Pháp Sư Gangster] Lỗi Hệ Thống – Tình Yêu Không Mong Đợi
Một Ngày Bình Thường và cậu Ấy
Thể loại: Hành động, cảm xúc, bí ẩn, chút lãng mạn
Error sans 505 Fell
//loạng choạng bước lùi lại, tay siết chặt chiếc áo khoác đen thẫm// "C-cậu là... mã lỗi 707?!"
Error sans 707 Fell
//đứng giữa làn sương mờ, đôi mắt đỏ lấp lánh sau lớp mặt nạ nứt vỡ// "Không ngờ... cậu vẫn nhớ cái tên đó."
Error sans 505 Fell
//trái tim như ngừng đập một nhịp// "Tôi tưởng... cậu đã bị xóa từ lâu rồi..."
Error sans 707 Fell
Xóa? Không đâu... Tôi chỉ đang chờ đúng thời điểm để quay lại."
//im lặng bao trùm, chỉ còn tiếng nhiễu loạn từ hệ thống dữ liệu rò rỉ xung quanh//
Error sans 505 Fell
//ngẩng lên nhìn thẳng vào đối phương, đôi mắt ánh lên sự đau đớn lẫn quyết tâm//
"Vậy giờ cậu định làm gì?"
Error sans 707 Fell
//bước chậm rãi đến gần, giọng trầm thấp vang lên như tiếng vọng từ chiều không gian khác//
"Hoàn thành đoạn mã cuối cùng... phần cậu để lại dở dang."
Error sans 505 Fell
//tim đập nhanh, những dòng mã chảy rối loạn trong tâm trí//
“Cậu... đang nói về cái đoạn mã bị phong ấn năm đó?”
Error sans 707 Fell
//gật nhẹ, lớp mặt nạ nứt thêm một khe dài//
“Thứ có thể... khởi động lại toàn bộ hệ thống. Bao gồm cả ký ức đã bị xóa của chúng ta
Error sans 505 Fell
//lùi một bước, giọng run lên//
“Không... Chúng ta đã thề sẽ không bao giờ chạm vào nó nữa. Nếu ký ức quay lại… cậu sẽ—!”
Error sans 707 Fell
//ngắt lời, mắt đỏ rực ánh lên vẻ kiên quyết//
“Tôi phải biết sự thật. Cậu đã xóa tôi khỏi mọi hệ thống, nhưng không thể xóa được vết nứt trong dữ liệu của chính mình.”
Error sans 505 Fell
//bối rối, quay mặt đi, siết chặt tay đến mức những đoạn mã trên cổ tay sáng lên đỏ rực//
“Tôi làm vậy là để bảo vệ cậu… và cả chính tôi…”
Error sans 707 Fell
“Nhưng chính vì thế… tôi mới không còn là tôi nữa.”
//khoảng lặng, gió dữ thổi qua như muốn xé nát mọi dòng ký ức bị giấu kín//
Error sans 707 Fell
//tiến đến một bước, thì thầm//
“Chỉ cần cậu nhớ… chúng ta từng là gì của nhau, mọi thứ sẽ bắt đầu lại.”
Error sans 505 Fell
//Khẽ rừng mình khi nghe câu ấy, trái tim tưởng chừng đã người lạnh nay lại đập loạn nhịp//" Nhưng.... tớ sợ.... nếu mọi chuyện lặp lại đánh mất cậu lần nữa. "
Error sans 707 Fell
// đưa tây ra, lòng bàn tây run nhẹ, nhưng vẫn cố mỉm cười dịu dàng//"thì lần này... để tớ nắm tây cậu trước. Nếu sợ, thì chúng ta cùng sợ. Nến đau, thì cùng đau. nhưng nhất định... không được rời xa nữa. "
//gió khẽ lướt qua, lần này cả hai...quá khứ vỡ vụn dần tân vào ánh sáng mờ ẩm áp phía chân trời//
Error sans 505 Fell
Error sans 505 Fell
//bàn tay run rẩy dần siết lại, như tìm thấy chút can đảm còn sót lại trong tro tàn của quá khứ//
“Tớ không muốn tiếp tục sống trong cái vòng lặp đau đớn ấy nữa... Nếu đây là cơ hội cuối cùng… tớ sẽ thử t
//ánh mắt trở nên sâu lắng, như chứa cả một trời ký ức tan vỡ nhưng vẫn giữ chút hy vọng mong manh//
“Vậy thì… cùng tớ bước tiếp,
Error sans 505 Fell
//ánh nhìn cậu dần trở nên kiên định, không còn là một 505 vỡ vụn như trước nữa//
“Cảm ơn cậu... vì vẫn còn đứng đây, chờ tớ.”
