Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

#JsolNicky# Khế Ước Máu Dưới Trăng Tàn

<> Vết Máu Trong Gương

___________
🌕 𝗞𝗛𝗘̂́ 𝗨̛𝗢̛́𝗖 𝗠𝗔́𝗨 𝗗𝗨̛𝗢̛́𝗜 𝗧𝗥𝗔̆𝗡𝗚 𝗧𝗔̀𝗡
📖 𝐂𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝟏 – 𝐕𝐞̂́𝐭 𝐌𝐚́𝐮 𝐓𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐆𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠
Trường Đại học Văn Kinh nằm ở rìa phía tây thành phố, nơi những hàng cây sao cổ thụ mọc dọc theo lối đi như những bóng hình lặng lẽ, mỗi khi gió thổi qua lại phát ra thứ âm thanh trầm thấp, như lời thì thầm từ một thời đại đã ngủ yên.
Trong căn phòng tầng ba của khu ký túc xá A5, Trần Phong Hào ngồi bất động trước chiếc gương nhỏ đặt trên bàn học. Cậu nhìn vào gương, không phải để soi tóc hay chỉnh lại cổ áo, mà là để nhìn kỹ… vào đôi mắt mình. Hay đúng hơn, là thứ gì đó đằng sau đôi mắt ấy.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi nghiêng lên bàn, phản chiếu mờ nhạt khuôn mặt trắng xanh của cậu sinh viên năm nhất ngành Văn học Cổ. Khuôn mặt ấy phảng phất nét yếu đuối của người sống nội tâm – trầm lặng, điềm đạm, nhưng luôn giấu sau ánh mắt một điều gì đó không thể gọi tên.
Gần đây, Phong Hào thường mơ thấy một khuôn mặt kỳ lạ. Khuôn mặt ấy lặp đi lặp lại trong những cơn mộng không rõ ràng – một người đàn ông cao lớn, mắt đỏ như 𝘮𝘢́𝘶, và bàn tay lạnh lẽo siết chặt lấy tim cậu. Đôi khi, cơn mơ đó còn đi xa hơn – là tiếng gào đau đớn xé họng, là 𝘮𝘢́𝘶 loang đỏ một ngọn đồi dưới trăng, là một nụ hôn thấm vị sắt chát của phản bội.
Thở dài, Phong Hào rời mắt khỏi gương. Cậu không kể điều này cho ai – kể cả hai người bạn duy nhất của mình: Nguyễn Thanh Pháp – giỏi võ, nóng tính nhưng chân thành, và Đặng Thành An – chàng trai ít nói, hiền lành nhưng có trực giác sắc bén. Không ai trong họ có thể hiểu được cơn ám ảnh đang dần gặm nhấm trái tim cậu.
Nhưng rồi, sáng hôm sau, mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
Đại học Văn Kinh sáng hôm ấy phủ một lớp sương mỏng, khiến cảnh vật như bị tách khỏi thực tại. Hành lang khu giảng đường chính vang tiếng bước chân đều đặn của sinh viên đang vội vã đến lớp.
Trần Phong Hào bước chậm hơn họ – tay ôm quyển sách cũ màu nâu bạc, gáy sờn rách, tựa đề mờ nhạt: “Tín Ngưỡng Huyết Thể Trong Truyền Thuyết Đông Á”.
Cậu không biết tại sao mình lại bị thu hút bởi quyển sách này trong thư viện tối qua. Có điều gì đó thôi thúc cậu phải đọc, phải hiểu – như thể một phần trong cậu từng thuộc về những câu chữ mơ hồ ấy.
Khi đến gần cầu thang dẫn lên phòng học, Phong Hào bất giác khựng lại. Mùi gì đó lạ lắm. Lạnh. Tanh. Và... kim loại?
