Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

| Hào Chu | Rốt Cuộc Ai Mới Là Chủ ?

Chap 1

Tiếng xe dừng lại trước cổng biệt thự rộng lớn
Chu Chí Hâm bước xuống, kéo chiếc vali lăn bánh lạo xạo trên nền gạch. Cậu ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà ba tầng được bao quanh bởi hàng cây xanh thẫm. Đẹp thì có đẹp thật, nhưng cậu chẳng có tí hứng thú nào. Bị ép đến đây làm "trả nợ", không vui nổi
Một người làm ra đón, dẫn cậu vào phòng khách
Đa nhân vật
Đa nhân vật
Cậu đợi ở đây, cậu chủ sắp xuống
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
/gật đầu, tay siết quai vali/
Không gian im lặng, sang trọng đến mức khiến cậu ngứa ngáy
Một tiếng bước chân vang lên từ cầu thang
Cậu chủ nhà họ Trương xuất hiện – lạnh lùng, cao lớn, khí chất băng giá đến mức cả căn phòng như hạ nhiệt vài độ
Trương Tuấn Hào dừng lại, liếc nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới: quần áo đơn giản, ánh mắt nghênh ngang
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Là cậu? ❄
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Là tôi
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Người hầu mới mẹ anh thuê về /nhún vai, vẻ mặt chẳng có chút cung kính nào/
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Tôi không cần người hầu riêng ❄
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Tôi cũng không cần cậu chủ riêng
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Nhưng mẹ anh cần, tôi đành chiều
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Miệng lưỡi giỏi đấy ❄ /nheo mắt/
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Ơn trời, tôi nói được từ khi bốn tuổi
Không khí trở nên căng hơn
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
/ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn qua cậu chứ không nhìn cậu/
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Quy tắc trong nhà: không được nói chuyện khi không được hỏi, không vào phòng tôi nếu không gọi ❄
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Tôi ghét ồn ào ❄
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Vậy anh nên thuê tượng sáp
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Tôi là người, không phải cục đá
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Cậu đang thách thức tôi à? ❄
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Không, tôi đang sống thật
Một người làm bên cạnh định chen vào, nhưng Trương Tuấn Hào phất tay, ra hiệu rời đi
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Cậu tên gì? ❄
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Cái tên đúng là hợp với cái miệng ❄
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Còn anh là Trương Tuấn Hào, ‘hào’ nhưng không ‘thân thiện’ chút nào
Im lặng
Một góc môi Trương Tuấn Hào khẽ giật – không rõ là đang bực hay cố nhịn cười. Anh đứng dậy, đi về phía cầu thang
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Tôi cho cậu ba ngày ❄
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Nếu còn sống sót sau ba ngày, tôi mới xem xét để cậu ở lại ❄
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Tôi chưa từng chết vì cãi nhau
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Anh thì nên tập quen dần với tiếng người
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Tôi không quen ai ❄ /dừng bước, không quay đầu lại/
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Nhưng nếu cậu còn hỗn, tôi sẽ không để yên ❄
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Vậy anh cứ thử xem
Cánh cửa trên lầu đóng sầm lại
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Cậu chủ lạnh lùng? /nhếch môi, vừa ngồi xuống sofa vừa lẩm bẩm/
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Tôi thích làm chảy băng
END

Chap 2

Sáng sớm. Đồng hồ vừa điểm 6:30
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Lạy trời, làm người hầu mà phải dậy sớm hơn gà…/lồm cồm bò dậy, tóc rối tung, mắt còn chưa mở hẳn/
Cậu ngáp dài, lết xuống bếp, nhìn quanh như tìm thứ gì đó có thể làm nhanh cho xong. Sau một hồi loay hoay, cậu quyết định: trứng chiên, bánh mì nướng, sữa ấm. Gọn lẹ
7:00
Chu Chí Hâm đặt khay thức ăn lên bàn trong khi Trương Tuấn Hào bước xuống lầu. Vẫn bộ dạng lạnh lùng, áo sơ mi trắng, tóc chải gọn. Khí chất công tử băng giá tỏa ra ngùn ngụt
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Đây là bữa sáng cậu chuẩn bị? ❄ /ngồi xuống, liếc nhìn dĩa trứng rồi ngẩng đầu/
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Ừ, có trứng, có bánh, có sữa
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Đủ dinh dưỡng, đủ màu sắc, đủ tình cảm
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Tôi không uống sữa ❄
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Trẻ con mới kén ăn
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Anh cao thế này, chắc cũng uống đủ sữa từ nhỏ
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Tôi nói là tôi không uống ❄
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Thì tôi nói là anh nên uống
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Xương chắc, thần kinh bớt căng
Một người làm đi ngang qua suýt nữa phì cười. Không khí trong phòng ăn căng như dây đàn
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Trứng chiên chín quá ❄ /đặt ly sữa sang một bên, cầm nĩa xiên một miếng trứng/
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Không lẽ anh thích ăn sống?
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Bánh mì nguội ❄
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Tôi là người hầu, không phải đầu bếp khách sạn 5 sao
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Anh muốn ăn nóng thì gọi tôi lúc 6 giờ
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Tôi đâu có nói muốn cậu làm ❄
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Vậy anh đang ngồi đây làm gì?
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Ăn đi, rồi đi làm người lạnh lùng tiếp
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không? ❄ /đặt nĩa xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu/
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Cậu chủ Trương – người lạnh đến mức đóng băng cả nắng hè, phải không?
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Cậu nghĩ tôi sẽ nhân nhượng mãi à? ❄
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Không
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Tôi nghĩ anh đang cố chịu đựng vì… lỡ quen với giọng tôi rồi
Một khoảnh khắc im lặng dài
Ánh mắt Trương Tuấn Hào thoáng chao đảo, nhưng nhanh chóng khôi phục sự điềm tĩnh
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Dọn đi ❄
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Tôi ra ngoài ăn ❄ /đứng dậy, quay người/
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Tùy anh
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Nhưng anh sẽ nhớ miếng trứng nguội này đấy
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Mơ giữa ban ngày ❄
Cánh cửa đóng lại một lần nữa
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Người đâu mà khó chiều như con mèo kiêu ngạo /thở hắt, ngồi phịch xuống ghế/
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Nhưng mèo thì đáng yêu, còn anh ta…
Cậu chưa kịp nói hết, điện thoại trong túi rung lên – một tin nhắn từ số lạ
💬 Trứng chiên nên nêm ít muối hơn
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Cậu chủ Trương, miệng chê mà vẫn ăn hết, còn nhắn góp ý… ai mới là người đang quen giọng ai hả? /nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe môi cong nhẹ/
END

