Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

ANH LÀ CƠN MƯA KHÔNG LẠNH

Chap 1: Duyên Số Và Sự Xuất Hiện Của Anh

___
Trời đổ mưa, Tống Tư Khâm vừa rời khỏi một cuộc họp kéo dài suốt sáu tiếng.
Bình thường, hắn sẽ không dừng xe giữa cầu, nhưng không hiểu vì sao, hôm nay hắn lại thắng gấp khi thoáng thấy bóng một người đứng phía bên lan can.
Một cô gái đứng lặng như tượng, tóc xõa, chiếc áo trắng dính nước mưa, mỏng đến mức gần như trong suốt.
Cô gái không khóc, không kêu cứu, không nhìn ai, cô chỉ đơn giản đứng đó, như thể cả thế giới không còn liên quan gì đến mình nữa.
Hắn bước xuống xe, cất giọng gọi.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Này, cô gái!
Không hề có phản ứng.
Lúc hắn đến gần hơn, cô gái kia đã bước một bước về phía mép, không chần chừ hắn lao đến, vòng tay qua eo cô, kéo mạnh trở lại trước khi cô có thể buông mình xuống.
Cô giãy giụa như một con mèo ướt, yếu ớt nhưng quyết liệt, hắn không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay, cho đến khi cô gục đầu vào ngực hắn, toàn thân run rẩy.
Hắn không biết cô gái này là ai, cũng không rõ vì sao mình lại ôm một người lạ trong mưa như thế này.
Hắn chỉ biết, ánh mắt cô lúc ấy, trống rỗng đến mức khiến tim hắn nhói lên, giống hệt mẹ hắn năm xưa, trong đêm bà rời khỏi thế giới này.
Tống Tư Khâm không cứu được mẹ mình năm xưa, nhưng lần này, hắn sẽ không để một người khác biến mất như vậy nữa.
.
Cô nằm bất động trên giường bệnh, gương mặt nhợt nhạt, cổ tay còn vương băng trắng, mắt nhắm nghiền như thể đang ngủ say, hoặc đang trốn tránh thế giới.
Bác sĩ bảo không nguy hiểm đến tính mạng, vì may mắn hắn đã đưa cô ấy đến bệnh viện kịp lúc.
Hắn gật đầu, nhưng lòng chẳng cảm thấy nhẹ nhõm hơn là mấy.
Tống Tư Khâm không quen để tâm đến ai, công ty, đối tác, kẻ cạnh tranh, cổ phiếu, hắn xử lý tất cả như những con số, không cảm xúc, không dao động.
Nhưng đối với cô gái này hắn lại không thể.
Hắn đã định rời đi sau khi chắc chắn cô an toàn, thật đấy, nhưng không hiểu sao, hắn lại ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, đặt điện thoại sang một bên và ở lại.
Một giờ, rồi hai giờ, cho đến khi cô gái kia mở mắt, ánh nhìn đầu tiên cô dành cho hắn không phải hoang mang, sợ hãi hay biết ơn.
Mà là... trống rỗng, vô cảm đến đau lòng.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
Là anh đưa tôi vào đây?
Giọng cô khàn, như thể đã lâu không nói chuyện với ai.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
Lẽ ra anh không nên làm vậy
Hắn không phản bác, chỉ hỏi.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Sao em lại muốn tự tử?
Cô cười, một nụ cười mỏng như giấy.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
Vì tôi không tìm được lý do để sống
Câu trả lời quá thật, thật đến mức hắn không biết phải nói thêm gì.
Tống Tư Khâm không phải bác sĩ tâm lý, lại càng không phải người có thể xoa dịu đi nỗi đau của ai đó bằng vài câu nói tử tế.
Hắn chỉ là một người từng đứng bên giường bệnh của mẹ, nhìn bà chọn cái chết vì quá mệt mỏi với đời, một người không thể làm gì năm đó và bây giờ hắn không muốn lặp lại điều đó một lần nữa.
Cứ coi như hai người có duyên đi, vì hắn đã thấy và cứu cô chứ không phải ai khác.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Thế thì...
