Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Khi Tuyết Tan Rồi Anh Mới Nói Yêu Em

Chap 1: Moscow, ngày mùa đông

Tô Ánh Nhạn là con gái độc nhất của Tô Hà Đức, ông chủ tập đoàn tài chính TK. Cô được nuôi dạy trong khuôn khổ chuẩn mực của một tiểu thư. Thế nhưng khi vừa lên tám, cô đã được cha hứa hôn với Triệu Đông Quân – người thừa kế của tập đoàn Triệu thị, một trong những đế chế kinh doanh lâu đời và quyền lực bậc nhất châu Á.

Càng lớn, cô càng mệt mỏi với những quy định hà khắc từ gia đình. Mọi chuyện tệ hơn khi Tô Ánh Nhạn tốt nghiệp đại học. Nếu như các anh trai được sắp xếp vào các vị trí chiến lược trong công ty, thì cô được mẹ cho đi xem mắt với Triệu Đông Quân…

Buổi xem mắt diễn ra tại một nhà hàng sang trọng ở Zurich. Triệu Đông Quân khi ấy vừa hoàn thành khoá huấn luyện quản lý cấp cao tại Thuỵ Sĩ, là một người đàn ông trẻ tuổi, điềm tĩnh và lạnh lùng. Anh tuấn, lịch thiệp, phong thái chuẩn mực đến mức không có gì để chê… nhưng cũng chẳng có gì để nhớ.

Cô nhìn anh, anh nhìn cô. Cả hai đều không nói nhiều. Và chỉ một tháng sau, họ kết hôn.

“ Em cứ làm những gì cô muốn, tôi không quản”

“…”

Nghe lời anh, cô từ mặt gia đình chuyển đến Nga sống. Anh cũng không quan tâm đến cô vợ này, suốt ngày vùi đầu vào công việc. Chú chim nhạn bị nhốt trong lồng son suốt hai mươi mấy năm cuối cùng cũng được cất cánh bay cao.

Cô đổi tên, thuê một căn hộ nhỏ gần bờ sông Moskva, sống cuộc đời bình thường đến mức tầm thường. Mỗi sáng pha cà phê, chiều dắt chó đi dạo, tối gõ chữ bên cửa sổ mờ sương tuyết. Không ai biết cô là ai. Không ai nhắc về một đám cưới trị giá hàng chục triệu đô. Không ai gọi cô là “con gái Tô Hà Đức” hay “phu nhân Triệu Đông Quân”.

Cô viết truyện ngắn, viết tản văn, viết cả những bài quảng cáo thuê để trả tiền nhà. Những bài viết mang một cái tên khác, mang một con người khác. Nhưng mỗi câu chữ đều lặng lẽ thấm đẫm những điều mà chính cô không dám nói thành lời.

Cô nghĩ mình đã quên anh rồi.

Cho đến một ngày mùa đông lạnh giá, thủ đô Moókva chìm trong tuyết trắng. Cô đi từ toà soạn ra bên ngoài, trên tay là tập bản thảo mới viết. Bỗng nhiên, bước chân cô dừng lại, sững người nhìn về phía trước.

Người của Tô gia đã tìm thấy cô sau hơn một năm trốn chạy.

“ Tiểu thư, mời về nhà”

Cô siết chặt tập bản thảo trong tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh dù trời đang dưới âm độ. Người đàn ông mặc áo khoác đen đứng trước mặt không phải ai khác là trợ lý của cha cô, gương mặt vẫn cung kính như xưa, nhưng lời nói thì rắn như lệnh.

“Chủ tịch đã chờ cô lâu rồi, đừng để ông ấy mất kiên nhẫn thêm nữa.”

Cô không nói gì. Tuyết rơi đầy trên vai áo, trắng xoá cả mái tóc dài buông xõa.

Về nhà ư? Về cái nơi mà suốt hai mươi mấy năm qua cô chưa từng cảm thấy là của mình? Hay về bên một người chồng mà chính cô cũng không rõ liệu có từng thật lòng chờ cô một lần?

