[RhyCap] RhyCap'S Sweet Love Story
#1: Bạch Tuyết và bảy chú lùn: Cốt truyện bị lỗi (1)
໒꒰ྀི´ ˘ ` ꒱ྀིა
Nay lại lên cho mấy tình iu bộ mới
໒꒰ྀི´ ˘ ` ꒱ྀིა
Kiểu oneshot, sẽ có ngược nhưng mà ítt
໒꒰ྀི´ ˘ ` ꒱ྀིა
Fic nào dài quá thì tui sẽ chia thành 2 chap nho
໒꒰ྀི´ ˘ ` ꒱ྀིა
Đọc zui ze nhe bà coan
"..." : Suy nghĩ
/.../ : Hành động
//...//: Cảm nhận, cảm xúc
*...* : Nói nhỏ, thì thầm
ABC: To tiếng, hét
📞...📞 : Call
💬..💬 : Nhắn tin
☎️: Cúp máy
💢...💢 : Tức, cọc
❄...❄ : Lạnh lùng
⚠️CẢNH BÁO: NỘI DUNG CÓ THỂ GÂY KHÓ CHỊU CHO ĐỘC GIẢ⚠️
Giữa cái lạnh cắt da cắt thịt của tiết trời mùa đông, có bà hoàng hậu trẻ đang ngồi thêu thùa bên khung cửa sổ tại một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ
Vì mải mê ngắm những bông tuyết đang rơi bên thềm cửa sổ, ngón tay bà không cẩn thận bị kim khâu đâm vào tay
Hoàng Hậu (Mẹ Bạch Tuyết)
Ái!!
Hoàng Hậu (Mẹ Bạch Tuyết)
Lại hậu đậu nữa rồi!
Từng giọt máu đỏ hồng tuôn ra từ miệng vết thương, tí tách rơi từng giọt xuống lớp tuyết đang bám ở khung cửa sổ
Trông thấy màu máu của mình hòa trộn với màu trắng của tuyết thành một màu tuyệt đẹp, bà liền ao ước rằng..
Hoàng Hậu (Mẹ Bạch Tuyết)
Ước gì, ta hạ sinh được một công chúa, da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun và môi đỏ như màu tuyết hòa trộn với màu máu này
Dường như các vị thần trên cao đã nghe được lời cầu nguyện này của bà hoàng hậu, nên ít lâu sau, bà đã có mang và sinh ra một công chúa y như bà đã từng ước ao và đã đặt tên là Bạch Tuyết
Nhưng bi kịch lại xảy đến, sau một đêm từ khi hạ sinh cô công chúa bé bỏng, hoàng hậu bỗng không còn trên cõi đời này nữa, bà đã qua đời
Quốc Vương biết chuyện cũng rất đau lòng, ôm đứa con gái trong lòng mà khóc tức tưởi trước di ảnh của vợ mình
Nhưng, các người thân cận trong lâu đài cũng lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn về cái chết đột ngột của hoàng hậu, rõ ràng khi bà đã sinh xong công chúa, bà vẫn còn rất khỏe mạnh nhưng sau một đêm, lại chết không rõ nguyên nhân, chắc chắn là có uẩn khúc
Nhưng vì không có người để nghi ngờ hay bất cứ thứ gì để chứng minh, họ cũng nhanh chóng bác bỏ cái suy nghĩ đó
Cơ mà, họ đâu biết, có người đã thật sự ra tay với hoàng hậu trong đêm đó..
Bẵng đi một thời gian, Quốc Vương đã đi thêm một bước nữa vì lo lắng con gái sẽ phải trải qua một tuổi thơ không có mẹ
Người mẹ kế của Bạch Tuyết là một nam nhân từ vương quốc khác đến, xinh đẹp như thần tiên giáng trời và có tài năng hơn người, là một người giỏi giang và quyền quý, rất vừa lòng Quốc Vương
Hôn lễ được cử hành long trọng tại lâu đài, ai ai có mặt ở đó cũng tấm tắc khen rằng Quốc Vương có vợ vừa đẹp vừa ngoan hiền và biết phép tắc, chắc chắn sẽ làm tròn bổn phận một người mẹ và một người vợ mà hoàng hậu trước đó để lại
Theo như truyền thống, sau khi kết thúc hôn lễ, bước tiếp theo sẽ là đêm tân hôn
_Phòng ngủ của Quốc Vương_
Quốc Vương (Cha Bạch Tuyết)
/Nằm trên giường/ Vợ của ta, chàng thật đẹp~
Hoàng Đức Duy
/Ngồi trên người Quốc Vương+tay khẽ nâng cằm ông lên/ Ngài nói quá, thiếp sao có thể hơn người vợ quá cố trước đó của ngài cơ chứ!
Quốc Vương (Cha Bạch Tuyết)
/Ôm lấy cả người em/ Không đâu, chàng có khi còn đẹp hơn mẹ ruột của Bạch Tuyết!
Quốc Vương (Cha Bạch Tuyết)
Vậy chúng ta bắt đầu nhé?
Hoàng Đức Duy
/Gật đầu/ Vâng~
Quốc Vương như biến thành người khác, vồ lấy cơ thể nhỏ bé của em mà thưởng thức từng tấc da tấc thịt
Ngay lúc y phục trên người em và ông đã sắp bị cởi hết, Đức Duy nhanh chóng rút từ dưới gối ra một ống tiêm bằng kim loại đã chuẩn bị sẵn
Nhân lúc Quốc Vương đang còn mê muội cơ thể của em, liền đâm một phát vào cổ ông và nhanh chóng tiêm chất lỏng bên trong ống vào cơ thể ông, khiến Quốc Vương lịm ngay lập tức
Hoàng Đức Duy
/Đẩy Quốc Vương ra/
Hoàng Đức Duy
/Đứng dậy+chỉnh sửa lại y phục/ Thứ con lợn dơ bẩn như ngươi cũng dám mơ tưởng đến việc được thân mật với ta? Thật gớm ghiếc mà!
Hoàng Đức Duy
/Quay gót rời đi/
Hình bóng em nhanh chóng rời khỏi căn phòng ấy
Nửa đêm mà hoàng hậu kế không ngủ cùng Quốc Vương mà lại lên một cỗ xe ngựa bí ẩn rồi biến mất vào màn đêm?
Đến khi Quốc Vương tỉnh dậy, chỉ thấy cả người đau nhức và vợ kế của mình đang nằm cạnh bên
Ngày qua ngày, tình cảm của Quốc Vương dành cho em cũng nhiều hơn từng ngày, và hoàn toàn tin tưởng vào em - người vợ kế của ông
Có thể thấy, Đức Duy rất yêu thương và chăm sóc cho Bạch Tuyết rất kỹ càng, đủ để thấy em yêu quý đứa trẻ xinh đẹp này đến nhường nào
Thời gian thấm thoát trôi, Bạch Tuyết lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến của tất cả mọi người, người yêu thương cô nhiều nhất chính là "cha kế", và nhanh chóng biến thành thiếu nữ xinh đẹp nhất vương quốc
Có người vui mừng và yêu mến cô nhiều hơn, nhưng cũng có những người rất căm ghét cô và đang nuôi ý nghĩ hãm hại cô
Nhận thấy được điều này, Quốc Vương đã gia tăng thêm sự bảo vệ cho con gái ông - Bạch Tuyết và không cho phép những người lạ mặt được phép gặp mặt Bạch Tuyết, nhằm đảm bảo an toàn cho cô
Nhưng, Quốc Vương có lẽ đã bỏ qua kẻ đe dọa nhiều nhất tới sự an toàn của Bạch Tuyết, là kẻ mà ngày nào cũng gặp mặt con gái ông và có thể ra tay với cô bất cứ lúc nào
Và đó chính là vợ kế vủa ông - Hoàng Đức Duy
Trước đó, Đức Duy rất yêu thương đứa nhỏ này, nhưng càng trưởng thành, Bạch Tuyết lại chiếm hết tất cả sự chú ý của mọi người về em, tệ hơn thế là vượt mặt em cả về cái đẹp
Chẳng ai biết, hoàng hậu kế là một người cực kì ám ảnh về cái đẹp, lòng tự ái rất cao nên em chẳng cho phép ai được xinh đẹp hơn mình và đã bí mật lập một căn phòng phép thuật dùng để trù ếm những người khác sâu bên dưới chân lâu đài, ở trong đó, nổi bật nhất là một cái gương thần
Thói quen hằng ngày của em đó là xuống dưới căn phòng này và hỏi gương thần rằng ai đẹp nhất, câu trả lời của gương thần luôn luôn là em
Nhưng gần đây, sự xinh đẹp của Bạch Tuyết cũng đã ảnh hưởng rất nhiều tới tâm lí của Đức Duy, mọi sự tức giận và đố kỵ đạt đến đỉnh điểm khi gương thần buông câu Bạch Tuyết là người đẹp nhất
Hoàng Đức Duy
CÁI GÌ CƠ?! CON NHỎ ĐÓ ĐẸP HƠN TA?!
