Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tâm Nguyệt Của Xà Vương

1. Trở về với oán hận

Bầu trời đêm liên tục vang lên tiếng sấm chớp, cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt, không có dấu hiệu ngừng lại.

Con đường trên núi vừa dốc vừa trơn trượt. Một chiếc Lamborghini đang chậm rãi lăn bánh xuống dốc. Trong xe chỉ có tài xế và một vệ sĩ ngồi ở ghế phụ. Ở hàng ghế sau, một chàng trai khoảng 25 tuổi đang lặng lẽ lần từng chuỗi hạt trên tay.

Thời gian dần trôi, chiếc xe cuối cùng cũng đã dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa tráng lệ. Quản gia và người giúp việc nhìn thấy vội cầm chiếc ô trên tay đi ra để tiếp đón, vệ sĩ nhanh chóng xuống xe cầm ô trên tay mở cửa xe ở hàng ghế sau. Bóng dáng một chàng trai bước ra, khuôn mặt lẫn dáng vẻ đều toát ra khí chất điềm tĩnh lạnh lùng khiến ai nhìn thấy cũng phải dè chừng.

Quản gia và người hầu đứng xếp hàng ngay ngắn, trông thấy hắn liền lên tiếng chào.

- Mừng đại thiếu gia đã trở về!

Lời vừa dứt, tiếng cười cợt nhả của ai đó vang lên ở sảnh. Chàng trai liếc mắt nhìn thấy đối phương không ai khác lại là đứa con riêng của ba - Lý Huyền Như, cô ta nhỏ hơn chàng trai 5 tuổi, nghe tin chàng trai trở về nên đã cố ý đứng ở đó đợi sẵn.

- Lý Trường Đình! Về rồi sao??

Lý Trường Đình là tên của chàng trai, hắn không lộ vẻ tức giận ra bên ngoài. Chỉ bình thản đi đến chỗ Huyền Như đang đắc ý, hắn nhìn cô một lượt từ trên xuống rồi lạnh lùng nói.

- Mang danh là tiểu thư của nhà họ Lý, ngay cả một chút ý tứ cũng không có!

Bị hắn châm chọc, cô ta tức giận trừng mắt mắng.

- Đồ phế vật, mày dám....

Chưa nói hết câu, Huyền Như liền ăn trọn cái tát rõ vang từ hắn. Hành động này doạ cho quản gia lẫn đám người giúp việc giật mình run rẩy, Huyền Như bị hắn đánh khiến cho khuôn mặt nhanh chóng sưng đỏ lên.

Trường Đình vẫn điềm tĩnh, tay bóp chặt cằm cô ta mà gằn giọng.

- Thật hỗn xược! Lớn từng ấy rồi mà vẫn không biết thân biết phận, mẹ cô tốn bao công sức mưu tính để bước chân vào cái nhà này, vậy mà ngay cả một đứa con ra hồn cũng không dạy nổi!

Thấy hắn lôi cả mẹ mình vào, Huyền Như nghĩ rằng hắn vẫn còn là tên nhóc ngu ngốc lúc trước, thường bị cô ta bắt nạt nên vẻ mặt vẫn kiêu căng ngạo mạn.

- Mày.....mày nghĩ mình vẫn còn là người của cái nhà này à? Mày quên rồi sao? Mười năm trước, chính ông nội với bố đã đuổi mày lên núi đấy!

Nghe lời này, hắn không tức giận, chỉ mỉm cười nhẹ nhìn cô ta rồi đẩy cằm cô ta qua một bên. Do không đứng vững nên cô ta mất đà ngã xuống đất, người giúp việc vội chạy đến đỡ cô ta đứng dậy.

- Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ???

Nhìn bộ dạng vụng về của cô ta, hắn chỉ nhấn mạnh từng chữ.

- Con của tiểu tam thì vẫn chỉ là đồ vô dụng, muốn từ gà hoá phượng hoàng à? Còn phải xem cô có xứng hay không?

Nói xong, hắn liền rời khỏi đó. Để lại Huyền Như ôm một bụng tức muốn chửi cũng không xong, quản gia lẫn vệ sĩ nhanh chóng đi theo sau Trường Đình vào bên trong.

Ở phòng khách, ông nội và ông Lý cùng với mẹ kế đã ngồi đợi từ lúc nào. Trường Đình bước đi đầy tự tin và mạnh mẽ không sợ ai, đến trước mặt bọn họ, hắn chỉ lạnh lùng nói.

