Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xianglin - Tường Lâm |• Chạy Đi , Nếu Em Dám

Chương 1 – Xuyên Rồi! Và Tôi Là… Pháo Hôi?!

Tiếng còi xe vang lên chói tai
Cơn mưa lớn như trút nước, từng giọt đập mạnh vào mặt kính chắn gió.
Hạ Tuấn Lâm vừa ngáp vừa liếc nhìn màn hình điện thoại.
Đôi mắt cậu cay xè sau một đêm thức trắng cày bộ truyện “Sự Giam Cầm Của Ác Ma Phản Diện”
Một bộ đam mỹ mà netizen tôn thờ vì… độ biến thái của công chính: Nghiêm Hạo Tường.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Đẹp trai thật đấy, nhưng biến thái cực kỳ. Giam người ta năm năm trời, hành hạ xong rồi lại hối hận khóc lóc. Bộ não tác giả bị gì à… // lẩm bẩm//
Một ánh sáng chói lòa va vào tầm mắt.Chiếc taxi đột ngột lảo đảo.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cái...cái mẹ gì vậy? // hoảng hốt //
ẦM!!!
Chỉ thoáng vài giây...
Tất cả còn lại chỉ là cái xác nằm cô độc trên đường cao tốc
Vũng máu đỏ tươi vẫn còn vương trong cơn mưa nặng hạt
_________
NPC
NPC
Quản gia : …Thiếu phu nhân? Cậu tỉnh chưa?
Một giọng nói xa lạ, cung kính nhưng dồn dập, vọng đến từ nơi nào đó.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Ức...// mi nặng trĩu //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Aaa...// bật dậy //
Trước mắt cậu là một căn phòng xa hoa lộng lẫy, đèn chùm pha lê, rèm nhung đỏ máu, tường dát vàng.
Còn bản thân cậu?
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Đây...đây là...// ngơ ngác //
Đang mặc áo cưới. Không phải kiểu váy công chúa… mà là một bộ lễ phục trắng cao cấp dành cho tân lang.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Cái đệch… tôi chết rồi hả? Đây là… đâu??
Tuấn Lâm hoảng loạn. Tay cậu chạm vào gương mặt quen thuộc, cơ thể là của chính mình.
NPC
NPC
Quản gia : Thiếu phu nhân, xin đừng kích động. Hôm nay là ngày trọng đại, xin cậu phối hợp.
Một người đàn ông mặc vest đen khom người nói nhỏ, giọng kính cẩn.
NPC
NPC
Quản gia : Cậu là Hạ Tuấn Lâm, nhị thiếu gia Vương gia. Hôm nay là lễ thành hôn giữa cậu và Nhị thiếu gia Tam gia – Nghiêm Hạo Tường.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Gì..gì chứ? // há hốc mồm //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
“Không không không… Không thể nào! Chẳng lẽ tôi xuyên… vào bộ truyện đó???” // từ từ che tay lên trước miệng //
Cậu lảo đảo đến bàn trang điểm, run tay mở điện thoại – may mà vân tay vẫn nhận.
Báo online. Tin tức mới nhất. Hình ảnh cưới giữa "Nhị thiếu gia Vương gia" và "Gia chủ Nghiêm gia tương lai" tràn ngập khắp các mặt báo.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// lặng người //
Đây chính là khung cảnh mở đầu trong truyện.
Và cậu… cậu không xuyên thành thụ chính , Không xuyên thành pháo hôi thứ ba.
Mà xuyên thành Hạ Tuấn Lâm – kẻ bị giết đêm tân hôn vì dám phản kháng Nghiêm Hạo Tường!
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Má ơi...cứu..cứu bé..bé không muốn chết!! // ngồi thụp xuống dưới đất //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// toàn thân run rẩy, lạnh toát //
Nhưng lý trí nhanh chóng quay trở lại.
Muốn sống? Phải thay đổi kịch bản.
Muốn sống? Phải nắm được trái tim của Nghiêm Hạo Tường trước khi hắn hóa thân thành ác quỷ.
Hạ Tuấn Lâm hít sâu. Đôi mắt dần lấy lại thần sắc.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Được thôi. Nghiêm Hạo Tường, nếu đã định cưới nhau, thì tôi sẽ… dạy lại anh cách yêu người ta!