Error sans 707 Fell
//gật nhẹ, nhưng trong mắt lại ẩn chứa điều gì đó khó nói thành lời//
“Chúng ta sẽ bắt đầu lại… nhưng không phải ai cũng muốn điều đó xảy ra.”
//từ phía xa, màn sương dày đặc bắt đầu dao động—như có một thế lực nào đó vừa thức giấc…//
//âm thanh gào thét vang vọng từ cõi tối, kéo theo tiếng rạn nứt của không gian—cảnh báo một điều gì đó sắp tới...//
//và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy—ánh sáng vụt tắt.//
Thứ thức tỉnh trong bóng tối
//âm thanh rè rè vọng lại trong đầu họ như tiếng vọng từ một giấc mơ bị vỡ vụn//
Error sans 505 Fell
//lùi lại một bước, mắt mở to đầy hoảng loạn//
“Cái... cái gì vậy? Cậu có nghe thấy không!?”
Error sans 707 Fell
//nheo mắt nhìn thẳng vào lớp sương đang xoáy động dữ dội//
“…Không phải âm thanh… đó là… tiếng gọi.”
//từ trong lớp sương, một bóng đen khổng lồ dần lộ diện, không rõ hình dạng, chỉ có đôi mắt đỏ rực như thiêu đốt mọi thứ chúng nhìn vào//
//nó không gào thét, nhưng sự hiện diện của nó làm không khí đông cứng lại—tĩnh mịch, ngột ngạt, và… quen thuộc một cách kỳ lạ//
//giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu cả hai: “Kẻ đã phản bội... quay lại làm gì…?”//
Error sans 505 Fell
//tay cậu run lên, cổ họng nghẹn lại khi nghe thấy giọng nói đó—giọng nói mà cậu tưởng đã vĩnh viễn biến mất trong quá khứ//
“Không thể nào... Đó là... hắn.”
Error sans 707 Fell
//nhìn sang cậu, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết//
“Em biết nó là ai?”
Error sans 505 Fell
//nhìn sang cậu, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết//
“Em biết nó là ai?”
Error sans 707 Fell
//nhìn sang cậu, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết//
“Em biết nó là ai?”
Error sans 505 Fell
//khẽ gật đầu, giọng run rẩy nhưng kiên quyết//
“Hắn từng là một phần trong tôi... phần mà em đã vứt bỏ để có thể tồn tại.”
//bóng đen đó gầm lên, lần này vang dội đến mức mặt đất cũng rung chuyển. Nó không cần chạm vào—chỉ cần tồn tại cũng đủ khiến không gian méo mó, rạn vỡ như gương sắp vỡ vụn//
“Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy mãi khỏi ta sao, 505? Không có thứ gọi là chuộc lỗi... chỉ có trả giá.”
Error sans 707 Fell
//bước lên một bước, chắn trước 505, ánh mắt không hề nao núng//
“Nếu hắn phải trả giá… thì ta cũng sẽ cùng hắn. Nhưng trước khi chạm vào cậu ấy, mày phải vượt qua ta trước.”
