Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Khế Ước Của Quỷ

khế ước của quỷ, nơi bắt đầu

--- Tên truyện: Lá Thư Đỏ Mở đầu Diệp Lâm Chấn từng nghĩ mình sẽ không sống nổi qua tuổi hai mươi. Không phải vì tai nạn, không phải vì bệnh tật, mà vì chính tâm trí của cậu – một mê cung tối tăm mà cậu không thể thoát ra. Bác sĩ gọi đó là rối loạn nhân cách phân ly. Có những ngày cậu tỉnh dậy mà không nhớ mình là ai. Có những giọng nói thì thầm trong đầu, không thuộc về cậu. Có những khoảng thời gian trống rỗng như chưa từng tồn tại. Cậu từng thử nhảy từ tầng thượng bệnh viện tâm thần. Nhưng sống sót. Và chính vào cái ngày định mệnh ấy – một ngày bình thường, lạnh lẽo và xám xịt – cậu nhận được một lá thư đỏ. Nó không có tên người gửi. Phong bì nhung đỏ như máu khô, trên mép thư có ký hiệu lạ: một con mắt bị khâu kín bằng chỉ đen. Diệp Lâm Chấn, trong một khoảnh khắc không lý trí, mở nó ra. Ngay khi cậu chạm vào, một làn khói đỏ dày đặc tràn ra, như có linh hồn sống. Nó nuốt chửng lấy cậu chỉ trong vài giây. Khi Diệp Lâm Chấn mở mắt ra… không còn là thế giới quen thuộc nữa. Cậu đứng giữa một vùng đất xa lạ – sương mù màu máu phủ đầy không gian. Mùi tanh tưởi thoang thoảng, lạnh đến thấu xương. Phía trước là một cây cầu cổ, gỗ mục nát, bắt ngang qua một dòng sông đen thẳm không thấy đáy. Dù ánh trăng trên cao chiếu rọi, ánh sáng không thể xuyên qua được làn sương đỏ rực đó. Ánh sáng... như bị ăn mòn bởi thứ gì đó không thuộc về thế giới này. Bên cạnh cậu là năm người. Ba người trong số họ – một cô gái tóc ngắn mặc váy đen, một thanh niên câm lặng với đôi mắt trắng dã, và một gười thanh niên tay cầm đồng hồ bỏ túi – đứng rất bình thản, như đã quen với nơi này. Không ai lên tiếng. Ba người còn lại thì la hét sợ hãi
Cậu nhìn quanh, ánh mắt hướng về phía cậu thanh niên, dù cậu là người mới bước vào đây nhưng cậu lại có cảm giác khá quen thuộc với nơi này
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Có lẽ ba người biết chuyện gì đang xảy ra đúng không? Vậy tôi có thể hỏi mọi chuyện này là sao không?
lâm hạ kình
lâm hạ kình
Cậu có vẻ bình tĩnh nhỉ? Nhưng vẫn là người mới, này trong hai người ai muốn giải thích thì giải thích đi, tôi không thích nói nhiều với đám người ồn ào này
vương thanh
vương thanh
Haiz, nơi này được gọi là khế ước của quỷ, nó sẽ đưa chúng ta vào quá khứ của con quỷ và nhiệm vụ của chúng ta là sống sót và tìm cách tiêu diệt con quỷ
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Nhưng con người thì làm sao đụng được vào quỷ chứ?
vương thanh
vương thanh
đúng vậy, chúng ta không thể đụng vào quỷ nhưng nếu chúng ta tìm ra được quỷ vật thì khả năng sống sót sẽ cao hơn nhưng nó là một con dao Hai lưỡi
phạm băng băng
phạm băng băng
Hic....hic...... Ai có thể cứu tôi không? Tôi không muốn ở đây!!! Tôi muốn về nhà, tôi sẽ kiện mấy người vì giam giữ người trái phép!!!
