khâu khổng lồ đâm xuyên qua người cậu từ phía sau.
M;áu trượt dọc cánh tay, nhỏ tong tong.
Chu Hàm
Chu Hàm
Mau thả Mặc Nhiên ra!!
Chu Hàm
Chu Hàm
NovelToon
Chu Hàm hét lớn, tính lao đến cứu thì bị rối chặn lại.
Vương Nham tung bùa diệt quỷ. Quang Vương dựng kết giới hộ thân cho cả đội, trán nhíu chặt.
Nhưng... giữa tất cả hỗn loạn đó...
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Khẽ cười/
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
NovelToon
Không hoảng, không giãy. Cậu thậm chí còn… liếm m;áu ở ngón tay mình rồi thì thầm.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Lâu rồi mới bị đau đến thế này.. Được đó~.
Quỷ rối giật mình - đứa trẻ này không giống những con mồi trước.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Lẩm nhẩm/ Lục Đạo Chi Linh - Nghịch Chuyển Huyết Mạch: Liên Huyết Trảm!
Từ m;áu nhỏ xuống đất, một đóa hoa hồng đẫm huyết nở rộ.
Ngay lập tức, toàn bộ mặt đất bắn lên hàng chục gai m;áu, đâm xuyên lũ rối và tường.
Một sợi roi m;áu xuất hiện trong tay Mặc Nhiên - uyển chuyển, mềm mại nhưng cực kỳ hung hiểm.
Cậu vụt roi một cái - không khí nứt ra như vỡ kính.
Cơn đau từ vai khiến Mặc Nhiên càng sung sức, miệng mỉm cười đầy man rợ.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Ta cũng biết đau đó.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Mà đau thì ta lại… sướng cơ~.
Quang Vương
Quang Vương
Thằng nhóc đó... lại lên cơn nữa rồi.. /khóe mắt giật nhẹ/
Quang Vương vung tay dựng kết giới xoắn.
Quang Vương
Quang Vương
Tôi cầm vòng bảo hộ, hai người hỗ trợ Mặc Nhiên!
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Không cần đâu thầy ơi~. Mặc Nhiên tự lo được mà!
Mặc Nhiên vừa bị thương vừa ve vẩy đuôi, m;áu chảy mà như nở hoa.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Liên Huyết Trảm - Biến Thể: Đoạt Linh Tê!
Ngay khi chiêu thức bung ra, tất cả rối đều bị cắt đôi.
Một sợi roi m;áu uốn lượn quanh cơ thể Mặc Nhiên, như rắn sống.
Lũ rối hợp thể lại - Huyết Nhi Đồng xuất hiện. Một con rối cao hơn 3m, mặt trẻ con, sáu cánh tay cầm kim khâu khổng lồ.
Lần này không để Mặc Nhiên một mình.
Vương Nham
Vương Nham
/Đứng chắn trước cậu, rút ra ba tấm phù đỏ/ Thiên Sát Tinh Bàng - Phong Ấn Lục Diện!
Một khối ấn trận khổng lồ bao phủ căn nhà. Bùa rực cháy trong tay hắn.
Vương Nham
Vương Nham
Cậu đúng là phiền phức. /nhìn Mặc Nhiên/
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Hảaa??
Chu Hàm lao lên, cầm cỗ qu;an t;ài cùng Mặc Nhiên tấn công chính diện.
Quang Vương vẫn giữ kết giới, nhưng ánh mắt thì lạnh như băng.
Quang Vương
Quang Vương
Nếu các ngươi dám chạm vào Mặc Nhiên lần nữa… thì tan thành tro đi!
ẦM!!! - Đòn hợp kích:
- Mặc Nhiên dùng roi m;áu khóa chân.
- Chu Hàm chém ngang.
- Vương Nham tung bùa phong ấn tim.
- Quang Vương kết giới nổ xoáy.
Con quỷ tan rã, linh hồn rít lên rồi biến mất.
____________________
Mặc Nhiên lảo đảo, m;áu loang cả tay áo.
Quang Vương không nói gì, bước tới bế cậu lên.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Dụi mặt vào vai áo Quang Vương/ đau… nhưng thích lắm á~..
Quang Vương
Quang Vương
Ngủ đi. Mệt rồi.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Hehe~.
