PHẬN DUYÊN [ENGLOT]
Chap 1
Tại một con đường vắng vẻ, có một đám thanh niên bậm trợn hùng hồ đuổi theo 2 người con gái đang chạy ở phía trước, chúng răm đe hét lên kêu đứng lại
Mai An
Chị…em mệt quá… *đuối sức*
Engfa Waraha
Gắn sức lên…*cố kéo Mai An chạy*
Vì cô ta vấp ngã Engfa cũng phải dừng chân lại mà đỡ cô ta lên
Đa nhân vật
Ha…chạy đi đâu hả? Tụi bây bắt chúng nó lại
Engfa và Mai An bị tách ra mỗi người đều bị hai tên kiềm lại
Engfa Waraha
Bọn khốn… mau thả em ấy ra
Đa nhân vật
Câm miệng *tát vào mặt cô*
Engfa Waraha
*chảy máu khoé miệng*
Đa nhân vật
Mày câm mồm lại, hay muốn bị tát giống nó
Mai An
Tôi xin các anh… làm ơn hãy tha cho chúng tôi con đường sống *chấp tay cầu xin*
Đa nhân vật
Tha hả… *nắm lấy tóc cô ta giật ngược lên*
Mai An
Ahhhh *la lên đau đớn*
Engfa Waraha
Mai An à… *vùng vẫy*
Đa nhân vật
Tụi mày thiếu tiền không trả, nó còn đánh thằng em tao trọng thương mày bảo tao tha??? *nghiếng răng*
Engfa Waraha
Thằng chó đó giỡ trò đồi bại… bị đánh như vậy là quá nhẹ rồi
Đa nhân vật
M* mày… tao cho mày nói chưa hả? *đá vào bụng cô*
Engfa Waraha
Hự… *nhăn mặt gục xuống*
Đa nhân vật
Đem chúng nó đi
Nghe vậy mấy tên đàn em liền xốc hai người lên, lôi kéo đi
Đa nhân vật
Tụi bây cũng hay thật, dắt nhau chạy đến tận phía nam này, nhưng đâu ngờ đến cảnh này đúng chứ *cười chế giễu*
Nhân lúc hai tên kia không để ý Engfa đã vùng ra được mà cho hai tên đó vài cú đấm vào mặt. Một tên điên tiết đã rút con d*o từ trong người nhắm thẳng đến cô mà lao tới
Mai An
KHÔNG!!! CHỊ ƠII… *quằn quại muốn chạy về phía cô*
Engfa Waraha
*ôm mặt, đau đớn*
Vì tên đó quá nhanh làm cho Engfa không tránh khỏi mà bị d*o rạch một đường ngắn từ chân mày qua mắt trái, m*u cũng từ đó mà ào ạc tuôn ra ướt đẫm bàn tay của cô
Đa nhân vật
M* m dám đánh ông *dùng chân đạp vào người*
Đa nhân vật
Đủ rồi… nó ch*t bây giờ
Tên cầm đầu đi lại nhìn thấy vết thương trên mặt của Engfa, hắn trợn mắt sùng máu lên liền tát thẳng vào má cái tên đã dùng d*o chém cô
Đa nhân vật
Thằng chó…. Mày làm mất món hàng của tao *chửi*
Đa nhân vật
Em..em xin lỗi, khi nãy vì tức quá nên…
Đa nhân vật
Mày coi chừng tao, còn có lần sau thì liệu hồn
Đa nhân vật
Dạ em biết rồi
Đa nhân vật
Mặt nó bị vậy cũng không dùng được…. Vức m* ở đâu đó đi
Đa nhân vật
Còn nhỏ này thì còn xài được mang nó đi
Mai An
Không… các người mau thả tôi ra… chị ấy sẽ ch*t mất *khóc lóc kêu gào*
Đa nhân vật
Lãi nhãi điên cả đầu… đánh ngất nó đi *ra lệnh*
Đa nhân vật
*đánh vào gáy cô ta*
Engfa Waraha
M…Mai…An… *ánh mắt mơ màng dõi theo*
Trên người Engfa toàn là vết thương, hiện giờ cô không còn sức để mà gắng gượng ngồi dậy. Cảm giác đau rát ở mắt càng làm cho cô kiệt sức đi và cô đã thiếp đi từ lúc nào không hay
Thằng Trọng (người hầu)
Bà cả…bà cả…bà cả *hớt hãi chạy đến xe ngựa*
Con Liên (người hầu)
Anh la lối cái gì, bà cả đang nghỉ nguôi
Thằng Trọng (người hầu)
Tôi… tôi…
Bà cả Tuyết
Có gì thì từ từ hẳn nói, mày gấp gáp làm bà mệt theo *vén cái màn ngay cửa sổ lên*
Thằng Trọng (người hầu)
Dạ… chẳn qua con có thấy một người đang bất tỉnh ở bên kia đường mặt chảy đầy máu
Bà cả Tuyết
Người trông như thế nào?