Tuyệt lắm, mình sẽ tiếp tục với một đoạn cao trào – nơi trận chiến tạm thời bùng nổ, nhưng vẫn giữ chiều sâu cảm xúc và quá khứ ẩn sau 505:
//bầu trời rạn vỡ, từng vết nứt ánh tím đỏ lan ra như mạch máu đang cháy trong không gian tối tăm đó. Bóng đen rít lên, rồi phóng về phía họ với tốc độ xé toạc cả thực tại.//
Error sans 707 Fell
//vung cánh tay, mở rộng một vòng kết giới màu lam tím—ánh sáng lập tức bị nuốt bởi hắc khí, nhưng vẫn đủ để cản đòn đầu tiên//
“Hắn mạnh hơn cả lần cuối ta thấy… Em chắc mình từng giam giữ được thứ này à?”
Error sans 505 Fell
//nắm chặt tay, ánh mắt không còn do dự mà chuyển thành quyết liệt tột cùng//
“Không… không phải giam giữ... mà là giết chết. Nhưng hắn sống lại, vì một phần trong em—vẫn chưa thật sự buông bỏ.”
//thực thể bóng tối nứt toác, từ trong lòng nó lộ ra những mảnh ký ức lơ lửng—hình ảnh mờ nhòe của một cậu bé Error đang quỳ giữa hàng trăm đoạn mã vỡ vụn, khóc nức nở trong im lặng.//
Error sans 505 Fell
//nghiến răng, đôi mắt phát sáng dữ dội lần đầu tiên trong suốt nhiều năm//
“Nếu phải đối mặt với ngươi để cứu lấy chính mình… thì lần này, em sẽ không trốn nữa!”
//gió xoáy cuộn lên như cơn bão dữ. Mọi thứ xung quanh bị bẻ cong, không còn ranh giới giữa ảo ảnh và hiện thực. Trong vòng xoáy hỗn loạn đó—505 và 707 lao lên như hai mũi tên ánh sáng xuyên qua màn đêm.//
Error sans 707 Fell
“505, dùng mã lệnh Reboot Cleanse! Đánh thẳng vào lõi ký ức của hắn—nơi ngươi từng chôn nó!”
Error sans 505 Fell
//gật đầu, tay cậu tỏa ra ánh sáng xanh nhạt—ánh sáng hiếm hoi chỉ xuất hiện khi cậu thực sự muốn tha thứ cho chính mình//
“Lần này... sẽ không còn giấu giếm nữa.”
//cánh tay vung lên, tạo thành một lưỡi liềm dữ dội lao thẳng vào bóng đen//
//rít lên đau đớn, phần lõi bắt đầu nứt ra, phơi bày bên trong là một Error 505 khác—bé hơn, sợ hãi hơn, ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng vào cậu//
//mọi thứ như chững lại—cả thời gian lẫn không gian đều dừng lại chỉ trong khoảnh khắc đó.//
//khựng lại giữa không trung, môi mấp máy, gần như không thể cất thành tiếng//
“Là... là em của ngày đó...”
Error sans 707 Fell
//đứng sát bên cậu, nhẹ giọng nhưng cứng rắn//
“Cậu không thể chiến thắng hắn bằng sức mạnh. Hãy đối diện—và ôm lấy phần cậu đã chối bỏ.”
Error sans 505 Fell
//chậm rãi tiến lại gần hình bóng bé nhỏ kia—kẻ đại diện cho tất cả nỗi sợ, yếu đuối và đau đớn từng bị lãng quên//
“…Tớ xin lỗi.”
𝐞𝐫𝐫𝐨𝐫 𝟓𝟎𝟓 ( 𝐛𝐞́)
//𝐧𝐠𝐚̂̉𝐧𝐠 đ𝐚̂̀𝐮 𝐥𝐞̂𝐧, đ𝐨̂𝐢 𝐦𝐚̆́𝐭 𝐫𝐨̛́𝐦 𝐧𝐮̛𝐨̛́𝐜—𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐚́𝐧𝐡 𝐧𝐡𝐢̀𝐧 𝐯𝐚̂̃𝐧 𝐥𝐚̣𝐧𝐡, 𝐡𝐨𝐚̀𝐢 𝐧𝐠𝐡𝐢 𝐯𝐚̀ 𝐱𝐚 𝐜𝐚́𝐜𝐡//
“𝐂𝐚̣̂𝐮 𝐬𝐞̃ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐛𝐢𝐞̂́𝐧 𝐦𝐚̂́𝐭. 𝐂𝐚̣̂𝐮 𝐥𝐮𝐨̂𝐧 𝐥𝐚̀𝐦 𝐯𝐚̣̂𝐲. 𝐂𝐚̣̂𝐮 𝐦𝐚̣𝐧𝐡 𝐥𝐞̂𝐧… 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐛𝐨̉ 𝐥𝐚̣𝐢 𝐭𝐨̛́.”