- Ông nội, ba. Cháu mới về!

Mẹ kế nhìn thấy cậu không chào mình nên ho khan một cái ra hiệu cho chồng là ông Lý, ông cũng ra vẻ nghiêm nghị nhắc nhở.

- Trường Đình! Sao con không chào mẹ Đường?

Bộ dạng hắn vẫn điềm tĩnh lạnh lùng, sắc mặt vẫn vô cảm không thay đổi. Giọng nói nghiêm túc.

- Bà ấy là tiểu thiếp của ông, không phải là mẹ của tôi!

Nhận được câu trả lời không như ý muốn, bà Đường tức giận mà nhõng nhẽo với chồng. Ông Lý định mắng một trận thì ông nội đã lên tiếng trước.

- Được rồi, dù gì cũng là ta gọi nó về để trao đổi chuyện trong gia đình. Muốn cãi nhau thì ra chỗ khác!

Trường Đình nghe xong thì chỉ cười khẩy, đúng lúc này Huyền Như từ bên ngoài chạy vào mách.

- Huhuhu....ông nội, ba mẹ! Mọi người phải làm chủ cho con.....hiccc....

Vừa nói, cô ta vừa ôm mặt mà khóc thút thít. Bộ dạng rất đáng thương, bà Đường nhìn thấy đứa con gái bảo bối của mình bị đánh thì đau xót chạy đến hỏi.

- Huyền Như? Có chuyện gì xảy ra vậy???

Ông Lý thấy vậy cũng lo lắng quan tâm hỏi han.

- Con gái à, con bị sao vậy???

Huyền Như ỷ mình có được sự yêu thương từ ba mẹ nên càng đắc ý, cô ta vẫn giở trò cũ mà bắt đầu diễn trò.

- Hức....hức....con nghe tin anh Trường Đình về nên đứng đợi ở sảnh suốt mấy tiếng đồng hồ. Vậy mà vừa nhìn thấy con, anh ấy không nói không rằng liền ra tay đánh con...con không hiểu gì cả... hiccc...

Nói đến đây, Huyền Như oà khóc nức nở đến thảm thương. Trường Đình ở bên cạnh cảm thấy căn nhà này thật nực cười, mọi thứ thú vị hơn hắn nghĩ.

Ông nội thấy ông Lý, bà Đường đang vây quanh Huyền Như như bảo bối. Còn Trường Đình ở bên cạnh lại thản nhiên như không có gì, ông nhíu mày cảm thấy hắn rất lạ, so với 10 năm về trước thì cứ như hai con người khác nhau vậy. Ánh mắt của hắn sâu thẳm mang nhiều oán khí, dáng vẻ điềm tĩnh như làn nước trên mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng.

#Ảnh minh họa Lý Trường Đình.

#Ảnh minh họa Lý Huyền Như.

2. Tiệc mừng thọ

Ông Lý nghe Huyền Như nói xong, thì tức giận quay sang ra lệnh cho người giúp việc.

- Mau đưa gia pháp ra đây, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ lại tên nghịch tử này!

Dứt lời, người giúp việc vội chạy đi lấy. Trường Đình liếc mắt nhìn thấy gia pháp mà ông ta nói đến lại là một chiếc roi da, điều này không hề khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi, ngược lại hắn muốn xem ông ta ra vẻ được bao lâu.

Người giúp việc đưa chiếc roi da đến trước mặt ông Lý, ông ta cầm lên định quất lên người hắn. Đột nhiên lúc này tim trong lồng ngực khiến ông ta trở nên đau nhói, khó thở nên làm rơi cây roi xuống đất, sắc mặt ông ta trở nên khó coi hơn dọa cho những người ở đó lo sợ vội đỡ ông ta.

- Chồng ơi, chồng làm sao thế???

- Ba, ba bị sao vậy ạ???

Hai mẹ con Huyền Như bị doạ sợ lo lắng hỏi ông Lý, chỉ có Trương Đình khẽ nhếch mép cười. Cảnh này vừa hay bị ông nội nhìn thấy, ông không tin rằng chuyện vừa rồi liên quan đến hắn.

- Mau, mau đưa ông chủ về phòng! Gọi bác sĩ đến gấp.

