Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Rhycap] Anh Dùng Tất Cả Những Gì Mình Có Để Bảo Vệ Em Giờ Đến Em Dùng Tất Cả Những Thứ Mà Em Có Để

em sẽ lấy những gì mình có để bảo vệ anh

———
Đức Duy
Đức Duy
hic
Cậu là Đức Duy
một cậu bé bị gia đình vứt bỏ
vì là con riêng của cha
cậu lang thang trên các con hẻm
cho đến một ngày cậu gặp anh
anh như anh sáng xuyên qua thế giới bị tổn thương của cậu
anh yêu thương cậu
chiều chuộng cậu đủ thứ trên đời
anh dạy cậu cách kinh doanh
cách thành lập một công ty
mà chẳng nghĩ ngợi hay sợ cậu tranh giành hay là đối thủ của mình
anh chỉ cậu từ A đến Z
để cậu thành công
anh luôn bảo vệ cậu khi cậu bị dè bĩu
hay chê bai
anh sẵn sàng dùng mạng mình để đổi lấy mạng cậu
anh dùng tất cả những thứ mà bản thân có để bảo vệ cậu
cậu rất biết ơn và yêu thương anh
và ròi cậu đã thành công
xây được công ty của bản thân
bằng chính năng lực của bản thân
bằng kiến thức và kinh nghiệm của bản thân
anh rất tự hào về cậu
nhưng vì sự nuông chiều của anh đã khiến các đối thủ khác ko vừa mắt
và r chuyện ko may đã xảy ra anh bị công ty đối thủ hãm hại
đến mức ko còn khả năng đi lại
khi cậu biết tin cậu đã rất sợ
cậu sợ anh sẽ ko còn bên mình nữa
cậu rất lo sợ cho tới khi nhìn thấy anh đang ngồi trên giường bệnh nhìn cậu và nở một nụ cười
cậu đã chạy lại ôm anh
rất nhẹ
như thể sợ anh đau v
cậu bật khóc thành tiếng
anh lúc đó cũng hoảng lắm
anh hỏi cậu
Quang Anh
Quang Anh
sao lại khóc nx r
Đức Duy
Đức Duy
vì em hức vì em mầ nh gặp nguy hiểm
Quang Anh
Quang Anh
ko sao mà chả phải h anh vẫn ngồi đây sao
Đức Duy
Đức Duy
nhưng mà hic chân của anh hic
Quang Anh
Quang Anh
// nhìn xuống chân của mình // ko s từ từ tập đi lại
Quang Anh
Quang Anh
là sẽ đi lại đc chứ có gì đâu
Đức Duy
Đức Duy
em hức xin lỗi
Đức Duy
Đức Duy
thật sự xin lỗi anh
Đức Duy
Đức Duy
// nức nở //
Quang Anh
Quang Anh
// im lặng ko nói dì//
Quang Anh
Quang Anh
// vuốt lưng em//
anh để em khóc cho đã
r sau đó em nín sẽ bình tĩnh hơn
Đức Duy
Đức Duy
hic hic
Quang Anh
Quang Anh
khóc đã chưa
Đức Duy
Đức Duy
// gật đầu//
Quang Anh
Quang Anh
anh ko s r đừng khóc
Đức Duy
Đức Duy
anh ơi
Quang Anh
Quang Anh
ơi anh đây
Đức Duy
Đức Duy
hồi đó anh dùng những thứ anh có để bảo vệ em
Đức Duy
Đức Duy
thì giờ tới em
Đức Duy
Đức Duy
em sẽ lấy những gì mình có để bảo vệ cho anh // anh mắt kiên định//
Quang Anh
Quang Anh
// nhìn em bật cười//
Đức Duy
Đức Duy
anh cười cái gì em nói thật đó
Quang Anh
Quang Anh
anh ko tin đc
Quang Anh
Quang Anh
là em sẽ thốt ra câu này đó // cười sắc sụa//
Đức Duy
Đức Duy
anh đừng có mà trêu em
Đức Duy
Đức Duy
em nói thật đó
Đức Duy
Đức Duy
anh phải tin em chứ
Quang Anh
Quang Anh
được ròi được ròi anh tin em // thở vì cười nhìu quá //
Đức Duy
Đức Duy
anh ko có đc trêu em nx đâu đó
Quang Anh
Quang Anh
rồi rồi ko trêu em nx
Quang Anh
Quang Anh
//nhìn em cười//
Đức Duy
Đức Duy
// nhìn anh cười//
———