________
Buổi tối
Tiệc cưới xa hoa
Giới thương nghiệp, hắc đạo, chính trị đều đổ về.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía trung tâm sảnh – nơi Nghiêm Hạo Tường, diện vest đen, ánh mắt u ám, như một con thú hoang bị xích, đang đứng đó.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// bước đến nắm lấy tay hắn //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// mỉm cười dịu dàng //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Chồng à~~~ anh đang nhìn cái gì vậy? // cậu cố tình trêu chọc, giọng ngọt như kẹo //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// khựng lại nhưng nhanh chóng trở nên bình tĩnh //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Cậu nghĩ… cậu đang làm trò gì? ❄️❄️❄️❄️// nhếch môi //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// nắm chặt tay hắn hơn , ánh mắt cong cong như hồ ly nhỏ //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Làm trò gì à? Chồng à, chẳng phải hôm nay là đêm động phòng sao~~~
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// ánh mắt tối sầm , siết mạnh tay cậu //
Nhưng không hiểu sao… hắn không thể buông ra.
Ngay từ khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt ấy – hắn có cảm giác, thứ gì đó… sẽ hoàn toàn vượt khỏi kiểm soát.
Không khí trong phòng cưới trở nên đặc quánh.
Ánh đèn vàng rọi lên gương mặt của hắn – sống mũi cao, đường nét sắc lạnh như dao khắc, từng sợi tóc đen nhánh rơi nhẹ trên trán. Đôi mắt Nghiêm Hạo Tường chẳng mang nổi nửa phần ấm áp.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// cúi đầu, nhìn bàn tay mềm mại đang chủ động nắm lấy mình.//
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// mắt dần tối đi , lạnh như biển đêm vô tận //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// chẳng hề sợ hãi , vẫn giữ nguyên nụ cười cong cong , miệng ngọt như kẹo //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Chồng à~ đêm nay anh muốn em chủ động, hay là... tự anh đến? // thì thầm vào tai hắn //
Rầm!
Hắn đẩy cửa, kéo tay cậu mạnh đến mức vai suýt trật, ép chặt người kia lên vách tường phòng cưới. Ánh mắt hắn khóa chặt đối phương, từng chữ bật ra lạnh lẽo:
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Cậu muốn chơi trò gì?❄️❄️❄️❄️❄️
Khoảng cách giữa cả hai chỉ còn vài cm.
Tim Hạ Tuấn Lâm nảy lên một nhịp – cảnh này trong truyện rõ ràng là đêm cậu chết. Một đêm đẫm máu, một cái chết oan uổng chỉ vì cậu dám chống đối hắn, mắng thẳng hắn là quái vật bệnh hoạn.
Nhưng bây giờ là cậu – không phải bản gốc.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Ực...trêu cỡ này rồi vẫn nhịn nổi là tui nể cưng dữ luôn á " // thầm đổ mồ hôi hột //
Trong đầu như chạy cả trăm kịch bản ứng biến. Cuối cùng cậu chớp mắt, hơi ngước lên, đôi môi nhẹ cong như thể vô hại:
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Nghiêm Hạo Tường… em chỉ muốn làm một người vợ tốt thôi mà.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// Cứng người //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Gì cơ?❄️❄️❄️❄️
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt quá mức xinh đẹp kia – rõ ràng giống hệt người trước đây… nhưng không giống chút nào.
Trước kia, Hạ Tuấn Lâm kiêu ngạo, hay gắt gỏng, ánh mắt lúc nào cũng tràn ngập chán ghét.
Nhưng bây giờ…
Cậu ta nhìn hắn như thể đang thực sự yêu.
Đây là ảo giác sao?
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// buông tay , chỉnh trang lại trang phục , khinh thường hỏi //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Thay đổi nhanh thế à? Hôm trước còn khóc lóc đòi huỷ hôn cơ mà ❄️❄️❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Ừm...// chống cằm nhìn hắn với ánh mắt đầy gợi tình // Em đổi ý rồi. Anh đẹp thế này, sao em lại không cưới?
Nghiêm Hạo Tường không đáp. Hắn chỉ nhìn cậu rất lâu, như đang mổ xẻ từng ánh mắt, từng biểu cảm.
