[Song Anh] - Vì Mình Là Ánh Hoàng Hôn Của Nhau
Chap 1
Có những lần chạm mặt tưởng như vô tình, lại hoá ra là sự sắp đặt dịu dàng của số phận. Cậu gặp anh vào một buổi chiều mùa hạ, khi ánh hoàng hôn như tan chảy trên mặt hồ và những đám mây lững lờ mang theo dư vị dịu ngọt của tuổi trẻ. Cái khoảnh khắc ấy, đến bây giờ Trung Anh vẫn nhớ như in – không phải vì nó quá đặc biệt, mà bởi vì chính từ giây phút đó, lòng cậu không còn bình lặng như trước.
Cậu tên là Nguyễn Đoàn Trung Anh. Mười bảy tuổi. Học sinh lớp 11, trường trung học phổ thông A. Một cậu nhóc bình thường, không quá nổi bật, không quá mờ nhạt, như cơn gió đi qua ngày hè – thổi nhẹ rồi tan biến. Cậu không hay chơi với ai nhiều, bạn bè chỉ vài người thân thiết. Cũng chẳng có chuyện tình cảm nào đủ để khắc ghi. Cậu cứ trôi qua từng ngày như vậy, cho đến chiều hôm đó.
Khu bờ hồ sau trường là nơi Trung Anh thường lui tới mỗi khi muốn tránh xa cái thế giới ồn ào ngoài kia. Ở đó có một chiếc ghế gỗ cũ kỹ đặt dưới gốc cây liễu, có tán lá buông rủ như đang che chở cả một thế giới riêng của cậu. Những chiều hè, ánh mặt trời đổ xuống mặt nước một lớp vàng mỏng manh, gió thổi qua từng gợn sóng khiến mọi thứ như nhòe đi – đẹp một cách dịu dàng, lặng lẽ.
Hôm đó cũng vậy. Trung Anh đi học về sớm hơn mọi ngày, không vì lý do gì cụ thể, chỉ đơn giản là muốn trốn tránh một bài kiểm tra Toán mà cậu biết mình chắc chắn không làm được. Bước chân vô thức dẫn Trung Anh đến chỗ quen thuộc, nhưng lần này, nơi đó đã có người.
Người ấy đang đứng quay lưng về phía cậu. Ánh nắng cuối ngày nhuộm mái tóc anh một màu cam óng ánh. Chiếc áo sơ mi trắng phất phơ theo làn gió nhẹ, in bóng lên nền cỏ xanh. Anh cầm một chiếc máy ảnh trên tay, chăm chú chụp mặt hồ đang loé sáng dưới nắng chiều. Không một tiếng động, không một lời nói. Chỉ có tiếng gió, tiếng lá xào xạc và tiếng
khẽ vang lên theo nhịp bấm máy.
Trung Anh đứng đó một lúc lâu, không dám làm phiền. Không hiểu vì sao, lòng cậu chợt trở nên xao động.
Anh quay lại. Đôi mắt anh chạm vào mắt cậu – trong veo, sâu thẳm, như một hồ nước chưa từng bị khuấy động. Gương mặt anh không có gì quá đặc biệt, nhưng những đường nét dịu dàng toát ra từ nụ cười khiến cậu thấy tim mình đập lệch một nhịp.
Lâm Anh
Xin lỗi, chỗ này của cậu à?
Trung Anh
Không. Nhưng tôi hay ngồi ở đây.
Anh mỉm cười, đưa tay gạt vài sợi tóc rối trước trán.
Lâm Anh
Tôi cũng chỉ tình cờ đi ngang qua. Thấy ánh sáng đẹp quá nên dừng lại chụp một chút.
Trung Anh gật nhẹ. Cảm giác ngại ngùng xâm chiếm lấy cậu – cảm giác mà cậu hiếm khi có khi nói chuyện với người lạ.
Lâm Anh đưa máy ảnh lên lần nữa, quay về phía mặt hồ, lẩm bẩm
Lâm Anh
Ánh hoàng hôn ở đây đẹp thật… Mềm và dịu như chạm vào được.
Trung Anh không biết nói gì, chỉ ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc và im lặng nhìn anh. Anh không quay lại, cũng không nói thêm gì, chỉ chuyên chú với từng góc chụp. Một lúc sau, anh hạ máy ảnh xuống, lại mỉm cười về phía cậu.
Lâm Anh
À, anh là Nguyễn Lâm Anh. Sinh viên năm nhất trường Đại học Mỹ thuật gần đây. Còn em?
Trung Anh
Nguyễn Đoàn Trung Anh. Học sinh trung học phổ thông.
Lâm Anh
Thật à? Trông em trưởng thành ghê.
Cậu cúi đầu, giấu đi sự lúng túng của mình. Trưởng thành? Trung Anh chưa từng nghĩ ai sẽ gọi mình như thế. Nhất là một người chỉ vừa gặp gỡ.
