[ Jaki X Violet] Sai Lầm.
Chap 1
Cõi Trung Giới – một không gian xám bạc, trôi lơ lửng giữa thực tại và hư vô
Jaki Natsumi [014]
người cho gọi?
Đa nhân vật
???: Đã đến lúc rồi, Jaki.
Một linh hồn sắp rơi.
Tên của hắn… là Violet.
Violet [014]
Violet? Cái tên nghe mềm như gió thoảng…
Violet [014]
//cười khẩy, đẩy vai Jaki// Không biết có đẹp trai bằng ta không nhỉ?
Jaki Natsumi [014]
//liếc hắn lạnh lùng, ánh mắt như băng đá// Ta không đến đây để đùa.
Jaki Natsumi [014]
Thưa người, tôi nhận lệnh.
Đa nhân vật
???: Ngươi sẽ xuống dân gian dưới hình hài con người. Ẩn mình. Giám sát. Và khi thời khắc đến Hãy lấy linh hồn cậu ta.
Trái đất – Sáng sớm. Phố thị mù sương, từng bước chân thấm lạnh
Jaki Natsumi [014]
*Không khí này… quá sống động.
Quá… nhiều mùi vị của cảm xúc.*
//bước đi không nhìn đường, áo choàng đen bay nhẹ theo gió//
Violet [013]
//từ đầu ngõ bước ra, tay ôm túi bánh mì//
Jaki Natsumi [014]
//cúi nhìn người vừa đâm vào, ánh mắt lạnh tanh như trời đông//
Violet [013]
//ngồi dưới đất, hơi nhăn mặt nhưng vẫn mỉm cười// Chào… buổi sáng?
Jaki Natsumi [014]
*Hắn là… Violet?*
//ánh mắt lạnh băng lướt nhẹ qua vóc dáng trước mặt, từng đường nét lặng lẽ lọt vào tầm nhìn như một bản sao mờ nhạt của ký ức//
Jaki Natsumi [014]
“Tch…”
//nhíu mày khó chịu, giọng thì thào thấp thoáng nơi cuống họng//“Giống tên Violet [014] quá nhỉ…Trông đáng ghét như nhau.”
Violet [013]
//bầu không khí thoáng chùng xuống, khiến anh khẽ ngập ngừng. Giọng nói mềm như sương sớm, pha chút ái ngại// À… anh không sao chứ? Lúc nãy tôi có vô tình đụng vào anh… Có bị thương ở đâu không?
ánh mắt dịu dàng, lo lắng nhưng không vồ vập, như thể chạm nhẹ vào không khí quanh Jaki. Một cảm giác lạ lùng len vào giữa im lặng.
Violet [013]
//liếc mắt quanh quất như đang xác định điều gì đó, rồi ánh nhìn lạc vào gương mặt đối diện. Mắt chợt mở to hơn, nhịp thở như khựng lại một nhịp//
Violet [013]
*G…giống Jaki [013] quá…
Nhưng… trang phục… có lẽ khác…*
ánh mắt mơ màng, ngơ ngác như đang đứng giữa quá khứ và hiện tại đan xen nhau, đôi mày khẽ cau lại khi không thể lý giải cảm giác quái lạ này.
Chap 2
ánh mắt mơ màng, ngơ ngác như đang đứng giữa quá khứ và hiện tại đan xen nhau, đôi mày khẽ cau lại khi không thể lý giải cảm giác quái lạ này.
Con phố vắng, sắc trời bắt đầu xám lại. Tiếng sấm rền vang nơi chân trời, như một lời cảnh báo cho cơn mưa sắp đổ.
Violet [013]
//cười ngượng, khẽ cúi đầu, hai tay phủi lớp bụi mờ dính trên quần áo sau cú va chạm. Một ổ bánh mì rơi xuống đất, lăn lóc vài vòng trước khi cậu nhặt lại bằng đôi tay vẫn còn run nhẹ//
Violet [013]
À… làm phiền anh rồi. //nhìn lên bầu trời xám xịt, giọng nhỏ dần//Tôi xin phép trước nhé… *Trời có vẻ sắp mưa rồi, phải về nhà nhanh thôi…*
Jaki Natsumi [014]
//nhìn bóng dáng dịu dàng ấy quay lưng đi, đôi mắt tím lạnh lẽo ánh lên tia do dự. Giọng nói khẽ vang lên, có chút không tự nhiên// Khoan đã…
Jaki Natsumi [014]
//ngừng một nhịp rồi khẽ cúi đầu, tay xoa gáy, gương mặt khó chịu như bị buộc phải hạ mình// Cậu… có thể cho tôi ở nhờ một thời gian được không?
Violet [013]
//sững người, ánh mắt ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. Giọng nói hơi lắp bắp// Hả? Anh không có chỗ ở sao…?
Jaki Natsumi [014]
//liếc sang hướng khác, vẻ mặt khó chịu như không muốn giải thích, nhưng vẫn cất lời với vẻ bình thản gượng gạo//
Jaki Natsumi [014]
Tôi… mới chuyển tới thành phố này. Không may bị trộm hết hành lý, giấy tờ cũng không còn… giờ chẳng biết phải ở đâu.
Violet [013]
//đôi mắt ánh lên chút e dè, trái tim khẽ siết lại. Trong đầu, hàng loạt suy nghĩ lướt qua như cơn gió lạnh đầu mùa//
Violet [013]
*Lạ quá… Mình đâu quen biết gì anh ta… Nhỡ đâu là người xấu thì sao? Ở nhà một mình với người lạ… nguy hiểm lắm chứ…* //nhìn sâu vào mắt Jaki – một đôi mắt lạnh, nhưng không mang ác ý…//
Jaki Natsumi [014]
//bắt gặp ánh mắt lưỡng lự ấy, giọng trầm thấp khẽ vang lên, không còn vẻ cứng nhắc như thường// Tôi không có ý đồ gì cả… Chỉ cần ở nhờ một thời gian thôi. Sẽ không làm phiền cậu.