Một phút… rồi hai phút…
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Muốn làm vợ tôi? ❄️❄️❄️❄️❄️ // nâng cằm cậu lên //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Vậy thì cậu phải… có đủ sức chịu đựng tôi.❄️❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hảo~~~~
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// câu cổ hắn //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Nghiêm thiếu phu nhân , sẽ cố gắng hết sức ~~~ // thì thầm //
Chưa đầy một giây sau, Nghiêm Hạo Tường bế bổng cậu lên – dễ dàng như nhấc một con mèo nhỏ – rồi ném mạnh lên giường lớn phủ đầy cánh hoa đỏ.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// cởi áo khoác, từng nút áo mở ra dưới ánh đèn mờ //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Moá...tao bắt đầu thấy rén rồi đó trời , động phòng của phản diện bệnh hoạn này là kiểu gì zậy troii? moá tao hận tác giả vạiilong , cái ngày mà tao thoát khỏi cái tg này , là ngày dỗ của tác giả!! " // gào thét trong lòng //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Anh… nhẹ thôi nha… Em lần đầu đó // kéo nhẹ vạt áo hắn //
Một thoáng lặng
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// dừng động tác cúi xuống, vùi mặt bên cổ cậu. Hơi thở nóng rát phả vào làn da.//
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Cậu… đang giả vờ à? ❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// cứng người //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Đệch!! Lộ rồi àa..."
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// cười khẽ //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
…Tôi thích đấy ❄️❄️❄️❄️❄️
Bàn tay mang theo nhiệt độ nóng hổi siết lấy eo cậu. Giọng hắn trầm thấp:
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Giả nai? Tốt. Cứ tiếp tục đi.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nhưng nhớ lấy , một khi đã nằm trong tay tôi, đừng hòng trốn thoát.❄️❄️❄️❄️ // thì thầm vào tai cậu //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// rùng mình //

CHƯƠNG 2 – “Đêm Động Phòng "

(Cảnh 18+, bạo tâm lý, chiếm hữu cực mạnh)
Ánh sáng vàng nhạt hắt lên bờ vai trần của Nghiêm Hạo Tường. Cúc áo cuối cùng bị bứt tung.
Hắn nhìn Hạ Tuấn Lâm như thể kẻ săn mồi vừa tóm được con mồi ngon nhất trong đời.
Trên giường, người con trai nhỏ nhắn ấy đang nằm đó – mảnh áo mỏng rơi lệch, lộ ra nửa bờ vai trắng mịn.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Ưm~~~
Tuấn Lâm khẽ rên khi cổ tay bị kéo lên, ghì chặt trên đỉnh đầu. Cậu giật mình, toàn thân run rẩy.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Chơi giả nai đến tận giờ mà vẫn còn yếu thế này?❄️❄️❄️❄️❄️
Cậu muốn phản ứng, muốn giãy giụa – nhưng lại bị hắn dùng đầu gối ép mạnh xuống giường.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi lạnh như băng ấy áp lên xương quai xanh của cậu. Hắn không hôn, mà cắn.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Aaaa~~ // đau đớn //
Mùi máu tanh lan ra. Hắn liếm vết cắn đó như dã thú đánh dấu lãnh địa.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Ngọt thật đó~~~~ ❄️❄️❄️❄️
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Mỗi tiếng rên, mỗi giọt máu… đều là của tôi.❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// trợn mắt // Anh điên à?
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Giờ mới biết sợ? ❄️❄️❄️❄️
Giọng nói ấy lạnh lẽo đến tàn nhẫn.
Một tay hắn siết lấy cằm cậu, bắt buộc cậu nhìn vào đôi mắt như vực sâu không đáy kia.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Dám dùng thân thể dụ dỗ tôi?❄️❄️❄️❄️❄️
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// cười nhạt , tay trượt từ xương quai xanh mảnh mai, vuốt xuống đến thắt lưng cậu //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Xem ra...cậu cũng có chút bản lĩnh đó ❄️❄️❄️❄️
Nghe xong câu nói đó của hắn , Hạ Tuấn Lâm bừng tỉnh khỏi cơn sợ hãi lúc nãy
Không phải bây giờ cậu đang đóng giả một tiểu yêu tinh mị hoặc sao?
