Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Sự Hối Hận Muộn Màng Của Cố Gia

Vu oan ?

LƯU Ý TRƯỚC KHI ĐỌC: • Truyện thuộc thể loại NGƯỢC nên cân nhắc trước khi đọc, ngược trước yêu sau. • Có thể có một số lỗi sai mong mọi người nhẹ nhàng góp ý, sửa chữa, không toxic ạ 🥲. • Truyện có một số yếu tố kỳ ảo, một số nhân vật có thể gây khó chịu, mong mọi người không ghét. CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ.
--------------------
Thành phố S
Diệp Thanh Nghê vừa trở về nhà liền bị Cố Gia Thành gọi đến thư phòng
Cô tò mò không biết chú gọi mình đến có chuyện gì
Không ngờ thứ chờ đợi cô lại chính là một cú tát giáng trời của chú
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
"A..." / ngã xuống /
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ Ôm bên má bị tát / " Chú... Sao chú đánh con..."
Sức lực của nam nhân rất mạnh huống chi là một người thường xuyên tập luyện như Cố Gia Thành
Cái tát của hắn khiến bên má của cô ửng đỏ. Trong miệng còn có cảm giác một chút vị tanh của máu
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
/ Cười nhạt /
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
" Diệp Thanh Nghê à... Từ lúc nhận nuôi cháu đến giờ, tôi đã bao giờ đánh mắng hay bạc đãi cháu không? Cháu thích thứ gì, muốn thứ gì tôi đều mua cho hết... Vậy mà cháu lại ăn cắp bản tài liệu quan trọng của công ty đem ra công khai... Cháu xem coi... Cháu có đáng là một kẻ vô ơn bạc nghĩa hay không... ?"
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ Nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu /
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
" Chú! Chuyện này là sao? Cháu nào có dám làm cơ chứ? Chắc chắn là có hiểu lầm gì ở đây rồi..."
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
/ Lạnh lùng / "Ha..."
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
"Bằng chứng rành rành ở đây mà còn chối cãi à?" / Ném một xấp tài liệu về phía cô /
Diệp Thanh Nghê mở ra xem
Bên trong là ghi chép về những hành vi đáng nghi của cô trong những ngày qua
Hơn nữa thư phòng của Cố Gia Thành chỉ có một số người được phép vào
Một là trợ lý và bạn thân của hắn
Hai là Lâm Tuyết Sương, người này thì cô không rõ cho lắm, chỉ biết là nữ thuộc hạ duy nhất được hắn tín nhiệm mà thôi
Và người thứ ba chính là cô
Trợ lý và bạn thân của hắn thì không đáng nhắc tới rồi
Còn Lâm Tuyết Sương là một người rất trung thành, cô ta đã làm việc bên cạnh Cố Gia Thành từ 10 năm trước rồi
Vậy nên người bị nghi ngờ nhất chính là cô
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ Ngạc nhiên / "Chuyện này..."
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
"Chuyện này thật sự... Cháu chắc chắn là cháu không hề làm..."
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
/ Nhếch mép cười /
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
"Ha... Không làm ư? Ngoài cô ra thì còn ai nữa cơ chứ!" (xin phép đổi xưng hô từ chú cháu sang tôi cô)
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
/ Quát lớn /
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
"Coi như là nể mặt bố mẹ cô vì đã cứu sống tôi nên tôi tha cho cô một mạng, nên nhớ kĩ là sẽ không có lần sau..."
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
/ Trừng mắt /
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
"Cút đi... Từ nay đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Nói xong thì hắn bỏ đi cũng chẳng quay lại nhìn cô lấy một cái
Diệp Thanh Nghê sau đó được người làm đỡ dậy và quản gia đưa cô về phòng chườm đá
Sau khi được trị thương, cô ngồi im lặng trong phòng
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
"Chuyện này là sao cơ chứ? Rõ ràng mình không phải là thủ phạm... Tại sao chú vẫn không tin mình? Có phải là có ai đó đang muốn vu oan cho mình không?"