“ Alina Kovalenko, à không…nhị tiểu thư…”

Sau đó không lâu, cô trở về. Không phải vì lời của Tô gia, mà vì một tập hồ sơ được gửi đến tận tay cô từ Zurich-đơn ly hôn.

Đính kèm là một dòng chữ ngắn gọn, ký tên Triệu Đông Quân:

“Anh không muốn trói buộc em nữa. Chúng ta… kết thúc thôi.”

Cô đọc đi đọc lại dòng chữ đó đến mười mấy lần. Không trách móc, không oán hận, không níu kéo.

Chỉ là một dấu chấm hết.

Tập hồ sơ rơi xuống bàn. Một buổi chiều mùa đông, sương tuyết mờ mịt ngoài cửa kính. Cô ngồi đó rất lâu, đôi tay lạnh cóng.

Ly hôn rồi…cô được giải thoát rồi. Không có giá trị gì với Tô gia nữa thì họ sẽ thả cô đi! Chắc chắn là như vậy!

Một tuần sau, cô đáp chuyến bay trở về nước để giải quyết thủ tục ly hôn.

Anh vẫn như trước -trầm lặng, lạnh lùng, đứng bên cạnh là một nữ thư ký mới, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt không chút cảm xúc. Chỉ là… khi nhìn thấy cô, anh dường như thoáng khựng lại một giây.

Anh bước tới, im lặng nhìn cô. Cô cũng im lặng nhìn anh.

“Anh vẫn ổn chứ?” cô hỏi.

“ Ổn”

“Còn em?”

Và rồi, không ai trong hai người trả lời.

Trên đời này có những mối quan hệ như thế không cãi vã, không tổn thương đến tận xương tủy, chỉ đơn giản là không còn bước chung một đường nữa.

Đơn ly hôn đã được gửi đi, chỉ là…cô và anh vẫn phải cùng nhau về dự lễ mừng thọ của bà nội Tô. Bà không biết gì về những rạn vỡ âm thầm giữa hai vợ chồng cô. Cũng không biết rằng lễ mừng thọ năm nay sẽ là lần cuối cùng họ xuất hiện bên nhau… với tư cách là vợ chồng.

Cả hai cùng ngồi trên chiếc xe riêng từ sân bay về biệt thự nhà họ Tô. Suốt chặng đường, không ai nói với ai một lời. Ánh Nhạn nghiêng đầu tựa cửa kính, mắt khẽ khép hờ, như thể đang ngủ hoặc cố gắng né tránh thực tại. Triệu Đông Quân vẫn lái xe, phong thái điềm tĩnh thường ngày.

Tuyết vẫn rơi.

Trời tối nhanh hơn thường lệ.

Đoạn đường núi quanh co về khu biệt thự ngoại ô trơn trượt hơn họ tưởng. Một chiếc xe tải từ phía bên kia lao tới, tài xế mất lái, và tất cả diễn ra trong tích tắc.

Tai nạn xảy ra trong chớp mắt. Cô chỉ kịp nghe tiếng bánh xe rít lên trong tuyệt vọng, rồi cả thế giới chao đảo.

Một cú va mạnh. Một khoảng tối sầm.

Ý thức cô đứt đoạn ngay lúc cơ thể bị hất về phía trước, đầu va vào bảng điều khiển, mùi máu và khói xăng loang khắp không gian trước khi bóng tối nuốt trọn mọi thứ.

Khi Triệu Đông Quân tỉnh lại, đầu anh đau như búa bổ. Không khí đặc quánh mùi khét, tầm nhìn mờ nhòe vì khói bốc lên từ khoang máy phía trước. Anh quay đầu, cử động khó khăn.

“Ánh Nhạn…” Anh khàn giọng gọi, bàn tay run rẩy chạm vào gương mặt tái nhợt bên cạnh. Cô ngồi dựa vào ghế, đầu gục sang một bên, tóc rũ rượi, khoé môi có vết máu. Không một âm thanh. Không một phản ứng.

“Ánh Nhạn!”

Anh cố gắng cởi dây an toàn, mặc cho cánh tay đau rát. Cả người nghiêng sang, kéo cô vào lòng, kiểm tra nhịp thở. Cô vẫn còn thở. Nhưng yếu. Quá yếu.

