Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Girllove] Khi Trái Tim Nổi Loạn.

Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh.

Trường cấp ba Hạ Hòa luôn nổi tiếng với quy củ nghiêm ngặt, nơi mà những học sinh như Trương Hạ Vân luôn được giáo viên và bạn bè ngưỡng mộ. Cô là học sinh top đầu, với những thành tích xuất sắc trong học tập và một vẻ ngoài dịu dàng, ngoan ngoãn. Cả trường đều biết đến Trương Hạ Vân như một hình mẫu lý tưởng mà ai cũng ao ước có được.
Tuy nhiên, trong khi mọi thứ dường như hoàn hảo đối với Hạ Vân, thì Cao Mộng Dao lại là một thế giới hoàn toàn khác biệt. Học sinh cá biệt của trường, nổi tiếng với những lần trốn học, vi phạm nội quy và những cuộc đấu khẩu với giáo viên, Mộng Dao là hình mẫu của sự nổi loạn. Cô gái ấy không quan tâm đến việc học, cũng không quan tâm đến việc gì cả, ngoài việc làm theo những gì mình muốn. Và Hạ Vân không thể tưởng tượng nổi mình sẽ phải gắn bó với một người như vậy.
Một buổi sáng đầu tuần, như mọi ngày, Trương Hạ Vân đang ngồi yên lặng trong lớp học, mải miết đọc sách khi cô giáo bước vào, tay cầm tờ thông báo.
Cô giáo.
Cô giáo.
Hạ Vân, em có thể lên đây một chút không?
Trương Hạ Vân ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Cô đứng dậy, bước lên bục giảng.
Cô giáo.
Cô giáo.
Lần này, nhà trường quyết định cử em đi kèm cặp học sinh Cao Mộng Dao. Em là người duy nhất có thể giúp đỡ cô ấy.
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Em không hiểu... Cô ấy là học sinh cá biệt, làm sao em có thể giúp được?
Cô giáo.
Cô giáo.
Em có năng lực. Đây là cơ hội để em phát triển thêm kỹ năng lãnh đạo và giúp đỡ bạn ấy cải thiện bản thân. Em có thể làm được.
Trương Hạ Vân im lặng một lúc, nhìn vào tờ thông báo trên tay cô giáo. Tên của Cao Mộng Dao hiện lên rõ ràng. Cô thầm nghĩ, liệu mình có thể làm được không?
____
Giờ giải lao, Trương Hạ Vân bước ra khỏi lớp, lòng nặng trĩu với nhiệm vụ mới được giao. Cô không muốn gây thêm rắc rối, nhưng đành phải nhận. Dù sao, cô cũng không thể làm trái lời giáo viên.
Bước chân của cô vang lên trên hành lang vắng vẻ. Đột nhiên, tiếng nói cười ồn ào kéo sự chú ý của cô.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Để tôi yên! Tôi không muốn nghe ai nói nữa!
Trương Hạ Vân quay lại, nhìn thấy một đám học sinh đang đứng tụ tập xung quanh một cô gái có mái tóc đen dài và dáng vẻ đầy khí phách. Đó chính là Mộng Dao, người mà cô phải kèm cặp.
Mộng Dao lúc này đang đứng giữa đám đông, vẻ mặt bực bội, đôi mắt ánh lên sự bực dọc và không hề có ý định nhường nhịn. Cô đẩy mạnh một bạn học và bước về phía Hạ Vân.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Mày là ai? Mày đến làm gì?
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Tôi là Trương Hạ Vân, học sinh mới được cử đến giúp đỡ cô.
Cao Mộng Dao nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ. Cô ấy nhếch mép cười, không thèm trả lời ngay mà chỉ đảo mắt đi nơi khác.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Cái cô học giỏi này đến để dạy tôi à? Có phải cô nghĩ mình giỏi lắm không?
Trương Hạ Vân im lặng, cảm giác khó chịu lan tỏa khắp cơ thể. Cô đã quen với những ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng hôm nay lại là một thứ cảm giác hoàn toàn khác.
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Tôi không phải đến để dạy cô. Tôi chỉ muốn giúp cô làm quen với việc học thôi.
Cao Mộng Dao nhướn mày, không hiểu sao mà lại cảm thấy thú vị với cô gái đứng trước mình. Mặc dù không thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng, Mộng Dao lại cảm nhận được sự kiên định trong ánh mắt Hạ Vân. Điều này khiến cô có chút tò mò, nhưng vẫn không muốn thừa nhận.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Mày nghĩ mày giúp được gì cho tao? Tao không cần ai giúp đâu.