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ Đôi mắt ửng đỏ /
Cô cảm thấy đau quá
Không phải là vết thương do cái tát mà là vết thương sâu trong trái tim
Sống với nhau nhiều năm như vậy, cô đối với hắn sớm đã không còn là một tình cảm chú cháu đơn thuần mà là tình yêu giữa nam nữ
Cô đã nảy sinh tình cảm với chú từ lâu rồi nhưng lại không bày tỏ
... Bởi vì cô sợ hắn sẽ từ chối hoặc hiểu lầm mình
Nhưng mà mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay...
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ Bình tĩnh /
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
"Nếu đã như vậy thì mình sẽ rời khỏi nơi này..."
Cô liền đứng dậy xếp quần áo vào vali
Cô bỏ qua những món đồ đẹp, trang sức lấp lánh mà Cố Gia Thành đã tặng cho cô
Sắp xếp xong, cô nhảy xuống phòng mình từ tầng hai
May mắn là vị trí tầng hai cách mặt đất cũng không cao lắm, hơn nữa bên dưới còn có thảm cỏ. Vậy nên khi cô nhảy xuống chỉ bị trầy xước một tí...
Diệp Thanh Nghê canh lúc vệ sĩ không chú ý liền chạy ra khỏi biệt thự
Cô quay đầu nhìn lại nơi mình đã từng sống một lần cuối rồi rời đi...
Cô biết... Nơi này sẽ không bao giờ thuộc về mình...
------------------
Trên con đường vắng vẻ cùng với cái giá lạnh của mùa đông...
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ Ôm người /
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
"Mình lạnh quá..."
Trời thì lạnh mà khi rời đi cô chỉ mặc một lớp quần áo ngủ mỏng manh
Gió lạnh xuyên qua từng đợt khiến cô khẽ run
Tuy vậy dù gió bấc thổi có lạnh đi chăng nữa thì sao mà lạnh bằng lòng người lúc này?
Diệp Thanh Nghê thơ thẩn bước đi
Cô đến trước một căn nhà rồi chậm rãi gõ cửa
' cộc cộc '
' cạch '
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
/ mở cửa /
Hạo Nghiêm thắc mắc rằng người nào lại đến tìm anh bây giờ, trời hiện tại đã khuya rồi, hơn nữa còn lạnh, rất ít người ra ngoài vào giờ này
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ run rẩy ngẩng đầu lên /
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
"Hạo Nghiêm..."
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
/ Ngạc nhiên /
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Thanh Nghê? Sao em lại ở đây vậy? Trời lạnh như này lẽ ra em phải ở nhà chứ?"
Đáp lại anh chỉ là tiếng gió thổi rì rào
Diệp Thanh Nghê đứng yên đó...
Bỗng nhiên cô ngã khụy xuống...
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
/ hoảng hốt đỡ lấy /
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Nghê Nghê em sao vậy? Nghê Nghê!"
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ run rẩy / "Hạo Nghiêm... Em lạnh... Lạnh quá..."
Rồi cô ngất đi
Máu bắt đầu chảy ra từ khoé miệng và mũi
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Nghê Nghê... Nghê Nghê... Em còn ổn không? Nghê Nghê"
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
/ Bế người cô dậy /
Sau khi thấy cô không còn ý thức thì anh liền đưa cô đến bệnh viện

Bệnh bạch cầu tủy cấp tính

Sau đó Hạo Nghiêm liền đưa cô đến bệnh viện
Anh lo lắng ngồi chờ ở ngoài phòng cấp cứu. Đèn cấp cứu trong phòng vẫn sáng. Đã lâu lắm rồi nhưng vẫn chưa có ai bước ra khiến cho anh cảm thấy sốt ruột, lo sợ rằng cô sẽ xảy ra chuyện gì không hay
Một lát sau bác sĩ liền đi ra
Bác sĩ
Bác sĩ
"Ai là người nhà của bệnh nhân Diệp Thanh Nghê ?"