Hoàng Đức Duy
N- NGƯƠI NÓI THẬT KHÔNG?!
"Tôi chưa bao giờ nói dối người"
Hoàng Đức Duy
AIZZ!!!! TA KHÔNG CHO PHÉP AI ĐƯỢC ĐẸP HƠN TA!!! BẠCH TUYẾT, TA ĐÃ TỪNG RẤT YÊU QUÝ NGƯƠI, NHƯNG NGƯƠI LẠI VƯỢT MẶT TA VỀ NHAN SẮC, TA KHÔNG PHỤC!! NGƯƠI PHẢI CHẾT!!!!
Từ hôm ấy, Đức Duy đã định sẵn một kế hoạch hãm hại Bạch Tuyết cực kì độc ác trong thâm tâm, đó là sai người dẫn dụ cô vào trong rừng vào lúc đêm - lúc khu rừng không còn một bóng người, và sau đó giết chết, lọc lấy xương thịt mang về cho em
Cuối cùng cũng đã xác định được thời điểm để ra tay, là ngày Quốc Vương phải sang đất nước khác để cầu cứu viện binh vì vương quốc của ông sắp sửa bị một nước đế quốc hùng mạnh sang xâm lược
_Khu rừng vào lúc nửa đêm_
Bác thợ săn
/Đi phía trước/
Bạch Tuyết
/Đi theo sau/ Khóm hoa quỳnh ấy ở đâu thế ạ? Nãy bác nói có cả bướm đêm, cháu phấn khích lắm!
Bác thợ săn
//Đầu óc rối như tơ vò// "Con bé xinh xắn như vậy..thật sự không nỡ giết"
Bác thợ săn
À ừ! Bác đây? Khóm hoa quỳnh ở phía trước, đi theo bác nào!
Cứ đi mãi, người thợ săn đã thành công dẫn Bạch Tuyết đi sâu vào trong rừng sâu
Nhìn quanh không thấy ai, bác thợ săn cảm thấy đã đến lúc ra tay
Cầm cây súng trên tay, ánh mắt hướng về phía cô công chúa, thật sự không nỡ
Bác thợ săn
"Chỉ cần bắn một phát thôi..."
Tiếng gió rít qua như đang khuyên can bác rằng bác đừng nên làm vậy
Cuối cùng, bác không chịu được mà quỳ sụp xuống trước mặt Bạch Tuyết
Bạch Tuyết
Ơ? Bác sao thế ạ? Hãy đứng dậy đi mà!
Bác thợ săn
Công chúa điện hạ!! Hoàng hậu kế ra lệnh cho thần mang người vào đây để giết hại, nhưng thần không nỡ nhưng cũng không dám làm trái ý của chàng ta!! Xin người, hãy bỏ tất cả mà chạy sâu vào trong rừng, càng xa càng tốt, trốn khỏi cái lâu đài này!
Bác thợ săn
Làm ơn!!! Hãy chạy đi!
Bị lời nói của người thợ săn làm cho hoảng sợ tột cùng, Bạch Tuyết cứ bần thần đứng đó, không tin vào tai mình
Bác thợ săn
HÃY CHẠY ĐI!!!
Bị tiếng hét đó kéo về thực tại, công chúa đáng thương chỉ có thể cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh và thật xa vào sâu bên trong khu rừng rậm
Cho đến khi bóng dáng công chúa biến mất khỏi tầm mắt của người thợ săn, bác mới yên lòng mà giết một con hoẵng nhỏ, moi hết xương thịt nó ra để mang về lâu đài làm bằng chứng giả cho hoàng hậu kế xem
Tất cả những hành động mà từ lúc người thợ săn dẫn Bạch Tuyết vào rừng cho đến giờ đều lọt vào đôi mắt đen ngòm của một con quạ đen
Khi thấy bác rời đi để về lâu đài, con quạ cũng bay đi..về căn phòng dưới chân lâu đài - nơi có Đức Duy đang chờ đợi
Quạ Đen
/Bay vào bên trong/
Quạ Đen
/Hóa thành hình người/
Hoàng Đức Duy
/Điềm tĩnh nhấp trà/ Sao? Có gì bất thường không?
Quạ Đen
Thưa hoàng hậu, thần thấy tên thợ săn đó đã khai ra tất cả rồi thả cho ả công chúa đó đi, nói ả chạy trốn vào rừng, sau đó tên khốn đó giết một con hoẵng, chắc là định giả làm bằng chứng để cho người xem ạ!
Hoàng Đức Duy
/Vứt một miếng thịt sống đỏ tươi cho cậu/ Tốt! Lại đây ta cho ngươi ăn!
Quạ Đen
/Ngấu nghiến ăn/ Đa tạ!!
Hoàng Đức Duy
Hãy ra lệnh hoặc thôi miên người khác giết chết cả gia đình tên thợ săn đó đi, tạo thành một bất ngờ nhỏ cho hắn khi về nhà, rồi giết hắn luôn cũng được
Hoàng Đức Duy
Ta phải ra lại sảnh lâu đài thôi, ở đây ăn ngoan nhé!
Hoàng Đức Duy
/Đang ngồi trên ngai vàng của mình/
Bác thợ săn
/Hớt hải chạy vào/
Bác thợ săn
/Quỳ xuống/ Thưa hoàng hậu đại nhân, thần đã hoàn thành nhiệm vụ!
Hoàng Đức Duy
/Chống cằm/ ❄Xương thịt nó đâu?❄
Bác thợ săn
/Dâng lên một túi thịt đang còn nhỏ máu/ Đây ạ!
Túi thịt nhanh chóng được đầu bếp riêng của em ở đó chế biến thành sơn hào hải vị
Hoàng Đức Duy
/Phủi tay ra lệnh cho bác về/ ❄Ngươi về đi!❄
Hoàng Đức Duy
/Liếc nhìn theo/ "Ngươi tưởng ta bị ngu à?"
Hoàng Đức Duy
/Bỏ đi vào phòng ăn/
Trên bàn ăn lớn, trải đầy các mỹ vị nhân gian được chế biến từ túi thịt mà người thợ săn dâng lên vào lúc nãy, từng đĩa thức ăn đều bốc khói nghi ngút, trông rất ngon mắt, nhưng trong mắt Đức Duy, lại như một đống rác rưởi
Hoàng Đức Duy
Người đâu? Đem tất cả những thứ này vứt cho tất cả thú vật trong lâu đài ăn!
