Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Thiên Quan Tứ Phúc] Hữu Duyên Vô Tình.

Văn Án. [Đã Chỉnh Sửa]

' Cầu Tuyết Sương Tướng Quân luôn ban phúc cho ta. ' • ' Thật ra, có một thứ ta khá đồng ý với hắn. Chúng sinh không đáng để cứu vớt. ' ---- Thể loại: Linh dị, huyền huyễn, thanh thủy văn, đam mỹ... Couple chính: Không có. Couple phụ: Hoa Liên,... Hint couple: Lang Thiên Thu - Tạ Tâm/Mộ Tình - Tạ Tâm. Canon: Hoa Liên. ---- Kết: ? Số Chương: ? Phiên ngoại: ? Tình trạng: Đang tiến hành. ---- (W): Không tránh khỏi việc OOC!! • Tạ Tâm không canon với ai! • Tạ Tâm không canon với ai! • Tạ Tâm không canon với ai! Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần!!! • Author anti Thích Dung, anti Thích Dung, anti Thích Dung!! Ai fan nó thì né t hộ, cảm ơn. • Không tiếp câu ' Dung đáng thương hơn đáng trách. ' - Cảm ơn! ༻Vui lòng không sao chép, mang tác phẩm đi nơi khác khi chưa xin phép!༺ ༻Please do not copy or take the work elsewhere without permission!༺
[Đề phòng có người không thèm đọc mô tả truyện.]
Tương truyền rằng 800 năm trước có một quốc gia cổ đại ở Trung Nguyên, tên là Tiên Lạc.
Tiên Lạc quốc gia đất đai giàu có, người dân hạnh phúc vui vẻ. Tiên Nhạc quốc có tứ bảo vật trấn quốc lần lượt:
- Đệ tứ là hoàng kim châu báu.
- Đệ tam là văn nhạc thơ ca.
- Đệ nhị là mỹ nhân Như Vân.
- Đệ nhất chính là vị thái tử tiếng tăm lừng lẫy.
Vị thái tử này là một nam nhân vô cùng đặc biệt. Vua nước tiên Lạc coi y như viên ngọc quý trên tay, sủng ái đến tận trời. Thường hướng dân chúng quan lại kiêu ngạo rằng:
' Con trai ta tương lai chính là một vị minh quân lưu dang muôn đời. '
Nhưng đối với quyền lực cùng giàu sang phú quý, y hoàn toàn không có hứng thú.
Điều y có hứng thú, cũng chính câu y thường tự nhủ với chính mình-
' Ta muốn cứu vớt chúng sinh! '
Ngoài ra, trên y còn một vị hoàng tỷ lớn hơn mình 3 tuổi. Mới đầu vị hoàng tỷ này rất mở lòng với y.
Nhưng khi y bắt đầu một lòng tu hành. Nàng dần dần khép mình lại. Y thường nghe mọi người bàn tán nàng là một kẻ kì dị, suốt ngày chỉ biết nhốt mình trong cung và làm mặt lạnh. Nhưng họ không biết, nàng chỉ dám bộc lộ cảm xúc khi cạnh y, mối quan hệ với phụ mẫu cũng không còn thân thiết như trước.
3 năm sau khi tu hành, y vô tình phát hiện ra hoàng tỷ của mình cũng đang tu hành với một sư phụ ở rừng trúc sau núi Thái Thương. Vừa bất ngờ vừa giận dỗi hoàng tỷ. Mối quan hệ đã rất gắn bó cho tới khi-
Tiên Lạc năm thứ 20 từ khi Quốc Chủ đăng cơ(*). Thái Tử xuống núi, tiêu diệt quỷ hồn ở cầu Nhất Niệm liền phi thăng.
Tiên Lạc năm 20 từ khi Quốc Chủ đăng cơ. Quốc Chủ kén Phò Mã cho Công Chúa.
Tiên Lạc năm thứ 20 từ lúc quốc chủ đăng cơ. Công Chúa Điện Hạ sắc phong làm Hoàng Thái Nữ.
Tiên Lạc năm thứ 21 từ khi Quốc Chủ đăng cơ. Đại hỉ xuất hiện, Công Chúa Tiên Lạc chính thức lập thất.
3 năm sau khi Thái tử phi thăng, Tiên Lạc đại loạn. Y không hề do dự mà hạ phàm, chính điều này khiến mối quan hệ giữa y và hoàng tỷ có vết nứt.
Mới đầu chỉ là những lời nói bình thường, rồi sau khi bị diệt quốc, cả hai bất đồng quan điểm.
Nàng biết phụ hoàng mình bị bệnh, liền lén đến thanh lâu làm việc. Tất nhiên không ngu ngốc đến nỗi bán thân, nàng chỉ bán nghệ. Từ đó, thanh lâu có một nữ nhân nổi danh với nhan sắc huyền bí sau màn che cùng tài đánh đàn, múa kiếm điêu nghệ.
