Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mỗi Vết Thương Của Em Là Một Viên Đạn Bắn Vào Tôi[CapGav]

Cuộc gặp gỡ định mệnh

Hoàng Đức Duy đứng trên ban công của tòa nhà cao tầng, nhìn ra bên ngoài. Đêm đã buông xuống, nhưng thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn, âm thanh tấp nập từ xe cộ vẫn vang vọng qua các con phố.
Anh cảm nhận rõ ràng cái lạnh của không gian, nhưng bên trong anh, không có cảm giác gì ngoài sự trống rỗng. Cảm giác này đã theo anh suốt bao năm dài, giữa những cuộc chiến đẫm máu và những âm mưu không bao giờ kết thúc
Đức Duy là người đứng đầu một tổ chức tội phạm ngầm, là người mà ngay cả những kẻ mạnh nhất cũng phải dè chừng.
Anh không sợ hãi trước cái chết, không cảm thấy có gì đặc biệt với những kẻ tìm cách hạ bệ mình. Tuy nhiên, tất cả sự bình thản đó bắt đầu thay đổi vào một đêm mưa bão
Một cuộc đối đầu giữa hai phe đang diễn ra trong một con hẻm tối tăm. Đức Duy đứng giữa đám đông, một tay siết chặt khẩu súng, tay còn lại nắm chặt sợi dây thừng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh và tàn bạo, nhưng anh đã quá quen thuộc với nó. Lúc này, anh nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé lao ra từ phía cuối con hẻm
Là một cậu nhóc, khoảng chừng 18 tuổi, khuôn mặt sáng sủa, với làn da trắng ngần và đôi mắt to tròn ngơ ngác, nhìn mọi thứ như thể cậu ta đang lạc vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Cậu nhóc đó – Đặng Thành An – mặc áo hoodie đen, đang chạy về phía một tên cầm súng trong tay
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu làm gì vậy?
Đức Duy quát lớn, khi nhận thấy cậu nhóc liều lĩnh xông vào giữa trận chiến, không màng đến sự nguy hiểm
Thành An không dừng lại, chỉ mỉm cười một cách vô tư.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Để tôi giúp, anh không cần phải lo.
Lời nói của Thành An không kịp dứt thì một tiếng súng vang lên. Cậu nhóc nhanh chóng vung tay ra, và ngay lập tức, cái chai trong tay vỡ tan, văng tung tóe vào mặt tên lính đánh thuê, làm hắn loạng choạng.
Đức Duy chỉ kịp nhìn thấy cảnh đó một cách ngạc nhiên trước khi tất cả diễn ra quá nhanh
Không biết là do may mắn hay sự tính toán, nhưng tên lính đánh thuê không kịp phản ứng, và Đức Duy lập tức tấn công hắn, hạ gục hắn trong vài giây
Thành An đứng bên cạnh, nhìn anh với ánh mắt ngây thơ nhưng đầy tự tin.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh không cần phải làm hết đâu. Chắc anh biết tôi có thể giúp mà.
Đức Duy nhìn cậu, cảm thấy có chút lạ lẫm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu có biết mình đang làm gì không?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không biết, nhưng tôi thích thú với cái cảm giác này./cười tít mắt/
Vì một lý do nào đó, Đức Duy cảm thấy có gì đó khác biệt trong cách nhìn của mình về cậu nhóc này. Cậu ta quá liều lĩnh, nhưng lại có một sự tươi mới và tự do mà ngay cả anh cũng không có được.
Thế giới mà Đức Duy sống đã quá tăm tối, nơi mà mọi thứ đều được tính toán kỹ càng, và tình cảm là thứ xa vời, nhưng Thành An lại dường như không bị ràng buộc bởi những điều đó
Khi cuộc chiến kết thúc, đám người của Đức Duy đã tản ra. Thành An vẫn đứng đó, mỉm cười với ánh mắt sáng ngời.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chắc tôi phải cảm ơn anh vì đã cứu tôi nhỉ?
Đức Duy không trả lời ngay, chỉ nhìn cậu một lúc lâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu có biết mình vừa tham gia vào một cuộc chiến không đáng có không?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chắc là không, nhưng ít nhất tôi đã giúp anh, phải không?/nhún vai/
Lời nói của Thành An giống như một phép thử, khiến Đức Duy không thể không suy nghĩ. Trong thế giới của mình, anh chưa bao giờ gặp một người như vậy – ai cũng sợ hãi, ai cũng tính toán.
Nhưng cậu nhóc này lại chẳng quan tâm đến việc sống sót hay cái chết. Chỉ quan tâm đến việc có thể giúp đỡ, dù trong hoàn cảnh nào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Được rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
làm tôi thấy bực mình, nhưng cũng khá thú vị.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy anh muốn tôi đi theo anh không?/mắt sáng lên/
Đức Duy không biết phải trả lời sao. Cậu nhóc này đúng là liều lĩnh, nhưng một phần trong anh lại muốn xem thử cậu ta có thể mang lại điều gì thú vị hơn trong cuộc sống nhàm chán này
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đi theo tôi không có gì vui đâu
Đức Duy nói, nhưng trong lòng anh lại đang tự hỏi liệu đây sẽ là một sự khởi đầu cho những điều gì.
Thành An không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Cả hai đứng im lặng một lúc, giữa những đổ nát của cuộc chiến, với ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống họ, tạo nên một khoảnh khắc lạ lẫm nhưng lại có gì đó thật kỳ diệu
Cuộc gặp gỡ định mệnh đã xảy ra.