sau tiếng ngào khóc của cô gái ấy một tiếng chát đã vang lên rất to làm giáng đạo suy nghĩ của cậu, cậu ngước nhìn là một cô gái khác, cô ấy có vẻ lạnh lùng và khó gần
hà tư tuyết
hà tư tuyết
Câm mồm! Khóc lóc chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu đồ ngu
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
cho tôi hỏi quỷ vật là gì vậy? / cậu rụt rè hỏi/
hà tư tuyết
hà tư tuyết
Quỷ vật là đồ con quỷ trân trọng trước khi chết, nó có thể cứu cậu lúc nguy hiểm cũng có thể giết cậu
giang tư Dạ
giang tư Dạ
Vậy mọi người có thể giới thiệu tên mình được không vậy? chỉ để dễ giao tiếp hơn thôi dù sao thì chúng ta cũng là đồng đội mà đúng không?
lâm hạ kình
lâm hạ kình
đồng đội? Trong kí ức của quỷ tôi chỉ thấy lợi ích của mình chứ chưa từng thấy tình đồng đội đó nha ~
hà tư tuyết
hà tư tuyết
Im đi , cậu không nói không ai nghĩ cậu câm đâu
vương thanh
vương thanh
Nhưng cậu ta cũng đúng
phạm băng băng
phạm băng băng
ý...ý mọi người là sao vậy ạ? ... Có thể.... nói rõ một chút được không ạ? Em hơi sợ
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
đơn giản lắm, cô chỉ cần dùng não là được rồi cô gái
bây giờ cậu đã hiểu được sơ bộ và mơ hồ đoán được ai không đáng tin rồi, cậu cá chắc cô gái luôn sợ hãi kia chắc là một quả tạ to có thể đè chết cả nhóm trong thời khắc nguy cấp, nên cậu bắt đầu cảnh giác hơn dù sao thì nhân cách thứ hai của cậu đã chắc chắn cô ta là một người không đáng tin rồi, cậu thà tin những tiếng nói kì phát ra trong tâm trí của mình còn hơn tin cô ta
vương thanh
vương thanh
Haiz, vậy tôi nói trước, tên tôi là vương thanh
hà tư tuyết
hà tư tuyết
Hà tư tuyết
giang tư Dạ
giang tư Dạ
Tôi là giang tư Dạ
lâm hạ kình
lâm hạ kình
Lâm hà kình
phạm băng băng
phạm băng băng
Em là phạm băng băng, hy vọng mọi người giúp đỡ ạ
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Diệp lâm chấn
vương thanh
vương thanh
được rồi giờ mọi người cũng đã có mặt đông đủ rồi chắc ả ta cũng sắp đến rồi đấy
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Cậu nhắc ai vậy? Vương thanh
hà tư tuyết
hà tư tuyết
ả ta đến rồi kìa
Mọi người không ai nhắc ai mà cùng nhau hướng ánh mắt về phía cây cầu, một luồn sương máu dần phủ kín rồi tản ra, để lộ một con quỷ với cái miệng dài đến tai, đang đứng trước cánh cổng kì lạ với màu của máu
Băng Hà
Băng Hà
đến giờ rồi, lũ sâu bọ hy vọng các ngươi sẽ sống tốt trong đó nhé, ahhahahah~
phạm băng băng
phạm băng băng
Ahhh! Quỷ quỷ kìa!!
