|AllRhy| Làm Lại?
#1
-Mọi người hay gọi tôi với một cái tên “thằng ngu”.
-Tôi biết đâu phải tự nhiên họ gọi tôi như vậy.
-Lí do họ gọi tôi như thế đơn giản bởi tôi ngu.
-Không phải tôi ngu về mặt trí tuệ mà là ngu về mặt tình cảm.
-Tôi là một thằng ngu khi bản thân cứ đâm đầu vào một đám chẳng coi mình ra gì. Để rồi, mọi thứ tôi đem đi để trao cho cái đám kia đổi lại được là 2 viên đạn.
-Tôi tự cười nhạo bản thân rằng tại sao biết rõ là họ chẳng yêu gì mình mà cứ đâm đầu vào để rồi phải nằm xuống dưới họng súng của chúng.
-Trước khi hoàn toàn rời khỏi thế giới này, tôi đã thề rằng nếu được sống lại, bản thân tôi chắc chắn sẽ không màng gì đến họ nữa mà chú tâm vào bản thân.
-Con người đẹp nhất là khi biết yêu bản thân mình.
-Bản thân không tự yêu lấy mình thì đợi ai yêu?
-Một lần nữa, tôi mở mắt ra trong căn phòng quen thuộc của mình.
Nguyễn Quang Anh
// Từ từ ngồi dậy //
Nguyễn Quang Anh
// Nhìn tay mình //
Nguyễn Quang Anh
“ Sống lại rồi sao? “
-Tôi như không tin vào mắt mình mà cứ thế nhìn chằm chằm vào bàn tay trước mắt.
Nguyễn Quang Anh
// Nhìn xung quanh phòng //
Nguyễn Quang Anh
“ Là căn phòng hồi cấp 3 của mình. “
-Đến đây, tôi thực sự đã tin rằng bản thân đã sống lại thêm một lần nữa.
Nguyễn Quang Anh
// Nhìn lịch //
-Suy nghĩ một lúc tôi mới chợt nhận ra hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước vào cấp 3.
Nguyễn Quang Anh
// Đi vệ sinh cá nhân //
Nguyễn Quang Anh
// Bước xuống nhà //
Bùi Anh Tú
Xuống rồi thì vào bàn ăn sáng đi.
-Là Bùi Anh Tú. Anh ta là anh hai tôi, một người vô cùng khó tính. Nói là anh hai vậy thôi chứ tôi và anh ta chẳng cùng huyết thống.
Nguyễn Quang Anh
// Ngồi xuống //
Bùi Anh Tú
// Đặt đĩa đồ ăn xuống//
-Anh ta không ghét cũng chẳng thích tôi. Đối với anh ta, tôi đơn giản chỉ là một đứa nhóc chẳng gì nổi bật để anh ta phải bận tâm đến.
-Cái tần số tôi và anh ta nói chuyện chắc phải đếm trên đầu ngón tay. Đúng vậy, nó rất ít. Ít đến nỗi mọi người phải tuôn ra những câu chuyện không đúng sự thật về chúng tôi.
-Nào là anh ta bắt cóc tôi, tôi và anh ta bị ép buộc này kia,…
-Đúng là mấy bà tám mà, chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được.
-Chẳng mấy chốc tôi đã ăn xong phần cơm mà anh ta chuẩn bị.
-Nhận được cái gật đầu của anh ta, tôi liền sải bước ra ngoài lấy giày đi vào chân rồi lên xe đến trường.
#2
F 015 Luxury in Motion-chiếc xe tự lái thông minh dành cho tương lai vừa được ra mắt cách đây không lâu của Mercedes-Benz.
Chiếc xe đầy sang trọng vừa được ra mắt cách đây không lâu tưởng chừng như chẳng bao giờ được chứng kiến vậy mà nó đang dừng trước cổng trường cấp 3. Mẫu xe có thiết kế dành cho tương lai và những tiện ích vượt trội nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn của tất cả những học sinh đang có mặt dưới sân trường.
Quang Anh bước xuống xe lại càng làm cho đám học sinh đang trầm trồ vì chiếc xe lại càng thêm ngạc nhiên hơn bao giờ hết. Họ như không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mà cứ chôn chân tại chỗ.
Nguyễn Quang Anh
// Bước xuống xe //
Bỗng đằng sau xe của Quang Anh vang lên tiếng còi inh ỏi của một chiếc xe khác.
Tiếng còi xe như đang hối thúc chiếc xe đằng trước mau mau tránh đường.
Cửa kính bên ghế phụ của chiếc xe đằng sau được hạ xuống, bên trong một thanh niên ngó mặt ra gào lên nói.
Hoàng Đức Duy
Có biết mình đang cản đường không vậy!!
