[ CapRhy ] Moonveil: Bóng Tối Và Ánh Sáng
Chương 1: Căn gác nhỏ cuối phố Maple
Sáng sớm ở khu phố Maple vẫn như mọi ngày, trời xám nhạt, tiếng xe cộ hòa cùng tiếng bước chân vội vã của người lớn đi làm, trẻ con đi học. Trong căn nhà số 27 cuối phố, một cậu bé tóc nâu sẫm đang lặng lẽ rửa chén, cố gắng không đánh thức ai.
Nguyễn Quang Anh, biệt danh “thằng gầy”, “thằng mồ côi” – là những cái tên mà người ta gọi cậu ở trường. 16 tuổi, cao dong dỏng nhưng gầy nhom, ánh mắt luôn ẩn chứa một điều gì đó xa xăm. Cậu sống cùng dì Thúy, chị gái của ba ruột cậu, và anh họ Minh Kha – người luôn coi thường và bắt nạt cậu mỗi khi có cơ hội.
Dì Thúy chưa bao giờ đánh cậu, nhưng lại chẳng bao giờ thật sự quan tâm. Mỗi khi Quang Anh hỏi về ba mẹ mình, bà chỉ nói gọn lỏn:
— “Chết trong tai nạn xe hơi. Đừng hỏi nữa.”
Căn gác mái nơi Quang Anh ngủ nhỏ đến mức không đứng thẳng được. Một cái giường gỗ ọp ẹp, một cái bàn cũ và vài quyển sách giáo khoa cũ nát. Những ngày trời mưa, mái nhà dột khiến cậu phải dịch giường sang góc khác.
Ở trường, cậu không có bạn. Không ai thật sự hiểu cậu – người luôn làm ra những chuyện kỳ quặc như khiến cây bút bay khỏi tay, làm đèn chớp tắt khi tức giận, hay khiến ly nước nóng lên khi cậu đói bụng.
Minh Kha thì luôn trêu chọc:
— “Lại định chơi trò phù thủy hả nhóc? Lớn đầu rồi mà còn ảo tưởng.”
Quang Anh cười trừ. Cậu cũng không biết những chuyện đó là gì. Chỉ biết rằng, sâu trong tim, cậu cảm thấy mình khác biệt. Có gì đó đang chờ cậu, vượt xa khỏi khu phố tẻ nhạt và cuộc sống bị xem thường này.
Chiều xuống, bầu trời chuyển màu xám tro. Quang Anh ngồi co ro trên chiếc ghế gỗ nhỏ trong bếp, tay cậu vẫn rửa chén bát sau bữa ăn. Dì Thúy vừa dọn xong bàn, liếc qua cậu một cái rồi lên phòng. Như mọi ngày, bà chẳng nói gì.
Minh Kha từ cầu thang bước xuống, tai đeo headphone, tay lật lật điện thoại. Hắn đá nhẹ vào chiếc ghế Quang Anh ngồi, khiến cậu loạng choạng suýt đánh rơi chén.
Minh Kha
Chậm chạp như rùa! Mày làm xong chưa đấy?
Quang Anh siết chặt môi, không nói gì. Mọi phản kháng đều vô ích. Cậu cúi đầu tiếp tục công việc, đôi mắt lặng lẽ như nước hồ mùa đông.
Minh Kha tiến đến phía sau, vỗ mạnh vào vai Quang Anh trêu tức.
Minh Kha
Này, mày có thôi cái trò ma quái chưa? Hôm bữa cây viết tao bay khỏi tay, mày làm đúng không?
Cơn tức giận dâng lên trong ngực. Quang Anh quay phắt lại, không kịp kìm nén.
Nguyễn Quang Anh
Tôi không làm! Tôi còn chẳng biết chuyện gì xảy ra…
Bất ngờ, chiếc ly thủy tinh trên kệ phía sau Minh Kha rung nhẹ, rồi… rơi xuống — vỡ tan trên nền nhà.