Chu Hàm nhìn cảnh đó, ngồi bệt xuống ôm qu;an t;ài thở dốc.
Chu Hàm
Chu Hàm
Em cũng muốn được bế Mặc Nhiên…
Vương Nham
Vương Nham
Cậu học nâng sức mạnh trước đi đã. /lạnh giọng/
____________________

Chương 03: Lặng Gió Trước Bão.

Mặc Nhiên nằm vắt vẻo trên chiếc ghế sofa dài, tóc xanh rũ xuống, đuôi mèo ve vẩy lười biếng.
Chân cậu đung đưa nhịp nhàng. Tay nghịch nghịch viên kẹo ngậm mà Chu Hàm đưa ban nãy.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
NovelToon
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Ngọt ghê...
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Nhưng sao cậu cứ nhét kẹo vào miệng Mặc Nhiên hoài vậy?
Chu Hàm - người đang ngồi kế bên - mỉm cười nhẹ, không trả lời.
Anh chỉ cúi xuống, bất ngờ vươn tay gạt sợi tóc vướng trên má Mặc Nhiên.
Cử chỉ nhẹ đến mức Mặc Nhiên chẳng mảy may phản ứng, chỉ hơi nhúc nhích tai mèo.
Đến khi Chu Hàm lặng lẽ nghiêng người, đặt tay lên đầu Mặc Nhiên mà xoa nhè nhẹ, giọng cậu mới vang lên.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Chu Hàm, cậu tốt ghê ha~. Bạn bè ai cũng như cậu chắc Mặc Nhiên thích ch;ết mất~!
Chu Hàm
Chu Hàm
...
Chu Hàm nhìn cậu chằm chằm, như muốn nói điều gì đó. Nhưng rồi chỉ thở ra, môi mím lại.
Cuối cùng, anh cúi đầu hơn, gần đến mức hơi thở ấm nóng phả vào má Mặc Nhiên.
Chu Hàm
Chu Hàm
*Bạn bè à..?*
Đúng lúc đấy - "Soạt!".
Một cái chân đang đung đưa của Mặc Nhiên đã vô tình xoẹt ngang chân Vương Nham - người đang bước ngang qua.
Vương Nham
Vương Nham
?!--
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Ối!
Mặc Nhiên ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì thân hình cao lớn của Vương Nham đã loạng choạng đổ xuống, không kiểm soát nổi hướng ngã.
Rầm!
Hai người ngã chồng lên nhau - Vương Nham chống hai tay kịp xuống sofa, mặt cách Mặc Nhiên chưa đến nửa gang tay.
Mái tóc trắng xõa xuống, khung cảnh đột ngột trở nên... im lặng đến mức ngột ngạt.
Đôi mắt nghiêm khắc kia nhìn vào mắt mèo long lanh vô tội của Mặc Nhiên.
Cậu… vẫn chưa hiểu.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Ơ… Thầy? Ngã đau không?
Vương Nham
Vương Nham
….
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Đây là tư thế võ thuật gì vậy?
Vương Nham nghiến răng, tai đỏ bừng, nhưng vẫn bình tĩnh đứng dậy, quay người đi một mạch.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Hể…?--
Một bóng áo choàng trắng xuất hiện sau lưng Mặc Nhiên.
Quang Vương
Quang Vương
Mặc thế này dễ cảm lạnh. /giọng trầm ấm, tay khẽ đặt áo khoác dày lên vai Mặc Nhiên/
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Ể.. Cảm ơn thầy! /cười tít mắt, tay kéo áo khoác lại sát người/
Vừa lúc ấy, cậu định nhích người quay lại, nhưng không ngờ... Quang Vương cũng cúi người xuống điều chỉnh cổ áo giúp cậu.
Khoảng cách giữa họ gần tới mức... má Mặc Nhiên chạm nhẹ vào cằm Quang Vương.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Á..!
Quang Vương hơi sững lại, rồi... mỉm nhẹ.
Quang Vương
Quang Vương
Tập trung, Mặc Nhiên. Khi lơ đãng thế này, dễ bị quỷ bắt mất lắm.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Gì chứ?! Mặc Nhiên mạnh lắm đấy!
