[ Nguyên Hằng ] Phiền Phức Nhỏ Của Tôi?
Chương 1° Sự Cố Ngoài Ý Muốn?
Tác Giả
Thích kiểu chiếm hữu cao, thủy tinh lẫn đường ngọt, hài hước, thêm xíu táo bạo nhưng không có cảnh Hờ thì đọc cái này nha.
Tác Giả
Tớ bỏ viết Hờ rồi, dù có cũng cắt ngay khúc đó^^
[ Căn Hộ Nằm Trong Hẻm Nhỏ Sau Các Tòa Nhà Cao Tầng ]
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Dậy chưa hả?
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Trễ giờ làm rồi đó!
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Trần Dịch Hằng!!!
Tiếng đập cửa thình thịch vang lên đều đặn từ phía bên ngoài phòng. Giọng Tả Kỳ Hàm đầy kiên nhẫn, nhưng ai thân với cậu cũng biết, đó là kiểu kiên nhẫn...có giới hạn.
Bên trong phòng, em còn đang cuộn tròn trong chăn như một cái bánh mochi. Mái tóc rối tung chĩa lên trời, cái miệng lẩm bẩm vài câu không đầu đuôi.
Trần Dịch Hằng_Em
Cho tao..năm phút nữa thôi mà...
Trần Dịch Hằng_Em
'Tả Kỳ Hàm..đáng ghét...'// lí nhí //
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Đây là lần thứ ba mày nói vậy rồi!
– Tả Kỳ Hàm gằn từng chữ, sau đó lại đập cửa mạnh hơn.
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Tao mà không thấy bản mặt mày trong ba giây nữa..
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Là mày không xong đâu đấy!
Trần Dịch Hằng_Em
Huh..mày bắt nạt tao!
Trần Dịch Hằng_Em
Ahhh! ra liền mà..
Một tiếng lạch cạch, rồi cửa hé ra, ló ra nửa cái đầu bù xù.
Trần Dịch Hằng_Em
Hìi..tao ra rồi nè!
Trần Dịch Hằng_Em
Mày hung dữ như chị Nhi vậy đó...
–Em than thở, mắt còn díp lại. Nhưng rồi em cũng lê người vào phòng tắm.
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Tao mà không dữ thì hôm nay ai đứng quầy..
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Một mình với mấy chục đơn đặt bánh từ sớm hả?
Trần Dịch Hằng_Em
Biết rồi mà..ông cụ non!
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Nói ai ông cụ non hả!?
Trần Dịch Hằng_Em
Có nói gì đâu..!
Trần Dịch Hằng_Em
"Vậy cũng nghe được.."// bĩu môi //
Căn hộ hai người ở chung nhỏ gọn, ấm cúng, có một ban công treo đầy cây xanh. Cậu và em sống chung từ lúc chuyển về thành phố đi học nghề pha chế và làm bánh. Hai người xin được việc ở tiệm Café Mây Bay Nhẹ, nơi có một bà chủ xinh đẹp nhưng rất nghiêm khắc – chị Nhi.
[ Tiệm Cafe Mây Bay Nhẹ ]
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Xin lỗi chị Nhi!
Trần Dịch Hằng_Em
Xin lỗi chị Nhi!
Thiên Nhi_Chủ Tiệm
Thôi, vào làm đi.
Thiên Nhi_Chủ Tiệm
Nhưng lần sau nhớ tới sớm phụ chị biết không?
Thiên Nhi_Chủ Tiệm
Rồi rồi, hai ông tướng vào làm việc đi chứ!// phì cười //
Tiệm bắt đầu vào giờ đông khách. Em sau khi pha ly café bạc sỉu cho một vị khách nam, liền vội vã xoay người mang ra, chẳng may va phải người đang đứng bên quầy – là một anh chàng vừa bước vào, chưa kịp chọn bàn.
Trần Dịch Hằng_Em
"Bàn số Hai.."// lẩm nhẩm //
Đa Nhân Vật_Trẻ Con
Mẹ ơi!// chạy lướt qua em //
Trần Dịch Hằng_Em
Ah..!// giật mình vội lùi lại //
Ly cà phê văng ra..rơi thẳng ngay áo sơ mi trắng tinh của đối phương.
Thiên Nhi_Chủ Tiệm
Này, có sao không?// vội chạy ra chỗ em //
Trần Dịch Hằng_Em
Xin lỗi..xin lỗi quý khách!
