Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Sách: Bảo Mệnh Của Nữ Phụ

1

Lâm Hiểu mở mắt ra một cách vô cảm, để mặc bảo mẫu mặc cho mình chiếc váy nhỏ xinh đẹp rồi chải cho cô kiểu tóc đáng yêu.

Cô đã xuyên vào thế giới này được một tuần.

Ban đầu cô chỉ là một sinh viên đại học bình thường, trên đường trở về trường thì gặp tai nạn xe, lúc mở mắt ra đã trở thành Lâm Hiểu năm tuổi.

Một nữ phụ độc ác trong cuốn tiểu thuyết có tên "Bạn Trai Tôi Muốn Hắc Hóa".

Vì nữ phụ trong truyên trùng tên trùng họ với cô, bạn cùng lớp đã giới thiệu truyện này cho cô đọc. Nữ phụ không có nhiều đất diễn, cuối cùng cũng "lãnh cơm hộp".

Và giờ cô chính là nữ phụ đó.

Nghĩ đến đây, có liền thấy tê da đầu. Đáng ra cô không nên đọc cuốn tiểu thuyết đó!

Bảo mẫu dắt tay cô xuống nhà ăn sáng, người mẹ trên danh nghĩa của cô đã ngồi chờ dưới nhà, thấy cô xuống thì mỉm cười: "Hiểu Hiểu dậy rồi à. mau ăn sáng nào, có bánh bao cua con thích nhất đấy."

Người cha trên danh nghĩa Lâm Khang Vận thì cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, suốt một tuần qua cô mới gặp được một lần.

Lâm Hiểu hỏi bằng giọng trẻ con: "Anh đâu rồi ạ?"

Biểu cảm của Tần Vân Tâm lập tức thay đổi, giọng lạnh lùng: "Nó không phải anh con, con không có anh."

Lâm Hiểu rụt cổ lại, tỏ vẻ sợ hãi: "Mẹ ơi con đòi rồi."

Tần Vân Tâm lại trở về bình thường, dịu dàng nhìn cô: "Hiểu Hiểu muốn uống sữa hay sữa đậu nành?"

Lâu Hiểu: "Sữa ạ."

Tần Vân Tâm rót cho cô một ly sữa.

Lâm Hiểu: "Cảm ơn mẹ."

Tần Vân Tâm cười nhẹ: "Không có gì. Hiểu Hiểu ngoan."

Lâm Hiểu thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu uống sữa. Có phải cao thêm một chút, để sau này chạy trốn cho nhanh.

Người "anh trai xui xẻo" của cô chính là nam chính sẽ hắc hóa – Lâm Dật

Lâm Dật là con riêng của Lâm Khang Vân với người phụ nữ khác, lớn hơn có hai tuổi.

Năm đó. Lâm gia và Tần gia liên hồn. Tần Vân Tâm và Lâm Khang Vận vốn không có tình cảm sâu đậm, nhưng Tần Vân Tâm là người có tính kiểm soát rất mạnh, khiến Lâm Khang Văn phải thu lại bản tính trăng hoa. Hai người sống với nhau vài năm, mãi vẫn không có con.

Ai ngờ lúc này Tần Vân Tâm lại mang thai. Lâm Khang Vận không thể không thu liễm, bởi khi cưới được Tần Vân Tâm, ông ta đã nhờ và không ít từ nhà vợ

Tần Văn Tâm sinh ra Lâm Hiểu nhưng sau đó lại không thể mang thai nữa. Cũng đúng lúc này. nhà Tần bật đầu xuống dốc. Lâm Khang Vân lại bắt đầu ngông cuồng trở lại

Ông ta quyết định công khai một đưa con riêng không quan trọng, chuyển hướng cơn giận của Tần Văn Tâm

Lâm Dật chính là đứa con xui xẻo đó.

Mẹ của Lâm Dật chỉ là một phục vụ bình thường, bị Lâm Khang Vận cưỡng hiếp rồi mang thai. Khi đó Tần Vân Tâm vẫn chưa có con, Lâm Khang Vận lại không có đứa nào khác nên dùng lời ngon tiếng ngọt để giữ đứa bé. Mẹ Lâm Dật vì khó sinh mà tổn hại thân thể, vài năm sau thì mất.

Lâm Dật trở thành đứa trẻ đáng thương không ai quan tâm, bị đưa vào Lâm gia.