hà tư tuyết
hà tư tuyết
mọi người đều có mắt, nên không cần cô chỉ đâu
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Vậy chúng ta sẽ phải đi nhanh thôi
Băng Hà
Băng Hà
Tạm biệt các con mồi ngon của ta ~
ả ta biến mất trong làn sương máu, chỉ còn 6 người đứng đối diện cánh cổng kì lạ màu máu ấy
Cậu có thể cảm nhận được sự kì lạ và linh cảm không lành về điều gì đó phía sau cánh cửa

vụ án thật sự

Chương 2: Con Đường Không Lối Thoát Không ai biết rõ họ đã đứng trước cây cầu bao lâu. Chỉ biết, sương mù ngày càng dày đặc, đặc quánh như máu đông. Gió không thổi. Không có âm thanh. Chỉ là một sự im lặng đến méo mó, như thể cả thế giới đang nín thở. sự sợ hãi cũng đang từ từ len lỏi vào tâm hồn họ, cắn răng. Họ bước qua. Ngay khi bước qua cánh cổng, tầm nhìn của họ bắt đầu mờ dần – từng người một. Mắt Diệp Lâm Chấn nhòe đi như có thứ gì đó trườn bò trong nhãn cầu, cào rách giác mạc. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, rồi mất ý thức. ... Diệp mở mắt. Cậu đang đứng trên một con đường dài phủ đầy tro xám, hai bên là rừng cây chết khô, những cành cây như tay người vươn ra cầu cứu, nhưng bị bẻ gãy từng khúc. Trên đường là những vết chân bằng máu loang lổ, không biết của người hay thứ gì khác. Trên cao, mặt trăng bị che phủ một nửa bởi một lớp da người bị khâu dính vào bầu trời. Phía xa, lờ mờ hiện ra một căn biệt thự cổ xưa phủ mang theo đầy sự lì lạ khó tả, cửa sổ bị đóng đinh bằng những tấm ván mục nát. Dù cách rất xa, Diệp vẫn nghe được tiếng rên rỉ khe khẽ từ bên trong vọng ra, như có ai đó đang bị xé xác chậm rãi trong đó – không chết, nhưng không sống nổi. Phía trước họ, con đường dẫn đến biệt thự bắt đầu cựa mình. Những bóng đen không rõ hình dạng bắt đầu lấp ló phía sau các thân cây. Một tiếng cười khàn khàn vang vọng từ tận sâu trong khu rừng: > “Chào mừng đến ngôi nhà cuối cùng… Trò chơi sẽ bắt đầu khi cánh cửa đóng lại.” Và từ phía sau, cánh cổng máu tan biến trong không trung, khóa kín mọi lối quay đầu. ---
vương thanh
vương thanh
được rồi, bây giờ chúng ta đến điểm nhiệm vụ thôi nếu để đến trời tối thì không biết có còn mạng để về không nữa
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Tôi cũng nghĩ vậy, nếu trời tối có lẽ chúng ta sẽ gặp nguy hiểm
phạm băng băng
phạm băng băng
Nhưng..... nhưng.....chúng ta làm sao biết được nơi chúng ta cần đến chứ?
hà tư tuyết
hà tư tuyết
Dùng não và mắt của cô một chút đi cô gái, cô không thấy căn biệt thự đằng kia sao? Hay mắt cô có vấn đề?
giang tư Dạ
giang tư Dạ
cô ấy chỉ đang sợ nên mới không suy nghĩ một chút thôi, cô không cần phải cộc cằn với cô ấy như vậy đâu
lâm hạ kình
lâm hạ kình
Tôi đi trước, ở đây cãi nhau thì lát nữa cả đám có mà làm mồi cho quỷ
Men theo con đường dẫn đến căn biệt thự, sau tầm 10 phút họ đã đến được căn biệt thự. Nhìn từ xa có vẻ hoang tàn nhưng khi lại gần mới nhận ra nó không hoang tàn mà rất sạch sẽ nhưng vẫn không che giấu nổi sự u ám của căn biệt thự. đứng trước cổng căn biệt thự là một cặp vợ chồng hình như đang đợi bọn họ
hạ an
hạ an
xin chào các vị, chúng tôi đã sắp xếp xong chỗ ở cho các vị. công việc của các vị rất đơn giản chỉ cần chăm sóc những đứa nhỏ trong 5 ngày, sau 5 ngày chúng tôi sẽ về
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Có vẻ như thân phận của chúng ta là bảo mẫu thì phải?/ thì thầm/
vương thanh
vương thanh
đúng vậy, chắc sẽ khá rắc rối vì nhiệm vụ lần này thời gian chỉ có 5 ngày/ thì thầm/
hạ an
hạ an
à đúng rồi, bây giờ chúng tôi phải đi thôi. Nếu có gì thắc mắc có thể hỏi quản gia
cậu quan sát cặp vợ chồng, cậu có thể cảm nhận rõ cặp vợ chồng này có điều gì đó không ổn, cô vợ luôn im lặng trong khi người chồng có vẻ gấp gáp hơn
hạ an
hạ an
Tạm biệt chúng tôi cần phải đi rồi
cặp vợ chồng đó đi lên xe và lái nó vụt đi như thể đang trốn tránh khỏi điều gì đó trong căn biệt thự này. Nhưng họ đang trốn tránh điều gì cơ chứ? Liệu đó có phải là bí mật có thể giúp cậu phá giải nhiệm vụ bí ẩn này không?