Trần Dịch Hằng_Em
Xin lỗi quý khách..
Thiên Nhi_Chủ Tiệm
Xin lỗi quý khách, tôi có thể bù lại ly khác cho anh.
Người kia trông điềm tĩnh nhưng lạnh lùng, không giận cũng không cười. Hắn nhẹ bước lùi ra, lấy khăn tay trong túi áo khoác chấm nhẹ lên vết ướt.
Trương Quế Nguyên_Hắn
...Không sao.
Trần Dịch Hằng_Em
...// mím môi nhìn hắn //
Tống Khả Hân_Ả Ta
Anh, có chuyện gì vậy..?
Tống Khả Hân_Ả Ta
Trời ơi, cậu làm ăn kiểu gì vậy hả!?
Trần Dịch Hằng_Em
Tôi..xin lỗi–
Trương Quế Nguyên_Hắn
Khả Hân.
Tống Khả Hân_Ả Ta
Tch..// khó chịu //
Anh cùng ả đi đến góc bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Em nhìn hai người một lúc mới dọn dẹp rồi vào trong.
Thiên Nhi_Chủ Tiệm
Em không sao chứ Tiểu Hằng?
Trần Dịch Hằng_Em
Dạ..em không sao.
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Chuyện gì thế?
Thiên Nhi_Chủ Tiệm
Không có gì, em ấy lỡ làm đổ nước vào khách thôi.
Thiên Nhi_Chủ Tiệm
Tranh thủ làm xong rồi về nghỉ ngơi đi nhé.// ra ngoài //
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Rồi mày tính sao?
Trần Dịch Hằng_Em
Chẳng biết..
Trần Dịch Hằng_Em
Nhưng tao vẫn thấy áy náy...
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Hay mày tự tay pha cho người ta ly "Cà phê xin lỗi"?
Trần Dịch Hằng_Em
Đặt tên nghe giống đồ uống thất tình ghê..
Tả Kỳ Hàm_Cậu
// phì cười //
Trần Dịch Hằng_Em
Thật là..// phì cười //
Thiên Nhi_Chủ Tiệm
Rảnh quá thì ra giúp chị này!!
Đến tận xế chiều, khách trong tiệm bắt đầu thưa dần. Ánh nắng ngoài cửa sổ chuyển sang sắc cam nhạt, len qua tấm rèm mỏng in bóng mấy nhánh lá lên sàn nhà.
Em đang lau bàn, vừa ngáp vừa đếm đơn hàng trong đầu. Hôm nay đúng là ngày bận không kịp thở. Khách đông, đơn đặt bánh sinh nhật, nước mang đi, cả khách ngồi lại đều nhiều hơn thường lệ.
Trần Dịch Hằng_Em
"Mười bốn đơn hàng.."
Trần Dịch Hằng_Em
Mệt chết mất..// thở dài //
Em dụi dụi mắt một chút, rồi bỗng khựng lại giữa động tác lau.
Trần Dịch Hằng_Em
Ơi trời...
Trần Dịch Hằng_Em
Mày nhớ lúc sáng...tao làm đổ Cafe lên áo người ta không?
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Nhớ, sao thế?
Trần Dịch Hằng_Em
Thì...tao quên xin lỗi đàng hoàng.
Trần Dịch Hằng_Em
Cũng không biết người ta có khó chịu không..
Lúc ấy vội quá, rồi bị chị Nhi gọi phụ dọn kho, lại có thêm mấy đơn mang đi gấp...em cuống đến mức chẳng kịp nói gì tử tế với hắn.
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Thôi, chắc người ta đi rồi, có khi chẳng để bụng đâu.
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Mày nghĩ nhiều quá rồi.
Trần Dịch Hằng_Em
Chắc do tao nghĩ nhiều thật.
Trời cũng dần sập tối, quán chỉ còn vài bàn lác đác. Chị Nhi đang xem sổ sách sau quầy, còn em và cậu tranh thủ dọn dẹp. Tiếng nhạc du dương vang trong không gian ấm áp của quán Mây Bay Nhẹ.
Em khẽ thở dài. Em tự trách bản thân vì cái tính hay quên, có phần vô tâm. Nhưng rồi...cũng đành nghĩ rằng nếu có cơ hội, em sẽ tìm cách gặp lại và xin lỗi đàng hoàng.