Đêm đó, cả nhà người thợ săn chết thảm không rõ lí do, chỉ biết chẳng có ai may mắn sống xót
Ngay ngày hôm sau, Quốc Vương đã về, vừa về tới cổng lâu đài, ông đã nôn nóng được gặp vợ kế và con của mình, nhưng đổi lại chỉ là biểu cảm khóc thương và sự đau buồn của Đức Duy và đám người hầu trong lâu đài
Hoàng Đức Duy
/Vừa nghẹn ngào vừa nói/ Thưa ngài, con nó còn bé, nửa đêm trèo cửa sổ lén đi hái hoa bắt bướm trong rừng sâu, ai ngờ lại rơi vào tay của đám người xấu! Bọn chúng bắt Bạch Tuyết đi rồi!!!
Quốc Vương nghe xong liền không đứng vững được nữa, cả người ngã quỵ xuống, lòng ông như bị xé nát, đau đớn tột cùng, tâm lí không ổn liền ngất xỉu ngay tại chỗ
Hoàng Đức Duy
Trời ơi?! Chồng ơi!!! Người đâu?! Cứu Đức Vua đi!
Quốc Vương nhanh chóng được đưa đi gặp đốc tờ để chữa trị, nhưng lại không thấy hoàng hậu đi theo, nhưng chẳng ai buồn quan tâm, họ đang dành hết sự quan tâm cho Đức Vua kính mến của họ
Ngay lúc đó, tại căn phòng bí mật của em
Hoàng Đức Duy
Gương kia ngự ở trên tường
Thế gian ai đẹp được dường như ta?
"Xưa kia chàng đẹp nhất trần,
Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn
Nàng ta ở tít núi non,
Tại nhà của bảy chú lùn xa xa"
Hoàng Đức Duy
Chướng tai thật đấy..
Quạ Đen
/Hóa thành hình người/ Dạ, có thần!
Hoàng Đức Duy
Đi tìm nhà của bảy chú lùn đi, rồi dẫn ta đi
Quạ Đen
/Hóa thành quạ+bay đi mất/ Vâng!
Đức Duy nhìn theo quạ, rồi không nói gì, lặng lẽ đi vào trong chế tác thứ gì đó
Bạch Tuyết
/Đang quét nhà/ Hmm~ Hm~
Chú Lùn
1: /Gõ cửa/ Bạch Tuyết! Bọn ta về rồi đây! Hãy mở cửa!
Bạch Tuyết
/Chạy ra mở cửa/ Mừng các chú đã về!!
Bạch Tuyết
Cơm nước tôi đã chuẩn bị xong! Vào dùng bữa nào!
Chú Lùn
2: Khà khà! Cảm ơn nhiều nhé!
Tối hôm qua khi đang trong rừng, Bạch Tuyết đã tình cờ trông thấy ngôi nhà nhỏ nhắn của các chú lùn, để đảm bảo tính mạng, cô đã tự ý đẩy cửa bước vào và ngủ trên những chiếc giường nhỏ bé của họ và được họ phát hiện
Bảy chú lùn cảm thấy thương xót cho số phận của Bạch Tuyết nên đã đồng ý cho cô ở lại nhà của họ để dọn dẹp và nấu nướng khi họ đi đào vàng
Họ và cô đã quen nhau từ đó
#2: Bạch Tuyết và bảy chú lùn: Cốt truyện bị lỗi (2)
⚠️CẢNH BÁO: CÓ YẾU TỐ KHIẾN ĐỘC GIẢ KHÓ CHỊU⚠️
Ở trên chiếc bàn dài và thấp bé, các món sơn hào hải vị được bày lên, tất cả thứ đó đều do một tay Bạch Tuyết làm nên
Các chú lùn vui vẻ dùng bữa, vừa ăn vừa nói, không khí vô cùng sôi nổi
Chú Lùn
4: Chà! Cô quả thực rất có tay nghề đó, công chúa ạ!
Chú Lùn
5: Làm thức ăn ngon thế này mà không làm đầu bếp cũng hơi phí đó!
Bạch Tuyết
Hì hì! Các chú cứ nói quá, nhìn các chú ăn ngon là tôi vui rồi!
Chú Lùn
6: À đúng rồi! Có thể hoàng hậu độc ác đó có thể tìm ra cô ở đây đó! Nên cẩn thận nha!
Bạch Tuyết
Vâng! Tôi biết rồi!
Chú Lùn
7: Không được mở cửa cho người lạ nghe chưa?
Không khí hạnh phúc trong căn nhà gỗ nhỏ ấy chẳng biết sẽ kéo dài được bao lâu, vì ở một lỗ hổng nhỏ của căn nhà, có một đôi mắt đen ngòm của một con quạ đen đang nhìn vào bên trong
Được một lúc, con quạ vỗ cánh bay đi, ghi nhớ tất cả trong đầu
Tiếng đập cánh vang ra từ cửa chính, báo hiệu trợ thủ đắc lực đã về
Quạ Đen
/Hóa thành hình người/ Tâu hoàng hậu!
Hoàng Đức Duy
/Lắc lắc lọ thuốc/ Nói đi
Quạ Đen
Thần đã xác định được vị trí của căn nhà của bảy chú lùn, thần cũng thấy công chúa Bạch Tuyết bên trong đó!
Hoàng Đức Duy
Được rồi! Ta rất hài lòng!
Hoàng Đức Duy
/Chỉ miếng thịt sống ở trên bàn/ Phần thưởng của ngươi!
Một làn khói tỏa ra từ phía hoàng hậu kế
Trên tay của em, đang cầm một lọ thuốc màu xanh lá, có vẻ là độc dược em mới vừa chế tác thành công
Hoàng Đức Duy
Độc dược, hoặc gọi là bùa mê thuốc lú cũng được
Quạ Đen
Để hại công chúa ạ?
Hoàng Đức Duy
Hại cả cái nhà đó chứ không riêng gì công chúa~
Hoàng Đức Duy
Thuốc này rất đặc biệt, chỉ cần uống một ngụm, là tâm lí sẽ tuân theo người cho họ uống, bất phản kháng
Hoàng Đức Duy
Ăn cho xong đi, rồi ngươi dẫn ta đi!
Quạ Đen
"Đúng là phù thủy mà.."
Lại thêm một thông tin chấn động nữa, hoàng hậu kế Đức Duy là một phù thủy dùng vỏ bọc xinh đẹp và tài năng để qua mắt người khác
Sau khi Quạ Đen dùng bữa xong xuôi, Đức Duy liền cho cậu uống một ngụm thuốc nhỏ, ngay lập tức, từ một con quạ đen nhỏ xíu bỗng biến thành một con rồng đen có hơi thở khói lửa
Quạ Đen
/Cúi rạp người xuống/ Mời hoàng hậu!
Hoàng Đức Duy
/Cưỡi lên lưng rồng đen/ Bay đi!
Cánh rồng rất rộng lớn, chỉ cần sải cánh là có thể bao phủ cả một vùng trời
Ngồi trên lưng rồng đen, Đức Duy không khỏi nghĩ đến viễn cảnh Bạch Tuyết bị hại chết
Mặt trời cũng nhanh chóng xuống núi, màn đêm lại nuốt chửng những tia nắng ấm áp, nhường chỗ lại cho bóng tối và bầu trời đầy sao khi về đêm
Trời đêm hôm nay thật đẹp, nhưng liệu nó có còn đẹp khi một sinh linh xinh đẹp sắp sửa bị hành hình?
Bạch Tuyết
/Đi đi lại lại trong nhà/ Rõ ràng các chú nói với mình là sẽ về sớm mà..Sao lại trễ như này rồi mà chưa thấy người?
Bạch Tuyết
/Thở dài/ Haizz
Cô đang miên man suy nghĩ, cánh cửa bỗng có tiếng động
Tiếng gõ cửa chầm chậm, rất khác thường
Bạch Tuyết
//Lưỡng lự// "Khoan đã..lỡ như không phải là bảy chú lùn thì sao?"
Bạch Tuyết
"Thôi kệ, ngoài các chú ấy ra còn ai nữa?"