' Ta bán nghệ, không bán thân. Muốn sống thì đừng động cái tay của ngươi vào người ta! '
Năm đó, ta và hoàng đệ cãi nhau một trận. Vấn đề là hầu cận của đệ ấy vô tình thấy ta ở Thanh Lâu. Y biết chuyện liền trở về hỏi cặn ta. Thấy chẳng giấu được ta đành thừa nhận. Bởi ta biết, phụ hoàng ta đang bệnh nặng, cần tiền. Chúng ta cũng cần tiền để trang trải cuộc sống trốn chui trốn lủi này.
Đệ ấy tức lắm, yêu cầu ta rời khỏi đó. Nhưng mà, đã vào thì phải chuộc ra. Giá chuộc cũng chẳng hề nhỏ. Để đệ ấy tự gánh vác hết thì ta đâu nỡ. Rồi bọn ta cãi nhau một trận, ta kiên quyết không rời thanh lâu, cũng mặc kệ kẻ khác nghĩ gì, ta cần tiền, cần tiền để phụ giúp! Ta không muốn làm gánh nặng!
Và rồi, ngày mọi thứ vỡ nát ập đến.
Phong tín bỏ đi, ta cũng bỏ đi. Chỉ còn lại đệ ấy và phụ mẫu. Ta đi được hai hôm thì một kẻ bận bạch y đến tìm ta-
' Phụ hoàng và mẫu hậu ngươi đã tự sát rồi. '
Mới đầu ta không tin, nhưng trong lòng lo không ngơi. Liền xin phép trở về thăm gia đình. Vội vã mở cửa vào nhà, ta ngửi thấy một mùi tanh nồng. Lao vào phòng phụ mẫu thì-
' Đệ... Đây là đang làm gì? '
' Nhìn còn không biết sao? '
' Lúc đấy nhớ che kín mặt. Quyết định của đệ, ta sẽ không can thiệp. '
' Tỷ.. Không cản ta? '
' Cản cũng chẳng có ích gì, đệ đã hận thì ta đâu thể can thiệp. Phụ mẫu ta đã đặt trong hoàng lăng Tiên Lạc. '
' Tất nhiên, có kẻ giúp. Còn ai thì đệ cũng biết rồi. Vậy xin phép. '
' Đợi đã.. Ta phát động dịch mặt người. Tỷ có thể sẽ- '
' Yên tâm đi, hoàng tỷ của ngươi không nhiễm được đâu. Vì tay nàng ta cũng đã nhuốm máu mà nhỉ? '
' ...Thấy câm miệng là đẹp. '
' Là công chúa điện hạ của nước Tiên Lạc? Không ngờ phi thăng rồi. '
' Thái tử là ôn thần thì nàng ta chắc cũng... '
' Một đám thần quan thua một tên quỷ vương, còn bị đốt hết đạo quán thì tốt nhất nên câm cái miệng lại. '
' Cầu Tuyết Sương Tướng Quân luôn ban phúc cho ta. '
Tuyết Sương (雪霜) - Gian nan, đau khổ phải chịu đựng.
(*): Không có trong tác phẩm gốc!!

Chương 1: Duyệt Thần [1]

Một kiếm này đâm ra, xuyên qua tim yêu ma, giết chết trên mặt đất.
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Trừ yêu diệt ma! Thiên quan tứ phúc!
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Trừ yêu diệt ma! Thiên quan tứ phúc!
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Trừ yêu diệt ma! Thiên quan tứ phúc!
Hai bên sườn Thần Võ đường cái, âm thanh ào ào như sóng biển, đợt sau còn muốn cao hơn đợt trước. Tất thảy cùng màu son trước đại môn hoàng cung như hòa lẫn vào nhau, hai gã đạo nhân sắm vai thiên thần và yêu ma đối bốn phía hành một vòng lễ, khom người lui ra theo hai hướng.
Vừa xem xong trận võ đấu làm nóng không khí, nhiệt huyệt của bá tánh liền nhanh chóng tăng vọt, không riêng gì hai bên đường phố chen chúc chật như nêm cối, ngay cả trên nóc nhà cũng đầy kẻ lớn mật nằm bò, vỗ tay, hú hét, reo hò, huơ chân múa tay, vạn chúng cuồng hoan.
Rầm rộ như thế, trông cứ như là muôn người đều đổ xô ra đường vậy. Trong lịch sử Tiên Nhạc quốc, nếu muốn bàn về một hồi Thượng nguyên tế thiên du có thể nói là vô tiền khoáng hậu, như này, nhất định đó là hôm nay!
Trên đài cao, từng hàng vương công quý tộc cẩm y ngọc dung, ai cung mặt mang khuôn mặt khéo léo mỉm cười, quan sát phía dưới. Trong hoàng cung, mấy trăm dãy người dài yên lặng chờ ở đó. Tiếng chuông thánh thoát vang lên, quốc sư vuốt vuốt bộ râu không hề tồn tại.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Võ sĩ khai đạo!