Còn không – thì coi như một lần sơ suất mà phải rút kinh nghiệm.
Trần Dịch Hằng_Em
"Ngốc..ơi là ngốc mà...!"// ôm má suy tư //
Tả Kỳ Hàm_Cậu
"Đừng nói vẫn còn thấy áy náy nha trời.."// nhìn em //
Cuối ngày, tại quán Cafe Mây Bay Nhẹ...
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Xong rồi đó, dọn xong luôn rồi nha!
– Tả Kỳ Hàm treo khăn lau lên giá, vươn vai đầy mệt mỏi.
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Tao đói muốn chết rồi..
Trần Dịch Hằng_Em
Về giờ này chắc chẳng còn gì ăn đâu...
Trần Dịch Hằng_Em
Ghé tiệm Phở đầu đường ăn ha?
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Ừ, còn hơn về nhà mở tủ lạnh thấy ba quả trứng với lon nước cũ như hôm qua.
Hai người cười với nhau, rời khỏi quán sau khi chào chị chủ. Trời về chiều se se lạnh, gió nhẹ lùa qua mái tóc. Con đường nhỏ giữa dãy phố lác đác người qua lại, ánh đèn vàng từ mấy cửa tiệm bắt đầu sáng lên, chiếu xuống mặt đường bóng loáng.
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Êh, mày còn nghĩ tới cái người hồi sáng không?
Trần Dịch Hằng_Em
Giờ nghĩ tới tô phở thôi!
Trần Dịch Hằng_Em
Này, tao không có điếc nha?
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Huhu..Hằng Hằng ham ăn bắt nạt tao!
Trần Dịch Hằng_Em
Cái thằng này..!
Hai người cười nói vui vẻ, tiếng bước chân lẫn vào tiếng xe cộ từ xa vọng lại. Khi gần tới tiệm ăn, ánh mắt em khẽ nhìn về phía bên kia đường. Có một cặp đôi đang đi bộ ngược chiều—nam cao hơn, áo khoác sẫm màu, tay đút túi, cô gái bên cạnh tay còn nắm chặt tay anh ta, trông rất thân mật.
Nhìn khuôn mặt và dáng người cô gái kia, em mơ hồ nhớ đến cô gái đi cùng hắn lúc sáng.
Trần Dịch Hằng_Em
"Họ..không phải người yêu nhau sao?
Trần Dịch Hằng_Em
"Sao cô ấy.."
Người đi bên cạnh cô gái đó nhìn thoáng qua cũng đã nhận ra không phải người lúc sáng đi cùng cô ta, em cứ nghĩ hắn và cô ta là một đôi.
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Nhìn gì mà ngẩn ra thế?
Trần Dịch Hằng_Em
Không có gì..
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Hửm..?// khó hiểu //
Chương 2° Coi Như Lời Xin Lỗi Của Tôi.
[ Hôm Sau, Sau Giờ Tan Làm ]
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Này, được về sớm mà về nhà làm gì?
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Đi đâu đó giải sầu chút ha!
Trần Dịch Hằng_Em
Bar nhỉ? lâu rồi không đi..
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Lâu gì chứ, mới đi tuần trước đây.
Trần Dịch Hằng_Em
Thì cũng lâu rồi chứ bộ..!
Trần Dịch Hằng_Em
Bắt bẻ tao hoài nha.
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Mèo nhỏ Hằng Hằng xù lông rồi!
Trần Dịch Hằng_Em
Tả Kỳ Hàm!
[ Buổi Tối, Tại Bar Vòm Nâu ]
Bar "Vòm Nâu", nơi cả hai hay lui tới, không quá ồn ào, nhưng đủ náo nhiệt để giải tỏa căng thẳng sau một ngày làm việc.
Trần Dịch Hằng_Em
Mày có nghĩ là lần nào tao đi bar với mày..
Trần Dịch Hằng_Em
Cũng toàn uống nước lọc không?
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Thì tửu lượng mày như hột muối, ai dám cho mày uống rượu?
Trần Dịch Hằng_Em
Mày coi thường tao đấy hả?
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Tự mày nói nha.
Trần Dịch Hằng_Em
Hôm nay uống thử xem..?
Trần Dịch Hằng_Em
Hức..// má ửng đỏ vì men rượu //
Tả Kỳ Hàm_Cậu
Ngồi đây, tao đi lấy nước cho mày.