Sao lại sợ hãi mấy chuyện tầm thường như vậy chứ?
Nói là làm , cậu tiếp tục chọc ghẹo hắn
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// cố ý cong người, ánh mắt hơi ướt nhòe quyến rũ, môi cong như cười như mời gọi //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Chẳng phải anh thích kiểu này sao? Một con hồ ly chỉ biết ngoan ngoãn rên rỉ dưới thân anh?~~~~
Một giây yên lặng chết người
Sau đó – "Rầm!" – Nghiêm Hạo Tường vươn tay, trói cổ tay cậu bằng dây lụa rồi quấn quanh đầu giường
Hắn như hổ dữ bị khơi đúng bản năng hoang dại. Hơi thở phả ra từng đợt nóng rực bên tai Tuấn Lâm.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Em sẽ phải trả giá vì dám thách thức tôi như thế này.❄️❄️❄️❄️❄️
Soạt! – Vải bị xé rách. Hạ Tuấn Lâm giờ chỉ còn lại làn da trắng mềm run rẩy dưới ánh đèn mờ.
Toàn thân cậu bị siết chặt trong tư thế bất lợi. Hai chân bị hắn tách ra, gối cao, cả người cong như dâng hiến.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Chạm vào em thử xem nào ~~~ // giọng ngọt ngào //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// thở nhẹ, khẽ nhúc nhích eo, cố ý cọ nhẹ lên đùi hắn. //
Nghiêm Hạo Tường bật cười – tiếng cười thấp, đầy đe dọa. Hắn nắm chặt cằm cậu, cúi xuống, hôn sâu đầy cưỡng chế, đến mức môi cậu đỏ mọng, ướt át như quả chín bị mút đến nát.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Được. Vậy tôi sẽ để em nhớ suốt đời: chỉ cần dám dụ tôi… thì hậu quả là thế nào.❄️❄️❄️❄️❄️
Và hắn bắt đầu.
Đầu tiên là ngón tay. Hắn không hề dịu dàng – thậm chí cố tình kéo dài, khiến Hạ Tuấn Lâm rướn người, mồ hôi lấm tấm, đôi mắt ngập nước nhìn hắn khẽ lắc đầu, nhưng giọng lại nghẹn ngào rên rỉ.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Chậm...hức...em..không chịu nổi // mắt ngấn nước //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nhưng em là người khơi mào, đúng không?❄️❄️❄️❄️❄️
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// cười , rồi đẩy mạnh vào một nhịp trọn vẹn.//
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Ưm...Aa~~~ // rướn người //
Tiếng rên nghẹn bật ra, lưng Hạ Tuấn Lâm cong lên như dây cung căng cực hạn.
Cả thân thể như bị xé rách rồi ghép lại bằng cơn khoái cảm không thể kháng cự.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// giữ chặt eo cậu //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// mạnh mẽ xâm nhập từng nhịp //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Gọi tên tôi❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
...A... Hạo Tường… chậm chút… a—!
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Không có chậm.❄️❄️❄️
Hắn kéo hai chân cậu lên cao hơn, thay đổi góc, đâm sâu hơn, mạnh hơn, khiến cậu chỉ còn biết rên rỉ nức nở gọi tên hắn không dứt.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Ư...hức...ưm..// cố kìm tiếng rên lại //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Không được kìm giọng ❄️❄️❄️❄️ // lạnh lẽo //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
La lớn lên...càng nghe em rên , tôi càng sảng khoái ~~~ ❄️❄️❄️❄️ // thì thầm //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// thao tác mạnh mẽ hơn //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Aaa~~~...hức...ưm..ưm
Căn phòng chỉ còn tiếng va chạm nặng nề, tiếng rên như khóc như nức, và tiếng cười khẽ đầy tàn nhẫn của Nghiêm Hạo Tường.
Hạ Tuấn Lâm biết mình thua.
Cậu quyến rũ, nhưng hắn mới là kẻ khiến cậu nghẹt thở trong ham muốn, giam cầm bằng thể xác, rồi từ từ thao túng trái tim
[No toxic] - [No báo cáo]

CHƯƠNG 3 – KHÓI SƯƠNG SAU ĐÊM ĐỘC QUYỀN

Hạ Tuấn Lâm tỉnh lại trong cơn đau nhức quen mà lạ, giữa một nơi xa lạ… và một con người nguy hiểm hơn bất kỳ ai cậu từng gặp.