• • •
• • •
Võ sĩ: Có!
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Ngọc nữ!
• • •
• • •
Ngọc nữ: Có!
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Nhạc sư!
• • •
• • •
Nhạc sư: Có!
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mã đội.
• • •
• • •
Mã đội: Có!
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Yêu ma!
Mộ Tình [Yêu Ma]
Mộ Tình [Yêu Ma]
Có!
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Duyệt Thần Võ Giả!
Không ai trả lời. Đôi mày quốc sư chợt nhăn lại, cảm thấy sự tình không đúng, quay đầu truy vấn.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Duyệt Thần Võ Giả đâu? Thái Tử điện hạ đâu?
Như cũ vẫn không ai trả lời. Mà “Yêu ma” mới nãy đáp ‘có’ dừng một chút, gỡ xuống cái mặt nạ hung tàn dữ tợn kia, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn thanh tú.
Mộ Tình [Yêu Ma]
Mộ Tình [Yêu Ma]
Thái Tử điện hạ đã ra ngoài rồi.
Quốc sư nghe xong suýt tí nữa lăn đùng ra đất.
Mà hên là vẫn nhớ đại sự hãy còn ngay trước mặt không thể gục ngã được, phải chống đỡ a, lá gan ông muốn nứt ra dồn dập chất vấn.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Cái gì?! Sao lại có thể bỏ đi được chứ?! Điện hạ rời đi khi nào? Đội danh dự đã sắp phải khởi hành rồi, hoa đài mà kéo ra ngoài, chỉ nhìn thấy Yêu không thấy Thần, mỗi người một ngụm nước bọt đem bộ xương già của ta đều sẽ dìm không còn một mống! Mộ Tình ngươi sao lại không chịu ngăn cản hả?!
Mộ Tình [Yêu Ma]
Mộ Tình [Yêu Ma]
Thái Tử điện hạ trước khi đi muốn ta truyền lời, ngài ấy nói không cần lo lắng, tất thảy trình tự cứ diễn ra như đã định, ngài ấy lập tức tới ngay. /cúi đầu/
Quốc sư lòng nóng như lửa đốt, than trách.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Chuyện này làm sao có thể không lo lắng? Cái gì kêu lập tức tới ngay? Lập tức là khi nào hả? Vạn nhất không đến kịp thì phải làm sao bây giờ?
Ngoài cửa cung, các bá tánh chờ từ rạng sáng sớm tới bây giờ đã đợi qua mấy canh giờ liền muốn kìm nén không nổi nữa, hô to thúc giục. Một đạo nhân vội vàng chạy tới, thuật lại tình hình.
Đạo Nhân
Đạo Nhân
Quốc sư đại nhân, Hoàng Hậu bên kia phái người tới hỏi ngài, vì sao đội danh dự còn chưa xuất phát? Giờ lành đã sắp tới rồi, còn không chịu xuất phát, liền quá hạn thần.
Sau khi nghe xong, quốc sư chỉ hận giờ phút này không thể đột nhiên có phản quân đánh vào thành, làm thượng nguyên tế thiên du càng náo loạn mới tốt a.
Cư nhiên vào thời khắc mấu chốt muốn chết người nhất quăng ra cái sọt!
Nếu là đổi thành kẻ khác gây rắc rối, ông đã sớm nổi trận lôi đình, rút kiếm giết người ngay tại chỗ đều không có gì kỳ quái, nhưng kẻ này lại cứ phải là đồ đệ bảo bối ông tâm đắc nhất, lại còn là con trai bảo bối nhà người ta tôn quý nhất. Đánh không được, mắng không xong, giết càng là không thể. So với giết hắn, chi bằng tự sát!
Ngay lúc này, một người đi xuyên qua cửa cung đen nhánh, nghênh diện bước vội vào hoàng cung, cất cao giọng nói.
• • •
• • •
Quốc sư đại nhân, vì sao còn chưa phát lệnh ra cửa? Thời gian đang trôi, tất cả mọi người ở bên ngoài đều đang sốt ruột chờ!
Quốc sư vừa thấy thiếu niên này, chộp lấy cậu.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Phong Tín! Thái Tử điện hạ nhà ngươi đâu!?
Phong Tín ngẩn ra, ngay sau đó như là minh bạch cái gì, trong mắt nhiễm thịnh nộ, căm tức đưa mắt liếc Mộ Tình một bên. Mà Mộ Tình lại không nói tiếng nào một lần nữa đeo lên mặt nạ yêu ma, không thấy thần sắc.
Phong Tín
Phong Tín
Quốc sư, Công Chúa điện hạ có gửi lại lời của Thái Tử điện hạ.
Phong Tín
Phong Tín
Điện hạ nói rằng quốc sư không cần lo lắng. Cứ bắt đầu xuất phát, Thái Tử điện hạ sẽ không làm ngài thất vọng đâu!