Cánh cửa gỗ mở ra chầm chậm, tiếng kẻo kẹt thật khiến người khác phải run sợ
Thời khắc cánh cửa được mở toang ra, Bạch Tuyết mới tá hỏa liền vội vàng đóng cửa lại
Người bên ngoài, không phải là bảy chú lùn, cũng không phải là người
Là một sinh vật lực lưỡng, cả người đen ngòm, có vài chỗ còn dính chất lỏng màu đỏ như máu, đôi mắt trằn trọc nổi cả gân khiến người khác phải hoảng hồn, dị nhất vẫn là đôi cánh rách rưới mọc ở phần vai - Chính là Rồng Đen (Quạ Đen) khi biến hóa thành người
Bạch Tuyết
/Cố gắng đóng cửa lại/
Nhưng với sức của một cô công chúa nhỏ bé, làm gì có thể đọ với sức của một sinh vật dị dạng?
Cánh cửa nhanh chóng vỡ tan, mảnh gỗ văng ra khắp nơi, đâm cả vào người Bạch Tuyết đáng thương
Bạch Tuyết
/Bị mảnh gỗ đâm vào bụng/ Áaaa!!!
Máu tươi bắn ra, ướt đỏ thẫm cả một góc váy của Bạch Tuyết
Tiếng hét thất thanh vang lên, làm rung chuyển cả căn nhà gỗ, nhưng không thể ngăn được ý đồ của sinh vật kinh khủng kia
Rồng Đen từng bước tiến gần công chúa, tóm lấy cô mà lôi xềnh xệch dưới sàn, sau đó đặt cô lên mặt bàn ăn dài, dùng dây thép gai cố định tay chân của cô
Bạch Tuyết
/Vùng vẫy/ Ngươi biến đi!!
Quạ Đen
Ai làm gì mi cơ chứ? Đợi một lát nữa, chủ nhân của tôi tới, lúc đó thì hãy hét cho lớn vào!
Không để nhân vật chính chờ lâu, hoàng hậu kế cũng nhanh chóng xuất hiện cùng với bảy chú lùn
Chú Lùn
/Bước vào bên trong nhà/
Hoàng Đức Duy
/Đi ngay phía sau/ Xin chào, con gái của ta~
Bạch Tuyết
Cha?! Tại sao cha lại làm như thế?! Con có tội tình gì cơ chứ?!
Hoàng Đức Duy
Đơn giản thôi, vì ngươi xinh đẹp hơn ta!
Hoàng Đức Duy
Ta không cho phép ai được vượt qua nhan sắc ta!!!
Bạch Tuyết
Được! Vậy hãy giết tôi đi! Để tôi được lên đoàn tụ với mẹ! Mau lên đi, đồ quái vật!
Hoàng Đức Duy
/Tặc lưỡi/ Tch! Tch! Tch!
Hoàng Đức Duy
Làm gì có cái chết nào yên bình cơ chứ?
Hoàng Đức Duy
Nếu để ngươi chết trong yên bình, thì ta mang các bạn của ngươi về làm gì?
Bạch Tuyết
Cầu xin ông!!! Đừng làm hại họ! Làm ơn đấy!
Hoàng Đức Duy
Không, không! Ta không làm hại bọn chúng, ta để bọn chúng làm hại ngươi!
Bạch Tuyết
/Cười thách thức/ Hahhaha! Bọn họ quý tôi rất nhiều! Sao có thể nghe lời ông cơ chứ?!
Hoàng Đức Duy
Không nghe lời thì dùng thuốc, ngươi đẹp nhưng mà hơi ngu ngốc đấy!
Bạch Tuyết
/Trợn mắt/ Cái gì?!
Hoàng Đức Duy
Tận hưởng đi~ Cuộc chơi còn dài, con gái ạ!
Bạch Tuyết
KHÔNG!! KHÔNG! KHÔNGG!!!!!!!
Ngay khoảnh khắc ấy, hoàng hậu Đức Duy ra lệnh cho các chú lùn đã bị bỏ thuốc lao lên cưỡng hiếp Bạch Tuyết
Bị phù thủy bỏ thuốc thì sao mà chống trả được chứ?
Nhìn Bạch Tuyết - đứa con gái mà mình từng yêu thương bị làm nhục, Đức Duy không nói gì, chỉ nhìn rồi nở một nụ cười tàn ác, một nụ cười thỏa mãn
Cuối cùng, sau khi bị những người mình tin tưởng, thay phiên nhau chà đạp và vấy bẩn lên cơ thể mình, Bạch Tuyết trút hơi thở cuối cùng trong đau đớn vì băng huyết
Một cuộc đời của một thiếu nữ nhan sắc tuyệt trần cứ thế chấm dứt trong sự dơ bẩn và kinh tởm do chính người cha kế của mình gây ra
Lòng đố kỵ - Con dao sắc bén nhất để giết chết một người
Chứng kiến khung cảnh bẩn thỉu do mình tạo ra gần đi đến hồi kết, Đức Duy chán nản dẫn theo thuộc hạ Rồng Đen ra ngoài, sau đó châm lửa đốt cháy cả căn nhà gỗ, phía bên trong còn những chú lùn vẫn còn sống đang đưa đẩy một cái xác chết
Ngọn lửa đỏ rực bùng lên, bao trùm lấy cả căn nhà và tất cả vườn tược, nuốt chửng hết những kỉ niệm, những hạnh phúc ngắn ngủi đẹp nhất giữa Bạch Tuyết và bảy chú lùn
Giờ đây chỉ còn một đống đổ nát, tất cả đã hóa thành tro tàn
Đức Duy chỉ khẽ liếc nhìn một cái, rồi quay lưng rời đi cùng với Rồng Đen, cả hai cùng biến mất vào trong đêm tối
Họ không biết rằng, có người đã trốn ở một góc và chứng kiến tất cả sự việc
Là Hoàng tử từ vương quốc Solaria - Vương quốc được Quốc Vương nhờ viện trợ
Chàng cùng binh lính băng rừng để đến lâu đài của Quốc Vương để trao đổi, nhưng đi được nửa đường chàng lại bị lạc mất đội quân của mình nên đành tự tìm đường và đã trông thấy căn nhà của bảy chú lùn rồi sau đó thấy Bạch Tuyết bên trong
Chàng đã yêu cô từ ánh mắt đầu tiên, khi cô đang thấp thỏm chờ đợi các chú lùn về thì chàng đã ở đó say mê ngắm nhìn từ cửa sổ và sau đó chứng kiến được cả một tội ác của Hoàng Đức Duy
Hoàng tử đã rất sốc, đồng thời cực kì căm hận Đức Duy vì đã làm điều sai trái với người chàng yêu, nên đã quyết tâm phi nước đại đi tìm lâu đài của Quốc Vương để tâu với ông về cái chết của Bạch Tuyết - người con gái chàng yêu
Chắc vì thần tiên mách bảo, chàng đã tìm được đường đến lâu đài
Quốc Vương bệnh nặng cũng đã được chữa khỏi, đang ôm vợ ngồi trên ngai vàng
Hoàng Đức Duy
/Đang ngồi trong lòng Quốc Vương/ Ngài à, có người đến kìa
Quốc Vương (Cha Bạch Tuyết)
Ta thấy rồi, vợ của ta!
Bốn mắt nhìn nhau, Hoàng Tử gần như sắp chết vì sốc khi trông thấy kẻ đã làm hại người anh yêu đang thân mật cùng vị Đức Vua trên ngai vàng
Hoàng Tử
/Chỉ Đức Duy/ Ng- ngươi?!
Hoàng Đức Duy
Ta và anh có quen nhau sao?
Hoàng Tử
NGƯƠI CHÍNH LÀ KẺ ĐÃ GIẾT CHẾT NGƯỜI TA YÊU!!!!
Hoàng Đức Duy
"Hóa ra cũng có kẻ đã trông thấy tội ác của ta đấy"
Hoàng Đức Duy
/Rời khỏi người Quốc Vương/
Quốc Vương (Cha Bạch Tuyết)
Gì vậy thưa hoàng tử? Người nói gì vậy? Đừng ỷ vào cái danh ta nhờ vả người mà người lại được phép vu oan với vợ của ta!