Giọng nói bà Đường đầy hoảng loạn, người giúp việc dìu ông Lý trở về phòng. Đợi bọn họ rời đi, Trường Đình liếc mắt nhìn ông nội, dường như ông hiểu ý liền quay sang nói với quản gia đứng bên cạnh.

- Dẫn thiếu gia về phòng nghỉ ngơi đi!

Nói rồi ông nội quay người đi về phía căn phòng của ông Lý, quản gia cũng lên tiếng hối thúc.

- Đại thiếu gia đi đường xa vất vả rồi, giờ tôi sẽ dẫn cậu trở về phòng để nghỉ ngơi!

Hắn chậm rãi đi theo quản gia lên lầu, khi đi ngang qua phòng của ông Lý thấy ông ta nằm trên giường đã ngất. Bà Đường và Huyền Như cùng người giúp việc đang cuống quýt cả lên trông cảnh tượng rất hoảng loạn.

Phòng của hắn được chuẩn bị sẵn ở cuối hành lang, quản gia mở cửa đi vào bên trong rồi nói.

- Thiếu gia, đây là căn phòng lúc nhỏ mà cậu từng ở. Từ lúc cậu rời đi, căn phòng này vẫn luôn được giữ nguyên không ai dám thay đổi gì cả..

Trường Đình chậm rãi bước đi trong căn phòng, ánh mắt lướt qua từng món đồ vừa có chút quen thuộc lại xa lạ. Hắn dừng lại trước chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ, trên mặt bàn còn có vài tấm ảnh được cất giữ cẩn thận trong khung kính, người bên trong ảnh là một người phụ nữ chưa tới 40 tuổi, bên cạnh bà là một thiếu niên khoảng chừng 15 tuổi. Cả hai người họ đều nở nụ cười đầy hạnh phúc.

Quản gia lúc này đi đến giọng buồn bã kể lại.

- Haiz, thời gian trôi nhanh thật, vậy mà đã trôi qua 10 năm rồi, bà chủ.....cũng đã rời xa chúng ta 10 năm.... thật đáng tiếc.....

Dứt lời, người quản gia quay người rời khỏi đó để lại không gian yên tĩnh cho hắn. Trong căn phòng lúc này chỉ có một mình hắn, đôi mắt hắn lúc này như hai hố lửa đang rực cháy, giọng nói đầy lạnh lùng.

- Lý Trường Đình! Ta đã trở về nơi ngươi ở rồi, những gì cậu đã phải chịu đựng, đến lúc bọn họ phải trả giá cho hành vi sai trái của mình.

Thời gian quay về 10 năm trước...

Tại nhà họ Lý hôm nay tổ chức tiệc mừng thọ ông nội, lúc này một thiếu niên khoảng 15 tuổi đang ở trong phòng. Vẻ mặt đầy u sầu không muốn ra ngoài.

Lúc này, một cô bé 10 tuổi từ bên ngoài chạy vào, dáng vẻ hống hách ra lệnh cho cậu thiếu niên.

- Đồ ngốc, còn không mau ra ngoài dự tiệc ông nội? Mày đã chuẩn bị quà chưa? Mau đưa nó cho tao!!

Cậu lắc đầu ngỏ ý không muốn, cô bé hậm hực tức giận mắng.

- Đồ phế vật, dám chống đối tao à?? Mẹ mày làm chính thất thì đã sao?? Ba chỉ yêu thương mẹ tao và tao thôi.... sớm muộn gì mày và mẹ mày cũng bị mẹ tao đuổi ra khỏi nhà này thôi!

Nói xong, cô bé còn đi đến giành lấy hộp quà mà cậu đã chuẩn bị. Cả hai giằng co nhau nên hộp quà bị rơi xuống đất và hư hỏng nặng, tiếng động trong phòng phát ra thu hút sự chú ý của người ở bên ngoài. Bọn họ đi vào thấy hai đứa trẻ đang tranh đồ nhau, cô bé thấy vậy liền đổ hết tội cho cậu thiếu niên.

- Huhu....anh Trường Đình ghét con.....hic.... chỉ vì mẹ con con không xứng ở trong nhà này.....huhuhu.....

Ông nội và ông Lý ở bên cạnh nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn nhau, bà Đường lúc này cũng chạy vào nghe vậy cũng phụ hoạ theo. Bà ôm cô bé vào lòng rồi khóc nức nở.

