[RhyCap] Chẳng Sao Đâu.
Chương 1
Mưa đổ ào ạt xuống phố Nguyễn Du như trút cả những u uẩn của tháng Ba mù sương.
Đồng hồ chỉ hơn 11 giờ đêm.
Thành phố như ngái ngủ, đèn đường hắt ánh vàng nhạt lên mặt đường trơn trượt, phản chiếu lấp lánh như có ai vừa đánh rơi một giấc mơ chưa kịp thức.
Nguyễn Quang Anh lặng lẽ bước đi giữa mưa.
Áo blouse trắng đã được thay bằng áo khoác xám nhạt, cổ tay vẫn đeo chiếc đồng hồ y tế quen thuộc.
Sau ca trực kéo dài gần 20 tiếng, anh chỉ muốn về nhà, tắm nước nóng và ngả lưng xuống giường.
Nhưng mưa khiến con đường về nhà dài ra vô tận.
Giữa vỉa hè, dưới mái hiên một tiệm sách cũ đã đóng cửa, một người con trai đang ngồi thụp xuống, ôm ngực, toàn thân run lên.
Mái tóc đen ướt sũng che khuất nửa gương mặt, nhưng đôi môi đã trắng bệch và nhịp thở rõ ràng đang vỡ vụn từng nhịp.
Không chần chừ, Quang Anh bước tới.
Giọng anh vang lên trầm thấp, dứt khoát.
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghe rõ tôi không?
Người kia khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt nâu sẫm mở ra, mờ đục trong nước mưa.
Quang Anh không hỏi thêm.
Bằng động tác thuần thục, anh đỡ lấy thân người đang co rúm, vác lên lưng mình, bước nhanh về hướng bệnh viện gần nhất.
Bình tĩnh. Tụt huyết áp nhẹ. Nhịp tim bất thường. Không được để cậu ta ngất.
Giữa cơn mưa lạnh, Quang Anh nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực người kia – hỗn loạn và tuyệt vọng, như tiếng piano chơi sai phím giữa một bản nocturne dang dở.
Điều dưỡng
Cậu ấy bị bệnh tim bẩm sinh à?
Quang Anh gật đầu, ánh mắt vẫn dán vào chỉ số trên màn hình monitor.
Nguyễn Quang Anh
Có tiền sử rung thất nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Không nguy hiểm ngay, nhưng cần theo dõi sát.
Nguyễn Quang Anh
Chuẩn bị ECG và truyền tĩnh mạch.
Người con trai đã được làm ấm và nằm yên trên giường.
Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, cậu khẽ mở mắt.
Nguyễn Quang Anh
Chưa tới lúc chết đâu.
Nguyễn Quang Anh
[giọng khô khốc]
Một thoáng im lặng. Rồi cậu mỉm cười, mệt nhọc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Ngoại khoa.
Hoàng Đức Duy
Em là Đức Duy.
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn anh… đã không bỏ em lại trên phố.
Nguyễn Quang Anh
Mai gặp bác sĩ chuyên khoa tim mạch.
Nguyễn Quang Anh
Em không thể cứ để bản thân rơi vào tình trạng đó một lần nữa.
Hoàng Đức Duy
Em nói là em biết mình có bệnh thì sao?
Nguyễn Quang Anh
[ngẩng đầu]
Nguyễn Quang Anh
Vậy tại sao không mang thuốc theo?
Đức Duy cười. Mắt cong lên như thể đang đùa giỡn, nhưng phía sau ánh nhìn ấy là điều gì đó rất cô đơn.
Hoàng Đức Duy
Em nghĩ hôm nay không sao.
Hoàng Đức Duy
Nhưng… hóa ra sai rồi.
Hoàng Đức Duy
Mà… cũng không sao đâu.
Hoàng Đức Duy
Nếu không bị đau… chắc em đã không gặp anh.
Lần đầu tiên trong đêm, Quang Anh cảm thấy mình hơi chậm lại.
Nhưng đủ để ánh mắt họ chạm nhau.
Một đôi mắt ấm áp, đơn độc, như bản nhạc chỉ có giai điệu mà không có người nghe.
Nguyễn Quang Anh
[quay đi]
Nguyễn Quang Anh
Cần gì cứ gọi điều dưỡng.
Hoàng Đức Duy
Anh cũng nghỉ sớm nhé.
Hoàng Đức Duy
Trông anh mệt lắm rồi.
Nguyễn Quang Anh
[dừng lại trước cửa, nhưng không quay đầu]
Nguyễn Quang Anh
Lần sau, nhớ uống thuốc đúng giờ.
Hoàng Đức Duy
[khẽ gật đầu]
Nhưng khi bóng áo khoác xám khuất sau cánh cửa, cậu thì thầm một câu thật khẽ, như gió lướt qua những phím đàn đã quên tiếng người.
Hoàng Đức Duy
Lần sau… là bao giờ?