Hết cách. Hoa đài kéo ra ngoài không có duyệt Thần Võ giả là chết, chậm chạp không đi ra để lỡ mất giờ lành cũng chết. Quốc sư tuyệt vọng mà vung tay lên, hô.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Tấu nhạc, xuất phát!
-----
Tâm quốc sư một trận căng chặt, hy vọng xuất hiện kỳ tích. Nhưng mà, kỳ tích cũng không có xuất hiện. Đám người ồ lên. Trên cao lầu, các vương công quý tộc hơi hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn lẫn nhau, sôi nổi bàn luận.
Vương Công Quý Tộc
Vương Công Quý Tộc
Sao lại thế này? Duyệt Thần Võ giả vì cớ gì không ở trên đài?
Vương Công Quý Tộc
Vương Công Quý Tộc
Thái Tử điện hạ không tới lễ sao?
• • •
• • •
Liên ca ca đâu?
Giữa cao lầu, một nam nhân khuôn mặt anh tuấn ngồi ngay ngắn, cùng với một người phụ nhân nước da trắng dịu, mặt mày ôn nhã quý lệ, hai người đó chính là Quốc Chủ cùng Hoàng Hậu của Tiên Nhạc quốc.
Hẳn là do chưa thấy người xuất hiện, Hoàng Hậu mặt mang ưu sắc mà đưa mắt nhìn Quốc chủ bên cạnh. Ngài ta cầm tay nàng, lấy ánh mắt trấn an, ý bảo yên lặng xem biến này, đừng lo lắng nữa.
Ngồi bên cạnh Quốc Chủ còn có một nữ nhi bận bạch y, gương mặt bình thản, tay cầm ly trà đưa lên môi khẽ nhấp.
Nàng ta chính là Công Chúa của Tiên Lạc quốc, cũng là hoàng tỷ của Thái Tử điện hạ.
Nhìn đám đông bên dưới hai sườn đường cái lại không ai trấn an, bọn họ kêu đến càng hung, tiếng la tựa như muốn đem nóc nhà đều phá nát.
Rồi nhìn sang quốc sư như chỉ hận không đủ dũng khí tự sát tại đây.
Nàng ta đành đứng dậy đi lại lan can, tay đập lên thành, giọng hơi lớn quát tháo xuống dưới.
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Đừng có nháo loạn nữa!
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Các ngươi như thế, lỡ dọa ai đó ra đường hoặc rơi xuống thì sao hả?!
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Tất cả ngưng kêu gào lại ngay cho ta!!
Đám đông nghe thấy bỗng chốc lặng im. Không còn nháo nhào gào thét như lúc nãy.
Nàng ta thấy vậy cũng trở về chỗ ngồi, tay ung dung cầm lại ly trà mà nhâm nhi.
Mộ Tình phía trên hoa đài lại là thập phần trấn định, đối thủ không có mặt, vẫn không chút cẩu thả nào, một lòng lo hoàn thành nhiệm vụ của mình, đem thanh trường đao kia “Đang” một tiếng, cắm thật mạnh trên mặt đất, dựng thẳng trước người.
Ở giữa một trận chém giết, tên thiếu niên hắc y này, khí thế pha đủ mà hoàn thành vai “Yêu ma” mở màn.
Xét khuôn mặt, xét thân hình của Mộ Tình đều đơn bạc tú khí đến như là một tên thư sinh văn nhã, nhưng mà, một thanh trường đao chín thước cực nặng, lại được cậu ta lại huy trong tay đến nhẹ nhàng vô cùng, phảng phất như hoàn toàn chẳng có chút cân nặng nào.
Mười mấy gã đạo nhân sắm vai người phục ma nhất nhất đổ xô lên đài, đều bị cậu nhất nhất đả đảo, đạp xuống khỏi hoa đài. Bình tĩnh mà xem xét, cậu ta đánh đến đao ảnh thật mạnh, thập phần đẹp xuất sắc, do đó có vài người cũng reo hò vì cậu. Chỉ là, đa số bá tánh lại không phải vì muốn coi một màn “Yêu ma họa người” này mà đến, điên cuồng gào hét lần nữa.
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Duyệt Thần Võ giả đâu?!
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Thái Tử điện hạ đang ở nơi nào?
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Thứ chúng ta muốn xem chính là tiết mục điện hạ giả trang Thần Võ Đại Đế! Đẩy lùi yêu ma!
Tạ Tâm nghe mấy lời này mà hại não vô cùng. Không phải lúc nãy đã lớn giọng quát tháo xuống dưới rồi sao?
Thế cớ gì mà đám đông lần nữa gào thét đòi Duyệt Thần Võ Giả?
Trên lầu cao, một thanh âm tức giận chất vấn.
