[Lichaeng_Chaelisa] Năm Ấy Tôi Gặp Người
Chương 1: Ngày đầu tiên
Tiết trời đầu xuân ở Seoul mát mẻ, gió nhẹ lướt qua những hàng cây anh đào vừa chớm nở. Trường Trung học Nữ sinh Eunsung hôm nay đông hơn hẳn thường lệ. Những tân học sinh trong bộ đồng phục mới tinh, vừa háo hức vừa lo lắng, rảo bước vào khuôn viên trường.
Tiếng loa phát thanh vang lên đều đều trong sân trường Trung học Nữ sinh Eunsung
Giáo viên
Chào mừng các em học sinh năm nhất đến với buổi lễ khai giảng của trường Trung học Nữ sinh Eunsung. Mong các em có một năm học thật nhiều kỷ niệm đáng nhớ...
Từng tốp học sinh mới ríu rít kéo vào cổng trường, người thì chụp ảnh kỷ niệm, người thì háo hức tìm lớp học, trên môi là những nụ cười rạng rỡ của những cô gái tuổi mười sáu
Trong không khí tươi sáng nhộp nhịp ấy, một bóng hình lặng lẽ đứng riêng biệt bên góc sân dưới tán cây anh đào, như thể mình chẳng thuộc về nơi này.
Lalisa Manoban khẽ chỉnh lại quai cặp, áo sơ mi trắng phẳng phiu, cà vạt đen được thắt chặt một cách cẩn thận, cô chỉnh chu từng thứ gần như không một chi tiết nào thừa. Cô gái ấy lạnh lùng, trầm mặc, xa cách, như một khoảng trời hoàn toàn khác với sự nhộn nhịp xung quanh.
Mắt cô khẽ đảo một vòng, hít một hơi sâu, lẩm bẩm..
Lalisa Manoban
Trường mới...
Lalisa Manoban
Nhưng mình không cần ai cả!
Tiếng bước chân dồn dập ở phía sau khiến Lisa giật mình, nhưng cô không quay lại. Đã quen rồi. Sự cảnh giác trong cô là điều tự nhiên như hơi thở của chính mình, nó đến từ những năm tháng bị tổn thương giày xéo hằng đêm.
Cô bước đi lặng lẽ như một cái bóng..
Cùng lúc đó, ở phía bên kia sân trường, một bóng hình xuất hiện giữa ánh nắng dịu dàng như một cánh hoa anh đào vừa chớm nở. Xe đỗ trước cổng, cánh cửa mở ra, Park Chaeyoung bước ra với nụ cười rạng rỡ trên môi. Từ xa một nhóm bạn cũ cấp hai vừa thấy Chaeyoung liền ríu rít kêu lớn..
...........
Chaeyoung à! Ở đây này!
Nàng mỉm cười vẫy tay đáp lại
Park Chaeyoung
Chờ tớ một chút nhé..
Chaeyoung cúi chào bác tài rồi khoát cặp trên vai nhanh chân chạy đến nhóm bạn. Dáng người nàng mảnh khảnh, nụ cười như nắng mùa xuân, sự ngọt ngào toát ra từ ánh mắt khiến không ít học sinh thì thầm hỏi nhau:
"Cậu ấy là ai vậy? Dễ thương quá..."
Chaeyoung vừa đi vừa nói chuyện rôm rả với nhóm bạn, nhưng chợt phát hiện mình đi nhầm hướng..
Park Chaeyoung
Ơ...hình như lớp 10B là bên kia mà..
Khoảng khắc nàng quay người, nàng đâm sầm vào một người đi hướng ngược lại
Cú va chạm đủ mạnh khiến cả hai ngã xuống.
Park Chaeyoung
A..xin lỗi tớ không nhìn đường!
Park Chaeyoung
Cậu có sao không?
Chaeyoung luống cuống, cuối đầu xin lỗi liên tục người trước mặt.
Lisa ngẩng mặt lên, ánh mắt đen sâu như giếng nước đối diện với đôi mắt nâu tròn đang lo lắng kia.
Lalisa Manoban
Không sao..
Cô đáp gọn rồi bước nhanh đi như thể chẳng muốn nói thêm gì.
Park Chaeyoung
Khoan đã! Cái này của cậu..
