[ Chu Tô ] Em Là Điều Dịu Dàng Nhất Đời Tôi
Giao Dịch Máu Lạnh
Chiếc xe Maybach màu đen dừng lại trước cánh cổng sắt lớn của biệt thự Chu gia. Cổng tự động mở ra, chiếc xe lặng lẽ tiến vào như một con thú săn mồi âm thầm trở về lãnh địa của mình.
Tô Tân Hạo co mình lại nơi ghế sau, hai bàn tay siết chặt vạt áo đến trắng bệch. Cậu ướt sũng, toàn thân lạnh run. Lúc bị đưa đi, mẹ cậu đã khóc, nhưng cuối cùng vẫn ngoảnh mặt đi. Còn người đàn ông đưa cậu tới – một kẻ lạ mặt tự xưng là quản gia của Chu gia – từ đầu đến cuối không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Cánh cửa xe mở ra. Mưa vẫn rơi. Cậu bị kéo xuống, đôi giày vải mỏng sũng nước, ngấm lạnh đến tận tim gan.
Bên trong biệt thự, ánh đèn vàng ấm áp chẳng thể xua đi được không khí lạnh lẽo và áp lực. Mọi thứ đều quá hoàn hảo, quá xa hoa – và xa lạ.
Chu Chí Hâm đứng đó, tay đút túi quần, bộ vest đen cắt may hoàn hảo càng tôn lên dáng người cao lớn và vẻ đẹp lạnh lùng sắc bén như dao. Mắt hắn là màu xám tro, không hề có nhiệt độ, không một tia cảm xúc.
Tô Tân Hạo chưa kịp mở miệng thì hắn đã nói
Chu Chí Hâm
Em là món hàng mà nhà họ Tô đưa đến để trả nợ?
Giọng hắn đều đều, như đang hỏi về một món vật phẩm.
Tô Tân Hạo
// Cậu cắn môi, lặng lẽ gật đầu //
Hắn cười nhạt, không hề giấu vẻ mỉa mai.
Chu Chí Hâm
Cha em thiếu tôi một khoản lớn. Không có tiền trả, nên dùng đứa con út để gán nợ. Em bao nhiêu tuổi?
Chu Chí Hâm
Nhỏ thật . // Hắn bước tới, tay nâng cằm cậu lên, ánh mắt soi mói như thể đang đánh giá một món đồ //
Chu Chí Hâm
Trông cũng không tệ ít ra cũng có thể nhìn.
Tô Tân Hạo lùi lại một bước bản năng, nhưng lập tức bị tay hắn giữ chặt cổ tay.
Chu Chí Hâm
Đừng động đậy khi tôi chưa cho phép .
Lần đầu tiên, ánh mắt cậu lộ ra một chút hoảng sợ. Nhưng rồi, cậu cắn chặt môi, ép bản thân bình tĩnh.
Cậu không còn lựa chọn. Gia đình cậu phá sản, cha bệnh nặng, mẹ nợ nần chồng chất. Cậu là món hàng cứu rỗi duy nhất. Nếu không chấp nhận, cả nhà sẽ bị kéo xuống địa ngục.
Tô Tân Hạo
Tôi sẽ ngoan . // Cậu nói giọng run rẩy nhưng kiên định //
Chu Chí Hâm khựng lại một chút, rồi buông cổ tay cậu ra, quay người lạnh lùng nói
Chu Chí Hâm
Dẫn cậu ta lên tầng ba. Từ nay sống ở đó. Không được phép rời khỏi biệt thự nếu không có sự cho phép.
Đêm hôm đó, Tô Tân Hạo ngồi co ro trong căn phòng rộng lớn, xung quanh toàn là đồ vật xa xỉ mà cậu chưa từng chạm tay vào. Nhưng dù ấm áp đến đâu, trái tim cậu vẫn lạnh ngắt.
Tô Tân Hạo
Rốt cuộc mình là gì trong mắt hắn?
Một kẻ mua vui? Một con tin? Một món đồ chơi? // Cậu tự hỏi bản thân //
Bỗng, tiếng gõ cửa vang lên. Rồi cánh cửa mở ra.
Cậu bật dậy, đứng thẳng người, hai tay nắm chặt.
Chu Chí Hâm
Thư giãn đi. Tôi không ăn thịt em. // Hắn bước tới bàn, rót một ly rượu đỏ //
Nhìn thấy Cậu vẫn căng thẳng , Hắn khẽ nhíu mày .