Rẽ qua hành lang, nơi có cửa sổ lớn nhìn ra vườn sau, cậu thấy một vệt gì đó loang dưới nền đá cẩm thạch – màu đỏ, khô lại, kéo dài như ai đó bị kéo lê đi trong đêm.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
…𝘔𝘢́𝘶 ư? //Thì thầm//
Nhưng trước khi cậu kịp cúi xuống kiểm tra kỹ, tiếng giày dừng lại sau lưng. Cậu quay lại.
Một người đàn ông đang đứng đó.
Anh ta mặc sơ mi đen, áo choàng dạ dài màu than, mắt giấu sau lớp kính gọng kim loại. Ánh sáng buổi sớm làm mái tóc đen của anh phản chiếu ánh bạc, như cánh quạ trong đêm trăng. Dù không có gì đáng sợ trong biểu hiện, nhưng hơi thở Phong Hào chợt nghẹn lại.
Cậu từng thấy người này rồi.
Trong mơ.
Kẻ đã giết cậu bằng một nụ hôn.
Người đó mỉm cười nhẹ, giọng trầm ấm vang lên:
???: “Em đang làm gì ở đây vào giờ này?”
Giọng nói khiến toàn thân Phong Hào nổi da gà. Lạnh lẽo. Mà lại có gì đó quyến rũ kỳ lạ – như rượu vang pha độc.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Em…tôi chỉ…
Cậu lùi lại một bước, lòng bàn tay túa mồ hôi.
Người đàn ông bước tới, lướt qua vệt máu khô như không thấy. Ánh mắt anh lướt nhanh xuống quyển sách trên tay Phong Hào, rồi dừng lại trên khuôn mặt cậu.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Quyển đó không được cho mượn về phòng. _Anh nhẹ nhàng nói_
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Đây là sách cấm trong hệ thống.
Cậu giật mình, nhìn lại bìa sách. Chẳng có dấu hiệu nào cấm cả.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Em tên gì?
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
…Trần Phong Hào
Người kia mỉm cười.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Chào mừng đến lớp tôi. Tôi là giảng viên mới – Nguyễn Thái Sơn.
Không khí xung quanh như rút sạch trong một giây.
Phong Hào cảm giác như vừa bị nhấn chìm xuống làn nước sâu, lạnh ngắt, nơi tiếng gõ trống của trái tim vang lên như trống trận.
Tên đó. Khuôn mặt đó. Giấc mơ đó. Tất cả ghép lại như một bức tranh kinh hoàng đang dần hiện hình.
Khi anh quay lưng bước đi, gió thổi ngược tà áo choàng của Thái Sơn – để lộ bên trong một dấu hình tròn, như ấn chú cổ khắc bằng 𝘮𝘢́𝘶, dính trên cổ tay phải.
Tối đó, tại ký túc xá, Phong Hào thức trắng.
Không phải vì giấc mơ tái hiện – mà vì giấc mơ chưa từng rời đi.
Giữa căn phòng tĩnh lặng, cậu nhìn ra bầu trời đêm, nơi trăng tàn treo lơ lửng như một vết thương trên nền trời tím than.
Phong Hào đặt tay lên ngực mình – nơi trái tim đập nhanh hơn bình thường.
Cậu thì thầm, gần như vô thức:
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Nguyễn Thái Sơn…rốt cuộc anh là gì?
Từ trong gương, phản chiếu khuôn mặt cậu... và phía sau, một bóng người lướt qua – mờ nhạt, nhưng ánh mắt đỏ rực.