Khó hiểu

Bầu không khí trong căn phòng khách sạn cao cấp là sự pha trộn giữa căng thẳng và tĩnh lặng.
Hoàng Đức Duy ngồi trên chiếc ghế sofa đen, ánh mắt sắc lạnh dõi theo Thành An, người đang ngồi đối diện, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự ngây thơ lạ lùng như thể không có gì nguy hiểm đang rình rập xung quanh
Thành An không hề tỏ ra lo lắng, ngược lại, cậu thậm chí còn thoải mái đưa tay lên vắt lên đầu ghế, rồi đưa mắt quan sát mọi thứ trong phòng, như thể đang tham quan một nơi không hề có mối đe dọa nào.
Cậu vẫn là cậu, ngông cuồng và tự do, dường như không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì trong thế giới bạo lực và tội lỗi mà Đức Duy đang sống
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế nào, cảm thấy thú vị không?
Đức Duy lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng có chút tò mò. Anh không thể không thắc mắc về sự bình thản của cậu. Họ vừa mới trải qua một trận đấu dữ dội ngoài kia, và Thành An vẫn có thể cười như thể vừa mới ra ngoài dạo chơi
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thú vị?
Thành An nhướn mày, nở một nụ cười hóm hỉnh.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh có thấy cuộc chiến đó như một trò chơi không? Mà thực ra, tôi cũng chẳng biết mình làm gì nữa, chỉ là thấy vui khi thấy mấy tên đó chạy loạn.
Đức Duy chớp mắt, có chút sửng sốt. Cậu nhóc này có thể đối diện với cái chết và những tình huống nguy hiểm như thế mà không hề sợ hãi? Đó là sự điên rồ hay là một sự can đảm kỳ lạ? Anh không thể tìm ra câu trả lời
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không sợ chết à?/nghiêm nghị/
Thành An quay lại nhìn anh, đôi mắt lấp lánh một sự tinh nghịch
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chết sao? Tôi chưa kịp sợ thì đã quá quen với nó rồi. Có lẽ tôi không phải là người sợ chết nhất đâu.
Anh bật cười, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu không thể diễn tả được. Câu trả lời của Thành An làm anh nhớ đến bản thân mình ngày xưa, khi mà cái chết chỉ là một khái niệm mơ hồ.
Nhưng giờ đây, sau bao nhiêu năm trong cuộc sống đầy bạo lực và những âm mưu đen tối, anh đã học được cách sợ hãi. Sợ mất đi thứ duy nhất anh không biết mình đang có
Cảnh tiếp theo:
Cả hai bước ra ngoài, hòa vào dòng người trong đêm. Thành An vẫn tỏ ra khá thoải mái, còn Đức Duy thì cẩn thận quan sát xung quanh.
Dù bề ngoài lạnh lùng và không dễ bị chi phối, nhưng anh luôn cảnh giác. Cuộc sống của một người như anh không cho phép anh lơi lỏng, dù chỉ là một giây
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh nói đi, tôi làm gì tiếp theo?
Đức Duy quay sang nhìn cậu, đôi mắt sắc lạnh vẫn không thay đổi, nhưng một phần trong anh lại có chút lạ lẫm. Cậu nhóc này, rõ ràng là không thuộc về thế giới này, nhưng lại làm cho anh không thể rời mắt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu định làm gì?/hỏi lại/
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chắc là theo anh. Tôi không có nơi nào để đi đâu./cười khẽ/
Câu nói đơn giản nhưng lại mang một trọng lượng lớn. Đức Duy im lặng, không trả lời ngay lập tức.
Anh có thể nhìn thấy trong ánh mắt của cậu sự quyết tâm, nhưng cũng có chút gì đó nhẹ nhàng, như thể đang thử nghiệm một cuộc sống mới mẻ hơn
Cậu không sợ hãi, nhưng cũng không thực sự biết mình đang làm gì. Và điều đó khiến Đức Duy cảm thấy… lo lắng
Nhưng rồi, như một phản xạ tự nhiên, anh gật đầu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Theo tôi thì sẽ có vài thứ cậu phải học.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tôi học nhanh mà./mắt sáng lên/
Và từ khoảnh khắc đó, mối quan hệ giữa họ đã bắt đầu thay đổi. Không còn là người lạ hoàn toàn, mà là những người đồng hành, dù chỉ trong một thế giới đầy bạo lực và nguy hiểm. Tuy nhiên, sự kết nối ấy lại không dễ dàng gì
Đức Duy đã từng sống trong một thế giới cô đơn, nơi anh là kẻ đứng trên tất cả và không ai có thể làm anh dao động. Nhưng giờ đây, với Thành An bên cạnh, một chút cảm giác gì đó mà anh chưa từng trải qua đang bắt đầu len lỏi trong tâm trí
Chỉ có điều, ngay cả khi cậu nhóc này khiến anh cảm thấy hơi thở của sự sống, một điều gì đó đau đớn và khó hiểu vẫn đang đè nặng lên trái tim anh
Cả hai tiếp tục bước đi trong đêm tối, giữa những âm thanh ồn ào của thành phố, nhưng trong im lặng của họ, có một điều gì đó giữa Đức Duy và Thành An đang chớm nở – dù nó có thể là sự giằng xé, hay một thứ gì đó ngọt ngào và đau lòng, anh cũng chưa thể hiểu hết được
******