Tần Vân Tâm biết Lâm Khang Vận là hạng người nào, vốn không hy vọng gì nhiều, nhưng khi nhìn thấy một đứa con riêng lớn hơn con gái mình, cơn giận bà ta như bùng nổ.

Lâm Hiểu đời trước vì sống trong môi trường ấy cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu bắt nạt anh trai" trên danh nghĩa.

Lâm Dật từ nhỏ đã bị Tần Vân Tâm ngấm ngầm ngược đãi, lớn lên trở thành người có tính cách vận vẹo, thủ đoạn tàn nhẫn. Khi trưởng thành, việc đầu tiên anh làm khi trở lại Lâm gia là vạch trần thân thể của Lâm Hiểu, đuổi cô và Tần Văn Tâm ra khỏi nhà, tra tấn đủ đường.

Đúng vậy. “Lâm Hiểu" thực chất là con gái của Tần Vân Tâm với người khác.

Đúng là kịch bản quá cầu huyết.

Lâm Hiểu rùng mình, nghĩ đến kết cục của "Lâu Hiểu" trong truyện thì không khỏi run sợ.

Sau khi ăn sáng cùng Tần Vân Tâm, bà ta rời nhà. Lâm Hiểu đúng ra nên đi mẫu giáo ở tuổi này, nhưng vì lý do sức khỏe nên vẫn ở nhà dưỡng bệnh.

Cô lẻn vào bếp xin dì Trương thêm một phần bánh bao cua và sữa.

Dì Trương hỏi: "Hiểu Hiểu còn chưa no à?"

Lâm Hiểu ngẩng đầu, cổ hơi mỏi: "Phải ăn nhiều mới cao được."

Thế là cô lại có thêm một phần bánh bao và sữa, cô bê khay thức ăn, từ chối sự giúp đỡ của dì Trương, loạng choạng đi về phía cuối hành lang.

Cô khó nhọc xoay nắm cửa, đẩy cửa vào rồi bưng khay bước vào phòng.

Phòng của Lâm Dật không rộng, còn không bằng phòng thay đồ của cô, nhưng rất sạch sẽ và sáng sủa.

Lâm Dật đang ngồi trên sân trước cửa số đọc sách, thấy có vào cũng không phản ứng gì.

Lâm Hiểu đặt khay xuống: "Anh trai ăn đi!"

Cô nhớ một trong những cách Tần Vân Tâm ngược đãi anh là: mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa,

Nam chính vì thế mà bị đau dạ dày, sau nay căn bệnh lại thành "cầu nối tình yêu với nữ chính.

Cô âm thầm xin lỗi nữ chính, đã là nữ chính thì kiểu gì cũng có cách khác để chạm vào trái tim nam chính.

2

Nhưng cô thì không, cô chỉ là nữ phụ sẽ chết sớm.

Lâm Dật lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt băng giá.

Lâm Hiểu lau tay, ăn một cái bánh bao, rồi nhét một cái vào miệng Lâm Dật.

"Ăn đi!"

Một cái bánh bao đối với Lâm Hiểu là quá lớn, cô suýt nghẹn chết.

Lâm Dật đành vỗ lưng cho cô, rồi đút cho cô ngụm sữa.

Lâm Hiểu cuối cùng cũng thở được, nhìn ly sữa mình đã uống gần hết thì chột dạ

"Mẹ không có nhà, em nói là em còn đói thì dì Trương mới đưa cho, không ai biết đâu."

Dù Lâm Dật mới bảy tuổi, sau này có lợi hại thế nào thì hiện giờ vẫn chỉ là một đứa trẻ đói bụng.

Anh cụp mắt, từ tử ăn hết bánh bao, sau đó cũng không chê mà uống hết cả sữa cô đã uống đở.

Lâm Hiểu như nhìn thấy hy vọng sống sót của mình.

Cô đợi một lúc mới bưng khay đi ra, dì Trương nghĩ cô đang tuổi lớn nên ăn nhiều cũng không nghĩ ngờ.

Buổi trưa Tần Vân Tâm cũng không về, dì Trương nấu cho cô mì cà chua với nhiều món kèm đầy màu sắc hấp dẫn trẻ con.

Lâm Hiểu: "Dì Trương nấu nhiều một chút ạ."

Dì Trương cười: "Hiếu Hiều hôm nay ăn giỏi quá."

