[RhyCap] Giữa Hai Ta Là Gió Đông
Giới thiệu n/v & các lưu ý
T/g nìaaa
H thì sẽ không chi tiết từng cử chỉ nha
T/g nìaaa
Giới thiệu nhân vật nè
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh (Q.Anh) – 19 tuổi
Thiếu gia nhà giàu, lạnh lùng, kiêu ngạo và đôi lúc... mù quáng vì tình yêu. Là người sống nội tâm, luôn gồng mình mạnh mẽ sau khi anh trai dọn ra ở riêng và bố mẹ đi nước ngoài sống. Từng yêu say đắm Trâm Anh – một cô gái xinh đẹp nhưng tâm cơ, và từng nhẫn tâm dồn Duy vào chỗ khổ.
Nguyễn Quang Anh
“Đừng tưởng tao cho mày ở đây là vì tao thương mày.”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy (Duy) – 18 tuổi
Mồ côi mẹ từ nhỏ, mẹ bị chính tay bố ruột s@t hại. Duy sống cùng anh trai là Bùi Anh Tú, người duy nhất yêu thương và bảo vệ cậu. Mang trong mình sự tổn thương sâu sắc nhưng luôn cố tỏ ra bình tĩnh và chịu đựng, cho đến một ngày trái tim cậu không chịu nổi nữa.
Hoàng Đức Duy
“Muốn giết tôi à? Giết luôn đi, khỏi phải đợi.”
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú – 21 tuổi
Anh hai của Duy. Vừa làm anh, vừa làm cha, vừa làm bạn. Thương Duy hơn chính bản thân mình, luôn mong em có thể yêu đúng người, sống một cuộc đời không đau khổ như mẹ. Không ưa gì Quang Anh sau những gì cậu ta đã làm với em mình.
Bùi Anh Tú
“Yêu ai cũng được, nhưng đừng yêu người khiến em phải quỳ gối.”
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh – 22 tuổi
Anh trai của Q.Anh. Hiện đã dọn ra ngoài sống độc lập. Không biết gì về sự lụi tàn dần của Q.Anh trong căn biệt thự lạnh lẽo. Là người dịu dàng, trầm ổn và sẽ có vai trò đặc biệt về sau.
Nguyễn Trường Sinh
“Nếu mày còn chút cảm giác với người đó, thì đừng để mọi chuyện đi quá xa.”
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu – 19 tuổi
Mồm miệng lanh lẹ, tính tình tếu táo, nhưng cực kỳ trung thành. Đang quen với Đặng Thành An. Rất ghét Trâm Anh, từng không ít lần cảnh báo Quang Anh nhưng bị làm ngơ.
Trần Minh Hiếu
“Tao nói trước rồi. Giờ mày té sấp mặt thì đừng khóc.”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương – 19 tuổi
Điềm đạm, ít nói, nhưng rất biết quan tâm người yêu – hiện đang yêu Lê Quang Hùng. Bề ngoài trông như đầu gấu nhưng thật ra rất trầm tính. Là người luôn ra mặt khi nhóm xảy ra chuyện.
Trần Đăng Dương
“Tao không nói không có nghĩa là tao không biết.”
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn – 19 tuổi
Đẹp trai, giỏi thể thao, tính hơi khùng khùng. Là người yêu của Trần Phong Hào. Dễ nóng tính khi người yêu bị xúc phạm.
Nguyễn Thái Sơn
“Chửi người yêu tao một câu, tao hướng nội hết phần đời còn lại.”
Đặng Thành An
Đặng Thành An – 18 tuổi
Hơi hỗn, đanh đá, miệng bén như dao cạo, chửi mượt như sunsilk. Là người yêu của Trần Minh Hiếu, cực kỳ bênh Duy và không ngại chửi thẳng mặt bất kỳ ai dám bắt nạt bạn mình – kể cả Quang Anh.
Đặng Thành An
“Ờ mày có tiền, nhưng tiền không mua được não đâu Quang Anh ạ.”
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng – 18 tuổi
Thẳng tính, dám nói dám làm. Từng giúp Duy thoát khỏi một trận đòn ngầm trong nhà. Người yêu là Đăng Dương. Có sức ảnh hưởng lớn trong nhóm.