• • •
• • •
Biểu ca ta đâu? Đây là đang làm trò quỷ gì vậy?! Ai muốn xem mấy thứ rác rưởi đó? Con mẹ nó, Thái Tử biểu ca ta đâu?!
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Cẩn thận lời nói!
• • •
• • •
Mắc gì ta phải nghe lời ngươi?!
Không cần nhìn cũng biết, kẻ kêu lớn tiếng nhất này, dĩ nhiên là tiểu Kính Vương Thích Dung.
Quả nhiên, rất nhiều người đồng thời ngẩng đầu, liền thấy một thiếu niên mặc cẩm y hoa phục thiển thanh sắc, trên cổ đeo vòng vọt thẳng đến bên cạnh đài cao, nắm tay phẫn nộ lao xuống bụp bụp. Thiếu niên này chỉ mới mười lăm sáu tuổi, mặt hoa da phấn, chung quy nhìn cũng tươi đẹp bắt mắt, chỉ là mặt hiện sát khí, cứ như muốn liều mạn nhảy qua lan can bay xuống đánh người.
Ngặt nổi, lầu này quá cao, nhảy xong không chết thì cũng té gảy chân thôi, vì thế, cậu ta liền tiện tay vớ lấy một chung trà bạch ngọc ném xuống.
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
!!
Chung trà kia cấp tốc triều thẳng cái gáy yêu ma lao đi, mắt thấy người nọ chắc chắn sẽ bị ném đến chết ngất, máu tươi giàn giụa cho xem, Tạ Tâm định lấy trâm ngọc của mình phi về xuống nhằm làm vỡ chung trà.
Ai ngờ, chưa để nàng ta ra tay, yêu ma kia hơi dịch đi thân người, trường đao nghiêng đón, liền đem chung trà tiếp được trên mũi đao.
Chén trà run run rẩy rẩy một đường đứng vững ở mũi đao, dẫn đến một đợt trầm trồ khen ngợi.
Mộ Tình lại đem trường đao hất lên một cái, chung trà tung bay, bị một tên đạo nhân dưới đài tiếp được, xong việc, cậu liền tiếp tục ung dung thong thả sắm vai yêu ma của mình, múa đao, giết người.
Thích Dung giận dữ, đang định ném tiếp, đã bị Hoàng Hậu kêu người đi lên lôi xuống, lúc này khó khăn lắm mới đem cậu ta kéo xuống được. Nhưng mà, thần sắc các vị hoàng tộc cũng càng lúc càng ngưng trọng, đều có chút đứng ngồi không yên.
Duyệt Thần Võ giả trước thềm thượng nguyên tế thiên du bỗng dưng biến mất, đó cũng chẳng phải chuyện thú vị gì!
Ngay lúc đó, trong đám người chợt bùng nổ một trận reo hò như vũ bão, so bất cứ một trận reo hò nào thanh thế đều muốn lớn hơn. Ngước mặt, chỉ thấy một đạo thân ảnh tuyết trắng giáng xuống từ trên trời, dừng ở trước mặt yêu ma đồ đen!
Người nọ đáp xuống đất, bạch y thật mạnh phô thành một đóa hoa nở rộ ở trên hoa đài, một cái mặt nạ hoàng kim che khuất đi khuôn mặt. Hắn một tay chấp kiếm, một tay kia ở trên kiếm phong dày đặc nhẹ nhàng bắn một chút, “Đinh” một tiếng, vô cùng dễ nghe.
Mà những động tác, lại thập phần khí định thần nhàn, tựa như không hề đem yêu ma trước mặt để vào mắt. Yêu ma chậm rãi nâng lưỡi đao nhắm ngay hắn, bạch y võ giả liền chậm rãi đứng lên.
Thích Dung xem đến hai mắt sáng rỡ, sắc mặt đỏ thẳm, nhảy dựng lên, lớn tiếng gào hét.
Thích Dung [Tiểu Kính Vương]
Thích Dung [Tiểu Kính Vương]
Thái Tử biểu ca! Thái Tử biểu ca tới rồi!!!
-----
Tạ Tâm (谢心) • ' Tạ ' - Tạ ơn. • ' Tâm ' - Một ngôi sao trong nhị thập bát tú. (Tú Tâm ở Cung Đông, kết hợp cùng 5 tú khác tạo thành dáng như một con rồng - Đông phương Thanh Long thuộc mùa xuân.)

Chương 2: Duyệt Thần [2]

Thích Dung [Tiểu Kính Vương]
Thích Dung [Tiểu Kính Vương]
Thái Tử biểu ca! Thái Tử biểu ca tới rồi!!!
Lầu trên lầu dưới, không kẻ nào không nghẹn họng nhìn trân trối.
Cái kiểu lên sàn này, quả thật cứ như Thiên nhân giáng trần, lớn mật đến cực điểm!
