Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

〖ĐN One Piece〗Khúc Cầm Trong Sương.

Epside 1

〖ĐN One Piece〗Khúc Cầm Trong Sương.
─•──── ౨ৎ
Bầu trời u ám như một bức tranh vấy mực. Không một tia sáng nào len được qua tầng mây đặc quánh như bùn, và không khí thì đặc sệt lại như thể thời gian cũng lười trôi đi. Là cái kiểu thời tiết khiến người ta chỉ muốn chôn mình trong chăn, khóa cửa, tuyệt giao với toàn bộ thế giới.
Nhưng Isoble Herta, như thường lệ, lại đang lững thững bước qua lòng thành phố, đầu ngẩng cao, mặt lạnh như nước đá, bất chấp vẻ khốn nạn của bầu trời phía trên.
Cô ghét trời âm u. Ghét những điều không rõ ràng. Ghét cái cảm giác bị vây hãm giữa một thứ gì đó mà mình không thể kiểm soát.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
Chậc.. nay chắc trời mưa rồi nhỉ ? /nhìn lên/
Càng ghét hơn cái việc bị sai đi giao tài liệu khảo cổ lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, chỉ vì sếp của cô, một gã đàn ông trung niên hách dịch, luôn nghĩ rằng chỉ có phụ nữ mới nên làm “việc lặt vặt”. Cô thề, nếu còn sống sót sau đêm nay, người đầu tiên cô muốn bóp cổ chính là gã ta.
Giày cao gót nện xuống mặt đường đá lạnh, từng bước đanh gọn, phản chiếu tiếng cộc cộc sắc như kim loại. Cô không phải kiểu phụ nữ hay than phiền. Cô hành động. Tự mình giành lấy mọi thứ. Không có ai giúp đỡ, càng không có đàn ông nào đủ bản lĩnh khiến cô ngoảnh đầu. Đám người tự cho mình là “bên mạnh” đó, trong mắt cô, chỉ là một lũ sống bằng đặc quyền và ảo tưởng.
Và rồi —
ẦMMM !!
Một vệt sáng rạch ngang bầu trời. Tiếng sét nổ chát chúa vang vọng đến tận đáy tim, giáng xuống không báo trước, như một lời nguyền từ thần linh mà cô chẳng bao giờ tin.
Cô không kịp tránh.
Tất cả chỉ còn trắng xóa.
Không gian bỗng nhiên tĩnh mịch đến kỳ lạ. Herta mở mắt. Không gian quanh cô là một nơi chẳng thuộc về bất kỳ thực tại nào: trắng, trống, và lạnh lẽo.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
Ugh.. đây là đâu vậy chứ ?
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
Rõ ràng.. hồi nãy mình còn thấy tia xét đâu ra nữa mà..
Trước mặt cô là một người đàn ông. Hoặc là một thứ gì đó mang hình người. Áo choàng dài bay nhẹ dù không có gió. Mái tóc đen dài rủ như sợi bóng tối, và đôi mắt... đôi mắt ấy không có đáy.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
Anh là ai ?
Hắn không cười, nhưng giọng nói lại vang vọng như kim loại chạm nhau trong lòng đất.
@Nhân vật nam.
@Nhân vật nam.
Ta là Luật Giả.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
(Ô cha ? Giờ còn đứa bị ảo tưởng sức mạnh như này à).
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
(Nhảm nhí).
Herta nhíu mày. Một cái tên nực cười. Lố bịch như một nhân vật anime hạng bét.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
Luật gì.
@Nhân vật nam.
@Nhân vật nam.
Luật của thế giới. Luật của sinh – tử – thời gian – và định mệnh.
Cô không trả lời. Không tin, cũng không hề sợ. Nếu đây là cái chết, thì cô sẽ đối mặt với nó như cô từng sống, không thỏa hiệp.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
(Ê có hơi bị quá không đấy, cảm giác như mình giống mấy main chính trước khi xuyên không được ban phước sức mạnh bá đến vậy à?).
Nhưng hắn lại cười. Một nụ cười nhàn nhạt đầy ngạo mạn, như thể đang nhìn một con thú nhỏ nhưng thú vị.