Hai người không nói thêm gì nhiều. Anh cười với Trung Anh lần cuối rồi rời đi, dáng người cao vừa vặn khuất dần sau rặng cây phía xa. Chỉ còn lại cậu và chiếc ghế gỗ cũ, gió vẫn lặng lẽ lay động, và ánh nắng cuối ngày vẫn rơi đều trên mặt nước. Nhưng tất cả đã không còn giống như trước nữa.
Chap 2
Từ hôm đó, Trung Anh bắt đầu đến bờ hồ mỗi chiều, đúng giờ hoàng hôn. Không phải vì muốn tránh bài học, cũng không phải vì nơi đó yên tĩnh – mà vì cậu hy vọng, một lần nữa, được gặp lại anh.
Mấy ngày sau đó, Lâm Anh không xuất hiện. Trung Anh bắt đầu nghĩ có lẽ hôm ấy chỉ là một lần tình cờ, và anh đã quay lại với thế giới của riêng anh – thế giới của những ánh sáng, những khung hình và đam mê mà cậu không thể hiểu hết được.
Nhưng vào một chiều thứ sáu, khi Trung Anh đang ngồi vẽ nguệch ngoạc vào tập vở, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên:
Cậu quay lại. Là anh – Minh. Tay vẫn cầm máy ảnh, áo sơ mi nhăn nhúm vì nắng gió, và nụ cười nhẹ khiến lòng cậu bỗng chốc dịu lại.
Trung Anh
Tôi tưởng cậu không quay lại nữa.
Lâm Anh
Vậy là cậu chờ tôi?
Anh hỏi, nghiêng đầu, ánh mắt tinh nghịch.
Trung Anh ậm ừ, quay mặt đi.
Trung Anh
Không hẳn… chỉ là hay đến đây thôi.
Anh ngồi xuống bên cạnh cậu, khoảng cách vừa đủ để Trung Anh nghe rõ tiếng thở của anh, nhưng vẫn đủ xa để cậu không thấy tim mình quá hoảng hốt. Lâm Anh không nói gì, chỉ mở máy ảnh lên và giơ cho cậu xem một vài bức ảnh.
Lâm Anh
Đây là ảnh tôi chụp hôm trước. Cậu muốn xem không?
Trên màn hình nhỏ là những khung cảnh quen thuộc – mặt hồ, tán cây, mặt trời đang lặn – nhưng khi qua ống kính của anh, tất cả trở nên dịu dàng và đầy xúc cảm. Mỗi bức ảnh như giữ lại một phần linh hồn của buổi chiều hôm ấy.
Trung Anh
Đẹp thật. | nói khẽ |
Mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ.
Lâm Anh
Cảm ơn. Tôi chụp vì tôi thấy... ánh sáng lúc ấy rất đặc biệt.
Trung Anh
Chỉ ánh sáng thôi sao?
Anh im lặng một lúc. Rồi gật đầu. Nhưng trong ánh nhìn của anh, cậu thấy có điều gì đó chưa nói ra.
chap 3
Từ hôm đó, anh và cậu bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn. Không cần hẹn trước, cũng không cần lời mời. Chỉ đơn giản là cùng có mặt ở bờ hồ khi nắng bắt đầu ngả vàng, và mặt nước phản chiếu những điều mà lời nói không thể chạm tới. Có những ngày hai người chỉ ngồi im, có những ngày trò chuyện đến khi trời tối.
Có lần, anh kể cậu nghe về ước mơ trở thành nhiếp ảnh gia, muốn du lịch khắp nơi để ghi lại những điều đẹp đẽ nhất. Trung Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Anh, tự hỏi liệu có thể giữ lấy người như anh trong thế giới nhỏ bé của mình không.
Trung Anh không rõ từ bao giờ, cậu bắt đầu mong chờ mỗi buổi chiều. Chờ Lâm Anh đến. Chờ nụ cười ấy. Chờ giọng nói trầm thấp, ấm áp ấy. Và mỗi khi ánh hoàng hôn buông xuống, lòng cậu lại
Trung Anh
Mong là hôm nay cũng gặp được anh. | thầm nghĩ |
Một câu hỏi đơn giản được nhẹ nhàng buông ra
Trung Anh
Tại sao anh lại chọn chụp hoàng hôn?
Lâm Anh
Bởi vì hoàng hôn là khoảnh khắc giữa kết thúc và bắt đầu. Nó buồn, nhưng đẹp. Mà đôi khi, những thứ đẹp nhất lại luôn mang một chút buồn.
Lâm Anh
| Nhìn cậu, cười nhẹ |
Lâm Anh
Còn cậu? Tại sao cậu lại thích ngồi ở đây mỗi chiều?
Cậu không trả lời ngay. Chỉ cúi đầu, nhìn mặt hồ lấp lánh:
Trung Anh
Có lẽ… vì tôi đang chờ một ai đó quay lại.
Piju
Viết truyện chat thế này thì tui viết hơn ngắn, lần sau sẽ cải thiện hơn nè <3
Piju
Lâu rồi không viết lại truyệt chat nên có chút không quen ý -)))
Download MangaToon APP on App Store and Google Play