Cùng lúc đó, Minh Kha ôm tay thét lên:
Một vết xước nhỏ nhưng sâu hiện rõ trên mu bàn tay hắn.
Dì Thúy từ trên lầu chạy xuống.
Thuý
Chuyện gì vậy? Minh Kha, con sao rồi?
Minh Kha chỉ tay vào Quang Anh, nước mắt lưng tròng
Minh Kha
Là nó! Nó làm cái ly bay xuống rồi đập trúng con!
Nguyễn Quang Anh
Không phải em… em không đụng gì cả… [ lắc đầu, hoảng hốt ]
Nhưng dì Thúy không cần nghe lời giải thích.
Thuý
Đủ rồi, Quang Anh! Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có giở mấy trò kỳ quái đó trong nhà này!
Cậu cứng đờ. Không ai tin cậu. Như mọi lần. Dì Thúy kéo Minh Kha đi lấy băng cá nhân, trước khi quay lại ném cho Quang Anh một cây lau nhà.
Thuý
Dọn sạch chỗ đó. Cấm ăn tối
Khi mọi thứ đã yên ắng, Quang Anh ngồi một mình trong căn bếp tối, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt mệt mỏi. Cậu nhìn xuống tay mình.
Vì sao mỗi khi cậu cảm xúc mạnh, lại có chuyện xảy ra?
Cậu không biết. Nhưng ở đâu đó sâu trong máu thịt, có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Sáng sớm, bầu trời London phủ một lớp sương mờ. Quang Anh thức dậy như mọi ngày, thu mình gọn trong chăn mỏng, nghe tiếng gió lùa qua khe cửa gác mái.
Dưới nhà, dì Thúy vừa pha trà vừa quét sân. Minh Kha vẫn còn ngáy to trong phòng.
Một bóng trắng lao vút qua khung trời u ám, đáp thẳng xuống hàng rào trước cửa nhà số 27.
Một con cú tuyết – lớn, kiêu hãnh và không hề sợ người – đang đậu trước cửa nhà. Trên chân nó là một bức thư màu vàng nhạt, dán sáp đỏ, khắc phù hiệu kỳ lạ: một mặt trăng khuyết ôm lấy ngọn đũa phép – biểu tượng của Trường Phép Thuật Moonveil.
Con cú cất tiếng “khù” trầm, rồi thả lá thư xuống thềm hiên bằng chiếc mỏ sắc bén. Ngay sau đó, nó bay đi, để lại làn gió xoáy mỏng lướt qua vạt váy dì Thúy.
Bà nhìn phong thư, mặt tái đi. Không cần mở cũng biết nó là gì. Bà đã từng nhận thư như thế cho em trai mình . Ngày đó… trước khi mọi chuyện sụp đổ.
Dì Thúy cúi xuống, nhặt bức thư. Tay run lên.
Thuý
Không… không được… Nó phải sống như một đứa bình thường… Không phép thuật, không điên rồ như chúng nó…
Bức thư bị xé làm đôi. Rồi lại làm tư. Rồi thành từng mảnh nhỏ.
Dì Thúy nhét chỗ giấy vào túi áo, hít một hơi thật sâu. Khi Quang Anh từ trong bếp bước ra, ánh mắt cậu vẫn trong veo, không mảy may hay biết.
Nguyễn Quang Anh
Dì… ngoài cửa có gì không ạ?
Thuý
Không. Chắc là mèo hoang thôi. Lo rửa chén đi
Bà đáp cộc lốc, quay người bước vào nhà như chưa từng có con cú nào xuất hiện.
Trên nền hiên, một mẩu sáp đỏ nhỏ rơi sót lại, lặng lẽ nằm đó… như dấu hiệu đầu tiên của một thế giới đang gọi tên Quang Anh.
Chương 2: Lá thư bị chặn
Tại đỉnh cao nhất của tòa tháp Thiên Văn, nơi gió réo rắt quanh những mái vòm bằng đá cổ kính, thầy Huỳnh Trấn Thành – Hiệu trưởng trường phép thuật Moonveil – đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt trầm tư nhìn về khoảng trời mờ sương.