Thành lâu kia khiêm tốn mà nói cũng cao đến vài chục trượng, Thái Tử điện hạ này từ nhỏ đã được nuôi nấng trong nhung lụa, vậy mà lại trực tiếp nhảy từ trên thành lâu xuống.
Trong khoảnh khắc mới vừa rồi, vô số người đều thật sự tưởng là thiên thần hạ phàm, bây giờ nhận thức được, không khỏi nhiệt huyết sôi trào, da đầu căng đét, ra sức mà vỗ tay.
Thích Dung lại càng là một bên hô to, một bên dẫn đầu vỗ tay mãnh mẽ, thét đến khàn cả giọng, vỗ đến đôi tay nhiễm màu đỏ đậm.
Quốc chủ cùng Hoàng Hậu mỉm cười nhìn nhau, cũng vỗ tay theo. Nhóm hoàng tộc còn lại chân mày đều giãn ra, nhẹ nhàng thở phào, vỗ tay tán thưởng theo xu hướng.
Hai sườn Thần Võ đường cái càng như thủy triều cuồn cuộn, hơn trăm ngàn ngàn hán tử trong thành, kích động tới mức chỉ hận không thể xô ngã các võ sĩ đang ngăn trở xông lên hô to cổ vũ hết cỡ mới tốt a.
Tạ Tâm là đang thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cũng như mọi người vỗ tay cổ vũ.
Tiên Lạc Vương Hậu
Tiên Lạc Vương Hậu
Xem ra Tâm nhi cũng rất lo cho Liên nhi nhỉ?
Nghe được câu hỏi này của vương hậu, Tạ Tâm im lặng, mắt hơi quay sang nàng rồi chỉ nhẹ gật đầu, tay vẫn theo quán tính vỗ, nhưng lực có vẻ đã nhẹ hơn.
Phía trên hoa đài, hai thân ảnh một đen một trắng giằng co, thiên thần cùng yêu ma từng người giương lên vũ khí, rốt cuộc trận chiến cũng bắt đầu.
Mắt thấy tiến độ cuối cùng đã đuổi kịp, quốc sư liền buông xuống một viên huyền tâm, lúc này mới bước lên đài cao. Sau khi cùng các vị đồng liêu bốn phía gật đầu chào hỏi lẫn nhau một vòng, ông mới tìm vị trí của ngồi xuống xem lễ. Quốc chủ cười nói.
Tiên Lạc Quốc Chủ
Tiên Lạc Quốc Chủ
Quốc sư, ngươi sao lại nghĩ ra được một màn chào sân kinh thế hãi tục như vậy? Thật là xuất sắc a.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Đúng là vạn phần xuất sắc. Cơ mà nói đến quả thật sợ hãi, cái đó không phải do tiểu thần nghĩ ra, mà là chủ ý của Thái Tử điện hạ.
Tiên Lạc Vương Hậu
Tiên Lạc Vương Hậu
Đứa nhỏ này thật là xằng bậy, vậy mà chẳng nói tiếng nào, nhảy xuống từ nơi cao như vậy, khiến ta sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng cả lên.
Quốc sư nghe xong không khỏi ẩn ẩn mang theo điểm kiêu ngạo, ngữ khí đắc ý.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Cái đó xin Hoàng Hậu nương nương hãy cứ yên tâm, Thái Tử điện hạ nhà ta, võ nghệ siêu quần, đừng nói là thành lâu cao vài chục trượng, chính là kỷ trà cao gấp đôi thành lâu, ngài ấy nhắm mắt lại cũng có thể nhẹ nhàng đáp, nhẹ nhàng bay.
Hoàng Hậu mặt lộ vẻ vui mừng, ôn thanh.
Tiên Lạc Vương Hậu
Tiên Lạc Vương Hậu
Quốc sư thật biết cách dạy dỗ.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Đâu dám đâu dám. Thái Tử điện hạ là thiên chi kiêu tử, thiên phú dị bẩm, thiên tư hơn người, hậu duệ quý tộc, tiểu thần có cơ hội dạy bảo điện hạ, đúng là phúc đức ba đời. Tiểu thần dự cảm rằng, có Thái Tử điện hạ tọa trấn, hôm nay nhất định sẽ là một hồi duyệt thần tế thiên võ xuất sắc nhất từ trước tới nay.
Tiên Lạc Quốc Chủ
Tiên Lạc Quốc Chủ
Chỉ hy vọng là như thế.
Tiên Lạc Vương Hậu
Tiên Lạc Vương Hậu
Cơ mà, ta cũng thật muốn thấy Tâm nhi luyện võ ở Hoàng Cực Quán.
Tạ Tâm nghe xong chỉ đành cười khổ. Thật ra, hiện tại nàng cũng đang học võ, mà là từ một người khác không ai biết trừ Thái Tử.
Nàng có thể học ở Hoàng Cực Quân nhưng... Nghe giới là không được tức giận nên nàng cũng né vội.
Với tính cách của nàng, không tức giận thì không phải Tạ Tâm.