Thằng Trọng (người hầu)
Dạ là một cô gái, quần áo sộc sệt dính đầy bụi bẩn, trên phía mắt có một vết thương không sâu hiện đã không chảy máu nữa
Bà cả Tuyết
Là cô gái sao? Thật tội nghiệp *thương cảm*
Bà cả Tuyết
Mau xử lý vết thương cho cô ta rồi mang về nhà
Thằng Trọng (người hầu)
Dạ bà cả
Ngay sau đó anh người hầu cùng thêm vài người nữa nghe theo lệnh bà cả mà giúp Engfa xử lý vết thương. Khi người hầu khi nãy lau sạch m*u trên mặt của cô thì lần nữa tá hoả
Thằng Trọng (người hầu)
Bà cả…bà cả…bà cả ơi… *hốt hoảng còn hơn khi nãy*
Thằng Trọng (người hầu)
Bà cả ơi… có chuyện gấp lắm
Bà cả Tuyết
Chuyện gì? *xoa đầu*
Thằng Trọng (người hầu)
Con nhìn…nhìn cô gái đó…giống giống…
Con Liên (người hầu)
Giống cái gì anh nói rõ đi chứ…đừng làm bà cả hồi hợp theo
Bà cả Tuyết
*nhíu mày nhìn thằng trọng*
Thằng Trọng (người hầu)
Dạ bà cả, cô gái khi nãy… con nhìn rất giống cô cả ạ!
Bà cả Tuyết
Cái gì?? *giật mình*
Con Liên (người hầu)
Anh… anh nói thật sao? Là cô cả Engfa? *nắm lấy vai Trọng mà lắc*
Thằng Trọng (người hầu)
Tôi nói thật… không thì cô đi xem đi
Bà cả Tuyết
Mau… mau cho ta xem thử
Con Liên (người hầu)
Để con dìu bà
Những kẻ hầu ở đấy cũng giàn hàng ra chừa lối cho bà cả đi. Khi nhìn thấy gương mặt đó bà cả đã hốt hoảng mà che miệng như không thể tin vào mắt mình được.
Bà cả Tuyết
Là…là con cả thật sao? *tay run rẫy nói*
Con Liên (người hầu)
Đường nét có phần giống nhưng thời gian cũng 10 năm rồi không dám chắc được đâu bà ơi *đỡ bà cả*
Bà cả Tuyết
Mày nói phải…mau đưa cô ấy về, bà cần phải tra thêm cho rõ ngọn ngành
Thằng Trọng (người hầu)
Dạ thưa bà cả
Engfa Waraha
Đứng lại…lũ khốn….thả em ấy ra *la hét, ngồi bật dậy*
Engfa Waraha
*thở hồng hộc*
Engfa nhìn dáo dác nơi mà mình đang nằm. Cô đang nằm trên một chiếc giường, trong một căn phòng lớn có đầy đủ tiện nghi những món đồ này cô có mơ cũng không tài nào có được. Tất cả điều là gỗ mà còn là gỗ quý, chăn niệm cũng là hàng đắc đỏ
Engfa Waraha
Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?
