Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ZhuJi / Chu Cực] Trương Cực! Kiếp Này Và Cả Kiếp Sau Tôi Cũng Không Quên Được Cậu

#1

[...]
Từng chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống sân trường, xoay tròn trong không khí rồi lặng lẽ đáp xuống mặt đất lát gạch.
Gió thoảng qua, cuốn theo mùi nắng nhàn nhạt và tiếng chuông tan học ngân vang từ phía xa.
Trường Trung học Nhất Trung vốn dĩ nổi tiếng với khuôn viên rộng lớn, đặc biệt là con đường phong chạy dài từ cổng trường đến tận dãy nhà học chính.
Vào mùa này, từng hàng phong ngả màu đỏ sậm, vàng rực rỡ như tranh vẽ, soi bóng xuống những bước chân vội vã của học sinh đang rảo bước về nhà.
Giữa đám học sinh ấy, ba người chậm rãi bước đi sóng vai nhau.
Chu Chí Hâm đeo chiếc cặp trên vai, dáng cao lớn nổi bật, áo sơ mi đồng phục trắng phẳng phiu dù chẳng cần là lượt.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/nghiêng đầu cười cười, đá nhẹ cánh tay người đi bên trái/ Ê Thẩm Tri, đừng có giả bộ nữa.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Kiểm tra Toán hôm nay cậu chắc chắn lại đứng đầu đúng không?
Thẩm Tri
Thẩm Tri
/khẽ nhếch môi, tay vẫn đút túi quần, ánh mắt nửa lười biếng nửa giễu cợt/ Chắc đứng nhì thôi.
Thẩm Tri
Thẩm Tri
Còn đứng đầu là Chí Hâm thiếu gia chứ ai.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/bật cười/ Tôi là nhờ có gia sư.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Còn cậu tự học giỏi ngút trời.
Một giọng nói nhỏ khẽ chen vào từ bên phải, có phần ngập ngừng.
Trương Cực
Trương Cực
Ừm…
Trương Cực
Trương Cực
Bài hình hôm nay hơi khó, em nghĩ chắc em bị trừ điểm phần chứng minh.
Hai người cùng quay lại nhìn.
Là Trương Cực, người đi bên cạnh họ, lúc nào cũng im lặng như cái bóng.
Thẩm Tri
Thẩm Tri
Cực à, em làm phần hình à? /hơi ngạc nhiên/
Trương Cực
Trương Cực
/khẽ gật đầu, cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ rung/ Ừm, em…
Trương Cực
Trương Cực
Em thấy dạng này giống đề tuần trước, nên em làm đại thôi.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/nheo mắt, nghiêng đầu nhìn cậu/ Em không cần nói ‘đại’ đâu.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Em thông minh mà, đừng khiêm tốn quá mức.
Một câu nói đơn giản, nhưng tim Trương Cực bất giác đập lệch nhịp.
Cậu khẽ siết quai cặp trong tay, môi khẽ mím lại như muốn giấu đi nụ cười đang lỡ tràn ra.
Trương Cực
Trương Cực
Cảm ơn anh.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Không có gì. /cười nhạt, rồi quay đầu sang Thẩm Tri tiếp tục nói về câu hỏi hóc búa hôm nay/
Trương Cực lặng lẽ đi bên cạnh, lắng nghe tiếng cười đùa giữa hai người họ.
Trên tay cậu là chiếc cặp sờn góc, đường chỉ bung ra ở quai xách, cũ kỹ hơn hẳn so với chiếc ba lô da của Thẩm Tri hay túi đeo thời thượng của Chu Chí Hâm.
Nhưng ánh mắt cậu vẫn sáng, nhìn về phía trước, nơi ánh hoàng hôn đang nhuộm đỏ cả hàng phong.
Trương Cực
Trương Cực
Chí Hâm à… /khẽ thì thầm, như nói cho chính mình nghe/
Gió lại thổi qua, cánh lá chạm nhẹ vào má cậu.
Mùa thu thật đẹp, nhưng cũng thật chênh vênh quá đi.
[...]
Tác giả nè má:)
Tác giả nè má:)
Tại mắc ra truyện mới á:)
Tác giả nè má:)
Tác giả nè má:)
Còn về ý tưởng của bà Huong Nguyễn thì chờ bộ sau ha:))
Tác giả nè má:)
Tác giả nè má:)
Được hong bà?
Tác giả nè má:)
Tác giả nè má:)
Chứ tui mắc ra bộ này lắm rồi