Tuyết vẫn rơi trắng xoá ngoài kính xe vỡ nát.

Máu chảy ướt vai áo anh, là của cô hay của anh, chính anh cũng không rõ. Chỉ biết, giây phút ấy, mọi điều từng là lý trí, từng là khoảng cách, từng là điều chưa kịp nói… đều tan vỡ.

“ Cô ấy nhóm máu Rh(D) âm, dị ứng với penicillin và aspirin. Cô ấy bị máu khó đông, làm ơn cứu cô ấy!”

Triệu Đông Quân vội vàng chạy theo cán cứu thương, anh vừa chạy vừa nói những thông tin mà mình biết về cô cho bác sĩ nghe.

Trong cơn mê man, cô vẫn nghe được, đầu óc Tô Ánh Nhạn quay cuồng, không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Nhưng…cô vẫn biết giọng nói kia là anh.

Anh ấy nhớ…anh chưa hề quên.

Trong làn sóng đen tối của ký ức, từng chữ, từng âm thanh như một sợi dây kéo cô quay lại, chạm vào thực tại.

Triệu Đông Quân không nói nhiều, chỉ lặp lại những thông tin cần thiết về cô, không để lạc mất một chi tiết nào. Máu của cô, chứng bệnh đã theo cô suốt đời, và những điều mà anh đã từng nghe qua từ cha mẹ cô… Anh nhớ, anh vẫn nhớ từng câu chuyện, từng chi tiết về cô. Những điều mà cô nghĩ anh đã quên, nhưng trong giây phút này, anh lại nhớ đến rõ ràng không xót một chữ!

“ Làm ơn, em đừng ngủ! Anh xin em! Là lỗi của anh! Anh xin em…! Tô Ánh Nhạn!”

Đến cuối cùng, cô vẫn chết.

Chết vì mất máu quá nhiều, bệnh viện không có đủ lượng máu thuộc nhóm máu của cô. Tô Ánh Nhạn chết trong sự oán hận.

Cô nhớ rõ biển số xe đã tông mình, chính là xe của một người cấp dưới của cha cô.

Cô biết thừa là Tô gia ra tay.

Cô hận Tô gia..nhưng cũng hận chính mình. Là cô đã bỏ lỡ người yêu mình, là cô đã..bỏ lỡ Triệu Đông Quân.

Đến phút cuối cùng cô mới hiểu, câu nói :“ Em cứ làm những gì cô muốn, tôi không quản” của anh, chính là muốn cô sống một cuộc đời tự do.

“Nhạn”…loài chim yến vốn nên thuộc về bầu trời, nay lại bị giam cầm trong chiếc lồng son, mãi không thể bay cao. Đến khi có cơ hội cất cánh, lại chỉ có thể nhìn thấy bầu trời mà không bao giờ chạm vào được.

Tô Ánh Nhạn chết vào ngày 14/3 vì tai nạn giao thông. Hai tháng sau đó, Triệu Đông Quân tự kết liễu đời mình cùng ngày 14.

Nếu như được làm lại, cô sẽ không bỏ lại Triệu Đông Quân. Cô sẽ ôm lấy anh, kể cho anh nghe về Moscow, sẽ cùng anh đi dạo ở đường phố Zurich, sẽ cùng anh xây dựng một gia đình.

...----------------...

Chap 2: Một giấc mơ dài

Tuyết vẫn rơi ở Moscow vào ngày 14 tháng 3 năm ấy.

Linh hồn cô lặng lẽ rời khỏi cơ thể, như một cánh nhạn mỏi mòn đã thôi không bay nữa. Ánh sáng nơi cuối đường hầm vừa bừng lên thì bỗng nhiên mọi thứ lại vụt tắt.

Lần nữa mở mắt ra, Tô Ánh Nhạn nghe thấy tiếng chuông gió chạm nhau leng keng ngoài ban công. Mùi tinh dầu oải hương thoảng trong không khí. Ánh sáng buổi sáng rọi qua lớp rèm trắng mờ ảo. Và kỳ lạ thay căn phòng này rất quen thuộc. Cô đang ngủ ở…nhà, à không là Triệu gia.