Lê Quang Hùng
“Tao không cần biết mày là ai, mày dám bắt em tao quỳ thì mày không xứng đáng làm người.”
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào – 18 tuổi
Tăng động, vui tính, giỏi xàm xí. Là người yêu của Nguyễn Thái Sơn. Dù lầy lội nhưng luôn nghiêm túc trong chuyện bảo vệ bạn bè, nhất là Duy.
Trần Phong Hào
“Duy là đứa đáng được yêu thương. Mày không biết trân trọng thì để tụi tao làm.”
T/g nìaaa
Câu chuyện không có thật
T/g nìaaa
Không đọc thì mời lướt ạ
T/g nìaaa
Chứ đừng to6 toi🥹
Chap 1: Hợp Đồng Làm Hầu
Trời đổ mưa từ sáng.
Mưa không to, nhưng cứ rỉ rả như một lời nhắc nhở rằng mùa đông sắp đến. Bầu trời xám xịt phủ bóng lên con hẻm nhỏ nơi Duy và anh Tú sống trong căn nhà trọ cấp bốn cũ kỹ. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn nghe nặng nề như chính nỗi lòng của cậu lúc này.
Hoàng Đức Duy
//ngồi trên mép giường, tay ôm chặt bản hợp đồng làm hầu trong tay//
Tờ giấy in rõ tên nhà tuyển dụng: Gia đình nhà Nguyễn – biệt thự Phong Lam.
Lương mỗi tháng: 30 triệu
Số tiền ấy đủ để anh Tú khỏi phải vắt kiệt sức chạy đơn hàng xuyên đêm, đủ để họ không còn ăn mì gói trừ bữa, đủ để cuộc sống không phải là chuỗi ngày thiếu thốn chồng chất.
Nhưng cái giá phải trả… là cậu phải làm hầu trong một gia đình lạnh lẽo và hà khắc tiếng tăm.
Bùi Anh Tú
Anh nói không là không, Duy à…!
Bùi Anh Tú
//gằn từng chữ, mắt đỏ hoe, giọng như vừa nuốt lửa vào lòng//
Bùi Anh Tú
Cái nơi đó… không phải chỗ cho em. Người trong đó không phải người tử tế. Mày còn nhỏ… mày…-
Hoàng Đức Duy
Em không nhỏ nữa anh ơi. //ngắt lời, môi mím chặt//
Hoàng Đức Duy
Mười tám rồi, có thể tự quyết định cuộc sống của mình.
Hoàng Đức Duy
Em đi làm, không đi chết. Với lại… em thương anh.
Bùi Anh Tú
//bật cười khổ//
Bùi Anh Tú
Vì thương anh nên mày nhảy vào cái chỗ mà ai cũng muốn tránh xa?
Bùi Anh Tú
Anh thà cực chết cũng không muốn mày vào đó.
Hoàng Đức Duy
//im lặng, cúi đầu//
Cậu biết anh Tú không hề sai.
Biệt thự Phong Lam – nơi con cháu nhà Nguyễn sống – là nơi mà không ít người làm đã bỏ đi chỉ sau vài tuần vì không chịu nổi áp lực.
Nghe nói cậu chủ nhỏ Nguyễn Quang Anh rất khó gần, lạnh lùng như băng, không bao giờ nở một nụ cười.
Trong nhà cậu ta còn có người yêu – Trâm Anh – cô gái vừa đẹp vừa “có số má”, lời nói của cô ta còn nặng ký hơn cả quản gia.
Nhưng Duy vẫn chấp nhận.
Không phải vì cậu ngốc, mà vì cậu thương anh trai mình đến mức có thể đánh đổi mọi thứ.
Hoàng Đức Duy
Anh… từng vì em mà bỏ cả tuổi trẻ. Giờ cho em trả lại một chút thôi mà!