Ánh sáng nhạt len qua rèm cửa, chiếu lên bờ vai trần mảnh khảnh đầy dấu vết đỏ tím. Hạ Tuấn Lâm mơ hồ trở mình, cả người như bị xe cán qua – đau rã rời, da thịt chỗ nào cũng nóng rát, nhạy cảm đến mức cử động một chút cũng khiến cậu rên rỉ.
Tấm chăn bị kéo trượt, để lộ vết hôn chằng chịt trên ngực, eo, cổ, và cả bắp đùi trong.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Ưm...ức..~~~ // đỡ lấy eo //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Thốn chết ông đây rồi!! Sức đã yếu rồi , qua còn dở giọng trêu anh ta làm gì mà h phải khổ như vậy chứ "
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Hạ Tuấn Lâm ơi là Hạ Tuấn Lâm, sao mà mày ngu dữ vậy nè!! " // than thở //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Nhưng dù thân thể đau nhức, nhưng Nghiêm Hạo Tường, đã cắn câu "
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hửm? // chú ý đến chiếc áo sơ mi treo trên giá //
Cậu vươn tay với lấy áo sơ mi trắng vắt trên ghế, không mặc đàng hoàng mà chỉ khoác hờ, cổ áo rủ xuống lộ xương quai xanh quyến rũ, hai chân trần bước xuống sàn gỗ lạnh.
_______
Vừa ra khỏi phòng, mùi cà phê thơm nức tràn vào khứu giác. Phòng khách lớn sáng trưng, đèn chùm phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông ngồi sofa – Nghiêm Hạo Tường.
Hắn mặc áo sơ mi đen, tay cầm tài liệu, mắt lướt qua một hàng chữ. Nghe tiếng chân trần chạm sàn, hắn không ngẩng đầu nhưng giọng vang lên đầy áp lực:
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Không có ai dạy em mặc đồ tử tế khi ra khỏi phòng à? ❄️❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Oáp~~~ // ngáp nhẹ //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// ngồi xuống ghế đối diện, chân vắt lên thành sofa, tay chống cằm, mắt long lanh //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Ngại quá, hôm qua anh bế em lên giường… quên luôn quần áo rồi.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
//dừng lại nửa giây //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// thấy phản ứng lại càng lấn tới //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hay bây giờ anh tự tay mặc lại cho em đi? Một chiếc quần lót… cũng được.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// khép tập tài liệu, chậm rãi đặt xuống bàn, mắt nhíu lại nhìn cậu //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Đừng có đùa với lửa, Hạ Tuấn Lâm. ❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// nhếch môi, nghiêng đầu chớp mắt.//
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Thế là anh thừa nhận mình đang bị em đốt cháy rồi à?
Bốp!
Chưa kịp phản ứng, Hạo Tường đã đè cậu xuống sofa, một tay bóp cằm, ánh mắt như thú hoang nổi điên.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Em nghĩ em đang điều khiển được ai, hả?❄️❄️❄️❄️
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
// cúi sát, hơi thở phả lên má cậu //
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Đêm qua ai nằm dưới, ai gọi tôi không ngừng?❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// thở ra một hơi, tay luồn vào tóc hắn, xoa nhẹ nhàng //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hưm...Anh nói vậy em không vui rồi đó~~~
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Anh không thấy em nằm dưới mà vẫn chơi được anh à?
Hạo Tường khựng lại trong tích tắc. Chính là kiểu nghịch ngợm hồ ly này – khiến hắn vừa muốn bóp chết, vừa nghiện tới nghiến răng.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// Cười càng tươi, ghé môi sát tai hắn, thì thầm //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Thế này nhé, Tam Nhị Thiếu. Em sẽ ở đây. Giường anh, bữa ăn anh, cả cơ thể này… tạm thời là của anh. Nhưng anh phải chịu được em... mỗi ngày đều trêu anh như thế.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Em đang thử thách giới hạn của tôi? ❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Không. Em đang xem… đến khi nào anh không kìm được, sẽ bóp nát em bằng chính sự điên cuồng mà anh giấu trong mắt.