Chương 2
Một tuần sau, phòng khám chuyên khoa tim mạch buổi sáng đã chật cứng người.
Tiếng gọi tên, tiếng bước chân, tiếng gõ bàn phím máy tính… chen nhau trong không khí mỏi mệt và lặng lẽ.
Quang Anh đang đọc lại phim chụp MRI thì y tá gõ cửa, đưa một hồ sơ mới.
Điều dưỡng
Bệnh nhân Hoàng Đức Duy.
Điều dưỡng
Nói có đơn của bác sĩ trưởng khoa ngoại yêu cầu theo dõi thêm.
Anh khẽ nhíu mày. Hồ sơ đã quen, tên cũng đã nhớ.
Lát sau, cánh cửa phòng bật mở.
Đức Duy bước vào với một chiếc áo hoodie rộng, vai khoác balo, tay ôm một quyển sổ nhạc.
Cậu mỉm cười với anh như thể hai người chỉ vừa cách nhau một giấc ngủ trưa.
Hoàng Đức Duy
Em đến đúng hẹn mà không cần ai nhắc nhé.
Nguyễn Quang Anh
Tôi không nhớ có dặn cậu tái khám ở phòng tôi.
Hoàng Đức Duy
Người ta bảo đây là chỗ anh làm việc.
Hoàng Đức Duy
Mà em nghĩ khám ở đâu thì cũng như nhau thôi, miễn là gặp được bác sĩ giỏi.
Nguyễn Quang Anh
[lật hồ sơ, giọng đều đều]
Nguyễn Quang Anh
Vẫn đau ngực?
Hoàng Đức Duy
Nhưng chủ yếu là nhớ thuốc… nên hơi mệt.
Nguyễn Quang Anh
Cậu không được chủ quan.
Nguyễn Quang Anh
Lần sau phải uống đúng giờ.
Hoàng Đức Duy
Nhưng… đôi khi em quên là mình có bệnh.
Duy nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn không có sự thách thức, chỉ là một nỗi buồn rất nhẹ – như bụi phấn rơi trên phím đàn, ai đó thổi khẽ cũng đủ tan.
Hoàng Đức Duy
Em không muốn mình chỉ là một bệnh nhân, anh hiểu không?
Hoàng Đức Duy
Mỗi lần cầm đơn thuốc, em có cảm giác như mình đang ký giấy báo tử cho từng ngày sống còn lại.
Quang Anh im lặng rất lâu.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng nếu không giữ được từng ngày sống đó, em sẽ không còn cơ hội chơi đàn nữa.
Hoàng Đức Duy
[khẽ bật cười]
Hoàng Đức Duy
Anh thật biết đánh vào điểm yếu của người ta.
Nguyễn Quang Anh
Tôi chỉ nói điều cần nói.
Hoàng Đức Duy
Em thích cái cách anh chẳng bao giờ dỗ dành, nhưng lúc nào cũng đúng.
Hoàng Đức Duy
[bước tới, đặt quyển sổ nhạc lên bàn khám]
Hoàng Đức Duy
Em viết vài bản mới.
Hoàng Đức Duy
Nếu có thời gian… anh nghe thử nhé?
Quang Anh không chạm vào quyển sổ.
Nhưng mắt anh dừng lại trên nét bút nghiêng nghiêng, tên bản nhạc đầu tiên được viết bằng chữ in hoa: “KHÔNG PHẢI MƠ”.
Nguyễn Quang Anh
Tại sao lại là tên này?
Hoàng Đức Duy
Vì em không mơ nữa.
Hoàng Đức Duy
Em chỉ muốn sống… thật thôi.
Nhưng lần đầu, khi Duy rời khỏi phòng, Quang Anh cầm quyển sổ lên và mở ra trang đầu tiên.
Nốt nhạc đen trắng vẽ thành một thế giới lặng lẽ.
Như chính cậu – người con trai ấy – vẫn hiện diện bằng những khoảng lặng nhiều hơn là lời nói.
Quang Anh ngồi trong phòng khách, gõ từng phím đàn cũ kỹ đã lâu không chạm.
Nhưng có một đoạn giai điệu anh cứ chơi đi chơi lại mãi – chính là bản nhạc đầu tiên trong sổ của Duy.
Âm thanh vang lên ngập ngừng, không trọn vẹn, nhưng ẩn chứa điều gì đó… rung lên trong lồng ngực.
Một tin nhắn đến. Số lạ, chỉ hiện tên: Đức Duy.
Hoàng Đức Duy
📱: Hôm nay anh đã lật trang thứ mấy trong quyển sổ đó rồi?
Quang Anh gõ một dòng duy nhất.
Nguyễn Quang Anh
📱: Chưa đủ giỏi để chơi trọn một trang.
Hoàng Đức Duy
📱: Không sao. Em viết là để anh chơi sai cũng được.
Chương 3
Buổi chiều tháng Tư, trời âm u như sắp mưa, gió thổi qua hành lang bệnh viện mang theo mùi khử trùng quen thuộc và chút lạnh lẽo.