Bùi Anh Tú
//siết chặt vai em, giọng run như người sắp khóc//
Bùi Anh Tú
Duy… Anh sợ mất mày như đã từng mất mẹ mày… Anh biết bố mày bỏ đi rồi, nhưng mày không cần cố tỏ ra mạnh mẽ như thế…
Hoàng Đức Duy
Không phải mạnh mẽ. //ngước mắt lên, cười nhẹ//
Hoàng Đức Duy
Chỉ là... em muốn sống đúng nghĩa. Dù phải bắt đầu từ vị trí thấp nhất.
Không khí trong phòng như đông cứng.
Cậu không phải người dũng cảm, cũng không phải người giỏi chịu đựng, nhưng vì anh Tú – người duy nhất còn lại của gia đình – cậu sẵn sàng đi bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì.
Cậu đã sống trong sợ hãi đủ rồi, đã run rẩy quá lâu dưới bóng một người bố tàn nhẫn. Cậu chỉ muốn nắm lấy điều gì đó cho chính mình, và cho anh.
Hoàng Đức Duy
//mặc chiếc áo khoác đã cũ, tay kéo chiếc vali nhỏ màu đen trầy trụa//
Bùi Anh Tú
//lặng lẽ đi theo cậu ra tận đầu hẻm//
Gió lạnh thổi qua khiến cả hai run lên, không biết vì lạnh, hay vì những điều không dám nói ra.
Bùi Anh Tú
Mày đi rồi, nhớ ăn đầy đủ… //nói khẽ, mắt đỏ hoe//
Bùi Anh Tú
Nếu… nếu họ bắt nạt, về liền. Có đói cũng không sao. Còn có anh…
Nhưng trong lòng cậu, cậu biết mình sẽ không về. Không thể về. Cậu đã chọn con đường này rồi.
Hoàng Đức Duy
Anh ở lại… đừng thức khuya nữa. Em sẽ gửi tiền về cho anh mỗi tháng. Nhớ giữ gìn sức khỏe…
Hoàng Đức Duy
//ngập ngừng, rồi bất chợt quay lại, ôm siết lấy anh Tú//
Hoàng Đức Duy
Em thương anh nhiều lắm. Em xin lỗi vì không nghe lời. Nhưng em thật sự muốn thử…
Bùi Anh Tú
//không nói gì, chỉ ôm cậu chặt hơn, như sợ cậu tan biến giữa gió mùa//
Cậu rời đi, mang theo cả thanh xuân và hy vọng đặt cược vào một nơi xa lạ. Trái tim cậu không biết phía trước là gì – chỉ biết nơi đó, lạnh như gió đông.
Một cậu chủ lạnh lùng.
Một cô người yêu quyền lực.
Và một căn biệt thự bọc sắt bên ngoài vẻ hào nhoáng.
Cậu không biết… rằng lần bước chân ấy sẽ thay đổi đời cậu mãi mãi.
Chap 2: Căn Biệt Thự Không Có Nắng
Duy bước qua cánh cổng sắt đen cao ngút, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là con đường lát đá xám dẫn vào biệt thự – một tòa nhà ba tầng mang phong cách châu Âu cổ điển.
Khung cảnh yên tĩnh đến lạ, yên đến mức khiến người ta có cảm giác không phải đang bước vào nhà người sống.
Tất cả đều quá sạch sẽ, quá chỉn chu, quá... lạnh.
Hạnh
Cậu là hầu mới đúng không? //bước ra//
Hạnh
Theo ta. //dẫn cậu vào trong//
Hạnh
Làm hầu ở đây thì cũng có vài quy định cơ bản
Hạnh
Thứ nhất, không được tự tiện đi lại khi không có sự cho phép
Hạnh
Thứ hai, không được vào phòng cậu chủ nếu chưa có lệnh
Hạnh
Thứ ba, không được hỏi những câu không cần thiết
Hạnh
//dừng lại ở phòng khách//
Hạnh
Phải tuyệt đối nghe lời tiểu thư Trâm Anh. Dù gì cô ấy cũng là người thân tín nhất của cậu chủ.
Hoàng Đức Duy
//gật nhẹ đầu//
Duy chưa kịp trả lời thì đã thấy một cô gái bước xuống từ cầu thang lớn.
