Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AllJiro] Cún Nhà Jiro Không Ngoan Như Cậu Nghĩ

Chap 1

Con vợ Jiro
Con vợ Jiro
Cái ý tưởng này tớ nghĩ ra cũng lâu rồi
Con vợ Jiro
Con vợ Jiro
Còn lâu hơn cái bộ cục cưng mạt thế nữa
Con vợ Jiro
Con vợ Jiro
Mà không biết sao trì hoãn đến giờ mới viết đây:>
Con vợ Jiro
Con vợ Jiro
Lựa ngày đấu chung kết của mấy chồng mà khai trương bộ mới cho nó may mắn he
Con vợ Jiro
Con vợ Jiro
Có yếu tố tục tĩu, từ ngữ thô tục.
‼️⚠️ OCC OCC VÀ SIÊU OCC⚠️‼️
————
Ban đêm ở thành phố không bao giờ yên tĩnh. Ánh đèn rọi xuống những con hẻm sâu hun hút, soi rõ bóng người nhỏ nhắn đang bước ra từ một hộp đêm sang trọng. Đôi mắt kẻ ấy khẽ nheo lại trước ánh sáng, làn khói thuốc lá lười biếng tản ra từ kẽ môi hé mở.
Jiro — một cái tên quá quen thuộc trong giới ăn chơi thượng lưu. Mỗi bước chân cậu đi qua đều kéo theo ánh nhìn, mỗi lần cậu ngẩng đầu, đều khiến người khác không dám thở mạnh. Không phải vì địa vị, không phải vì tiền bạc, mà vì khí chất mang theo một loại mị lực chết người. Cái đẹp ấy không gào thét, chỉ nhẹ nhàng rạch một đường lên cổ họng của kẻ lơ là.
Chiếc áo khoác da vắt hờ trên vai, cậu băng qua con phố hẹp để về căn hộ cao cấp của mình. Lúc ngang qua bãi đất trống gần đó, tiếng rên rỉ khe khẽ lọt vào tai.
Jiro dừng lại.
Mắt cậu liếc sang. Dưới đống thùng giấy bị gió hất tung là vài sinh vật nhỏ đang co ro. Cậu tiến đến, quỳ xuống, gạt lớp giấy bẩn sang một bên.
Chín con sói con nằm chen chúc nhau, lông ướt nhẹp, mắt sáng lấp lánh như thể đang cầu xin được cứu. Kỳ lạ là dù bị thương nhưng không có con nào tru lên, chỉ rúc sát vào nhau, run nhè nhẹ. Có kẻ thậm chí còn áp đầu vào tay cậu, dụi dụi
Cậu nhướng mày
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Cún con hả?
Giọng Jiro mang vẻ thích thú hiếm thấy.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Bị bỏ rơi à?
Chín sinh vật run rẩy khẽ cụp tai, không con nào phản ứng gay gắt. Một đứa trong số đó cọ đầu vào lòng bàn tay cậu, mắt long lanh đến buồn cười. Jiro bật cười, rồi thở dài.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Rồi rồi. Về với tôi đi, mấy đứa cún ngốc.
Cậu không nhận ra sát khí mơ hồ đang lặng lẽ khuếch tán xung quanh. Mỗi lần bàn tay cậu chạm vào, nó lại biến mất không dấu vết.
Chỉ có chín đôi mắt ánh lên vẻ gì đó không tầm thường. Nhưng những đôi mắt đó không thuộc về cún con.
———
Căn hộ của Jiro nằm ở tầng cao nhất, khóa vân tay, camera dày đặc. Chín con sói con lần lượt được lau sạch, quấn khăn tắm, đặt lên chiếc thảm lông mềm trước lò sưởi.
Jiro cởi áo khoác, tiện tay tháo cà vạt, ngả người xuống ghế sofa. Ly rượu trong tay cậu sánh nhẹ, phản chiếu ánh lửa.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Không biết mấy đứa có ăn được pate gan ngỗng không.
Cậu lẩm bẩm, đứng dậy bước về phía bếp.
Không có tiếng tru, không có tiếng quậy phá. Chín sinh vật nằm yên, mắt lặng lẽ dõi theo từng cử động của cậ
Jiro bày ra mấy đĩa thức ăn, ngồi bệt xuống thảm.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Ăn đi.