Do cử động mạnh nên bên mắt trái của Engfa chuyền lên cảm giác đau đớn. Cô vội đưa tay lên sờ thì thấy nó được băng lại rồi
Engfa Waraha
Là ai đã cứu mình? *đầy sự thắc mắc*
Con Liên (người hầu)
Bà cả, hình như cô cả đã tỉnh rồi ạ *mở cửa*
Bà cả Tuyết
Mau cho người mời lương y đến
Con Liên (người hầu)
Dạ, con đi ngay
Bên ngoài có tiếng nói Engfa liền nhìn sang. Vẻ mặt của cô thể hiện rõ sự căng thẳng đầy sức đề phòng
Nhưng khi có một người phụ nữ có tuổi bước vào trong căn phòng. Sắc mặt của Engfa chuyển sang vẻ ngờ vực dường như cô có quen biết người này nhưng không tài nào nhớ ra được
Engfa Waraha
Ah…đau…đau quá… *ôm đầu*
Bà cả Tuyết
Con gái ngoan… cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi * tràng ngập niềm vui*
Engfa Waraha
Mẹ…mẹ sao? Tôi không nhớ…ah… *càng suy nghĩ lại càng đau*
Bà cả Tuyết
Được rồi con đừng gắng sức…đừng vội
Tuy tìm được Engfa rồi, nhưng khi nghe cô bảo không nhớ bà là mẹ của cô, bà có chút chạnh lòng nhưng bà vẫn nhẹ nhàng trấn tĩnh cô giúp cô ổn định trở lại
Engfa Waraha
Tôi nhìn bà quen lắm…nhưng không nhớ ra được *chậm rãi nói*
Bà cả Tuyết
Một lát nữa lang y sẽ đến xem cho con *vuốt tóc cô*
Bà cả Tuyết
Con vẫn biết tên của mình chứ?
Engfa Waraha
Là Engfa…Engfa Waraha!
Bà cả Tuyết
Tốt..con nhớ được cả tên lẫn họ là tốt lắm rồi *mừng rỡ*
Engfa Waraha
Sao bà chắc chắn tôi là con gái của bà? *nghi vẫn hỏi*
Bà cả Tuyết
Đường nét khuôn mặt của con rất giống khi còn nhỏ
Engfa Waraha
Chỉ vậy thôi sao?
Bà cả Tuyết
Với linh cảm của một người mẹ, ta sẽ không nhận nhầm *nói rồi đưa tay lên ngực trái cô*
Engfa Waraha
*nhìn xuống bàn tay bà*
Bà cả Tuyết
Con cảm nhận được đúng không, tình mẫu tử không nào nhầm lẫn được *mỉm cười trều mến cô*
Engfa Waraha
*nắm lấy tay bà*
Engfa không biết cảm giác này là gì nữa, khi nghe bà nói cảm nhận được hơi ấm từ tay của bà, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc kì lạ nước mắt của cô cũng vì thế cũng lưng tròng mà rơi xuống
Con Liên (người hầu)
Thưa bà cả, lương y cô hai Charlotte đến rồi ạ *nói vọng vào*
Bà cả Tuyết
Được mau cho cô hai vào
Engfa Waraha
*giật mình lau nước mắt*
Charlotte Austin
Con chào bà cả *đi vào*
Engfa Waraha
*nhìn người vừa bước vào*
Charlotte Austin
*chạm mắt với người được gọi là cô cả*
_________________________
Chap 2
Bà cả và con Liên ngơ ngác nhìn qua nhìn lại hai người đang đứng bất động nhìn nhau không có một chút động tĩnh gì
Bà cả Tuyết
Ừm…cô hai Charlotte à, con gái tôi có vấn đề gì sao?
Charlotte Austin
À..dạ không, con xin lỗi con hơi mất tập trung *phát giác ra bản thân đứng im nãy giờ*
Bà cả Tuyết
Con gái tôi mới tỉnh dậy, con nó nói nhìn tôi rất quen nhưng không thể nhớ được, khi cố nhớ thì lại đau đầu
Charlotte Austin
Dạ bà cả, để con xem cho cô cả
Charlotte Austin
*đi lại phía giường của cô cả mà ngồi xuống chiếc ghế gần đó*
Engfa Waraha
*vẫn quan sát cô gái trước mắt*
Charlotte Austin
Cô cả thấy trong người thế nào rồi?