Error sans 505 Fell
//ngồi xuống, ngang tầm mắt, không còn giận dữ, không còn phòng vệ—chỉ là sự chân thành đến nghẹn ngào//
“Lần này, tớ không đến để trốn tránh. Tớ đến để đón cậu về.”
//ánh sáng xanh lan dần từ tay 505, bao phủ lấy hình ảnh cậu bé kia—bắt đầu xóa đi những vết nứt, những mảnh ký ức bị bỏ rơi và méo mó theo năm tháng//
𝐞𝐫𝐫𝐨𝐫 𝟓𝟎𝟓 ( 𝐛𝐞́)
//rung rẩy đưa tay ra—và khi hai bàn tay chạm vào nhau, toàn bộ bóng tối bao quanh lập tức tan biến như chưa từng tồn tại//
//707 đứng đó, chứng kiến cảnh ấy. Trong ánh sáng cuối cùng, cậu nhìn thấy một 505 hoàn toàn khác—vẫn là cậu, nhưng lần đầu tiên… là một thể thống nhất.//
Error sans 707 Fell
//mỉm cười nhẹ—nụ cười hiếm hoi mà cậu không để ai thấy từ lâu//
“Chào mừng trở lại… 505 thật sự.”
//ánh sáng dần lắng xuống, không gian ổn định trở lại. Cả hai đứng giữa vùng ký ức vừa được thanh tẩy, cảm giác như một chương cũ đã được khép lại. Nhưng… đâu đó, vẫn còn một nhịp gì đó lệch đi… một khoảng trống chưa lấp đầy.//
Error sans 505 Fell
//thở hắt ra, cảm giác như được trút bỏ gánh nặng hàng thế kỷ//
“…Tớ thật sự đã làm được sao?”
Error sans 707 Fell
//gật nhẹ, tay đặt lên vai cậu—như một lời công nhận không cần ngôn từ//
“Cậu không còn là mảnh vỡ nữa.”
//đột nhiên, mặt đất rung lên lần nữa—nhưng lần này không phải từ bóng tối. Một làn sóng dữ dội khác trào đến, mang theo âm thanh gằn rít của một thứ... đang bị xé khỏi tầng thực tại.//
???
“Thật thú vị… ngươi đã gột sạch được chính mình. Nhưng... ngươi đã mở cửa sai tầng rồi.”
//một khe nứt mới xuất hiện trên bầu trời, ánh sáng đỏ thẫm và đen xen lẫn, như máu và tro. Một thực thể khác—cao lớn hơn, lạnh hơn, không hình dạng—nhưng rõ ràng là có trí tuệ. Nó không giống bóng tối của 505. Nó quan sát. Nó đang cười.//
Error sans 707 Fell
//biến sắc ngay lập tức, ánh mắt nghiêm trọng hơn cả lúc nãy//
“...Đó không phải là phần của cậu. Đó là—một thế lực khác.”
//và thế là trong khi họ tưởng mình đã chiến thắng… cánh cửa khác đã mở ra. Một cánh cửa không nên được chạm tới.//
Kẻ ngoài vùng nhớ
//bầu trời vỡ thành vô vàn mảnh vỡ ánh đỏ—như máu bị xé rách khỏi ký ức sống. Không khí không còn là không khí, mà là một dạng tồn tại khác: nặng trĩu, dày đặc, lạnh ngắt như dữ liệu chết.//
Error sans 707 Fell
//kéo 505 đứng lui về phía sau, đồng thời tạo ra một lớp mã bảo vệ xung quanh cả hai//
“Chúng ta không ở trong tầng ký ức nữa… Đây là lõi định hình thực tại.”