Chaeyoung cúi xuống nhặt chiếc móc khóa hình chú mèo nhỏ bị bỏ rơi.
Park Chaeyoung
Hình dễ thương đấy! Tớ cũng thích mèo..*mỉm cười*
Lisa thoáng sững người. Đây là lần đầu tiên có người để ý đến móc khóa mà cô giấu kỹ ở trong cặp, đó là một món quà mẹ cô từng tặng lúc cô học lớp sáu. Nếu nó không rơi ra, có lẽ nó đã bị lãng quên bởi từng ấy thời gian.
Lisa đáp khẽ, nhận lại đồ từ tay Chaeyoung.
Ánh mắt họ chạm nhau vài giây ngắn ngủi, rồi quay đi.
Chaeyoung khựng lại quay đầu nhìn theo bóng dáng Lisa khuất dần sau dãy lớp học, nàng mỉm cười.
Park Chaeyoung
Lạnh lùng ghê...nhưng mà cậu ấy đẹp thật.
Một cô bạn trong nhóm kéo tay nàng
...........
Cậu đụng trúng ai thế? Thích rồi à?
Park Chaeyoung
Này Yuna! Cậu đừng trêu tớ!
...........
Haha..Được rồi, không trêu cậu nữa
...........
Mà cậu ta là ai thế?
Park Chaeyoung
Không biết nữa...nhưng hình như học cùng khối.
Park Chaeyoung
Tớ có linh cảm sẽ gặp lại cậu ấy!
Mắt Chaeyoung vẫn dõi theo mặc dù bóng dáng Lisa đã đi khuất từ lâu.
Tại dãy phòng học năm nhất, Lisa mở cửa lớp 10B và bước vào. Không ai chú ý đến sự xuất hiện lặng lẽ ấy. Cô chọn một bàn sát cửa sổ, ngồi xuống, lật sách ra đọc như thể không tồn tại trong thế giới này.
Park Chaeyoung
Chào cậu, chỗ này có ai ngồi chưa?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai. Lisa ngẩng đầu
Lisa đáp, khẽ ngồi sát vào bên trong.
Park Chaeyoung
Chúng ta cùng lớp à? Trùng hợp thật.
Lisa không nói gì, chỉ gật đầu
Nàng xoay xoay cây bút trong tay, mắt vẫn nhìn cô.
Park Chaeyoung
À, tớ là Park Chaeyoung. Cậu tên gì vậy?
Lalisa Manoban
...Lalisa, nhưng gọi là Lisa cũng được.
Cô đáp nhỏ, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ.
Park Chaeyoung
Lisa à? Tên cậu đẹp thật..
Park Chaeyoung
Vậy từ nay chúng ta cùng giúp đỡ nhau nhé!
Park Chaeyoung
Bạn cùng bàn *nàng nhìn cô mỉm cười*
Lisa khẽ liếc nhìn Chaeyoung. Nụ cười kia không giống những nụ cười giả tạo cô từng thấy. Không phán xét, không tò mò, không thương hại.
Ở góc lớp ấy, nơi hai thế giới tưởng như chẳng thể giao nhau, một kết nối nhỏ bé đã bắt đầu. Và có lẽ, từ giây phút ấy, mùa xuân của cả hai cũng đã thực sự chớm nở.
Chương 2: Màu nắng bên cửa sổ
Tiết học đầu tiên là môn Văn. Cô giáo trẻ bước vào lớp với nụ cười dịu dàng, bảng tên trên ngực ghi rõ: “Kim Minhee" là giáo viên Ngữ văn.
Giáo viên
“Chào các em! Cô là giáo viên chủ nhiệm lớp 10B. Từ hôm nay, chúng ta sẽ là một gia đình nhỏ, mong rằng cả lớp sẽ cùng nhau tạo nên thật nhiều kỷ niệm đẹp nhé.”
Sau những lời giới thiệu của cô chủ nhiệm, buổi học đầu tiên tại lớp 10B bắt đầu bằng tiếng giảng bài quen thuộc. Cô Minhee là người khá nghiêm khắc, giọng nói vang đều khắp lớp.