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Nếu em không tìm được lý do để sống, thì cứ sống vì tôi một thời gian đi
Cô tròn mắt nhìn hắn, như thể hắn là một kẻ điên.
Có lẽ hắn thật sự điên, vì hắn cũng không biết mình vừa nói cái quái gì, hắn chỉ biết rằng từ khoảnh khắc kéo cô khỏi lan can lúc ấy, hắn đã vô thức quyết định một điều.
Nếu cô không có ai để dựa vào, hãy để hắn, Tống Tư Khâm là người đó.
.
Vài ngày sau, Bạch Tinh Nhi xuất viện, cô không nói với ai, cũng không nhắn cho hắn.
Cô nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, hắn là người qua đường, cô là người vô danh.
Nhưng vài hôm sau, cô nhận được một tin nhắn.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬tôi không biết em ăn gì vào buổi sáng nên tôi mua tạm cà phê và một hộp sandwich để trước cửa
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬Nếu em không thích, cứ ném đi là được
Cô không trả lời, nhưng hôm sau vẫn có một hộp mới.
Đến ngày thứ ba, cô không nhịn được nữa mà mở hộp đồ ăn ra, là loại sandwich trứng cô từng nhắc qua với y tá, chẳng hiểu sao hắn lại biết.
Ngày thứ tư, cô để lại một mảnh giấy.
“Đừng mang đồ đến nữa.”
Ngày thứ năm, vẫn có một hộp mới và một mảnh giấy đáp lại.
"Tôi không giỏi dừng lại, nhưng tôi sẽ học cách kiên nhẫn.”
Bạch Tinh Nhi ngồi thụp xuống sau khi cánh cửa đóng lại, tay ôm lấy đầu gối, tim đập loạn.
Cô không biết mình đang sợ, hay đang thấy có gì đó rất nhỏ, rất mong manh, đang bắt đầu nảy mầm bên trong lòng mình.
Một người đàn ông xa lạ, ăn mặc chỉn chu, lại xuất hiện đúng lúc khi cô muốn cắt đứt mọi liên hệ với thế giới.
Hắn không nói nhiều, không đặt ra những câu hỏi vô nghĩa, chỉ để sandwich trước cửa mỗi sáng, đều đặn như một cái máy.
Cô từng nghĩ đó là thương hại, rằng hắn sẽ sớm chán nhưng những hộp sandwich vẫn xuất hiện điều đặng ngày này qua ngày khác, cho đến một hôm…cô mở nắp hộp ra và bật khóc.
Bên trong không chỉ có bánh, có thêm một chiếc khăn giấy nhỏ, gấp cẩn thận, với dòng chữ viết tay.
"Có những buổi sáng ta phải học cách ăn, dù lòng vẫn thấy trống rỗng, em không cần phải biết vì sao, chỉ cần còn ở đây là đủ"
Cô nhìn nét chữ ấy rất lâu, tay run lên, tim thắt lại, là lần đầu tiên cô ngồi xuống cửa, tựa trán vào đầu gối, thì thầm.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
Anh là ai vậy
Không biết từ bao giờ cô không còn thấy hắn xa lạ nữa.
Hắn vẫn là người trầm mặc, ít nói, hay dùng hành động thay cho lời an ủi.
Cô bắt đầu quen dần với sự xuất hiện của hắn, mỗi sáng đều chờ tiếng bước chân quen thuộc, mỗi chiều thì nhìn vào điện thoại chờ tin nhắn từ hắn, nhưng hôm nay nó lại trống rỗng, cô thất vọng khi không thấy tin nhắn từ hắn, rồi cô bắt đầu sợ…sợ nếu một ngày Tống Tư Khâm biến mất như cách hắn từng đến.
Sợ cảm giác mình sẽ lại một lần nữa bị bỏ lại trên thế giới này.
.
Hết

Chap 2: Nơi Anh Chôn Nỗi Đau, Nơi Em Bắt Đầu Hiểu

___
Bạch Tinh Nhi do dự suốt một tiếng, cô cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, mở ứng dụng, rồi lại đóng ứng dụng, cô tự nhủ.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
Chỉ là một tin nhắn thôi mà, mình có thể làm được
Nhưng tay cô vẫn cứ run rẩy, trong đời, cô chưa từng chủ động giữ ai lại bên mình, mẹ thì ra đi quá sớm, bố lại quá lạnh nhạt, những người khác chỉ đến để khiến cô thêm tổn thương.