End Chương 1
________
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
hú vt lại cho đỡ cấn
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
ủng hộ tôi nha
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
cảm ơn mn rất nhiều💃🏻💋
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
🥀

<> Những Bóng Hình Trong Thư Viện Cổ

____________
🌕 𝗞𝗛𝗘̂́ 𝗨̛𝗢̛́𝗖 𝗠𝗔́𝗨 𝗗𝗨̛𝗢̛́𝗜 𝗧𝗥𝗔̆𝗡𝗚 𝗧𝗔̀𝗡
📖 𝐂𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝟐 – 𝐍𝐡𝐮̛̃𝐧𝐠 𝐁𝐨́𝐧𝐠 𝐇𝐢̀𝐧𝐡 𝐓𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐓𝐡𝐮̛ 𝐕𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐂𝐨̂̉
Sáng hôm sau, Trần Phong Hào ngồi lặng trong lớp học, lòng vẫn còn vương vấn cảm giác bất an từ buổi chạm mặt kỳ lạ hôm trước. Cậu dường như không nghe rõ giọng giảng viên đang đều đều giảng giải trên bục. Những từ ngữ bay qua tai như sóng radio nhiễu loạn. Mắt cậu, thì vẫn dán vào một người — Nguyễn Thái Sơn.
Vị giảng viên trẻ, trong bộ sơ mi trắng cùng cà vạt xám tro, đang viết bảng bằng phấn trắng. Những con chữ uốn lượn như vết máu đông khô. Phong Hào ngồi ở hàng gần cuối, nhưng dù vậy, cậu vẫn cảm nhận được thứ gì đó rất lạ. Một luồng khí — không hẳn lạnh, cũng không nóng — len lỏi trong từng khe hở giữa những hàng ghế.
Và điều khiến cậu hoang mang hơn nữa: là ánh mắt của Thái Sơn thỉnh thoảng liếc xuống phía cậu, như thể… đang kiểm tra hơi thở của một con mồi.
Phong Hào rùng mình.
Pháp – người bạn cùng lớp, thấy vậy thì ghé sát hỏi nhỏ:
⭑.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐏𝐡𝐚́𝐩
⭑.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡 𝐏𝐡𝐚́𝐩
Ê, mày sao vậy? Mặt trắng bệch như sắp ngất ấy.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Không có gì…tao hơi mất ngủ thôi
Pháp chau mày, nhưng không hỏi thêm. Cậu bạn này từ lâu đã quen với những lúc Hào trầm mặc. Nhưng hôm nay, chính cậu cũng cảm nhận một điều gì đó rất bất thường trong không khí. Cả lớp dường như bị một luồng u ám nào đó bao trùm. Một vài đứa bạn ngáp ngắn ngáp dài, vài đứa khác thì nhíu mày, như thể không hiểu tại sao đầu óc chúng cứ nặng như đeo đá.
Renggg — tiếng chuông báo kết thúc giờ vang lên như một ân xá.
Phong Hào vội vã thu dọn đồ đạc thì bỗng, giọng nói trầm thấp vang lên từ phía bục giảng:
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Trần Phong Hào, ở lại một chút.
Mọi ánh mắt đổ dồn về cậu. Pháp quay lại, nhướn mày nhưng không nói gì, chỉ ra dấu “Gặp sau nhé” rồi rời đi cùng những người khác. Căn phòng nhanh chóng trống rỗng, chỉ còn lại hai người.
Phong Hào đứng yên, vai căng cứng. Tay nắm quai cặp đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Thái Sơn tiến lại, không vội vàng. Mỗi bước đi đều nhẹ, không tạo ra tiếng động. Khi đứng cách cậu chỉ vài bước, anh dừng lại, đưa mắt nhìn thẳng.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Hôm qua…
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Em đã đọc đến chương mấy của quyển sách đó rồi?
Câu hỏi khiến tim Phong Hào đập mạnh.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Em…chỉ mới lật sơ vài trang.
Thái Sơn gật nhẹ, như thể anh đã biết trước câu trả lời. Sau đó, anh bước lại gần bàn giảng viên, mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sách cũ kỹ hơn gấp bội – bìa da đen, viền đồng đã mờ, không có tựa đề.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Đừng chạm vào sách như thế nữa không được phép.
Anh đặt quyển sách lên bàn, rồi nói thêm bằng một giọng gần như khẽ thở:
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Có những tri thức không nên được khai quật bởi kẻ chưa sẵn sàng.
Cậu ngẩng đầu, lòng run rẩy.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Thầy là ai…?