Engfa Waraha
Trong người thấy còn nặng trĩu, tay chân như không có sức lực
Charlotte Austin
*gật đầu, bắt mạch cho cô cả*
Engfa Waraha
*im lặng chờ đợi*
Charlotte Austin
Mạch đập vẫn chưa ổn định, nguyên nhân là do có vết thương ở bẹ sườn trái ảnh hưởng đến tim *chỉ vào vết thương của cô*
Engfa Waraha
*gật đầu nhìn xuống chổ nàng chỉ*
Charlotte Austin
Toàn thân của cô cả rất nhiều về thương, chúng tụ thành máu bầm gây đau nhứt khắp người
Engfa Waraha
*lại gật đầu*
Charlotte Austin
Tôi đã mang thuốc đến, Ly à em đưa thuốc cho người hầu của cô cả đi nhớ hướng dẫn cách sắt thuốc
Con Ly (người hầu)
Dạ thưa cô hai
Bà cả Tuyết
Con Liên mày mau đi theo đi
Con Liên (người hầu)
Dạ thưa bà cả
Charlotte Austin
Chỉ cần cô cả nghỉ ngơi, không vận động mạnh, uống thuốc đầy đủ sẽ nhanh khỏi
Bà cả Tuyết
Cảm ơn cô hai Charlotte nhiều lắm, ta còn có việc nên đi trước hai người cứ nói chuyện đi nhé
Charlotte Austin
*nhẹ gật đầu*
Bà cả không biết là có cố tình hay không những gì mà một lương y nói với bệnh nhân cũng đã nói hết rồi. Charlotte còn điều gì để nói cô cả Engfa đây
Charlotte Austin
Ừm… cô cả có muốn hỏi tôi thêm chuyện gì nữa không?
Charlotte Austin
Vậy cô cả cứ tự nhiên mà hỏi, tôi sẽ trả lời
Engfa Waraha
Cô là…. Cô là lương y sao?
Charlotte Austin
*vẻ mặt có chút ngạc nhiên mà nhìn cô*
Tự nãy đến giờ cô cả Engfa nghĩ Charlotte đang làm chuyện gì không giống với một lương y hay sao
Charlotte Austin
đúng rồi tôi là lương y *vẫn nhẹ nhàng trả lời*
Charlotte Austin
Cô cả chỉ thắc mắc chuyện đó thôi sao?
Engfa Waraha
Ừm tôi lần đầu thấy có nữ lương y
Charlotte Austin
*gật đầu*
Không gian im lặng một lúc thấy cô cả Engfa đang nghịch miếng băng trắng được dán ở mắt., Charlotte liền lên tiếng ngăn lại hành động đó của cô
Charlotte Austin
Cô cả đừng động, vết thương chưa khép miệng hoàn toàn… cô động vào sẽ rách vết thương và chảy máu mất
Engfa Waraha
tôi hơi táy máy tay chân thôi
Charlotte Austin
Để tôi giúp cô dán lại *chồm người đến*
Engfa Waraha
*có chút không tự nhiên, lãng tránh ánh mắt đi nơi khác*
Engfa thì cảm xúc hơi bấn loạn một chút, nhưng đối với Charlotte thì đây là chuyện bình thường
Charlotte Austin
Vết thương ở đùi trong bên trái chắc hẳn đã để lại xẹo rồi nhỉ?
Engfa Waraha
Sao…sao cô biết? *giật mình đưa tay theo quán tính mat che đi*
Charlotte Austin
*nhẹ mỉm cười*
Charlotte không nói gì, chỉ đứng dậy dặn dò Engfa thêm vài điều rồi sau đó cúi chào rời đi
Engfa Waraha
Sao cô ta biết được mình có vết xẹo này…
Engfa Waraha
À phải rồi chắc lúc khám bệnh cô ta đã thấy nó
Engfa Waraha
Nhưng mà cũng không đúng…. Lời cô ta nói ý như cô ta biết nguyên nhân của vết xẹo này vậy
Cô cả Engfa nằm trằn trọc mãi không thôi, cứ thắc mắc điều mà cô gái được gọi là cô hai Charlotte hay được biết là một nữ lương y kia
Có một điều cô cả Engfa công nhận rằng nhan sắc của cô hai Charlotte đẹp xuất chúng, ngay từ lúc nàng bước vào cô đã điêu đứng mà nhìn nàng không rời mắt. Nhưng sau đó cô liền gạt đi cái ý nghĩ đó của mình vì Mai An mới chính là người cô yêu
Con Liên (người hầu)
Cô cả ơi, đã đến giờ dùng cơm trưa rồi tôi mang vào cho cô nhé
Con Liên (người hầu)
*mang đồ ăn vào cho cô*
Con Liên (người hầu)
Bà cả đã dặn dưới bếp chuẩn bị món cháo trắng cùng với cá kho, đây là món cô cả thích khi nhỏ
Engfa Waraha
*nghe tên món ăn liền sáng mắt*
Con Liên (người hầu)
Cô cả vẫn thích chứ ạ?