Hoàng Tử
Ta không nói láo!! Ta nói sự thật! Chính mắt ta thấy, hắn ta giết hại một người con gái tên là-
???
Đám người hầu: Bạch Tuyết!
Quốc Vương (Cha Bạch Tuyết)
//Sững người// S- sao các ngươi lại biết?
???
Đám người hầu: /Chỉ em/ Gần đây, những ngày mà ngài đi vắng, vợ kế của ngài đã lên ý định hãm hại con gái của ngài! Chính tai chúng thần nghe được từ miệng của một người thợ săn!
Quốc Vương (Cha Bạch Tuyết)
Người thợ săn đó đâu?! Ta cần nhân chứng!!
???
Đám người hầu: Xui xẻo thay, người thợ săn đấy đã cùng gia đình đi về suối vàng, chắc chắn là do hoàng hậu kế giết chết để bịt đầu mối!
Quốc Vương (Cha Bạch Tuyết)
/Cả người run lên+một tay ôm lấy ngực/ V- vợ? Có phải sự thật không, HẢ?!
Mọi chuyện vỡ lẽ, hóa ra tên thợ săn đó đã truyền thông tin cho cái đám người hầu thân cận của lâu đài để bán đứng hoàng hậu kế
Nhưng dường như tất cả đều nằm trong kế hoạch của em, Đức Duy không có một chút biểu cảm sợ hãi hay lo sợ gì cả, có lẽ đây mới là điều em muốn
Khi sự thật được hé lộ, việc kết thúc sẽ rất nhanh
Hoàng Đức Duy
❄Là ta đã giết chết công chúa đấy? Ai mượn con khốn đó lại xinh đẹp hơn ta?❄
Những lời nói trơ trẽn phát ra từ miệng Đức Duy, khiến cả đám người lặng đi, không tin nổi vào tai mình
Người tội nghiệp nhất vẫn là Quốc Vương
Quốc Vương (Cha Bạch Tuyết)
Tại sao cơ chứ?! Ta đối xử với chàng rất tốt mà! Sao lại làm như thế hả, Hoàng Đức Duy!!!?
Hoàng Đức Duy
❄Ta vào đây chỉ để lợi dụng thôi, ngươi nghĩ ta yêu ngươi thật lòng à, tội nghiệp quá cơ❄
Từng lời nói cay nghiệt chạm đến giới hạn của vị vua trẻ, ông tức giận thật rồi!
Quốc Vương (Cha Bạch Tuyết)
AAAA!!!! NẾU NHƯ NGƯƠI ĐÃ GIẾT CHẾT CON TA, THÌ TA SẼ DÙNG CÁCH THỨC ĐÓ ĐỂ XỬ TỬ NGƯƠI!!!
Quốc Vương (Cha Bạch Tuyết)
NÓI! HOÀNG HẬU KẾ ĐÃ GIẾT HẠI CON GÁI TA BẰNG CÁCH GÌ?!
Hoàng Tử
Cưỡng hiếp, thưa ngài!
Trái tim nhỏ bé của ông vỡ tan tành, một lần nữa phải run sợ trước sự đáng sợ của người vợ kế - người mà ông đã từng tin tưởng
Quốc Vương (Cha Bạch Tuyết)
THẾ THÌ!!! NGƯỜI ĐÂU?! NHỐT HOÀNG HẬU KẾ VÀO NGỤC, TRIỆU TẬP HẾT TẤT CẢ CÁC NGƯỜI NAM NHÂN TRÊN 18 TUỔI CỦA CẢ VƯƠNG QUỐC VÀO CƯỠNG CHẾT HOÀNG HẬU KẾ CHO TA!!!
Quốc Vương (Cha Bạch Tuyết)
CÀNG NHIỀU CÀNG TỐT! AI CƯỠNG HIẾP HẮN NHIỀU NHẤT SẼ THƯỞNG 100 CÂY VÀNG!
Nghe được lệnh của nhà vua, tất cả các binh lính chạy đến tóm Đức Duy lại, định bụng khi đưa xuống ngục sẽ chơi em đến hơi thở cuối cùng
Hoàng Tử
/Vẻ mặt hả hê/ Còn gì để trăn trối không, con rắn đực?
Hoàng Đức Duy
/Liếc/ Đức Vua này, ta có điều này muốn nói
Quốc Vương (Cha Bạch Tuyết)
Nói mau lên!!!
Hoàng Đức Duy
Hoàng hậu trước đó chết không phải do tự nhiên, mà là ta đã giết chết đấy!
Hoàng Đức Duy
/Nở một nụ cười độc ác/ Sao? Bất ngờ lắm đúng không?
Một lần nữa, Quốc Vương không giữ được sự bình tĩnh, định giơ tay định tát em một cái
Cánh cửa lâu đài bỗng nhiên đổ sập xuống, gây ra một tiếng động lớn hơn bao giờ hết
Rất nhiều người to cao mặc áo giáp sắt che kín người lao vào sảnh lâu đài, rồi cùm tay chân nhà vua và tất cả mọi người có mặt ở đó lại, ngoại trừ em, sau đó tràn vào bên trong lâu đài bắt giữ những người còn lại
Khói đạn bay tứ tung ở ngoài lâu đài, máu và nước mắt cứ thi nhau đổ xuống
Quân lính Eldrador - Một nước đế quốc cực kì hùng mạnh, và là vương quốc đã tuyên chiến với vương quốc của Quốc Vương, tới rồi! Bọn họ tấn công rồi!
Sau một màn thể hiện tanh tưởi mùi máu, vua của vương quốc Eldrador cũng xuất hiện ở sảnh lâu đài
???
Binh lính Eldrador: Còn không mau quỳ xuống! Nhà vua của bọn tao đến rồi kìa!
Quốc Vương, Hoàng Tử và tất cả người lúc nãy có mặt để chất vấn hoàng hậu kế đều ngay lập tức quỳ xuống, áp sát xuống mặt sàn
Trước mắt bọn họ, là vua của Eldrador - hắn cao to, vai rộng, da trắng, mái tóc nâu được vuốt gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sắc bén và đáng sợ, người khoác long bào đính đá quý, trông hắn vừa đáng sợ vừa toát ra vẻ quyền quý
Không một ai có mặt ở đó dám thở mạnh, kể cả binh lính Eldrador, ngoại trừ Hoàng Đức Duy
Em không sợ, chỉ buông một câu, liền khiến Quốc Vương và những người trước đó chất vấn em chết lặng
Hoàng Đức Duy
Đức Vua của em, em đây~
Nguyễn Quang Anh
/Nhướng mày/ Đi quậy phá vui không, vợ của ta?
Hoàng Đức Duy
/Chạy đến gần hắn+câu cổ/ Dạ vui chứ ạ! Em nhớ ngài lắm~
Nguyễn Quang Anh
/Nhấc bỗng em lên/
Tất cả người ở đó, ngoại trừ binh lính của hắn ra thì ai cũng sốc, sốc tận óc
Hóa ra, nam nhân xinh đẹp này, lại là vợ của vua Eldrador
Nguyễn Quang Anh
Đốt tờ giấy đăng kí kết hôn chưa? Chưa là ta chơi em đấy, hoàng hậu bé nhỏ~
Hoàng Đức Duy
Dạ rồi! Em cho lợn ăn tro tờ giấy đó rồi! Ngài đừng lo~
Nguyễn Quang Anh
Xong rồi nhé, về nhà với ta, ta phải dạy dỗ em lại mới được~
Nguyễn Quang Anh
/Vác em trên vai/
Hoàng Đức Duy
Giết hết người của cái vương quốc này đi! Không sót một ai!
???
Binh lính Eldrador: Dạ!
Hoàng Đức Duy
Rồng Đen, hãy bay về lâu đài trước đi nha!
