[HungAn] Tình Yêu Máu
1: Vết Cắt Đầu Tiên
Ở một vùng quê nghèo, xa trung tâm thành phố, có một ngôi nhà nhỏ lụp xụp nép mình bên rặng tre già. Nơi ấy không có gì ngoài sự im lặng, cũ kỹ và u ám, thứ u ám không đến từ thời gian, mà từ chính những con người đang sống bên trong nó
Trong căn bếp tối, tiếng chén đĩa rơi vỡ loảng xoảng vang lên, xé toạc không khí nặng nề.
một giọng người đàn ông gằn lên, đặc khàn vì rượu
???
tao nói bao nhiêu lần rồi
???
có nhiêu đó không làm được là sao?
???
má, hai mẹ con chúng mày đúng là vô tích sự!
Tố Nhu Thanh
tôi xin anh đừng làm gì thằng bé //khóc lóc van xin//
Đặng Thành An (còn nhỏ)
mẹ....m....mẹ
Đặng Thành An (còn nhỏ)
//khóc//
Tố Nhu Thanh
xin anh, anh hãy bán tôi đừng làm hại thằng bé //cầu xin//
???
được nếu mày đã nói vậy thì tao sẵn lòng
khuôn mặt giận dữ của hắn ta có phần dịu lại, cơ mặt hắn giãn ra
còn phần bên An, bà Thanh đưa An vào phòng rồi trấn an cậu bé rằng...
Tố Nhu Thanh
ngoan mẹ đi mấy ngày rồi về
Tố Nhu Thanh
//xoa đầu cậu//
Đặng Thành An (còn nhỏ)
m..mẹ..đi...đ...âu...dạ//rấm rứt//
Tố Nhu Thanh
//ngạp ngừng//mẹ....đi công tác thôi
Đặng Thành An (còn nhỏ)
mẹ đi nhớ đón con lên thành phố chơi nha //ngừng khóc//
Tố Nhu Thanh
mẹ biết rồi //cười ngượng//
Tố Nhu Thanh
con trai mà khóc xấu lắm
Tố Nhu Thanh
mốt không có khóc nữa đâu đó nha
Đặng Thành An (còn nhỏ)
dạa //mỉm cười//
???
📞bên mấy anh giờ có mua nữa không ạ
Gã1
📞xíu bên tôi qua kiểm tra hàng
Gã1
📞sẵn đen tiền qua cho anh
???
có tiền để chơi rồi //cười phá lên//
???
con Thanh đâu ra đây tao bảo
Tố Nhu Thanh
thôi mẹ đi nha hắn ta kêu mẹ rồi
Tố Nhu Thanh
bye con trai //cười ngượng//
Tố Nhu Thanh
//hôn lên trán An//
Đặng Thành An (còn nhỏ)
bye m- //chưa nói xong//
bà Thanh đóng rầm cửa ngụ ý An nên im lặng
Đặng Thành An (còn nhỏ)
"con còn chưa nói xong mà" //buồn bã//
Gã1
tôi bên ××× đến đem người đi
???
//lôi bà Thanh ra cho tên đó xem//
Gã1
tiền của anh đây //đưa tiền cho hắn//
Tố Nhu Thanh
"sớm muộn gì mình cũng không thể gặp lại An nữa"
Tố Nhu Thanh
đưa tôi đi đi
đến lúc An phải thừa sống thiếu chết, sống chung với cái địa ngục
thời gian như chó chạy ngoài đồng
Năm 8 tuổi An mới được đi học
Ngôi trường nhỏ nép mình giữa vùng quê hoang vắng, lặng lẽ như một kỷ niệm bị lãng quên. Lớp học ít ánh sáng, bàn ghế xộc xệch, chỉ có vài học sinh im lặng chăm chú nghe giảng. Ngoài sân, cỏ mọc chen đá sỏi, gió thổi qua nghe lạnh cả lòng.
tưởng rằng cậu bé được học và vui chơi với bạn bè nhưng trớ trêu thay
???
Ê, tụi bay coi nè, thằng An bị mẹ bỏ kìa!
???
Chắc nó hôi quá nên mẹ nó mới vứt nó đi như chó con!
Tiếng cười rộ lên. An đứng giữa sân trường, tai ù đi, mắt cay xè. Không ai nắm tay cậu. Không ai hỏi cậu có ổn không. Chỉ có những lời độc địa lặp đi lặp lại mỗi ngày, như vết dao cùn cứa dần vào lòng tự trọng vốn đã mỏng manh của nó.