Con Liên (người hầu)
Thật may quá *đưa muỗng cho cô*
Engfa Waraha
Sao bà ấy lại biết? *cầm lấy cái muỗng*
Con Liên (người hầu)
Bà cả là mẹ của cô cả mà, những sở thích của cô bà điều nhớ rõ
Engfa Waraha
À…ừ… *bắt đầu ăn*
Con Liên (người hầu)
Vậy cô cả ăn ngon miệng, em ra ngoài khi nào cô ăn xong thì kêu em nhé
Engfa Waraha
À khoan… tôi có vài chuyện muốn hỏi
Con Liên (người hầu)
Cô cả muốn hỏi chuyện gì ạ?
Engfa Waraha
Cô ngồi đi, đứng không mỏi chân à?
Con Liên (người hầu)
Phận là toi tớ sao em có thể ngồi ngang hàng với cô cả được ạ *cười lắc đầu nói*
Engfa Waraha
Còn lễ nghi… phiền ch*t được
Con Liên (người hầu)
Cô cả hỏi đi ạ
Engfa Waraha
Ừ…tôi thật sự là cô cả nhà này sao?
Con Liên (người hầu)
Dạ phải
Engfa Waraha
Cô có biết tôi khi nhỏ không?
Con Liên (người hầu)
Dạ, em nhỏ hơn cô cả 2 tuổi… từ nhỏ đã theo mẹ mà vào đây làm hầu rồi ạ
Engfa Waraha
Tôi mất tích khi nào?
Con Liên (người hầu)
Lúc đó cô cả được 12 tuổi
Engfa Waraha
Tại sao tôi lại mất tích?
Con Liên (người hầu)
Em chỉ được nghe mẹ kể lại là, khi đó cả nhà cô cả có đi chùa dâng hương dọc đường về thì cô đột nhiên mất tích… người hầu theo lệnh mà đi tìm nhưng không tìm thấy
Con Liên (người hầu)
Bà cả cùng với ông cả đã suy sụp rất nhiều đặc biệt là bà cả, từ khi cô mất tích đã thành tâm ăn chay niệm phật, thường xuyên đi chùa, làm từ thiện để cầu mong cho bà tìm được cô cả
Engfa Waraha
*cảm động trước lời lẽ đó*
Con Liên (người hầu)
Hôm qua, trên đường đi dâng hương ở chùa về anh Trọng một người hầu đã phát hiện ra cô cả ở lùm cỏ ven đường, khi đó chưa thể chứng minh được cô chính là cô cả nên mới đưa cô về nhờ cô hai Charlotte kiểm tra thì quả thật cô là con gái của bà ạ
Con Liên (người hầu)
Cô cả yên tâm, em nghe con Ly nói bên trong thuốc cô hai Charlotte có cộng thêm chút thuốc bổ giúp bổ não an thần
Engfa Waraha
Hình như cô gái lương y đó rất được lòng mọi người
Con Liên (người hầu)
Dạ phải, cô hai Charlotte là con của bá hộ Austin làng mình, đẹp người đẹp nết… chữa bệnh là chính cô không quan trọng tiền bạc, có thì đưa không thì thôi, mỗi năm cô hai sẽ tổ chức chữa bệnh cho người nghèo không lấy tiền
Cứ vậy Engfa hỏi thì con Liên trả lời cho đến khi cô ăn xong hết
Nắm được một chút tình hình đại loại như cô là con gái cả của ông bà hội đồng được xem là nhà có uy nhất vùng. Cha cô là ông Phú, mẹ cô là bà Tuyết… cha cô còn có người vợ thứ là bà hai Liễu. Dưới cô thì có 2 người em trai 1 là cậu hai Khang là con của bà hai, còn người còn lại là cậu ba Thịnh cũng chính là em trai ruột của cô
