« Hakyuu » Sóng Vỗ
Ngày•I
Cơn mưa rơi lất phất trên phố, những hạt mưa nhỏ li ti như vũ điệu lặng lẽ trong không gian tĩnh mịch của thành phố. Tiếng mưa đập nhẹ vào mái hiên tiệm bán đồ nhỏ, vang lên một cách đều đặn, như những giai điệu du dương từ một bản nhạc cũ. Mưa ướt đẫm những tấm bảng hiệu gỗ mờ, làm nền cho không gian tối dần khi ánh đèn đường bắt đầu le lói qua lớp sương mù mỏng. Cô đứng lặng lẽ bên cạnh tiệm, chỉ cách cửa kính một bước chân, ánh mắt nhìn ra ngoài, nơi những giọt nước trên mặt đường phản chiếu những tia sáng yếu ớt của đèn đường.
Mái tóc cô hơi rối, như thể đã bị mưa làm ướt một chút, nhưng chẳng hề bận tâm. Cô chỉ đứng đó, im lặng, nghe tiếng mưa xào xạc và cảm nhận sự tĩnh lặng bao quanh. Mưa không lớn, nhưng cũng đủ để làm cho không khí trở nên ẩm ướt và lạnh lẽo. Những tiếng bước chân vội vã trên vỉa hè trở nên mơ hồ, như thể mọi thứ trong thế giới này đang dần chìm vào một không gian khác biệt, nơi chỉ còn lại những tiếng mưa đều đều và một cô gái đơn độc trong ánh đèn mờ nhạt.
Dường như, cô đang trốn trong mưa, tìm kiếm một chút bình yên trong sự hỗn độn của cuộc sống, chỉ cần một khoảnh khắc ngắn ngủi để thả mình vào những suy nghĩ, để quên đi tất cả và chỉ lắng nghe mưa, như một lời ru nhẹ nhàng giữa đêm tối.
Cô đứng nép dưới tấm che mưa của ngôi nhà gần đó, ánh đèn vàng hắt lên làm sáng bức tường ẩm ướt. Mưa cứ rơi xuống, mạnh mẽ và không ngừng, tiếng giọt nước va vào mái tôn kêu lộp độp như tiếng trống, nhưng không đủ át đi tiếng cười đùa vui vẻ từ phía bên kia đường. Mấy ông chú trong quán nhậu gần đó đang trò chuyện rôm rả, thi thoảng lại có những tràng cười vang lên. Dù trời đang mưa, nhưng tiếng cười ấy lại mang đến cảm giác ấm áp, thân thuộc, giống như những người bạn lâu ngày gặp lại.
Cô gái mỉm cười nhẹ, mắt nhìn xa xăm ra ngoài đường, thỉnh thoảng lại đẩy tay lên trán như đang suy nghĩ điều gì. Mưa làm tóc cô ướt nhẹ, những sợi tóc bết vào nhau nhưng không khiến cô bận tâm. Cô tự nhủ với bản thân:
Koumi
Công việc dạo này thật là bận rộn. Đã mấy hôm rồi không có thời gian cho bản thân. Hôm nay cũng chẳng khác gì, chỉ mong được nghỉ ngơi một chút thôi. . .
Cô lại thở dài, rồi tiếp tục nhìn về phía những dòng xe cộ vội vã chạy qua, như những suy nghĩ cứ lướt qua tâm trí cô không ngừng.
Cô lật đật chạy dưới cơn mưa tầm tã, đôi chân cô vội vã quẫy trên vỉa hè trơn ướt, nhưng mỗi bước lại càng xa hơn cái mái che ấm áp vừa rồi. Mưa như trút xuống, những hạt nước lạnh lẽo táp vào mặt, làm đôi mắt cô nhòe đi, nhưng cô chẳng có thời gian để dừng lại. Áo mưa của cô dính sát vào cơ thể, chẳng giúp được gì ngoài việc làm cho mọi thứ thêm nặng nề. Cô chạy về phía căn hộ cũ nát ở cuối con phố dài, nơi mà mỗi lần nghĩ đến, lòng cô lại dấy lên một cảm giác mệt mỏi, khó chịu.