8 tuổi, An học được cách câm lặng, học cách nuốt nước mắt thay cho bữa cơm thường ngày
t/g tên Su💔
mong có người coi
t/g tên Su💔
ủng hộ mình nge các bợn🫶🏻
2: Nỗi Đau Câm Lặng
Chiều hôm đó, An lặng lẽ về nhà bằng con đường đất dài hun hút. Không ai đi cùng. Không ai đợi ở đầu
An không khóc. Nước mắt của cậu đã cạn từ những ngày nằm co ro dưới mái nhà dột nát, chờ một vòng tay không bao giờ đến. Nó chỉ đứng đó, như một cái bóng
đến tối trong căn phòng cũ kỉ của ngôi nhà
"phải cố gắng vượt qua khó khăn, Đặng Thành An"
"phải giỏi. Phải mạnh. Đừng để chúng nó thấy mày yếu. Tao tin mày Đặng Thành An"
An tự nhủ như thế, lặp lại như thần chú để đi ngủ, thiếp đi trong tiếng gió rít qua khe cửa hở
Sau, khi tiếng trống trường vang lên, An vẫn là đứa đến sớm nhất, ngồi ở góc bàn cuối lớp như mọi khi. Nhưng hôm nay khác. Có người để ý đến cậu
Một người thầy trẻ vừa được điều về dạy tạm. Anh không nói gì nhiều, chỉ đưa cho An một cây bút mới và nói khẽ
Thầy giáo dạy Văn
bút của em hết mực rồi, dùng tạm cái này nhé
An không nói gì, chỉ gật đầu, nhưng tay nắm chặt cây bút đến trắng bệch. Đó là lần đầu tiên có người cho cậu cái gì đó mà không đi kèm lời mỉa mai,...
Buổi học trôi qua. Khi ra về, thầy gọi An lại, đặt tay lên vai cậu:
Thầy giáo dạy Văn
An, em viết văn rất tốt. Em có thể kể cho thầy nghe câu chuyện của em nếu em muốn
An nhìn thầy, mắt cậu vẫn ráo hoảnh, nhưng lòng thì lần đầu tiên sau 2 năm chợt ấm lên một chút, như thể vừa tìm thấy một nơi để ngồi trú dưới cơn mưa dầm...
Buổi chiều, sau giờ học, thầy nhẹ nhàng hỏi....
Thầy giáo dạy Văn
An, em có muốn kể cho thầy nghe về mẹ em không?
Đặng Thành An (còn nhỏ)
ba em bán mẹ em cho bọn buôn người rồi ạ
Đặng Thành An (còn nhỏ)
hồi đó em chưa hiểu. Chỉ thấy tối mẹ bị lôi đi, tay bị trói, còn ba thì cười, đếm tiền
Đặng Thành An (còn nhỏ)
họ nói mẹ nợ, nhưng em nghe mẹ van xin… Còn giờ mẹ không bao giờ quay lại nữa
An siết chặt hai tay, những móng tay hằn lên da. Nó run run, nhưng không khóc
Thầy không nói gì. Anh đặt tay lên đầu An, xoa nhẹ, như sợ làm vỡ thêm tâm hồn đã đầy rạn nứt
Đặng Thành An (còn nhỏ)
từ đó, em sống với ba. Nhưng ông ta chỉ uống rượu, đánh em
Đặng Thành An (còn nhỏ)
ông ta nói khi lớn đủ 18 tuổi sẽ cho em lên thành phố lập nghiệp ạ
An thốt ra câu nào tim thầy như bị ngừng đập 1 nhịp
Nó còn đau hơn khi bị đ@m nữa
Thầy giáo dạy Văn
em rất mạnh mẽ, An à
Lần thứ hai, An bật khóc. Không phải vì đau, mà vì có người chịu tin và ở lại...
Thầy giáo dạy Văn
"haizz tội nghiệp thằng bé"
Đặng Thành An (còn nhỏ)
em xin phép đi về, không thì ông ta sẽ đánh em ạ
thầy chưa nói câu nào thì An đã chạy một mạch về nhà rồi
An nằm trên giường trằn chọc không vô giấc được vì buổi chiều ngày hôm nay cậu đã nói hết tâm tư mình ra
Cậu sợ, sợ bị nhưng lời nói đó đến tai tụi bắt nạt cậu
Sợ lại bị mỉa mai, ruồng bỏ thêm lần nữa
Đặng Thành An (còn nhỏ)
"ai biết trước được ông thầy đó có tốt lành gì không chứ"
t/g tên Su💔
đừng to6 t/g vì ít thoại nha
t/g tên Su💔
tại chưa tới lúc thoi
3: Không Phải Nhà
Thời gian thắm thoắt thôi đưa
An đã mạnh mẽ hơn mấy năm trước, cậu biết nếu không mạnh mẽ làm sao có thể sống được ở nơi này tới năm 18 tuổi được chứ
Giờ đây, cậu đã 17 tuổi rồi
Chỉ còn đúng một năm nữa thôi, cậu sẽ rời cái nơi có kỉ niệm đau thương này để lên thành phố lập nghiệp, tự viết lại cuộc đời mình...
