[ENGLOT] Tổng Tài Ác Ma Và Cô Thư Ký Bị Bỏ Rơi
Chương 1: Cô Thư Ký Mới Và Nỗi Lạnh Của Quyền Lực
Waraha Tower tầng 45.
Ánh đèn LED trắng lạnh chiếu xuống sàn đá cẩm thạch, phản chiếu những bước chân run rẩy của Charlotte Austin. Mỗi bước đi như lạc lõng giữa mê cung kính và thép. Nàng nắm chặt quai túi xách da, mồ hôi tay thấm ướt lớp lót bên trong.
“Cô thư ký tân tuyển duy nhất được đích thân Tổng Giám đốc Waraha triệu kiến ngày đầu tiên đi làm…”
Lời người trợ lý ban nãy vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến tim Charlotte thắt lại.
Nàng dừng trước cánh cửa kính dày, hít một hơi thật sâu. Bàn tay run rẩy giơ lên gõ nhè nhẹ hai tiếng. Cửa tự động mở ra, không một âm thanh, chỉ có tiếng giày cao gót vọng lại từ xa vọng vào tâm trí cô như tiếng roi quất khẽ vào tâm can.
Phòng làm việc rộng gấp đôi căn hộ nhỏ Charlotte từng thuê. Mọi thứ ở đây đều hoàn hảo đến mức vô cảm tường xám tro, bàn làm việc kính đen bóng loáng, cửa sổ sát đất nhìn thẳng xuống thành phố đang chìm trong ánh đèn đêm.
Và chính giữa không gian ấy là cô ta.
Engfa Waraha.
Tóc đen suôn dài, vest đen được cắt may sắc nét ôm lấy vóc dáng cao ráo. Cô đang đứng quay lưng về phía Charlotte, ánh đèn hắt xuống khiến bóng dáng ấy dài như chiếc roi da sẵn sàng quật nát bất cứ ai dám bất kính.
Engfa Waraha
“Cô Austin?”
Giọng nói cất lên lạnh và mượt như lụa đen ngâm nước đá.
Charlotte Austin
Charlotte cúi đầu:
“Vâng, là em. Em xin lỗi vì đã đến muộn năm phút, thang máy…”
Engfa quay lại.
Đôi mắt nâu sẫm khóa lấy ánh nhìn Charlotte. Không phẫn nộ, không thông cảm, chỉ là ánh nhìn của kẻ nắm quyền sinh sát, như đang xem xét một món đồ mới nhập kho.
Engfa Waraha
“Ở Waraha Group, năm phút đủ để mất một hợp đồng trị giá cả trăm triệu. Cô nghĩ thời gian của tôi được phép lãng phí vì một chiếc thang máy sao?”
Charlotte nghẹn lời.
Nàng cúi đầu sâu hơn, rồi vội vàng rút tập hồ sơ từ túi xách. Vì quá căng thẳng, tay nàng trượt, tập hồ sơ rơi xuống sàn, giấy tờ bay tung tóe.
Tiếng rơi không lớn, nhưng trong căn phòng im lặng ấy, nó vang như tiếng phá vỡ quy tắc ngầm nào đó.
Engfa không tiến lại giúp. Cô chỉ đứng đó, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng quan sát.
Engfa Waraha
“Cô làm thư ký, hay làm học sinh cấp ba vụng về đến thế?”
Charlotte nhặt từng tờ giấy bằng tay run lẩy bẩy. Nàng cắn môi dưới, cố không để nước mắt dâng tràn. Nhưng có một điều là nàng không thấy ghét người phụ nữ trước mặt. Ngược lại một phần trong nàng bị ánh mắt ấy cuốn lấy, mê hoặc bởi quyền lực tuyệt đối, như thể chính nàng đang bị bóp nghẹt một cách không thể cưỡng lại.
Khi nàng đứng lên, Engfa đã bước lại gần. Khoảng cách giữa họ chưa đầy nửa mét.
Charlotte ngẩng lên.
Ánh mắt ấy gần đến mức nàng có thể thấy rõ từng sợi mi dài, ánh kim nơi cổ áo vest và cả một mùi hương lạ cay, lạnh, sắc như kim loại quý.