Sự mê hoặc và bất ngờ

Đêm đã khuya, nhưng thành phố vẫn không ngừng chuyển động. Đám người xung quanh không hề biết rằng trong bóng tối, có hai con người đang tiến gần đến một ngã rẽ định mệnh.
Trong khi một người cảm nhận rõ sự mệt mỏi trong từng bước đi, người còn lại thì không ngừng mỉm cười như thể mọi chuyện đều ổn
Đức Duy và Thành An đứng trước một tòa nhà cao tầng, ánh sáng từ các cửa sổ phản chiếu lên mặt đường. Không khí lạnh thổi qua, nhưng không làm họ bận tâm.
Đức Duy đưa tay vén tóc ra sau tai, ánh mắt sắc lẹm quét qua đám bảo vệ đứng ngoài cửa, rồi quay sang nhìn Thành An, người vẫn đứng đó, đôi mắt sáng ngời đầy tò mò
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đây là nơi làm việc của tôi
Đức Duy nói, giọng điệu lạnh lùng, như thể muốn cảnh báo cậu về thế giới mà cậu vừa bước vào
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy à, anh không sợ tôi sẽ làm loạn ở đây sao?
Câu hỏi của cậu nghe có vẻ đùa, nhưng thực tế lại ẩn chứa một sự tò mò khó tả. Thành An chưa bao giờ thấy một nơi như thế này.
Đây là một thế giới mà cậu chưa bao giờ mơ đến, đầy quyền lực, âm mưu và những thứ mà cậu chẳng hiểu hết. Nhưng điều đó lại khiến cậu càng thêm thích thú
Đức Duy không đáp ngay lập tức, chỉ đi về phía cửa và ra hiệu cho cậu đi theo.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vào trong, tôi sẽ giới thiệu cậu một chút về công việc.
Thành An bước vào theo, tựa như một cơn gió mới, không có gì có thể ngăn cản được cậu.
Mọi người trong tổ chức dường như đã quen với sự xuất hiện của anh, nhưng không ai đoán được rằng anh lại có một người đi theo – và lại là một cậu nhóc như Thành An
Cả hai đi vào một căn phòng lớn, nơi những ánh đèn neon rọi sáng. Những chiếc bàn phủ đầy tài liệu, màn hình máy tính sáng lóa.
Trong không gian này, không có chỗ cho sự yếu đuối. Mọi người ở đây đều là những kẻ mạnh, những người sẵn sàng hạ gục bất cứ ai cản đường. Và trong số đó, Đức Duy là người đứng đầu, không có ai dám chống lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đây là nơi bọn tôi điều hành mọi việc
Đức Duy lên tiếng, giọng nói không có chút cảm xúc. Anh bước đến chiếc bàn lớn, mở một số tài liệu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu muốn tham gia không?
Thành An đứng sau lưng anh, nhìn vào đống giấy tờ đó mà không hiểu gì. Cậu chỉ nhìn anh với ánh mắt đầy thích thú
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Anh muốn tôi giúp gì?
Đức Duy không trả lời ngay, chỉ lướt qua một số thông tin. Rồi anh quay lại nhìn cậu, đôi mắt trở nên sắc bén hơn bao giờ hết