Lâm Hiểu thầm nghĩ chắc ngày nào cũng phải ăn nhiều như thế.

Cô thực ra không ăn được nhiều, nhìn khay đồ ăn thì do dự, sau đó đứng dậy bê khay đi.

"Dì Trương, Hiểu Hiểu muốn ăn trong phòng ạ."

"Không cần đi giúp à?"

"Hiểu Hiểu tự làm được."

Tầng một có một phòng đồ chơi, có thường chơi ở đó nên đi về hướng ấy cũng không đáng nghi

Nhưng cô đi qua phòng đồ chơi, đến tận cuối hành làng.

"Anh trai mở cửa đi"

Cô đã dùng hết sức để bê khay, nếu đặt xuống thì khó mà bê lên lại được.

May mà Lâm Dật kịp thời mở cửa, đỡ lấy khay.

Lâm Hiểu thở phào, nhìn thấy tô mì nhạt trên bàn thì khựng lại.

Mì trắng nhạt, không có lấy một cọng rau.

Ăn kiểu này mà anh còn cao lớn được thì đúng là kỳ tài.

Lâ. Hiểu đẩy tô mì nhạt sang bên, đặt khay của mình ở giữa: "Anh ăn đi."

Lâm Dật nhìn tô mì cà chua thơm ngon, hỏi: "Em ăn chưa?"

Bụng cô réo lên.

"..."

"..."

"Anh ăn trước đi."

Phải cho nam chính ăn no đã, cô còn cả một tủ đồ ăn vặt.

Lâm Dật im lặng một lúc, gắp một chén nhỏ rồi ngồi đối diện cô, gắp mì đưa đến miệng cô.

"Em không đói mà..."

"Ăn."

Lâm Hiểu run rẩy, ngoan ngoãn há miệng.

Cô luôn cảm thấy nam chính này, không giống nam chính, giống đại phản diện hơn.

Mới bảy tuổi mà đã đáng sợ như vậy.

Lâm Hiểu ăn vài miếng là no, sau đó chỉ nhai mà không nuốt.

Lâm Dật nhìn cô: "No rồi à?"

Lâm Hiểu gật đầu.

Lúc đó Lâm Dật mới bắt đầu ăn phần còn lại.

Lâm hiểu lần này không đem khay trả về, chỉ để tạm ở phòng đồ chơi, xếp hơi lộ xộn một chút rồi nói lại với bảo mẫu

---

Tối hôm đó, Lâm Khang Vận và Tần Vân Tâm cùng trở về, khiến Lâm Hiểu cảm thấy bất an. Hai người đó mà tụ họp thì chỉ có thể là chiến tranh.

Tần Vân Tâm xoa đầu cô rồi lên lầu, ngược lại là Lâm Khang Vận ngồi xổm xuống nhìn cô: "Hiểu Hiếu hôm nay chơi có vui không?"

Lâm Hiểu gật đầu: "Vui ạ."

Hiện giờ Lâm Khang Vận vẫn còn để tâm đến đứa con gái này, ôm cô nói chuyện một lúc Lâm.

Tim Lâm Hiểu như lỡ mất một nhịp, chỉ mong sau này khi người cha rẻ tiền này biết thân phận thật của cô, vẫn có thể dịu dàng nói chuyện như bây giờ.

Buổi tối, ngay cả Lâm Dật cũng bị gọi ra ăn cơm.

Lâm Hiểu xem như đã nhìn thấu, khi Lâm Khang Vận có mặt, Tần Vân Tâm vẫn chưa dám làm quá.

Cả gia đình ngồi quanh bàn ăn, bề ngoài như hòa thuận nhưng thực chất lại lạnh nhạt, lặng lẽ ăn cơm.

Lâm Khang Vận cắt bò trong đĩa của Lâm Hiểu thành từng miếng nhỏ rồi đấy tới: "Tiểu Hiểu có muốn đi mẫu giáo không, quen thêm bạn mới?"

Lâm Hiểu cả người cứng đờ, đôi mắt to chớp chớp nhìn Lâm Khang Vận.

"Tiểu Hiểu không muốn đi mẫu giáo, Tiểu Hiểu muốn ở nhà."

Lâm Khang Vận và Tần Vân Tâm liếc nhìn nhau, ít nhất trong chuyện của Lâm Hiểu thì hai người vẫn có cùng quan điểm.

