Hiện tại đang là giờ ra chơi, sân trường náo nhiệt bởi tiếng cười nói của học sinh các lớp. Phó Gia Viễn vẫn như thường lệ, yên vị ở chiếc ghế đá dưới gốc phượng, cặp mắt kính dày cộm đặt ngay ngắn trên sống mũi, tay cầm quyển sách dày cộp, chuyên tâm đọc từng dòng như thể mọi âm thanh xung quanh đều không liên quan đến mình.
Cảnh tượng trông thật yên bình, nếu như không có một đám học sinh bặm trợn đang rảo bước tiến về phía anh.
"Tên mọt sách kia!" Một giọng nói cất lên, đầy hăm dọa. "Nghe nói cậu đang theo đuổi em gái tôi?"
Phó Gia Viễn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt quét qua người vừa lên tiếng. Dễ dàng nhận ra đó là Doãn Tư Trì học sinh cá biệt nổi danh khắp trường, trùm đầu gấu năm nhất, kẻ luôn đi đầu trong những cuộc ẩu đả và phá rối.
"Chỉ là những lời đồn bậy bạ mà cậu cũng tin sao?" Anh nhẹ giọng, ngữ khí bình tĩnh đến lạnh lẽo.
"Chỉ là những lời đồn bậy bạ mà cậu cũng ngu ngốc tin theo sao?" Anh nhấn mạnh thêm lần nữa, ngữ điệu có phần mỉa mai.
"Kh.ốn kh.iếp! Mày nói ai ngu ngốc hả, cái thứ mọt sách này!" Doãn Tư Trì trợn mắt, tức giận túm cổ áo Phó Gia Viễn, tay kia siết lại thành nắm đấm chuẩn bị vung lên.
Ngay lập tức, mấy đàn em của cậu hốt hoảng chạy lại can ngăn: "Đại ca! Bình tĩnh đã! Mình đang ở trong trường đấy, đánh nhau bị lôi lên phòng giám thị bây giờ!"
Doãn Tư Trì hừ lạnh một tiếng rồi mạnh tay hất Phó Gia Viễn ra, quay lưng bỏ đi trong ánh nhìn hoang mang của những người xung quanh.
Phó Gia Viễn chỉnh lại cổ áo, thở dài một hơi rồi lại thản nhiên tiếp tục đọc sách. Anh không phải kiểu người dễ dàng bị khiêu khích, nhất là bởi một tên đầu gấu nóng nảy như vậy.
Tiếng chuông reo vang báo hiệu giờ vào lớp. Phó Gia Viễn cất sách, thong thả đứng dậy rảo bước trở về lớp học. Bước chân anh luôn chậm rãi và vững vàng, không bị ảnh hưởng bởi những chuyện vừa xảy ra.
Lớp học ồn ào nhanh chóng lắng xuống khi giáo viên bước vào. Phó Gia Viễn và Doãn Tư Trì được sắp xếp ngồi cạnh nhau ở bàn cuối góc lớp, một sự sắp đặt tréo ngoe của số phận.
Thông thường, Doãn Tư Trì rất hiếm khi đến lớp, gần như biến mất trong mọi buổi học. Nhưng hôm nay, cậu đột nhiên nghênh ngang xuất hiện trước cửa lớp khiến cả phòng học sững sờ.
Cậu lạnh lùng đi đến chỗ ngồi, quẳng chiếc balo xuống đất, không thèm liếc nhìn ai lấy một cái. Phó Gia Viễn thấy vậy, cũng im lặng dọn gọn sách vở để nhường chỗ cho cậu.
Anh thừa hiểu lý do cậu đến lớp hôm nay không phải để học, mà là để "xử lý" tin đồn em gái bị theo đuổi. Và người bị nghi ngờ không ai khác ngoài anh.
Tiết đầu tiên là toán - môn học vốn là cơn ác mộng đối với phần lớn sinh viên trong lớp. Nhưng với Phó Gia Viễn, đó lại là giờ phút thư giãn nhẹ nhàng. Anh chăm chú nghe giảng, tay lướt nhẹ trên mặt giấy ghi chép từng công thức, từng bước giải.