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Bây giờ Công Chúa điện hạ nhập môn tu hành vẫn có thể được, tiểu thần chỉ sợ Công Chúa nhập môn khá muộn, khó làm quen. Cơ mà vẫn phải tôn trọng ý kiến của điện hạ.
Tạ Tâm vội xua xua tay cười, ý định từ chối đã lên đến miệng khi vừa nghe đến chữ ' nhập môn '
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Ahaha... Chúng ta nên chú ý đến buổi lễ thì hơn!
Giữa thượng nguyên tế thiên du này, duyệt Thần Võ giả cùng yêu ma võ giả, chính là hai nhân vật quan trọng nhất. Cả hai đều phải là thiếu niên võ nghệ tinh tuyệt.
Đặc biệt là duyệt Thần Võ giả, hình dạng và cấu tạo phục quan vô cùng khắc khe tỉ mỉ, hoa lệ phi phàm, sau khi thiết kế xong, một thân trang phục từ đầu đến chân thường thường nặng gần bốn đến năm mươi cân.
Võ giả buộc phải đứng chờ dưới trọng lượng như vậy, với trước ánh nhìn từ ngàn vạn dân chúng, đi quanh thành mấy vòng, để hoàn tất buổi diễu võ ít nhất cũng tốn mất hai canh giờ, trong lúc đi lại không được phạm bất cứ sai lầm nào, chẳng phải võ nghệ siêu quần là vô cùng cần thiết sao?
Cũng may, hai tên thiếu niên này đều cực kỳ xuất sắc. Đao quang kiếm ảnh, ngươi tới ta đi, chiến đến trông rất đẹp mắt, lại cực có chừng mực, chỉ sợ là diễn tập vô số lần.
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
• Cũng may mình đã dùng pháp lực giảm nhẹ trọng lượng của y phục lại. •
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
• Dù biết đệ ấy không vấn đề gì nhưng nhìn đệ ấy khoác lên mình nhiều lớp y phục thế kia, còn phải đi đi lại lại. •
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
Tạ Tâm [Công Chúa Tiên Lạc]
• Thật sự rất xót. •
Tiên Lạc Quốc Chủ
Tiên Lạc Quốc Chủ
Ai đóng vai yêu ma đánh nhau cùng Thái Tử?
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Mai Niệm Khanh [Quốc Sư]
Bẩm bệ hạ, đó là một tiểu đạo ở Hoàng Cực Quan, tên là Mộ Tình.
Tiên Lạc Vương Hậu
Tiên Lạc Vương Hậu
Ta thấy đứa nhỏ này đánh cũng không tồi, so với hoàng nhi chỉ yếu một chút thôi, đại khái cùng Phong Tín không sai biệt lắm đi?
Nghe xong, vẻ mặt quốc sư không cho là đúng. Thích Dung vẫn luôn ghé sát đầu vào đầu Hoàng Hậu ăn nho, vội vàng phun ra một miếng da quả nho, điên cuồng phản bác.
Thích Dung [Tiểu Kính Vương]
Thích Dung [Tiểu Kính Vương]
Phi phi phi! Không được không được! Không phải yếu hơn một chút đâu, mà là kém đến xa, cũng chẳng có kẻ nào có thể so sánh cùng Thái Tử biểu ca cả!
Nghe vậy, Hoàng Hậu cười cười xoa xoa đầu cậu, cả đám quý tộc càng là cười đến nghiêng ngả, trêu đùa.
Tiên Lạc Vương Hậu
Tiên Lạc Vương Hậu
Dung nhi thật đúng là trói chết biểu ca nó, một ngày không khen cả người liền không thoải mái.
Tạ Tâm bên cạnh thầm nhủ trong lòng miễn bàn luận về vấn đề này. Rồi nhìn lại xung quanh đều là những tiểu thư quý tộc, khóe miệng không khỏi giật giật.
Cảnh này thật quen thuộc!
Nàng đưa mắt liếc nhìn quanh, lòng thầm sợ phụ hoàng và mẫu hậu mình nhân hôm nay cũng mời không ít công tử quý tộc đến.
Nhưng thật may mắn, nhìn đi nhìn lại chỉ dưới mười người là công tử ở phía bên này. Thầm cảm thấy vui mừng.
Nói chứ, nàng bây giờ đã 20, đã 5 năm sau lễ cập kê. Đến bây giờ vẫn chưa có phò mã khiến Quốc Chủ đau đầu không thôi.
Dọa có, ôn nhu có, nhưng vẫn không lay chuyển được tính cứng đầu của nàng.
' Con thà ế đến tóc bạc trắng còn hơn gả cho người con không yêu!! '
Bất quá Quốc Chủ cũng để yên cho nàng rong chơi 5 năm nhưng thi thoảng vẫn nhắc lại.
Bên trong biển người phía dưới, tiếng hô to như phá tan cả bầu trời.