Cả bọn rón rén tiến lại, ăn từng miếng cẩn thận. Không hề vồ vập, không tranh giành. Một đứa ăn xong, quay lại rúc đầu vào đùi cậu. Một đứa khác cọ cọ lưng cậu, đuôi ve vẩy khe khẽ. Cậu nhìn cảnh đó mà phì cười, tay bất giác vuốt nhẹ lên từng cái đầu mềm ấm.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Dễ thương ghê.
Ánh lửa lấp lánh trong mắt Jiro. Nhưng rồi cậu chớp mắt, đứng lên.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Tôi đi tắm. Đừng có lén phá sofa đấy.
Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng cậu khuất sau cánh cửa phòng tắm. Lò sưởi vẫn cháy đều, không gian yên lặng đến kỳ lạ.
Một thoáng sau, sát khí lại dâng lên trong phòng, lần này nặng hơn, sâu hơn. Nhưng chỉ thoáng chốc, nó lập tức thu lại. Một đứa sói con liếc sang kẻ vừa phát ra khí tức ấy, dùng mũi húc nhẹ vào cổ nó. Kẻ kia cụp tai xuống, uỷ khuất liếm lông chính mình, rồi lại lặng lẽ nằm sát bên nhau như chưa từng có chuyện gì.
Tất cả đều đang chờ đợi.
Chờ đến lúc có thể đứng lên bằng hai chân, dùng tiếng người để gọi cậu là “em”.
———
Buổi sáng trong căn hộ cao cấp bắt đầu bằng mùi cà phê đậm đặc và tiếng nhạc jazz vang nhẹ từ loa trần. Jiro thức dậy khi đồng hồ chỉ mới hơn sáu giờ, mái tóc hơi rối, quần áo ngủ rộng rãi khiến thân hình cậu càng thêm nhỏ nhắn lười biếng.
Cậu bước chân trần ra khỏi phòng ngủ, ngáp một cái, vươn vai. Lò sưởi vẫn còn âm ấm, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào chín cái thân tròn tròn nằm ngủ la liệt trên thảm.
Cậu nghiêng đầu.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Mấy đứa ngủ thật đó hả
Không con nào động đậy. Có kẻ chỉ nhúc nhích tai, rồi lại rúc sâu vào đám lông mềm bên cạnh. Cậu thở dài, bước về phía bếp, đổ đầy một tô nước lọc, rồi đặt xuống cạnh thảm.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Tỉnh rồi thì uống đi. Tôi không biết sói uống nước lọc hay nước trái cây đâu, nhưng đại khái chắc không chết được.
Jiro ngồi xuống ghế cao, cắn một miếng bánh mì cháy cạnh. Mùi khét khiến cậu nhăn mặt, nhưng vẫn nuốt vào. Cậu uống ngụm cà phê, mắt lướt qua màn hình điện thoại.
Bảy cuộc gọi nhỡ. Từ “ba”, từ “mẹ”, từ “Shiro” — đứa em trai sinh ra đã được định sẵn là trung tâm vũ trụ của cả gia đình.
Cậu không gọi lại.
Một con sói nhỏ bỗng rón rén tiến đến, ngồi dưới chân cậu. Jiro liếc xuống.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Đói rồi?
Sói con ngửa đầu nhìn cậu, đuôi ngoe nguẩy một cái.
Jiro cúi xuống, vuốt đầu nó. Bàn tay cậu dừng lại khi chạm vào vết băng tạm thời mà chính cậu đã quấn đêm qua.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Lúc đó mấy đứa là do cắn lộn với dã thú trong rừng.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Hay bị người ta săn vậy?
Cậu lẩm bẩm.
Không có tiếng đáp. Nhưng một đứa khác đã tiến lại, ngồi cạnh. Rồi đứa thứ ba. Cuối cùng cả chín con đều lặng lẽ tụ lại dưới chân cậu, dựa vào nhau, vây quanh dưới chân cậu.
Jiro chống cằm, khẽ cười. Nụ cười không mang vẻ khinh thường hay lạnh lùng thường thấy, mà là một thứ gì đó rất lạ, rất xa lạ với chính cậu.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Bọn mày dễ thương thiệt đấy.
Cậu thở ra.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Mà ngu.
Cậu quay mặt đi, đôi mắt ánh lên nét gì đó khác thường.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Tôi là sát thủ đấy, mấy đứa biết không.