Chu Chí Hâm
Em không cần phải làm gì cả. Chỉ cần ngoan ngoãn ở đây. Tôi không thích những món đồ biết cãi.
Tô Tân Hạo
Món đồ ... // Cậu thì thầm //
Cậu đã đoán được phần nào vị trí của mình, nhưng khi chính tai nghe thấy, vẫn thấy khó chịu đến không thở nổi.
Chu Chí Hâm không để ý đến cảm xúc ấy. Hắn đặt ly rượu xuống, bước lại gần.
Chu Chí Hâm
Em rất hợp khẩu vị tôi . // Hắn cúi đầu thì thầm , giọng trầm thấp như nhấn chìm tâm trí //
Tô Tân Hạo đứng yên, không trốn chạy. Không phải vì không sợ, mà vì… không thể.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy như mình bị nhấn chìm vào vực sâu.
Vực sâu mang tên Chu Chí Hâm.
Giữa đêm mưa, thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn.
Nhưng trong một góc tối của căn biệt thự xa hoa, một chàng trai trẻ đang bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới — không tự do, không hy vọng, không biết ngày mai ra sao.
Chỉ biết rằng, Cậu đã bị bán đi… và kẻ mua cậu là một con người không có trái tim.
Hay… chính từ đây, một trái tim khác sẽ bắt đầu thay đổi?
Hợp Đồng Không Lối Thoát
Tiếng giày da vang vọng trong căn biệt thự rộng lớn, từng bước chân mạnh mẽ của Chu Chí Hâm khiến không khí xung quanh như trầm xuống. Tô Tân Hạo đứng bên góc bàn ăn, hai tay siết chặt vạt áo cũ, cậu vẫn chưa thể quen với sự xa hoa và lạnh lẽo nơi đây.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi cậu bước chân vào nơi này – nơi mà cậu biết rõ mình không thuộc về.
Chu Chí Hâm
Ăn đi // Giọng Hắn vang lên , lạnh tanh không mang theo cảm xúc //
Tô Tân Hạo giật mình, vội kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lén nhìn người đối diện. Chu Chí Hâm mặc một bộ âu phục tối màu, gương mặt anh tuấn sắc sảo như được đẽo gọt từ đá, ánh mắt anh lúc nào cũng sắc lạnh và lạnh lùng như sương sớm.
Trái tim nhỏ bé của Tân Hạo đập loạn. Không phải vì yêu thích, mà là sợ hãi. Người đàn ông này, từ lúc gặp nhau lần đầu đã không mang theo bất kỳ chút ấm áp nào.
Chu Chí Hâm
Cậu có biết vì sao tôi mua cậu về không ?
Chu Chí Hâm đột nhiên lên tiếng, không rời mắt khỏi ly rượu vang đỏ trong tay.
Tô Tân Hạo im lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu. Cậu biết, mình chỉ là một món hàng.
Gia đình cậu nợ nần chồng chất. Mẹ bệnh nặng, cha đánh bạc. Khi có người đưa tiền đổi lấy cậu, họ chẳng nghĩ đến hai chữ “tình thân”. Chỉ cần tiền, còn cậu – bán đi cũng được.
Chu Chí Hâm
Tôi không cần người hầu, càng không thiếu người đẹp bên cạnh.// Chu Chí Hâm đặt ly rượu xuống, nhìn thẳng vào cậu, giọng trầm thấp //
Chu Chí Hâm
Tôi chỉ cần một người bên cạnh , lúc tôi cần.
Từng chữ như găm vào da thịt. Tô Tân Hạo cúi đầu, cắn chặt môi đến mức bật máu.
Tô Tân Hạo
Vậy .... tôi phải làm gì ?
Chu Chí Hâm
Không bỏ trốn. Không khóc. Không được hỏi chuyện riêng tư của tôi. Và không được phép yêu tôi. // Hắn nói thản nhiên, như thể đang ký hợp đồng với một món tài sản vô tri. //
Tô Tân Hạo mím môi, tim thắt lại. Nhưng cậu chỉ có thể gật đầu.
Chu Chí Hâm
Đổi lại, tôi sẽ lo cho mẹ cậu chữa bệnh. Và cho cậu ăn học nếu ngoan ngoãn.