Hào hỏi, ngập ngừng như chính mình không chắc có muốn biết câu trả lời
Thái Sơn khẽ cười, đôi mắt lúc đó như sáng lên dưới ánh nắng mờ:
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Chỉ là một người... từng bị phản bội.
Câu trả lời khiến cậu sững người.
Ngay lúc đó, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Phong Hào cảm thấy như gương mặt Thái Sơn vỡ vụn – không phải vỡ thực sự, mà là vỡ trong tiềm thức cậu. Như thể một tấm mặt nạ rạn ra, để lộ bên dưới là một thứ gì đó – không phải con người.
Trong tích tắc, cậu thấy rõ một đôi mắt đỏ như 𝘮𝘢́𝘶 đông, cặp nanh trắng lóe lên dưới lớp da người, và sau lưng anh là bóng tối — không phải bóng tối của căn phòng, mà là một bóng tối sống động, trườn bò như thể nó đang chờ một lệnh triệu hồi.
Hào lùi lại, va vào bàn. Cơn choáng kéo đến khiến đầu óc quay cuồng. Nhưng khi chớp mắt lại, tất cả trở lại như cũ. Thái Sơn đứng đó, bình thản.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Em đã nhìn thấy một phần rồi, đúng không? _Anh nghiêng đầu, nói_
Phong Hào không trả lời.
Thái Sơn lùi một bước, rồi ra hiệu cho cậu đi.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Về nghỉ đi. Nhưng đừng đến thư viện khu C sau 7 giờ tối. Ở đó không dành cho người bình thường.
Cậu bước đi, đầu óc như có trăm tiếng vọng ùa vào cùng lúc.
Nhưng dĩ nhiên, con người ta càng bị cấm thì lại càng muốn chạm vào giới hạn.
Đêm hôm đó, lúc 7:25 phút, Trần Phong Hào có mặt tại thư viện khu C.
Ngọn đèn vàng ảm đạm không chiếu hết được dãy kệ cao sát trần. Tiếng đồng hồ cũ tích tắc như nhịp tim ai đó bị kéo chậm lại.
Bước chân cậu vang lên giữa không gian rộng lớn, trống trải. Dọc hai bên là hàng kệ sách phủ đầy bụi và mạng nhện. Những quyển sách không được ghi mã vạch, không có nhan đề, chỉ được đóng dấu sáp màu đen với hình trăng khuyết.
Đột nhiên, một giọng thì thầm vẳng đến từ phía sau kệ.
“Phong Hào...”
Cậu quay lại. Không có ai.
Lần thứ hai.
“Phong Hào…”
Giọng nói này không phải của Thái Sơn. Cũng không phải con người.
Cậu đi sâu vào trong. Mắt nhòe đi vì ánh sáng quá kém. Tim đập dồn dập. Bỗng, trên một kệ sách, có một quyển đang… chảy 𝘮𝘢́𝘶. Từng giọt, từng giọt nhỏ xuống sàn, đỏ thẫm như 𝘮𝘢́𝘶 tươi.
Phong Hào run rẩy đưa tay ra – vừa lúc đó, một bàn tay lạnh buốt chụp lấy cổ tay cậu từ phía sau.
Cậu giật mình quay lại — là Thái Sơn.
Không còn kính. Không còn cười. Đôi mắt anh lúc này rực đỏ.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Em thực sự không nghe lời…
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Tại sao?
Cậu không trả lời được. Chỉ thở hổn hển.
Thái Sơn siết tay lại, rồi buông ra như không nỡ.
