RUPTURE [ IVANTILL ]
EP1.
LƯU Ý : TÔI CÓ MÔ TẢ THÔNG TIN NHÂN VẬT VÀ GẦN NHƯ HOÀN TOÀN GIỐNG NHƯ BỘ ALIENS STAGE !!
NẾU MỌI NGƯỜI MUỐN BIẾT RÕ HƠN VỀ CÁC NHÂN VẬT TRONG CHUYỆN XIN HÃY ĐỌC !!
CHÚ THÍCH NHO NHỎ : Anakt Garden là một trại trẻ mồ côi
_________________________
Ánh đèn trắng nhạt trên trần bệnh viện cứ chập chờn như thể đang chế giễu nỗi đau đang gặm nhấm thân thể em. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc len lỏi trong từng hơi thở khiến đầu óc em quay cuồng. Em nằm bất động trên giường, cánh tay phải bó bột, bên sườn đau nhói mỗi khi thở mạnh. Mỗi lần cử động, vết thương sau lưng như bị ai cào cấu.
Em vẫn nhớ rõ – lúc đó ở cầu thang tầng ba, em chỉ vừa quay lưng thì một lực đẩy mạnh từ phía sau ập đến. Không kịp kêu, không kịp chống đỡ, em ngã nhào xuống từng bậc thang lạnh ngắt. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như đóng băng. Rồi tối sầm.
Giờ đây, em tỉnh lại trong căn phòng trắng toát này, chỉ nghe tiếng máy móc kêu đều đều bên tai. Cửa bật mở. Chị lao vào, đôi mắt đỏ hoe, trên tay vẫn cầm chiếc khăn giấy nhàu nát. Bàn tay chĩ run run nắm lấy tay em, ấm áp mà cũng đầy xót xa. Chị không nói gì nhiều, chỉ ngồi đó, nước mắt rơi không ngừng. Em quay đi, không muốn chị thấy mắt em cũng đã đỏ hoe từ lúc nào. Nhưng bác sĩ đã khuyên chị bình tĩnh lại và ra ngoài nói chuyện
Ngoài hành lang, chị của em [ HUYNA chị nuôi ] đang nói chuyện với bác sĩ. Giọng chị nghẹn lại khi nhắc đến "té cầu thang" – lời nói dối ai đó đã cố tình gán lên để che giấu sự thật.
Trong lòng em lúc này là cả một vùng hỗn độn: sợ hãi, đau đớn, tủi thân và cả tức giận. Em không hiểu vì sao lại là em. Em không làm gì sai. Em chỉ im lặng, cố gắng sống tốt. Vậy mà vẫn trở thành mục tiêu của sự độc ác. Nhưng giữa tất cả những cảm xúc đó, một ngọn lửa nhỏ le lói trong em – em không muốn nằm đây mãi. Em muốn đứng dậy, muốn sống tiếp, và một ngày nào đó, em sẽ không để ai có quyền đẩy em xuống lần nữa.
HUYNA
//ngồi xuống mép giường, nhìn em chăm chú//
Em còn đau nhiều không? Bác sĩ nói em bị gãy tay và chấn thương phần mềm... May mà không nghiêm trọng hơn.
TILL
//nhìn ra cửa sổ, giọng nhỏ//
Dạ... Em ổn rồi, chỉ hơi nhức thôi.
HUYNA
//ngập ngừng một lúc, rồi nhẹ nhàng hỏi//
Em nói thật cho chị biết đi. Sao em lại té cầu thang? Có ai đụng vào em không?
TILL
//vội lắc đầu, tránh ánh mắt chị//
Không... Em bất cẩn thôi. Lúc đó vội quá nên trượt chân.
HUYNA
//khẽ cau mày//
Em mà bất cẩn? Em lúc nào cũng đi cẩn thận lắm mà. Hơn nữa, vết bầm sau lưng em… như có dấu tay. Em nghĩ chị không nhận ra à?
TILL
//giọng lạc đi//
Em nói rồi mà… không có ai cả. Chỉ là em té thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.
HUYNA
//nắm lấy tay em, siết nhẹ//
Em đừng giấu chị. Chị là chị của em. Nếu có ai làm chuyện đó, chị sẽ không để yên đâu.
TILL
//cắn môi, mắt rưng rưng//
Không ai làm gì em hết… Em không muốn chuyện này rối lên nữa đâu, chị à.