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
/ Vội vàng đứng dậy /
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Là tôi thưa bác sĩ... Cô ấy có làm sao không?"
Bác sĩ
Bác sĩ
"Bệnh nhân có dấu hiệu của bệnh bạch cầu ( bệnh máu trắng )"
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
/ ngạc nhiên / "Bệnh bạch cầu?"
Bác sĩ
Bác sĩ
"Ừm... Đây là một dạng bệnh ung thư máu bắt nguồn từ sự tăng sinh một loại tế bào non chưa biệt hóa hoặc biệt hóa rất ít (tế bào blast) có nguồn gốc tại tủy xương..."
Bác sĩ
Bác sĩ
"Thông thường, các tế bào bạch cầu có chức năng giúp cơ thể chống lại nhiễm trùng. Chúng thường phát triển và phân chia một cách có trật tự, khi cơ thể bạn cần chúng. Tuy nhiên ở những người mắc bệnh này, tủy xương tạo ra quá nhiều tế bào bạch cầu bất thường, khiến chúng không hoạt động đúng chức năng..."
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
/ Lo lắng /
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Vậy loại bệnh này có chữa được không?"
Bác sĩ
Bác sĩ
" Bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu tủy cấp tính... Có thể chữa được bằng cách ghép tủy..."
❗LƯU Ý: thông tin có thể có chút sai sót, nếu sai mong mấy bạn góp ý
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Chuyện này... Nhưng mà cô ấy là trẻ mồ côi..."
Bác sĩ
Bác sĩ
"Không hẳn là cứ phải là người thân mới được. Có thể tìm nguồn tủy tương thích với người bệnh..."
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Vậy tôi đồng ý, tôi muốn tìm nguồn tủy tương thích cho cô ấy"
Bác sĩ
Bác sĩ
"Vậy mời người giám hộ của bệnh nhân kí vào đơn xác nhận để chúng tôi tiến hành tìm kiếm"
Sau đó, Hạo Nghiêm bước ra ngoài
Anh gọi điện mấy cuộc cho Cố Gia Thành nhưng hắn đều không bắt máy
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
/ tức giận / "Mẹ kiếp..."
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Cố Gia Thành đúng là tên khốn, sao lại có thể vô tâm bỏ mặc Nghê Nghê một mình như thế chứ"
...
Diệp Thanh Nghê tỉnh dậy
Cô mở mắt liền thấy trần nhà màu trắng và xung quanh là mùi thuốc khử trùng quen thuộc của bệnh viện
Cô nhíu mày
Cô vẫn nhớ hồi nhỏ cô rất ghét bệnh viện, ghét phải ngửi cái mùi thuốc khử trùng khó chịu của bệnh viện
Vậy nên đa số những lần cô bị bệnh đều ở nhà, Cố Gia Thành sẽ phái bác sĩ riêng của Cố gia đến chữa cho cô
Cũng vì thế mà cô chẳng cần phải đến bệnh viện
...
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Em tỉnh rồi sao? Nghê Nghê... Em có cảm thấy đau ở đâu không?"
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
"Hạo Nghiêm? Sao em lại ở bệnh viện?"
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
/ Ấp úng, lảng tránh / "À chuyện này thì... Lúc tới nhà anh thì em bỗng nhiên ngất thôi... Anh sợ em có chuyện gì nên mới vội vã đưa em tới bệnh viện"
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Sao vậy? Em còn khó chịu không"
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
"Không, Hạo Nghiêm, sao nhìn sắc mặt anh nghiêm trọng thế... Có phải... Em đã mắc bệnh gì nghiêm trọng đúng không?"