Hoàng Đức Duy
Tạm biệt nhé, một lũ ngu ngốc!!
Nguyễn Quang Anh
Sao lại đến đây làm gì?
Hoàng Đức Duy
Em muốn kiếm thêm đất cho ngài và kiếm thêm một chút tiền tiêu vặt cho em!
Nguyễn Quang Anh
Đất đai của ta thì rộng bao la, dùng cả đời cũng không hết
Nguyễn Quang Anh
Còn tiền tiêu vặt của em thì hôm trước ta cho em cả một kho kim cương đá quý, không vừa ý em à?
Hoàng Đức Duy
Không phải~ Em thích tự kiếm ra hơn!
Nguyễn Quang Anh
Sao cũng được!
Nguyễn Quang Anh
Mốt muốn gì thì nói, đừng có rời bỏ ta đột ngột như thế, ta nhớ em lắm đấy, em biết không?
Hoàng Đức Duy
Ngài có thiếp mà? Hôm trước em mua cho ngài cả một khu lầu xanh luôn đó! Không dùng à?
Nguyễn Quang Anh
Mấy con tiện nhân đó không ngon và sạch như em, ta chỉ muốn em thôi~
Hoàng Đức Duy
Ưm~ Chỉ khéo nịnh, được rồi, em sẽ không bỏ ngài nữa, khi nào em đi em sẽ nói với ngài nhé?
Chẳng biết số phận của những người còn lại như thế nào, chỉ biết vương quốc có cô công chúa xinh đẹp tuyệt trần mang tên Bạch Tuyết đã trở thành một phần lãnh thổ của vương quốc Eldrador và vương quốc Solaria cũng chung số phận
Một cặp trời sinh - Đức Vua Nguyễn Quang Anh và Hoàng Hậu Hoàng Đức Duy
Máu lạnh như nhau, tàn ác như nhau, mưu mô như nhau
Và nhan sắc tuyệt vời như nhau
#3: Bạn thuở nhỏ
⚠️CẢNH BÁO: CÓ 🔞, KHÔNG THÍC THÌ OUT⚠️
Hôm nay là một ngày cực kì tồi tệ của cậu nhóc thư sinh Hoàng Đức Duy - Em bị người em thương trêu đùa tình cảm
Trời đổ cơn mưa đầu mùa, lạnh và lớn, làm cả người em ướt sũng vì quên mang theo ô
Nhưng bấy nhiêu đó làm sao bằng với nỗi đau trong tim em?
_Tại phòng chung cư của Đức Duy_
Khi đã tắm rửa xong xuôi, em nấu đại một tô mì gói, ngồi cố nuốt từng sợi mì khô
Ăn xong, Đức Duy đặt đại cái tô vào bồn, chẳng màng đến chuyện rửa nó mà lao thẳng vào phòng ngủ
Vừa mở cửa phòng ngủ, em ngồi sụp xuống đất, sống mũi cay cay lên, mắt bắt đầu hoe đỏ, nước mắt em rơi rồi
Từng giọt nước ấm nóng rơi xuống, tưới ướt cả gò má hồng hào, kèm theo đó là vài tiếng nấc nghẹn đầy tủi thân
Đức Duy khóc - Không phải vì cái gã trai đểu cáng đã chà đạp lên trái tim nhỏ bé của em hay vì một tình yêu dang dở, mà là khóc vì em tiếc
Đức Duy tiếc những thời gian mình bỏ ra và hy sinh cho người đó, tiếc những lần em vì họ mà buông bỏ những cơ hội hiếm có trong cuộc đời, tiếc vì tình cảm em đã trao nhầm cho một kẻ tồi, tiếc vì em đã lãng phí một phần tuổi thanh xuân của mình
Nhưng một phần rất nhỏ trong Đức Duy cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi và buông bỏ được một tình yêu không đáng có
Trong lúc suy tình, có một câu hỏi cứ xuất hiện mãi trong đầu em, làm em chẳng biết nghĩ ra câu trả lời như thế nào
"Mình đối với mọi người rất tốt, không hề tạo ra bất cứ mâu thuẫn nào, tại sao họ lại làm như thế với mình cơ chứ? Mình làm gì sai ư?"
Hoàng Đức Duy là sinh viên trẻ tuổi đầy tài năng của trường đại học B, em nhỏ nhắn và xinh xắn, tính cách dễ mến, cử chỉ lễ phép và tài ăn nói cũng rất khéo và siêu dễ thương, đó là điều khiến các đàn anh đàn chị khóa trên ngưỡng mộ em, và cũng là điều thu hút những tên thích chơi đùa tình cảm với những người ngoan hiền như em
Chẳng biết đã qua bao lâu, chỉ biết cả khu chung cư đã chìm vào mộng đẹp
Chẳng còn nhiều tiếng động hay tiếng người nhiều như lúc nãy, trời đã về khuya, rất khuya
Đức Duy ngồi tựa vào thành giường, tay ôm chặt chú rái cá bông nhỏ trong lòng như tìm kiếm sự an ủi, mắt vẫn còn ngấn nước và màu đỏ đã dịu đi bớt, cổ họng khô khốc, muốn khóc nữa cũng chẳng được
Nước mắt không còn tuôn như chưa chắc nỗi buồn đã mất, em bây giờ giống như vậy
Tay em lần mò tìm kiếm chiếc điện thoại xung quanh, mỗi khi nỗi buồn của em vượt quá cái ngưỡng mà khóc đến mức không thể khóc được nữa mà vẫn còn buồn, thì chiếc điện thoại này sẽ là giải pháp cuối cùng và là giải pháp hiệu quả nhất
Đức Duy bấm bấm điện thoại để màn hình sáng lên, nhưng chả hiểu sao cứ tối om mà mãi chẳng sáng lên được
Hoàng Đức Duy
"Sao vậy nhỉ? Hết pin à? Mình nhớ trước đó có sạc mà"
Loay hoay một lúc, Đức Duy mới ngộ ra rằng em chưa mở nút nguồn, bảo sao mà nãy giờ không mở được điện thoại
Ở trường đương nhiên là phải tắt nguồn điện thoại để tránh chuông reo làm ảnh hưởng đến nội dung bài giảng, đặc biệt là ở trong giảng đường, Đức Duy cũng không phải ngoại lệ
Em tắt nguồn và lúc về nhà thì cũng chẳng nhớ mở lên
Được một lúc, màn hình điện thoại sáng lên báo hiệu việc đã được "hồi sinh"
Như thường lệ, Đức Duy vào check tin nhắn thì mới tá hỏa
99+ tin nhắn chưa đọc, 68 cuộc gọi đã bị nhỡ
Là từ bạn thân từ thuở nhỏ của em - Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
"Gửi đều đặn từ 20h tới giờ luôn.."
Hoàng Đức Duy
/Bất giác mỉm cười/ "Lo cho mình tới vậy à?"
Hoàng Đức Duy
/Bấm nút gọi cho anh/ "Mong gọi giờ này cậu không phiền"
Cuộc gọi vừa mới kết nối được với máy bên kia, chưa đầy 2s sau đã nhấc máy
Nguyễn Quang Anh
📞Aloo!!! Ơn trời!! Mày đây rồi, cục vàng của tao ơi!!!📞
Hoàng Đức Duy
📞Aidaa!! Quang Anh hét muốn banh màng nhĩ của tớ luôn rồi..📞
Nguyễn Quang Anh
📞Quang Anh xin lỗi!!📞
Nguyễn Quang Anh
📞Ăn gì chưa? Tao mua cho! Thèm ăn gì không? Tao đặt! Chán không? Tao ship đồ chơi qua cho chơi! 📞
Hoàng Đức Duy
📞Không cần đâu, Quang Anh tốt với tớ quá, tớ cảm ơn!📞
Hoàng Đức Duy
"Hóa ra trong 7 tỉ người kia, vẫn có người lo lắng cho mình còn hơn bản thân họ..."