Nhưng mà…chẳng phải lúc này cô nên ở Moscow à? Hoặc là bệnh viện mới đúng chứ…mọi thứ quay cuồng khiến đầu cô đau điếng.

Cô đưa tay ôm trán, ngồi dậy thật chậm. Những tia sáng rọi qua rèm cửa in bóng lên sàn gỗ ấm, mùi gỗ sồi cũ kỹ trộn lẫn mùi hoa oải hương, tất cả đều chân thực.

“ Nhị phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ”

Nghe thấy tiếng gọi bên ngoài cửa, giờ cô mới để ý bản thân đang ở trong một căn phòng trải đầy hoa Hồng, nó giống như…phòng tân hôn vậy.

Tô Ánh Nhạn giật mình chộp lấy tấm gương trong phòng. Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Kí ức từ từ ùa về, đây là…sau đêm tân hôn mà!

“ Mình mơ à…không…mình…trời ạ! Mình sống lại à?”

Cô lắc đầu khó tin, không thể nào có chuyện đó. Thật là “Phản khoa học”!

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của cô.

“Phu nhân? Người có sao không ạ?”

Tô Ánh Nhạn vội đặt tấm gương xuống, chỉnh lại mái tóc rồi cất giọng, hơi run: “Tôi… tôi ổn. Cô cứ để bữa sáng đó, tôi sẽ ra ngay.”

Bên ngoài, tiếng bước chân xa dần. Còn trong phòng, cô vẫn đứng như hóa đá.

Cô vừa chết. Cô nhớ rất rõ cái lạnh tê tái ở Moscow, nhớ mùi máu tanh tràn trong khoang miệng, nhớ ánh mắt tuyệt vọng của Triệu Đông Quân khi ôm chặt lấy thân thể đầy máu của cô…

Vậy mà bây giờ, cô lại ở đây. Trở về khoảnh khắc mà mọi bi kịch còn chưa xảy ra.

Tô Ánh Nhạn ôm lấy gương mặt mình. Cô thấy tim đập rất mạnh, giống như… sống lại cũng mang theo cả nỗi đau cũ.

Cô khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Nếu ông trời cho cô cơ hội này, thì nhất định, cô sẽ không để bi kịch lặp lại lần nữa.

Chắc chắn Tô gia đã thấy cô không còn giá trị gì…nên mới nhẫn tâm trừ khử cô. Vậy nên lần này, Tô Ánh Nhạn phải bám lấy Triệu Đông Quân như con hà thì may ra mới còn sống.

Tô Ánh Nhạn bước xuống cầu thang, mỗi bước chân đều nhẹ như thể đang mơ. Tấm thảm màu be dày dưới chân, khung ảnh trên tường, bình hoa sứ trên kệ gỗ, tất cả đều quen thuộc, tất cả đều từng rất xa xôi… giờ lại hiện diện sống động trước mắt cô.

Vừa bước tới hành lang dẫn ra phòng ăn, cô đã nghe thấy tiếng chén đũa va nhẹ, rồi giọng nói trầm thấp quen thuộc vọng ra:

“Cô ấy còn chưa dậy à?”

Cô đứng sững lại, trái tim như ngừng đập một nhịp.

Giọng nói đó… là của anh.

Một giây sau, cô bước thêm một bước, để hình bóng mình hiện ra nơi khung cửa. Người đàn ông ngồi bên bàn ăn vẫn là bộ sơ mi trắng sắn tay, cà vạt chưa thắt, mái tóc hơi rối vì chưa chải chuốt… là Triệu Đông Quân của năm ấy. Là chồng cô.

Anh ngước lên. Ánh mắt hai người giao nhau.

Khoảnh khắc ấy, Tô Ánh Nhạn có cảm giác như tim mình trượt ra khỏi lồng ngực.

Cô ấy nhóm máu Rh(D) âm, dị ứng với penicillin và aspirin. Cô ấy bị máu khó đông, làm ơn cứu cô ấy!