Trên bậu cửa là một con cú tuyết to lớn, đang khẽ khàng vuốt bộ lông trắng muốt bằng chiếc mỏ cong. Một mẩu giấy nhỏ được buộc dưới chân nó – lá thư phản hồi từ thế giới Muggle.
Huỳnh Trấn Thành nhẹ nhàng gỡ tờ giấy, mở ra, đọc chậm rãi. Dòng chữ phép nhảy múa trên mặt giấy như những con rồng nhỏ:
📜“Lá thư chưa được đọc. Phong ấn bị phá hủy. Người nhận không tiếp cận được nội dung”
Ông đặt tờ giấy xuống bàn, không một biểu cảm giận dữ. Chỉ lặng lẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên tia sáng suy tư.
Huỳnh Trấn Thành
“Xé rồi sao…? Cũng không nằm ngoài dự đoán”
Ông đứng dậy, bước đến tủ sách lớn phía sau. Những cuốn sách cổ có bìa da nứt nẻ phát ra ánh sáng dịu nhẹ như nhận biết chủ nhân của chúng. Ông đưa tay rút một quyển có tựa mạ vàng: “Dòng Máu Cũ và Luật Cấm Giới”.
Huỳnh Trấn Thành
“Nguyễn Quang Anh… Con trai của Trường Sinh và Atus.”
Ông đọc thầm cái tên, miệng nở một nụ cười nhẹ – không rõ là buồn hay vui.
Giáo sư Phạm Lưu Tuấn Tài – hiệu phó nghiêm khắc của Moonveil, người luôn được xem là khó tính và lạnh lùng.
Huỳnh Trấn Thành
Lá thư đầu tiên thất bại rồi
Tuấn Tài khẽ cau mày, nhưng không bất ngờ.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Tôi sẽ đích thân sắp xếp con cú gửi lại. Nếu cần, có thể dùng đến con Sừng Lửa
Huỳnh Trấn Thành
Không cần mạnh tay. Hãy để mọi thứ xảy ra đúng nhịp. Cậu bé đó… cần được chạm vào vận mệnh của chính mình, đúng lúc [ khẽ lắc đầu]
Ông quay lưng lại, ánh mắt xa xăm, chắp tay sau lưng như đang đối thoại với một ký ức rất xa.
Huỳnh Trấn Thành
“Trường Sinh từng nói: Nếu thế giới này quên mất những đứa trẻ mang trong mình điều kỳ diệu… thì sẽ có một ngày, chính bọn trẻ sẽ đánh thức lại phép thuật ngủ quên.”
Ngoài khung cửa, con cú tuyết tung cánh bay lên trời cao, biến mất vào làn mây dày đặc. Trên bàn, lá thư tan ra thành bụi bạc – dấu hiệu của một phép gọi lại thư thất bại.
Một con cú đen nhỏ hơn nhưng nhanh nhẹn được phái đi lần thứ hai, lần này mang theo một bức thư với lớp phong ấn bảo vệ gấp ba lần, nhằm đảm bảo không ai có thể mở thư ngoài người được ghi danh: Nguyễn Quang Anh.
Nó lượn ba vòng trên mái nhà số 27, chờ thời điểm thích hợp rồi nhẹ nhàng hạ cánh lên bậu cửa sổ gác mái – nơi Quang Anh thường ngồi đọc sách buổi sáng.
Nhưng lần này… dì Thúy đã chờ sẵn.
Bà như thể đã linh cảm được điều gì. Khi thấy con cú đậu xuống, bà liền bước nhanh ra sau nhà, cầm theo một cây vợt nhện cũ, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Không phải thần chú, mà là một thứ gần như… bùa trấn mệnh dân gian.