Con đường dường như không bao giờ kết thúc. Những ngôi nhà hai bên lụp xụp, xiêu vẹo, ánh đèn từ những cửa sổ nhỏ chiếu ra lờ mờ, nhìn giống như những con mắt không ngủ. Cô vấp phải mấy viên gạch lồi lõm, rồi lại vội vã đứng dậy, tiếp tục chạy. Càng đi, căn hộ càng xa, như thể có một thứ gì đó vô hình kéo cô lại phía sau. Những tiếng còi xe, tiếng rít của gió, tất cả đều hòa vào tiếng thở hổn hển của cô.
Căn hộ của cô ở cuối con đường, giữa những dãy nhà cũ kỹ, đã lâu không được sửa sang. Căn phòng trong đó chẳng khác gì cái tổ trú ẩn tạm bợ, ẩm thấp và u ám, nhưng lại là nơi duy nhất cô có thể về, sau những ngày dài bận rộn. Cô chẳng còn sức để suy nghĩ nhiều, chỉ mong sao nhanh chóng về tới nơi để trút bỏ hết sự mệt mỏi trong lòng.
Sau khi tắm rửa xong, cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn, nhưng trong lòng vẫn còn chút mệt mỏi, không thể nào xua tan hết được. Cô vội vàng vào bếp, những tiếng xào nấu vang lên đều đặn trong không gian yên tĩnh. Mùi cơm nóng, hương vị của những món ăn quen thuộc làm cô cảm thấy ấm lòng, dù căn hộ cũ nát quanh mình vẫn mang một vẻ hiu hắt, lạnh lẽo. Cô bận rộn nấu ăn, cho đến khi đĩa cơm đã xong xuôi. Ngồi xuống ghế, cô bật TV lên và chọn kênh tin tức, hy vọng sẽ có chút gì đó giúp cô xua đi cơn mệt mỏi.
Tiếng phát thanh viên tràn ra từ loa: "Chúng tôi nhận được thông báo từ cảnh sát địa phương rằng một tên sát nhân đã trốn thoát khỏi sự truy lùng của cơ quan chức năng. Hắn ta đã gây ra hơn 10 vụ án giết người chỉ trong tháng qua, và hiện đang ẩn náu gần khu ******, nơi có nhiều cư dân sinh sống. Cảnh sát khuyến cáo người dân không ra ngoài vào ban đêm và luôn cảnh giác."
Cô ngừng lại một lúc, tay cầm đũa rơi xuống đĩa cơm. Lông mày cô nhíu lại, cảm giác bất an lướt qua nhưng nhanh chóng bị đẩy lùi. Cô tự nhủ trong đầu, cố gắng làm dịu bản thân:
Koumi
"mình Không xui tới mức bị giết đâu. Hắn đâu có biết mình là ai, cũng chẳng có lý do gì để tìm mình."
Cô hít một hơi thật sâu, rồi cố gắng cười nhẹ, quay lại bữa cơm của mình. Nhưng trong lòng, một cảm giác lo lắng không tên vẫn âm ỉ, như thể một bóng ma vô hình đang lởn vởn quanh khu phố.
Sau khi ăn xong, cô gái dọn dẹp bữa ăn trong im lặng, cảm giác căng thẳng vẫn không buông tha được cô. Cô tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ từ màn hình TV đã tắt. Cảm giác cô đơn trong căn hộ cũ càng trở nên rõ rệt hơn trong đêm tĩnh lặng.
Trước khi leo lên giường, cô cẩn thận kiểm tra tất cả các cửa trong nhà, từng chiếc khóa được xoay chặt, từng cánh cửa được đóng kín. Cô biết rằng trong hoàn cảnh này, chỉ có sự an toàn của chính mình là quan trọng nhất. Lòng cô nặng trĩu với những suy nghĩ không thể xua tan. Cuối cùng, cô lấy một con dao nhỏ, lưỡi sắc bén, đặt gần người mình, dưới gối, sẵn sàng nếu cần thiết. Dù chỉ là một biện pháp tạm thời, nó giúp cô cảm thấy có chút yên tâm, dù biết rằng chẳng ai muốn phải dùng đến nó.