Trong đầu cô toàn là câu nói lúc đó, đầu của cô lại đau. Triệu Đông Quân hơi sững lại, nhưng vẫn giữ giọng điềm đạm:

“Cuối cùng cũng chịu dậy rồi sao, Nhạn tiểu thư?”

…Vẫn là cái giọng trêu chọc lạnh lùng ấy, là kiểu nói chuyện giữ khoảng cách ấy. Chỉ có cô là thay đổi.

Tô Ánh Nhạn đứng yên, nhìn anh một lúc rất lâu.

“Chào buổi sáng…Đông…Đông Quân”

Triệu Đông Quân khựng lại.

Anh chưa từng nghe cô gọi tên mình như thế. Mấy chữ “chồng tôi”, “Triệu tiên sinh”, hay đôi khi chỉ là một tiếng “ừm” lạnh nhạt… Những tháng ngày trước đây, cô luôn giống như một cánh chim bị nhốt trong lồng, vừa không cam chịu, vừa chẳng dám bay đi. Mà anh – cũng chưa từng là người mở cửa lồng ra cho cô.

“Em… gọi tôi là gì?”

Tô Ánh Nhạn cắn nhẹ môi, ánh mắt không trốn tránh nữa, mà bình tĩnh nhìn thẳng anh.

Cô mỉm cười: “Em gọi tên anh.”

Một lúc lâu, không ai nói gì.

Bên ngoài nắng sớm vừa dịu dàng len qua cửa sổ, rơi xuống vai cô. Người con gái mặc chiếc váy ngủ màu trắng đứng đó, mái tóc dài hơi rối, làn da còn chưa tan hết sự tái nhợt sau một đêm dài… lại có thể khiến tim anh chậm một nhịp.

“Ngồi đi.” Anh ho nhẹ một tiếng, né tránh ánh mắt ấy, rồi cúi đầu xuống tiếp tục bữa sáng.

Tô Ánh Nhạn chậm rãi kéo ghế ngồi xuống. Cô nhìn thấy ly sữa đã được chuẩn bị sẵn trước mặt mình – không có đá, không có đường, đúng thói quen cô từng có nhưng chưa từng nói ra. Là anh… âm thầm để ý?

Tô Ánh Nhạn cụp mắt xuống, ngón tay khẽ chạm vào thành ly sữa.

“ Em…”

“ Tôi còn có việc, đi trước đây”

Anh đứng dậy, lấy áo khoác trên ghế, động tác gọn gàng và dứt khoát. Tô Ánh Nhạn ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn chưa kịp cất lời, liền bắt gặp bóng lưng anh quay đi.

“ Chuyện em đi Nga…tôi sẽ giữ bí mật”

“ Em không đi nữa”

Triệu Đông Quân khựng lại một giây, vai anh hơi cứng lại, nhưng anh vẫn không quay đầu. Câu nói của cô như một làn sóng cuộn lên, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

“Em không đi nữa?” Anh nhắc lại

Tô Ánh Nhạn im lặng một lúc, rồi từ từ buông tay khỏi ly sữa, đôi mắt cô chăm chú nhìn vào bóng lưng anh, tìm kiếm một phản ứng, một tín hiệu nào đó từ anh.

“ Anh đi Zurich phải không? Đưa em đi được không?”

Triệu Đông Quân quay lại, ánh mắt không giấu được sự khó hiểu lẫn dè dặt. Anh nhìn cô, rồi lại nhanh chóng quay đi, lấy lại vẻ điềm tĩnh như thường lệ.

“Tôi đi công tác, em đi theo làm gì?”

Tô Ánh Nhạn cắn nhẹ môi.

“Em chỉ… cảm thấy muốn đi. Chẳng phải anh nói em có thể làm mọi thứ em muốn à?”

Triệu Đông Quân hơi sững lại trước câu nói của cô, đôi mày anh nhíu lại, dường như không ngờ rằng cô lại nói ra những lời này. Nhưng sau một lúc im lặng, anh chỉ thở dài, bước lại gần cô, ánh mắt không giấu được chút mệt mỏi.