nhưng chưa kịp cho cậu suy nghĩ thêm, giọng nói của hà tư tuyết đã vang lên lôi cậu ra khỏi suy nghĩ của chính mình
hà tư tuyết
hà tư tuyết
được rồi đi thôi, các người cứ đứng đó mà đợi trời tối đen đi ha lúc đó dù có nguy hiểm hay không thì các người tự chịu
lâm hạ kình
lâm hạ kình
Thôi nào, đừng lạnh lùng thế chứ ~
phạm băng băng
phạm băng băng
đợi....đợi em với
giang tư Dạ
giang tư Dạ
Này các người đi thật đấy à?!
Bốn người họ đi phía trước vào căn biệt thự còn cậu và người tên Vương thanh kia đi phía sau. nhưng cậu không thể tập trung vào anh ta được bởi những giọng nói kì lạ kia đang vang lên trong đầu cậu không ngừng. Những giọng nói đó cười đùa và nói rằng cậu không nên coi họ là đồng đội vì lòng người là nguy hiểm nhất. Cậu biết nhưng hiện tại phải dựa vào bọn họ để tìm kiếm cơ hội sống cho bản thân.
vương thanh
vương thanh
Này, làm gì mà suy nghĩ lắm thế
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
à, tôi chỉ suy nghĩ một chút để tìm cách thoát ra thôi
phạm băng băng
phạm băng băng
nhìn kìa mọi người!có vẻ như đây là những đứa trẻ chúng ta phải trông trừng rồi
hà tư tuyết
hà tư tuyết
Im miệng cô lại đi, bọn chúng có thể nghe thấy những điều chúng ta nói đấy
phạm băng băng
phạm băng băng
sao họ có thể nghe thấy được cơ chứ? Rõ ràng họ là quỷ cơ mà!!
lâm hạ kình
lâm hạ kình
Vì họ đâu có bị điếc hay vấn đề về đầu óc đâu cô gái nhưng tôi nghĩ cô có vấn đề rồi đấy ~
Tất cả bọn họ dừng lại trước cửa căn biệt thự. Mở cửa ra đập vào mắt họ là bốn đứa trẻ đang ngồi trên ghế đợi họ. Nhưng ánh mắt bọn chúng không có một chút hứng thú hay ngây thơ gì cả trong đó chỉ có sự trống rỗng và ẩn chứa sự ác độc từ tận xương tủy
Thảo My
Thảo My
nhìn kìa! nhìn kìa chị ơi! Các cô chú sẽ chăm sóc chúng ta kìa!
Văn Dương
Văn Dương
... này my, chị ấy không thích làm ồn đâu, nếu em cứ làm ồn như vậy chị ấy sẽ nổi giận đấy/ rụt rè/
Thảo My
Thảo My
Chị ấy sẽ không giận em đâu đúng không anh ?
Quang Vinh
Quang Vinh
Câm mồm chúng bây vào! Nếu làm ồn nữa con nhỏ đó chưa kịp gi*t tụi bây thì tao sẽ làm đấy!/ hút thuốc/
hà tư tuyết
hà tư tuyết
Có vẻ như mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình này không tốt
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải đối mặt với nguy hiểm rồi, bọn họ không ai có vẻ thân thiện cả
vương thanh
vương thanh
được rồi, các cháu có thể giới thiệu cho chú biết tên các cháu không?