Cả chín cái đầu nhỏ chỉ cụp tai xuống, không lùi, cũng không sợ. Một trong số đó chồm lên, liếm nhẹ tay cậu.
Jiro nhìn bàn tay ướt một lúc lâu.
Rồi cậu đứng dậy, đi về phía phòng làm việc. Cánh cửa mở ra, bên trong là những kệ tủ kim loại đầy vũ khí, tài liệu, hồ sơ tuyệt mật và vài bộ đồng phục chưa bao giờ được mặc đủ hai lần.
Cậu rút một khẩu súng lục, kiểm tra đạn.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Có khách. Sáng sớm mà đã mất lịch sự như vậy, chắc không phải shipper rồi.
Cậu đeo bao súng sau lưng, chậm rãi quay người.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Mấy đứa ở yên trong nhà.
Không ai tru lên phản đối. Nhưng khi Jiro vừa ra khỏi phòng, cả chín ánh mắt đồng loạt chuyển sắc. Ánh bạc tan đi, thay vào đó là màu vàng cháy, sâu thẳm và âm trầm. Một con trong số đó bước về phía cửa sổ, lặng lẽ nhìn xuống con phố phía dưới.
Ba chiếc xe đen đang dừng lại trước toà nhà. Những kẻ mặc đồ đen bước xuống, ánh mắt sắc như dao.
Jiro cậu đang bị săn.
————
Con vợ Jiro
Con vợ Jiro
Nhẹ nhàng z huii

Chap 2

Cửa thang máy vang tiếng “ting” khe khẽ, vừa đúng lúc Jiro bước ra khỏi căn hộ. Cậu đứng trên hành lang dài lát gỗ, tay trái đút túi quần, tay phải đặt hờ trên tay nắm súng sau lưng, bước chân nhẹ đến mức gần như không phát ra tiếng.
Tầng này vốn là của riêng cậu, không ai được phép lên nếu không có lệnh. Việc kẻ khác xuất hiện ở đây mà hệ thống an ninh không cảnh báo, chỉ có hai khả năng: hoặc là người nhà cậu, hoặc là sát thủ như cậu.
Cửa thang máy bật mở. Ba gã đàn ông mặc vest đen bước ra. Một tên đi đầu cao lớn, khuôn mặt dày đặc sẹo cũ, nở nụ cười lạnh khi thấy Jiro.
???
???
Chào buổi sáng, cậu chủ.
Jiro nghiêng đầu
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Người của ba tôi à?
Tên sẹo cười lớn, nhưng mắt hắn không hề có ý đùa.
???
???
Chúng tôi chỉ đến đón cậu về nhà thôi.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Tôi đâu có đăng ký dịch vụ ‘bắt cóc người nhà’ theo giờ hành chính?
Tên kia không đáp. Hai gã phía sau đã rút ra dùi cui điện, tiếng tách của dòng điện vang lên trong không khí.
Jiro bước một bước.
Không ai thấy cậu làm gì. Chỉ nghe một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, rồi máu bắn tung từ cánh tay của một tên. Hắn gào lên, ngã xuống nền gỗ, dùi cui rơi xuống kêu leng keng.
Tên sẹo chỉ kịp rút súng thì Jiro đã áp sát. Khẩu lục bạc ép vào thái dương hắn, ngón tay cậu đặt trên cò súng như đã quen thuộc từ lâu.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Ba tôi sai mấy người đến, nghĩa là ổng vẫn chưa từ bỏ việc đưa tôi về làm con rối trong cái nhà đó.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Tôi không thích bị kéo vào trò của ổng, càng không thích người khác bước vào lãnh thổ của tôi.
Tên sẹo nghiến răng.
???
???
Cậu vẫn chỉ là một tên nhóc con ương bướng—
Tiếng “pằng” vang lên rất khẽ. Viên đạn ghim thẳng vào bức tường cách thái dương hắn vài milimet.
Jiro lùi lại, bỏ súng vào bao.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nói lại câu đó, tôi sẽ nhắm lệch đi một chút.
Tên sẹo cứng họng, mồ hôi lạnh túa ra. Hắn khẽ gật đầu, kéo theo hai gã kia rút lui.
Jiro đứng yên cho đến khi cửa thang máy đóng lại hẳn, mới thở ra một hơi chậm rãi.
