“TườngLâm”Truyện Ngắn
gõ cửa tim em 1
Tối thứ Sáu, Hạ Tuấn Lâm đang nằm xem phim thì điện thoại rung.
Nghiêm Hạo Tường
💬Em đang rảnh?
Hạ Tuấn Lâm
💬Anh gửi nhầm nhóm à?
Nghiêm Hạo Tường
💬 Không. Đúng người rồi. Xuống dưới, anh chờ.
Hạ Tuấn Lâm
💬 Dưới… chung cư em á???
Nghiêm Hạo Tường
💬Ừ. Áo khoác vào, lạnh đấy
Hạ Tuấn Lâm
💬Anh đến làm gì?
Nghiêm Hạo Tường
💬Rủ em đi ăn
Hạ Tuấn Lâm
💬Tự dưng rủ em? Anh bị ốm hả?
Nghiêm Hạo Tường
💬Không. Chỉ là nhớ em.
Muốn ăn cùng em một bữa, không được sao?
Hạ Tuấn Lâm
💬…Anh đang giỡn à?
Nghiêm Hạo Tường
💬Không. Nghiêm túc. Nghiêm Hạo Tường, nghiêm túc.
Hạ Tuấn Lâm
💬…Đợi em 5 phút
Nghiêm Hạo Tường
💬Anh đã đợi em 2 năm, 5 phút là gì?
Bữa ăn tối trôi qua trong không khí lạ kỳ. Không phải vì đồ ăn, mà vì ánh mắt Hạo Tường chưa từng rời khỏi Tuấn Lâm. Đến khi ra xe, Tuấn Lâm mới phát hiện mình say... nhưng không phải vì rượu.
Hạ Tuấn Lâm
Anh đưa em đi đâu vậy?
Nghiêm Hạo Tường
Về nhà anh
Hạ Tuấn Lâm
Nhà anh xa mà…
Hạ Tuấn Lâm
Vậy thì ở lại đêm nay
Hạ Tuấn Lâm
Anh tính gì đó?
Nghiêm Hạo Tường
Tính đưa người em ấm ướt này đi tắm.
Căn hộ penthouse tĩnh lặng. Hạo Tường đưa cho Tuấn Lâm một chiếc áo sơ mi trắng
Nghiêm Hạo Tường
Thay cái này. Quần áo em dính nước canh rồi.
Hạ Tuấn Lâm
Đổi luôn trước mặt anh?
Nghiêm Hạo Tường
Thay chậm thôi. Anh không vội
Nghiêm Hạo Tường
Là người đã giữ em trong giấc mơ 730 đêm.
Soạt — Áo bị kéo xuống nửa vai, ánh đèn vàng rọi lên làn da trắng mịn. Hạo Tường siết eo cậu, hôn lên gáy.
Hạ Tuấn Lâm
...Đừng đùa nữa, em không chịu nổi đâu.
Nghiêm Hạo Tường
Anh cũng vậy. Nhưng lần này, anh muốn em không trốn nữa
Hạ Tuấn Lâm không biết mình đã buông tay áo từ lúc nào. Chỉ biết lúc môi Nghiêm Hạo Tường đặt lên cổ, tim cậu đập như muốn nổ tung.
Hạ Tuấn Lâm
Nếu… mai em hối hận thì sao?
Nghiêm Hạo Tường
Anh sẽ khiến em không có cơ hội mà hối hận.
“Cạch.” — áo sơ mi rơi xuống sàn.
Hạo Tường đẩy cậu nằm xuống ghế sofa, ngón tay khẽ lướt qua eo, ánh mắt tối lại.
gõ cửa tim em 2
Nghiêm Hạo Tường
Em vẫn gầy như xưa… nhưng nóng hơn rồi.
Nghiêm Hạo Tường
Im? Lỡ anh dùng miệng thì sao?
Hơi thở bắt đầu gấp gáp. Môi chạm môi, đầu lưỡi quấn lấy nhau trong nụ hôn dài dằn vặt. Tuấn Lâm siết chặt lưng Hạo Tường, cả người mềm nhũn
Hạ Tuấn Lâm
Anh… thật sự muốn em đến thế à?
Nghiêm Hạo Tường
Anh đã chờ em từng đêm.
Đừng để anh phải giữ lại nữa
Ga giường lạnh. Thân thể nóng. Không còn đường lui
Hạ Tuấn Lâm
Vậy anh chịu trách nhiệm với em đấy.
Nghiêm Hạo Tường
Không chỉ đêm nay. Mà cả đời
Ánh đèn vàng hắt xuống giường, bóng hai cơ thể quấn lấy nhau đổ dài trên tường. Nghiêm Hạo Tường áp sát, thân nhiệt nóng rực khiến Hạ Tuấn Lâm co người, môi run lên vì ngại ngùng lẫn kích thích.