Nhưng Tống Tư Khâm thì khác, hắn đến không lời báo trước, ở lại cũng không đòi hỏi bất kỳ lý do gì.
Cô không biết tên đầy đủ của hắn, không biết hắn làm nghề gì, sống ở đâu, thậm chí chưa từng hỏi vì sao hắn lại kiên nhẫn đến thế.
Cô chỉ biết, hôm nay, khi mở cửa mà không thấy hộp sandwich quen thuộc, tim cô lặng đi một nhịp, và thế là cô bấm gửi.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
💬hôm nay…anh bận à?
Cô chờ đợi, một phút...năm phút rồi lại mười phút, mỗi giây trôi qua, tim cô như thắt lại, cho đến khi điện thoại rung lên.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬không!
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬tôi chỉ muốn biết, hôm nay em có đang đợi không
Bạch Tinh Nhi không trả lời nhưng khóe môi lại cong lên, lần đầu tiên sau rất nhiều tháng cô mới lại nở nụ cười trên môi, tin nhắn thứ hai của hắn cũng đến nhanh sau đó.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬ra cửa đi, em cần ăn sáng
Cô mở cửa, chiếc hộp quen thuộc nằm đó, như chưa từng vắng mặt, nhưng lần này bên trong không chỉ có sandwich.
Còn có thêm một ly trà sữa, là loại cô từng nhìn qua tủ kính một lần duy nhất ở bệnh viện.
Cô cầm ly trà sữa lên, mùi hương ngọt dịu, bất giác, Bạch Tinh Nhi lại mỉm cười, có lẽ, cô không cần phải hiểu vì sao hắn lại làm tất cả những điều này, chỉ cần…hắn còn ở đây là đủ.
.
Chiều hôm đó, cô lại nhận được một tin nhắn khác từ Tống Tư Khâm.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬tôi có một chỗ muốn đưa em đến
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬không ép, nếu em đồng ý, tôi sẽ đợi trước khu chung cư lúc 6 giờ
Bạch Tinh Nhi đọc đi đọc lại dòng tin nhắn, cô không trả lời, nhưng đến 5 giờ 55 phút cô đã đứng dưới sảnh.
Và Tống Tư Khâm đã thật sự ở đó, vẫn là bộ vest lịch lãm, nhưng hôm nay không còn là màu xám lạnh thường ngày, áo sơ mi trắng, áo khoác nâu nhạt, nhìn hắn dịu dàng hơn một chút.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
Tôi không ngờ anh là người đúng giờ như vậy
Cô buột miệng.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cười rất nhẹ, gần như không thấy.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Thật ra tôi đã ở đây từ trước 6 giờ
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Chỉ không muốn em thấy mình đang bị chờ
Tống Tư Khâm quay mặt đi, cô không rõ là vì nắng chiều chói mắt, hay vì mặt mình đang nóng lên, hắn không nói nhiều, chỉ lẳng lặng mở cửa xe, nghiêng người mời cô bước vào.
.
Cả hai đến một quán cà phê nhỏ, nằm trong một con hẻm yên tĩnh, không có tiếng nhạc ồn ào, không có ánh đèn lấp lánh, chỉ là gỗ nâu, sách cũ và mùi cà phê thơm ngọt, dịu dàng như ký ức.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
Chỗ này thật yên bình
Cô nói rồi đưa mắt nhìn quanh.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Tôi ghé qua đây những lúc thấy mình gần như không thở nổi
Cô nhìn hắn, lần đầu tiên cô thấy trong mắt hắn có thứ gì đó giống cô, một khoảng trống cũ kỹ, bị ém lại sâu trong tâm trí.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
Anh cũng từng không thở nổi à?