Cậu xoay người về lại căn hộ. Cửa mở ra, chín con sói đã chờ sẵn ở bậu cửa, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cậu.
Không con nào tru lên, nhưng cái cách chúng nhìn cậu khiến cậu hơi cau mày.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Thăm dò tôi đấy à mấy nhóc?
Một đứa bước đến gần, đưa mũi chạm vào vạt áo cậu, hít một hơi dài. Cậu cúi xuống, định xoa đầu nó, nhưng dừng lại khi thấy đôi mắt kia, ánh nhìn mang sắc kim vừa trầm vừa dịu, như thể đang cố nuốt cảm xúc gì đó xuống.
Jiro chớp mắt.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Gì vậy? Lại cụp tai dỗi nữa??
Không ai trả lời. Cả bọn quay lại, rúc về đống thảm như cũ, nhưng cậu biết… bọn nó đang giận.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Không lẽ thấy tôi có máu thì mấy nhóc buồn à?
Lại im lặng.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Mấy đứa là chó hay con nít mà hay mè nheo vậy?
Một con khẽ rên, rúc sâu vào giữa đám còn lại. Một đứa khác quay lưng với cậu, đuôi quất nhẹ như phàn nàn.
Jiro chống hông, gãi đầu. Cậu định nói thêm gì đó, nhưng rồi ngậm lại. Cuối cùng, cậu chỉ thở dài, tháo súng, vứt lên bàn.
Bọn nó làm gì biết nói tiếng người chứ?
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Rồi rồi. Tối nay tôi mua thịt bò, có được chưa?
Lập tức, mấy cái tai vểnh lên, mấy cái đuôi ve vẩy. Không cần tiếng tru, không cần lời cảm ơn. Sự thay đổi trong không khí đủ để khiến cả căn hộ ấm lại.
———
Bầu trời đêm nay không có trăng. Thành phố phủ lên mình lớp ánh sáng nhân tạo rực rỡ, nhưng đứng từ ban công tầng cao, Jiro vẫn cảm thấy thứ ánh sáng đó nhạt nhòa và lạnh lẽo.
Cậu ngồi trên ghế tựa, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay. Gió đêm thổi nhẹ, mang theo chút hơi ẩm của mưa xa. Sau lưng cậu, cánh cửa kính mở hé, đủ để tiếng bước chân lặng lẽ lọt ra ban công.
Một con sói nhảy lên ghế bên cạnh, nằm yên lặng. Một con khác đặt cằm lên đùi cậu. Rồi thêm một đứa nữa rúc vào sau lưng, ấm áp và dịu dàng như lửa sưởi.
Cậu không đẩy ra
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Thật ra tôi ghét buổi tối.
Jiro nói khẽ, không nhìn ai trong bọn chúng.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Khi còn nhỏ, cứ mỗi lần mặt trời lặn là ba mẹ lại đi tiệc. Tôi và thằng em bị nhốt ở nhà. Chúng nó cho nó ăn, để nó chơi trong phòng kính, còn tôi thì…
Cậu dừng lại. Đốm thuốc rực lên trong đêm, ánh cam phản chiếu vào mắt cậu khiến nó tối hơn bình thường.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Tôi bị nhốt trong kho rượu. Không có đèn, không có chăn. Chỉ có mùi nồng nặc và tiếng lũ chuột.
Một con sói đặt chân lên đầu gối cậu, khẽ cào nhẹ. Cậu cười nhạt.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Lúc đó tôi thề, nếu có ngày bước ra được khỏi cái nhà đó, tôi sẽ không để ai điều khiển mình nữa.
Gió mạnh hơn một chút. Một con sói quay sang liếm tay cậu, như thể không thể chịu được khi cậu nói ra những điều đó với gương mặt quá bình thản.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Mấy đứa thật sự lạ.
Jiro nói, ngón tay vuốt lên bộ lông mịn.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Có sát khí, nhưng không giấu. Có bản năng, nhưng không dọa người. Rõ ràng nguy hiểm, nhưng lại khiến người ta muốn ôm.
Cậu cúi xuống, nhìn từng cặp mắt vàng đang dõi theo cậu.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Rốt cuộc mấy đứa là cái gì vậy?
Không ai trả lời. Nhưng bỗng nhiên, một con sói quay đầu về phía ngoài ban công. Những con còn lại cũng đồng loạt đứng lên.