Engfa Waraha
“Tôi không cần một cô thư ký dễ thương hay lễ phép. Tôi cần một người làm việc đủ nhanh, đủ chính xác, và đủ gan để đứng giữa lằn ranh của tôi và kẻ địch. Nếu cô không phải người đó…”
Engfa Waraha
“Thì ngay từ hôm nay, cô có thể rời khỏi đây.”
Charlotte nuốt nước bọt. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, nàng muốn rút lui. Nhưng rồi hình ảnh căn phòng trọ tồi tàn, những lần chạy deadline đến nửa đêm, lời hứa với mẹ tất cả dồn thành một sức mạnh dồn lên đầu lưỡi.
Charlotte Austin
“Em không rời đi.”
Charlotte Austin
“Em sẽ chứng minh chị không cần ai khác ngoài em.”
Một thoáng im lặng.
Rồi, điều bất ngờ xảy ra. Engfa cười khẽ. Rất nhẹ, như gió thổi qua đá lạnh. Nhưng đó là lần đầu tiên cô thư ký nhỏ thấy người phụ nữ ấy cười.
Engfa Waraha
“Tốt. Đến sáu giờ sáng mai, tôi muốn báo cáo tài chính quý hai hoàn chỉnh và không sai một con số.”
Charlotte Austin
“Em hiểu.”
Engfa quay đi, đôi chân sải dài bước ra khỏi phòng. Nhưng trước khi cánh cửa đóng lại, cô nói vọng một câu, không quay đầu:
Engfa Waraha
“Từ giờ đến sáng, cô là người của tôi.”
Charlotte đứng lặng, lồng ngực đập thình thịch, cảm giác vừa bị kéo vào một ván cờ mà nàng không biết mình là quân cờ hay con mồi.
Nàng chầm chậm ngồi xuống bàn, bắt đầu gõ những dòng số liệu đầu tiên, trong khi ánh đèn trắng phía trên vẫn soi xuống dáng người nhỏ bé của nàng giữa biển bóng đêm.
Và trong lòng nàng một điều gì đó vừa bắt đầu.
Chương 2: Đêm Đầu Tiên Ánh Đèn Không Tắt
Đồng hồ treo tường gõ nhẹ ba tiếng ba giờ sáng.
Phòng làm việc tầng 45 vẫn sáng đèn.
Bên trong, Charlotte Austin đang ngồi im trước màn hình máy tính, hai mắt thâm quầng, sống mũi lạnh ngắt, những con số nhảy múa thành ảo ảnh.
Nàng đã gõ lại báo cáo tài chính bốn lần. Lỗi không nhiều nhưng chỉ một lỗi cũng có thể khiến nàng mất tất cả.
Ánh sáng từ đèn bàn hắt xuống làm hiện rõ những vệt mỏi mệt trên khuôn mặt nàng. Bên ngoài khung kính, thành phố vẫn chuyển mình với ánh đèn đêm lấp lánh, nhưng bên trong căn phòng này, thời gian như đông cứng lại.
Engfa Waraha
“Tôi muốn báo cáo tài chính quý hai hoàn chỉnh và không sai một con số.”
Lời Engfa Waraha vẫn vang lên trong đầu Charlotte, như lời nguyền rót thẳng vào tiềm thức. Nàng ngồi thẳng lưng, cố không để đầu gục xuống bàn dù cơ thể đã rã rời.
Lạnh. Mỏi. Buồn ngủ. Căng thẳng.
Nhưng nàng vẫn không cho phép mình dừng lại.
Mỗi lần mắt lướt qua bảng thống kê, nàng đều tưởng tượng ánh nhìn của Engfa. Lạnh lùng, soi mói, nhưng cũng có gì đó… khiến nàng không thể rời mắt. Một thứ áp lực kỳ lạ. Một kiểu mê hoặc tàn nhẫn.
Charlotte giật mình, ngẩng lên. Nàng không nghĩ ai còn thức giờ này nhưng người bước vào không ai khác ngoài Engfa Waraha.
Tổng tài mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, không vest, không cà vạt. Tóc xõa tự nhiên, vẫn sắc lạnh nhưng dịu đi đôi chút. Trên tay là một cốc nước nóng.
Engfa Waraha
Engfa đặt cốc xuống bàn làm việc của Charlotte. “Cà phê. Không đường.”
Charlotte Austin
Charlotte nhìn cốc cà phê, ngỡ ngàng.
“Chị… còn chưa ngủ?”