Lisa ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Cô không thật sự tập trung. Tâm trí cứ lặng lẽ trôi đi đâu đó, xa khỏi tiếng phấn lạch cạch trên bảng. Những ký ức từ ngôi trường cũ thỉnh thoảng lại trỗi dậy, mơ hồ như cơn mưa bụi. Ánh mắt người khác, tiếng xì xào sau lưng, những cái nhìn thương hại... Cô ghét tất cả.
Giọng Chaeyoung khẽ vang lên bên cạnh.
Lalisa Manoban
Hả..? *cô hơi nghiêng đầu đáp lại*
Park Chaeyoung
Cậu..đang ghi bài chứ?
Park Chaeyoung
Tớ thấy cậu toàn nhìn ra ngoài thôi.
Lisa liếc xuống trang giấy trước mặt. Gần như trống trơn.
Lalisa Manoban
Không sao. Tôi nhớ được.
Park Chaeyoung
Trí nhớ cậu siêu ghê..
Chaeyoung cười rồi nhanh tay xé góc giấy nhỏ đưa sang cho cô
"Dù sao thì, nếu cần, cậu có thể mượn vở của tớ"
Lisa nhìn tờ giấy ghi vội những dòng chữ, bên dưới còn có một hình mặt cười nhỏ xíu. Cô không cười, cũng không từ chối. Chỉ lặng lẽ gập tờ giấy lại, nhét vào hộp bút.
Chaeyoung mỉm cười, không nói gì.
Giờ ra chơi đầu tiên, học sinh trong lớp bắt đầu chia nhóm trò chuyện. Một vài nữ sinh từ lớp bên sang chào hỏi, không khí ồn ào hẳn lên.
Park Chaeyoung
Lisa, đi mua trà sữa không?
Lisa đang đọc sách, ngẩng đầu lên trả lời
Park Chaeyoung
Ừm, trong cantin có bán, tớ nghe nói rất ngon.
Lisa chần chừ một lát, rồi gập sách lại
Chaeyoung suýt chút nữa phun nước miếng vì bất ngờ.
Park Chaeyoung
Cậu chịu đi thiệt hả, tớ tưởng cậu sẽ nói "không cần" hay gì đó chứ..
Lalisa Manoban
Không ghét trà sữa..
Hai người bước song song ra hành lang. Mấy ánh mắt lạ dõi theo Lisa–cô học sinh mới lạ mặt, tóc dài buộc gọn gàng, gương mặt lạnh như sương sớm. Nhưng khi đi cạnh Chaeyoung, nét cứng rắn ấy có gì đó mềm mại.
Park Chaeyoung
Lisa, cậu từ Busan đến đúng không.
Chaeyoung hỏi khi cả hai đang đứng xếp hàng.
Park Chaeyoung
Cậu..sống một mình à?
Lisa nhìn sang, đôi mắt hơi tối lại.
Lalisa Manoban
Tôi ở với ba mẹ
Chaeyoung nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu nên không hỏi vấn đề đó thêm nữa.
Park Chaeyoung
Cậu có bạn thân không, Lisa?
Lalisa Manoban
Tôi không cần bạn!
Chaeyoung nhìn Lisa rất lâu. Cô gái ấy không giống bất kì ai. Như có một tảng rất dày bao phủ xung quanh cậu ấy không một kẽ hở.
Buổi chiều tan học, hai người bước chậm ra cổng, ánh nắng nghiêng nghiêng đổ lên vai áo trắng.
Park Chaeyoung
Cậu có người đến đón không?
Lalisa Manoban
Không, tôi đi bộ..
Lalisa Manoban
Nhà không xa lắm.
Park Chaeyoung
Vậy..cho tớ đi chung nha..
Chaeyoung mỉm cười đi theo phía sau Lisa.
Park Chaeyoung
Ngày mai, ngày mốt và cả ngày kia nữa..tớ đi về chung với cậu nhé!
Lalisa Manoban
Sao cậu lại muốn đi chung với tôi..
Park Chaeyoung
Vì tớ thích như vậy. *mỉm cười*
Nàng nghiêng đầu nói tiếp
Park Chaeyoung
Tớ thấy Lisa đi bộ chắc đẹp lắm.
Lisa có chút không tự nhiên, là lần đầu có người nói với mình như vậy. Cô không nói gì, quay mặt đi, nhưng vành tai đã chuyển sang đỏ.
Park Chaeyoung
Cậu đang ngại hả..