Bạch Tinh Nhi hỏi nhỏ, như sợ câu hỏi sẽ tan trong không khí, hắn không trả lời ngay, chỉ khuấy nhẹ ly nước rồi nói.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Tôi từng chứng kiến người phụ nữ tôi yêu nhất chết đi từng ngày trong sự im lặng của người đàn ông mà bà ấy yêu nhất
Cô cứng người.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Tôi không muốn thấy điều đó một lần nữa, dù là với người xa lạ
Cô không biết mình đã cúi đầu từ lúc nào, mắt bắt đầu cay, nhưng lại cảm thấy…nhẹ nhõm hơn.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
Vậy…tôi có thể gọi anh là gì?
Tống Tư Khâm nghiêng đầu, ánh mắt sâu như sóng ngầm.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Em muốn gọi tôi là gì cũng được
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Nhưng nếu được…đừng gọi tôi là người xa lạ nữa
.
Sau buổi chiều hôm đó, cô nghĩ mình sẽ lại trở về với sự im lặng quen thuộc, nhưng tin nhắn của hắn vẫn đến mỗi sáng, đúng giờ như ánh nắng gõ nhẹ vào cửa sổ.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬em đã ăn sáng chưa?
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬hôm nay trời trở lạnh, nhớ mang thêm áo ấm
Ban đầu, Bạch Tinh Nhi chỉ đọc mà Không trả lời, nhưng dần dần, cô bắt đầu gõ vài chữ.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
💬làm phiền anh mỗi ngày thế này…
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬không phiền!
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬chỉ là quan tâm, em có thể từ chối bất cứ lúc nào
Từ chối?, cô chưa từng có ý nghĩ đó.
.
Một buổi chiều cuối tuần, hắn nhắn.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬em có rảnh không?
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬tôi có một nơi nữa muốn đưa em đi..
Cô không trả lời ngay mà bước ra ban công rồi nhìn xuống, chiếc xe quen thuộc đã đợi sẵn bên dưới.
Cô không hỏi vì sao hắn biết cô sẽ đồng ý, cô chỉ bước xuống, mở cửa xe, lần này là cô ngồi vào trước.
Nơi hắn đưa cô đến là một khu vườn nhỏ sau một ngôi nhà cũ không ai ở, không bảng hiệu, không rào chắn, chỉ là một khoảng đất với những bụi lavender đã phai màu và chiếc ghế gỗ đơn độc dưới tán cây.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Tôi từng trốn ở đây rất lâu khi còn nhỏ
Tống Tư Khâm nói, tay đút túi quần.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Mỗi lần mẹ tôi khóc, tôi lại chạy đến đây...cứ ngồi im vậy thôi
Cô nhìn hắn, không phải là vị tổng tài quyền lực hay người đàn ông lúc nào cũng trầm mặc, lúc này đây, Tống Tư Khâm giống một cậu bé đã từng biết đau, nhưng chưa từng để ai biết.
Bạch Tinh Nhi ngồi xuống chiếc ghế gỗ, mặt trời đang xuống thấp, ánh sáng vàng hắt qua từng kẽ lá, rọi vào gương mặt hắn, dịu dàng và yên bình.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
Cảm ơn anh
Lần đầu tiên từ đáy lòng, cô nói ra một câu.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
Vì đã không bỏ tôi lại
Hắn quay sang, hơi ngạc nhiên, hắn nhìn cô một lúc lâu.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Tôi sẽ không đi đâu cả, trừ khi em bảo tôi đừng ở lại nữa
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Nếu em thấy e ngại, cứ coi như tôi đang cứu lấy chính mình của năm xưa đi
Cô cúi đầu, nghe thấy tim mình đập mạnh, có thể cô vẫn chưa tin vào tình yêu, nhưng có lẽ cô có thể tin vào một người...là hắn.
.

Chap 3: Những Ánh Mắt Và Một Người Đứng Giữa Bão Giùm Em

___
Tối hôm đó, cô không ngủ được, cô nằm yên, nhìn trần nhà mờ tối, đầu trống rỗng nhưng tim lại nhoi nhói lạ lùng.