Chu Hàm
Chu Hàm
/Nắm chặt góc áo, ánh mắt phức tạp/
Vương Nham
Vương Nham
/Liếc nhìn sang rồi xoay người rời đi/
Mặc Nhiên chẳng nhận ra gì cả, chỉ nghiêng đầu khó hiểu.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Ủa, Vương Nham? Thầy ấy lại giận à?
____________________
-- 10:45 đêm --
Ánh trăng lặng lẽ rọi xuống. Gió đêm se se lạnh, cây rừng xào xạc nhẹ như lời thì thầm.
Mặc Nhiên đã ngủ say trên chiếc đệm mềm, đuôi mèo quấn lấy người, tóc xanh xõa nhẹ trên gối.
Hơi thở cậu đều đặn, vẻ mặt yên bình như một đứa trẻ trong giấc mơ ngọt.
Còn ba người kia - lại chẳng ai ngủ nổi.
Chu Hàm đứng cách đó không xa, tựa người vào thân cây, mắt không rời khỏi cậu thiếu niên đang say giấc.
Chu Hàm
Chu Hàm
'Là bạn bè à?'
Anh lặp lại lời Mặc Nhiên đã từng nói, rồi thở dài.
Nhưng trong ánh mắt ấy, vẫn là ánh sáng cố chấp, quyết không buông.
Vương Nham ngồi cách một khoảng, lưng dựa vào tảng đá lớn, nhắm mắt.
Vương Nham
Vương Nham
*Cảm giác khi ngã vào cậu ta...*
Vương Nham
Vương Nham
*Cơ thể mềm mại đó... Hơi thở nhẹ đến mức..--*
Hắn mở mắt, lửa trại phản chiếu trong đồng tử, một tia bối rối vụt qua.
Vương Nham
Vương Nham
'Vô nghĩa.'
Hắn lẩm bẩm, như để ép bản thân tỉnh táo lại.
Nhưng khi nhìn về phía Mặc Nhiên… đôi mắt hắn lại dịu đi.
Quang Vương
Quang Vương
*Cảm giác gần đến vậy…*
Quang Vương
Quang Vương
*Nhóc ấy còn nghĩ đó là cử chỉ "thầy trò" chứ gì.*
Quang Vương
Quang Vương
/Khẽ mỉm cười/ *em ngây thơ đến mức... khiến người ta muốn bước qua giới hạn.*
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Trở mình, miệng lẩm bẩm/ 'ah~.. Đau đó...'
Ba ánh mắt lập tức hướng về.
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Ba người: *.. Ngủ mớ?*
____________________
Tiếng gió rít qua khe cửa. Đèn hành lang nhấp nháy như sắp tắt.
Mặc Nhiên ngồi trên giường, ánh mắt mờ mịt hướng về phía cầu thang tầng hầm.
Từ đâu đó, có tiếng gọi.
Đa nhân vật
Đa nhân vật
: Mặc.. Nhiên... Mặc.. Nhiên...
Như tiếng xé toạc từ một cổ họng mục ruỗng, kéo lê âm tiết.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Đứng dậy/
Dưới lòng bàn chân, mặt sàn như lạnh hơn bình thường.
Cậu nắm lấy vũ khí - một vòng tròn màu ngọc lục, khảm phù chú rực lửa - rồi bước nhẹ ra khỏi phòng.
Cửa tầng hầm - cánh cửa gỗ từng bị niêm phong bằng huyết ấn - nứt ra một khe nhỏ.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
.. Gọi Mặc Nhiên hả?
Giọng Mặc Nhiên nhẹ bẫng. Nhưng đôi mắt lại ánh lên sự hưng phấn kì quái.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
Bị thương.. cũng không sao.
Mặc Nhiên
Mặc Nhiên
/Mỉm cười/ đau một chút.. càng vui.
____________________
Cánh cửa sắt đã nứt. Một cái bóng đang trườn ra khỏi vết nứt, cào từng vết m;áu lên tường.
Đa nhân vật
Đa nhân vật
: … Cuối cùng… ngươi cũng tỉnh lại rồi.. Mặc Nhiên...
____________________
NovelToon
#Cre: TikTok - @simp_gau01.
T/g: Khương Mao
T/g: Khương Mao
Ẻm cool ngầu quá huhu 😭❗
T/g: Khương Mao
T/g: Khương Mao
Lưu ý: '...' - nói nhỏ/ thì thầm.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play