Cô kéo chăn lên, nhắm mắt lại, nhưng giấc ngủ vẫn không đến ngay. Mọi thứ đều im lặng, nhưng đột nhiên, trong sự tĩnh lặng đó, một âm thanh rất nhẹ như thể có ai đó đang cố gắng cạy cửa, khiến cô giật mình tỉnh dậy. Tiếng cạy cửa loáng thoáng, như một tiếng kêu nghẹt trong đêm tối, không rõ ràng nhưng đủ khiến trái tim cô đập mạnh. Cô mở mắt, hít thở thật sâu, lòng căng thẳng, nhưng ngoài những tiếng mưa rơi lộp độp, không có gì khác. Cô thở phào, nhưng rồi lại im lặng lắng nghe, đôi tai căng ra, cảm giác bất an không buông tha.
Cô tự nhủ rằng có thể chỉ là tiếng mưa gió, nhưng càng cố xua đi, tiếng cạy cửa vẫn như cứa vào tâm trí cô. Cô siết chặt con dao dưới gối, ánh mắt trông ra ngoài cửa sổ, cảm giác như có đôi mắt nào đó đang dõi theo mình trong bóng tối.
Cơn ngủ từ từ kéo đến, mệt mỏi sau một ngày dài dường như đã cuốn cô vào vòng tay của giấc mơ. Những lo lắng, sợ hãi, mọi cảm giác căng thẳng dường như dần biến mất trong những giấc mộng mơ mà cô không kịp nhận ra. Mắt cô từ từ khép lại, hơi thở đều đặn hơn, nhưng một cảm giác lạnh lẽo, một cái gì đó nguy hiểm vẫn lởn vởn quanh không gian.
Trong bóng tối tĩnh lặng, không ai biết rằng có một người lặng lẽ đứng ngay bên cạnh giường cô, bước chân hắn thật nhẹ, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào cô gái đang ngủ say. Hắn không vội vàng, không hoảng hốt, mà từng động tác đều được tính toán kỹ lưỡng, như thể hắn đã theo dõi cô suốt một thời gian dài.
Và rồi, khi cơn ngủ đã hoàn toàn chiếm lấy cô, hắn ra tay thật nhanh và không thương tiếc. Tiếng động duy nhất trong căn phòng lúc đó là hơi thở gấp gáp của cô , tiếng thở dài trong giấc ngủ, và tiếng động rất nhỏ của vật thể khẽ lướt qua không khí. Hắn đứng đó, trong bóng tối, như một cơn ác mộng thực sự, không để lại dấu vết, không một chút thương xót.
Căn phòng vẫn chìm trong yên lặng. Cô không hay biết, vẫn tiếp tục ngủ say, không nhận ra nguy hiểm đã đến gần bên mình. Mọi thứ vẫn trôi qua một cách bình thường, cho đến khi ác mộng không còn là những giấc mơ, mà là sự thật.
Mấy ngày sau, trên sóng truyền hình, tin tức khiến mọi người không khỏi rúng động. Giọng phát thanh viên vang lên, nghiêm túc và đầy căng thẳng: "Tên sát nhân vẫn chưa bị bắt. Hắn ta vẫn tiếp tục lẩn trốn và gây hoang mang trong cộng đồng. Mới đây, một nạn nhân xấu số đã ngã xuống. Theo thông tin điều tra, nạn nhân là một cô gái tên Koumi, không có họ, mồ côi cha mẹ, sống cô độc, không người thân. Cô đã qua đời vào lúc 23 giờ 13 phút, khi mà mọi người đều chìm trong giấc ngủ, không ai hay biết."