- Hức....dì biết là dì sai, nhưng mà..... Huyền Như chỉ là đứa trẻ không có lỗi trong chuyện này....hic....cháu không thích dì thì có thể nói với dì, sao lại đối xử với con bé như vậy chứ.....huhuhu.....

Cả hai người ôm nhau oà khóc khiến cho khung cảnh càng thêm hỗn loạn hơn, mẹ của cậu thiếu niên ấy nghe tin cũng vội chạy đến để xem tình hình. Bà vừa đến nơi, chưa kịp an ủi con trai mình liền bị ông Lý vung tay tát một cái khiến cho bà ngã xuống đất. Giọng nói ông đầy tức giận.

- Bà xem đứa con trai hư hỏng của bà đi, mới lớn mà tâm địa lại độc ác như vậy. Sau này đừng nghĩ đến chuyện kế thừa tài sản từ cái nhà này!

Những người xung quanh cũng bắt đầu xì xầm bàn tán với nhau, trong lúc tức giận vì bị mất thể diện. Ông nội ra vẻ đầy uy nghiêm nói.

- Trường Đình từ nay ở trong phòng để chép phạt gia quy đi, khi nào biết hối lỗi thì mới được tha tội!

Nói xong, ông nội bực bội bỏ đi. Ông Lý cùng những người khác cũng rời khỏi đó, mẹ con Huyền Như đạt được mục đích nên rất đắc ý, bà Đường tiến lại gần mẹ của cậu thiếu niên mà khiêu khích.

- Hừ, đây chỉ là mới bắt đầu thôi! Thứ tôi muốn là cả hai mẹ con các người đều cuốn gói khỏi đây.

3. Vu oan giá họa

Trong tiệc lễ mừng thọ, cậu thiếu niên Trường Đình ngồi thui thủi một góc uống nước ngọt. Lúc này cô bé Huyền Như đi đến bĩu môi.

- Đồ phế vật chỉ biết uống, muốn ông nội hết giận không?

Cậu nghe xong thì thừa biết được cô bé không có ý tốt gì nên im lặng, không ngờ cô bé lại lén nhét đồ của ông nội vào người cậu rồi la lên.

- Aaaa.... ông nội ơi, anh....anh Trường Đình lấy trộm đồ của ông rồi!!!

Lời nói này ngay lập tức thu hút sự chú ý của những vị khách lẫn ông nội, ai nấy đều bối rối đi đến xem. Huyền Như chạy đến chỗ ông nội bày ra dáng vẻ sợ hãi mà nói.

- Ông nội ơi, vừa rồi cháu nhìn thấy anh Trường Đình cầm một miếng ngọc bội....hình như..... hình như là của ông.....

Ông Lý nghe vậy thì vội vàng đi đến lục lọi người cậu khiến cho cậu sợ hãi, khi tìm thấy miếng ngọc bội, ông Lý liền tát cậu một cái mạnh rồi mắng.

- Nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà mà!!

Nhìn thấy cậu bị đánh, vẻ mặt cô bé rất hả dạ. Mẹ của cậu thiếu niên lúc này chạy đến thì bị ông Lý kéo lại chất vấn.

- Có phải bà xúi nó làm chuyện này không hả? Tôi đã để mẹ con bà phải chịu khổ hay thiếu thốn điều gì sao?

Cậu ấm ức nhìn mẹ bị ba chửi bới thì trong lòng rất tức giận, cậu nghẹn ngào nói.

- Con không làm.....con cũng không biết tại sao miếng ngọc bội lại ở trong người mình.....

Dứt lời, ông nội chứng kiến cảnh này nãy giờ rất bực bội. Ông gằn giọng.

- Mau sắp xếp tài xế đưa nó lên núi, gửi vào chùa tu tâm dưỡng tính đi! Cứ cái kiểu này, sớm muộn gì cũng gây ra chuyện lớn!

Sau khi bữa tiệc kết thúc, mẹ của cậu thiếu niên ấy bị ông Lý kéo vào phòng dùng gia pháp đánh một trận để trút giận. Đến khi ông ta rời khỏi căn phòng thì bà Đường cũng đến, nhìn thấy bộ dạng thảm thương ấy, bà ta không nhịn được mà chế giễu.

- Haha, thật đáng đời. Chồng không thương cô thì cô nên biết thân biết phận kí đơn ly hôn rồi rời khỏi căn nhà này đi!!