#2

[...]
Bên trong biệt thự nhà họ Thẩm, ánh đèn vàng nhạt hắt lên lớp sàn gỗ bóng loáng.
Tiếng dao thớt từ bếp vọng ra đều đặn, xen lẫn là tiếng nước chảy từ vòi rửa.
Trương Cực đang đứng trong bếp, tay áo xắn cao, ngón tay trắng gầy vụng về lặt rau.
Trên cổ tay cậu vẫn còn vết xước cũ chưa lành, bị quẹt phải khi bưng bát canh nóng hôm trước.
Không ai hỏi han.
Một người giúp việc đi ngang qua, nhìn lướt qua rồi khẽ nhíu mày.
Người hầu
Người hầu
Rau chưa rửa kỹ, cậu chủ nhớ rửa lại lần nữa.
Người hầu
Người hầu
Kẻo bà Thẩm mắng.
Trương Cực
Trương Cực
Dạ… em xin lỗi. /cúi đầu/
Giúp việc bỏ đi, không nói thêm gì.
Ánh đèn trên trần lạnh lẽo hắt bóng Trương Cực xuống nền, kéo dài đến tận góc tủ.
...
Khi cơm tối được dọn lên, bàn ăn dài mười chỗ chỉ có bốn người: ông bà Thẩm, Thẩm Tri, và Trương Cực.
Nhưng ghế Trương Cực lúc nào cũng là cái cuối bàn, lệch một chút khỏi hàng, như thể ngầm nhắc nhở rằng cậu là người ngoài.
Mẹ Thẩm
Mẹ Thẩm
Tri à, hôm nay ở trường sao rồi? /nhẹ giọng hỏi, đưa đũa gắp cá hồi vào bát Thẩm Tri/
Thẩm Tri
Thẩm Tri
Cũng bình thường ạ.
Thẩm Tri
Thẩm Tri
À, thầy giáo Toán tuyên dương con trước lớp. /mỉm cười, vừa ăn vừa trả lời/
Ba Thẩm
Ba Thẩm
Đúng là con trai ta, học gì cũng giỏi. /bật cười hài lòng, vỗ vai con trai ruột/
Trương Cực vẫn cúi đầu, lặng lẽ ăn cơm.
Chén của cậu không có miếng cá nào.
Mẹ Thẩm
Mẹ Thẩm
Cực, con ăn đi chứ? /giọng cất lên, mang theo một tia khách sáo/
Mẹ Thẩm
Mẹ Thẩm
Món này không hợp khẩu vị con sao?
Trương Cực
Trương Cực
Dạ không… /khẽ lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười nhỏ/
Trương Cực
Trương Cực
Con ăn ngon mà, cảm ơn mẹ.
Mẹ Thẩm
Mẹ Thẩm
Đừng gọi tôi là mẹ, nghe kỳ lắm. /lập tức gạt đi, cười nhạt/
Mẹ Thẩm
Mẹ Thẩm
Cứ gọi là bác đi.
Trương Cực
Trương Cực
/chiếc đũa trong tay run khẽ/ Vâng… bác.
Không khí trên bàn ăn rơi vào im lặng.
Chỉ có tiếng muỗng đũa chạm vào sứ vang lên nhè nhẹ.
Thẩm Tri
Thẩm Tri
À mẹ, /ngẩng lên, giọng vô tư/
Thẩm Tri
Thẩm Tri
Mai lớp con đi dã ngoại.
Thẩm Tri
Thẩm Tri
Chí Hâm nói sẽ lái xe chở tụi con đi luôn.
Mẹ Thẩm
Mẹ Thẩm
Chí Hâm? /lập tức hứng thú/
Mẹ Thẩm
Mẹ Thẩm
Cậu ấy gần đây cao hơn nhiều nhỉ?
Mẹ Thẩm
Mẹ Thẩm
Đẹp trai, thành tích tốt, lại là con nhà họ Chu.
Mẹ Thẩm
Mẹ Thẩm
Đúng là mẫu rể lý tưởng.
Trương Cực
Trương Cực
/siết chặt tay dưới bàn/
Thẩm Tri
Thẩm Tri
Vâng, Chí Hâm đúng là… ai nhìn cũng thích. /cười khẽ/
Chỉ có Trương Cực, cúi đầu thấp hơn bao giờ hết, lặng lẽ nuốt miếng cơm nguội lạnh.
Mắt cậu khẽ ngước nhìn về phía cửa sổ bên ngoài, gió lùa qua tán cây, bóng lá in thành hình méo mó trên vách tường.
Không ai nhìn thấy cậu.
Không ai thực sự nhìn thấy.
[...]