Anh bước lùi lại, đưa tay lên chạm nhẹ vào má cậu – bàn tay lạnh, như đá.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Có lẽ…dù là kiếp này, em vẫn là người dẫn ta đến 𝘮𝘢́𝘶. _Anh thì thầm_
End Chương 2
__________
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
lưu ý nhé: fic này bộc bạch sẽ nhiều nhưng vẫn có lời thoại
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
có thể sẽ chán nhưng ai ko thic thì hãy rời nhé 😞
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
ủng hộ tôi nhaa💝💋
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
🥀

<> Cái Giá Của Một Cái Nhìn

_____________
🌕 𝗞𝗛𝗘̂́ 𝗨̛𝗢̛́𝗖 𝗠𝗔́𝗨 𝗗𝗨̛𝗢̛́𝗜 𝗧𝗥𝗔̆𝗡𝗚 𝗧𝗔̀𝗡
📖 𝐂𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝟑 – 𝐂𝐚́𝐢 𝐆𝐢𝐚́ 𝐂𝐮̉𝐚 𝐌𝐨̣̂𝐭 𝐂𝐚́𝐢 𝐍𝐡𝐢̀𝐧
Gió đêm lùa qua khung cửa sổ cao vút của thư viện khu C, mang theo mùi ẩm mốc của giấy cũ hòa cùng chút ngai ngái của 𝘮𝘢́𝘶. Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, Trần Phong Hào đứng đối diện với Thái Sơn – không phải là vị giảng viên lạnh lùng buổi sáng, mà là một thực thể khác. Một con người khác.
Thái Sơn không còn che giấu. Đôi mắt rực lên như hai hòn than đỏ trong đêm tối, phản chiếu ánh trăng mờ ảo xuyên qua ô kính cao. Phía sau anh, bóng tối như đang uốn lượn, 𝘳𝘦̂𝘯 𝘳𝘪̉. Nó thở bằng thứ âm thanh vô thanh, thứ không thuộc về thế giới này.
Phong Hào cảm thấy ngực mình nặng trĩu. Cậu chưa từng đối diện với một điều gì đó vừa lạnh lẽo, vừa... quyến rũ đến như vậy. Mọi bản năng sinh tồn trong cậu gào thét phải chạy, nhưng chân lại như cắm rễ. Không phải vì sợ. Mà vì một điều gì đó sâu thẳm hơn.
Thái Sơn chạm nhẹ vào cổ tay cậu, nơi vừa bị siết đến đỏ ửng. Bàn tay ấy lạnh, nhưng lại mang theo cảm giác dễ chịu đến lạ kỳ.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Em không nhớ gì cả sao?
Giọng nói của anh vang lên, trầm và khàn như gió thổi qua cổ huyệt.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Nhớ…gì? _Hào hỏi lại, giọng khản đi_
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Về 𝘮𝘢́𝘶. _Thái Sơn đáp, mắt không rời khỏi cậu_
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Về một đêm trăng tàn... khi em gọi tên ta bằng một ngôn ngữ đã thất truyền.
Câu nói như lưỡi dao xuyên qua sương mù trong tâm trí Hào. Một hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu – một hành lang đá ẩm ướt, ánh trăng soi lên một bức tượng vỡ, máu chảy tràn qua từng bậc cầu thang… và một giọng nói khản đặc gào lên: "Ruv—...”
Không, không phải tên đó. Hào lắc đầu, hình ảnh biến mất ngay khi cậu cố nắm bắt nó.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Không… tôi không nhớ gì cả.
Thái Sơn không nói gì, chỉ nhìn cậu một lúc lâu. Trong ánh nhìn ấy, có thứ gì đó rất buồn.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Lần này, em sẽ lại phản bội ta chứ? _Anh hỏi, nhẹ như hơi thở_
Phong Hào sững sờ. Trong lòng cậu trỗi dậy một nỗi day dứt vô hình. Như thể cậu thực sự đã từng phản bội anh. Và giờ đây, kẻ bị phản bội lại hỏi điều đó với ánh mắt không hận thù, mà chỉ chất chứa... một chờ đợi đau thương.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Tôi không biết… _Hào thì thầm_
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Tôi… không biết mình là ai trong chuyện này.
Thái Sơn bước lên một bước. Khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn chưa đầy một cánh tay.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Vậy để ta giúp em nhớ.