Nguyễn Quang Anh
📞Sao giọng mày khàn khàn vậy?📞
Hoàng Đức Duy
📞Ờm..ai biết📞
Nguyễn Quang Anh
📞Chuyển qua call video coi!! Tao muốn thấy mặt mày!📞
Cuộc gọi thoại nhanh chóng chuyển sang gọi video theo như ý của Quang Anh
Vừa mới nhìn thấy Đức Duy, lông mày Quang Anh lập tức skinship với nhau
Hoàng Đức Duy
📞S- sao vậy? Sao cậu nhăn nhó vậy?📞
Nguyễn Quang Anh
📞Mày làm cái giống ôn gì mà mắt đỏ hoe thế kia??📞
Nguyễn Quang Anh
📞Bị đau mắt đỏ à??📞
Hoàng Đức Duy
📞Ưm..không phải! Tớ buồn vì một số chuyện lặt vặt thôi ý mà..📞
Nguyễn Quang Anh
📞Chuyện lặt vặt? Tao nghe nói lúc chiều nay có cặp đôi chia tay nhau, tại do ông kia chơi đùa tình cảm nhóc con kia, đừng nói là mày đấy nhé?📞
Hoàng Đức Duy
📞Là t- tớ đó..📞
Nguyễn Quang Anh
📞Thật á??!📞
Hai người im lặng một chút, khoảng lặng xuất hiện bất chợt
Nguyễn Quang Anh
📞Có vẻ là mày buồn, cần người qua tâm sự không?📞
Hoàng Đức Duy
📞Ch- chắc là có, Quang Anh qua với tớ à?📞
Nguyễn Quang Anh
📞Chứ chẳng lẽ tao hỏi câu đó chơi chơi?📞
Nguyễn Quang Anh
📞Đợi tao 5p30s!!📞
Quang Anh vẫn luôn nóng vội như vậy, vẫn luôn lo lắng và yêu chiều với Đức Duy nhiều như vậy, nên đối với em, anh là người bạn thân tuyệt nhất quả đất này
Nguyễn Quang Anh - Thủ khoa đầu vào của trường đại học B, học lực đáng nể, thành tích thể thao khỏi bàn, ngoại hình điển trai và thu hút, được mệnh danh là hotboy đa tài trong trường
Chuông cửa vang lên, Đức Duy lê cái thân xác héo úa ra mở cửa
Cánh cửa mở ra, là Quang Anh trong bộ quần áo mặc vội, đang đứng đó, thở hổn hển
Nhìn thấy Đức Duy dường như đã khóc tới mức tàn tạ, Quang Anh thở dài ngao ngán, một tay đẩy nhẹ em vào trong nhà, tay còn lại thì đóng cửa lại
Nhà Đức Duy nhưng Quang Anh thuộc hết từ đường đi, vị trí phòng cho đến từng món nội thất trong nhà, điều đó cũng đủ để biết anh hay sang nhà em nhiều tới mức nào
Đức Duy dẫn Quang Anh vào phòng khách, mở đèn đóm lên rồi ngồi xuống sofa
Nguyễn Quang Anh
/Đưa một ly trà sữa cho em/ Nè, hốc đi, vị truyền thống, ít trà nhiều sữa, 70% trân châu, 60% đường, ít đá
Hoàng Đức Duy
/Nhận+cười xinh/ Chỉ có Quang Anh là hiểu tớ nhất thôi, cảm ơn nhiều nhaa!!
Nguyễn Quang Anh
/Tựa lưng vào thành ghế+bấm điện thoại/
Hoàng Đức Duy
/Ánh mắt dò xét/ Quang Anh, cậu bỏ thuốc lá chưa đó?
Nguyễn Quang Anh
Có lẽ vẫn chưa, nhưng có tiến bộ rồi, khi nào stress tao mới hút
Hoàng Đức Duy
Cố bỏ đi, đồ mồm bát hương!
Nguyễn Quang Anh
Nghe rồi, đồ miệng thơm mùi sữa!
Hoàng Đức Duy
Phải bỏ cái thói hư thúi đó nghe chưa?! Chừng nào thèm quá thì kêu tớ, để tớ đi mua một bịch kẹo que về cho cậu hút thay thuốc lá, đỡ độc hại mà còn ngon
Nguyễn Quang Anh
Mày suốt ngày cứ kẹo kẹo rồi tới bánh bánh, tao mệt lắm đấy, Đức Duy!
Được một lúc, Đức Duy liền đi vứt vỏ ly trà sữa vì đã xử sạch sẽ
Quang Anh nhìn theo Đức Duy, giờ mới để ý, chủ nhà mặc bộ đồ bạo ghê
Style của Đức Duy rất khác biệt khi trên trường và khi ở nhà MỘT MÌNH, trên trường thì kín cổng cao tường, che chắn mọi điểm, còn ở nhà thì ngược lại, nếu như bạn đủ thân với ẻm hoặc bạn là Quang Anh thì mới được chứng kiến cảnh đó
Đức Duy đêm nay mặc áo sweater oversize màu đen rộng thùng thình, che cả phần 🍑 và tay áo dài hơn cái tay của ẻm, đi kèm theo đó là quần con vịt vàng ngắn qua đùi, nhìn như kiểu giấu quần í
Em mặc style basic, không phụ kiện, không biến hóa từa lưa, nhưng điều đó lại vô tình làm cho Quang Anh cuốn không thoát ra được
Có một chi tiết mà có lẽ bạn nghĩ là bình thường nhưng lại không phải vậy
Làm gì có người bạn nào mà khuya lơ khuya lắt qua nhà của nhau, còn rất hiểu rõ và nắm bắt được điều đối phương muốn hoặc cần, chỉ có bạn tình hoặc bạn đời mới có thể chiều nhau tới mức đó thôi
Họ chưa phải là của nhau, nhưng trong hai người, đã có một người phải lòng đối phương từ rất lâu và bây giờ vẫn còn nặng tình, chỉ tiếc đó là tình cảm một chiều, chỉ xuất phát từ một người, còn người kia thì chưa xác định rõ
Và cái con người một mình ôm tình đó là Quang Anh, anh đã thích Đức Duy từ lâu lắm rồi, chỉ tại anh đến chậm nên em mới thuộc về người khác
Bây giờ em mới kết thúc đoạn tình cảm đó xong, tâm trạng đang khó tả và khó điều chỉnh được cảm xúc, hơn hết rất dễ rung động trong hoàn cảnh này, chẳng phải đây là cơ hội độc nhất vô nhị của anh hay sao?
Nguyễn Quang Anh
"Có lẽ nên xả ra thôi, mình đã ôm khư khư cái tình yêu này gần một thập kỉ rồi"
Nguyễn Quang Anh
/Đi vào bếp/
Hoàng Đức Duy
/Đang rửa tay/ "Hôm nay rủ Quang Anh chơi tiệc ngủ mới được, tâm sự với cậu ấy mình sẽ hết buồn nhanh hơn!"
Từ phía sau lưng Đức Duy, đã sớm xuất hiện một bóng người cao lớn đứng ở đó
Khỏi cần nói cũng biết là ai
Chắc đêm nay con cừu bông kia không thoát nổi móng vuốt của một con sói khát tình rồi
Có hai bàn tay vươn tới, đặt lên cạnh bếp và song song với eo của em, như muốn giam em lại vậy
Chưa nói hết câu, cái người bí ẩn kia đã hôn lên gáy em một cái
Em bất ngờ, đồng thời giật thót một cái, vì đó là điểm nhạy cảm của em
Em nghiêng đầu, cố gắng nhìn người phía sau, nhưng vô ích
Bỗng, Đức Duy bị một lực kéo xoay người lại, rồi bị bế ngồi lên thành bếp, mặt đối mặt với người bí ẩn kia
Hoàng Đức Duy
Quang Anh? Sao vậy?