Jiro lập tức siết súng giấu trong túi áo.
Không có âm thanh nào từ hành lang. Nhưng Jiro biết rõ cảm giác ấy — có thứ gì đó đang đến gần. Không phải người, không phải sát thủ bình thường. Là thứ gì đó cậu không nhận ra được.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, trực giác của Jiro bị rối loạn.
Một bóng đen thoáng qua ở toà nhà đối diện. Cậu không nhìn thấy rõ, chỉ thấy hai con mắt đỏ rực trong đêm, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Jiro im lặng một lúc lâu.
Cậu quay lại nhìn chín con sói.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Đêm nay ở trong phòng tôi ngủ.
Một con nhảy lên đầu gối cậu. Một con khác đặt cằm lên vai cậu, cụp tai như thể xin lỗi vì để cậu nhìn thấy cái thứ kia một mình.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Không cần làm bộ uỷ khuất đâu.
Jiro thở ra, nhấc cả bọn vào lòng.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Tôi không sợ. Chỉ là… nếu mấy đứa ngủ bên cạnh, tôi sẽ bớt mơ thấy kho rượu một chút.
———
Buổi sáng hôm sau, Jiro thức dậy với cảm giác nặng nề trên người. Cậu mở mắt, thấy trước mặt là một đống lông dày và thân thể nặng trịch đang thở đều.
Một con đang gác đầu lên ngực cậu, một con nằm vắt ngang eo, một con gác cả chân lên mặt cậu ngủ ngon lành.
Jiro thở dài, đẩy nhẹ mấy cái đầu lông mềm ra.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Cút, ngộp thở.
Mấy con sói lười biếng mở mắt, nhìn cậu bằng ánh mắt không thể vô tội hơn. Một con còn lè lưỡi, liếm nhẹ lên má cậu rồi rúc lại gần hơn.
Cậu bật cười
Cậu bật dậy khỏi giường, bước vào phòng tắm.
Một lát sau, khi trở ra, cậu bắt gặp cảnh… kỳ quặc.
Một trong những con sói — cậu nhớ rõ là con thường nằm ở cửa canh gác ban đêm — đang đứng thẳng hai chân trước, cặp mắt khép hờ, như thể đang dùng… năng lực gì đó.
Không khí trong phòng rung nhẹ một thoáng.
Jiro khựng lại.
Con sói đó lập tức ngã xuống, như thể vừa bị ngắt dòng năng lượng. Mấy con khác hoảng hốt lao tới đỡ, cụp tai nhìn nhau như vừa phạm lỗi lớn.
Jiro không nói gì
Cậu tiến đến, quỳ xuống trước mặt bọn chúng.
Con sói vừa lỡ tay dùng năng lực nằm im, tai cụp sát đầu, mắt không dám ngẩng.
Jiro giơ tay, đặt lên đầu nó. Cảm giác dưới tay cậu không còn là lông sói thông thường. Có thứ gì đó chuyển động dưới lớp da, giống như mạch năng lượng, giống như… khí tức sống.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Lúc trước tôi cứ nghĩ mấy đứa chỉ là động vật có chút khác thường.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nhưng giờ thì tôi không chắc nữa.
Con sói run nhẹ.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Mấy đứa không phải cún hoang. Cũng không phải sói. Mấy đứa… là gì?
Cậu chống một tay lên đầu gối, nhìn từng đứa một.
Jiro cười nhạt.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Không trả lời? Vậy tôi hỏi câu khác.
Cậu đứng lên, rút trong túi ra con dao găm nhỏ, không lưỡi răng cưa, chỉ là loại dùng để chém chính xác. Cậu xoay chuôi dao, rồi đâm nhẹ vào lòng bàn tay mình.
Mấy con sói đồng loạt đứng phắt dậy, lông dựng hết cả lên.
Chỉ là một giọt máu. Nhưng con sói vừa lỡ dùng năng lực kia đã bước hẳn lên phía trước, mắt ánh lên tia sáng kim quái dị.
Jiro lùi một bước, cất dao đi, máu rỉ ra từ lòng bàn tay.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Vẫn còn muốn giả bộ cún con nữa không?
Con sói đứng yên một lúc, rồi từ từ cúi đầu xuống, đặt trán lên mũi giày cậu. Tư thế như cúi chào, cũng như cam chịu.