HUYNA
//thở dài, nhưng vẫn kiên nhẫn//
Được, chị tôn trọng em. Nhưng nếu em đổi ý, nếu em cần nói ra… chị luôn ở đây, được không?
TILL
//gật đầu khẽ, mắt vẫn nhìn xuống//
Dạ...
ME
Quá đủ r chap sau gặp lại nhoa 😋😋
Ep2.
Ngày đầu tiên em quay lại trường sau tai nạn, mọi thứ dường như lặng hơn bình thường. Không ai dám nói gì với em quá nhiều. Một vài ánh mắt ái ngại, một vài lời thì thầm không rõ, và một khoảng trống lặng thinh khi em bước ngang qua dãy hành lang.
Em thấy Ivan đứng trước lớp. Vẫn là tư thế quen thuộc: tựa lưng vào tường, tay đút túi quần, ánh mắt nửa lạnh lùng, nửa bất cần. Cả người hắn như mang theo một thứ năng lượng khiến người khác dè chừng. Nhưng khi ánh mắt hắn lướt đến em – chỉ trong thoáng chốc – nó không giống bình thường.
Không có lời xin lỗi. Không một câu hỏi thăm. Hắn chỉ nhìn em, gật nhẹ cằm, kiểu cách của kẻ luôn nghĩ mình ở trên người khác.
IVAN
//giọng khô khốc//
Về rồi à?
TILL
//bình thản đáp//
Ừ. Bị đẩy một cái mà, đâu đến mức nghỉ mãi được
Câu nói khiến không khí chùng xuống. Hắn chau mày, nhưng vẫn không nói gì. Em biết hắn hiểu em đang nhắm vào ai, nhưng cái tôi của hắn cao đến mức chẳng bao giờ nhận sai. Hắn chỉ lảng đi như thể câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
IVAN
//Nhún vai//
Vụ đó... không ai cố ý.
TILL
//nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng lạnh//
Không cố ý mà đứng cười lúc người ta ngã, hả?
Hắn siết nhẹ nắm tay trong túi áo, nhưng gương mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. Ánh mắt của hắn nhìn em có chút gì đó không giống thường ngày – không còn là sự giễu cợt hay khinh khỉnh – mà là một thứ gì đó khó gọi tên… có thể là xấu hổ, hoặc tiếc nuối.
Nhưng hắn không nói thêm lời nào. Chỉ quay lưng bỏ đi.
Còn em – đứng đó, tim không biết đang tức giận, tổn thương, hay chỉ đơn giản là buồn cười vì đã từng nghĩ hắn là một người khác.
_________________________
Kể từ hôm em trở lại trường, Ivan như biến thành một cái bóng dai dẳng. Không ngày nào hắn không tìm cách chọc phá em, từ những câu nói móc méo cho đến mấy trò đùa ác ý mà đám bạn hắn hùa theo.
Có hôm, hắn đá nhẹ vào chân ghế em khiến em giật mình giữa giờ học. Hôm khác thì giấu sách của em rồi giả vờ “tình cờ” tìm thấy, vứt lại với ánh nhìn thách thức. Một lần, hắn đứng giữa hành lang, giọng lớn đủ để mọi người xung quanh đều nghe rõ
IVAN
Té một cái mà làm như gãy cả cuộc đời. Yếu vậy thì nghỉ học luôn đi.
Cả đám cười ầm lên. Em cắn răng, lặng lẽ bỏ qua. Nhưng điều em không thể không nhận ra — ánh mắt hắn mỗi lần quay đi đều có gì đó không ổn. Không ai khác để ý, nhưng em thì thấy rõ. Trong đôi mắt tưởng như lạnh lùng ấy là một thứ cảm xúc lạc lõng, ngập ngừng – như thể chính hắn cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình.
Trong lớp, hắn chẳng bao giờ ngồi gần em, nhưng mỗi lần em ngẩng lên, hắn đều đang nhìn. Không phải cái nhìn căm ghét, cũng chẳng phải chiến thắng – mà là một ánh mắt đầy mâu thuẫn. Như thể hắn đang giận em vì một điều gì đó… mà chính hắn không dám gọi tên.
Em bắt đầu tự hỏi: Hắn ghét mình thật à? Hay là ghét chính cảm xúc của hắn đối với mình?
Nhưng dù là gì, người phải chịu tổn thương vẫn là em. Em mệt mỏi, em tức giận. Và điều khiến em đau nhất, không phải là những trò bắt nạt... mà là cảm giác – rằng nếu hắn muốn, hắn đã có thể khác.