Thảo My
Thảo My
Cháu là thảo my , 8 tuổi
Văn Dương
Văn Dương
cháu là văn dương, 10 tuổi
Quang Vinh
Quang Vinh
Quang vinh, anh cả 17 tuổi
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Hửm? Người chị gái mấy đứa nói đâu?
Văn Dương
Văn Dương
Chị ấy ở ngoài vườn rồi ạ, chị ấy là hạ nhiên nhiên 14 tuổi
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Chú cảm ơn
cậu vừa cười nhẹ cảm ơn đứa trẻ nhỏ đó, nụ cười cậu chùng xuống ngay lập tức khi thấy người anh cả sẵn sàng vung chân đạp mạnh vào bụng cậu bé khiến cậu văng ra xa đập đầu vào góc bàn máu chảy be bét
Quang Vinh
Quang Vinh
nó chỉ là con nhỏ vô dụng thôi, mỗi lần nghe thấy tên nó là lại khiến tao phát bực!/ cáu ngắt/
Thảo My
Thảo My
Ah...anh...../ giọng cô bé vừa đứt quãng vừa chứa đầy sự sợ hãi. miệng cô mở ra đóng lại nhưng không thể phát ra dù là một ân thanh/
phạm băng băng
phạm băng băng
Ahhhhhhh! gi*t người rồi!!! Cứu tôi với!!!/ hét toáng lên/
Quang Vinh
Quang Vinh
Các người làm gì làm đi, đừng làm phiền tôi/ bỏ đi/
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
( bọn họ là anh em nhưng có vẻ mối quan hệ khá phức tạp. Người anh cả ghét em gái thứ, người em gái thứ hiện không rõ chỉ biết tên, còn hai em trai và em gái thì có vẻ rất sợ người anh cả có tính tình cọc cằn kia)
vương thanh
vương thanh
mọi người bây giờ chúng ta nên đi tìm manh mối thôi còn để lại hai người ở đây canh chừng hai đứa nhỏ
phạm băng băng
phạm băng băng
à..... ừm....em có thể ở lại đây được không ạ?/ sợ hãi/
hà tư tuyết
hà tư tuyết
tốt nhất cô nên ở đây đi, cô còn vô dụng hơn nhiều người tôi gặp nữa
giang tư Dạ
giang tư Dạ
Vậy tôi sẽ ở bên cô ấy
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Tôi đi với vương thanh, tôi với anh ta nói chuyện hợp hơn
hà tư tuyết
hà tư tuyết
Vậy tôi với hạ kình
lâm hạ kình
lâm hạ kình
đi thôi, chúng tôi sẽ tìm tầng trệt này còn các cậu thì đi tìm tầng nào?
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Chúng tôi sẽ tìm tầng hai, tầng ba từ từ rồi hẳn tìm/ đồng thanh/
vương thanh
vương thanh
Chúng tôi sẽ tìm tầng hai, tầng ba từ từ rồi hẳn tìm/ đồng thanh/
hà tư tuyết
hà tư tuyết
Vậy hai người cẩn thận
Khi lên lầu hai, không khí đặc quánh lại, lạnh lẽo đến kì lạ. sau một lúc hai người tìm kiếm. Họ tìm thấy một bức ảnh kì lạ .
NovelToon
Trong ảnh có 7 đứa trẻ nhỏ, đặc điểm của chúng là đều bị thương và mang làn da nhợt nhạt đến rợn người. Nhưng... Ba đứa trẻ họ gặp khi mới bước vào, không một ai giống như người trong ảnh. Giống như những đứa trẻ trong ảnh chưa từng tồn tại nhưng trong những căn phòng họ vừa kiểm tra thì mỗi phòng đều có một bộ phận của những đứa trẻ trong ảnh. Lúc này, một cánh tay mảnh khảnh mềm mại nhưng lạnh đến mức khiến cậu phát run chạm vào vai cậu
hạ nhiên nhiên
hạ nhiên nhiên
Chú à, đừng lấy đồ lung tung chứ, nếu anh cả biết được sẽ không hay đâu
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Ah.....à....chú quên, chú xin lỗi cháu nhé. vậy chú với chú này đi trước
vương thanh
vương thanh
Tụi chú đi đây/ nắm lấy tay cậu kéo cậu chạy như bay xuống lầu/
hạ nhiên nhiên
hạ nhiên nhiên
( nắm tay thân thiết như thế chắc là gay rồi, mình không nên nghĩ cái này thì đúng hơn) haiz, họ kì lạ thật
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
này, anh tìm được gì mà kéo tôi chạy dữ vậy?