Cô nhớ ánh nắng chiều xuyên qua mái tóc hắn, nhớ tiếng hắn nói "trừ khi em bảo tôi đừng ở lại nữa", lần đầu tiên trong rất nhiều năm, cô thấy mình muốn thử sống, không phải để làm hài lòng ai, mà để biết liệu mình có thể cảm nhận được điều gì đó ngoài nỗi đau hay không.
Sáng hôm sau, cô nhắn tin cho hắn.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
💬anh đang làm việc đúng không?
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬ừ, nhưng nếu em cần
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬tôi sẽ rời khỏi đây bất cứ lúc nào
Bạch Tinh Nhi khẽ cười.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
💬không cần, chỉ là...
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
💬anh có từng nói, công ty anh đang tuyển trợ lý tạm thời cho phòng truyền thông phải không?
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬phải!
Chấm ba chấm xuất hiện một lúc lâu, hắn đang soạn tin nhắn.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬em muốn thử à?
Cô gõ chậm.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
💬tôi không chắc mình làm được gì, nhưng tôi nghĩ mình muốn thử
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬được!
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬mà cũng không cần gấp, tôi có thể đợi đến lúc em sẵn sàng
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
💬tôi đang đứng trước tủ quần áo
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
💬chắc là…đang sẵn sàng rồi
Tin nhắn của hắn đến gần như ngay lập tức.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬tôi sẽ cho người đến đón em và...tôi cũng đến
Đọc dòng tin nhắn của hắn, lòng cô vui vẻ hẳn lên, vừa mong đợi vừa hồi hộp.
.
Khi xe dừng trước công ty, cô ngước nhìn tòa nhà cao tầng phủ kính, không biết vì sao...cô lại hơi run, hắn đi bên cạnh cô, không nắm tay, không động vào, chỉ đi sát bên, đủ gần để cô biết, nếu cô bước hụt, hắn sẽ đỡ.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
Có thể tôi sẽ không làm tốt
Cô nói nhỏ.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Không sao
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Chỉ cần em còn muốn thử, tôi sẽ không để ai làm khó em
Cô ngước nhìn Tống Tư Khâm, đôi mắt hắn sâu, bình thản như một bến cảng, cô gật đầu, lúc bước vào thang máy, cô có thể nghe cả tiếng tim mình đập, thật rõ, có lẽ…cô đang bắt đầu lại thật.
Văn phòng tầng 28, nơi Bạch Tinh Nhi sẽ làm việc trong một thời gian, cửa thang máy vừa mở, không gian mở ra, trước mắt cô là một thế giới hoàn toàn khác, gọn gàng, chuyên nghiệp, sắc lạnh không khí ở đây đặc hơn nhiều so với căn phòng của bệnh viện, nơi cô từng tự nhốt mình.
Cô đứng sát vào góc, đi sau lưng Tống Tư Khâm, hắn không giới thiệu cô với ai cả, chỉ đưa cô đến một bàn làm việc nhỏ bên cạnh phòng họp kính.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Nếu em cần gì, cứ nhắn cho tôi
Hắn nói khẽ, rồi rời đi, ngay khi hắn vừa khuất sau cửa, cô liền nghe thấy những tiếng thì thầm bàn tán xung quanh.
"Đó là người mới à?”
“Nhìn mặt lạ hoắc… không phải là kiểu nhân viên được tuyển đột xuất vì quan hệ gì đó đấy chứ?”
“Gần giám đốc thế kia… chắc chắn không đơn giản”
Bạch Tinh Nhi biết những ánh nhìn đó, không phải lần đầu, chỉ là, lần này…cô sẽ không bỏ chạy nữa.
Ngồi xuống bàn, cô cúi đầu rồi mở laptop ra, bắt đầu đọc tài liệu cơ bản, không ai chỉ, không ai giúp, vì cô không muốn dựa dẫm vào ai.