Còn Doãn Tư Trì? Cậu nằm dài ra bàn, dùng áo khoác làm gối, giả vờ ngủ say. Nhưng không lâu sau đó, "vô tình" quơ tay chạm vào tay Phó Gia Viễn khiến cây bút trong tay anh vạch một đường dài đầy tức tối lên trang giấy trắng tinh.
Phó Gia Viễn chỉ thở dài, lẳng lặng lấy bút xóa và sửa lại chỗ bị hỏng.
Nhưng Doãn Tư Trì không chịu dừng lại. Cậu liên tục giấu sách, giấu bút, thậm chí "vô tình" đạp vào chân ghế của anh hết lần này đến lần khác. Phó Gia Viễn vẫn kiên nhẫn chịu đựng, vẻ mặt không chút thay đổi.
Chính sự thản nhiên đó lại càng khiến Doãn Tư Trì phát cáu.
"Doãn Tư Trì!! Lên bảng làm bài này!" Giọng bà giáo toán vang lên chát chúa.
"Không thích!" Cậu gác chân lên ghế, giọng ngang ngược. "Cả lớp thiếu người để cô gọi à?"
"Cậu nói chuyện cho đàng hoàng! Mới sinh viên năm nhất mà hỗn hào vậy hả!? Bộ ba mẹ cậu không dạy cậu cách cư xử với người lớn sao!?"
Câu nói đó như chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của Doãn Tư Trì.
Mắt cậu tối sầm lại, siết chặt tay, gằn từng chữ: "Phải! Tôi không có cha mẹ dạy đấy! Vừa lòng cô chưa?"
Nói rồi, cậu đứng phắt dậy, đạp bàn một cái rồi vác balo rời khỏi lớp giữa ánh nhìn sững sờ của cả lớp và sự tức giận bất lực của giáo viên.
Không ai dám nói gì thêm. Trong ánh mắt họ, Doãn Tư Trì luôn là kẻ nổi loạn, bất cần và khó hiểu.
Cùng lúc đó, trong một căn nhà nhỏ, nơi từng là tổ ấm của một gia đình hạnh phúc, giờ chỉ còn lại cậu. Bức tường từng treo đầy ảnh gia đình giờ trống trơn. Tấm ảnh cũ duy nhất còn sót lại nằm úp mặt trong ngăn kéo bàn học.
Trước kia, Doãn Tư Trì là một đứa trẻ ngoan, lễ phép và ham học. Nhưng từ sau trận cãi vã định mệnh của cha mẹ, mọi thứ sụp đổ. Ba mẹ ly hôn, cậu sống một mình trong căn nhà lạnh lẽo ấy, mang trong lòng một vết thương không bao giờ lành.
Những lúc như thế này, Doãn Tư Trì không hề mạnh mẽ như vẻ ngoài. Cậu chỉ là một đứa trẻ cô độc, đang cố gắng vùng vẫy trong sự tổn thương mà thôi.
Chỉ vì sự tức giận nhất thời không ai chịu nhường ai, không kiểm soát được bản thân mà bây giờ gia đình tan rã, họ mỗi người một nơi và để lại cho cậu căn nhà này để sinh sống, mỗi tháng thì họ sẽ thay nhau chuyển cho cậu một khoản tiền để cậu đóng tiền học, tiền điện nước và tiền ăn uống sống qua ngày. Doãn Tư Trì lúc ấy chỉ là một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, chỉ mới 15 tuổi đã phải chịu đả kích lớn như vậy.
Doãn Tư Trì đã từng là học sinh xuất sắc nhất nhì của trường nhưng từ ngày ba mẹ cậu ly hôn thì cậu trở nên hư hỏng, ăn chơi và không thèm để ý đến chuyện học hành.
Trường học hiện tại cậu đang học chính là trường đại học nổi tiếng, muốn vào được phải rất giỏi. Và lý do mà Doãn Tư Trì có thể đặt chân vào đó học chính là vì bị người chú bắt học để thi vào, chú của cậu chính là hiệu trưởng trường đại học đó. Mặc dù hai người không ở chung nhưng chú của cậu chính là người giám hộ trên giấy tờ, năm học lớp 12 chỉ cần môn nào dưới tám điểm hoặc mắc lỗi gì để giáo viên gọi điện về mắng vốn thì cậu xác định no đòn với người chú độc ác ấy.