Biểu cảm lảng tránh của Hạo Nghiêm không thể nào qua được ánh mắt dò xét của Diệp Thanh Nghê
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Chuyện này... Nghê Nghê... Em có chắc là em muốn biết không chứ? Anh sợ rằng nếu em biết em sẽ rất buồn"
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ mỉm cười / "không sao đâu anh cứ nói đi"
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Thật ra em bị mắc bệnh bạch cầu tủy cấp tính"
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
/ thở dài /
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ ngơ ngác /
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Nghê Nghê... Anh biết chuyện này làm em rất buồn nhưng yên tâm đi, anh nhất định sẽ tìm được nguồn tủy tương thích với em... Vậy nên em đừng lo lắng"
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ cúi đầu / "Em không cần đâu Hạo Nghiêm"
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
/ ngạc nhiên /
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Nghê Nghê... Tại sao vậy? Em không muốn chữa khỏi bệnh sao?"
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ cười nhạt /
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
"Hạo Nghiêm à, anh không cần tổn phí công sức vì em đâu, dù sao thì em cũng chẳng muốn sống nữa..."
Cũng phải thôi
Sự vô tâm của người chú đã nuôi dưỡng mình nhiều năm qua cũng chính là người mình yêu đã sớm khiến cô bị tổn thương tinh thần. Nói ra thì cô cũng chẳng muốn sống nữa...
Cô sợ rằng nếu cứ sống sẽ phải tiếp tục đối mặt với Cố Gia Thành
Có thể nói lúc này Diệp Thanh Nghê đang rất bi quan
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
/ Thở dài /
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Nghê Nghê à... Mặc kệ hắn ta đi ( Cố Gia Thành), em không cần phải nghĩ đến hắn ta đâu, hắn là một kẻ vô tâm. Sau này chỉ cần ghép tủy thành công thì chúng ta sẽ đi đến một nơi thật xa mà không có hắn nhé..."
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ Thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ / "được"
...
Ngày 1
Ngày 2
Ngày 3
Ngày 4
Ngày 5
Ngày 6
...
Cứ thế, một tuần đã trôi qua
Diệp Thanh Nghê cũng dần quen với cuộc sống ở bệnh viện
Cứ mỗi sáng là Hạo Nghiêm sẽ đem đến cho cô đồ ăn sáng, mặc dù cô đã từ chối vì sợ làm phiền đến công việc của anh và bảo rằng mình có thể tự đi mua được nhưng Hạo Nghiêm vẫn không đồng ý. Anh sợ với tình cảnh của cô hiện tại sẽ không tiện cho việc tự chăm sóc bản thân của cô
Ngày tiếp theo
Hôm nay cũng vậy
Hạo Nghiêm sau khi đem đồ ăn sáng cho cô và gọi bác sĩ, y tá vào kiểm tra
Bác sĩ phụ trách riêng
Bác sĩ phụ trách riêng
" Diệp tiểu thư, hôm nay cô có cảm thấy đau hay khó chịu ở đâu không?"
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
"À... tôi cảm thấy có chút hơi tê tê ở chân..."
Bác sĩ phụ trách riêng
Bác sĩ phụ trách riêng
/ nhíu mày / "Từ sáng nay sao?"
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
"Không từ tối hôm qua rồi"
Sau khi kiểm tra xong bác sĩ liền báo cáo kết quả
Bác sĩ phụ trách riêng
Bác sĩ phụ trách riêng
"Hạo thiếu gia, tôi xin chia buồn... Chân của Diệp tiểu thư hiện sợ rằng sau này sẽ không thể di chuyển được nữa..."
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Vậy ý cậu là cô ấy... Bị liệt sao"
Bác sĩ phụ trách riêng
Bác sĩ phụ trách riêng
"Vâng thưa Hạo thiếu gia... Bệnh của Diệp tiểu thư nếu không mau kịp ghép tủy thì sau này có thể sẽ biến chứng... giống như là việc chân của Diệp tiểu thư hiện tại..."
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Được rồi... Cảm ơn bác sĩ"
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
/ lo lắng nhìn sang cô / "Nghê Nghê..."
