『 Kiệt Hằng 』『LuHeng 』『橹恒』『WLJCYH』Vừa Đủ 12 IBU
GIỚI THIỆU
TÁC GIẢ
Giải thích một chút về tên truyện trước khi bắt đầu đọc nhé
TÁC GIẢ
Theo tìm hiểu thì rượu bia có đơn vị đo nồng độ
TÁC GIẢ
Và ký hiệu gọi là IBU
TÁC GIẢ
IBU ( Intercontinental Bitterness Units) là đơn vị đo độ đắng của bia trong giới bia thủ công, có thể nói là thuật ngữ riêng của ngành nghề.
TÁC GIẢ
Độ IBU càng cao thì sẽ càng đắng, ngược lại thì sẽ càng dễ uống nếu độ IBU càng thấp
TÁC GIẢ
Và theo một bài đọc ở đâu đó tôi vô tình đọc được thì người uống sẽ cảm thấy đắng từ 20 mấy độ trở lên
TÁC GIẢ
Vì vậy 12 độ IBU là mức rất thấp, tượng trưng cho độ đắng nhẹ hầu như không có, tức là rất ngọt, rất dịu nhưng uống rồi sẽ khắc ghi rất rõ mùi vị vừa uống vào tâm trí
TÁC GIẢ
Vì vậy, tôi cảm thấy thuật ngữ này rất dễ thương, muốn dùng để viết một câu chuyện ngắn về cp của bản thân
TÁC GIẢ
Thật ra lúc đầu muốn đặt là 'Lover's low IBU' cơ, kiểu như muốn thể hiện là ngọt đến mức không thấy một chút cay đắng nào. Nhưng vẫn là cảm thấy thích tên tiếng việt hơn.
TÁC GIẢ
Giải thích xong rồi!
TÁC GIẢ
Nhưng còn thiếu ký tự nên chưa thể up được, vì vậy tôi sẽ viết xàm phía dưới để đủ ký tự. Vì vậy có thể đọc cho vui hoặc thoát ra bấm theo dõi để chờ tôi update truyện nhé
TÁC GIẢ
Mấy nay tôi đọc thử vài câu truyện ngắn mà thấy có viết tắt khá nhiều, có mấy cái đọc không hiểu là viết tắt của từ nào luôn 🥲 cảm thấy khó khăn trong việc đọc truyện sao đấy
TÁC GIẢ
Truyện tôi có 1 số điều luật bất thành văn mà tôi tự đặt ra cho bản thân luôn rồi nên có khi sẽ khác với những bạn viết truyện trên nền tảng ở 1 phần nào đó, hoan hỉ nhé
TÁC GIẢ
1. Không viết tắt, teen code,....
TÁC GIẢ
2. Phần cuối chap sẽ có 1 phần của riêng 《 ĐÔI LỜI 》 tôi muốn chia sẽ gì đó với mọi người, có thể là hình ảnh, có thể là câu chuyện xàm gì đó
TÁC GIẢ
3. Có phần 'chú thích' trong lời nhắc của chap nếu có icon thể hiện điều gì đó, và sẽ chỉ chú thích lần đầu nó xuất hiện, về sau sẽ không có nữa
TÁC GIẢ
4. Mỗi chap đều sẽ có tên, vì cảm thấy tên chap sẽ dễ nhớ đến tình tiết hơn là kiểu số thôi, dễ tìm lại khi muốn đọc phần nội dung đó
Chap 1: Vương Lỗ Kiệt
TRẦN DỊCH HẰNG
*bật dậy tắt báo thức*
TRẦN DỊCH HẰNG
*nằm trở mình, kéo chăn ngủ tiếp*
Mẹ Hằng
*hét lớn* Mau xuống ăn sáng thôi
Dưới nhà mẹ Hằng đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang ngồi trước bàn ăn mở TV nghe bản tin thời sự
Mẹ Hằng
*cười híp mắt* Vương Lỗ Kiệt thật dễ nhìn a...giọng nói lại còn dễ nghe như vậy. Sáng sớm nhìn thấy là cảm thấy tinh thần tràn đầy rồi
TRẦN DỊCH HẰNG
*ngồi xuống ghế* Chào buổi sáng ạ
TRẦN DỊCH HẰNG
*nhìn mẹ rồi nhìn TV* "Hên là bố đi rồi, nếu không lại nghe càm ràm về việc bố đẹp trai nhất"
Mẹ Hằng
Con mau ăn đi, bố đi làm rồi đấy
Mẹ Hằng
Đúng rồi, chiều mẹ dạo phố với mấy người dì Liêu của con, buổi tối thì ăn bên ngoài
TRẦN DỊCH HẰNG
*gật đầu* Buổi tối mọi người ăn ở đâu?