Nghe đến cái tên Koumi, nhiều người dân đều cảm thấy một nỗi đau xót và bất an lan tỏa. Bởi lẽ, Koumi không phải là một cái tên xa lạ với họ. Cô gái ấy đã sống yên lặng, lặng lẽ trong một căn hộ cũ nát, chẳng bao giờ làm phiền ai. Vậy mà giờ đây, cái tên ấy lại xuất hiện trong bản tin, gắn liền với một cái chết đầy rùng rợn và đau lòng.
Cái giờ chết - 23 giờ 13 phút - dường như ám ảnh từng người nghe tin. Có người không khỏi rùng mình, suy nghĩ về những giờ khắc im lặng mà họ đã trải qua mỗi đêm. Và những người dân sống trong khu phố ấy lại càng thêm lo lắng, vì không ai biết tên sát nhân đang ở đâu, và liệu hắn có tiếp tục gây án không. Cái bóng tối của nỗi sợ hãi, bất an bao trùm lên từng ngôi nhà.
"Cái chết như làn gió thoảng qua,
Để lại hồn ai lạc lối, lặng thầm xa."
Ngày•II
Trên đường về của cô gái tên Koju Aris, bóng đêm dần buông xuống, bao phủ con phố nhỏ mà cô sống. Ánh đèn vàng ảm đạm từ những ngôi nhà lụp xụp dọc hai bên đường chiếu ra, chỉ đủ soi rõ từng viên gạch lởm chởm trên vỉa hè. Aris bước đi vội vã, ánh mắt cô lướt qua những con hẻm tối mù, nơi những âm thanh lạ lùng đôi khi vang lên trong đêm. Mưa rả rích, những giọt nước rơi đều đặn như nhắc nhở sự trống vắng xung quanh.
Từng bước chân của Aris như hòa vào nhịp thở của đêm tối, lòng cô chất chứa nhiều nỗi lo, nhưng không dám tỏ bày. Cô là một cô gái không mấy khi bày tỏ cảm xúc, một mình đối mặt với bao nỗi buồn, bao sự cô độc. Con đường về nhà vốn dĩ không dài, nhưng dưới cơn mưa lạnh lẽo và bóng đêm bao phủ, nó như trở nên vô tận, khiến cô không khỏi cảm thấy sợ hãi
Khi Aris mở cửa, một làn gió lạnh từ ngoài ập vào, cuốn theo mùi mưa ẩm ướt, nhưng điều khiến cô ngừng lại chính là hình ảnh một đứa trẻ đứng ngay trước ngưỡng cửa. Lúc đầu, cô không tin vào mắt mình, nhưng rồi ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn trong phòng làm rõ bóng dáng nhỏ bé ấy. Đó là Koju Ishana, em gái của cô, mới chỉ bốn tuổi.
Ishana đứng đó, mắt to tròn đầy ngây thơ, tóc ướt sũng, khuôn mặt lấm tấm nước mưa. Cô bé ôm chặt một con búp bê, nhưng đôi mắt long lanh như có điều gì đó không ổn. Trái tim của Aris đập mạnh, một cảm giác vừa mừng rỡ vừa lo lắng dâng lên. Sao em lại ở đây? Sao lại vào được căn hộ mà không có ai biết?
Aris khẽ gọi, giọng cô run run, không thể giấu được sự bất ngờ. Em gái cô chỉ đứng đó, không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
Aris vội vàng cúi xuống, đưa tay ôm lấy cô bé, mái tóc ướt sũng của em bé tỏa ra mùi ẩm ướt, nhưng không ngừng làm trái tim cô đập loạn
Kujo Aris
Làm gì ở đây vậy? Sao lại ra ngoài vào lúc này?
Em gái Aris chỉ cười khúc khích, nụ cười ngây thơ của trẻ con khiến Aris nhói lòng.
Kujo Ishana
Chị Aris ơi, em nhớ chị quá!
Ishana nhỏ nhẹ đáp, đôi tay bé xíu nắm chặt áo chị mình, như thể không muốn buông ra.