vương thanh
vương thanh
/ dừng lại, hai người cùng đi song song trong hành lang/ tôi tìm thấy một tờ báo, cậu biết nó viết về cái gì không?
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
có thể đưa tờ báo cho tôi được không?
vương thanh
vương thanh
được/ đưa tờ báo/
Ngày 14 tháng 2 năm**** , có một gia đình bị gi*t hại và phân x*c . những vết thương trên các nạn nhân đều rất nặng và tàn nhẫn. Hung thủ được cho biết là người anh cả của họ . Nhưng cảnh sát cũng đã tìm được th* th* của người anh cả. Cơ quan pháp y cho thấy người anh cả cũng đã bị gi*t. Nên vụ án này đã được coi và trở thành vụ án treo

điềm báo cho sự hy sinh

--- Chương 3: Phòng Bếp Có Thịt Người sau khi mọi người tập hợp đông đủ, họ cùng nhau mở cánh cửa phòng bếp , Căn biệt thự cổ vang lên một tiếng kẹt kẹt lạnh người khi cánh cửa mở ra, dẫn lối sáu người tiến vào bóng tối. Thứ đầu tiên đập vào mặt họ không phải cảnh vật, mà là mùi – nồng nặc, dai dẳng như thịt thối lâu ngày bị nhét vào lò nướng và quên vứt đi. Có người nôn oẹ ngay tại chỗ. Họ lần mò theo ánh sáng mờ của ngọn đèn dầu treo giữa trần – ánh sáng yếu ớt, không đủ soi rõ mặt người. Không biết vì sao, tất cả đều bị dẫn vào phòng bếp. Căn bếp cũ kỹ, chật chội và quá sạch sẽ một cách đáng ngờ. Mọi vật dụng bếp đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp như chưa từng được dùng. Nhưng trên quầy bếp, có một con dao chặt thịt to bản, còn dính máu tươi. Một tấm thớt gỗ đặt ngay bên cạnh. Khi ánh đèn chao nhẹ, mọi người mới nhận ra vết khắc nhỏ li ti trên thớt không phải là vết dao... mà là chữ – khắc sâu vào gỗ như ai đó dùng móng tay gào ra: > “Tôi đói. Tôi ăn họ rồi.” Tiếng lọc cọc vang lên từ tủ lạnh. Không ai dám bước tới. Một lúc sau, cậu thiếu niên – có lẽ là người cứng rắn nhất – tiến lại mở cửa. Bên trong không có thức ăn, chỉ có một chiếc hộp gỗ đen, đặt ngay ngắn trên khay thủy tinh. Trên nắp hộp là dòng chữ được khắc bằng dao: > “Mở ra – hoặc ta sẽ chọn ngẫu nhiên một kẻ để chết.” Họ không có lựa chọn. Phạm băng băng run rẩy mở hộp. Bên trong… là một cái lưỡi người – còn đỏ, còn ướt, còn ấm. Máu rịn ra nhỏ từng giọt xuống đáy hộp, không ngừng. Ngay lúc đó, tất cả đèn trong phòng tắt phụt. Không gian đắm chìm trong bóng tối tuyệt đối. Và trong bóng tối ấy, một giọng trẻ con, réo rắt, nghẹn ngào, vang lên ngay sau lưng từng người: > “Đói quá… đói đến mức ăn chính tiếng nói của mình rồi. Lưỡi đầu tiên là món khai vị…” Một tiếng cười khúc khích, gãy gập như xương cổ gãy, vọng lên từ bên dưới sàn. Khi đèn bật sáng trở lại… Chiếc hộp rỗng. Cái lưỡi biến mất. Thay vào đó, trên mặt bàn, xuất hiện một bức ảnh: chụp sáu người đang đứng trong căn bếp, đúng vị trí hiện tại của họ. Nhưng giữa họ là một bóng đen cao lêu nghêu, đầu nghiêng lệch như bị gãy, tay cầm con dao chặt thịt. Không ai nhớ mình đã chụp bức ảnh đó. Không ai nghe thấy tiếng chụp. Trên bức ảnh có dòng chữ viết bằng máu: > “Tìm cái xác trước khi ngươi mất đầu.” Và đúng lúc đó, cửa tủ lạnh tự động đóng sầm lại, làm cả phòng bếp rung lên như có thứ gì vừa bò ra ngoài. ---