Lạ một điều là hắn không say, không chửi bới, chỉ im lặng... nhưng chính sự im lặng ấy khiến An bất an
Hắn gọi cậu vào, giọng trầm thấp khác thường
???
ngồi xuống đây, tao nó chuyện muốn nói
An ngồi xuống, cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Hắn thở dài một cái, rồi nhìn An bằng ánh mắt mà cậu chưa từng thấy trước đây không tức giận, không thương hại… chỉ có sự tính toán lạnh lùng
???
có người cần một đứa khỏe mạnh, biết nghe lời. Tao đã nói mày năm 18 tuổi được đi mà, phải không?
Đặng Thành An
Ý ông là gì?
???
Chuẩn bị đi, tuần sau có người tới đón mày
Đặng Thành An
ông bán tôi...?
Hắn ta không trả lời. Chỉ có tiếng gió rít qua khung cửa, lạnh thấu xương
Trời mưa. Mưa như trút, xối xả xuống mái nhà tàn tạ
An đang xếp quần áo thì có tiếng xe ô tô dừng trước cửa nhà mình. Có một cô gái ăn mặc giản dị, bước vào
Cha cậu ra mở cửa. Không một lời chào hỏi, không một ánh nhìn thương con
Cha cậu chỉ về phía phòng An
An bước ra, đứng thẳng lưng, cố kìm nén run rẩy
Cô gái lại nhìn cậu rồi gật đầu
???
chúng tôi về kiểm tra rồi sẽ chuyển tiền cho ông sau
Đặng Thành An
tôi không đi đâu hết
Đặng Thành An
bỏ tôi ra! Ông là cha tôi mà! Cha tôi đó!! //gào lên//
???
mày đừng gọi tao là cha
???
tao không phải cha mày
An vùng vẫy, nước mưa hòa với nước mắt. Bầu trời xám xịt, như chính số phận cậu bị gói gọn trong hai chữ “bán đi”
Chiếc xe nổ máy. Cánh cửa khép lại. Và từ giây phút ấy, An không còn là một cậu thiếu niên bình thường nữa
số phận của cậu sẽ đc thay đổi ư?
Đặng Thành An
thả tôi ra!! //gào lên//
???
cậu chủ của tôi không làm gì cậu đâu
Đặng Thành An
cậu chủ và các ngươi??
???
đúng, ông chủ tôi sẽ không làm gì thuộc hạ của mình nếu thuộc hạ không phản lại ông ấy
???
nếu phản lại tôi e rằng người đó chẳng còn cái xác //thảng nhiên//
Đặng Thành An
cho tôi hỏi cô tên gì
Đặng Thành An
cô có làm hại tôi không
Helen (người của ----)
tôi tên Thanh Hiền
Helen (người của ----)
gọi tôi Helen là được
Helen (người của ----)
nếu không có lệnh tôi sẽ không làm gì cậu
Helen (người của ----)
cứ yên tâm
hai người đã tới, chiếc xe đậu trước một căn biệt thự sang trọng
Helen (người của ----)
mời cậu vào, cậu An
Đặng Thành An
c-cô biết tên tôi!?
Helen (người của ----)
ông chủ tôi nói cho tôi biết
Đặng Thành An
à...ừm *hết hồn*
Helen (người của ----)
cậu đi theo tôi
Đặng Thành An
"đây là ai vậy Helen?" //chỉ tay vào người đàn ông//
Helen (người của Q.Anh)
"cậu chủ của tôi tên Quang Anh"
Đặng Thành An
"còn người đàn ông kia?" //tay chỉ vào người đàn ông còn lại//
Helen (người của Q.Anh)
cậu Hùng - chủ tịch công ty HA cũng là ông trùm mafia
Đặng Thành An
*toàn người gì đâu không*
Nguyễn Quang Anh
e hèm //hất mặt về phía An//
Lê Quang Hùng
//quay đầu lại//
Lê Quang Hùng
ồ, Helen cô dẫn người của tôi đến sao không nói tiếng nào với tôi
Helen (người của Q.Anh)
cậu Lê đang bàn chuyện với cậu Quang Anh sao tôi có thể xen vào được ạ
Lê Quang Hùng
ừm, đưa nhóc đó lên lầu tấm rửa đi mai còn đi lên thành phố
Lê Quang Hùng
còn Quang Anh về đi mai lên phố bàn tiếp
Nguyễn Quang Anh
Helen nào cô làm xong việc thì về //đứng dậy+quay người rời đi//
Đặng Thành An
*lên thành phố*
Đặng Thành An
*hắn định đưa mình đi đâu ư?*
Helen (người của Q.Anh)
vâng, thưa hai cậu
Helen (người của Q.Anh)
mời cậu An đi theo tôi
Helen (người của Q.Anh)
//dẫn An đi//
t/g tên Su💔
cho tớ xin ý kiến để có gì tớ sửa nhaa
t/g tên Su💔
không hợp chỗ nào báo tớ nhóo
Download MangaToon APP on App Store and Google Play