Quang Anh kết thúc ca mổ lúc 3 giờ, rửa tay, thay áo blouse rồi lặng lẽ trở về văn phòng.
Anh vừa mở cửa thì thấy ai đó đang ngồi trên ghế sofa nhỏ cạnh cửa sổ.
Mái tóc đen xõa xuống trán, tai đeo tai nghe, mắt khép hờ, ngón tay nhịp theo một nhịp điệu tưởng tượng.
Nguyễn Quang Anh
Cậu đang làm gì ở đây?
Duy giật mình, rút tai nghe ra. Cậu cười như thể không thấy gì là bất thường.
Hoàng Đức Duy
Em… tiện thể ghé qua.
Nguyễn Quang Anh
Đây không phải phòng tiếp bệnh nhân.
Hoàng Đức Duy
Nhưng em không đến vì là bệnh nhân.
Nguyễn Quang Anh
[thở dài]
Nguyễn Quang Anh
Cậu tìm tôi có việc gì?
Duy lấy trong balo ra một chiếc USB nhỏ, đặt lên bàn.
Hoàng Đức Duy
Em thu âm một đoạn bản nhạc mới.
Hoàng Đức Duy
Không phải bản trong sổ hôm trước.
Hoàng Đức Duy
Cái này… em viết cho anh.
Nguyễn Quang Anh
[ngừng tay, ngẩng lên nhìn cậu]
Hoàng Đức Duy
Em không rõ.
Hoàng Đức Duy
Có lẽ… vì anh là người đầu tiên khiến em muốn viết thêm.
Hoàng Đức Duy
[ngồi xuống, giọng nhỏ hơn]
Hoàng Đức Duy
Anh có biết cảm giác thế nào khi sống với một trái tim lỗi không?
Hoàng Đức Duy
Nó như một cây đàn mà người ta chơi sai phím từ lúc mới sinh.
Hoàng Đức Duy
Bất cứ lúc nào cũng có thể lạc nhịp.
Hoàng Đức Duy
Bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng lại.
Nguyễn Quang Anh
Cậu từng nghĩ đến việc phẫu thuật chưa?
Hoàng Đức Duy
Nhưng em không đủ điều kiện.
Hoàng Đức Duy
Không có trong danh sách ưu tiên.
Hoàng Đức Duy
Em vẫn đang chờ…
Một thoáng im lặng tràn vào giữa họ.
Quang Anh không nhìn Duy nữa, nhưng tay khẽ siết lại.
Anh biết quá rõ những con số vô cảm trên danh sách ghép tạng ấy – những người như Duy thường bị xếp sau cùng, vì cơ thể quá yếu, khả năng hồi phục quá thấp.
Hoàng Đức Duy
Em không đến để khiến anh thấy áy náy đâu.
Hoàng Đức Duy
Chỉ là… em nghĩ nếu mai không còn chơi đàn được nữa, ít nhất hôm nay em vẫn có thể viết một bản nhạc cho anh.
Nguyễn Quang Anh
Tôi là bác sĩ.
Nguyễn Quang Anh
Không phải nghệ sĩ.
Nguyễn Quang Anh
Không cần những thứ… tình cảm như vậy.
Hoàng Đức Duy
Em không viết vì anh cần.
Hoàng Đức Duy
Em viết vì em muốn.
Hoàng Đức Duy
[đứng lên, chỉnh lại áo khoác]
Hoàng Đức Duy
À, em còn phải về nhà dạy học trò nhỏ nữa.
Hoàng Đức Duy
Hẹn gặp anh lần sau.
Hoàng Đức Duy
Nếu anh muốn nghe nhạc, cứ mở USB.
Hoàng Đức Duy
Nếu không thì… cũng không sao.
Khi cậu vừa đi khỏi, Quang Anh cầm lấy chiếc USB nhỏ, cắm vào máy tính.
Chỉ có một file nhạc duy nhất, tên là: “Người Không Biết Cách Buồn”
Tiếng piano vang lên – ban đầu chậm rãi, như nhịp tim ai đó đang do dự.
Rồi bất ngờ tăng tốc, mạnh mẽ, vỡ òa… rồi lại chùng xuống, vỡ vụn như mưa rơi qua ô cửa sổ bệnh viện.
Trong căn phòng vắng, Quang Anh nhắm mắt lại.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh để một bản nhạc làm mình đau.
Không vì kỹ thuật. Không vì giai điệu.
Mà vì người viết nó… đang sống từng ngày như thể mai sẽ không còn.
Hoàng Đức Duy
📱: Anh có phiền nếu em mời anh uống cà phê không?
Duy nhắn tin. Quang Anh định từ chối.
Nhưng ngón tay anh dừng lại trước nút “Không thể”.
Và cuối cùng, anh trả lời.
Nguyễn Quang Anh
📱: Chỗ nào yên tĩnh.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play