“ Vậy…đi cùng tôi cũng không tệ”

Nói rồi anh bỏ đi, không một chút quay đầu. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ để lại trong không khí một cảm giác mơ hồ.

Tô Ánh Nhạn nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng có một cảm giác khó tả. Cô không biết liệu đây là dấu hiệu của sự thay đổi hay chỉ là một phút yếu đuối nhất thời của anh. Nhưng cô cảm thấy mình đang đứng trên một ngã rẽ, nơi mà tất cả những điều trước đây đều có thể thay đổi.

Ngồi được lên xe, bây giờ anh mới có thể rũ bỏ vai diễn giả tạo. Anh mệt mỏi ngã đầu ra phía sau, cả đầu đau như búa bổ.

Anh…vừa mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất thật. Triệu Đông Quân nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cơn đau nhức dữ dội trong đầu. Giấc mơ ấy vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí anh, như thể nó vừa mới xảy ra. Mọi chi tiết, mọi cảm giác đều chân thực đến mức khiến anh không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.

Cô ấy chết, anh cũng chết. Rõ ràng là như thế. Tại sao mở mắt ra lại thành thế này?

Anh sống lại à? Tại sao 2 năm qua lại chỉ là một giấc mơ? Mở mắt ra mọi chuyện đã khác.

“ Zurich…đến Zurich cùng nhau…”

Cũng không tệ, ít ra anh có thể giữ cô bên mình. Để cô làm những gì mình muốn, anh sẽ bảo vệ cô. Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, lần này, anh sẽ giữ cô lại.

“ Là em nói đó…Tô Ánh Nhạn”

...----------------...

Chap 3: Theo anh về nhà

Sau khi ăn sáng xong, chưa kịp để Tô Ánh Nhạn thở thì ông Tô đã cho người tới đón cô đến Tô thị.

Tô Ánh Nhạn dù là con gái độc nhất của Tô gia nhưng cô không phải con ruột. Ngay cả khi mang họ Tô, ngồi xe của Tô gia, sống trong căn biệt thự của Tô gia, thì trong mắt ông Tô -cô vẫn chỉ là một con cờ. Một công cụ gả đi để đổi lấy lợi ích.

Gặp cô chắc chắn là ông sẽ hối thúc cô sinh con hoặc làm gì đó để thúc đẩy mối quan hệ với Triệu Đông Quân. Lúc trước, là sau khi nói chuyện xong với cha, cô đã tức tốc thu dọn hành lý chuyển đến Moscow. Kiếp này cô không đi nữa, chẳng biết mọi chuyện sẽ ra sao.

Bên ngoài cửa kính xe, toà nhà cao tầng mang dòng chữ sáng bạc “TK Finance” dần hiện ra trong tầm mắt. Cô không quay đầu, chỉ khẽ nắm chặt túi xách. Bàn tay lạnh đi, tim cũng đập nhanh hơn. Cho dù sống lại bao nhiêu lần cũng vậy thôi, gặp ông Tô thì cô lúc nào cũng như thế!

Tô Ánh Nhạn bước vào thang máy, trong lòng vẫn chưa thể gạt bỏ cảm giác bức bối khi sắp đối mặt với ông Tô. Cô biết rõ, cuộc gặp hôm nay chẳng đi đến đâu. Mọi lời nói của cô đều không thể thay đổi quyết định của ông. Thậm chí, trong mắt ông, cô vẫn chỉ là một con cờ trong trò chơi quyền lực, không hơn không kém.

Khi thang máy dừng lại ở tầng chủ tịch, cô bước ra, lòng tự hỏi liệu hôm nay có phải là ngày cô sẽ gặp phải một quyết định quan trọng hay lại chỉ là một buổi gặp mặt như bao lần khác. Nhưng khi cô bước vào phòng làm việc của ông Tô, chỉ có một người thư ký đang ngồi ở bàn làm việc. Là…người đã đón cô về từ Nga.

“Cha tôi đâu?” Tô Ánh Nhạn hỏi

Thư ký ngẩng lên, nhìn cô một lúc rồi gật đầu.