Trương Hạ Vân cắn chặt môi, không để cảm xúc bộc lộ ra ngoài. Cô biết đây sẽ là một công việc khó khăn, nhưng cô sẽ không từ bỏ.
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Được rồi, cô muốn tôi giúp như thế nào thì chúng ta có thể bàn bạc sau.
Cả hai bước ra ngoài sân trường, nơi có một khu vực vắng vẻ, thích hợp cho việc trò chuyện. Trương Hạ Vân vẫn điềm tĩnh, trong khi Mộng Dao vẫn tiếp tục thái độ bất cần. Cô cứ đi trước, thỉnh thoảng quay lại nhìn Hạ Vân như thể đang thử thách cô.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Này, mày nói sẽ giúp tao học. Thế mày định bắt đầu từ đâu? Hay là mày muốn làm cô giáo của tao?
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Không, tôi không làm thầy giáo. Tôi chỉ muốn giúp cô hiểu rằng, dù cô không thích học, nhưng nó vẫn quan trọng.
Cao Mộng Dao bật cười, nụ cười ấy không có chút vui vẻ nào, chỉ là sự chế giễu.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Quan trọng? Tại sao? Vì mày bảo vậy à? Tao không cần phải học để thành công.
Trương Hạ Vân lặng người một lúc, nhưng rồi vẫn kiên quyết.
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Cô có thể không cần học, nhưng mọi người xung quanh cô đều đang cố gắng. Cô không thể chỉ sống trong thế giới của riêng mình mãi được.
Mộng Dao dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Hạ Vân. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục bước đi. Cả hai vẫn chưa tìm được tiếng nói chung, nhưng có một điều chắc chắn, đây mới chỉ là sự khởi đầu.
- Hết chương 1.

Chương 2: Sự thử thách đầu tiên.

Sáng hôm sau, Trương Hạ Vân đến trường sớm hơn bình thường. Cô vừa hoàn thành bài tập về nhà, vừa suy nghĩ về buổi gặp hôm qua. Tại sao mình lại đồng ý giúp đỡ Cao Mộng Dao? Cô gái ấy quá ngang ngạnh, không giống như những học sinh khác. Nhưng, có lẽ vì vậy mà Hạ Vân cảm thấy một sự kích thích lạ kỳ trong lòng. Cô có thể giúp Mộng Dao thay đổi chăng?
Khi chuông báo hiệu vào học vang lên, Hạ Vân bước vào lớp. Nhưng ánh mắt của cô lập tức hướng ra ngoài cửa sổ, nơi Mộng Dao vẫn đứng, chẳng để ý gì đến việc vào lớp. Cô ngồi xổm trên bậc thềm ngoài hành lang, chân vắt chéo, mắt chăm chú vào chiếc điện thoại. Nhìn cô ấy có vẻ như không quan tâm gì đến việc học hành, lại còn hành xử như thể mình đang rất thoải mái.
Trương Hạ Vân thở dài, lấy hết can đảm bước ra ngoài. Cô không thể bỏ mặc Mộng Dao một lần nữa.
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Mộng Dao, vào lớp đi. Cô giáo sẽ không vui đâu.
Cao Mộng Dao chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt lười biếng nhìn Hạ Vân. Cô đứng dậy, vươn vai một cái rồi đi về phía lớp học, không nói gì. Nhưng ngay khi bước ngang qua Hạ Vân, cô cười nhếch mép, giọng đầy chế giễu.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Mày là cái gì mà lo cho tao? Lo cho mình đi.
Hạ Vân im lặng, cảm giác như bị một cú tát vào mặt. Nhưng cô không thể để Mộng Dao tiếp tục làm như vậy.
____
Giờ học đầu tiên bắt đầu, nhưng Mộng Dao rõ ràng không tập trung. Cô vẫn ngồi ngả người ra sau ghế, mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạ Vân ngồi bên cạnh, luôn cố gắng nắm bắt từng bài giảng, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mộng Dao, như thể đang tìm cách giúp cô ấy. Cô không thể làm ngơ được.
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Mộng Dao, cô giải thích về bài này cho cô nhé?
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
//lắc đầu// Tao không cần.
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Không, cô cứ thử nghe một lần đi. Nó dễ lắm mà.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
//nhún vai// Mày cứ nói như thể tao cần mày lắm ấy.
Hạ Vân cảm thấy bực bội, nhưng cô vẫn cố kiên nhẫn. Cô lôi cuốn sách ra, đặt trước mặt Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Mày không thấy buồn cười à? Mày thật sự muốn giúp tao học?
