Tình Yêu Mù Quáng...{Caprhy}
#1.[//Mưa và máu//]
TRUYỆN CÓ THỂ GÂY KHÓ CHỊU CHO NGƯỜI ĐỌC...
LƯU Ý : TRƯỚC KHI ĐỌC NỘI DUNG KHÔNG CÓ TÌNH TIẾT PHÙ HỢP....
Mắt tôi mở to, chân thì cứng đờ như bị trét xi măng...
Đầu óc chẳng còn phân biệt được đâu là tiếng nước chảy, đâu là nhịp tim đang gõ như trống trận trong lồng ngực....
Khi tôi rẽ vào con hẻm tắt để về ký túc xá, tôi chỉ nghĩ đơn giản...
Nhưng rồi tôi thấy hắn một bóng người cao, khoác áo mưa đỏ sẫm như máu đông...
Tay hắn cầm một con dao nhỏ, nhọn hoắt.
Dưới chân hắn… là một thân thể mềm nhũn, nằm trong vũng nước bẩn pha lẫn màu đỏ đục.
Ánh mắt hắn xuyên qua cơn mưa mù mịt, đâm thẳng vào mắt tôi...
Tĩnh lặng, bình thản, và… hơi cong môi cười.
Hoàng đức duy (captain boy)
Em thấy rồi à?
Nhưng tôi nghe rõ từng chữ...
Chân trượt trên nền xi măng ướt, suýt ngã.
Hoàng đức duy (captain boy)
Tốt rồi...
Hắn tiến lại gần, tiếng bước chân hòa lẫn với tiếng mưa rơi...
Tôi chỉ biết đứng đó, run bần bật như một con mèo ướt.
Hoàng đức duy (captain boy)
Vậy thì từ giờ…
Hoàng đức duy (captain boy)
Em không được rời khỏi anh nữa.
Nhưng tôi biết, nếu tôi quay lưng bỏ chạy, tôi sẽ chết...
Ba ngày sau, tôi dọn về sống cùng hắn Đức Duy, sinh viên năm cuối khoa Tâm lý học...
Người luôn xuất hiện trong lớp với dáng vẻ lặng lẽ, đôi mắt trầm như hố đen, và nụ cười khiến người ta quên mất rằng…
Hắn 𝕘𝕚𝕖̂́𝕥 người như chơi.
#2.[//Ngủ cùng anh//]
TRUYỆN CÓ THỂ GÂY KHÓ CHỊU CHO NGƯỜI ĐỌC...
LƯU Ý : TRƯỚC KHI ĐỌC NỘI DUNG KHÔNG CÓ TÌNH TIẾT PHÙ HỢP....
Căn hộ của Duy nằm trên tầng 13 một tòa chung cư cao cấp.
Khóa vân tay, rèm đen kéo kín, tường trắng lạnh như trại tâm thần, và không có một tấm ảnh nào ngoài chiếc gương lớn trong phòng ngủ...
Tôi bước vào như một con thú non bị bắt về nhốt trong lồng kính.
Hoàng đức duy (captain boy)
Em tắm đi...
Duy nói, mắt dán vào lưng tôi.
Tôi gật, bước vào nhà tắm.
Và rồi, khóa cửa không có chốt bên trong.
Tôi cởi áo, toàn thân run rẩy.
Trên da tôi vẫn còn vết máu khô máu của cái xác trong đêm mưa hôm đó.
Tôi đang lau cổ thì cánh cửa mở cạch một tiếng.
Duy đứng đó, dựa vai vào khung cửa, nhìn tôi 𝕥𝕣𝕒̂̀𝕟 𝕥𝕣𝕦̣𝕚 dưới làn nước.
Ánh mắt hắn không có dục vọng chỉ có một sự kiểm soát tuyệt đối.
Hoàng đức duy (captain boy)
Em sạch sẽ rồi.
Hoàng đức duy (captain boy)
Ngủ với anh đi...
Tôi quấn khăn, bước ra ngoài, và hắn kéo tôi lên giường như kéo một món đồ...
Nhưng chặt, như thể tôi không được phép dịch chuyển nếu không có sự cho phép.
Hắn đặt tay lên ngực tôi, dán mắt vào tim tôi đang đập thình thịch.
Hoàng đức duy (captain boy)
Sợ à?
Hắn nhắm mắt, tựa cằm lên tóc tôi.
Hoàng đức duy (captain boy)
Tốt...
Hoàng đức duy (captain boy)
Em phải nhớ cảm giác này...