TRẦN DỊCH HẰNG
Nếu không thì mẹ mang mấy người chị già của mẹ đến quán con ăn?
Mẹ Hằng
*thay đổi sắc mặt* Dịch Hằng, mẹ nghiêm túc cảnh cáo con, đem chữ già kia xóa đi cho mẹ
TRẦN DỊCH HẰNG
*cười một tiếng* Vậy mọi người có đến không?
Mẹ Hằng
*tắt TV* Hôm nay tin tức hết nhanh thật
Mẹ Hằng
*dọn chén dĩa* Không được, mẹ sẽ không đến cái nơi chướng khí mù mịt kia của con đâu
TRẦN DỊCH HẰNG
*nhìn theo mẹ* Haha, cái này là thành kiến của mẹ, mẹ có biết không?
TRẦN DỊCH HẰNG
Chỗ đó của con sao lại thành chướng khí mù mịt, tiệm của con rất đẹp!
Mẹ Hằng
Phải, cứ cho tiệm con rất đẹp đi. Vậy mẹ tin con cũng có thể rửa bát sạch đẹp như tiệm con nhỉ?
TRẦN DỊCH HẰNG
*thở dài* Mẹ cố ý phải không? Con rửa là được chứ gì
Mẹ Hằng
*đi lên lầu* Nhờ con nhé
Sau khi ăn cơm trưa, mẹ Hằng trang điểm hóa thân thành Trần phu nhân, đi hẹn hò với hội chị em. Hằng cũng nhanh chóng sửa soạn đi đến tiệm để chuẩn bị cho buổi chiều buôn bán
Phòng kinh doanh của Hằng nằm trong ngõ hẻm, cửa hàng không lớn, cũng không sáng sủa nhưng phải mất rất lâu Hằng mới tìm được một chỗ vừa lòng đẹp ý mình như vậy
Ngoài bán bia, còn có các món ăn phong phú kết hợp bia, không ít kẻ thích bia chọn đến nơi này để ăn cơm chiều, vì vậy có thể nói là khách đến cũng rất nhiều
TRẦN DỊCH HẰNG
*cười cười* Nay đến sớm vậy?
TẢ KỲ HÀM
*đi thẳng đến quầy bar, cởi áo khoác* Ừ, gặp xong hết hộ khách liền đến đây
TRẦN DỊCH HẰNG
*đi đến trước mặt Hàm* Muốn uống cái gì?
TẢ KỲ HÀM
Như lần trước là được
TẢ KỲ HÀM
Thêm một phần cá hồi hun khói, một phần salad
TRẦN DỊCH HẰNG
*đưa giấy ghi cho nhân viên*
TRẦN DỊCH HẰNG
*đẩy ly nước cho Hàm* Hôm nay gặp được chuyện tốt sao? Nhìn cậu rất là cao hứng
TẢ KỲ HÀM
Cậu nhìn ra được?
TRẦN DỊCH HẰNG
Đúng vậy, mặt mũi đều viết chữ cao hứng
TẢ KỲ HÀM
*vui vẻ nói* Tớ nói với cậu, nay tớ gặp một hộ khách, cao và đẹp trai, còn trẻ và đầy hứa hẹn đấy
TRẦN DỊCH HẰNG
*nhướng mày* Hửm? Còn độc thân?