Aris im lặng trong giây lát, cảm nhận nỗi lo âu dâng lên trong lòng. Dù cô không muốn thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng cô có một cảm giác kỳ lạ, bất an đến lạ. Tại sao em gái cô lại xuất hiện ở đây, giữa đêm khuya, trong khi không có ai đón em về?
Kujo Aris
Vào trong đi,em lạnh rồi
Aris dịu dàng nói, cố giấu đi cảm giác lo sợ đang quẩn quanh trong lòng. Cô bế Ishana vào nhà, nhưng chẳng biết được rằng những gì chờ đợi cô trong căn phòng tĩnh mịch này sẽ không đơn giản như cô tưởng.
Sáng hôm sau, ánh nắng nhè nhẹ len qua rèm cửa, xua tan cái lạnh âm u của ngày mưa hôm trước. Aris mở mắt, quay sang nhìn Ishana vẫn còn say ngủ bên cạnh, đôi má hồng hào phập phồng theo nhịp thở đều. Một nụ cười nhẹ thoảng qua môi cô – khoảnh khắc yên bình hiếm hoi giữa những ngày học hành và chăm sóc em nhỏ.
Cẩn thận nhấc người dậy để không làm em thức, Aris lặng lẽ bước vào phòng tắm. Dưới ánh đèn vàng, cô thay đồng phục của trường Cao Trung Karasuno – chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng,váy xếp ly đúng quy định. Tóc được buộc gọn lại, đôi giày da đen được xỏ vào nhanh chóng sau khi kiểm tra cặp sách đã đầy đủ sách vở.
Trước khi rời khỏi phòng, Aris quay lại nhìn em gái thêm một lần nữa. Cô lấy một mảnh giấy nhỏ, nắn nót viết vài dòng:
"Chị đi học đây. Khi em thức dậy, ăn phần cháo chị để sẵn nhé. Trưa chị sẽ về nhanh thôi. Ngoan nha, Ishana.”
Cô đặt mảnh giấy cạnh gối Ishana, rồi khẽ khàng rời khỏi nhà, để lại phía sau là căn phòng ấm áp và người em gái bé nhỏ vẫn đang yên giấc trong sự bảo bọc dịu dàng của chị.
Sáng hôm đó, Kujo Aris bước vào lớp học với dáng vẻ thản nhiên, mái tóc nâu sẫm được buộc gọn gàng, thỉnh thoảng những lọn tóc ngắn bay bay theo mỗi bước đi. Cô mặc đồng phục học sinh của trường Karasuno – áo sơ mi trắng và váy xám, nhưng vẻ ngoài ấy không thể che giấu được cái khí chất đặc biệt của Aris: lạnh lùng, ít nói và rất dễ nổi nóng. Đó là lý do vì sao các bạn trong lớp, dù không ai nói ra, đều cảm thấy một sự căng thẳng mỗi khi cô xuất hiện.
Lớp học bỗng nhiên im lặng khi Aris bước vào. Những ánh mắt tò mò lén lút quan sát từ mọi góc nhìn. Một vài người nhìn cô rồi nhanh chóng quay đi, chẳng dám cất lời. Aris không hề bận tâm. Cô đã quen với việc này từ khi còn ở trường cũ. Đã bao lần cô đứng giữa đám đông, mọi người đều im lặng nhìn chằm chằm vào mình như thể cô là một con thú lạ, chỉ vì một cái nhìn sắc lạnh hay vì thỉnh thoảng cô quát tháo ai đó. Aris chỉ cần làm gì đó hơi mạnh tay là đám bạn cùng lớp sẽ lập tức tránh xa.
Cô dừng lại trước bàn học của mình, đưa tay kéo ghế ngồi xuống. Nhìn qua, thấy tất cả các chỗ ngồi xung quanh đều trống, Aris khẽ nhún vai rồi mở sách vở ra. Cô không cần bạn bè, và cũng không có ý định làm quen với ai.