Chap 3
Sau 3 ngày tịnh dưỡng trong phòng Engfa vốn đã bình phục rồi nhưng cô lại không được ra ngoài theo lệnh bà cả, bà bảo khi nào cô hai Charlotte đến thăm khám lần nữa nếu cô thật sự ổn rồi bà mới cho phép cô hoạt động tự do
Engfa Waraha
*ngồi trong phòng chờ*
Con Liên (người hầu)
Cô cả, cô hai Charlotte đến rồi ạ
Con Liên (người hầu)
Mời cô hai
Charlotte Austin
*gật đầu*
Charlotte Austin
Em ở ngoài đi, có gì cô sẽ gọi
Con Ly (người hầu)
Dạ thưa cô hai
Engfa Waraha
Tôi chờ cô mãi, mau khám cho tôi đi *đưa tay ra chờ sẳn*
Charlotte Austin
*chậm rãi ngồi xuống, chỉnh quần áo cho ngay ngăn*
Engfa Waraha
Cô lẹ lên một chút đi *hối thúc*
Charlotte Austin
Cô cả sao lại gấp đến vậy? *nhẹ cười*
Engfa Waraha
Mẹ tôi nói, khi nào cô khám cho tôi khoẻ rồi thì tôi mới được đi ra ngoài
Charlotte Austin
Bà cả là vì lo lắng cho cô cả thôi *bắt mạch cho cô*
Chưa kịp cảm nhận mạch đập nữa, Engfa đã sốt ruột mà lên tiếng hỏi dồn dập
Engfa Waraha
Sao rồi? Mạch tôi ổn không? Đã khoẻ rồi chứ??
Charlotte Austin
Xuỵt *nhẹ cau mày*
Charlotte Austin
*tập trung*
Khi Charlotte buôn tay ra, Engfa giương mắt nhìn nàng cô không dám lên tiếng hỏi vì sợ lại phá vỡ việc nàng làm như khi nãy nữa
Charlotte Austin
Mạch của cô đã ổn định lại rồi, bây giờ cho tôi xem lại những vết thương
Charlotte Austin
*bắt đầu xem xét*
Charlotte ghi nhớ từng vị trí vết thương, có vài chổ vẫn chưa tan máu bầm hết. Nàng lại tháo băng trắng trên mắt Engfa ra
Charlotte Austin
Cô cả có thấy khó chịu ở mắt không?
Engfa Waraha
Không khó chịu lắm, nhưng còn hơi đau đau
Charlotte Austin
Miệng vết thương cũng đã khép lại, để tránh việc để lại xẹo lồi cô cả cần chú ý đến thức ăn hàng ngày
Charlotte Austin
*dán lại miếng băng*
Engfa Waraha
Vậy là tôi khoẻ rồi đúng chứ?
Charlotte Austin
Đúng vậy, cô có thể hoạt động bình thường rồi
Engfa Waraha
Ừ *đứng dậy vươn người một cái*
Con Liên (người hầu)
Hôm nay có gì lạ không?
Con Ly (người hầu)
Không hẳn là lạ, trên đường đến cô hai được người dân cho rất nhiều ổi
Con Liên (người hầu)
Thích vậy?
Con Ly (người hầu)
Cô thích thì lấy một ít đi
Con Liên (người hầu)
Vậy đâu được đây là của cô hai Charlotte mà
Con Ly (người hầu)
Lúc nãy cô hai cũng nói với tôi, chia cho cô một ít đó
Con Liên (người hầu)
Thật vậy sao, cô hai thật tốt bụng
Thằng Trọng (người hầu)
Oh… hai cô gái đang trao đổi gì đó *đứng ở dưới sân*
Con Ly (người hầu)
Anh trọng khuân nước tưới cây sao?