“Dạ, Chủ tịch đang họp với đối tác. Sẽ mất khoảng một giờ nữa mới xong ạ.”

Tô Ánh Nhạn gật đầu, cám ơn rồi bước đến gần cửa sổ. Cô nhìn ra ngoài, những tòa nhà chọc trời và dòng xe cộ nhộn nhịp dưới phố. Cảm giác mệt mỏi vẫn không thể nào gạt bỏ được. Cô không muốn tiếp tục trong trò chơi đó nữa.

Chờ đợi trong căn phòng vắng vẻ, cô bắt đầu tự hỏi liệu mình có thể thay đổi cuộc sống của mình được không? Nếu không phải là Triệu Đông Quân, liệu cô có thể tìm thấy một lối đi khác? Cô đã sống một cuộc sống theo những gì người khác sắp đặt, nhưng lần này, cô sẽ không để ai quyết định cho mình nữa.

Đột nhiên cửa phòng bật mở, kéo Tô Ánh Nhạn ra khỏi những suy nghĩ miên man trong đầu. Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của ông Tô nhưng ông không đi một mình…Triệu Đông Quân đang đi phía sau ông.

“ Con đến rồi à?”

“ Cha”

“ Ừ!”

Ông Tô tiện tay vứt tập tài liệu lên bàn làm việc. Tô Ánh Nhạn cảm thấy cả căn phòng như trở nên chật hẹp, ngột ngạt. Ánh mắt cô lướt qua ông Tô, rồi dừng lại ở Triệu Đông Quân đang đứng im lặng phía sau ông.

“ Ta gọi con đến chỉ là để nhắc nhở…hai đứa nên sinh một đứa con”

Không khí trong phòng lập tức đông cứng.

Tô Ánh Nhạn siết chặt túi xách trong tay, móng tay bấm vào da thịt đến mức đau nhói, nhưng cô lại không hề hay biết.

“Con cái… đâu phải là chuyện muốn là có được.”

Ông Tô nhướn mày, khoanh tay, cười nhạt.

“Ta chỉ khuyên thôi…là “ nên” chứ không ép buộc”

Cô quay sang nhìn Triệu Đông Quân.

“ Đứng lên đi, chúng ta về”

Anh bước đến bên Tô Ánh Nhạn, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đưa tay ra cầm lấy túi xách trên tay cô.

Cô hơi sững lại, nhưng không rút tay về. Dù là một hành động rất nhỏ, nhưng lại khiến lòng cô đột nhiên trĩu nặng.

“Con về trước” cô nói với ông Tô

“Mọi chuyện còn lại… cha cứ quyết định theo cách cha muốn.”

Ông Tô không đáp, chỉ đưa mắt nhìn hai người họ rời đi, ánh mắt sâu hun hút đang tính toán điều gì đó.

Ra khỏi phòng, hành lang dài trải thảm im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gót giày chạm sàn từng nhịp một. Triệu Đông Quân đi bên cạnh, không hỏi, cũng không nói gì. Mãi đến khi bước vào thang máy, anh mới khẽ nghiêng đầu nhìn cô.

“Sao hả? Giờ muốn đến Nga hay đi Thuỵ Sĩ cùng tôi?”

“ Sao cũng được”

“ Tôi nói em có thể làm mọi thứ em muốn rồi mà.”

“….”

Thang máy dừng lại ở tầng trệt, cánh cửa mở ra nhưng cả hai vẫn chưa bước ra ngoài. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ánh sáng từ hành lang hắt vào, chiếu nghiêng lên gương mặt Tô Ánh Nhạn. Cô không trả lời, chỉ nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt phản chiếu những tầng suy nghĩ hỗn độn, vừa như mệt mỏi, vừa như bất cần.

Triệu Đông Quân nhìn cô một lúc, rồi bất ngờ đưa tay kéo nhẹ cổ tay cô, buộc cô phải quay mặt lại nhìn anh.

“ Đừng làm mọi chuyện vì tôi!”