Tuy nhiên, có một người duy nhất trong lớp không hề sợ cô – Seiha Yuri. Cô bạn ngoại quốc với mái tóc vàng óng ánh và đôi mắt xanh biếc, lặng lẽ bước đến và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Aris. Yuri là người duy nhất không ngại cười nói hay hỏi han, mặc dù tính cách cô khá... khác biệt.
Yuri lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng rất tự tin. Cô mỉm cười, như thể chẳng có gì đáng sợ.
Seiha Yuri
Sáng ấm,Aris-chan~
Aris chỉ lặng lẽ gật đầu, không nói gì thêm. Tuy nhiên, ánh mắt cô thoáng lướt qua Yuri – cô ấy luôn là người duy nhất không tránh xa Aris, điều này làm Aris có phần ngạc nhiên, nhưng cũng không thấy phiền. Cô không biết tại sao, nhưng Yuri luôn đối xử với cô một cách… bình thường. Cái kiểu dễ dàng nói chuyện dù biết rõ Aris khó gần và có phần dữ dằn.
Yuri nói, sau một hồi im lặng
Seiha Yuri
Mọi người không phải sợ, chỉ cần không làm phiền cậu ấy là được.
Aris liếc nhìn Yuri, một phần trong cô không khỏi cảm thấy tò mò về cô bạn này. Có thể là vì Yuri rất khác so với những người còn lại trong lớp, giống như một quý tộc cổ điển, tựa như bước ra từ một câu chuyện cổ tích. Chẳng giống những cô gái trẻ xung quanh, luôn bối rối khi gặp cô. Yuri là một người không dễ bị khuất phục, luôn có vẻ ung dung, bình tĩnh như thể cô đã quen với mọi thứ trong cuộc sống.
Với Aris, có thể cuộc sống yên tĩnh như vậy là tốt rồi. Mọi người đều tránh xa cô, chỉ còn lại cô và Yuri – một người bạn kỳ lạ mà cô không thể hiểu hết, nhưng cũng chẳng muốn đẩy xa.
Trong suốt tiết học, các học sinh khác lén lút nhìn về phía Aris. Nhưng Aris chẳng bận tâm. Cô chìm đắm trong suy nghĩ của mình, tay viết bài đều đặn. Đó là cách duy nhất cô biết để tồn tại trong thế giới này – làm mọi thứ bằng chính khả năng của mình, không cần ai giúp đỡ hay hỏi han. Tuy nhiên, trong lòng, cô luôn tự hỏi một câu: Tại sao chỉ có Yuri lại không sợ cô?
"Tình bạn như nước suối trong,
Dẫu qua bao tháng năm, vẫn không phai mờ."
Ngày•III
Tiếng chuông vang lên báo hiệu hết giờ học. Các học sinh bắt đầu rục rịch thu dọn tập vở. Kujo Aris ngồi im lặng ở góc lớp, chống cằm nhìn ra cửa sổ. Một ngày mệt mỏi, như mọi ngày.
Tiếng bước chân đều đặn vang lên, rồi dừng lại trước bàn cô.
là lớp trưởng,Yamada Kyuji
Yamada Kyuji
Kujo-san, đây là giấy đăng ký câu lạc bộ. Hạn chót nộp là cuối tuần này.
Cậu ta đưa ra một xấp giấy, nở một nụ cười lịch sự. Aris ngước lên, cau mày nhẹ.
Yamada Kyuji
Ừ, Là học sinh năm nhất thì bắt buộc phải tham gia ít nhất một câu lạc bộ.
Yamada Kyuji
Chọn gì cũng được. Câu lạc bộ nghiên cứu sách, trà đạo, hoặc… bóng chuyền?
Aris nhíu mày,liếc qua giấy
Kujo Aris
Bóng chuyền à. . . ồn ào chết đi được.
Yamada Kyuji
//cười nhẹ //
Yamada Kyuji
Chắc vậy. Nhưng hình như họ đang thiếu người quản lý. Dễ vào lắm.