Thằng Trọng (người hầu)
Đúng vậy, quận này là quận cuối rồi
Con Ly (người hầu)
À… em có ít ổi, anh cầm lấy ăn đi *đưa cho Trọng*
Con Liên (người hầu)
*ngỡ ngàng nhìn theo*
Thằng Trọng (người hầu)
Quý hoá quá, cám ơn em Ly nha
Con Ly (người hầu)
Lần tới nếu có món ngon em sẽ cho anh tiếp
Thằng Trọng (người hầu)
Vậy còn gì bằng, thôi anh đi khuân nước tiếp đây *vẫy tay chào*
Con Liên (người hầu)
À ừm…xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng mà…
Con Ly (người hầu)
Ui tôi quên mất… của cô nè
Con Liên (người hầu)
Tưởng tôi bị mất phần rồi chứ
Con Ly (người hầu)
*cười cười*
Con Liên (người hầu)
Em chào cô cả
Con Ly (người hầu)
Em chào cô cả
Engfa Waraha
Dẫn tao đi dạo một vòng đi
Con Liên (người hầu)
Dạ cô cả đã khoẻ chưa ạ?
Engfa Waraha
Còn phải hỏi, cô ấy nói tôi khoẻ rồi
Con Liên (người hầu)
*nhìn sang nàng*
Charlotte Austin
*khẽ gật đầu*
Engfa Waraha
Vậy thì đi được rồi chứ
Engfa Waraha
*quay người hí hửng đi*
Nhưng không ngờ đến Engfa chỉ vừa quay qua liền va phải một người, lực va chạm rất mạnh khiến cho cả hai xuýt nữa thì ngã ra đất
Con Liên (người hầu)
Cô cả có sao không ạ? *vội đỡ cô*
Engfa Waraha
Ui da… chắc u cái đầu tao mất thôi *xoa trán*
Charlotte Austin
*xem giùm cô*
Charlotte Austin
Cô cả cẩn thận một chút, vừa được ra ngoài chắc cô không muốn lại phải ở trong phòng đâu ha
Engfa Waraha
Ay…tôi biết rồi
Phía đối diện cũng đang ríu rít cả lên
Con Hạ (người hầu)
Bà hai ơi, bà có sao không bà? *đỡ bà*
Bà hai Liễu
Đứa nào mà cả gan đụng trúng bà vậy? *tức tối hỏi*
Con Hạ (người hầu)
Dạ…hình như bà đụng trúng cô cả *lí nhí nói*
Bà hai Liễu
Hừ…là cô cả Engfa sao? *bĩu môi nói*
Con Liên (người hầu)
*trợn mắt, vội khều cô*
Bà hai Liễu
Đúng là không biết trên dưới, ngay cả ta là ai mà cô không biết
Engfa Waraha
*nhìn sang liên*
Con Liên (người hầu)
Là bà hai ạ *nói nhỏ*
Bà hai Liễu
Cô đụng trúng tôi còn không xin lỗi, đứng đó bày vẻ mặt gì thế kia
Engfa Waraha
Thì…là do tôi bất cẩn, xin mẹ hai bỏ qua cho
Bà hai Liễu
Hừ… hôm nay xúi quẩy làm sao mà đụng thứ như cô *đi lướt qua cô*
Con Hạ (người hầu)
*mắt không khách khí mà lướt qua luôn cô*
Engfa Waraha
Cái bà già đó… thấy tao nhịn cái làm tới hả? *lầm bầm trong miệng*
Con Liên (người hầu)
Cô cả… đừng nói năn như vậy mà! Không hay đâu ạ!
Engfa Waraha
Chứ chẳng lẻ tao nhịn người ăn nói ngông như bà ta
Con Liên (người hầu)
Còn có cô hai Charlotte ở đây đó cô cả ơi
Engfa Waraha
Hừm… đi thôi
Con Liên (người hầu)
*đi theo cô*
Charlotte định đi tìm bà cả để xin phép ra về, nhưng đi được vài bước thì con Hạ đã đuổi theo và nói bà hai tự nhiên không khoẻ trong người nhờ nàng đến khám giúp
Engfa Waraha
Sân nhà rộng cở này sao?