Em ko sai

——
Quang Hùng
Quang Hùng
// bước vào//
Quang Hùng
Quang Hùng
// trên tay cầm đồ sát trùng //
Quang Hùng
Quang Hùng
// để lên bàn//
Quang Hùng
Quang Hùng
m gây thù nhìu quá
Quang Hùng
Quang Hùng
nên h bị tàn tạ đến v à
Quang Anh
Quang Anh
sờ xuất thôi
Quang Hùng
Quang Hùng
sợ xuất mà mất cả khả năng di chuyển // nhíu mày//
Quang Anh
Quang Anh
// nhún vai // t ko nằm đây thì ng nằm đây là ng khác đó
Quang Hùng
Quang Hùng
// dừng tay nhìn anh// ai chứ
Quang Anh
Quang Anh
// nhìn sang Duy//
Đức Duy
Đức Duy
// đang cậm cụi soạn đồ để anh cbi thay sau khi sát khuẩn//
Quang Hùng
Quang Hùng
nhóc đó à
Quang Anh
Quang Anh
um
Quang Hùng
Quang Hùng
sao m bảo vệ nó v
Quang Anh
Quang Anh
vì nhóc đó là mạng sống của t
Quang Hùng
Quang Hùng
ko có nó m ch ết à
Quang Anh
Quang Anh
đúng v
Quang Anh
Quang Anh
ko có em ấy thế giới này đối với t rất vô nghĩa
Quang Anh
Quang Anh
t chẳn thiết tha sống nx
Quang Hùng
Quang Hùng
thua m luôn
Quang Anh
Quang Anh
vợ m đâu
Quang Hùng
Quang Hùng
ngủ r
Quang Hùng
Quang Hùng
// bắt đầu sát khuẩn//
Quang Anh
Quang Anh
ngủ á // suýt xoa nhẹ//
Đức Duy
Đức Duy
// quay sang nhìn anh// NÈ!
Quang Hùng
Quang Hùng
// giật mình//
Quang Anh
Quang Anh
// giật mình//
Đức Duy
Đức Duy
cái anh kia nhẹ cái tay thôi!
Đức Duy
Đức Duy
không thấy người ta đau à!
em làm hai anh giật bắng cả mình
Quang Hùng
Quang Hùng
nè! nhóc ko thấy tôi đang nhẹ tay lắm s
Đức Duy
Đức Duy
làm anh ấy đau tôi liểu mạng với anh!
Quang Hùng
Quang Hùng
nhó-
Quang Anh
Quang Anh
// liếc nhẹ//
Quang Hùng
Quang Hùng
// nuốt một ngụm nước miếng//
Quang Anh
Quang Anh
// nhìn em// mèo ngoan
Quang Anh
Quang Anh
anh ko sao
Quang Anh
Quang Anh
do sát trùng
Quang Anh
Quang Anh
nên anh đau
Quang Anh
Quang Anh
và khi sát trùng chắc chắn sẽ đau
Quang Anh
Quang Anh
chứ cậu ta ko làm anh đau
Đức Duy
Đức Duy
vậy ạ
Quang Anh
Quang Anh
đúng ròi
Đức Duy
Đức Duy
vâng ạa
Quang Anh
Quang Anh
// cười nhìn em//
Đức Duy
Đức Duy
// tiếp tục soạn đồ//
Quang Hùng
Quang Hùng
// làm tiếp nhiệm vụ của mình//
Quang Anh
Quang Anh
lần sau m đừng bật lại em ấy
Quang Anh
Quang Anh
t cấm ai đụng vào em ấy
Quang Hùng
Quang Hùng
chân bị v r làm đc gì t
Quang Anh
Quang Anh
chân t què chứ quyền lực t ko gãy // bình tĩnh đến lạ thường//
Quang Hùng
Quang Hùng
// sợ// t bt r
Quang Anh
Quang Anh
về với vợ đi
Quang Hùng
Quang Hùng
bt r // dọn đồ đi//
Quang Anh
Quang Anh
bé con
Đức Duy
Đức Duy
dạa
Quang Anh
Quang Anh
thay đồ cho anh
Đức Duy
Đức Duy
vâng ạaaaaa
Đức Duy
Đức Duy
// đi lại thay đồ cho anh//
Quang Anh
Quang Anh
// ngồi im ngoan ngoãn//
mọi người có thắc mắc tại s cap thay đồ cho rhy lại chẳng ngại ngùng ko
tại vì từ khi vừa nhận cậu về anh đã dậy cậu tắm chung với anh hun anh cháo lưỡi với anh
chỉ như v với một mình anh
nên đó là chuyện bình thường
ko hề ngượng ngùng một chút nào
tiếp tục câu chuyện
cậu cởi áo anh ra
Đức Duy
Đức Duy
// cởi áo anh ra//
nhìn cơ thể anh
Đức Duy
Đức Duy
// nhìn //
Đức Duy
Đức Duy
// rưng rưng nước mắt //
Đức Duy
Đức Duy
hic
Quang Anh
Quang Anh
ơ sao v
Quang Anh
Quang Anh
sao lại khóc
mọi ng biết tại sao cap khóc ko
vì cậu nhìn thấy
trên ng rhy
ko chỗ nào là lành lặn
chỗ nào cũng bị đánh ko bầm thì chảy m á u
cậu xót vô cùng
Đức Duy
Đức Duy
hic họ đánh anh đến hic mức này s hic
Quang Anh
Quang Anh
// nhìn cậu mím môi//
Quang Anh
Quang Anh
// cật giọng nhỏ nhẹ// đúng vậy
Đức Duy
Đức Duy
em xin lỗi hic
Quang Anh
Quang Anh
em ko sai
Đức Duy
Đức Duy
em có mà
Quang Anh
Quang Anh
em ko sai mà
Đức Duy
Đức Duy
em có mà hic
Quang Anh
Quang Anh
em ko sai
Đức Duy
Đức Duy
em c-
Quang Anh
Quang Anh
// hôn em//
anh ko để cho em nói hết câu
mà chiếm lấy môi em
1
2
3
…..
15phut
Quang Anh
Quang Anh
// nhả ra//
Đức Duy
Đức Duy
// thở// hộc hộc hic
Đức Duy
Đức Duy
// nất vài tiếng nhẹ//
Quang Anh
Quang Anh
em ko sai
Quang Anh
Quang Anh
em ko bao h sai
Quang Anh
Quang Anh
em ko đc xin lỗi
Quang Anh
Quang Anh
hay hạ mình trc mặt ai hết
Quang Anh
Quang Anh
em luôn đúng
Quang Anh
Quang Anh
em biết chưa
Quang Anh
Quang Anh
ko đc tự trách bản thân
Quang Anh
Quang Anh
ko đc nhận lỗi sai là do mình
Quang Anh
Quang Anh
ko đc hạ mình trc bất kỳ ai
Quang Anh
Quang Anh
kể cả có là tay to mặt bự như thế nào nghe chưa
mặt dù
lời nói trông rất nặng nề nhưng giọng anh lại nhẹ tênh như vừa răn đe em vừa xoa dịu em v
em cũng gật gù hiểu chuyện
và thay đồ cho anh
——-