một giọng nói non nớt, có phần rụt rè vang lên. khiến cho không khí thêm phần căng thẳng, một luồng cảm xúc đang dâng trào trong lòng cậu, một loại cảm giác nhảy múa trên lưỡi dao, cảm giác phấn khích mới lạ khiến cậu càng tò mò và thấy hứng thú với ngôi biệt thự quái dị này
Văn Dương
Văn Dương
Các cô chú ơi, đến giờ ăn rồi chúng ta cùng nhau đi ăn thôi, nếu không nhanh đi ăn sẽ không còn nữa đâu/ tay ôm chặt con gấu bông rắc nát /
Thảo My
Thảo My
đi thôi nào! em đói rồi/ chạy lại/
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
được rồi/ cười nhẹ/
hà tư tuyết
hà tư tuyết
Chúng ta nên đi ăn trước để lấy sức/ kéo tay lâm hạ kình/
lâm hạ kình
lâm hạ kình
Vâng, vâng chúng ta nên đi thôi ~/ vui vẻ nắm lấy tay tư tuyết/
Quang Vinh
Quang Vinh
Quản gia ở phòng ăn, ở đó ông ta sẽ cho các người biết một số quy định của gia đình chúng tôi , tốt nhất là đừng vi phạm nếu các người vi phạm không biết điều gì sẽ xảy ra đâu, lũ ch* r*c r**i/ chậm rãi đi/
hạ nhiên nhiên
hạ nhiên nhiên
đến giờ ăn rồi/ ngồi vô chỗ mình, nhìn mọi người/
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Cho tôi hỏi quản gia đâu vậy?
hạ nhiên nhiên
hạ nhiên nhiên
đằng sau lưng anh
Cậu có thể cảm nhận được một cái lạnh giá đang để lên vai cậu, cái lạnh như một th* th* đã ch*t được đưa vào nhà x*c lâu rất lâu, giọng nói trầm mang theo sự trống rỗng không rõ lý do vang lên sau lưng cậu
Xuân Trường
Xuân Trường
mọi người đã đến giờ ăn rồi, lát nữa các tiểu thư và thiếu gia phải học đến 10:30 tối mới có thể đi ngủ nên hy vọng các cậu sẽ không làm phiền
vương thanh
vương thanh
được
phạm băng băng
phạm băng băng
Em......em.......em..... thật sự rất sợ, ở nơi này cứ có cảm giác như có một đôi mắt tràn đầy sự giận dữ đang nhìn chằm chằm vào bản thân mình như một con sói đói đang nhìn con mồi vậy/ run rẩy, níu lấy ống tay áo của tư dạ, nước mắt trong khéo mắt giống như sắp rơi/
Thảo My
Thảo My
/ ăn vui vẻ/
Sau khi bốn cô bé và cậu bé đã lên lầu, quản gia hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn từng người nhưng người ông ta nhìn lâu nhất lại là cậu
Xuân Trường
Xuân Trường
được rồi, bây giờ tôi sẽ đề cập về những quy định ở đây
Xuân Trường
Xuân Trường
1, không được lên gác mái dù có chuyện gì đi nữa 2, nếu cậu chủ nhỏ có hỏi tìm con gấu mà cậu ấy hay ôm hãy lờ cậu ấy đi 3, đừng tin cô chủ thứ ba và cậu chủ cả đáng tin 4, đừng lén vào phòng ai trong bốn thiếu gia và tiểu thư nếu họ làm gì mấy người tôi cũng sẽ không can thiệp 5, trời mưa xin đừng ra khỏi nhà dù có chuyện gì đi chăng nữa
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Vâng, chúng tôi biết rồi
Xuân Trường
Xuân Trường
Tôi có việc bận nếu muốn gặp tôi có thể tìm tôi ở vườn hoa hồng
Sau khi người quản gia đi, mọi người cùng nhau vào phòng khách
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ cậu chủ nhỏ vì cậu ấy có vẻ biết được một số bí mật trong gia đình này
vương thanh
vương thanh
Tôi đồng ý với ý kiến đấy, vì cô chị hai hay vị tiểu thư thứ ba đều có vẻ không ổn.