TẢ KỲ HÀM
*cười* Cậu ấy nói còn độc thân
TRẦN DỊCH HẰNG
Cái đó có gì hấp dẫn sao?
TẢ KỲ HÀM
*uống ngụm rượu rồi nói* Nhưng tớ cảm thấy loại người như thế sao lại có thể độc thân chứ
TẢ KỲ HÀM
Nghe ông chủ của tớ nói, điều kiện nhà cậu ta khá tốt, tuổi còn trẻ mà đã làm tổng giám đốc
TẢ KỲ HÀM
*lên giọng* Cho nên chân tướng chỉ có một, đó là...phú nhị đại này quan hệ nam nữ khẳng định rất hỗn loạn
TRẦN DỊCH HẰNG
Cũng không nhất định là vậy, cậu không nên trông mặt mà bắt hình dong
TRẦN DỊCH HẰNG
Giống như ly rượu này, nhìn sơ thì thấy uống rất dễ say đúng không? Nhưng độ cồn lại rất thấp, uống vào ngược lại rất ngon miệng
TRẦN DỊCH HẰNG
Cậu nhìn ly lúa mạch đi, vì bỏ thêm rất nhiều lúa mạch nên uống vào vị ngọt ngào nhưng thực chất là loại rất nặng
TRẦN DỊCH HẰNG
Đối với loại bia còn chưa chắc đoán được do bề ngoài, huống chi là con người?
TẢ KỲ HÀM
*hứng thú nhìn Hằng* Ông chủ Trần hình như rất có kinh nghiệm về phương diện này
TRẦN DỊCH HẰNG
Haizz, nào có
TRẦN DỊCH HẰNG
Cũng không gạt cậu, lúc tớ học trung học, trong trường có 1 học trưởng nghe đồn là đánh nhau mới phải chuyển đến trường tớ
TRẦN DỊCH HẰNG
Ngày đầu tiên anh ấy chuyển đến, liền thu phục luôn một bang phái nhỏ trong trường, tất cả mọi người đều nói anh ấy rất dữ, không ai dám chọc anh ấy
TRẦN DỊCH HẰNG
Sau đó tớ liền theo dõi anh ấy, phát hiện anh ấy thật ra không giống lời đồn dọa người kia
TẢ KỲ HÀM
*kinh ngạc* Cậu theo dõi người ta? Lúc đó cậu liều vậy á? Không sợ bị đánh hả?
TRẦN DỊCH HẰNG
Lúc đấy tớ đang là một cậu phóng viên đầy nhiệt huyết, làm sao cuối đầu trước thế lực bóng tối? Nên tớ liền muốn làm một cái tin tức về học trưởng đó
TẢ KỲ HÀM
*phì cười* Xem ra sau này phải gọi cậu một tiếng Trần đại hiệp rồi
TRẦN DỊCH HẰNG
Không có hứng thú, cảm ơn
TRẦN DỊCH HẰNG
Trong vài tháng tớ theo dõi, học trưởng đấy thường chăm mèo hoang, còn cứu một con chó bị gãy chân, sau khi con chó đó phục hồi mỗi ngày đều đi theo học trưởng đó, muốn bỏ cũng không bỏ được
TẢ KỲ HÀM
Hiệp sĩ thú y hả
TRẦN DỊCH HẰNG
Không phải chỉ với động vật đâu, cái băng đảng ở trường cũng bị học trưởng ấy đổi tên thành Tiểu long nhân, biến thành trò cười của cả trường trong thời gian dài
TẢ KỲ HÀM
*trầm mặc nhìn Hằng*
TẢ KỲ HÀM
Tớ đoán là cậu thích anh học trưởng đó phải không?
TRẦN DỊCH HẰNG
Tớ mới không có, đừng nói bậy
TẢ KỲ HÀM
Không có thì thôi, sao lại kích động như vậy
TẢ KỲ HÀM
Sau đó thì sao? Học trưởng đó thế nào?