Thuý
“Không cần biết là thứ gì, mày cũng không được đem nó đến cho thằng bé…”
Con cú chưa kịp kêu lên đã bị hất mạnh ra khỏi bậu cửa. Bức thư theo đà rơi xuống đất. Dì Thúy vội vã nhặt lấy, chưa kịp mở thì dòng chữ mạ vàng hiện lên:
Người không được ghi danh – KHÔNG ĐƯỢC PHÉP MỞ
Ngay lập tức, lá thư bốc khói rồi nổ tung thành một bụi vàng, khiến dì Thúy ho sặc sụa, ngã lùi lại phía sau. Quang Anh từ trên gác chạy xuống nhưng dì đã kịp xua tay:
Thuý
Không có gì! Một con chim dại bay lạc thôi! Mau quay lên học bài đi!
Cậu dừng lại ở chân cầu thang, ánh mắt nghi ngờ. Đây không phải lần đầu cậu thấy điều gì đó kỳ lạ. Nhưng lần này… có thứ gì đó rõ ràng hơn. Rõ ràng đến mức làm tim cậu đập nhanh một nhịp.
Con cú đen trở lại trường chỉ vài giờ sau, chân trầy xước, bộ lông rối bời, mắt thất thần. Phép thuật bảo vệ bức thư đã tự hủy – dấu hiệu rõ ràng rằng nó không đến được đúng người nhận.
Giáo sư Phạm Lưu Tuấn Tài lần này ném mạnh cuộn giấy lên bàn, giọng thấp và lạnh:
Phạm Lưu Tuấn Tài
Cậu bé đang bị ngăn cách. Cố ý. Không ai ngoài người lớn trong gia đình đủ phép làm điều đó
Huỳnh Trấn Thành vẫn không tỏ ra giận dữ. Ông chỉ lặng im đứng cạnh bản đồ phép thuật trên tường – nơi có hàng trăm chấm sáng là tên các học sinh hiện tại và tương lai.
Tại góc bản đồ, một chấm sáng mờ mịt chớp lên rồi tắt. Ghi rõ: Nguyễn Quang Anh – Đang bị phong tỏa.
Huỳnh Trấn Thành
Nếu một đứa trẻ được chọn mà bị chặn mất con đường đến thế giới phép thuật… thì chúng ta phải để phép thuật tự đến với nó [ trầm giọng ]
Ông quay sang Tuấn Tài, ánh mắt giờ đã nghiêm túc hơn:
Huỳnh Trấn Thành
Gửi bức thứ ba. Lần này… không gửi đến nhà. Gửi đến chính tay cậu bé – bất cứ nơi nào cậu ấy đến.
Mọi chuyện chưa dừng lại sau lần thứ hai.
Dì Thúy bắt đầu hành động kỹ lưỡng hơn bao giờ hết. Cửa trước, cửa sau đều khóa chặt. Các khung cửa sổ bị đóng đinh lại, ngay cả cửa phòng cũng bị đổi sang loại có khóa tự động. Quang Anh bây giờ gần như bị giam lỏng trong chính căn nhà của mình.
“Thời buổi này nguy hiểm lắm. Ở nhà đi, ra đường làm gì.” – Dì Thúy viện cớ mỗi ngày.
Cậu bé chỉ biết ngồi bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài, nơi bầu trời xám xịt trải dài vô tận. Một cảm giác nghẹt thở đè nặng trong lòng. Suốt mười sáu năm, Quang Anh chưa từng được kể rõ về cha mẹ, chỉ biết rằng họ “chết vì tai nạn xe hơi”, và mình phải sống dựa vào lòng thương hại của họ hàng.
Nhưng dạo gần đây, mọi thứ trở nên kỳ quặc hơn.
Những tia sáng vụt qua cửa sổ vào ban đêm. Những tiếng cánh chim đập mạnh, lặp đi lặp lại. Và… giấc mơ. Những giấc mơ về người đàn ông với ánh mắt dịu dàng và bàn tay cầm đũa phép, nói một thứ ngôn ngữ lạ lùng nhưng đầy yêu thương.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Ba lần. Ba lần thư không đến tay người được chọn
Huỳnh Trấn Thành
Bà ta nhốt thằng bé rồi
Huỳnh Trấn Thành khẽ nhắm mắt, dường như đã biết trước.