Tả Kỳ Hàm_Cậu
"Không biết có nghe không, hay gật cho có nữa.."
Dương Bác Văn_Anh
Sao nay, nổi hứng mời đi vậy?
Trương Quế Nguyên_Hắn
...// uống một ngụm rượu //
Dương Bác Văn_Anh
Thất tình à?
Trương Quế Nguyên_Hắn
Mày điên à?// liếc anh //
Dương Bác Văn_Anh
Không đúng thì thôi..
Tống Khả Hân_Ả Ta
Anh Quế Nguyên!
Dương Bác Văn_Anh
"Lại là cô ta?"// đứng dậy //
Trương Quế Nguyên_Hắn
// kéo anh ngồi xuống //...
Tống Khả Hân_Ả Ta
Anh thật sự định tránh mặt em như vậy sao?
Trương Quế Nguyên_Hắn
Cô nói nhỏ chút đi.
Trương Quế Nguyên_Hắn
Chúng ta chia tay rồi.
Tống Khả Hân_Ả Ta
Anh chia tay, nhưng em không đồng ý!
Tống Khả Hân_Ả Ta
Em đã bỏ bao nhiêu thứ vì anh, giờ anh nói dừng là dừng?
Trương Quế Nguyên_Hắn
Cô nói đủ chưa?
Trương Quế Nguyên_Hắn
Cô với tên đàn ông kia qua lại sau lưng tôi, nghĩ tôi không biết?
Tống Khả Hân_Ả Ta
Em không có..chỉ là bạn bè thôi mà!
Trương Quế Nguyên_Hắn
Bạn bè?// cười nhạt //
Trương Quế Nguyên_Hắn
Vậy cô, cút về với tên bạn bè mà cô nói đi.
Tống Khả Hân_Ả Ta
Anh sao vậy?
Tống Khả Hân_Ả Ta
Chỉ vậy, mà anh đòi chia tay với em?
Tống Khả Hân_Ả Ta
Anh khốn nạn vừa thôi chứ?
Dương Bác Văn_Anh
Cô..!// nhíu mày //
Tống Khả Hân_Ả Ta
Anh cũng phải biết nghĩ cho em chứ?
Tống Khả Hân_Ả Ta
Em cũng mệt mà..
Tống Khả Hân_Ả Ta
Em còn yêu anh mà..?
Trương Quế Nguyên_Hắn
Yêu tôi..hay cô yêu tiền của tôi?// lẩm nhẩm //
Tống Khả Hân_Ả Ta
Anh nói đi!
Không khí trong bar "Vòm Nâu" vẫn rực rỡ như mọi khi, nhạc không quá chát chúa, ánh đèn dìu dịu, bàn ghế bày biện đẹp mắt như vừa bước ra từ một bộ phim thanh xuân đô thị.
Em ngồi chống cằm, má đỏ hồng lên vì cồn nhẹ. Ly Cocktail trong tay đã cạn phân nửa, nhưng đầu óc em lại bắt đầu choáng váng.
Trần Dịch Hằng_Em
"Chuyện gì vậy..?"// nhìn về phía hắn //
Ánh sáng hắt nhẹ qua tấm kính rượu, phản chiếu rõ đôi mắt cau lại của hắn, cùng dáng đứng cứng nhắc như thể đang chịu đựng.
Tống Khả Hân_Ả Ta
Anh à..// nếu kéo tay hắn //
Trương Quế Nguyên_Hắn
Tch–
Em nheo mắt. Trong đầu em, hình ảnh tối qua ả ta khoác tay đi cùng gã đàn ông khác hiện ra rõ mồn một. Ánh mắt, nụ cười ngọt xớt, cử chỉ thân mật. Tất cả chẳng giống ai vừa thất tình hay muốn quay lại.
Ánh mắt em dần trở nên sắc hơn. Em thấy hắn đang khó xử, hơi quay đi như muốn thoát khỏi tình huống đó mà vẫn giữ thể diện cho cả hai.
Trần Dịch Hằng_Em
"Coi như tôi giúp anh.."
Trần Dịch Hằng_Em
"..Như lời xin lỗi"// đứng dậy //
Dương Bác Văn_Anh
Quế Nguyên, mày nhịn nhục vì cô ta làm gì chứ?
Tống Khả Hân_Ả Ta
Đây là chuyện của em, anh Văn đừng xen vào!