Hạ Tuấn Lâm
A… Hạo Tường… em… chưa từng như vậy…
Nghiêm Hạo Tường
//vừa hôn lên cổ em, vừa thì thầm//
Lần đầu cũng tốt, anh sẽ khiến em nhớ cả đời
Tay anh luồn vào trong, lướt qua da thịt mịn màng. Tuấn Lâm rướn người, từng sợi thần kinh căng ra vì kích thích. Khi Hạo Tường đâm vào, sâu, mạnh, cậu không nhịn được bật ra tiếng rên nhỏ.
Hạ Tuấn Lâm
A— chậm lại… ưm…
//mặt đỏ bừng, tay ôm lấy lưng anh, móng tay để lại vết đỏ//
Nghiêm Hạo Tường
//giữ hông em thật chặt, mỗi cú thúc như dồn toàn bộ cảm xúc đã nhịn bao năm//
Không. Em chịu đựng được mà, đúng không?
Âm thanh nhịp va chạm vang khẽ, nhưng nóng bỏng như đang đốt cháy cả không khí. Cơ thể Tuấn Lâm như tan chảy, chân run lên, miệng không thể ngậm lời rên rỉ
Hạ Tuấn Lâm
Ư… anh… vào sâu quá… em… không chịu nổi nữa…
Nghiêm Hạo Tường
Chịu không nổi thì cứ khóc đi, anh sẽ hôn nước mắt của em
Anh hôn cậu điên cuồng, lưỡi càn quét không tha, cùng lúc gia tăng tốc độ, khiến cơ thể Tuấn Lâm gần như co giật trong khoái cảm. Và khi cả hai cùng chạm đến giới hạn…
Hạ Tuấn Lâm
A… Hạo Tường… em… tới rồi—!!
Nghiêm Hạo Tường
Anh cũng vậy… của em, chỉ là của em.
Cơ thể đổ sụp lên nhau, tiếng tim đập hỗn loạn hoà làm một. Một đêm không còn lý trí, chỉ còn khát khao và sở hữu
gõ cửa tim em 3
Buổi sáng chậm rãi trôi qua, ánh nắng dịu dàng xuyên qua rèm cửa, phủ lên thân thể trần trụi đang quấn lấy nhau trên chiếc giường nhàu nhĩ
Hạ Tuấn Lâm
Anh vẫn chưa… đủ sao?
Nghiêm Hạo Tường
//ghé môi sát tai em, giọng trầm thấp lướt qua làn da//
Em nghĩ một đêm có thể giải cơn nghiện em của anh?
Tay anh mơn trớn sống lưng Tuấn Lâm, rồi bất ngờ siết hông kéo sát lại. Cơ thể cậu cong lên theo phản xạ, vừa né tránh vừa khao khát. Thứ nóng rực lại cứng lên, cọ nhẹ nơi nhạy cảm nhất.
Hạ Tuấn Lâm
Ư… Hạo Tường, anh… lại nữa?
//hai gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh nước//
Nghiêm Hạo Tường
//hôn dọc sống lưng em, từng nụ hôn nóng rực//
Chỉ là muốn… ở trong em thêm chút nữa. Được không?
Cậu không trả lời. Cậu chỉ khẽ vòng tay qua cổ anh, kéo anh xuống, môi chạm môi, mềm mại và khát khao.
Hạ Tuấn Lâm
Vậy thì… đừng dịu dàng quá. Em không muốn quên được anh sáng nay.
Tiếng cười trầm khẽ vang trong cổ họng Hạo Tường. Anh xoay người cậu nằm dưới, đôi tay đan lấy nhau, và một lần nữa, hòa vào nhau—đầy bản năng, đầy yêu thương.
Nghiêm Hạo Tường
Giữ chặt anh… đừng rời xa nữa
Hạ Tuấn Lâm
Nếu bây giờ là giấc mơ… thì em nguyện không bao giờ tỉnh dậy
Họ quấn chặt lấy nhau, giữa nắng sớm, giữa tiếng thở hòa quyện. Không phải chỉ là dục vọng – mà là nỗi nhớ chất chứa, biến thành hơi thở, thành da thịt. Một lần yêu là mãi mãi
Phòng tắm buổi trưa, hơi nước mờ ảo, hai cơ thể như hòa làm một trong không gian chỉ còn tiếng nước và tiếng rên rỉ đầy mê hoặc.
Tuấn Lâm dựa vào vách kính, nước từ vòi sen nhỏ xuống cổ, trượt qua bờ ngực trắng mịn. Nhưng Hạo Tường thì không để nước xối lên người cậu lâu. Anh kéo cậu vào vòng tay, đè cậu sát tường.
Nghiêm Hạo Tường
Tưởng trốn vào đây là thoát được anh?
Hạ Tuấn Lâm
Em… chỉ muốn tắm…
Nghiêm Hạo Tường
Vậy để anh “rửa” em sạch hơn một chút.
Không đợi cậu phản ứng, Hạo Tường đã luồn tay ra sau, nâng chân cậu lên, cơ thể trần trụi dính sát. Anh không vào vội, chỉ cọ nhẹ phần đầu ở giữa hai chân khiến Tuấn Lâm rùng mình vì nhột và kích thích.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play