Cô ngồi đó đọc tài liệu một lúc thì trời cũng đã trưa, điện thoại cô liền nhận được tin nhắn.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬tôi gọi đồ ăn cho em rồi
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬ở phòng họp tầng trên, ăn ở đây yên tĩnh hơn
Cô đi lên, vừa cửa mở, mùi canh nóng thơm dịu liền sọc và mũi, hắn đã ngồi đó, vẫn áo sơ mi trắng, tay áo xắn gọn, trên bàn là hai phần ăn đơn giản, nhưng gọn gàng, một cốc nước ấm đặt sát chỗ cô.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Ngồi đi, hôm nay em làm tốt rồi
Bạch Tinh Nhi không nói gì, cô chỉ bỗng dưng thấy cổ họng mình nghèn nghẹn.
Hắn nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Tôi biết họ nói gì, nhưng em không cần để tâm
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Ở đây tôi là người ra quyết định
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Nếu họ còn khiến em tổn thương, tôi sẽ khiến họ phải im lặng
Cô cắn môi, không hiểu vì sao mình lại muốn khóc.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Em không cần phải mạnh mẽ như họ, em chỉ cần sống cho chính mình là đủ
Hắn dừng vài giây, rồi lại nói tiếp.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Nên em đừng từ bỏ, nhất định cuộc sống của em sẽ ngày một tốt hơn
Cô gật đầu, như một lời hứa nhỏ dành cho hắn và cho chính mình.
.
Ngày thứ ba đi làm, Bạch Tinh Nhi nhận được nhiệm vụ đầu tiên, xử lý một bảng phân tích dữ liệu từ khách hàng cũ, gửi cho phòng kinh doanh trước 3 giờ chiều.
Cô làm suốt cả buổi sáng, mắt mỏi, tay run vì chưa quen thao tác, nhưng cô vẫn cố vì cô không muốn ai nói cô chỉ là người được chống lưng.
Đến gần 2 giờ 50, cô nộp file cho trưởng nhóm, cô ta nhận lấy, liếc nhìn qua loa rồi gật đầu, cô thở ra một hơi.
Nhưng đến 4 giờ, giám đốc phòng kinh doanh gọi điện đến và nói rằng, số liệu bị sai trầm trọng, bảng file không khớp với nội dung cuộc họp và người bị điểm tên là cô.
Bạch Tinh Nhi đến phòng giám đốc kinh doanh, vừa vào cô còn chưa kịp nói gì thì Lý Nhã đã lên tiếng trước.
"Chắc là em ấy chưa quen, tôi cũng chủ quan không kiểm lại kỹ"
"Lần sau tôi sẽ nhắc nhở sát sao hơn"
Giọng cô ta dịu dàng, ánh mắt như đang bao che, nhưng cô thấy rõ một điều, cô ta là đang đẩy cô xuống, trong khi phủi sạch lỗi của mình, cô muốn lên tiếng, nhưng môi cô cứng lại, cả phòng bắt đầu xì xầm.
Tối đó, cô nhận được tin nhắn từ Tống Tư Khâm.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬em có rảnh không?
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
💬ra ngoài một lát nhé, tôi đang đợi dưới sảnh
Cả hai ngồi trong xe, không nói lời nào, cô nghĩ hắn sẽ hỏi, sẽ trách, nhưng không! hắn chỉ đưa cô một tập tài liệu mỏng.
Cô cầm lấy và mở ra, là bản thống kê hệ thống log, cho thấy file cô gửi không bị chỉnh sửa, và thời gian truy cập cuối cùng vào file trước khi chuyển là từ máy của...Lý Nhã.
Bạch Tinh Nhi ngước lên, hắn nhẹ nói.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Tôi không thích đấu đá
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Nhưng tôi càng không thích có người làm tổn thương người của tôi rồi còn muốn an toàn
Cô im lặng.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Ngày mai cô ta sẽ không còn là trưởng nhóm của em nữa
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Nếu...em cảm thấy ngột ngạt, tôi cũng có thể bỏ qua cho cô ta lần này
Lồng ngực cô như bị một luồng gió mạnh tràn qua, không phải đau, mà là ấm áp.
Bạch Tinh Nhi
Bạch Tinh Nhi
Vì sao anh làm vậy?
Cô hỏi, giọng đã khàn đi, hắn chỉ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh như mặt hồ đêm.
Tống Tư Khâm
Tống Tư Khâm
Vì em không có ai làm vậy cho mình…nên tôi muốn là người đầu tiên
.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play