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Vâng, tôi muốn giúp cô. Không phải vì tôi muốn làm thầy cô, mà vì tôi thấy cô có thể làm được.
Mộng Dao bật cười. Cô ấy nhìn Hạ Vân như thể đang đánh giá một người vô cùng ngớ ngẩn, nhưng sau đó lại quay về với cuốn sách, chậm rãi lật trang.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Được rồi, cho tao thử xem. Nhưng nếu tao không muốn học nữa thì mày đừng có mà càm ràm.
Hạ Vân mỉm cười, cảm giác một chút nhẹ nhõm. Ít nhất cô đã thuyết phục được Mộng Dao thử.
_____
Buổi học kết thúc, cả hai bước ra khỏi lớp. Trương Hạ Vân muốn hỏi Mộng Dao cảm thấy thế nào về bài học hôm nay, nhưng cô biết, một câu hỏi thẳng thắn sẽ không có tác dụng.
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Cô thấy bài hôm nay sao?
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Tao thấy không có gì đặc biệt. Mày cứ nói đi nói lại những điều vô nghĩa.
Trương Hạ Vân im lặng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui. Mặc dù Mộng Dao tỏ ra chẳng quan tâm, ít nhất cô ấy đã thử một lần. Đó là một khởi đầu tốt.
Nhưng chưa hết đâu. Sau buổi học hôm đó, Hạ Vân nhận ra mình sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách hơn nữa. Mộng Dao không phải là người dễ dàng bị thay đổi, và cô ấy có thể sẽ tiếp tục chống đối.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Mày biết không, có đôi khi tao chỉ muốn ném cuốn sách này đi thôi.
Trương Hạ Vân nhìn Mộng Dao, nhưng lần này không tức giận. Cô khẽ thở dài, rồi nói nhẹ nhàng.
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Đừng làm vậy. Cô có thể làm được.
____
Cả hai bước ra khỏi khuôn viên trường, nơi ánh nắng chiều tà chiếu xuống từng ngóc ngách. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm tóc Hạ Vân bay bay. Nhưng lúc này, cô không còn nghĩ đến cảnh vật xung quanh. Những gì cô quan tâm chính là làm sao để giúp Mộng Dao mở lòng hơn.
Mộng Dao nhìn ra phía xa, khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Tao sẽ không dễ dàng để mày thắng đâu.
Trương Hạ Vân mỉm cười, không nói gì. Cô biết, đây mới chỉ là bước đầu của một hành trình dài.
- Hết chương 2.

Chương 3: Vết nứt trong kiên nhẫn.

Trời mưa. ------------ Tiết trời u ám phủ một lớp xám mờ lên toàn bộ sân trường. Từng hạt mưa lách tách rơi trên mái tôn, rơi lên lá cây, rơi lên mặt đường, tạo nên những gợn sóng nhỏ lăn tăn. Tiếng chuông vào lớp vang lên, nhưng Trương Hạ Vân vẫn còn đứng ở hành lang tầng hai, tay cầm ô, mắt chăm chú nhìn vào hành lang trống vắng nơi cuối dãy.
Cao Mộng Dao vẫn chưa tới lớp.
Hạ Vân cau mày. Dù không phải lần đầu tiên cô ấy trễ học, nhưng chẳng hiểu sao, hôm nay lòng Hạ Vân bỗng thấy nôn nao khó tả. Cô ngó qua lớp học một chút, rồi lại quay ra, bước xuống cầu thang. Cơn mưa bất chợt làm vạt áo đồng phục trắng thấm ướt. Dưới sân, học sinh đã vào hết. Chỉ có một dáng người quen thuộc đang đứng cạnh cổng sau, dựa lưng vào tường.
Cao Mộng Dao, vẫn mái tóc đen xõa dài, mặc áo sơ mi mở cúc trên cùng, cà vạt buộc lệch, chân mang giày thể thao, tay đút túi quần, ánh mắt nhìn về khoảng không như thể trời mưa chẳng hề liên quan gì đến cô ấy.
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
//bước nhanh đến, che ô lên đầu Mộng Dao// Cô làm gì ở đây? Trễ rồi.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
//ngẩng mặt, nhíu mày// Ơ... mày đang lo cho tao đấy à?
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Cô có biết nếu cô còn không vào lớp thì giáo viên chủ nhiệm sẽ gọi phụ huynh không?
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
//bật cười khẩy// Phụ huynh à? Đã bao giờ họ quan tâm đâu.