Dương Bác Văn_Anh
...// thở dài //
Nếu có thể anh hoặc hắn tác động ả ta để cô ta im, nhưng nếu đánh phụ nữ còn là gì nam tử nữa.
Em bước nhanh đến, khi đến gần, hắn cũng vừa quay sang, ánh mắt vừa mệt mỏi vừa ngỡ ngàng nhìn em.
Nhưng trước khi hắn kịp hiểu ra, em đã nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, nói rõ ràng từng chữ.
Trần Dịch Hằng_Em
Anh! về thôi, em chờ nãy giờ rồi đó..
Trương Quế Nguyên_Hắn
..?// nhíu mày nhìn em //
Dương Bác Văn_Anh
"Thằng này có người yêu mới, mà không nói ta?"// ngạc nhiên nhìn em //
Tống Khả Hân_Ả Ta
Cậu là ai hả?
Tống Khả Hân_Ả Ta
Sao cậu dám...// khó chịu //
Em bước sát hơn một chút, nhón chân lên, rồi đặt nhẹ một nụ hôn lên má hắn. Hành động đó vừa bất ngờ, vừa đủ để ả ta chết lặng.
Trần Dịch Hằng_Em
Là người yêu anh ấy.
Trần Dịch Hằng_Em
Sao hả..?
Không khí như khựng lại một giây.
Trương Quế Nguyên_Hắn
...// sững người //
Dương Bác Văn_Anh
"Kiếm đâu ra người yêu chất vậy trời.."
Tống Khả Hân_Ả Ta
Không..không được!
Tống Khả Hân_Ả Ta
Hức..!// bỏ đi //
Trần Dịch Hằng_Em
..."Cuối cùng cũng đi"// thở phào //
Trương Quế Nguyên_Hắn
Cô ta đi rồi, buông tôi được chưa?
Trần Dịch Hằng_Em
Ah..xin lỗi anh!// bối rối //
Dương Bác Văn_Anh
Người yêu mày thật à?
Trần Dịch Hằng_Em
không..không phải ạ!
Trần Dịch Hằng_Em
Tôi chỉ là..giúp anh ấy đuổi cô ta đi thôi...
Trần Dịch Hằng_Em
Coi như lời xin lỗi, hôm qua vì làm dơ áo anh..// cười mỉm //
Trương Quế Nguyên_Hắn
...// nhìn em //
Trương Quế Nguyên_Hắn
..Tên em là gì?
Trần Dịch Hằng_Em
Trần..Trần Dịch Hằng...
Trương Quế Nguyên_Hắn
Cảm ơn em..// cười thầm //
Trương Quế Nguyên_Hắn
Trần Dịch Hằng.
Trần Dịch Hằng_Em
Hìi..không có gì.
Trương Quế Nguyên_Hắn
Trương Quế Nguyên, rất vui khi gặp em.
Trần Dịch Hằng_Em
"Trương Quế Nguyên..."// nhìn hắn //
Chương 3° Mời Đi Chơi?
Tác Giả
Có cảnh hơi nhay cam cân nhắc trước khi đọc ạ.
Trương Quế Nguyên – con trai thứ của gia tộc Trương thị – một trong những Gia Đình giàu có và quyền lực nhất khu vực. Họ có chuỗi bất động sản cao cấp, cổ phần trong nhiều tập đoàn lớn, và vài Căn Biệt Thự nằm ở các quận đắt đỏ. Ba mẹ hắn sống trong căn Biệt Thự chính ở phía Đông Thành Phố, còn hắn và anh trai ra ở riêng, sống chung một Biệt Thự để tiện quản lý công việc. Hắn tuy là con thứ, nhưng tài năng và khí chất điềm đạm khiến hắn trở thành người được gửi gắm kỳ vọng lớn nhất trong gia tộc.
Sau cái đêm ấy – cái đêm em giúp hắn coi như lời xin lỗi "ra tay nghĩa hiệp" giả làm người yêu hắn còn bồi thêm hôn lên má hắn ngay trước mặt người cũ – em cứ nghĩ mọi thứ kết thúc tại đó. Dứt khoát, gọn gàng. Mỗi người một ngả.
Chỉ là em không biết rằng...ngay sau khi rời khỏi quán Bar, hắn đã cho người tìm hiểu về em.