Chỉ một câu đó thôi, cũng đủ khiến nước mắt Tân Hạo dâng lên. Nhưng cậu kìm lại. Cậu đã hứa – không khóc.
Tối hôm đó, căn phòng dành riêng cho Tân Hạo tràn ngập mùi gỗ và sách mới. Cậu ngồi bó gối trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong căn biệt thự lạnh lẽo này, chỉ có mưa là ồn ào.
Tân Hạo rút từ túi áo ra tấm ảnh mẹ – đã cũ và nhàu. Đôi mắt hiền từ của bà như tiếp thêm cho cậu chút can đảm.
Tô Tân Hạo
Mẹ đợi con được không? Con ... sẽ cố gắng . // Cậu thì thầm //
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên, Tân Hạo đã dậy. Cậu tự chuẩn bị bữa sáng cho mình, cũng không quên để thêm phần cho Chu Chí Hâm – dù biết có thể bị từ chối.
Chu Chí Hâm quả nhiên không động đũa. Chỉ liếc qua rồi đi thẳng.
Tân Hạo không buồn. Cậu hiểu, người đàn ông đó chưa từng xem cậu là gì cả.
Thế nhưng, một tuần trôi qua, những bữa ăn vẫn đều đặn được chuẩn bị. Những lần bị bỏ lơ vẫn xảy ra, nhưng Chu Chí Hâm bắt đầu… chú ý.
Một buổi tối, khi anh về muộn, bước vào phòng ăn thấy bữa tối vẫn còn được giữ ấm, Hắn hỏi :
Chu Chí Hâm
Cậu không sợ tôi sao ?
Tô Tân Hạo
// Cậu đứng dậy, đáp khẽ // Tôi sợ. Nhưng… tôi sợ mẹ chết hơn.
Câu trả lời đơn giản ấy khiến Chu Chí Hâm im lặng trong vài giây. Sau đó, anh ngồi xuống, lần đầu tiên động đũa món canh trứng mà Tân Hạo nấu.
Không lời khen, nhưng ăn hết.
Tân Hạo cười nhẹ, nhưng không dám lộ ra.
Tối đó, khi Chu Chí Hâm tắm xong bước ra, anh thấy một tập giấy đặt trên bàn làm việc. Là đơn xin học lại của Tô Tân Hạo, cùng với lời nhắn ngắn gọn :
"Tôi không muốn chỉ sống nhờ vào anh. Nếu có thể, hãy cho tôi được tiếp tục học. Tôi sẽ tự kiếm học bổng.”
Chu Chí Hâm nhếch môi. Cậu bé này, không giống những người khác – không hề dựa dẫm, dù trong hoàn cảnh có quyền làm thế.
Anh đặt tập giấy sang một bên, không nói gì. Nhưng hôm sau, người giúp việc mang đến cho Tân Hạo một chiếc balo mới, cùng với hồ sơ nhập học đã được ký.
Cậu nhìn dòng chữ "Chu Chí Hâm" ở phần bảo lãnh tài chính, chỉ biết cắn môi, cảm xúc hỗn loạn.
Tô Tân Hạo
Cảm ơn anh… // Cậu nói không ai nghe thấy, rơi vào bóng tối. //
Đêm hôm đó, trong giấc mơ đầu tiên kể từ khi vào biệt thự, Tô Tân Hạo thấy mình đang đứng giữa cánh đồng đầy gió. Mẹ đứng xa xa, vẫy tay gọi.
Phía sau, có ai đó giữ lấy tay Cậu – bàn tay lạnh nhưng vững vàng.
Chu Chí Hâm không nói gì, chỉ đứng cạnh cậu.
Và lần đầu tiên, gió thổi không còn lạnh nữa.
Căn Biệt Thự Và Bản Hợp Đồng
Tô Tân Hạo mở mắt sau một đêm dài không trọn giấc. Căn phòng lạ lẫm, rộng lớn và lạnh lẽo. Trần nhà cao vút với đèn chùm pha lê lấp lánh, tường được ốp gỗ mun đắt tiền, từng chi tiết đều toát lên vẻ xa hoa và quyền lực. Nhưng trong mắt cậu, tất cả chỉ là một chiếc lồng vàng khổng lồ.
Chu Chí Hâm đã không còn trong phòng. Người đàn ông ấy để lại cho cậu một sự trống rỗng kỳ lạ – cảm giác bị dồn ép đến nghẹt thở mà không ai có thể chạy thoát.