Giọng em vang lên, có một chút bất ngờ xen lẫn run nhẹ
Bàn tay em vô thức đặt trên vai anh như một điểm tựa
Chưa nghe được câu trả lời, Đức Duy đã bị kéo vào nụ hôn bất ngờ
Miệng nhỏ bị tách ra, rồi môi lưỡi của đối phương tiến vào, quấn quít không rời
Do là lần đầu của Đức Duy, chưa có kinh nghiệm nên bị hụt hơi
Hơi thở như bị bóp ngạt, bàn tay dùng lực đẩy vai anh ra
Nguyễn Quang Anh
/Nhả/ Bộ tên kia không dạy mày cách hôn sao? Hôn dở tệ
Nguyễn Quang Anh
"Nhưng mà môi cũng ngọt"
Giữa hai người kéo ra một sợi chỉ bạc
Em đơ ra, vẻ mặt không giấu nổi sự lúng túng và hoang mang
Một nụ hôn không sâu, nhưng cũng đủ để biết nó dùng để nhắc nhở
Nguyễn Quang Anh
Nói nhiều quá đấy
Hoàng Đức Duy
S- sao cậu lại h- hôn tớ chứ???!
Hoàng Đức Duy
Bảo cậu qua an ủi chứ đâu phải để c- cưỡng hôn tớ đâu!!!!!
Một câu nói ngỗ nghịch, như thách thức đối phương tuôn ra từ miệng anh
Miệng thì nói lời chanh chua, nhưng đôi tay múp míp bên dưới vẫn ghì chặt eo nhỏ của em
Nguyễn Quang Anh
Tao thích mày từ lâu lắm rồi, đếch phải thích nữa, tao yêu mày
Quang Anh vừa nói vừa dụi mặt vào hõm cổ của Đức Duy, như một chú mèo đang tìm hơi ấm
Một cảm giác ngứa ngáy trào đến, nhưng nó không là gì đối với sự bối rối và khó tin trong lòng Đức Duy bấy giờ
Hoàng Đức Duy
/Giọng có chút run/ Cậu thích tớ á?
Nguyễn Quang Anh
Đéo, tao yêu mày
Nguyễn Quang Anh
Cơ mà mày lại không nhận ra tình cảm của tao, đúng là cái đồ mất não
Nguyễn Quang Anh
Lại đi dấn thân vào thằng cha đểu cáng kia, rồi bây giờ mới lụy lên lụy xuống, tao xót chết mất cừu nhỏ ơi..
Giọng nói anh nhỏ nhẹ, như thầm oán trách em
Đức Duy thoáng nghệt mặt ra, bởi em chỉ nghĩ họ chỉ dừng lại ở mức tình bạn, chứ không đến mức yêu thầm đến vậy
Bản thân em cũng đã từng thầm mến anh, nhưng em không dám nghĩ sâu xa vì em biết mình sẽ không bao giờ có cơ hội được đến bên anh với tư cách là người yêu, nên em giấu cái tình cảm ấy ở một góc nhỏ trong tim
Mặc dù có bạn tình, nhưng cái tình cảm ấy vẫn giữ nguyên trong tim em, chưa bao giờ phai và đổi thay
Nguyễn Quang Anh
/Mắng yêu/ Đồ vô tâm, mất não, tồi tệ, ngốc nghếch, khờ khạo
Hoàng Đức Duy
/Xoa nhẹ tóc Quang Anh/ Xin lỗi, đừng mắng tớ nữa..
Hoàng Đức Duy
/Lèm bèm/ Ai mượn cậu xuất sắc quá làm chi, làm tớ chẳng dám mơ tưởng đến việc được trèo cao..
Nguyễn Quang Anh
Ra là cừu nhỏ cũng từng thích tớ nhỉ?
Hoàng Đức Duy
Không phải đã từng, mà là..vẫn còn
Dứt câu, má Đức Duy đỏ hồng lên như con tôm
Quang Anh cũng thoáng bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được tâm trạng
Ngón tay anh lướt nhẹ qua gò má Đức Duy, sau đó nâng cằm em lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo đó, ánh mắt anh có gì đó khó đoán
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy đang buồn, để Quang Anh xóa sạch nỗi buồn đấy nhé?
Nguyễn Quang Anh
Một trận tình ái chẳng hạn?
Vừa nói, khóe môi Quang Anh cong lên, ánh mắt cũng đầy dục vọng và chiếm hữu
Nguyễn Quang Anh
Ngoài cái việc khóc bù lu bù loa cho qua nỗi buồn, Quang Anh sẽ cho Đức Duy biết thế nào là tuyệt nhất ở tuổi đôi mươi
Giọng anh dịu dàng đến lạ, như cuốn hút và dẫn dắt tâm trí em
Hoàng Đức Duy
/Gật nhẹ đầu/ Duy m- muốn thử..
Quang Anh nhìn Đức Duy, một ánh mắt như muốn vồ lấy em mà thưởng thức từng tấc da tấc thịt
Nguyễn Quang Anh
Là Duy chọn đấy nhé
Có lẽ đêm nay sẽ thật sôi động và cuồng nhiệt
Chẳng biết đồng hồ đã chỉ đến số mấy, nhưng những tiếng nỉ non và tiếng da thịt va chạm vẫn chưa có dấu hiệu ngừng
Từ lúc lâm trận đến giờ, cơ thể nhỏ xinh của em đã phải hứng trọn lấy bao nhiêu cái hôn, vết cắn, dấu đỏ và dấu hồng
Toàn thân Đức Duy run rẩy trên giường, tư thế nằm sấp, tay chống xuống nệm đang không ngừng cào cấu xuống chiếc chăn bông quen thuộc, miệng nhỏ không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đầy mê hoặc
Phía sau, có Quang Anh đang không ngừng dập sâu, một tay giữ eo Đức Duy, nâng mông em lên sao cho vừa tầm, vừa thúc vừa rầm rì như thú
Hoàng Đức Duy
Ư..ức!! Hah~ Ahh~ Ưm~
Phía sau đang không ngừng tấn công, khoái cảm tràn đầy cơ thể Đức Duy, em khẽ cong người, từ lưng nhìn xuống một đường hõm đẹp mắt
Nguyễn Quang Anh
Mẹ nó! Mày ăn gì ngon thế hả?
Hoàng Đức Duy
Agh~ Ư..Ưm~ Không..biết! Ahh~
Nguyễn Quang Anh
/Đánh mông em/
Bị đánh bất ngờ, em liền thít chặt cái thứ gân guốc kia, anh suýt nữa đã không kìm được mà xuất
Nguyễn Quang Anh
Hahh~ Lần đầu mà, bảo sao khít thế này~
Nguyễn Quang Anh
/Liếm môi/ Mày trong tư thế này thuận mắt thật đấy
Hoàng Đức Duy
Hức!! Ahh~ Đ- đừng nói nữa~ Mm~
Nguyễn Quang Anh
Tao không chơi nát mày đêm nay tao không phải Quang Anh
Một câu nói bâng quơ, nhưng vừa là lời nhắc nhở vừa là lời cảnh tỉnh cho em
Đêm đó anh thao nát em thật, chơi tới mức em mệt nhoài, đứng không vững, mắt lim dim, và còn ngất lịm nữa chứ
Đức Duy tỉnh dậy sau một đêm cuồng nhiệt, toàn thân nhức mỏi và ê ẩm, đau nhất là ở phần eo
Cảm thấy gì đó nặng nề trên người, em cố nhìn xung quanh
Sau lưng em, có một Quang Anh đang ngủ, một tay ôm lỏng eo em, cằm gác lên vai em, hơi thở đều đặn, trông đáng yêu cực
Hoàng Đức Duy
"Đáng yêu thì đáng yêu đó, nhưng khi làm love thì mạnh bạo quá.."
Đức Duy mỉm cười, một nụ cười tươi tắn và hạnh phúc
Cuối cùng đã tìm được bến đỗ của đời mình
Download MangaToon APP on App Store and Google Play