Hoàng đức duy (captain boy)
Sợ anh..
Hoàng đức duy (captain boy)
Thì mới không chạy nữa.
Tôi không hiểu vì sao, nhưng tôi không muốn hắn rời khỏi tôi.
Không phải vì tình yêu...
Dù tôi chỉ gặp hắn 3 ngày thôi nhưng...
Nếu hắn biến mất, tôi sẽ trống rỗng.
Trong đêm đó, Duy không chạm vào tôi.
Hắn chỉ ôm tôi từ phía sau, tay kẹp lấy eo tôi...
Trong hơi thở của hắn, tôi nghe thấy cả mùi máu lẫn mùi hoang tàn...
Và tôi biết tôi sẽ không bao giờ thoát ra khỏi hắn...
Dù có chạy, dù có khóc, dù có chết tôi cũng sẽ chỉ là một phần trong bản lệnh huyết mệnh mà hắn ban ra...
#3.[//Mùi máu trên tay em//]
TRUYỆN CÓ THỂ GÂY KHÓ CHỊU CHO NGƯỜI ĐỌC...
LƯU Ý : TRƯỚC KHI ĐỌC NỘI DUNG KHÔNG CÓ TÌNH TIẾT PHÙ HỢP....
Hoàng đức duy (captain boy)
Dậy đi.
Hoàng đức duy (captain boy)
Anh có việc cần em làm.
Tôi mở mắt, ánh nắng chưa kịp len vào khe rèm đã bị giọng nói ấy kéo tôi khỏi mộng...
Duy đứng cạnh giường, áo sơ mi đen, tay cầm một con dao gấp nhỏ...
Hắn ngồi xuống, đặt dao lên lòng bàn tay tôi như trao một món quà...
Hoàng đức duy (captain boy)
Hôm nay em sẽ đi cùng anh...
Hoàng đức duy (captain boy)
Và thứ này sẽ cần thiết...
Tôi… tôi chỉ là một sinh viên năm nhất, tôi không thể…
Hoàng đức duy (captain boy)
Không từ chối...
Hoàng đức duy (captain boy)
Nếu em còn muốn ở lại bên anh.
Một cái gật không tự nguyện, nhưng cũng không hối hận.
Tòa nhà bỏ hoang nằm gần rìa thành phố.
Mùi ẩm mốc trộn với sắt gỉ.
Bên trong là một người đàn ông bị trói vào ghế, băng dính dán miệng, ánh mắt hoảng loạn như con chuột trong góc chuồng.
Duy đưa con dao lại cho tôi.
Hoàng đức duy (captain boy)
Hắn từng 𝕩𝕙𝕥𝕕 một đứa trẻ 13 tuổi.
Hoàng đức duy (captain boy)
Cảnh sát thả hắn vì thiếu chứng cứ.
Hoàng đức duy (captain boy)
Em chỉ cần… rạch một đường ở cổ tay...
Hoàng đức duy (captain boy)
Anh sẽ lo phần còn lại.
Nguyễn quang anh (rhyder)
Em...em không thể.
Tôi thốt lên, cổ họng nghẹn ứ.
Hoàng đức duy (captain boy)
Vậy để anh 𝕔𝕙𝕖̂́𝕥 trước nhé?
Hắn cười, vén cổ áo, lộ ra một vết sẹo mảnh kéo dài từ dưới tai đến xương quai xanh.
Hoàng đức duy (captain boy)
Em chọn đi.
Hoàng đức duy (captain boy)
Là hắn…hay anh.
Tại sao tôi phải làm việc này?
Nhưng tay tôi vẫn giơ dao lên.
Tiếng da bị xẻ, tiếng máu phun ra...
Duy ôm tôi từ phía sau, tay hắn lạnh ngắt nhưng áp lên ngực tôi khiến nhịp tim càng đ𝕚𝕖̂𝕟 𝕝𝕠𝕒̣𝕟...
Hoàng đức duy (captain boy)
Làm tốt lắm...
Tối đó, tôi nôn tới khô cổ.
Hắn lau miệng tôi, bế tôi lên giường, ôm lấy tôi như một đứa trẻ.
Hoàng đức duy (captain boy)
Sợ hả?
Nguyễn quang anh (rhyder)
Không… em sợ không được bên anh nữa.
Tôi không biết tôi vừa nói gì.
Chỉ biết... mùi máu đã dính lên tay tôi.
Và tôi không muốn nó rửa trôi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play