______
Nửa đêm. Nghiêm Hạo Tường trở vào phòng. Hạ Tuấn Lâm đang ngủ trên giường, áo mỏng xộc xệch, một chân thò ra khỏi chăn.
Hắn đứng nhìn rất lâu
Ánh mắt hắn tối lại. Hơi thở chậm rãi, bàn tay nắm chặt mép giường.
Muốn ăn đến điên cuồng… nhưng không được để con hồ ly này biết mình đang dính bẫy.
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Nghiêm Hạo Tường - Hắn
Ngủ đi, hồ ly nhỏ… Tôi sẽ bóp nát đôi cánh của em từng chút một.❄️❄️❄️❄️❄️ // vuốt nhẹ khuôn mặt cậu //
_________
Ngày mới lại đến :
Hạ Tuấn Lâm uể oải từ phòng ngủ bước ra, tóc còn rối, môi vẫn sưng hồng, cổ áo lộ mấy dấu hôn đỏ nhạt – dấu tích trận mây mưa đêm hôm trc chưa kịp tan. Cậu vừa ngáp vừa mở tủ lạnh tìm nước, mắt còn lim dim, tay cầm đại chai sữa.
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
Em có thể chú ý hình tượng một chút được không?
Giọng trầm dịu dàng vang lên từ phòng khách, kéo theo mùi trà hoa nhài thoang thoảng.
Tuấn Lâm quay đầu lại, mắt sáng bừng.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Người này là Đinh Trình Hâm sao? Là anh trai ruột của nguyên chủ? "
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Âu maii gọt , đẹp giữ thần vậy troiii , trong nguyên tác miêu tả cậu ấy là bạch nguyệt quang trong lòng bao người "
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Nhưng tiếc...lại có chủ rồi " // khóc ròng //
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
Sao lại đơ ra nhìn anh như vậy chứ? Mặt anh dính gì sao? // ngại ngùng kiểm tra lại trang phục //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
A..không...không có , em không nghĩ anh lại đến đây thôi
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// chân trần chạy xuống chỗ Y đang ngồi //
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
Từ từ thôi , bất cẩn lại bị thương bây giờ // lo lắng //
Y vẫn là bộ dáng quen thuộc: sơ mi trắng,khí chất ôn nhu, nhã nhặn. Nhưng ẩn sau nụ cười dịu dàng đó là một sự mệt mỏi mơ hồ.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Anh tới từ khi nào vậy // ngồi xuống cạnh Y //
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
Vừa vào cổng đã bị vệ sĩ kiểm tra ba vòng.
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
// thản nhiên đáp, tay rót trà vào tách. //
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
Anh nghe nói hôm qua em gả vào Nghiêm gia, sao không gọi cho anh một tiếng?
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Gọi cho anh để anh khóc sao? Em sợ nhìn thấy anh cầm khăn giấy chạy từ Mã gia sang khóc tiễn em như tiễn con gả đi
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
// bật cười //
Nụ cười mềm mại nhưng khóe môi lại thoáng đượm chút buồn
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
Nhưng ít ra cũng nên để anh biết… Đêm đầu tiên, có bị gì không?
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// rùng mình , ôm vai //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Cũng tàm tạm, có hơi... đau chút, nhưng trải nghiệm đáng giá.
Y nhìn cậu, ánh mắt như muốn dạy dỗ.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// bật cười, rồi nghiêng đầu nhìn Y //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Còn anh thì sao? Cuộc sống làm Mã Đại Thiếu Phu Nhân thế nào?
Y hơi ngẩn ra, ánh mắt trôi về phía xa. Một lát sau, y khẽ đáp:
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
Nhạt như nước ốc. Mã Gia Kỳ… là người quá lý trí. Anh ấy biết rõ khi nào cần dịu dàng, khi nào nên giữ khoảng cách. Cưới nhau ba năm, mỗi ngày đều đúng giờ, đúng lễ nghĩa. Không hờn ghen, không giận dỗi, không ấm lạnh.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Ba năm mà vẫn khách khí như phòng khách sạn?
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// cau mày //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Đinh Ca à… Em nói thật, nếu là em, em trốn đi lâu rồi!