Cô ta mặc bộ váy trắng tinh, từng bước chân như có tính toán. Khuôn mặt xinh đẹp một cách sắc sảo, ánh mắt mang màu nâu lạnh nhạt quét qua người cậu không chút cảm xúc.
Phùng Trâm Anh
Cậu là người mới? //giọng nói vang lên, nhẹ tênh nhưng đầy sức ép//
Hoàng Đức Duy
//khẽ cúi đầu//
Hoàng Đức Duy
Vâng, tôi là Đức Duy. Từ hôm nay sẽ làm việc tại đây.
Phùng Trâm Anh
Đức Duy? //cười nhạt//
Phùng Trâm Anh
Tôi ghét những người có tên hai âm giống diễn viên truyền hình. Nghe rẻ tiền.
Hoàng Đức Duy
//ngẩng lên một chút, nhưng chỉ gật đầu, không phản ứng//
Cậu biết mình không thể cãi lại. Cậu đến đây vì công việc, không phải để hơn thua.
Phùng Trâm Anh
Tốt! //khẽ hất cằm//
Phùng Trâm Anh
Vậy bắt đầu luôn.
Phùng Trâm Anh
Lau dọn toàn bộ tầng một, từ phòng khách đến nhà bếp. Sau đó chuyển ra vườn sau cắt cỏ.
Phùng Trâm Anh
Nếu xong trước trưa, tôi có thể cân nhắc cho ăn.
Hoàng Đức Duy
//im lặng, chỉ gật đầu, bàn tay trong túi áo khẽ siết lại//
Hoàng Đức Duy
//không nói gì, không phản bác, nhưng trong lòng thì đầy áp lực//
Bắt đầu công việc như một kẻ vô hình – bị xem thường từ phút đầu tiên. Nhưng cậu biết mình cần tiền, và điều đó quan trọng hơn cả sự tự trọng lúc này.
Gần trưa, khi Duy đang quỳ lau từng viên gạch ở hành lang, một đôi giày da bước qua sát mặt cậu.
Mùi nước hoa lạnh, thoảng nhẹ trong không khí.
Hoàng Đức Duy
//vô thức ngẩng đầu//
Cậu nhìn thấy một người con trai cao ráo, tóc đen rũ xuống trán, gương mặt lạnh lẽo và đôi mắt sâu hoắm – vô cảm đến mức khiến người đối diện cảm thấy bị đông cứng trong tích tắc.
Người đó là Nguyễn Quang Anh.
Anh ta không nói gì. Cũng không nhìn cậu lâu. Chỉ lướt qua như thể trước mặt mình không có một con người đang tồn tại.
Tim Duy khẽ thắt lại. Cảm giác bị phớt lờ đau hơn cả bị chửi mắng.
Phùng Trâm Anh
//cất giọng ngọt ngào//
Phùng Trâm Anh
Anh Quang Anh, em vừa sai người làm mới lau sạch hành lang rồi ạ~
Nguyễn Quang Anh
//gật nhẹ, rồi bước lên cầu thang mà không đáp một lời//
Hoàng Đức Duy
//cúi đầu tiếp tục lau//
Cậu không biết vì sao lòng mình bỗng có chút tê rát.
Tối hôm đó, cậu được phát một căn phòng nhỏ nằm ở tầng hầm – nơi người làm sống. Phòng lạnh, giường cứng, tường ẩm mốc. Nhưng Duy không than phiền gì.
Cậu chỉ ngồi thu mình trên giường, đôi mắt nhìn trần nhà mốc meo.
Ngoài trời, gió mùa tràn về, lùa vào khe cửa, rét buốt.
Bên ngoài kia là thế giới lạnh lùng.
Còn trong lòng cậu, là một câu hỏi mơ hồ…
Hoàng Đức Duy
Mình… thực sự có thể chịu đựng bao lâu?
Một chiếc điện thoại cũ trong túi rung nhẹ – tin nhắn từ anh Tú:
Bùi Anh Tú
💬: Anh chuyển khoản rồi, nhớ ăn cơm nhé.
Hoàng Đức Duy
//siết máy, mắt hoe đỏ//
Hoàng Đức Duy
Anh ơi… em sẽ không bỏ cuộc đâu. Em hứa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play