Người hiệu trưởng quay lưng lại phía bản đồ, ánh mắt mơ hồ nhìn ra trời đêm phía ngoài cửa sổ.
Huỳnh Trấn Thành
Được rồi. Đã đến lúc… để học sinh của ta ra tay
Chương 3 : Sự Lựa Chọn Cuối Cùng
Trong Đại sảnh Vọng Nguyệt của trường Moonveil, Huỳnh Trấn Thành chống tay lên bàn đá cẩm thạch, mắt lướt qua bản đồ phép thuật đang phát sáng lập lòe.
Huỳnh Trấn Thành
Triệu tập Bảo Minh
Nhưng chưa đầy một phút , Phó hiệu trưởng Tuấn Tài đã xen ngang:
Phạm Lưu Tuấn Tài
Hiệu trưởng… Bảo Minh chưa đủ khả năng bước vào thế giới Muggle mà không để lại dấu vết. Nếu bà ta đã biết cách xé thư, nhốt người, thì một phù thủy trẻ dễ bị phát hiện lắm
Huỳnh Trấn Thành không nói gì. Ông chậm rãi rút ra từ trong ống tay áo một ấn lệnh màu bạc, khắc hình cánh cổng mở ra trời đêm. Phạm Lưu Tuấn Tài nín thở , bởi ông biết ấn lệnh đó… đã hơn một trăm năm chưa từng được dùng đến.
Huỳnh Trấn Thành
Được rồi. Ta sẽ gọi Darik
Phó hiệu trưởng khẽ giật mình.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Darik? Ngài chắc chứ?
Huỳnh Trấn Thành
Darik là người gác Cổng Mù Sương, kẻ giữ bí mật hàng thế kỷ của Moonveil. Nếu người phàm không thể thấy thư, thì để một thực thể phi phàm đưa nó
Tối hôm đó, không khí nặng nề lạ thường. Dì Thúy như linh cảm có điều gì đó sắp xảy ra, bà đi đi lại lại quanh nhà, tay cầm chổi lông gà, mắt liếc liên tục ra cửa sổ.
Ánh sáng lập lòe từ đôi mắt Darik dừng lại nơi cánh cửa phòng ngủ đã khóa trái. Không cần gõ, cánh cửa mở ra như thể không khí xung quanh nó tự tan biến.
Quang Anh bước ra, chần chừ, mắt chạm mắt với người đàn ông lạ mặc áo choàng dài phủ kín gót.
Darik
Ta là Darik, đến từ Moonveil. Ta đến đưa em đi
Dì Thúy từ dưới nhà lao lên, giọng hét át cả tiếng chuông gió ngoài hiên:
Thuý
Không! Thằng bé không đi đâu cả! Phép thuật cái quái gì chứ! Các người không được phép lôi nó vào cái thế giới đó!
Bà đứng chắn trước mặt Quang Anh, giận dữ run rẩy. Quang Anh thì như bị đóng băng. Cậu không hiểu gì cả.
Darik nhíu mày, nhẹ nâng một tay, vẽ một đường ánh sáng mờ. Cả căn nhà chấn động trong tích tắc. Một lớp màn mỏng như sương bao quanh Quang Anh và ông, khiến những tiếng la mắng bên ngoài bị bóp nghẹt lại.
Darik
Tôi không muốn dùng vũ lực, thưa bà
Darik
Nhưng bà đã xé hai bức thư triệu hồi chính thức của Moonveil. Thêm một lần nữa, đó sẽ là tội cản trở lệnh thiêng
Thuý
Tôi không cần biết gì cả! Nó không cần dính vào cái thế giới chết tiệt ấy nữa! Nó còn quá nhỏ để chết như cha nó!
Câu nói đó như một tiếng nổ trong đầu Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Chết…? Cha con… chết vì phép thuật sao?
Bà Thúy lặng người, rồi như kiệt sức, ngồi phịch xuống bậc cầu thang.