Lời nói của Mộng Dao nhẹ như mưa, nhưng lại khiến Hạ Vân ngẩn người. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt lạnh lùng của Mộng Dao như có gì đó vụn vỡ, lộ ra sự trống rỗng đến chạnh lòng. Dù chỉ thoáng qua, nhưng Hạ Vân nhìn thấy được. Một điều gì đó rất con người phía sau lớp vỏ nổi loạn ấy.
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
//im lặng vài giây// ..Vậy để tôi quan tâm.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
//nhướng mày// Sao?
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Tôi không biết vì sao cô lại ghét việc học, ghét mọi người, nhưng tôi không thể bỏ mặc cô. Nếu không ai quan tâm, thì tôi sẽ làm người đó.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
//nhếch môi cười nhưng không nói gì, lặng lẽ rút tay khỏi túi và nhận lấy cây ô từ tay Hạ Vân// Tao vào lớp. Nhưng không phải vì mày, hiểu chưa?
_____
Lớp học hôm nay im lặng đến lạ. ------------ Trời vẫn mưa. Ánh sáng qua cửa sổ trở nên nhạt nhòa. Cô giáo giảng bài bằng chất giọng đều đều, trong khi Trương Hạ Vân vẫn chăm chú viết chép. Bên cạnh, Mộng Dao chống cằm, mắt lim dim như ngủ, nhưng đôi khi lại liếc nhìn sang phía Hạ Vân.
Trông cô ấy lúc học thật khác, tập trung, nghiêm túc, từng nét chữ tròn trịa như được chăm chút tỉ mỉ. Mộng Dao chưa từng thấy ai giống như vậy. Thật chán nản, nhưng cũng thật... lạ thường.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
//thì thầm nhỏ// Này, bài này làm sao?
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
//ngẩn ra một chút, rồi nhẹ giọng giải thích// Cô lấy công thức ở đây... thay vào, rồi rút gọn. Chỗ này sai vì cô nhầm dấu ngoặc.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Ờ...
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Muốn tôi viết lại từ đầu cho dễ hiểu không?
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
//ngả người ra sau ghế// Thôi khỏi. Tao không ngốc thế đâu.
____
Giờ ra chơi, Trương Hạ Vân ra ngoài lấy nước uống. Vừa bước khỏi lớp, một nhóm nữ sinh thì thầm sau lưng.
Nữ sinh.
Nữ sinh.
Nữ sinh 1: Này, mày thấy không? Con học bá dính chặt lấy con nhỏ đó kìa.
Nữ sinh.
Nữ sinh.
Nữ sinh 2: Tao không hiểu nổi. Rõ ràng con Mộng Dao nổi tiếng là rác rưởi mà Hạ Vân vẫn phải theo nó.
Nữ sinh.
Nữ sinh.
Nữ sinh 1: Chắc bị ép. Chứ thử hỏi, ai lại đi dính líu với loại đó?
Những lời nói đó không đủ to để người lớn nghe thấy, nhưng đủ rõ ràng để Cao Mộng Dao, người vẫn còn trong lớp, nghe được. Cô ngồi bất động, ánh mắt tối sầm lại. Một lúc sau, khi Trương Hạ Vân quay trở lại, cô thấy Mộng Dao đang đứng giữa lớp, mặt lạnh tanh, tay nắm chặt cạnh bàn.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
//giọng gằn xuống, nhìn về phía nhóm nữ sinh cuối lớp// Mấy người vừa nói cái gì đấy?
Nữ sinh.
Nữ sinh.
Nữ sinh 2: //lúng túng// Không… không có gì...
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Đừng tưởng tôi không nghe thấy.
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
//đặt tay lên vai Mộng Dao, nhẹ giọng// Cô đừng..-
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
//hất tay Hạ Vân ra, giọng lạnh như đá// Mày nghe thấy không? Bọn nó gọi tao là rác rưởi đấy. Mày thấy sao?
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
//nhìn thẳng vào mắt Mộng Dao// Tôi không nghĩ vậy.
Cao Mộng Dao.
Cao Mộng Dao.
Nhưng người khác nghĩ vậy. Mày sẽ bị kéo xuống nếu cứ bám lấy tao.
Trương Hạ Vân.
Trương Hạ Vân.
Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì. Tôi chỉ quan tâm cô muốn mình là ai.
Lần đầu tiên, Mộng Dao không nói gì. Cô chỉ đứng đó, mắt vẫn ánh lên sự bực dọc, nhưng bàn tay đã buông lỏng. Trong khoảnh khắc đó, mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, nhưng hình như trong lòng Mộng Dao, một chút gì đó vừa lặng lẽ tan ra.
- Hết chương 3.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play