TRẦN DỊCH HẰNG
*đặt dĩa đồ ăn trước mặt Hàm* Không biết, sau khi tốt nghiệp liền không gặp lại
TẢ KỲ HÀM
Vậy cậu còn nhớ rõ tên người đó không?
TRẦN DỊCH HẰNG
*đắc ý* Nhớ rõ, anh ấy tên Vương Lỗ Kiệt
VƯƠNG LỖ KIỆT
*ngực đột nhiên nhảy lên một cái*?
NGÔ VÂN
*thẹn thùng ngước mắt nhìn Kiệt* Có phải ngày thường Vương tiên sinh thường vội đi công tác?
VƯƠNG LỖ KIỆT
Vâng, rất vội
NGÔ VÂN
*hụt hẫng* "Vương tiên sinh này, ngoài đời với trên TV thật khác nhau, dù trên TV có nghiêm túc nhưng còn mang chút ý cười, mà ngoài đời lãnh đạm dữ vậy.."
NGÔ VÂN
"Không sao! Anh ấy lớn lên đẹp trai, vì khuôn mặt này mình nhất quyết phải nhịn"
NGÔ VÂN
*tươi cười* Nghe nói các anh làm nghề này áp lực rất lớn nha
VƯƠNG LỖ KIỆT
Có nghề nghiệp nào áp lực không lớn đâu?
NGÔ VÂN
*xấu hổ cười khan vài tiếng* Cũng đúng ha
NGÔ VÂN
*uống ngụm cà phê*
VƯƠNG LỖ KIỆT
*cuối đầu nhìn điện thoại*
NGÔ VÂN
*nhìn các cô gái đi ngang qua bàn tán về bàn của cô*
NGÔ VÂN
"Ít nhất hiện tại người ngồi cùng bàn uống cà phê với người đẹp trai là mình"
NGÔ VÂN
*thoải mái trở lại* Tin tức mỗi sáng sớm đều bắt đầu lúc 6 giờ, vậy ngày thường các anh đến đài truyền hình lúc mấy giờ?
VƯƠNG LỖ KIỆT
*khóa điện thoại* 3 giờ
VƯƠNG LỖ KIỆT
*gọi phục vụ* Đồ ăn chúng tôi gọi khi nào mới có?
Phục vụ
*vội nói* Ngại quá, rất nhanh sẽ có ngay, phiền ngài đợi một chút
VƯƠNG LỖ KIỆT
Năm phút trước các người cũng nói như vậy
Phục vụ
Thật ngại quá, tôi sẽ tới phòng bếp thúc giục họ
NGÔ VÂN
*nhìn cốc cà phê còn nguyên vẹn của Kiệt*
NGÔ VÂN
Vương tiên sinh anh không thích ăn đồ Tây phải không?
VƯƠNG LỖ KIỆT
Cũng được, nhưng so với cà phê tôi càng thích bia hơn
NGÔ VÂN
"Nhìn thế nào cũng không giống người sẽ uống rượu vang đỏ mà?"
VƯƠNG LỖ KIỆT
*nhàn nhạt lên tiếng* Vâng
NGÔ VÂN
Lần sau chúng ta đi ăn cái khác, tôi có biết một nhà hàng, hương vị không tồi
NGÔ VÂN
"Quan hệ sẽ luôn có một người lãnh đạm, không sao mình cũng không ngại chủ động một chút"
VƯƠNG DỊCH
*xông tới ôm đùi Kiệt* Ba Ba!
Chap 2: Về nhà cũ
NGÔ VÂN
"Là đứa bé được bà mai nói sao, con của chị gái anh ấy"
VƯƠNG DỊCH
*ngước mắt nhìn Ngô Vân* Cô ơi, có phải là ba của con lừa cô rằng con là cháu trai của ông ấy đúng không ạ?
NGÔ VÂN
"Ba...cô...ba...cô...mình bị gọi là cô!!!"