Ep3.
Lại một ngày nữa, bọn bắt nạt tụ tập quanh em. Như một thói quen, chúng luôn tìm ra cách khiến em phải chịu đựng. Ivan đứng ở một góc, ánh mắt đầy thách thức, nhưng không nói gì. Hắn chỉ nhìn chằm chằm, như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
IVAN
//cười nhạt//
Đi đâu mà vội vậy, Till? Không phải sợ à?
Cả đám cười ầm lên. Em chỉ im lặng, cúi đầu, không dám phản kháng. Chúng xô đẩy em qua lại, bức bách em. Mỗi cú đẩy đều khiến em loạng choạng, nhưng không thể làm gì. Đau đớn, sự tức giận dồn nén nhưng em không thể thốt ra.
Một tên trong nhóm chợt vươn tay giật chiếc cặp của em, ném xuống đất. Em cúi người nhặt lên, chỉ muốn tránh khỏi những ánh mắt chế giễu, nhưng rồi lại bị một cú đá mạnh vào lưng, đẩy em ngã xuống.
???
Tên trong nhóm bắt nạt : Chắc mày không biết tự trọng nên mới bị bắt nạt như vậy.
Đau đớn. Cảm giác như cả thế giới này đều muốn xô em xuống vực thẳm. Nhưng rồi, trước khi em có thể đứng dậy, một giọng nói vang lên, sắc lạnh và dứt khoát.
Cả đám im bặt. Mizi xuất hiện như một tia chớp, đứng chắn giữa em và bọn bắt nạt. Cô ấy không do dự, không e ngại, chỉ một lời nói đơn giản nhưng mạnh mẽ
MIZI
Đừng đụng vào cậu ấy nữa!.
Cả nhóm đứng lùi lại, nhưng ánh mắt của Ivan vẫn không rời khỏi em. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng nhìn. Đồng tử trong mắt hắn chợt chuyển sang đỏ, nhưng em không biết đó là gì, chỉ thấy một chút gì đó lạ lùng trong ánh nhìn đó.
MIZI
Được rồi, không sao đâu.
Tim em đập loạn nhịp. Người con gái này, cô ấy đã bảo vệ em. Và em không thể hiểu nổi sao cảm giác này lại khiến tim em run lên như vậy.
_________________________
Sau khi Mizi bảo vệ em khỏi nhóm bắt nạt, cô không để em đứng lại trong hành lang một mình. Cô khẽ kéo tay em, hướng xuống phòng y tế mà không cần lời mời. Em chỉ biết đi theo, không dám phản kháng, dù trong lòng còn đầy bối rối.
Phòng y tế không quá rộng, nhưng lại ấm áp và yên tĩnh. Mizi nhẹ nhàng bảo em ngồi xuống giường y tế, sau đó lấy một bộ dụng cụ sơ cứu ra. Đôi tay cô nhanh chóng làm sạch những vết trầy xước trên cánh tay em.
MIZI
//nhìn em chăm chú//
Để tôi xem vết thương này, chắc sẽ không sao đâu.
Em ngồi im, đôi mắt mờ mịt nhìn xuống bàn tay cô. Mái tóc hồng của cô rủ xuống, đôi mắt vàng đeo kính không rời khỏi vết thương của em, chỉ để lại một cảm giác lạ lẫm trong lòng. Cảm giác này, em chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
TILL
//giọng khẽ//
Cảm ơn… đã giúp tôi.
Mizi ngẩng lên nhìn em, ánh mắt có chút bất ngờ. Cô cười nhẹ, nụ cười dịu dàng khiến em thấy tim mình đập nhanh hơn.
MIZI
Không có gì đâu. Đừng để bọn đó làm cậu tổn thương nữa. Họ không đáng để cậu phải sợ.
Câu nói của cô khiến em cảm thấy như một luồng gió mới thổi qua. Cảm giác được ai đó quan tâm, được bảo vệ... khiến trái tim em lần đầu tiên thổn thức vì một người ngoài Huyna.
Em không biết làm sao để nói ra cảm xúc của mình, nhưng cái cảm giác ấm áp khi ở gần Mizi, khi cô chăm sóc em, khiến em nhận ra một điều: mình thật sự thích cô ấy. Đó là một cảm giác mà em chưa bao giờ biết, nhưng giờ đây lại tràn đầy trong lồng ngực.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play