Và khi cậu đã đậu đại học thì cậu chính thức xả stress, không thèm học nữa, thường xuyên cúp tiết và bị điểm thấp khiến chú của cậu mắng suốt ngày đến khàn cả cổ cũng chẳng thèm nghe.
Quay trở lại hiện tại, sau khi chọc tức bà cô toán mà cậu ghét thì liền xách cặp đi về ký túc xá nằm ngủ ngon lành. Trường này mỗi phòng ký túc xá sẽ là hai người một phòng, và Doãn Tư Trì ở chung với Phó Gia Viễn, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, đã cùng bàn lại còn cùng phòng.
Khi mà Phó Gia Viễn học xong thì đi về ký túc xá thấy cậu đang ngủ trên sô pha thì cũng mặc kệ đi vô phòng ngủ mà cất sách vở. Mà tiếng động khá lớn khiến cho Doãn Tư Trì thức giấc.
“Về rồi à, cậu đi nấu cơm cho tôi ăn đi.” Doãn Tư Trì hất mặt ra lệnh cho anh.
“Tại sao tôi lại phải nấu cho cậu ăn?” Phó Gia Viễn hơi nhíu nhẹ mày hỏi.
“Tôi không biết nấu.” Doãn Tư Trì gác chân lên bàn phòng khách.
“Tôi cũng không biết nấu.” Phó Gia Viễn ngao ngán nói.
“Thế thôi vậy, tôi ra ngoài ăn.” Doãn Tư Trì thấy vậy thì định đứng dậy đi ra ngoài.
“Thôi được rồi, ăn ngoài không tốt để tôi nấu cho cậu ăn, đau bụng té re thì đừng có quay ra mà trách tôi.” Phó Gia Viễn xoay người đi vào trong bếp.
Bình thường thì Doãn Tư Trì sẽ chẳng bao giờ về ký túc xá cả, đa phần cậu sẽ ngủ luôn ở ngoài quán net hoặc sang phòng ký túc xá của đàn em của mình ngủ nhờ. Đơn giản là bởi vì Doãn Tư Trì cậu không ưa gì tên mọt sách Phó Gia Viễn đó, anh học giỏi và lạnh lùng đẹp trai vậy mà lại xếp ở chung phòng, chung bàn với một người là học sinh cá biệt trong trường chuyên đi quậy phá như cậu. Hôm nay đột nhiên chịu về phòng ký túc xá của mình cũng là muốn dò xét xem thử tin đồn anh thích em gái cậu có thật hay không.
Thật chất thì cậu chính là con một trong nhà, cô em gái đó cũng chỉ em họ của cậu thôi.
Đang mải vu vơ suy nghĩ linh tinh thì một mùi thơm tỏa ra từ trong phòng bếp khiến cho Doãn Tư Trì tò mò, cơn đói bụng dâng lên liền chạy nhanh vào trong xem thử.
Phó Gia Viễn đang đeo tạp dề đứng xào thịt bò trông vừa đẹp trai vừa đúng chuẩn anh chồng khiến cho các cô gái xao xuyến.
'Nhìn anh ta lúc tập trung làm việc cũng đẹp trai đó chứ.... Aisss mình đang nghĩ cái quần qu.è gì vậy nè!!' Doãn Tư Trì đứng hình mất một lúc nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Cậu dọn bát đĩa ra giúp tôi, tôi nấu sắp xong rồi." Phó Gia Viễn nhìn thấy cậu đi vào thì nói.
"Ờ.." Doãn Tư Trì nghe vậy cũng ngoan ngoãn làm theo.
Xong xuôi mọi thứ, hai người ngồi đối diện nhau. Doãn Tư Trì gắp một miếng thịt bò xào nấm bỏ vào miệng ăn thử.
'Ngon thiệt nha, vậy mà bảo không biết nấu ăn.' Doãn Tư Trì thầm khen trong lòng, tay gắp thêm những món khác nữa.
"Thế nào?" Phó Gia Viễn nhìn cậu hỏi.