Nơi em sống, công việc em làm, thậm chí là mối quan hệ của em với người tên Tả Kỳ Hàm – cậu bạn sống cùng em – cũng được liệt kê rõ ràng trong một bản ghi chú gọn ghẽ. Dù em chỉ là một người lạ thoáng qua, hắn vẫn tốn công như thế.
Em chẳng hay biết bản thân lại tự rước họa vào thân, rơi vào hang sói.
[ Vài Hôm Sau, Ngày Nghỉ ]
Trưa nắng oi nồng, em vẫn nằm ườn trên Sofa, một mình trong căn hộ. Tả Kỳ Hàm đi chơi từ sáng sớm, chẳng biết quen được ai mà sẳn sàng mời đi ăn, vừa thay đồ vừa hớn hở nói “Hôm nay tao có hẹn” rồi biến mất tăm, để lại em nằm co ro như mèo con ở nhà.
Quần Jean ngắn qua đầu gối một chút, áo thun trắng, kính cận trắng hơi ngả vàng, tóc rối – ở nhà mà, mặc gì chả được, có ai thấy đâu. Không ai phán xét, cũng chẳng ai quan tâm. Em cứ thế nằm nghiêng, một tay cầm điện thoại lướt, tay còn lại ôm chiếc gối ôm mềm mại yêu thích của mình.
Tiếng chuông cửa vang lên, rõ ràng và bất ngờ. Em cau mày nhẹ, ngẩng đầu khỏi màn hình nhìn về phía cửa nhà.
Trần Dịch Hằng_Em
Sao nó về sớm thế..?
Em bước ra phía cửa, cẩn thận mở cửa nhưng khi thấy người trước mắt em suýt thì làm rơi cả kính.
Trần Dịch Hằng_Em
Ơh..anh–
Trần Dịch Hằng_Em
Anh..sao lại ở đây?
Trương Quế Nguyên_Hắn
...// nhìn em //
Hắn nhìn em trong bộ dạng lúng túng, vụng về, vậy mà không cười, cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
Trương Quế Nguyên_Hắn
Tôi đến để cảm ơn em, và..
Trương Quế Nguyên_Hắn
Mời em một bữa, nếu em rảnh.
Hắn nói như thể đây là chuyện rất đỗi bình thường. Còn em thì đơ mất vài giây, phải tự nhủ không được nhìn xuống đôi dép lê hình con gấu dưới chân mình.
Trần Dịch Hằng_Em
Ờm, tôi..không nghĩ là anh sẽ...
Trần Dịch Hằng_Em
Tôi đang...không tiện lắm..// nhỏ dần //
Trương Quế Nguyên_Hắn
Vậy tôi đợi, em vào thay đồ cũng được.
Trương Quế Nguyên_Hắn
Chẳng sao cả.
Em đứng đực ra thêm mấy giây nữa. Rồi, như bản năng, em quay vào trong, đóng cửa lại, áp lưng vào cánh gỗ lạnh suy nghĩ.
Trần Dịch Hằng_Em
"Thật hả trời.."
Trương Quế Nguyên tới tận nhà em, để mời đi em đi chơi.
Em tự hỏi...hôm đó mình cứu người, hay là tự tay thả sói vào nhà?
Và sau đó, hắn dẫn em đi chơi cả buổi, hết công viên rồi lại sở thú, rồi còn uống Cafe ngắm cảnh, dạo phố, phải nói em đòi cái gì là hắn đều gật đầu, còn mua gắp đôi cho em. Chẳng quen biết rõ về đối phương, chẳng là gì nhưng hắn vẫn rất chiều em, em tự nhủ với bản thân rằng hắn không có ý đồ sấu gì cả, nhưng tự em lại một lần nữa dâng hiến cho sói.
[ Quán Ăn Nhỏ, Buổi Tối ]
Tối đến, hắn đưa em đi ăn ở một quán nhỏ ấm cúng. Hai người cùng gọi bia, trò chuyện vui vẻ. Em cứ thế say sưa kể về những chuyện cuộc sống, về ước mơ, về những điều nhỏ nhặt mà lâu nay chưa có dịp chia sẻ.
Rượu vào lời ra, em bắt đầu lảm nhảm với hắn những câu chuyện trên trời dưới đất, đôi khi vô nghĩa nhưng lại chứa đầy tâm sự. Hắn thì vẫn kiên nhẫn lắng nghe, không một lời than phiền. Em càng nói càng thấy thoải mái, còn hắn, ánh mắt vẫn dán chặt vào em không rời.