Lalisa Manoban
Chaeyoung!!! Cậu đừng nói nữa.
Tiếng cười trong trẻo vang lên giữa sân trường chiều muộn. Những tia nắng cuối ngày rơi nhẹ lên hàng cây anh đào. Và giữa dòng học sinh tan học tấp nập, có hai cô gái lặng lẽ đi bên nhau, chỉ cách nửa bước chân, nhưng trái tim đã bắt đầu có một chút cảm xúc gì đó mà cả hai vẫn chưa hiểu được...
Lisa không biết, nhưng hôm nay cô đã cười nhiều hơn cả một năm cộng lại.
Còn Chaeyoung, nàng biết chắc một điều: Lisa lạnh lùng thật đấy, nhưng dễ thương đến phát nghiện.
Chương 3: Cơn mưa đầu mùa
Cuối buổi học thứ ba, bầu trời Seoul xám xịt và nặng nề như phủ một lớp bụi mỏng. Không khí se lạnh, gió thổi qua sân trường làm tán cây anh đào đung đưa. Tiết cuối kết thúc sớm hơn thường lệ vì giáo viên có việc đột xuất. Cả lớp rộn ràng như được xả trại, học sinh tản ra từng nhóm rôm rả bàn chuyện bài kiểm tra tuần sau.
Lisa cất sách vở vào cặp, cô lúc nào cũng vậy, đợi mọi người về gần hết rồi mới chậm rãi ra về sau.Từ đầu năm học đến nay, cô vẫn đi học đều đặn, ngoại trừ Chaeyoung, lúc nào cô cũng im lặng, chẳng nói chuyện với ai. Những ánh mắt nhìn cô bằng nhiều cách: tò mò, thắc mắc, có cả dè chừng. Lisa chẳng quan tâm. Thế giới của cô luôn yên lặng, kể cả khi bên ngoài ồn ào.
Chaeyoung thu dọn mọi thứ vào cặp. Tay nàng cẩn thận nhét quyển sách vào, miệng lẩm bẩm kiểm tra lại thời khóa biểu.
Park Chaeyoung
Lisa, cậu về luôn à?
Park Chaeyoung
Cậu...có mang ô không..
Lisa hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Từng giọt mưa bắt đầu rơi, đập nhẹ vào khung kính.
Park Chaeyoung
Vậy cậu tính làm gì?
Chaeyoung cười nhẹ, rút chiếc ô xếp màu đen trong balo ra.
Park Chaeyoung
Tớ có mang, nếu cậu không phiền thì...đi cùng nhé.
Lisa nhìn nàng, ánh mắt thoáng ngập ngừng. Cô không thích dựa vào người khác. Từ lâu, trong lòng cô đã đặt sẵn một khoảng cách với mọi thứ gọi là "lòng tốt".
Park Chaeyoung
Mưa lớn rồi đó.
Park Chaeyoung
Tớ không ngại, chỉ là... sẽ tiện cho cả hai.
Lisa dừng lại vài giây. Tiếng mưa ngoài sân trường bắt đầu to dần. Dưới sân trường, những học sinh co ro đứng dưới mái hiên. Cô thở nhẹ một cái, rồi gật đầu.
Cổng trường khá xa, sân trường vắng hơn mọi ngày vì ai cũng vội trú mưa. Chaeyoung bung ô, đưa tay che nghiêng về phía Lisa.
Park Chaeyoung
Cậu đứng gần một chút. *nàng nói nhỏ*
Lisa đi bên cạnh, giữ khoảng cách vừa đủ. Mưa rơi lộp bộp lên mặt ô, từng giọt nước tạt vào chiếc áo đồng phục trắng tinh. Cả hai không nói gì suốt một đoạn dài. Chỉ có tiếng mưa và bước chân đều đều.
Chaeyoung quay sang nhìn Lisa, bắt gặp mái tóc cô hơi ướt, vài sợi dính vào má. Lisa chẳng để tâm, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, nét mặt không cảm xúc như mọi khi.
Đi được một đoạn đường, mưa vẫn chưa ngừng..
Chaeyoung vén tóc ra sau tai, rùng mình vì gió lạnh. Lisa liếc thấy nhưng không nói gì.