Anh chẳng biết mình đang nói gì, làm gì nữa. Anh muốn nói với cô một cách nhẹ nhàng nhất, rằng:

“ Anh làm mọi chuyện là vì em, anh sẽ nhẫn nhịn vì em, đừng ép mình vì anh”

Nhưng lời ra đến miệng lại có chút…“ Cay đắng”.

Tô Ánh Nhạn nhìn anh, sững lại trong vài giây. Trong đôi mắt ấy có một thoáng dao động, như thể vừa chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cô. Nhưng rồi rất nhanh, cô thu lại ánh nhìn, hơi cụp mi xuống.

Tô Ánh Nhạn nhìn anh, sững lại trong vài giây. Trong đôi mắt ấy có một thoáng dao động, như thể vừa chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cô. Nhưng rồi rất nhanh, cô thu lại ánh nhìn, hơi cụp mi xuống.

“Vậy em cũng nói cho anh biết. Em làm mọi chuyện là vì em.”

Cửa thang máy vẫn mở. Không gian vắng lặng như đóng băng giữa hai người. Một nhịp tim lỡ mất.

Triệu Đông Quân nắm tay cô chặt hơn một chút, cảm nhận được độ lạnh từ làn da cô truyền sang lòng bàn tay mình. Anh muốn giữ lấy, nhưng lại không dám dùng lực.

Một bước, rồi hai bước, cô chủ động bước ra khỏi thang máy trước. Triệu Đông Quân đi sau, lặng lẽ như cái bóng.

Trong lòng anh trào lên một thứ cảm giác lạ lẫm: vừa nhẹ nhõm, vừa trống rỗng. Hình như anh thua rồi. Thua vì nhìn vào ánh mắt đó ánh mắt đó không phải lạnh lùng, cũng chẳng phải dửng dưng như anh từng nghĩ. Là ánh mắt cầu xin. Rất khẽ, rất mờ nhạt, nhưng đủ để đâm vào lòng anh một nhát sâu hoắm.

Lúc nào anh cũng thua trước đôi mắt đó thua vì không thể giả vờ như không nhìn thấy, không cảm thấy. Thua vì chỉ cần cô nhìn anh như thế anh liền buông bỏ hết mọi phòng bị.

“…”

“ Em không cần sinh con nếu không muốn”

Cô khựng lại.

Ngay tại sảnh lớn, giữa dòng người qua lại, câu nói ấy như một mũi tên xuyên qua không khí, cắm thẳng vào sau lưng cô.

Tô Ánh Nhạn chậm rãi xoay người. Ánh mắt cô không ngỡ ngàng, nó…cụp xuống. Là kiếp trước cô không hiểu những câu nói của anh nên mới vô tâm như vậy. Lần này sống lại, khi nghe anh nói câu đó, lòng cô đau nhói. Cô khẽ cắn môi, muốn nói gì đó nhưng không thể thốt lên thành lời.

“ Đưa em…về nhà được không?”

“ Được!”

Anh đi đến nắm lấy tay cô kéo đi, vẫn là bàn tay đó, vẫn là hơi ấm quen thuộc ấy, không quá mạnh mẽ nhưng cũng chẳng dễ buông. Tô Ánh Nhạn để mặc cho mình bị kéo đi, từng bước theo sau anh, giữa sảnh lớn đông người nhưng như chỉ còn lại hai người họ.

Cô không nhìn anh, cũng không nhìn ai khác, chỉ cảm nhận lòng bàn tay anh, rộng, ấm. Bàn tay ấy từng níu giữ cô trong những giấc mơ đầy đau khổ, từng buông cô ra ở kiếp trước, nhưng giờ đây… lại một lần nữa, kéo cô về phía “nhà”.

Triệu Đông Quân không nói thêm lời nào. Anh chỉ lặng lẽ nắm tay cô, bước ra khỏi ánh sáng chói chang của sảnh lớn, đưa cô rời xa những ánh nhìn tò mò, những xô bồ toan tính… và có lẽ là cả số phận mà người khác sắp đặt.

Đôi giày cao gót của cô khẽ chạm sàn đá hoa cương vang lên những âm thanh đều đặn.

Em sẽ đi theo anh… về nhà.

...----------------...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play