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu có thể làm bất cứ việc gì tôi giao. Nhưng có một điều tôi phải nói trước, cậu phải học cách kiểm soát bản thân. Ở đây, không có chỗ cho sự yếu đuối.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tôi không phải là người yếu đuối đâu. Mà thực ra, tôi chẳng biết mình muốn làm gì. Tôi chỉ muốn xem anh làm gì thôi./nhún vai/
Đức Duy không ngạc nhiên trước câu trả lời đó, nhưng có gì đó trong lời nói của cậu khiến anh cảm thấy không thể dễ dàng từ bỏ.
Thành An không chỉ là một cậu nhóc ngây thơ muốn tìm kiếm cảm giác mới lạ, cậu có một sự tự tin kỳ lạ, như thể không gì có thể làm cậu gục ngã
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy thì làm quen với công việc đi
Đức Duy nói, giọng có chút lạnh lùng nhưng cũng lấp lánh một sự quan tâm nào đó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu sẽ làm gì khi gặp phải tình huống như thế này?
Anh rút ra một tấm ảnh từ trong một hồ sơ và đưa cho Thành An. Cậu nhíu mày, nhìn tấm ảnh một cách chăm chú. Đó là hình ảnh của một người đàn ông trung niên, mặt đầy vết sẹo, với đôi mắt lạnh lùng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đây là mục tiêu của chúng ta
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hắn là kẻ đã phản bội tổ chức. Cậu sẽ làm gì?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vậy là tôi sẽ phải bắt hắn sao? Chắc chắn sẽ thú vị lắm!/bật cười/
Đức Duy nhìn cậu, không thể giấu được sự khó hiểu. Thành An không hề sợ hãi, trái lại còn có vẻ hứng thú.
Anh không thể lý giải được cảm giác ấy trong cậu. Làm sao mà một người có thể tham gia vào thế giới này mà lại tỏ ra vui vẻ như vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đúng, nhưng không phải dễ dàng đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu sẽ phải đối mặt với những tình huống khắc nghiệt, và đôi khi, đó sẽ là sự lựa chọn giữa mạng sống và cái chết!
Thành An không trả lời, chỉ mỉm cười một cách ngây thơ, như thể không có gì có thể làm cậu lo lắng
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tôi biết mà, anh đừng lo.
Câu trả lời của cậu khiến Đức Duy cảm thấy có một điều gì đó không ổn. Cậu nhóc này quá tự tin, quá ngây thơ, nhưng lại có một thứ gì đó mà anh không thể hiểu nổi
Tối hôm đó, khi cả hai lên đường thực hiện nhiệm vụ đầu tiên cùng nhau, không ai biết rằng chuyến đi này sẽ thay đổi cả hai mãi mãi. Trong thế giới đầy bạo lực và hiểm nguy
Đức Duy bắt đầu nhận ra một điều – Thành An có thể là người duy nhất khiến anh cảm thấy không thể đoán trước được. Và có lẽ, cậu sẽ là người thay đổi tất cả

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play