Park Chaeyoung
Cậu biết không... *nàng cất giọng*
Park Chaeyoung
Mỗi khi trời mưa, tớ hay nhớ về hồi nhỏ. Có lần tớ trốn mẹ đi chơi dưới mưa ướt hết cả người.
Park Chaeyoung
Hôm đó tớ cảm suýt phải vào viện
Park Chaeyoung
Từ đó mẹ tớ hay la mắng mỗi khi tớ không mang ô..
Park Chaeyoung
Nhưng mưa đẹp thật mà đúng không...
Park Chaeyoung
Sao lại không đẹp
Lalisa Manoban
Mưa làm người ta ướt, lạnh và bệnh..
Lalisa Manoban
Cũng có thể làm người ta nhớ một điều gì đó.
Không phải vì nó lạnh, mà nó luôn khiến cô nhớ về những buổi chiều dài lê thê, khi mẹ cô ôm lấy vết thương, và cô chỉ biết ngồi trong góc tường, tay bịt tai lại để không nghe thấy tiếng cãi vã.
Với cô, mưa chỉ là một kiểu tiếng vọng kéo dài từ kí ức mà thôi.
Nàng nhìn cô thật lâu. Nàng biết Lisa không phải kiểu người dễ nói ra bất cứ điều gì. Sự lặng im của cô không phải vì ngại ngùng, mà là vì... cô không muốn mở lòng.
Gió thổi mạnh qua con đường phía trước, làm cả hai phải giữ chặt ô hơn. Chaeyoung nghiêng chiếc ô để che phần vai Lisa khi thấy bên cô bị ướt hơn.
Lalisa Manoban
Đừng làm vậy..
Lalisa Manoban
Cậu sẽ bị ướt.
Park Chaeyoung
Không sao, tớ không bị ướt *nàng nhìn lên cô mỉm cười*
Lisa quay sang, lần đầu gương mặt cô có chút biểu cảm, như thể đang không biết làm gì với sự tử tế ấy.
Lalisa Manoban
Đừng chờ gì từ tôi, Park Chaeyoung..
Lalisa Manoban
Tôi không phải là người để cậu kết bạn.
Park Chaeyoung
Ai nói tớ chờ?
Park Chaeyoung
Tớ chỉ đi chung một đoạn đường dưới mưa thôi.
Lisa nhìn ra xa, mưa bắt đầu ngớt dần, chỉ còn lác đác vài giọt. Mặt đường loang nước phản chiếu ánh đèn mờ nhạt. Cô quay đầu lại giọng nhỏ như đang nói chính mình.
Lalisa Manoban
Chung một đoạn... cũng chỉ là một đoạn.
Chaeyoung không đáp, chỉ lặng lẽ bước đi cùng Lisa.
Cả hai qua con hẻm nhỏ bên cạnh tiệm sách cũ, nơi mà cuối con đường Chaeyoung sẽ rẽ trái để về nhà. Còn Lisa vẫn đi thẳng.
Trước khi tách đường, Chaeyoung chậm lại một chút.
Park Chaeyoung
Cậu cứ giữ ô đi *nàng nói đưa chiếc ô về phía Lisa*
Park Chaeyoung
Mai lên trường trả tớ cũng được.
Lalisa Manoban
Cậu không sợ tôi không trả cậu sao?
Park Chaeyoung
Tớ nghĩ cậu không phải kiểu người như vậy. *mỉm cười*
Lisa không nói, chỉ cầm lấy cán ô
Chaeyoung lùi lại một bước, rút điện thoại ra
Park Chaeyoung
Tớ sẽ đợi ở mái hiên đằng kia, rồi gọi mẹ đến đón.
Lisa gật đầu rồi quay đi.
Dưới chiếc ô nhỏ ấy, lần đầu tiên sau nhiều năm, Lisa nhận ra vẫn có một ai đó chấp nhận đi bên cạnh cô mà không đòi hỏi gì. Không gượng ép. Không mong cô phải đáp lại.
Nhưng cảm xúc trong lòng cô vẫn trống rỗng. Không vui. Không ghét. Cô đã quen với việc không cảm nhận.
Một cơn gió mạnh lướt qua, làm Lisa nắm chặt tay cầm ô hơn.
Và trong cái se se lạnh của chiều mưa đầu mùa, giữa hai người vẫn còn một khoảng cách nào đó không thể gọi tên.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play