" em cũng yêu anh"

——-
Đức Duy
Đức Duy
xong rùi ạ anh nằm nghỉ ngơi đi ạ // đỡ anh nằm xuống//
Quang Anh
Quang Anh
em nằm cùng anh đi
Đức Duy
Đức Duy
thoi ạ em sợ trúng vết thương của anh
Quang Anh
Quang Anh
ko sao mà lại đây // nhích sang một bên //
Đức Duy
Đức Duy
// chần chừ//
Quang Anh
Quang Anh
em ko leo lên đây là anh mất ngủ đó
Quang Anh
Quang Anh
thiếu hơi em anh ko ngủ đc
Đức Duy
Đức Duy
// nghe thấy //
Đức Duy
Đức Duy
// leo lên nằm kế anh//
Quang Anh
Quang Anh
// ôm em // ngủ tí đi
Đức Duy
Đức Duy
vâng…
Quang Anh
Quang Anh
// thơm má em // yêu em
Đức Duy
Đức Duy
“ em cũng yêu anh” // nói nhỏ//
Quang Anh
Quang Anh
// bất ngờ//
tại sao anh lại bất ngờ như v
tại vì
suốt 5 năm sống chung
không ngày nào mà anh không nói yêu em cả
ngày nào cũng v
nhưng đáp lại anh chỉ là cái nụ cười có chút gượng gạo của em
chưa bao h em nói yêu anh
anh cũng không ép em
anh nghĩ chưa phải lúc
em chưa chấp nhận tình cảm đột ngột ấy
nên không ép em
vậy mà hôm nay em lại nói yêu anh
anh mừng vô cùng
Quang Anh
Quang Anh
em vừa nói gì cơ
Đức Duy
Đức Duy
hong dì // đỏ mặt//
Quang Anh
Quang Anh
m nói lại đi
Đức Duy
Đức Duy
em có nói dì đâu // ngại chín mặt//
Quang Anh
Quang Anh
em có mà anh mún nghe lại
Đức Duy
Đức Duy
ngủ đi // quay lưng lại với anh//
Quang Anh
Quang Anh
….
một khoảng lặng
Quang Anh
Quang Anh
// ôm eo em // em không nói lại cũng được nhưng mà anh vẫn nói anh yêu em
Đức Duy
Đức Duy
/em cũng v ngốc ạ/ vâng // quay lại ôm anh //
Quang Anh
Quang Anh
em ngủ ngoan nha // ôm em /.
Đức Duy
Đức Duy
anh ngủ ngon ạ
sau đó cả hai ôm nhau ngủ một giấc rất ngon
nhìn họ hạnh phúc với nhau như v
ng ngoài nhìn vào
cứ ngỡ ràng
họ là cặp đôi mới cưới
chứ ko ai nghĩ họ chỉ là mối quan hệ ng đc nhận nuôi và ng nuôi thoi
họ đều có tcam với nhau
nhưng họ trái ngược nhau
Anh luôn tỏ nó ra
còn em thì luôn giấu nó
vì nghĩ ràng
tcam của anh là anh em
chứ ko phải như cậu nghĩ
tới bây h cậu vẫn giấu nó
——

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play