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Đánh! Đánh hắn! Đánh chết hắn!
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Giết yêu ma!
Âm thanh ngày càng ồn đến mãnh liệt. Thích Dung cũng ở trong đó, đôi tay hợp lại ở bên miệng thành hình một cái loa, ha ha cười nói.
Thích Dung [Tiểu Kính Vương]
Thích Dung [Tiểu Kính Vương]
Thái Tử biểu ca, đỉnh quá a! Ca dùng một tay đem tiểu tử này đánh ngã, để cho hắn nhìn xem chút nhan sắc đi!
Bỗng nhiên, yêu ma trên đài một đao chém tới, võ giả một kiếm đỡ đòn.
• • •
• • •
Ân?
Theo lý thuyết, trong lễ tế thiên du, so đấu chủ yếu cùng duyệt thần biểu diễn, nhiều nhất chỉ có thể dùng bảy phần lực, điểm đến mới thôi. Nhưng mà, sau khi hắn tiếp được một đao này này, kiếm trong tay lại suýt nữa văng ra. Hiển nhiên, một đao mới rồi kia, đối phương đã dùng mười phần công lực.
Tạ Liên hơi giương đầu lên, cất cao giọng gọi.
Tạ Liên [Duyệt Thần Võ Giả]
Tạ Liên [Duyệt Thần Võ Giả]
Mộ Tình?
Thiếu niên đóng vai yêu ma đối diện vẫn chưa nói bất cứ lời nào, lại thêm một đao đánh úp tới. Tạ Liên không rảnh nghĩ nhiều, “Đang đang”, “Đang đang” tiếp đỡ vô đao, thầm nghĩ.
Tạ Liên [Duyệt Thần Võ Giả]
Tạ Liên [Duyệt Thần Võ Giả]
• Cái này so với đánh trận giả vừa rồi thú vị hơn nhiều. •
Từ đó, tinh thần rung lên, hứng thú cũng liền kéo tới.
Vì thế, vũ khí giao nhau tia lửa văng khắp nơi, tiếng cổ vũ cứ như là dời non lấp bể. Trên hoa đài đánh đến càng khốc liệt, dưới hoa đài tiếng hoan hô càng như sấm dậy.
Chợt một trận kiếm rít, bạch quang chói mắt, mọi người “A!” một tiếng, nín thở ngưng thần. Nguyên lai, trường đao chín thước của yêu ma kia đã bị thanh trường kiếm tinh tế của duyệt Thần Võ giả một phát đánh bay, đao rời khỏi tay cậu ta, thẳng tắp ghim vào một bên cột đá trên lầu cao.
Có kẻ hiểu chuyện đi rút đao kia ra, vậy mà dùng sức chín trâu hai hổ cũng không chút lay chuyển được nó, không khỏi hoảng hốt kêu.
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Thần Dân Tiên Lạc Quốc
Đây là đao gì vậy trời, nặng bao nhiêu cân không biết!
Mà phía trên hoa đài, duyệt Thần Võ giả run lên trường kiếm, ở trên kiếm phong lại là nhẹ nhàng bắn ra. “Đinh” vang một tiếng, sau hoàng kim mặt nạ truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tạ Liên ung dung thong thả sung sướng nói.
Tạ Liên [Duyệt Thần Võ Giả]
Tạ Liên [Duyệt Thần Võ Giả]
Đánh không tồi. Bất quá, ngươi vẫn thua.
Yêu ma mất đi vũ khí, nửa quỳ trên mặt đất, im lặng không nói, tay lại nắm chặt thành quyền. Tạ Liên giương lên kiếm hoa, ở giữa bốn phương tám hướng tiếng hoan hô, đang muốn đâm ra một tiếng cuối cùng này, đem yêu ma “Tru sát”, ai ngờ, lại vào lúc này, trên cao tiếng thét chói tai nổi lên tứ phía!
Tạ Liên trong lòng cả kinh, thu kiếm, vừa ngẩng đầu, chỉ kịp thấy một đạo thân ảnh mơ hồ cấp tốc rơi từ trên tường thành xuống.
Trong phút chốc, hắn cái gì cũng không kịp nghĩ, điện quang thạch hỏa, gót chân khẽ nhún, thả người phi đi, nhẹ tựa gió mà lao lên.
Hắn phi thân lên cao, hai ống tay áo phô ra như cánh bướm, nhẹ nhàng đáp xuống đất, uyển chuyển nhẹ nhàng tựa lông vũ. Trong tay vững chắc ôm lấy một người, dưới chân vững chắc dẫm lên mặt đất, Tạ Liên thở phào một hơi nhẹ nhõm, bấy giờ mới cúi đầu nhìn lại.
Trong lòng ngực, là một tiểu hài đồng cái mặt quấn đầy băng vải, cả người dơ bẩn hề hề, cuộn tròn trong khuỷu tay, ngơ ngác mà nhìn hắn.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play