@Nhân vật nam.
@Nhân vật nam.
Ngươi không chết. Chỉ bị chuyển hoán. Một kẻ xứng đáng, kế thừa ta.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
Tôi không cần.
@Nhân vật nam.
@Nhân vật nam.
Không phải ngươi chọn. Luật là thứ không ai được phép từ chối.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚.
(Ủa bị nhảm hả cha ơi?)
Và rồi ánh sáng đen lan ra, ôm trọn lấy Herta, xuyên qua da thịt như một dòng điện tinh vi nhưng sắc bén. Không đau. Chỉ lạnh. Lạnh tới tận xương tủy, như thể cả linh hồn cô đang bị viết lại bằng một ngôn ngữ xa lạ.
Luật Giả biến mất. Như một ảo ảnh chưa từng hiện hữu.
_________
Cô tỉnh dậy trong một căn phòng gỗ ọp ẹp, chăn chiếu lộn xộn, không gian nồng mùi muối biển và... mùi dầu gió.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Chậc.. !
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Chỗ quái quỷ nào đây !!
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Thằng thần kinh !!
Mắt cô chậm rãi mở ra, ý thức quay về cùng tiếng sóng vỗ đập vào mạn tàu.
Và cái đầu bạc to sụ ngồi bên cạnh giường là thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt.
Gương mặt đầy nếp nhăn, hàm răng trắng nhởn, và nụ cười... đáng ghét.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
Cháu tỉnh rồi, Airi à.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
NovelToon
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Ai cho ông gọi tôi như vậy.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
NovelToon
Giọng cô lạnh đến mức khiến con mèo dưới gầm giường cũng khựng lại.
Ông cười to, nụ cười như tiếng đại bác vang rền.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
Tên ta là Monkey D. Garp. Ta là ông ngoại nuôi của cháu, biết không ?
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
(Quác.. ? Mình làm gì biết đây ông ngoại mình, nhưng ông ngoại mình mất lâu rồi).
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
(Ông ta nói là.. ông ngoại nuôi ư?).
Cái tên ấy khiến cả huyết áp của cô tăng vọt.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Monkey D...? Không thể nào.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Tôi không có người thân nào tên khùng như vậy.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
Ta cứu cháu ngoài bãi đá. Cháu nằm bất tỉnh, không giấy tờ, không gì cả. Chỉ có một phong thư nhét trong áo ghi là giao cháu cho ta.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
Lừa đảo. Hoặc là một vụ bắt cóc được tổ chức tinh vi.
Hoặc... đây không phải thế giới của cô nữa.
Cô im lặng. Garp không có vẻ gì là người biết nói dối. Nhưng cô không ngu tới mức tin người dễ dàng.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Nếu ông muốn nhận nuôi tôi thì tốt thôi, gọi tôi là Airi. Herta là tên thật, và tôi không muốn ai biết trừ ông
Ánh mắt cô lóe lên sắc lạnh.
Tên thật là một phần của quyền lực. Và cô không bao giờ để nó rơi vào tay kẻ khác
Garp chớp mắt, rồi cười khà khà, gật đầu như thể vừa tìm được món đồ chơi thú vị nhất đời.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
Khó tính y như ta hồi xưa. Không, còn hơn thế.
Herta quay mặt vào trong.
Cô cần thời gian. Cần thông tin. Và cần kiểm tra xem... cái thế giới điên rồ này thực sự là gì.
___________
End