Trần Dịch Hằng_Em
Hức..đồ quỷ ám–
Trương Quế Nguyên_Hắn
...// khẽ bật cười //
Trần Dịch Hằng_Em
Anh..cười cái gì–
Nói rồi em gục xuống bàn, hắn ngồi đó, nhìn người con trai trước mặt đã say mềm, đôi mắt vẫn còn vương ánh đèn vàng trong quán nhỏ.
Trương Quế Nguyên_Hắn
"Con thỏ nhỏ..dễ dụ thật"// cười khẩy //
Hắn nhếch môi rồi khẽ lấy điện thoại, nhấn một dãy số quen thuộc.
Trương Quế Nguyên_Hắn
Cho xe đến quán XXX.
Một chiếc xe Oto đen bóng, dừng lại trước cửa quán. Hắn bước tới, cẩn thận cúi xuống bế em trên tay – nhẹ như không, nhưng động tác lại vô cùng dứt khoát.
Người trong lòng vẫn đang ngủ say, miệng còn lẩm bẩm gì đó không rõ, tay vô thức níu lấy vạt áo của hắn. Hắn không gỡ ra, chỉ im lặng nhìn rồi khẽ siết nhẹ tay đang bế em.
Trương Quế Nguyên_Hắn
Đưa tôi về Biệt Thự.
Xe chạy xuyên màn đêm, hướng về phía Biệt Thự riêng của hắn – nơi em chưa từng nghĩ mình sẽ đặt chân tới.
Cánh cửa lớn của căn Biệt Thự tự động mở toang, ánh đèn sân hắt xuống bậc thềm đá màu xám nhạt. Hắn bế em bước qua thềm, ánh mắt vẫn bình thản như thể đây chỉ là một chuyện thường ngày. Theo sau là Quản Gia – người đàn ông trung niên, hơi ngẩn ra khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Quản Gia
Cậu Chủ, người này là...
Trương Quế Nguyên_Hắn
Khách quý.
Quản gia thoáng nhíu mày, nhưng rất nhanh đã che đi cảm xúc. Hơn mười năm theo hầu thiếu gia Trương, đây là lần đầu tiên ông thấy cậu ấy bế ai vào nhà như thế. Trước kia, đến cả người từng được gọi là bạn gái – cô gái có xuất thân cao quý mà gia đình từng kỳ vọng, anh cũng chưa từng chạm tay thân mật đến vậy. Còn em..lại là ngoại lệ.
Hắn bế em lên tầng hai, vào thẳng phòng hắn. Hắn đặt em nhẹ nhàng lên chiếc giường rộng phủ ga trắng tinh, hắn khom người điều chỉnh gối đầu cho em. Em khẽ cựa quậy trong giấc ngủ, môi lẩm bẩm vài câu chẳng rõ nghĩa, chỉ nghe loáng thoáng.
Trần Dịch Hằng_Em
–Đừng..ngủ thêm xíu nữa...
Em cựa quậy qua lại khiến chiếc áo mỏng khoác bên ngoài trượt xuống khỏi vai, vài nút áo cũng bị bung nhẹ ra, lộ rõ một phần xương quai xanh.
Hắn chóng hai tay trên giường, ánh mắt dừng lại thật lâu nơi gương mặt đang say ngủ của em. Không biết vì lý do gì, trong khoảnh khắc ấy, trái tim hắn bỗng chùng lại một nhịp, ánh mắt trở nên tối hơn vài phần.
Rồi bất giác, hắn cuối người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn rất khẽ lên vành tai em. Em trong giấc mơ mơ hồ cảm nhận được sự động chạm đó, khẽ run lên rồi phát ra một tiếng rên nhỏ, vì hắn chạm đúng điểm nhạy cảm của em.
Trần Dịch Hằng_Em
Ưh..đừng–
Trương Quế Nguyên_Hắn
"Mèo con..."// cười khẩy //
Nụ hôn ấy không dừng lại ở đó, hắn từ từ trượt xuống dọc theo cần cổ trắng nõn, để lại dấu vết nhẹ nhàng như một lời nhắc nhở thầm lặng. Hắn dừng lại, đặt một dấu hôn nhàn nhạt trên làng da trắng mịn của em rồi lặng lẽ rút lui, để lại em trong sự mơ màng và hơi ấm còn sót lại.
Tác Giả
Cũng lâu rồi mới viết lại kiểu này...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play