Tẫn Vân Tâm nói: "Vậy để anh họ nhà cậu đến chơi với con nhé?"

Lâm Hiểu nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra nhân vật này - là một vai pháo hôi từng bắt nạt nam chính.

Lâm Hiểu nói: "Con muốn bộ đồ chơi Lego kia, to như vầy này, tự mình chơi."

Cô vừa nói vừa dùng tay ra hiệu, mô tả mãi thì Tần Vân Tâm mới hiểu ra.

Lâm Khang Vận: "Được, ba sẽ mua cho con."

Rõ ràng là Lâm Khang Vận cũng không muốn Lâm Hiểu tiếp xúc quá nhiều với người nhà họ Tẫn, cả hai cứ thế giằng co.

Một lúc sau, Tần Vân Tâm đặt đũa xuống rồi lên lầu, Lâm Khang Vận cũng lau miệng đứng dậy: "Tiểu Hiểu với anh cứ ăn tiếp đi."

"Vâng."

Đợi đến khi Lâm Khang Vận cũng lên lầu, Lâm Hiểu thấy xung quanh không có ai, liền dùng thìa múc một miếng thịt xào mà mình thích ăn, vươn cánh tay nhỏ ra: "Anh ơi cái này ngon lắm."

Lâm Dật nhìn cánh tay nhỏ run run của cô, thấy miếng thịt sắp rơi mất, đành bất đắc dĩ cầm đĩa nhận lấy.

Lâm Hiểu ăn bữa cơm này rất mãn nguyện, cô tin rằng tình bạn giữa mình và nam chính, được vun đắp từng bữa một, nhất định sẽ khiến nam chính sau này tha cho cô một con đường sống.

3

Tuổi thơ vốn chỉ lướt qua trong nguyên tác, giờ Lâm Hiểu lại phải tự mình trải qua.

Cha mẹ "hời" của nhà họ Lâm đối xử với cô cũng không tệ, tuy hai người thường xuyên không có ở nhà, nhưng ở những phương diện khác cũng không bạc đãi cô, điều đó tạo điều kiện cho cô có thể âm thầm chăm sóc Lâm Dật.

Chỉ là, mỗi lần Vân Tâm trở về, lại là khoảng thời gian khiến Lâm Hiểu khổ sở nhất.

Đối với Vân Tâm, cô vừa muốn gần gũi lại vừa sợ hãi. Với tư cách là mẹ ruột của nguyên chủ, cô từng nghĩ tới việc kéo bà một tay, ít nhất cũng đừng để bà có kết cục bi thảm như trong truyện. Nhưng hễ đối mặt với Lâm Dật, Vân Tâm lại trở nên đáng sợ, nghĩ đủ mọi cách hành hạ cậu, đem toàn bộ oán hận đối với Lâm Khang Vận trút hết lên người thiếu niên ấy.

Có một lần, Lâm Hiểu bị dọa bởi cách hành hạ của Vân Tâm, đến mức nửa đêm phát sốt mê man nói mớ. Sáng hôm sau, khi gặp lại Lâm Dật, cả hai đều không biết mặt ai trông tái nhợt hơn ai.

Cô không thể thay đổi suy nghĩ của Vân Tâm, chỉ có thể cố gắng để Lâm Dục sống dễ chịu hơn. Cô thậm chí còn tìm cách nhảy lớp, trực tiếp lên học cùng lớp với nam chính.

Từ tiểu học đến trung học cơ sở, Lâm Khang Vận đều sắp xếp cho hai người học cùng một trường quý tộc.

Ban đầu Tần Vân Tâm không đồng ý, nhưng chẳng hiểu sao sau đó lại đồng ý. Lâm Hiểu đọc nguyên tác đương nhiên biết lý do tại sao.

Vì thân phận con riêng và không được nhà họ Lâm thừa nhận của Lâm Dật đã sớm lan truyền khắp nơi, mà học sinh trong trường quý tộc đều có gia thế hiển hách, thường lấy việc bắt nạt Lâm Dật làm trò tiêu khiển.

Mặc dù trong truyện chỉ lướt qua, nhưng có thể tưởng tượng được, Lâm Dật đã sống thê thảm thế nào ở trường.

----

Sáng thứ hai, Lâm Hiểu mệt mỏi ngồi lên xe, đợi Lâm Dật cũng lên rồi, cô mới bảo tài xế kéo rèm chắn lên, sau đó lấy từ trong cặp ra bánh quy nhỏ và một chai sữa.