Epside 2

〖ĐN One Piece〗Khúc Cầm Trong Sương.
─•──── ౨ৎ
Hòn đảo nơi Garp sống tạm gọi là yên bình, nếu có thể gọi vậy trong thế giới mà Herta đang cố làm quen từng chút một. Những ngày đầu, cô gần như không bước chân ra khỏi căn nhà gỗ cũ kỹ, chỉ lặng lẽ quan sát từ khung cửa sổ bằng đôi mắt sắc lẻm như dao cạo.
Cô vẫn chưa quen với việc bị người ta gọi là “cháu gái của Garp”, một người mang họ Monkey D., một lão già ồn ào như đại bác và cười như thể cả thế giới này không có gì đáng bận tâm. Nhưng cũng chính vì cái kiểu quá ngược đời ấy mà Herta có một chút, dù chỉ là một chút... cảm giác an toàn.
Herta không bao giờ tin ai. Nhưng Garp... không nguy hiểm. Ít nhất là vậy.
Hôm nay, ông gọi cô ra khỏi nhà từ sớm, bắt phải ăn sáng và... giới thiệu với những “đứa cháu nội trú” khác.
Cô nhếch môi khi bước qua cánh cổng gỗ ọp ẹp.
Bọn nhóc, lại còn con trai.
Trừ khi đó là bước chuẩn bị để huấn luyện cho một đội đặc vụ sát thủ, Herta chẳng thấy lý do gì để phải tiếp xúc với đám trẻ ồn ào nông nổi. Nhưng Garp, với khả năng lì lợm hơn thép, đã dắt tay cô như một kẻ bảo mẫu, và đẩy cô vào một khoảng sân giữa rừng.
Bốn người đã đứng đó từ trước. Ba trai, một gái.
Và trong khoảnh khắc cô đặt chân lên nền đất, sự khó chịu lan ra từ trong lồng ngực.
Không phải vì mấy thằng nhóc đang cười giỡn.
Mà vì cô bé.
Kuina D. Yuna.
Cô ta chỉ đứng đó, vẻ mặt trong sáng và ngây thơ, tay níu tay áo Sabo, thi thoảng lại bám vai Ace hoặc khúc khích cười với Luffy. Tựa như một đóa hoa dại mọc giữa rừng rậm gai góc, khiến người nhìn không thể không dừng lại... nhưng Herta chỉ thấy ngứa mắt.
Mùi gì đó không ổn. Quá dính. Quá… thân thiết một cách lạ thường.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐋𝐮𝐟𝐟𝐲.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐋𝐮𝐟𝐟𝐲.
Ahh. Chị Airi! Đến rồi.
Luffy là đứa đầu tiên chạy tới, mặt mũi lấm lem đất nhưng cười toe, đôi mắt sáng rực lên như chó con thấy người quen.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
/vẫn nhìn/.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐋𝐮𝐟𝐟𝐲.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐋𝐮𝐟𝐟𝐲.
Ôi, chị xinh ghê á! Em là Luffy, còn kia là Ace với Sabo, chị Yuna nữa!
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Tôi không cần biết. /quay mặt đi/
Giọng cô cắt phăng mọi sự vui vẻ. Mặt Luffy cứng lại, nhưng Herta đã quay sang Garp.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Bao giờ tôi được học vũ khí hoặc định hướng kỹ năng. Tôi không tới đây để... đi nhà trẻ.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
NovelToon
Ace nhướn mày, Sabo nén cười, còn Yuna mím môi, đôi mắt chớp chớp.
Cô biết. Loại đó, diễn.
Yuna bước tới, vạt váy khẽ tung lên theo gió, môi cong nhẹ.
@𝐊𝐮𝐢𝐧𝐚 𝐃. 𝐘𝐮𝐧𝐚.
@𝐊𝐮𝐢𝐧𝐚 𝐃. 𝐘𝐮𝐧𝐚.
Chị là Airi đúng không? Em là Yuna. Em vui vì cuối cùng cũng có chị gái...
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
(Cần né.. mùi phiền phức).
Herta liếc nhìn bàn tay nhỏ đưa ra trước mặt mình.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Rút tay về. Tôi không hứng thú làm chị em với ai cả.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
NovelToon
Không khí đóng băng trong hai giây.
Rồi Garp cười ầm lên sau lưng.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
Trời ơi, Airi giống hệt hồi trẻ của ta. Thẳng như dao chém!
Yuna vẫn cười, nhưng khóe môi đã nhích lên một cách khó hiểu.
Sabo lên tiếng, có vẻ muốn xoa dịu.
@𝐒𝐚𝐛𝐨.
@𝐒𝐚𝐛𝐨.
Em ấy hơi thẳng tính thôi, Yuna. Đừng để bụng.
Nhưng Herta đang nhìn Yuna.
Không phải nhìn kiểu hờ hững, mà là kiểu quan sát như soi từng thớ da, từng phản xạ vi mô.
Ánh mắt con bé khi bị từ chối... không có sự giận hờn. Không có hụt hẫng. Mà là... một sự tính toán lạnh lẽo thoáng qua.
Herta híp mắt. Nguy hiểm.
Cô quay sang Garp, giọng cộc cằn:
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
Tại sao con bé đó lại có họ D?
Garp im lặng một lúc lâu, rồi xoa cằm.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
@𝐌𝐨𝐧𝐤𝐞𝐲 𝐃. 𝐆𝐫𝐚𝐩.
Cũng là cháu ta. Con gái nuôi, giống cháu. Ta nhận từ lâu rồi.
Herta không nói gì thêm. Nhưng trong lòng, cô đã ghi lại một dấu hỏi đỏ chót.
Một con bé được Garp nuôi. Mang họ D. Có vẻ ngoài vô hại nhưng hành vi thân mật quá mức với ba thằng con trai?
Không có thứ gì là "trùng hợp" nhiều đến vậy. Và linh cảm của Herta, chưa từng sai.
- không phải vì ganh tị, mà là không có hứng thú ngay từ đầu.
Linh hồn là một cô gái trẻ 25 tuổi, thân thể là một cô bé chỉ mới 10 tuồi, nhưng trí óc lại khác với bọn nít ranh mới lớn kia.
____________
End