Tô Tân Hạo khẽ nhấc chăn, cơ thể đau nhức khiến cậu cau mày. Tối qua… là thật. Mọi chuyện đều là thật. Cậu không còn nhà để quay về, không còn cha mẹ để ôm lấy cầu xin, càng không có quyền từ chối người đàn ông kia.
Khi bước ra khỏi phòng, cậu thấy quản gia và vài người giúp việc cúi đầu chào, ánh mắt không mang thiện cảm. Cậu biết rõ, mình không được chào đón. Trong mắt họ, cậu chỉ là món đồ mua về bằng tiền, lại là… nam.
Quản Gia
Thiếu gia đã dặn, hôm nay cậu phải ký hợp đồng. // Lạnh giọng //
Tô Tân Hạo
Hợp đồng? // Cậu nhíu mày //
Quản Gia
Hợp đồng sống chung. Cậu không có quyền từ chối.
Bản hợp đồng được đặt trong phòng khách – nơi mà Chu Chí Hâm đang ngồi, bình thản như một vị thần đang xét xử số phận kẻ khác.
Ánh mắt Hắn dừng lại trên gương mặt cậu. Lạnh lẽo. Sắc bén. Nhưng sâu trong đó lại có tia cảm xúc kỳ lạ lướt qua.
Tô Tân Hạo không phản kháng. Cậu ngồi xuống, tay run nhẹ khi mở bản hợp đồng trước mặt.
Tô Tân Hạo
Một năm. Em ở lại đây đúng một năm.
Chu Chí Hâm
Trong thời gian đó, em là người của tôi – không có quyền tự do, không được phép rời khỏi biệt thự nếu chưa có sự cho phép.
Chu Chí Hâm
Mọi hành vi, mọi quyết định đều phải thông qua tôi. Đổi lại, em sẽ được chăm sóc, chu cấp, và gia đình em… không phải dính vào bất kỳ khoản nợ nào nữa.
Cậu cắn môi. Từng dòng chữ như đang thiêu đốt lòng tự tôn của cậu.
Tô Tân Hạo
Nếu em không ký? // Cậu cất tiếng, dù giọng đã khàn đi vì mệt mỏi //
Chu Chí Hâm
Thì em sẽ nhìn cha mẹ mình ra đường ăn xin. // Hắn không chớp mắt //
Cậu im lặng rất lâu. Trong lòng là một trận giằng xé đến nghẹt thở. Nhưng cuối cùng, ngón tay vẫn run rẩy cầm bút, ký xuống góc phải tờ giấy.
Chu Chí Hâm không cười. Hắn chỉ đứng dậy, lạnh lùng nhìn cậu.
Chu Chí Hâm
Từ bây giờ, tôi là người quyết định cuộc sống của em.
Buổi chiều, cậu được đưa đi khám tổng quát, chụp ảnh hồ sơ, làm thẻ riêng – từng bước như thể một món tài sản giá trị vừa được mua về. Tô Tân Hạo không khóc, không phản kháng, chỉ im lặng như một cái bóng.
Khi đêm xuống, căn biệt thự lại trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ. Cậu ngồi trong phòng, nhìn ra khung cửa sổ lớn hướng về phía vườn hoa – nơi có một chiếc xích đu trắng đong đưa trong gió.
Cánh cửa đột ngột mở ra. Chu Chí Hâm bước vào, không nói gì, chỉ nhìn cậu từ xa.
Chu Chí Hâm
Em sẽ dần quen thôi ...
Tô Tân Hạo
Tôi không phải món đồ. // Cậu ngẩng đầu, ánh mắt yếu ớt nhưng cố chấp //
Chu Chí Hâm
Không. Em là của tôi. // Hắn tiến đến gần, giọng khẽ hơn nhưng vẫn mang theo sức ép khủng khiếp //
Chu Chí Hâm
Em không cần yêu tôi. Nhưng em phải thuộc về tôi.
Lúc hắn cúi xuống, hôn lên môi cậu một cách bất ngờ – Tô Tân Hạo cảm thấy như linh hồn mình bị bóp nghẹt. Cảm xúc cậu không đủ mạnh để phản kháng, nhưng cũng không yếu đến mức chấp nhận số phận.
Tô Tân Hạo
//Tận sâu trong trái tim, cậu thì thầm // Một năm… chỉ một năm thôi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play