Jiro cau mày.
Một lát sau, cậu rút khăn tay ra, quấn vết thương lại. Máu đã ngưng chảy.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Được rồi. Tôi không phải kiểu tò mò chuyện riêng của người khác. Nhưng nếu một ngày nào đó mấy đứa muốn nói thật…
Cậu quay đi
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nói đi. Trước khi tôi tự điều tra ra mọi chuyện.
————
Con vợ Jiro
Con vợ Jiro
Ngược hay Ngọt
Con vợ Jiro
Con vợ Jiro
BE hay He đây
Con vợ Jiro
Con vợ Jiro
Hay OE nhá:>

Chap 3

Con vợ Jiro
Con vợ Jiro
Mấy nay tớ sẽ tập trung viết bên này hơn bên kia tí nhíee
Con vợ Jiro
Con vợ Jiro
Ý là bên kia vẫn viết nhưng bên này 2 chap thì bên kia 1 chap
Con vợ Jiro
Con vợ Jiro
Đẩy nhanh tiến độ ýyyy
————
Jiro mở mắt vào lúc trời đã đứng bóng. Căn hộ chìm trong im lặng, chỉ có tiếng gió ngoài ban công lùa qua rèm cửa. Cậu vẫn nằm trên sofa, một tay gác lên trán, mắt nhìn lên trần nhà mà chẳng có biểu cảm gì rõ rệt.
Áo sơ mi chưa cài hết nút, cổ áo trễ xuống một bên, để lộ dấu đỏ đã mờ trên xương quai xanh. Cậu nhấc chân, đạp chiếc gối ôm rơi khỏi ghế, rồi ngồi dậy như thể chỉ đơn thuần vì đã đủ chán với tư thế cũ.
Không khí lạ thường.
Không có mấy bóng trắng chạy nhảy quanh chân. Không có tiếng vẫy đuôi, tiếng rên nhẹ, tiếng đệm sột soạt vì bị cào cấu. Tất cả biến mất.
Jiro nhướng mày, không nói gì, cũng không tìm kiếm. Cậu vào bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước mát lạnh. Uống cạn một hơi. Sau đó ngồi xuống, tay nghịch điện thoại, chân lười biếng đung đưa.
Cửa phòng ngủ khe khẽ hé. Một chiếc đầu trắng ló ra, tai cụp xuống.
Nó nhìn Jiro một lúc rồi lách mình ra ngoài, không phát ra tiếng động nào. Lông dựng, mắt thẫm, dáng đi uể oải như thể còn đang lười giận.
Rồi dần dần
Cả bọn đủ chín con không hơn không kém đến đủ và ngồi xuống trước mặt Jiro
Jiro chống cằm nhìn cả lũ tụ lại dưới sàn.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Ồ, chịu tìm tôi rồi cơ đấy.
Không ai trả lời. Zeref thở phì, đập đuôi xuống sàn. Yiwei cụp tai sát đầu, không rên một tiếng.
Bâng chậm rãi tiến đến gần rồi ngồi thụp xuống, đưa một chân cào nhẹ nền gạch.
Cậu gãi cằm, lẩm bẩm.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Tôi ngủ có một mình một đêm mà bọn nhóc lộng hành vậy à?
Cả đám sói vẫn im lặng.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Ờ, tôi biết mấy nhóc không phải chó. Tôi biết từ ngày đầu tiên rồi.
Cậu lười nhác duỗi chân, ánh mắt vẫn không đổi.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Chẳng có chó nào biết lén mở cửa tủ lạnh lúc tôi ngủ rồi đậy
Một tiếng rên nhẹ. Phoenix vùi đầu vào nệm.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Được rồi. Tôi không hỏi mấy anh là ai nữa. Nhưng nếu mấy anh không tự giới thiệu, thì tôi đặt tên.
Mấy cái tai dựng lên cùng lúc.
Jiro bật cười
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Gì vậy? Sợ tôi đặt tên à?
Cậu giơ tay, chỉ từng con.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Cái ông mắt xanh, hay trườn lên giường tôi – Yiwei. Đứa đỏ loè hay nằm giữa ngực tôi – Red. Cái thằng mỗi lần tôi tắm là lẻn vô gặm khăn – Phoenix.