-Là Hoàng Đức Duy, cậu ấm nhà họ Hoàng đây mà.
Giọng cậu ta cho thấy bản thân đang bực bội đến nhường nào khi phải trải qua cái cảm giác chờ đợi này.
Nguyễn Quang Anh
Bác về cẩn thận. // Cúi nhẹ đầu tỏ ý chào //
Chiếc F 015 sau khi nhận được câu nói của Quang Anh đã phóng vụt đi với tốc độ rất nhanh khiến mọi người xung quanh như tiếc nuối cơ hội ngàn năm có một.
Hoàng Đức Duy
// Bước ra khỏi xe //
Cậu ta vừa đặt một chân xuống, đám con gái trong trường như bị động kinh mà gào thét tên của hắn.
Nv nữ
1 : Aaaa… Duy ơi em yêu anh!!!
Nv nữ
5 : Đẹp trai quá chồng ơi!!!
Nv nam
14 : Tưởng đâu đi sở thú không á bây.
Nv nữ
20 : Sao tao cũng con gái mà không như tụi nó hả mày?
Nv nam
10 : Mày con quỷ chứ ở đó mà con gái.
-Chẳng biết do tôi ảo tưởng hay là sự thật mà tôi thấy cậu ta hình như đang hướng về phía tôi mà đi đến.
Hoàng Đức Duy
// Đi lại phía cậu //
Hoàng Đức Duy
Học sinh mới à? // Nâng cằm cậu lên //
Cậu ta dùng ngón trỏ nâng cằm Quang Anh lên, đưa mắt nhìn một lượt như đang đánh giá.
Hắn ta nghe rõ giọng Quang Anh thì mặt hắn thoáng chốc vẻ bất ngờ rồi lại trở về bản mặt đánh giá vừa nãy.
Hoàng Đức Duy
Ồ~ Tưởng ai, hoá ra lại là bạn học Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
// Bỏ tay ra //
Hoàng Đức Duy
Xì~ Làm như đẹp lắm ấy.
Nguyễn Quang Anh
Đẹp thật.
Hoàng Đức Duy
// Mắt giật giật //
Hoàng Đức Duy
Đồ tự luyến~.
Hắn ta nói với quả giọng như muốn trêu ngươi Quang Anh. Nếu nói là không khó chịu chắc chắn là nói dối nhưng khó chịu thì làm gì được hắn?
Hoàng Đức Duy
// Nhìn cậu từ trên xuống dưới //
Hắn ta vừa nói vừa liếm môi khiến cho Quang Anh không khỏi rùng mình.
Nguyễn Quang Anh
Xin phép.
Nguyễn Quang Anh
// Cúi nhẹ tỏ ý chào //
Quang Anh quay người rời đi mặc kệ cái người đằng sau vẫn đang đứng đó nhìn mình.
Hoàng Đức Duy
// Nhếch mép //
-Hắn ta là kẻ đứng đầu trong danh sách cần né nhất, bởi tính nết hắn ta kinh dị lắm. Hắn ta nào là đánh nhau, ăn chơi, gái gú,… đủ mọi thể loại. Hoàng Đức Duy không yêu thì thôi, một khi đã yêu kiểu gì hắn ta cũng thành một tên biến thái, chiếm hữu đến mức kinh tởm.
#3
Nguyễn Quang Anh
// Mở cửa bước vào //
Nv nữ
2 : Cậu là học sinh mới sao? // Đi đến hỏi //
Nv nam
17 : Cậu ta đẹp trai ghê.
Nv nữ
10 : Không đẹp bằng Duy của tao.
Nv nam
17 : Duy của mày là nhất, là số một. // Vừa nói vừa giơ like //
Nguyễn Quang Anh
// Lướt qua bạn nữ kia //
Nv nữ
2 : Ơ? // Ngơ ngác //
Học sinh trong lớp thấy Quang Anh bước đến chỗ chiếc bàn vốn dĩ là của cậu thì liền lên tiếng ngăn cản.
Nv nữ
4 : Cậu ơi, cái bàn đó có người ngồi rồi.
Nguyễn Quang Anh
Bàn tôi mà?
Chỉ vỏn vẹn ba từ mà khiến cho hầu hết các bạn học sinh trong lớp sốc đến tận não.
Nv nữ
5 : C-Cậu là Quang Anh? // Không tin vào mắt mình //
Nguyễn Quang Anh
// Nhướn mày //
Nguyễn Quang Anh
// Ngồi xuống //
Nv nam
19 : Không ngờ cậu ta đẹp như này đấy.
Nv nữ
17 : So với hồi cậu ta lớp 9 thì bây giờ đẹp hơn nhiều luôn ấy.
Nv nữ
15 : Cậu ta không trang điểm trông đẹp thật.