Engfa Waraha
Engfa liếc nhìn màn hình máy tính, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào bàn phím, kéo xuống phần bảng lương.
“Cô làm sai công thức khấu hao dòng tiền. Tôi không ngủ khi người của tôi vẫn đang ngu ngốc.”
Charlotte siết chặt bàn tay. Cà phê vẫn tỏa khói nhưng cổ họng nàng lại khô khốc.
Engfa Waraha
Engfa nói tiếp, giọng đều đặn:
“Cô biết tại sao tôi cho cô ở lại làm việc một mình xuyên đêm không?”
Charlotte Austin
Charlotte lắc đầu.
“Vì chị muốn thử thách em?”
Engfa Waraha
Engfa bật cười khẽ.
“Sai. Vì tôi muốn biết liệu cô sẽ sụp đổ hay trỗi dậy.”
Charlotte Austin
Charlotte nhìn vào màn hình. Tay nàng run, nhưng không gõ nữa. Nàng ngẩng đầu, hỏi một câu rất khẽ:
“Nếu em sụp đổ thì sao?”
Engfa Waraha
Engfa cúi xuống, ánh mắt như xuyên thấu cả lòng nàng:
“Thì tôi sẽ đạp cô ra khỏi đây. Không thương tiếc. Nhưng nếu cô trỗi dậy…”
Engfa Waraha
Cô cúi gần thêm, gần đến mức Charlotte có thể cảm nhận được hơi thở lạnh và mùi hương quen thuộc kia.
“…thì cô sẽ trở thành thứ vũ khí sắc bén nhất tôi từng dùng.”
Cô đứng dậy, xoay người bước đi.
Nhưng trước khi rời khỏi phòng, cô khựng lại.
Engfa Waraha
“Cà phê đang nguội. Uống đi, hoặc đổ. Nhưng nếu đổ hãy chắc chắn rằng cô không đổ chính bản thân mình ra ngoài kia.”
Charlotte ngồi yên, ánh mắt lặng thinh nhìn cốc cà phê. Trái tim đập loạn, không còn vì áp lực công việc mà vì thứ ánh mắt vừa lướt qua tâm trí nàng như một cơn gió mùa đông. Lạnh lẽo. Sắc bén. Và kỳ lạ thay… không thể rời bỏ.
Chương 3: Bàn Tay Thép Trong Găng Lụa
Một tuần kể từ đêm đầu tiên xuyên sáng ấy, Charlotte bắt đầu quen với nhịp làm việc khốc liệt ở Waraha Group. Không ai thân thiện, cũng không ai chỉ dẫn. Mỗi bước đi trong văn phòng như bước trên dây. Một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến nàng mất hết. Nhưng Charlotte không gục.
Tuy nhiên, chính vào lúc cô nghĩ rằng mình đang dần được chấp nhận, cú đánh đầu tiên đến từ phía sau.
Thứ Hai, 10 giờ sáng.
Toàn bộ tầng 45 chìm trong im lặng lạ thường. Khi Charlotte vừa bước vào văn phòng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng nhưng không phải ánh nhìn ngưỡng mộ hay tò mò. Mà là thứ ánh mắt như đang nhìn một người sắp chết chìm.
“Cô Charlotte, đến phòng họp số 3.”
Tin nhắn từ trợ lý riêng của Engfa đến ngắn gọn, lạnh lẽo.
Charlotte nuốt nước bọt. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bản báo cáo nàng gửi hôm qua được tổng kiểm tra kỹ càng. Mọi dữ liệu đều đúng. Không lý nào…
Nhưng khi bước vào phòng họp, câu hỏi trong đầu nàng vỡ tan.
Trên màn hình lớn, báo cáo tài chính nàng gửi tối qua bị chiếu lên, nhưng một số liệu sai nghiêm trọng nhấp nháy màu đỏ: Khoản chuyển ngân sai lệch 2 triệu baht. Ký tên: Charlotte Austin.
Bên dưới màn hình, giám đốc tài chính ông Rames đang ngồi nghiêm nghị, cùng vài thành viên ban điều hành. Ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như thép.
Sai sót này khiến công ty suýt mất hợp đồng với nhà đầu tư Nhật. Cô có biết điều đó nghĩa là gì không?” giọng ông Rames vang lên.
Charlotte Austin
“Tôi tôi không làm sai con số đó. Tôi kiểm tra ít nhất ba lần.” Charlotte cố gắng giữ bình tĩnh.