Phoenix khựng lại, gầm nhẹ một tiếng, rõ là ngại.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Còn cái kẻ hay liếm gối của tôi – Khoa. Đứa nhảy ban công như ninja – Kuga. Cái con sói vừa vờ mạnh mẽ vừa si mê bệnh hoạn – Bâng.
Bâng rên một tiếng, nhưng không phủ nhận. Jiro bật cười.
Con vợ Jiro
Con vợ Jiro
Ê tự nhiên ở trên tớ tự đặt tên luôn xong cái dưới đây cho Jiro đặt lại tên mà tớ tự đặt??
Con vợ Jiro
Con vợ Jiro
Kệ đi.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Zeref thì khỏi nói, cứ nhìn là muốn đấm nhau. Fish là thằng lười, hay vờ ngủ. Tama… là cái đứa tối nào cũng chui vô lòng tôi
Tama quay lưng, quẫy đuôi. Yiwei lén dụi vào hông Jiro, mắt nhìn lên khẽ rụt rè.
Tên người tôi chưa biết. Nhưng gọi vậy cho dễ. Không ai phản đối thì từ nay tôi cứ thế gọi.
Kuga rít khẽ trong cổ họng, tiến gần một bước, ngồi ngay dưới chân Jiro.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Tôi đi nấu mì. Mấy anh giận xong rồi thì lại ăn.
Cậu đứng dậy. Sau lưng có tiếng bước chân lạch bạch. Red là đứa đầu tiên tha đũa về, Fish ngậm theo cái tô, Yiwei đẩy gói gia vị về phía bếp.
Zeref nhảy lên bàn, đuôi lướt qua lưng cậu. Không cần lời, từng cử động đều mang một loại ràng buộc ngầm.
———
Đêm đến.
Chăn nệm đã sẵn. Nhưng Jiro không ngủ.
cả đám chen nhau nằm sát bên Jiro. Mấy con sói lớn quấn lấy chân, có con trèo hẳn lên bụng. Yiwei ngậm lấy vạt áo cậu, không buông ra suốt cả đêm. Zeref kê đầu lên cánh tay cậu, mắt mở một nửa như đang canh chừng giấc ngủ.
Cậu nằm giữa đám lông mềm, ánh mắt mở, bàn tay thả lỏng trên bụng.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Mấy nhóc từng là người đúng không?
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Tôi…có lẽ linh cảm tôi bảo như vậy.
Không tiếng trả lời. Nhưng cũng không phủ nhận.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
“Tôi ghét những người giả vờ không thấy tôi. Ba mẹ tôi, em tôi, cả thế giới đó. Mà mấy nhóc… cũng không khác. Nhưng ít ra, mấy nhóc ở đây.”
Tama cuộn tròn bên cổ, đuôi vắt ngang cằm Jiro. Yiwei nằm sát hông, Fish gác đầu lên tay cậu. Phoenix lặng lẽ chồm tới, liếm nhẹ mu bàn tay.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Ở lại cũng được. Nhưng đừng cắn tôi.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Tôi đặt tên rồi. Các anh có tên rồi. Từ giờ, không phải chó nữa.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Tôi từng là đứa bé bị ba mẹ quên trong phòng kho suốt một tuần. Khi họ nhớ ra thì tôi đã tự mò ra, tự tìm nước, tự ăn giấy vệ sinh cho đỡ đói. Từ đó họ mới cho ăn cơm.
Mấy cái tai vểnh lên.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Lần đầu tiên tôi giết người, tôi mới mười hai. Móng tay nứt hết, mắt thì đỏ, cổ áo dính máu. Nhưng thằng đó không kêu. Nó cười, rồi chết.
Yiwei siết chặt vạt áo.
Jiro quay sang, nhìn thẳng vào ánh mắt của con sói đang nằm trên ngực mình.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Mấy nhóc.. có định cắn tôi không thế?
Một hơi thở nóng phả lên cổ cậu.
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Nguyễn Ngọc Quý (Jiro)
Hay là đang đợi tôi cắn trước?
Bên ngoài, gió thổi xuyên qua cửa sổ, lạnh buốt. Nhưng trong phòng, hơi ấm của lông và hơi thở lặng lẽ quấn lấy cậu.
Jiro nhắm mắt, kéo cái đuôi đang gác lên bụng xuống, ôm vào lòng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play