Violet [013]
//khẽ thở dài, đôi mắt dịu lại, nhìn về phía căn nhà nhỏ cuối con hẻm – nơi giờ đây chỉ còn mình cậu sống, kể từ khi em gái chuyển vào ký túc xá//
Violet [013]
*Nhà cũng dư một phòng mà… Coi như giúp người gặp khó khăn…* //khẽ lắc đầu rồi nhìn Jaki, nở một nụ cười nhẹ//
Violet [013]
Được thôi. Tôi sẽ cho anh ở nhờ. Nhưng có điều kiện đấy.
Jaki Natsumi [014]
//ngạc nhiên nhìn cậu, hơi cau mày// Điều kiện?
Violet [013]
Phải làm việc nhà cùng tôi. Không được nằm dài lười biếng suốt ngày đâu nhé. //nụ cười nhẹ lan ra đôi mắt, ấm áp nhưng cũng không kém phần tinh nghịch// Tôi không nuôi không ai đâu.
Jaki Natsumi [014]
//thở dài khẽ khàng, giọng vẫn lạnh nhưng có phần mềm đi đôi chút//…Được rồi. Cảm ơn.
Jaki Natsumi [014]
//nghĩ thầm, ánh mắt hờ hững lướt qua Violet lần nữa// *Lũ con người… đúng là phiền phức.*
Chap 3
Jaki Natsumi [014]
//nghĩ thầm, ánh mắt hờ hững lướt qua Violet lần nữa// *Lũ con người… đúng là phiền phức.*
Hai bóng người lặng lẽ bước đi dưới sắc trời xám tro. Gió bắt đầu thổi mạnh, lá rụng lả tả theo từng cơn gió quẩn quanh chân.
Violet [013]
//tay cầm ổ bánh mì, mắt dõi về phía trước, giọng nói cất lên nhẹ như gió thoảng// Nhà tôi gần đây thôi, đi bộ một chút là tới…
Violet [013]
Nếu anh mệt thì cứ nói, tôi sẽ đi chậm lại.
Jaki Natsumi [014]
//sải bước dài và vững, ánh mắt vẫn hướng thẳng, không nhìn cậu lấy một lần// Tôi không yếu đến vậy.
gió thổi làm mái tóc đen xõa của Jaki bay nhẹ qua mặt, khuôn mặt lạnh lùng vẫn không thay đổi, nhưng dường như có điều gì đó đang lặng lẽ rung lên trong lòng hắn—thứ cảm xúc hắn không hiểu nổi.
Violet [013]
//khẽ bật cười, giọng cười nhỏ mà ấm, khiến cả gió lạnh cũng như dịu bớt đi phần nào// Anh đúng là không giống người bình thường chút nào
liếc nhìn người đi bên cạnh—chiếc áo đen dài, nét mặt lạnh như tượng đá, bước đi thì dứt khoát, lại chẳng nói năng gì. Nhưng không hiểu sao, Violet không hề thấy sợ…
Violet [013]
*Mình không nên tin người lạ… nhưng lại chẳng thấy nguy hiểm… Ngược lại, có chút… an tâm?*
Jaki Natsumi [014]
//liếc mắt nhìn cậu, cau mày khó hiểu. Cái nụ cười dịu dàng ấy, ánh mắt dịu dàng ấy… khiến lòng hắn như vướng phải sợi tơ mỏng không dứt ra được.//
Jaki Natsumi [014]
*Thứ cảm xúc này là gì? Sao tên người trần này lại…*
Trời bắt đầu đổ mưa nhẹ khi cả hai vừa rẽ vào con hẻm nhỏ. Một căn nhà mái ngói nâu hiện ra giữa những bóng cây ướt sũng sương đêm.
Violet [013]
//mở cổng, quay đầu lại nhìn Jaki, gật đầu mời// Vào đi. Cẩn thận bậc thềm trơn đó.
Jaki Natsumi [014]
//lặng lẽ bước vào, mắt khẽ liếc quanh căn nhà—không lớn, nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Từng chi tiết đều có chút ấm áp khó nói thành lời.//
Jaki Natsumi [014]
*Thứ cảm giác… ấm cúng này… đã bao lâu rồi mình không cảm nhận được?*
Violet [013]
//đặt ổ bánh mì lên bàn, bước vào trong lấy khăn đưa cho Jaki// Lau tóc đi, để ướt vậy dễ cảm lạnh lắm.
Violet [013]
//rồi bật cười nhẹ// À, dù nhìn anh chẳng giống người có thể bị cảm chút nào.
Jaki Natsumi [014]
//cầm lấy khăn, khẽ cau mày//Đúng. Tôi không dễ bị bệnh. //nhưng vẫn nhận lấy khăn, tay lau tóc trong vô thức.//
Violet [013]
//bước tới cửa sổ, kéo rèm lại, giọng chậm rãi// Anh có thể ngủ ở phòng bên cạnh. Phòng của em gái tôi, nhưng giờ em ấy đã dọn qua ký túc xá rồi. Còn chăn gối đầy đủ… nếu cần gì cứ nói tôi.
Violet [013]
//khẽ mỉm cười khi nhìn thấy bóng lưng cao lớn đứng giữa phòng khách// *Thật lạ… mình lại đưa một người xa lạ về nhà mà chẳng chút đề phòng… Nhưng ánh mắt ấy, giọng nói ấy… không giống kẻ xấu.*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play