PimladaN
Một nữ nhân viên phòng kế toán đưa ra bằng chứng:
“Chúng tôi phát hiện dữ liệu được chỉnh sửa vào lúc 2:04 sáng từ máy chủ nội bộ dưới tài khoản của cô Charlotte.”
Charlotte Austin
2:04 sáng? Đó là lúc mình đi lấy hồ sơ in lại ở tầng trệt máy tính vẫn mở không khóa màn hình?
Nàng chưa kịp phản ứng, thì cánh cửa phòng họp bật mở.
Mọi người đều đồng loạt đứng dậy.
Engfa Waraha bước vào. Vest đen, tóc búi cao, ánh mắt không biểu cảm. Nhưng khi ánh mắt ấy lướt qua Charlotte, nàng có thể cảm nhận một dòng điện chạy dọc sống lưng.
Engfa Waraha
“Ai cho phép họp khi tôi chưa có mặt?”
Giọng cô lạnh như đá. Không ai dám thở mạnh.
Engfa Waraha
Engfa liếc qua báo cáo trên màn hình, chỉ trong vài giây.
“Dừng lại. Charlotte không phải người sai.”
Mọi ánh nhìn đổ dồn vào cô. Charlotte chết lặng, mắt mở to.
Engfa Waraha
Engfa quay sang trưởng phòng IT.
“Tôi yêu cầu log dữ liệu truy cập trong 48 giờ qua. Và tôi muốn kiểm tra dấu vân tay truy cập máy chủ lúc 2:04 sáng.”
Trưởng phòng IT
“Nhưng cái đó…” anh ta ấp úng.
Engfa Waraha
Engfa ngắt lời:
“Trong vòng 10 phút, nếu tôi không có tên người thực sự đã chỉnh sửa, thì anh là người chịu trách nhiệm thay. Rõ chưa?”
Chỉ 6 phút sau, tên người chỉnh sửa hiện lên: Pimlada N., phòng kế toán.
PimladaN
Một cú rúng động lan ra trong phòng họp.
Cô gái được chỉ đích danh bật khóc, quỳ gối, lắp bắp:
“Tôi tôi chỉ muốn Charlotte bị điều chuyển… tôi không ngờ…”
Engfa Waraha
Engfa không nhìn cô ta một lần. Cô chỉ quay sang Charlotte, lạnh lùng:
“Thế giới này không đủ hiền để tha thứ cho sự ngây thơ. Cô nên cảm ơn vì tôi không thích người khác động vào ‘đồ’ của tôi.”
Charlotte đứng đó, cổ họng khô khốc, hai chân gần như không đứng vững. Nhưng trong lòng cô lần đầu tiên xuất hiện cảm giác được che chở.
Không phải sự che chở dịu dàng. Mà là một tấm khiên sắt đen, sắc lạnh, đầy quyền lực.
Là Engfa Waraha.
Và lần đầu tiên, Charlotte tự hỏi:
Liệu mình đang bước gần hơn hay đang lún sâu hơn vào một hố đen không đáy mang tên người phụ nữ ấy?
Engfa Waraha
Engfa quay sang Charlotte, nhẹ giọng: “Đi theo tôi.”
Charlotte Austin
Charlotte vẫn chưa hoàn hồn, chỉ biết vâng lời. Khi cửa phòng họp đóng lại sau lưng họ, Charlotte rốt cuộc mới thốt lên:
“Chị… đã biết chuyện này từ trước sao?”
Engfa Waraha
Engfa không nhìn cô, chỉ nói:
“Tôi đã nói rồi. Tôi cần một người đủ gan để đứng giữa tôi và kẻ địch.”
Engfa Waraha
Dừng lại một chút, rồi giọng cô trầm xuống:
“Nhưng tôi không nói kẻ địch sẽ không đến từ chính phía sau lưng cô.”
Cô bước đi, để lại Charlotte đứng giữa hành lang, trái tim vẫn đập dồn dập. Nhưng trong lòng nàng không chỉ có sợ hãi nữa.
Nàng bắt đầu hiểu rằng người phụ nữ ấy không chỉ là tổng tài. Cô ta là một kẻ săn mồi có thể bảo vệ con mồi của mình, nhưng cũng có thể nuốt chửng nó bất cứ lúc nào.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play