Những lời bàn tán bắt đầu vang lên trong không gian lớp học. Dù mấy lời đó đang nói về cậu nhưng có vẻ Quang Anh chẳng bận tâm mấy mà gục xuống bàn ngủ.
Người ngồi ở chiếc bàn cuối lớp nãy giờ nhìn sự việc xảy ra thì không khỏi hứng thú với sự thay đổi này của cái người mang tên Quang Anh.
Quang Anh đang nhắm mắt thì cảm thấy như có người đang nhìn mình mà từ từ ngồi dậy nhìn xung quanh lớp. Chính cái hành động này của cậu mà khiến hai bên chạm mắt nhau.
Nguyễn Quang Anh
// Nhìn người cuối lớp //
Đặng Thành An
// Mỉm nhẹ //
-Là Đặng Thành An. Một kẻ ăn chơi có tiếng trong cái trường này, chẳng có cô gái nào là cậu ta chưa thử qua cả. Cậu ta là minh chứng cho cái câu “Đừng trông mặt mà bắt hình dong”. Bởi vẻ ngoài cậu ta thì trông rất ra dáng một goodboy, ngoan hiền lẫn lễ phép, học giỏi cậu ta có đủ. Tuy nhiên đó chỉ là vỏ bọc của cậu ta mà thôi, thực chất cậu ta lại có tính cách méo mó y chang cái tên HĐD giấu tên.
❗️Câu đúng : “Trông mặt mà bắt hình dong”. Lanh thêm chữ “đừng” cho nó phù hợp với hoàn cảnh.
Nguyễn Quang Anh
“ Giả tạo. “
Đặng Thành An
Tôi không có giả tạo.
Cậu ta như đọc được suy nghĩ của Quang Anh mà phản đối lại nó.
Nguyễn Quang Anh
// Nhìn An //
Đặng Thành An
Tôi biết tôi đẹp rồi.
Đặng Thành An
“ Ủa vậy thôi hả? “
Đặng Thành An
“ Tưởng nó sẽ đỏ mặt rồi ngượng ngùng gì đó chứ? “
-Thành An và Đức Duy, hai kẻ này ngoài mặt có vẻ là bình thường, lương thiện nhưng lại là hai người tôi cần né mạnh.
Nguyễn Quang Anh
“ Tốt nhất là né cả. “
Đặng Thành An
“ Né cái gì mới được? “
Trong không gian ồn ào của lớp học, tiếng chuông trường vang lên báo hiệu đã đến giờ vào học cắt ngang những câu chuyện đang kể dở dang của các cô cậu học sinh.
Nv nữ
15 : Đang kể bon mồm.
Nv nam
12 : Lát kể tiếp mày ơi.
Phạm Lưu Tuấn Tài
// Bước vào //
Phạm Lưu Tuấn Tài
Chào cả lớp, thầy là Phạm Lưu Tuấn Tài. Trong ba năm cấp ba này, thầy sẽ đảm nhiệm vị trí giáo viên chủ nhiệm lớp ta. Rất mong các em cố gắng học tập và rèn luyện để lớp chúng ta không phải ở chót.
Nv nữ
20 : Dume ông thầy ổng đẹp trai.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Bạn nữ kia.
Phạm Lưu Tuấn Tài
// Chỉ 20 //
Phạm Lưu Tuấn Tài
Trừ 10 điểm cá nhân vì tội xúc phạm giáo viên.
Trong cái ngôi trường này, điểm cá nhân cùng với điểm tập thể là hai thứ riêng biệt. Điểm cá nhân là trách nhiệm của các bạn học sinh, bạn nào điểm cao sẽ nhận một số đặc quyền nhất định và ngược lại, những bạn điểm thấp sẽ xét vào hạnh kiểm. Còn điểm tập thể là nghĩa vụ của các bạn học sinh, tất cả các bạn đều phải có nghĩa vụ đưa điểm lớp mình lên cao.
Nv nữ
20 : Chưa có điểm nào mà trừ rồi hả thầy?
Phạm Lưu Tuấn Tài
Điểm em đang là -10. Nếu không cố gắng, giờ sinh hoạt cuối tuần em vẫn ở điểm âm thì thầy sẽ báo về gia đình.
Một lần nữa, tiếng chuông trường vang lên nhưng khác ở chỗ đây là tiếng chuông báo hiệu đã hết giờ học, tiếng chuông mà bạn học sinh nào cũng thích nghe.
Phạm Lưu Tuấn Tài
Lớp nghỉ.
Nguyễn Quang Anh
// Gục xuống bàn //
Đặng Thành An
“ Đời chỉ ngủ thôi à? “
Đặng Thành An
“ Cơ mà nãy mình nghe được suy nghĩ của nó hả? “
Download MangaToon APP on App Store and Google Play