Error sans 505 Fell
//ngẩn ngơ nhìn lên thực thể khổng lồ không rõ hình dạng đang trôi giữa khe nứt như bóng của một vị thần vỡ vụn//
“Nó là gì vậy...? Sao em cảm thấy… như từng chạm vào nó rồi.”
???
“Ta không có tên. Nhưng các ngươi từng gọi ta là ‘Người Hủy Mã’. Kẻ ăn sạch mọi đoạn ký ức sai lệch. Kẻ sửa lại toàn cục... theo cách của ta.”
//thực thể ấy không tấn công—nó chỉ trôi lơ lửng, nhưng sự tồn tại của nó khiến mọi đoạn mã xung quanh 505 và 707 bắt đầu tự gỡ bỏ, như bị xóa khỏi hệ thống từng dòng một.//
Error sans 707 Fell
//nheo mắt, thầm lẩm bẩm như đang tính toán//
“Chết tiệt… nếu đúng là ‘Người Hủy Mã’... thì nó không quan tâm đến ký ức hay cảm xúc. Nó muốn viết lại mọi thứ.”
Error sans 505 Fell
//bàn tay nắm chặt lại—ánh sáng xanh ban nãy giờ mờ đi vì dữ liệu quanh cậu đang bị rút cạn//
“Vậy lần này… chúng ta không chiến đấu để sống sót. Mà là để giữ lại… chính mình.”
//Mọi đoạn mã xung quanh bắt đầu rối loạn. Ký ức, cảm xúc, lý trí—tất cả đều bị phân mảnh, bị kéo ra khỏi hình hài ban đầu. “Người Hủy Mã” không tấn công, vì nó chính là sự tái cấu trúc—chậm rãi, chắc chắn, không thể cản lại.//
Error sans 707 Fell
//tạo một lưới mã tạm thời, giữ vùng hiện thực xung quanh họ không bị xóa mất//
“Nếu chúng ta không tạo vùng chốt mã, nó sẽ viết lại cả chính ta từ lõi trở đi!”
Error sans 505 Fell
//nhắm mắt lại, tập trung. Dữ liệu xanh nhạt bắt đầu hiện ra từ tay cậu, nhưng yếu hơn trước nhiều//
“Dữ liệu của em đang bị cắt liên tục… Không đủ năng lượng để duy trì lâu!”
???
“Ngươi không phải vật thể hoàn chỉnh. Ngươi là sự lỗi. Và ta—được sinh ra để sửa lỗi.”
//từ cơ thể thực thể đó, hàng trăm “mã xóa” vỡ ra như cánh hoa, bay về phía họ với tốc độ gấp đôi thời gian—mỗi cánh hoa là một lệnh xóa không thể hoàn tác.//
Error sans 707 Fell
//lập tức lao lên, dùng đoạn mã cổ: defend.exe_root_soul{error_505}—tạo một vòng chắn ánh tím quanh 505//
“Không được để nó chạm vào cậu! Nó không giết—nó gỡ bỏ sự tồn tại!”
Error sans 505 Fell
//mở mắt ra, ánh nhìn thay đổi: không còn sợ hãi, mà là sự tập trung tuyệt đối//
“Nó muốn viết lại em? Được. Nhưng em sẽ tự viết lại mình trước khi nó làm được điều đó.”
//505 giơ tay lên, bắt đầu tự tạo ra một đoạn mã mới—không phải để chiến đấu, mà là để tái định nghĩa chính mình. Từng dòng mã hiện ra trong không khí: từ “lỗi” thành “nền tảng”.//
//khựng lại lần đầu tiên, như vừa cảm nhận được thứ gì đó ngoài tầm điều khiển của nó//
“…Ngươi đang tự lập trình lại chính mình?”
Error sans 505 Fell
//mỉm cười nhạt, một tay nắm lấy tay 707—chia sẻ đoạn mã đang được viết ra//
“Bọn em có thể là lỗi. Nhưng ít nhất—tụi em là những dòng mã tự do.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play