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ mỉm cười / "Không sao đâu Hạo Nghiêm"
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Nghê Nghê em hãy nhớ chờ anh nhé! Anh nhất định sẽ nhanh chóng tìm nguồn tủy cho em"

Mất tích

Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Anh nhất định sẽ tìm được tủy tương thích về cho em"
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ mỉm cười / "Được, Hạo Nghiêm, em cảm ơn anh"
Những ngày nằm ở bệnh viện vừa qua cũng nhờ có Hạo Nghiêm trấn an mà tinh thần của cô cũng đã ổn định lại
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Nghê Nghê này... Sau này cứu chữa được em sẽ ra nước ngoài với anh nhé"
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
"được thôi Hạo Nghiêm" / mỉm cười nhìn anh /
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
/ vui mừng / "Là thật sao... Nghê Nghê? Vậy thì tốt quá rồi!"
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ mỉm cười /
Hạo Nghiêm vui mừng khôn xiết
Cuối cùng thì mong ước của anh cũng đã thành hiện thực
Anh cứ sợ rằng khi mình nói ra những điều này thì Nghê Nghê sẽ từ chối và ghét mình
Không ngờ rằng cô ấy lại đồng ý
Vậy nên anh phải cố gắng hơn nữa. Sau này chỉ cần hai người ra nước ngoài thì sẽ sống một cuộc sống êm vui mà giản dị...
...
Biệt thự Cố gia
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
/ bước vào /
vệ sĩ
vệ sĩ
/ cung kính / "Lão đại"
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
/ Ngồi xuống bàn ăn /
Sau đó, lần lượt những người hầu mang đồ ăn lên
Bọn họ là những người đã được huấn luyện rất kỹ nên khi làm việc bắt buộc phải nghiêm túc và không phạm sai lầm
Cảnh tượng này trông rất giống cảnh hầu hạ các vị vua thời xưa
Chợt Cố Gia Thành nhìn về phía đối diện chỗ ngồi mình
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
/ cau mày /
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
"Cô ta đâu... sao còn chưa xuống ăn...? Lẽ ra giờ này là cô ta phải dậy rồi chứ"
Quản gia
Quản gia
/ lo lắng, ngập ngừng /
Quản gia
Quản gia
"Dạ thưa Cố gia... Tiểu thư không có ở trên phòng..."
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
"Cô ta đi đâu?"
Quản gia
Quản gia
"Chuyện này chúng tôi không biết... Chỉ là lúc sáng khi chúng tôi lên phòng kiểm tra thì đã không thấy tiểu thư ở đâu nữa rồi..."
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
/ nhíu mày /
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
"Gọi những vệ sĩ canh phòng cô ta xuống đây"
Đám vệ sĩ bước xuống đứng thành hàng trước mặt hắn
Bọn họ tuy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong sớm đã run rẩy lo sợ
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
"Tụi mày có nhiệm vụ là gì?"
Đám vệ sĩ
Đám vệ sĩ
/ đồng thanh đáp / "Dạ là canh chừng tiểu thư"
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
"Vậy sao tụi mày lại để cô ta trốn thoát?"
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
/ tức giận rút súng ra bắn ch.ết tên đứng gần đó /
Tên bị bắn ngã xuống
Trên trán xuất hiện lỗ đạn và m.áu chảy ra
Hắn ta ch.ết mà không hề nh.ắm mắt
Có lẽ cho đến lúc ch.ết hắn cũng không hiểu được tại sao mình phải ch.ết...
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
/ quát lớn/
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
"Chúng mày ở đây ăn cơm miễn phí hay sao mà một cô gái cũng không canh giữ được vậy"
Sau khi hắn bình tĩnh lại thì mới có mấy người tiến lên dọn dẹp
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
"Những người còn lại mau đi tra tin tức, tìm kiếm xem cô ta đang ở đâu thì lôi về đây cho tôi"
Sự việc vừa xảy ra khiến những người hầu làm việc lâu năm cùng những thuộc hạ kinh ngạc
Trước đây, Cố Gia Thành là một người kìm chế cảm xúc rất tốt
Hầu hết các cảm xúc của hắn đều không để lộ ra ngoài
Nhưng hôm nay hắn lại tức giận lên chỉ vì một cô gái...