Epside 3

〖ĐN One Piece〗Khúc Cầm Trong Sương.
─•──── ౨ৎ
Đêm hôm đó, trăng không tròn.
Mà cũng chẳng phải khuyết.
Nó bị cắn, như một cái miệng đen đang nhai từng phần ánh sáng. Không gian bị kéo căng như tấm vải màn ẩm mốc, lạnh lẽo len lỏi từ nền đất lên tận sống lưng.
Herta ngồi một mình trên mái nhà, cánh tay gác lên đầu gối, mắt dõi xuống khoảng sân bên dưới nơi lũ trẻ còn nô đùa.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
(Nhìn bọn chúng thật ngây thơ..)
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
(Nhưng đằng nào lớn lên thì thấy rất đáng ghét làm sao).
Chúng chẳng cảm thấy gì.
Còn cô thì không thể không thấy.
Không khí ở nơi này… quá tĩnh. Quá chết. Như thể tất cả mọi tiếng động chỉ là phần nổi của một dòng chảy tăm tối, nơi lớp sình dưới đáy đang ngọ nguậy, chuẩn bị trồi lên.
Yuna.
Con bé đó, chính là điểm vẩn đục đầu tiên trong mặt hồ giả tạo này.
Vẻ dễ thương của nó quá khéo.
Nụ cười của nó quá đều.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
(Trời đất ? Mình có nhìn không đấy, nó đang muốn giết chết mình bằng ánh mắt đấy à). /chống cằm/
Cách nó đặt tay lên cánh tay Ace, vòng ra lưng Sabo, quàng cổ Luffy, mềm mại, tự nhiên, nhưng trong ánh mắt kia, Herta thấy rõ... không phải thứ tình cảm trong sáng.
Mà là một sự chiếm hữu.
Yuna không yêu quý bọn họ.
Nó thuần hoá họ. Như một loài sinh vật biết săn mồi bằng ánh mắt ươn ướt, biết cúi đầu đúng lúc và rút móng vuốt khi cần thiết.
Và có lẽ… bọn họ đều đã bị cắm móng rồi.
Herta nhắm mắt, lặng lẽ áp đầu ngón tay trỏ vào trán.
Một hình ấn mờ, không rõ là chữ hay ký hiệu, lóe lên trong thoáng chốc rồi tắt.
Kể từ đêm bị sét đánh, kể từ lúc gặp kẻ gọi là “Luật Giả”, thứ đó vẫn luôn ở đó, ngủ vùi trong trí não cô, chực chờ được kích hoạt.
Nó không chỉ là năng lực.
Mà là… bản án.
Một món quà mang tính trao đổi. Một khế ước bị ép nhận.
Và linh cảm bảo cô biết, thứ năng lực ấy... cũng đủ để chạm vào bản chất thật sự của con bé tên Yuna đó.
Gió đêm nổi lên, cuốn lấy một cánh hoa khô từ đâu rơi xuống.
Không phải hoa của nơi này.
Màu tím than, cánh nhọn, mùi thơm thoảng mùi tro lạnh.
Herta đưa tay bắt lấy, nhưng cánh hoa tan ra ngay khi chạm vào da cô.
Mắt cô lập tức mở lớn.
Cô quay xuống dưới.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
@𝐈𝐬𝐨𝐛𝐥𝐞 𝐇𝐞𝐫𝐭𝐚 : 𝐀𝐢𝐫𝐢.
(Giả tạo). /nhướn mày/
Yuna, đang ngẩng đầu nhìn thẳng lên chỗ cô ngồi.
Đôi mắt đen tuyền. Không sáng. Không trong. Chỉ có sự tĩnh lặng đến đáng sợ của bóng đêm đóng kín.
Một cái chớp mắt.
Và rồi nụ cười.
@𝐊𝐮𝐢𝐧𝐚 𝐃. 𝐘𝐮𝐧𝐚.
@𝐊𝐮𝐢𝐧𝐚 𝐃. 𝐘𝐮𝐧𝐚.
/vẫy tay.. mỉm cười/.
Yuna giơ tay, khẽ vẫy vẫy.
Herta khẽ nhếch môi.
Cô không sợ. Cô không né.
Nếu con bé muốn chơi, thì chơi.
Cô không phải người mang trong mình ánh sáng cứu rỗi.
Cô là kẻ đứng giữa rìa vực thẳm, sẵn sàng kéo bất cứ ai rơi cùng
Và đêm đó, giữa ánh trăng vỡ vụn như gương cũ, một câu thì thầm vọng ra từ trong đầu cô, như tiếng hát lẫn với tiếng xích sắt: "Dạ khúc trăng tàn, chỉ cất lên khi máu chạm nền gạch cổ."
_________
End

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play