VƯƠNG DỊCH
Cô ơi, ngàn vạn lần đừng để ba con lừa gạt, con là con trai ruột của ba con a!..
VƯƠNG DỊCH
*quay sang nhìn Kiệt* Ba ơi, ba muốn cho cô này làm mẹ kế con sao?
NGÔ VÂN
*xấu hổ đứng dậy* Vương tiên sinh, anh còn có việc, hôm nay chúng ta dừng lại ở đây
NGÔ VÂN
*bỏ đi* "Coi như từ bỏ mối này thôi"
VƯƠNG LỖ KIỆT
*cúi đầu nhìn* Có thể buông cậu ra được chưa?
VƯƠNG DỊCH
*buông chân Kiệt, đi đến chỗ ngồi* Cậu, con rất thất vọng về cậu
VƯƠNG DỊCH
Chúng ta đã nói sẽ không bao giờ...khuất phục trước bà mà, vậy mà cậu lại đi xem mắt
VƯƠNG LỖ KIỆT
Không phải cậu nói hôm nay bà đón con sao, sao lại chạy đến đây? Bà vừa gửi tin nhắn hỏi cậu
VƯƠNG DỊCH
Trốn đi ngăn cản cậu đó, phí hết cả tâm sức của con rồi
VƯƠNG LỖ KIỆT
Con không được phép chạy loạn, đã nói bao nhiêu lần rồi. Không sợ bị đòn à
VƯƠNG DỊCH
*nhỏ giọng* Con đang muốn tốt cho cậu thôi mà...
Phục vụ
Xin lỗi đã quấy rầy, món ăn của các ngài đây ạ
VƯƠNG DỊCH
Cho em một ly kem chocolate
Phục vụ
Vâng, đợi một chút *đi*
VƯƠNG DỊCH
*nhìn dĩa đồ ăn* Cậu, đồ ăn này thật ngon
VƯƠNG LỖ KIỆT
*cầm lấy dĩa thức ăn* Cơm nước xong xuôi thì về nhà làm bài tập
VƯƠNG DỊCH
*cúi đầu ăn* Đã biết ạ
Mẹ Hằng
Dịch Hằng, đã dậy chưa? Hôm nay nhà mình phải đến nhà cũ ăn cơm
Mẹ Hằng
Dịch Hằng, cả nhà đang chờ con đấy, chuẩn bị nhanh lên
TRẦN DỊCH HẰNG
*mờ màng ôm chăn* Mẹ, con dậy không nổi
Mẹ Hằng
Sao lại không nổi?
TRẦN DỊCH HẰNG
Bị giường phong ấn lại rồi ạ
Mẹ Hằng
*cười lạnh* Bị phong ấn đúng không? Để mẹ kêu người dọn dẹp hầm ở quán của con để tìm bùa giải nhé
TRẦN DỊCH HẰNG
*hối hả ngồi dậy* Mẹ, đừng làm thế
TRẦN DỊCH HẰNG
*mở cửa* Mẹ đừng có đụng vào mấy chai bia của con! Có chuyện gì thì nhắm vào con là được rồi
Mẹ Hằng
*cười tủm tỉm* Phong ấn đã được giải? Vậy thì nhanh chóng đi rửa mặt, lập tức xuất phát
TRẦN DỊCH HẰNG
*thở phào đi đến nhà vệ sinh* Mẹ đừng có đụng đến rượu của con đấy
Mẹ Hằng
*xoay người đi xuống lầu*
TRẦN DỊCH HẰNG
*bước xuống lầu*
TRẦN TUẤN MINH
*cười tươi* Đã lâu không gặp, ở chung nhà nhưng em quên mất trong nhà còn có người này đấy
TRẦN DỊCH HẰNG
*ngồi xuống sofa* Vậy mọi người cứ đi đến nhà cũ đi, còn kéo theo con làm gì?