Con Liên (người hầu)
Dạ, bên đây chỉ là một nữa thôi ạ
Engfa Waraha
Ôi trời… đi muốn lã chân mà chỉ một nữa
Engfa Waraha
Nhà này làm gì mà giàu gớm
Con Liên (người hầu)
Ông thì làm việc trong hội đồng, bà cả là chủ của xưởng dệt thừa hưởng từ gia đình bà… ngoài ra ông cũng có nhiều đồn điền em nghe nói là tổ tiên gây dựng từ lâu rồi ạ
Engfa Waraha
*trầm trồ không ngớt*
Engfa Waraha
Cha của tao đâu rồi, hổm rài tao không thấy vậy?
Con Liên (người hầu)
Dạ ông đang ở tỉnh ạ, công việc của ông là vậy
Engfa Waraha
Ờ… chắc bận lắm
Con Liên (người hầu)
Dạ phải, ở nhà thì một tay bà cả quản lý ạ
Engfa Waraha
Thế bà khi nãy làm gì?
Con Liên (người hầu)
Ý cô cả là bà hai ạ?
Con Liên (người hầu)
Con nói nhỏ cho cô nghe, bà hai không làm gì hết ạ, cậu hai Khang thì đảm nhiệm việc đồn điền, còn cậu ba Thịnh đang quản lý xưởng dệt ạ
Engfa Waraha
Vậy bà ta là người ăn không ở rãnh hả?
Con Liên (người hầu)
Có…có thể nói là vậy ạ.. *nói nhỏ*
Engfa Waraha
Nhìn mày vậy mà nắm được nhiều chuyện phết
Con Liên (người hầu)
Em cũng được nghe kể lại thôi ạ
Engfa Waraha
Ê chổ đó có ổ kiến lửa kìa
Con Liên (người hầu)
Thì sao ạ?
Engfa Waraha
Còn làm gì nữa chọc tụi nó chơi *cầm cái cây*
Con Liên (người hầu)
Cô cả à…cẩn thận bị kiến cắn đó ạ
Engfa Waraha
Xời trước đây rãnh rỗi là tao đi kiếm mấy cái này chơi
Con Liên (người hầu)
*cản không kịp*
Con Liên (người hầu)
Tụi nó chạy ra rồi kìa…cô cả đừng chọc nữa *kéo cô ra*
Engfa Waraha
Này đừng có kéo… té tao
Engfa Waraha
Ui da… áhhhh… kiến cắn đ*m
Con Liên (người hầu)
Trời ơi… em xin lỗi cô *ríu rít xin lỗi*
Engfa Waraha
Còn đứng đó…á…mau phủi tụi nó ra….*dãy nãy*
Con Liên (người hầu)
*phủi đám kiến*
Charlotte vừa đi ra chuẩn bị trở về nhà thì thấy có người đang nhảy tưng tưng ở phía bên kia. Nhìn kỹ mới thấy đó chẳn phải cô cả Engfa sao
Con Ly (người hầu)
Ủa cô cả làm gì vậy nhỉ?
Charlotte Austin
*lắc đầu*
Engfa Waraha
Hết chưa? Sao nó cắn tao hoài vậy?
Con Liên (người hầu)
Hay cô cả vào trong nhà, em xem cho ạ
Đi ngang qua chủ tớ nhà cô hai Charlotte, con Liên cúi chào rồi đi
Con Ly (người hầu)
Liên nè, cô cả sao vậy?
Con Liên (người hầu)
Ờm… cô cả chọc vào ổ kiến lửa nên bị cắn
Con Ly (người hầu)
*phì cười*
Charlotte Austin
E hèm *nhắc nhỡ*
Con Ly (người hầu)
Dạ em xin lỗi
Con Liên (người hầu)
Chào cô hai em đi giúp cô cả đây ạ
Con Liên (người hầu)
*đứng lại*
Charlotte Austin
Em lấy thuốc này sức cho cô cả đi
Con Liên (người hầu)
Dạ em cám ơn cô
Charlotte Austin
Chúng ta đi thôi
Tiếp tục với công việc hàng ngày của mình, Charlotte thường không có thời gian rãnh cứ đi thăm khám chữa trị cho người cần trị… có khi làng khác đến tận nơi mời nàng đi để chữa bệnh cho người nhà của họ có hôm đến tối muộn nàng mới trở về nhà
Download MangaToon APP on App Store and Google Play