Cô im lặng, không đáp. Tay cô siết nhẹ tờ giấy, rồi nhìn ra phía cửa sổ lần nữa. Ở sân trường phía xa, một nhóm học sinh mặc đồng phục thể thao đang ném bóng chuyền cho nhau.
Kujo Aris
...Bóng chuyền,hả...
Kujo Aris
không có gì,tôi suy nghĩ thôi.
Yamada Kyuji
Vậy nếu chưa quyết thì cứ giữ giấy lại. Nhưng nhớ đừng quên hạn nộp đấy.
Cậu ta rời đi sau đó, để lại Aris ngồi lại một mình. Cô nhìn tờ giấy trắng, nơi tên các câu lạc bộ được in rõ ràng. Một cái tên cứ lặp lại trong đầu cô…
"CLB Bóng chuyền – Karasuno"
Gió nhẹ thổi qua hàng cây, mang theo hương cỏ mới cắt. Aris ngồi một mình trên băng ghế đá, nhấm nháp hộp sữa và nhìn vào khoảng không.
Cô không thích chỗ đông người. Nhất là sau khi xuyên đến thế giới này — mọi thứ cứ lạ lẫm và quá sống động.
Tiếng bước chân nhẹ vang lên, không quá gần nhưng cũng không đủ xa để cô bỏ qua. Aris liếc nhìn.
Một nữ sinh năm hai, tóc đen dài, mắt lạnh mà sâu. Đồng phục thẳng thớm, dáng vẻ như vừa bước ra từ một tạp chí học đường.
Aris nhận ra ngay. Dù chưa từng trực tiếp nói chuyện, cô đã nghe vài lời từ các bạn cùng lớp: “Mỹ nữ lạnh lùng của Karasuno”.
Kiyoko dừng lại trước mặt cô.
Shimizu Kiyoko
Em là học sinh năm nhất phải không?.
Aris hơi gật đầu, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng nhưng cố giữ bình tĩnh.
Shimizu Kiyoko
Chị là Shimizu Kiyoko.Quản lí của CLB bóng chuyền nam.
Shimizu Kiyoko
( ngừng một chút)
Shimizu Kiyoko
Chị đang tìm người hỗ trợ… Làm quản lý. Em đã tham gia câu lạc bộ nào chưa?
Aris mở miệng, nhưng mất nửa giây mới bật ra lời
Kiyoko gật đầu nhẹ. Cô chìa ra một tờ mẫu đơn in sẵn.
Shimizu Kiyoko
Nếu em chưa quyết định, hãy cân nhắc. CLB tụi chị cần người cẩn thận, có trách nhiệm. Không cần kinh nghiệm.
Aris nhìn người đối diện. Mắt xanh của Kiyoko ánh lên trong nắng. Gương mặt cô ấy đẹp đến mức khiến tim Aris đập lệch một nhịp.
Kujo Aris
"...Đẹp thật. Kiểu đẹp nghiêm túc, lạnh lùng… kiểu mình không biết phải nhìn ở đâu.”
Cô quay mặt đi để giấu sự lúng túng. Đôi tai cô đỏ lên mà chính cô cũng không nhận ra.
Kujo Aris
Tôi sẽ...nghĩ thêm
Shimizu Kiyoko
// gật đầu //
Shimizu Kiyoko
Được. Nếu em hứng thú, hãy đến phòng CLB sau giờ học.
Cô rời đi với dáng đi chậm rãi, để lại Aris ngồi lại, lòng vẫn còn hơi bối rối.
Trong tay cô, tờ mẫu đơn bị vò nhẹ lại nơi mép. Cô ngẩng nhìn về hướng Kiyoko khuất bóng, và thở ra một tiếng rất khẽ.
Kujo Aris
mình tưởng rằng mình chỉ nhát trai thôi chứ. . .