"Cho anh nè, bữa sáng đó, còn mười lăm phút nữa."

Trong nguyên tác, "Lâm Hiểu" thừa hưởng tính khí xấu của Vân Tâm, ngay ngày đầu tiên đi học đã đuổi Lâm Dục xuống xe, bắt cậu tự đi bộ tới trường.

Lâm Dật đành phải đi bộ suốt một tiếng đồng hồ mới đến nơi, dĩ nhiên là bị trễ học.

Sau đó, ngày nào cậu cũng phải dậy từ tờ mờ sáng để đến trường, cho đến khi bác làm vườn nhà họ Lâm không chịu nổi nữa, lén cho cậu mượn xe đạp của con trai mình, tình hình mới đỡ hơn đôi chút.

Hiện tại, Lâm Hiểu chỉ sợ mình đối xử với Lâm Dật chưa đủ tốt, làm sao còn nỡ để cậu tự đạp xe đi học?

Lâm Dật lặng lẽ ăn xong bữa sáng, đúng lúc xe tới trường, Lâm Hiểu vội vàng nhét hết rác vào túi xách của mình, làm như không có gì mà xuống xe.

"Anh à, nếu còn bạn nào bắt nạt anh, nói với em, em đánh cho."

Ở trường, Lâm Hiểu vẫn luôn giả vờ không quen thân với Lâm Dật, cho đến một lần cô thấy hai ba người vây lấy cậu, còn lật sách vở của cậu, xô đẩy cậu.

Khi lại gần hơn, còn nghe thấy tiếng cười nhạo khó nghe.

Ngay cả cô còn không chịu nổi, không hiểu sao Lâm Dật lại có thể bình thản đối diện tất cả.

Lâm Hiểu bước tới, đá lật bàn học của kẻ cầm đầu, tạo ra một tiếng động lớn, sách vở văng khắp nơi.

"Dù sao nó cũng mang họ Lâm, đến lượt mày dạy dỗ à?"

Lâm Hiểu tuy nhỏ người nhưng mặt lạnh giọng lạnh, đầy khí thế khiến cả lớp im lặng hồi lâu.

Tên con trai kia muốn nổi giận, nhưng bị một bạn nam bên cạnh kéo lại, mấy người lẩm bẩm rồi lặng lẽ dọn dẹp bàn, cúi đầu quay về chỗ.

Kẻ dẫn đầu họ Trần, nhà có nhiều hợp đồng hợp tác với nhà họ Tần, nên không dám dễ dàng đắc tội với cô.

Lâm Dật im lặng nhặt lại sách vở của mình, suốt quá trình không nói một lời.

Sau khi quay lại lớp, Lâm Hiểu phát hiện chân mình nhức nhối, nghĩ đến thể chất yếu ớt của mình thì chỉ biết im lặng, cuối cùng đành năn nỉ Tần Vân Tâm cho học Taekwondo.

Tần Vân Tâm đồng ý, còn mời thầy về dạy riêng tại nhà.

Vì vậy Lâm Dật không ít lần nghe thấy tiếng cô hét thảm.

Lâm Dật nhìn cô với ánh mắt rất phức tạp, cuối cùng chỉ xoa đầu cô một cái.

-----

Giờ nghỉ trưa, Lâm Hiểu cầm hộp cơm nhà họ Lâm gửi tới, ngồi ở sân thượng, buồn chán chờ đợi. Cô đang lo Lâm Dật không thấy mảnh giấy mình để lại thì người cuối cùng cũng xuất hiện.

"Còn tưởng anh không thấy chứ."

"Có chút việc bị trễ."

Lâm Hiểu lập tức cảnh giác: "Lại bị tụi nó bắt nạt hả?"

Từ sau lần cô đá bàn, đã lâu không ai dám động tay động chân với Lâm Dật nữa.

"Không có."

Lâm Hiểu nhìn thấy quả táo trong tay cậu, suy nghĩ liền bay xa.

Trong trường, ai có thể đưa táo cho nam chính ngoài nữ chính nữa chứ?

Trước khi lên cấp ba, hai người không có nhiều giao lưu, nhưng tình tiết luôn khiến họ gặp nhau. Nữ chính thông minh, tốt bụng và xinh đẹp, nhiều lần đứng ra giúp đỡ nam chính.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play