Nói rồi, anh đưa ngón tay lên – một cử chỉ nhẹ, nhưng như chạm vào dây thần kinh gốc trong linh hồn cậu. Ngay khi đầu ngón tay của anh chạm vào trán Hào, mọi thứ xung quanh chợt vỡ tung thành muôn mảnh.
Cậu thấy mình đứng giữa một đại sảnh cổ kính. Tường đá, trần vòm, những ngọn đèn dầu cháy bập bùng. Khắp nơi, 𝘹𝘢́𝘤 người. 𝘔𝘢́𝘶 chảy thành dòng. Một thiếu niên trong bộ áo choàng bạc đang lùi dần về sau, đôi mắt đẫm nước, miệng nói: “Xin lỗi… tôi không thể làm khác.”
Phía trước cậu, là một người đàn ông mặc hắc y, 𝘮𝘢́𝘶 loang khắp vai, nhưng vẫn đứng vững. Đôi mắt đỏ rực lấp lánh như lửa, nhưng bên trong là một nỗi đau không thể giấu. Anh ta nhìn cậu – không, không phải cậu. Là một phiên bản khác – trẻ hơn, tàn nhẫn hơn, lạnh lùng hơn.
“Em đã hứa rồi“
Người đàn ông nói, giọng lạc đi.
“Em nói sẽ ở lại.”
Cậu – người kia – quay lưng bước đi, để mặc anh gục xuống trong biển 𝘮𝘢́𝘶.
“Tỉnh lại đi.”
Tiếng gọi đưa Hào về thực tại. Cậu choàng tỉnh, nhận ra mình đã quỳ gối trên nền gạch lạnh. Mồ hôi thấm ướt lưng áo, tim đập loạn nhịp. Mắt cậu gặp mắt Thái Sơn, và lần đầu tiên, cậu thấy trong đó… là nỗi cô đơn.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Thứ ta cho em thấy, chỉ là một phần. _Anh nói_
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Một phần rất nhỏ.
Phong Hào gắng đứng dậy, tay bám vào kệ sách bên cạnh.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Tôi… thực sự là ai?
Thái Sơn im lặng một lúc lâu, rồi đáp:
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Là người từng có thể 𝘨𝘪𝘦̂́𝘵 ta chỉ bằng một câu nói.
Nghe vậy, Hào rùng mình.
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Nhưng cũng là người từng ngồi bên ta trong những đêm dài nhất, giữ tay ta không để ta biến thành quái vật.
Một khoảng lặng dài bao trùm cả thư viện. Mùi 𝘮𝘢́𝘶 trong không khí đã tan dần. Căn phòng dường như đã lấy lại phần nào sự yên tĩnh — hoặc đó chỉ là một lớp mặt nạ mỏng manh.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Vậy tôi bây giờ là gì? _Hào hỏi, giọng lạc đi_
Thái Sơn nhìn cậu thật lâu, rồi nói:
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Là người mà ta sắp lập lại khế ước.
Phong Hào mở to mắt.
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
𐄪.𝐓𝐫𝐚̂̀𝐧 𝐏𝐡𝐨𝐧𝐠 𝐇𝐚̀𝐨
Khế ước?
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Phải. _Thái Sơn bước gần hơn, thì thầm_
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
𐄪.𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞̂̃𝐧 𝐓𝐡𝐚́𝐢 𝐒𝐨̛𝐧
Một khế ước 𝘮𝘢́𝘶. Để em không thể rời bỏ ta lần nữa. Dù có 𝘤𝘩𝘦̂́𝘵 đi, cũng sẽ quay lại tìm ta.
Gió đêm lại thổi qua. Ngoài kia, mặt trăng đã lặn một nửa.
End Chương 3
____________
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
ủng hộ tôi nhá 😭💋
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
à quên nhắc
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
fic này ko có cp phụ đâu nhé
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
xin lỗi mn rất nhiều
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
nhỏ này học ngu nhưng thèm c//u đại gia 😞
🥀

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play