Aris đứng lặng trước cánh cửa của phòng CLB bóng chuyền. Mặc dù cô đã có chút quyết định từ hôm qua, nhưng những lời của Shimizu Kiyoko vẫn khiến cô không khỏi băn khoăn. Cô vừa mới đến Karasuno, chưa thể quen hết mọi thứ và giờ lại phải đối mặt với một quyết định quan trọng như vậy.
"Mình có thật sự làm được không?"
Cô nhìn vào tờ giấy mẫu đơn vẫn còn cầm trong tay, rồi hít một hơi sâu. Dù sao thì, đây cũng chỉ là một câu lạc bộ thể thao. Cô đã làm công việc quản lý ở những nơi khác trước đây, liệu quản lý một CLB bóng chuyền có khó khăn đến vậy?
Cô mở cửa, bước vào.
Kiyoko đang đứng gần cửa, mỉm cười nhẹ khi thấy Aris bước vào. Vẻ bình tĩnh, tự tin của cô ấy khiến Aris không khỏi ngưỡng mộ. Kiyoko nhìn Aris, ánh mắt sắc bén nhưng đầy ấm áp.
Shimizu Kiyoko
em đã quyết định rồi phải không?
Aris gật đầu, không nói gì thêm. Cô cảm thấy có chút lo lắng nhưng quyết tâm không để nó lộ rõ.
Kiyoko mỉm cười nhẹ, ánh mắt có chút hài lòng.
Shimizu Kiyoko
Rất vui. Em có thể giúp chúng tôi quản lý dụng cụ tập luyện, kiểm soát lịch tập và hỗ trợ các vấn đề hậu cần khác. Dễ thôi.
Kiyoko đưa cho Aris một tờ giấy, trên đó có các công việc cần làm và lịch trình tập luyện. Aris nhìn vào đó một lúc, rồi lại quay ra nhìn Kiyoko.
Kujo Aris
Vậy tôi.bắt đầu từ đâu?
Shimizu Kiyoko
Hãy đi theo chị, chị sẽ chỉ cho em cách chuẩn bị dụng cụ.
Aris đi theo Kiyoko đến một góc phòng, nơi có các dụng cụ thể thao chất đống. Cô nhìn quanh, cảm nhận không khí khác biệt của một phòng tập bóng chuyền. Có một sự háo hức thoáng qua trong lòng cô, dù không dễ dàng để thừa nhận điều đó.
Vào những ngày đầu gia nhập, Aris chỉ lặng lẽ làm công việc của mình. Cô không muốn gây chú ý, chỉ đơn giản là hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nhiên, chỉ sau một thời gian ngắn, sự có mặt của cô dường như đã mang đến một nguồn năng lượng mới cho cả CLB.
Nhưng có một người đặc biệt khiến trái tim của Aris đập mạnh hơn mỗi khi anh xuất hiện.
Sugawara Koushi, một trong những người lớn tuổi nhất trong CLB, là người đã làm Aris phải lưu tâm. Anh ấy không phải người quá nổi bật trong đám đông, nhưng có một thứ gì đó ở Koushi khiến cô cảm thấy rất đặc biệt. Là một người luôn quan tâm đến người khác, luôn có những lời động viên nhẹ nhàng, sự dịu dàng của anh ấy làm trái tim Aris cảm thấy ấm áp.
Rồi một hôm, khi mọi người đang nghỉ ngơi sau một buổi tập căng thẳng, Koushi quay lại nhìn Aris, nở một nụ cười nhẹ nhàng, pha chút đùa nghịch.
Sugawara Koushi
Em ổn chứ?Đừng làm việc quá sức nhé,quản lý cũng phải giữ sức khỏe đó.
Sugawara Koushi
// cười tươi//
Kujo Aris
"Trời ơi, cười gì mà lại làm tim mình đập mạnh thế này?"
Nụ cười của Koushi như làn gió nhẹ nhàng lướt qua trái tim Aris, khiến cô vừa bối rối, vừa ngẩn ngơ. Dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng đó là lần đầu tiên cô cảm thấy trái tim mình không thể kiểm soát được khi ở gần một ai đó.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play