#3

[...]
Đồi Thanh Lâm vào mùa thu mang một vẻ đẹp tĩnh lặng đến nao lòng.
Lá phong trải thảm vàng dưới chân, gió nhẹ hất tung tóc mái của những học sinh đang cười đùa phía xa.
Trên cao, mặt trời nhàn nhạt phủ xuống ánh nắng như được lọc qua lớp sương mỏng, tạo nên một lớp ánh sáng mơ hồ, vừa đủ ấm, vừa đủ buồn.
Trương Cực kéo chặt chiếc áo khoác mỏng, ngồi một mình trên tảng đá bên gốc cây cổ thụ.
Trước mặt là cả lớp đang bày biện đồ ăn, chuẩn bị nướng thịt.
Xa xa, Chu Chí Hâm đang giúp Thẩm Tri nhóm lửa.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Cẩn thận đó, cậu cứ để tôi làm. /nhíu mày khi thấy Thẩm Tri cầm que lửa chọc vào than/
Thẩm Tri
Thẩm Tri
Chí Hâm à, tôi không phải con gái yếu đuối đâu. /cười khẽ, chọc chọc vào bắp tay hắn/
Thẩm Tri
Thẩm Tri
Cậu không cần lúc nào cũng lo.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Thì… thói quen thôi. /đưa cho cậu ta chai nước/
Trương Cực
Trương Cực
/ngồi lặng nhìn/
Cậu không trách, cũng chẳng ghen.
Chỉ là có chút buốt nơi lồng ngực.
Tiếng bước chân phía sau làm cậu giật mình.
Một bạn nữ trong lớp, Hinh Nhi, lên tiếng.
Hinh Nhi
Hinh Nhi
Trương Cực, sao cậu không xuống ăn cùng bọn tớ?
Trương Cực
Trương Cực
/lắc đầu/ Tớ… ngồi một lát thôi.
Hinh Nhi
Hinh Nhi
/do dự một chút, rồi hỏi khẽ/ Cậu… thích Chu Chí Hâm phải không?
Trương Cực
Trương Cực
/thoáng khựng lại/ Tớ… sao cậu lại hỏi vậy?
Hinh Nhi
Hinh Nhi
Không có gì. /cười nhẹ, ánh mắt hơi buồn/
Hinh Nhi
Hinh Nhi
Tớ cũng từng thích cậu ấy, nhưng chỉ cần nhìn cách cậu ấy nhìn Thẩm Tri là hiểu…
Hinh Nhi
Hinh Nhi
Không ai chen vào nổi đâu.
Cậu im lặng.
Hinh Nhi cũng không nói thêm, rồi lặng lẽ quay đi.
Một lát sau, có tiếng bước chân khác chậm rãi hơn, nặng hơn.
Trương Cực
Trương Cực
/ngẩng lên/
Là Chu Chí Hâm.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Em không xuống ăn sao? /giọng trầm thấp/
Trương Cực
Trương Cực
Em… không đói lắm. /đáp, cố giấu đi vẻ ngại ngùng/
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/ngồi xuống bên cạnh/
Hai người cách nhau một khoảng, gió lạnh luồn qua khe đá, khiến không khí trở nên tĩnh mịch hơn.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/đột nhiên hỏi/ Có chuyện gì sao?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Em lặng lẽ hơn bình thường.
Trương Cực
Trương Cực
Không có gì ạ.
Trương Cực
Trương Cực
Chỉ là… em không muốn làm phiền.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/nhìn cậu một lúc, rồi cười nhẹ/ Em chưa bao giờ làm phiền tôi.
Trương Cực
Trương Cực
/khẽ siết vạt áo, tay run nhẹ/ Vậy tại sao lúc nào anh cũng không nhìn em?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/thoáng sững lại, quay mặt đi/ Em nghĩ nhiều rồi.
Trương Cực
Trương Cực
Không. /ngẩng đầu, lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt hắn/
Trương Cực
Trương Cực
Em thấy rất rõ.
Trương Cực
Trương Cực
Mỗi lần em đứng cạnh, anh đều quay sang phía khác.
Trương Cực
Trương Cực
Mỗi lần em cười, anh chỉ lặng thinh.
Trương Cực
Trương Cực
Mỗi lần em đau, anh chưa từng hỏi.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/im lặng/
Một lúc lâu, hắn mới nói.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Trương Cực…
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Đừng thích tôi.
Tim cậu như có ai cào cấu.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Vì tôi không thể đáp lại đâu.
Phía xa, Thẩm Tri gọi.
Thẩm Tri
Thẩm Tri
Chí Hâm! Than sắp cháy hết rồi!
Hắn đứng dậy, không nói thêm gì.
Chỉ để lại một bóng lưng cao lớn, và một cậu thiếu niên lặng lẽ ngồi dưới gốc phong, giữa một chiều thu đậm mùi khói và hoa khô.
[...]

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play