"Ừm... cũng bình thường, lát ăn xong mà đau bụng thì cậu chết với tôi." Doãn Tư Trì miệng thì nói vậy nhưng tay thì gắp lia lịa, ăn ngon lành.
Phó Gia Viễn thấy vậy cũng cười trừ rồi cầm đũa lên ăn, bầu không khí trở lên im lặng, chẳng ai nói với nhau câu nào. Ăn xong cậu mới để ý rằng không có một món nào có hành cả, Doãn Tư Trì cậu rất ghét ăn hành chẳng lẽ Phó Gia Viễn anh biết nên cố tình không bỏ hành vào nhỉ? Mà chắc do cậu nghĩ nhiều thôi, chắc anh cũng không thích ăn hành, cậu nghĩ vậy.
Doãn Tư Trì ăn xong thì đi tắm rồi bước ra với bộ đồ siêu ngầu có vẻ như lại đang định đi ăn chơi.
"Cậu muốn đi đâu hả?" Phó Gia Viễn đang ngồi ở sô pha xem lại bài tập hôm nay.
"Tôi đi đâu liên quan gì đến cậu." Doãn Tư Trì định bước ra ngoài cửa nhưng chưa đi được nửa bước đã bị anh kéo lại.
"Nè!! Làm gì vậy hả? Buông tôi ra coi!" Doãn Tư Trì tức giận vùng tay ra.
"Cậu học bài xong đi rồi đi đâu thì đi." Phó Gia Viễn đi lại khóa cửa rồi cất chìa khóa vào túi quần.
"Cậu là cái thá gì mà đòi quản tôi!?" Doãn Tư Trì tức giận giơ tay lên lao đến muốn đấm anh.
"Là chú của cậu kêu tôi trông chừng cậu."
Phó Gia Viễn một tay giữ tay cậu lại, một tay giơ điện thoại lên cho cậu xem đoạn tin nhắn giữa anh và người chú tàn ác kia.
Nội dung trong tin nhắn
[Cậu là Phó Gia Viễn? Học cùng lớp cùng bàn và ở cùng phòng ký túc xá với Doãn Tư Trì đúng không?]
[Vâng đúng rồi ạ, mà ai vậy?]
[Tôi là hiệu trưởng cũng là chú của Doãn Tư Trì.]
[À, chào thầy ạ.]
[Ừm. Thầy nhờ em chăm sóc nó giúp thầy được chứ. Thằng bé nó lì quá nói chẳng chịu nghe gì cả, thầy già cả rồi mỗi lần nhắc nó là muốn tăng xông.]
[Em làm sao mà dạy dỗ được ạ?] Phó Gia Viễn thấy vậy liền bất ngờ vì từ trước đến giờ anh chẳng dạy dỗ ai bao giờ.
[Nó mà không nghe lời thì lấy cái vào mông nó là nó nghe thôi, được mỗi cái đánh đá nhưng sợ đòn.]
[Vâng ạ.] Phó Gia Viễn chính thức cạn lời.
[Vậy thầy nhờ cả vào em nhé, mong là nó ra trường được, dạy dỗ tốt thì sẽ có thưởng.]
[Vâng ạ.]
Kết thúc đoạn tin nhắn ấy, Doãn Tư Trì tức đến đỏ mặt.
"Mặc kệ cậu, tôi không thèm nghe đấy, cút ra cho tôi đi!" Doãn Tư Trì vẫn là bướng bỉnh không chịu nghe lời.
"Ờ? Chú cậu nói rồi, không nghe lời thì đánh." Phó Gia Viễn đi lại tủ lôi ra một cây chổi lông gà.
"Nè! Đừng có mà quá đáng!" Doãn Tư Trì chạy đến cửa muốn trốn nhưng rất tiếc cửa đã bị anh khóa từ lúc nãy. Thấy không thoát được nên cậu đành đầu hàng.
"Yahhh... tôi học bài là được chứ gì!" Doãn Tư Trì phụng phịu dậm chân đi vô phòng.
Còn biết sợ cơ đấy. Phó Gia Viễn nhìn theo cũng chỉ bất lực cười nhẹ, anh cầm theo cây chổi lông gà đi vào phòng.