phạm băng băng
phạm băng băng
Nhưng chúng ta có thể tìm hiểu từ anh cả của họ cơ mà, anh ấy có vẻ cũng tốt theo quy tắc anh ấy tốt mà
hà tư tuyết
hà tư tuyết
Nhưng nếu anh ta xé x*c cô trước khi cô nói chuyện với anh ta thì sao? Lúc đó để tụi này cứu cô à?/ mỉa mai/
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
( chắc phải tìm kiếm thêm chút thông tin nữa rồi, hiện giờ dựa vào mang mối và theo suy đoán của mình, thì gia đình này không được tốt đẹp, ba mẹ thì đặt mặt mũi lên hàng đầu luôn luôn ép buộc con cái phải giỏi giang, người ba thì có thói quen đánh đập con mình nếu nó đạt điểm 8 hoặc thấp chắc chắn sẽ bị đánh cho dừ xưng, còn người mẹ chắc chắn biết tất cả mọi chuyện nhưng bà ta vẫn không ngăn cản và thờ ơ như thể đó không phải là con ruột của bà ta vậy, người anh cả theo Thái độ và hành động của anh ta có thể thấy anh ta cũng bị blgđ và tất cả các con của gia đình đó đều bị, người anh cả còn bị trầm cảm nhẹ, blhđ và hình như anh ta rất ghét gia đình này và cậu em trai . Người chị thứ thì luôn trầm mặc không thể hiện chút nào cả gần như là một con rối bị điều khiển vậy, lát mình sẽ tìm hiểu một chút thông tin từ cậu em trai thử)
phạm băng băng
phạm băng băng
Chị đừng có mà nói như vậy! Nếu tôi ch*t cũng sẽ kéo chị theo! Chị đừng có mà nguyền rủa tôi! / tức giận/
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
( họ ồn ào thật)
vương thanh
vương thanh
( cậu ta có vẻ không ổn cho lắm nhỉ? Nhưng hai người kia cứ cãi nhau như thế cũng tốt, ch*t hết còn mình và cậu tên Diệp lâm chấn kia sống thôi cũng được dù sao thì hình như...... mình có quen cậu ta nhưng hiện giờ kí ức mình khá rối chắc do tác động từ khế ước của quỷ, chết tiệt!)
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
( mình có nên...... Thôi bỏ đi)
Những tiếng nói trong đầu cậu lại tiếp tục vang lên. Tại sao lại không? Chỉ cần tiêu diệt hết bọn họ chỉ cần chừa lại cái tên vương thanh thôi, ngươi chẳng phải có thể làm được hay sao? Chỉ cần ngươi muốn ngươi có thể mà. đúng rồi, mình có thể..... gi*t gi*t gi*t bọn họ. Chúng ta phải gi*t bọn họ, bắt buộc phải gi*t gi*t gi*t gi*t
vương thanh
vương thanh
Này, đừng thất thần nữa chúng ta về phòng thôi/ chạm vào vai cậu/
Diệp Lâm Chấn
Diệp Lâm Chấn
/ giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ/ được thôi

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play