Chap 3

Trời mưa suốt đêm. Sáng sớm, không thấy Trương Tuấn Hào xuống ăn như thường lệ
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Cậu chủ? /nhíu mày, lật đật chạy lên lầu, gõ cửa phòng anh/
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Xuống ăn sáng đi, hôm nay tôi nấu cháo đó, mềm lắm, không chọi người được đâu
Không tiếng trả lời
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Anh không ra là tôi vào đó nha!
Vẫn im lặng
Chu Chí Hâm hốt hoảng đẩy cửa bước vào. Trong ánh sáng lờ mờ, Trương Tuấn Hào đang nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, trán đỏ bừng
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Này… anh bị sốt?
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Nóng quá! Anh là người hay lò nướng vậy? /vội vàng chạy lại, sờ trán anh, rồi giật tay lại/
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
…Ồn /mơ màng mở mắt/
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Anh còn sức nói ồn?
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Ốm thế này rồi còn nói được là giỏi lắm rồi
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
…Tôi không sao
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Anh sốt đến mê sảng rồi còn không sao?
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Cứ nằm đó, tôi đi nấu cháo
Chu Chí Hâm hối hả xuống bếp, tay chân vụng về, đập trứng rớt cả vỏ, cháo sôi trào cả ra ngoài. Vừa nấu vừa càu nhàu
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Tên cậu chủ này, bị ốm cũng chẳng dễ thương hơn
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Đến lúc sốt còn dám lườm người ta…
Một tiếng sau, cậu bê bát cháo lên, đứng trước giường
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Ngồi dậy ăn một chút đi
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Cháo trắng, có thêm hành và chút gừng, anh ăn vào cho ấm bụng
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
/nhìn cậu, mệt mỏi ngồi dậy, nhưng tay run/
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Đưa đây, tôi đút /nhíu mày, bực bội/
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Không cần
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Anh muốn cháo đổ hết ra giường à?
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Im lặng, há miệng
Một thìa, rồi hai thìa, không ai nói gì
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
…Tại sao lại quan tâm? /chợt cất tiếng, giọng khàn/
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Vì tôi là người hầu
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Cậu hay cãi lại giống người hầu sao?
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Ờ thì… tôi là người hầu có giới hạn
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Nhưng anh là bệnh nhân, nên tôi tạm tha
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Cậu không biết nghe lời nhưng lại biết lo /bật cười khẽ, ánh mắt mềm đi rõ rệt/
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Tôi mà ngoan ngoãn chắc anh chán tôi từ hôm đầu rồi
Cả hai im lặng vài giây
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
…Cậu ở đây đến khi tôi ngủ được, được không? /dựa vào đầu giường, ánh mắt không còn lạnh lùng như mọi ngày/
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Tôi tưởng cậu chủ ghét ồn ào? /khựng lại/
Trương Tuấn Hào - Anh
Trương Tuấn Hào - Anh
Hôm nay muốn nghe ai đó… càu nhàu
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
…Anh sốt nặng thật rồi
Chu Chí Hâm ngồi xuống mép giường, khoanh tay, bắt đầu kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ con mèo ngoài cổng đến chuyện mấy người giúp việc buôn dưa trong bếp
Một lúc sau, Trương Tuấn Hào đã khẽ nhắm mắt, hơi thở dần đều
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Anh ta không lạnh lùng như mình tưởng
Chu Chí Hâm - Cậu
Chu Chí Hâm - Cậu
Chỉ là… cô đơn quá lâu thôi
END

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play