Anh đặt gọn cây sang một bên rồi ngồi xuống bàn học bài, cậu ngồi kế bên anh nhưng không học mà chỉ ngồi gặm gặm cây bút đến nát bét.
"Còn không chịu học là tôi đánh cậu đấy." Phó Gia Viễn chịu hết nổi đành lên tiếng đe dọa.
"Nhưng mà tôi đọc không có hiểu..." Doãn Tư Trì bĩu môi nói, hở tý là lại đòi lấy roi đánh người ta.
Phó Gia Viễn bị hành động của cậu làm cho dở người, quá là dễ thương rồi đi.
"Không hiểu thì cứ hỏi, tôi giảng cho cậu." Anh nhẹ nhàng nói.
Và cứ như vậy, trong phòng học chỉ còn tiếng lật sách, tiếng bút viết loạt soạt xen lẫn những lời giảng bài chậm rãi của Phó Gia Viễn.
Doãn Tư Trì ngoan ngoãn ngồi yên, dù thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cây chổi lông gà đặt chễm chệ bên cạnh như một lời cảnh cáo. Cậu lẩm bẩm đọc theo, có câu nào không hiểu thì lại ngẩng lên hỏi, giọng nhỏ xíu như sợ bị mắng.
"Chỗ này... hàm số đồng biến là cái gì vậy?" Doãn Tư Trì nhíu mày.
"Đây là phần căn bản mà." Phó Gia Viễn cúi người lại gần, chỉ vào trang vở, giọng đều đều: "Đồng biến là khi giá trị hàm số tăng theo x. Ví dụ, như mức độ ngoan của cậu tăng theo mỗi lần bị tôi dọa đánh đấy."
"Cậu lắm chuyện vừa thôi." Doãn Tư Trì bị chọc cho đỏ mặt, thẹn quá hóa giận.
"Thì tôi ví dụ cho cậu dễ hiểu mà." Phó Gia Viễn nhún vai, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được ý cười.
Anh cảm thấy mình vừa tìm ra được một thứ vui mới đó là trêu chọc cậu bạn học này.
Hai người ngồi cạnh nhau học đến 22h tối thì Phó Gia Viễn bảo Doãn Tư Trì đi lên giường ngủ.
"Cậu bảo học xong là muốn đi đâu thì đi mà! Bây giờ học xong rồi tôi muốn ra ngoài chơi, tôi không ngủ đâu." Doãn Tư Trì toang đứng dậy định bước ra cửa.
"Cậu bước một bước là tôi đánh năm roi."
Phó Gia Viễn nhíu mày đe dọa.
"Nè nha! Anh quá đáng vừa thôi!!" Doãn Tư Trì hậm hực.
"Đi đánh răng rửa mặt rồi lên giường đi ngủ." Phó Gia Viễn mặc kệ cậu mà ra lệnh.
"Đúng là tên khó ưa... được chú tôi bảo kê là làm càn.." Doãn Tư Trì lí nhí nói, bộ dạng giận dỗi bước vào nhà vệ sinh, mặc dù cậu nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy.
"Miệng thì bướng bỉnh mà chân vẫn nghe lời, đúng là chẳng hiểu nổi." Phó Gia Viễn tựa vào bàn học ánh mắt dõi theo nhìn cậu đang đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn cậu ta khó chiều như vậy nhưng mà cũng không đến nỗi là không thể dạy dỗ được, có lẽ là do hoàn cảnh nào đó đã khiến cho cậu ấy trở lên bướng bỉnh sao? Phó Gia Viễn trầm ngâm suy nghĩ.
Phòng ngủ ở ký túc xá chỉ có một phòng và một giường thôi nhưng giường khá rộng, hai người nằm hai bên giường thì khoảng cách ở giữa vẫn còn khá lớn.
"Đừng có mà qua đây chiếm tiện nghi của tôi." Doãn Tư Trì lấy cái gối ôm đặt ở giữa hai người rồi nằm xuống đắp chăn chùm kín mít ngủ.
'Chậc... trẻ con.' Phó Gia Viễn thầm nghĩ rồi nằm xuống ngủ, không để ý đến cậu nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play