Darik
Ba em – Nguyễn Trường Sinh – là một trong những phù thủy thuần chủng tài năng nhất. Còn ba nhỏ em – Atus – chỉ là một người muggle . Họ yêu nhau, kết hôn bất chấp phản đối của gia tộc. Rồi họ chết trong trận chiến với Damien… kẻ mà em không nên bao giờ biết tới
Darik
Họ là những người anh hùng. Và em, Quang Anh, mang trong mình cả máu của phép thuật lẫn trái tim của lòng dũng cảm. Moonveil là nơi em cần đến
Quang Anh không đáp. Trái tim như bị bóp nghẹt.
Một lúc lâu sau, cậu ngẩng đầu lên, thì thầm:
Nguyễn Quang Anh
Em sẽ đi
Ánh sáng lấp lánh bẻ cong không gian khi Darik đưa tay vẽ một vòng tròn trên không trung. Cánh cổng xoáy hiện ra, như một bức màn nước óng ánh. Quang Anh bước theo ông, lòng vẫn chưa thôi run lên vì những gì vừa nghe từ dì Thúy.
Cánh cổng khép lại phía sau, và họ đã đứng giữa một con đường lát đá cổ kính, đông đúc những sinh vật kỳ lạ, phù thủy mặc áo choàng dài đủ màu sắc, những quán tiệm nhấp nháy ánh sáng ma thuật.
Darik
Chào mừng đến Quận Trung Tâm
Darik
Nơi tập trung mọi hoạt động của giới phù thủy. Đầu tiên, chúng ta cần đến Grendira — ngân hàng của giới pháp thuật
Tòa nhà ngân hàng hiện ra tráng lệ như một pháo đài bằng ngọc tối, có những cây cột vặn xoắn khổng lồ và hai bức tượng rồng bạc trấn giữ cửa. Bên trong là sảnh dài với vô số quầy giao dịch, điều hành bởi những sinh vật lùn đầu hói, mắt sáng như ngọc đen.
Darik đưa Quang Anh đến một quầy lớn, nơi một goblin đeo kính bạc gật đầu tiếp đón.
Vandar
Xin chào, tôi là Vandar. Tên người thừa kế?
Darik
Con trai của Nguyễn Trường Sinh
Con goblin cau mày, kéo ra một quyển sổ lớn, lần giở bằng những ngón tay dài có móng sắc. Một lúc sau, hắn dừng lại:
Vandar
Xác nhận. Người thừa kế tài sản tầng ba mươi bảy, khoang 1013, ký hiệu ‘Di sản Sinh-Atus’. Cần xác minh dấu ấn
Quang Anh được yêu cầu đặt tay lên một khối pha lê màu lam. Khi cậu vừa chạm vào, viên pha lê phát sáng rực rỡ, tạo ra hình ảnh ba Trường Sinh đang cười dịu dàng. Một ký ức ma thuật.
Chiếc thang máy ma thuật rung lên và trượt xuống như rơi tự do. Khi cửa mở ra, Quang Anh ngỡ ngàng. Trước mặt cậu là một căn hầm khổng lồ lấp lánh vàng, bạc, các rương báu có niêm ấn phép thuật. Có cả những cuộn giấy, vật phẩm, và một chiếc hộp gỗ đen đặc biệt đặt riêng trên bàn đá.
Vandar
Toàn bộ là di sản của Trường Sinh để lại
Darik
Không chỉ là tiền, mà còn có cả lời nhắn và những thứ khác nữa. Nhưng… em chỉ được mở chiếc hộp đó khi chính thức nhập học
Quang Anh đứng lặng, mắt không rời kho báu trước mặt.
Cậu không biết thứ khiến cậu xúc động hơn là số tiền kếch xù đang lấp lánh… hay là việc, lần đầu tiên, cậu được cảm nhận rằng cha mình thật sự luôn nghĩ đến cậu, lo cho cậu — kể cả sau khi đã rời khỏi thế giới này.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play