Mẹ Hằng
Ông muốn gặp con, còn thằng nhóc kia có đi hay không cũng được
TRẦN DỊCH HẰNG
*nhếch môi nhìn Minh* Địa vị gia đình chênh lệch nhỉ?
TRẦN TUẤN MINH
*liếc Hằng*
TRẦN DỊCH HẰNG
Đúng rồi, chờ con lấy rượu mới ủ cho ông nếm thử
TRẦN TUẤN MINH
Người ta đều tặng thực phẩm chức năng, ai lại tặng rượu bia?
TRẦN DỊCH HẰNG
Lười nói với em
TRẦN TUẤN MINH
Vậy về sau uống thì em sẽ lấy lý do là người già uống còn tốt cho sức khỏe, huống chi là người trẻ như em. Em quả là thông minh
Mẹ Hằng
Được, Tiểu Minh. Lý do của con mẹ biết rồi, về sau lấy lý do khác nhé
TRẦN DỊCH HẰNG
Bày đặt khôn lỏi
Mẹ Hằng
Chúng ta đi thôi, ba các con đã chờ ngoài xe rồi
TRẦN TUẤN MINH
*cười tươi* Con chào ông nội
TRẦN DỊCH HẰNG
Con chào ông, hoa đổ quyên ông trồng đẹp thật
Ông của Hằng
*dừng tỉa lá, cười tươi* Con thích sao? Ông kêu người chiết cho cả hai đứa về trồng
TRẦN DỊCH HẰNG
Được ạ, nhưng con sợ nó chết
TRẦN TUẤN MINH
Đúng đó, cho anh ấy chăm sóc thì sẽ ngủm thật đó ông. Anh ấy được gọi là sát thủ trồng cây đấy
Ông của Hằng
Thôi vào nhà đi, ông nghe mẹ hai đứa nói có rượu phải không
TRẦN DỊCH HẰNG
*dìu ông đi* Phải, mới ủ thôi ạ
TRẦN TUẤN MINH
"Thật sự uống hả? Tưởng tặng để trưng bày thôi"
Ông của Hằng
*hài lòng* Có thể nói là ngon hơn so với những cái bên ngoài mà ông từng uống
TRẦN DỊCH HẰNG
Ông nội nói bừa nhưng rất giống sự thật
Mẹ Hằng
Ba đừng có khen nó, tiếp tay cho nó bỏ bê sự nghiệp của gia đình
Ông của Hằng
Không sao không sao, có chí tiến thủ là tốt
Ông của Hằng
Đúng rồi, Tiểu Minh, thứ bảy tuần sau con cùng con gái chú Tôn ăn một bữa cơm
TRẦN TUẤN MINH
*nhíu mày* "Ăn cơm cái gì, muốn mình đi xem mắt thì có!"
TRẦN TUẤN MINH
Con còn nhỏ, ông cần gì nhọc lòng cho con như vậy? Con thấy là nên nhọc lòng cho Dịch Hằng đi, tốt xấu gì con còn từng hẹn hò, còn anh ấy thì...
Ông của Hằng
Dịch Hằng đang tập trung vào mục tiêu của mình, còn con thì đã tốt nghiệp xong rồi mà chỉ có thể làm phó tổng ở công ty, lẩn quẩn có nhiêu đó
TRẦN TUẤN MINH
Đó là do anh không muốn đến làm việc nên con bị bắt đi thay mà!
TRẦN DỊCH HẰNG
*nhịn cười đến rung vai*
TRẦN DỊCH HẰNG
*nhận máy* Con ra ngoài một lát
TRẦN DỊCH HẰNG
📱: Xin chào?
Ẩn danh
📱: Xin chào, xin hỏi có phải Trần Dịch Hằng tiên sinh không?
TRẦN DỊCH HẰNG
📱: Đúng vậy, ngài là vị nào?
Ẩn danh
📱: Chúng tôi đến từ đài truyền hình, muốn hẹn tiên sinh phỏng vấn một chút, xin hỏi khi nào có thời gian?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play