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
Anh không có gan đó // khẽ cười //
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
Vả lại, anh ấy cũng chưa từng tệ với anh. Chỉ là… quá lạnh nhạt
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// bỗng nghiêng đầu, cười gian tà //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
vậy có khi nào… anh cho hắn hơi ấm quá nhiều, nên anh ta mới nghĩ không cần phải giữ?
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
Ý em là gì? // nhíu mày //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// chống cằm, cười như một chú hồ ly đang ngậm hạt hạnh nhân //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Lạnh thì thêm lửa, khách khí thì thêm chút giấm. Anh thử để anh Mã nhà anh thấy anh… trò chuyện thân mật với một người đàn ông khác xem. Đảm bảo tên đó bứt dây thần kinh lý trí liền.
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
Làm vậy để làm gì? // ngạc nhiên //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Để nhìn anh ta chạy tới giữ anh, mà lần đầu tiên quên mất bản mặt vô cảm kia!
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// cười toe toét, rồi giả bộ giọng Mã Gia Kỳ trầm lạnh //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Vợ tôi không được cười với người khác
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
// phì cười, nhưng vẫn lắc đầu //
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
Em chỉ biết nghĩ bậy.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Không bậy đâu~~~
Tuấn Lâm vừa dứt lời, ngoài cổng đã vang tiếng bước chân vội vã.
Rầm!
Cửa mở bật ra.
Mã Gia Kỳ bước vào, gương mặt lạnh tanh thường ngày đã biến mất. Áo vest chưa kịp gài nút, cà vạt lệch một bên. Mắt gã lướt thẳng đến hai người đang ngồi sát nhau trên sofa, giọng trầm trầm mà khản đặc:
Mã Gia Kỳ - Gã
Mã Gia Kỳ - Gã
Hai người đang nói gì?❄️❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
À… em chỉ đang kể cho Đinh Ca một số chuyện về đêm tân hôn đáng nhớ của em thôi mà
Mã Gia Kỳ - Gã
Mã Gia Kỳ - Gã
// nheo mắt , gằn giọng khó chịu //
Mã Gia Kỳ - Gã
Mã Gia Kỳ - Gã
Hạ Tuấn Lâm!!! ❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Ơ kìa, sao lại gọi cả tên thế~~ // chớp chớp mắt giả ngây thơ // Em chỉ muốn Đinh Ca của em… sống một cuộc đời đỡ nhạt hơn thôi.
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
Gia...Gia Kỳ , chuyện không phải như anh nghĩ , thật ra...A- // bị kéo lại //
Y đỏ mặt, định giải thích, nhưng chưa kịp mở lời thì Mã Gia Kỳ đã bước tới, kéo y đứng dậy, ôm chặt vào lòng. Gã nhìn thẳng vào Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt lạnh băng:
Mã Gia Kỳ - Gã
Mã Gia Kỳ - Gã
// miết nhẹ eo Y //
Đinh Trình Hâm - Y
Đinh Trình Hâm - Y
Ưm...// giật mình vội che miệng //
Mã Gia Kỳ - Gã
Mã Gia Kỳ - Gã
Cậu còn dạy vợ tôi một câu, tôi đốt sạch Nghiêm gia. ❄️❄️❄️❄️❄️❄️
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// giơ tay đầu hàng // Dạy một câu, đổi lại được Mã tổng đích thân giữ vợ, em dâu như em thấy lời quá.
Mã Gia Kỳ - Gã
Mã Gia Kỳ - Gã
Hừm!! Không có quy củ ❄️❄️❄️❄️ // kéo Y đi //
Đinh Trình Hâm bị kéo ra cửa, vẫn còn mặt đỏ tới mang tai.
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Đinh Ca, sau này có chuyện gì… nhớ kể em nghe nha, em cho thêm một thìa tiêu vào! // cười tít mắt //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Hừm...cặp đôi gà bông này có vẻ thú vị à nha , sau này phải chơi thêm lần nữa mới được!! "
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Nhất định phải chọc tên họ Mã kia tức xì khói đầu , khiến hắn dính Đinh Trình Hâm 24/24 kh dám lơ là dù chỉ 1 giây "
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
// đắc trí ngồi xuống tiếp tục uống trà ăn bánh ngon lành //
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
Hạ Tuấn Lâm - Cậu
" Coi bộ , cuộc sống sau này thú zị roii đây " // vui vẻ //

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play