???
???
"Cố gia"
Một giọng nữ từ ngoài biệt thự vang lên
Người bước vào là Lâm Tuyết Sương, một trong những thuộc hạ được hắn tín nhiệm nhất
Cô ta đã làm việc và theo chân Cố Gia Thành cũng được gần 10 năm rồi
Lâm Tuyết Sương
Lâm Tuyết Sương
"Cố gia xin anh hãy bình tĩnh"
Ban nãy khi Cố Gia Thành tức giận, một thuộc hạ đã lén báo cho cô ta về chuyện ở đây
Đám vệ sĩ thấy cô ta đến thì mới dám thở phào
Lâm Tuyết Sương
Lâm Tuyết Sương
"Chuyện này... Cố gia, con bé chắc chỉ đi chơi ở đâu thôi nên anh không cần phải nổi nóng như vậy đâu"
Lâm Tuyết Sương
Lâm Tuyết Sương
/ Tiến lại gần /
Hôm nay cô ta mặc một bộ váy cúp ngực màu đỏ trông rất quyến rũ
NovelToon
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
/ nhíu mày /
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
"Cô đến đây làm gì?"
Lâm Tuyết Sương
Lâm Tuyết Sương
"Chuyện hồi nãy anh có hơi tức giận nên chỉ muốn đến can ngăn... Em sợ rằng anh lại mất kiểm soát như hồi nãy..."
Lâm Tuyết Sương
Lâm Tuyết Sương
/ Ôm lấy tay hắn /
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
/ khó chịu /
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
"Cút ra!"
Hắn đẩy mạnh cô ta ra khiến ả xuýt ngã đau điếng
Cố Gia Thành
Cố Gia Thành
"Từ nay nếu không có chuyện gì quan trọng thì cô đừng đến đây nữa "
Đám vệ sĩ bên cạnh thấy Lâm Tuyết Sương đang nơm nớp lo sợ vội vàng rời đi
Hành động của hắn khiến Lâm Tuyết Sương căm phẫn nghiến răng
Lại là Diệp Thanh Nghê!
Lúc nào cũng đều là cái con nhỏ đáng ch.ết đó. Chỉ vì nó mà phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của cô ta
Từ khi bước chân vào đây cô ta đã chắc chắn rằng chiếc ghế nữ chủ nhân sẽ thuộc về cô
Nhưng mà Diệp Thanh Nghê năm lần bảy lượt luôn là người phá đám chuyện của cô ta
Cũng vì thế mà trong mắt cô ả, Diệp Thanh Nghê cũng trở thành tình địch đầu tiên mà cô ta nhất định phải loại trừ
Và điều đầu tiên mà cô ta làm đó chính là hủy hoại thanh danh của cô ấy ( Diệp Thanh Nghê ) ...
...
Bệnh viện
Hạo Nghiêm bước vào
Trên tay anh cầm một tô cháo mới nấu còn nóng hổi
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Nghê Nghê, em dậy rồi sao? Mau ăn đi" / đặt tô cháo xuống bàn /
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
"Hạo Nghiêm?"
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Phải, là anh... Nghê Nghê à... Em đang buồn sao?"
Hạo Nghiêm mấy ngày nay rất đau đầu về bệnh tình của cô
Anh đã cho người đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không tìm được người có nguồn tủy tương thích với cô
Lúc nãy khi anh bước vào thấy cô đang ngồi ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Nghê Nghê em đang nghĩ về chuyện gì sao?"
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
/ gật đầu /
Diệp Thanh Nghê
Diệp Thanh Nghê
"Ừm... Không biết bây giờ chú có khỏe không"
Tất nhiên Hạo Nghiêm anh biết người 'chú' trong miệng Diệp Thanh Nghê chính là Cố Gia Thành - người khiến anh căm phẫn mấy ngày nay
Hạo Nghiêm
Hạo Nghiêm
"Nghê Nghê sao em lại cứ lo cho hắn như vậy?"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play