Vừa nói, đối phương còn cố tình đạp mạnh lên vết thương trên người mẹ của cậu thiếu niên. Sắc mặt vô cùng hả hê rồi bước đi, tim trong lồng ngực bà đau thắt lại, bà ôm trong mình nỗi tuyệt vọng mà gieo mình xuống từ tầng 4.

- Trường Đình! Mẹ xin lỗi.....vì đã không thể bảo vệ được con.....

Đến khi cậu thiếu niên Trường Đình đến nơi cũng đã muộn, cậu nhìn thấy cơ thể mẹ mình lạnh ngắt, máu chảy loang ra thành một vũng lớn.

- Mẹee......

Tiếng gọi đau đớn vang thấu giữa trời đêm, người giúp việc lẫn quản gia nghe tiếng vội chạy ra ngoài. Chứng kiến cảnh này là khiến cho ai nấy đều giật mình sợ hãi, còn hai mẹ con bà Đường cũng chạy ra xem. Thấy mẹ của cậu đã mất, bà Đường không nhịn được niềm vui sướng mà mỉm cười.

Ông nội và ông Lý cũng chạy ra, nhìn thấy bà đã chết trong vũng máu thì bị cảnh tượng này doạ cho giật mình. Sợ cậu bị ám ảnh và làm chuyện dại dột nên ông Lý hối thúc quản gia.

- Sao giờ này còn chưa đưa thằng nhóc này đi? Để nó thấy cảnh này thì sau này sẽ bị ảnh hưởng đến tâm lý.

Quản gia và người giúp việc nghe xong liền đi đến cưỡng chế kéo cậu rời khỏi đó, tiếng khóc đau khổ của cậu vang vọng khắp nơi.

Bà Đường cũng tranh thủ đi gặp riêng tài xế rồi nói nhỏ.

- Đưa nó lên núi rồi trừ khử nó đi!

Nói xong, bà nhét một phong bì trắng đưa cho tài xế. Sau khi nhìn thấy số tiền bên trong thì tài xế nở một nụ cười đầy hài lòng.

Nhìn thấy chiếc xe cuối cùng cũng đã rời khỏi căn biệt thự, ánh mắt bà Đường đầy vẻ mưu tính.

- Hừ, mẹ mày đã chết rồi giờ thì tới lượt mày! Bảo kí đơn ly hôn rồi yên phận cút khỏi căn nhà này thì không chịu, vậy thì đừng trách tao ra tay tàn độc!

Xe chạy dọc đường, Trường Đình bị người giúp việc cưỡng chế nhốt trên xe. Cậu ngồi ở ghế sau nhìn tài xế đang lái xe phía trước, cảm thấy tên này có gì đó rất mờ ám.

Khi xe lên giữa đỉnh núi, đường núi quanh co lại dốc nên tài xế muốn dừng xe lại để trừ khử cậu. Không hiểu sao lúc này xe cứ chạy mãi không thể phanh lại, sau một lúc kiểm tra lại, với kinh nghiệm lâu năm của mình thì tài xế phát hiện có người đã động tay vào chiếc xe. Ông run rẩy nói với cậu.

- Không hay rồi, chiếc xe..... chiếc xe mất phanh rồi!

Dứt lời, tốc độ trong xe càng lúc càng nhanh hơn như bị ai đó điều khiển vậy. Cậu thiếu niên nghe xong thì hoảng sợ nói.

- Ông nói gì???

Trong lúc cả hai đều sợ hãi, tài xế cố lái theo con đường nhưng gặp phải nhiều góc khuất. Đường ban đêm lại tối không thể nhìn thấy rõ, chiếc xe nhanh chóng bị va chạm mạnh bên vách núi rồi rơi xuống vực.

Tương truyền rằng, sâu dưới lòng đất nơi không có ánh sáng, có một loài mãng xà cổ xưa được phong ấn bằng máu của hàng vạn sinh linh. Nó ngủ yên qua hàng nghìn năm, chỉ chờ một lời gọi thức tỉnh từ oán niệm sâu nhất nhân gian.

Cậu thiếu niên ấy bị thương nặng máu chảy thành một đường tràn ra ngoài vô tình mở ra phong ấn cổ. Cậu không biết, máu cậu chính là chìa khóa.

Khi phong ấn tan vỡ, hắn bước ra. Dáng người cao lớn, đôi mắt như hai hố lửa rực cháy. Người đời gọi hắn là hung thần của bóng tối, là ác mộng của kẻ phản bội.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play