Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

VỌNG TÀN RANH

Chương 1: nhảy cầu vì ko cho ấy ấy.

Giữa màn đêm đen đặc như mực nuốt chửng mọi âm thanh, cơn giận dữ vô hình bao trùm, Minh nghiến răng cố gắng gỡ những ngón tay Bi đang níu chặt lấy tay mình. Dù bàn tay anh run rẩy trong bóng tối, giọng Minh vẫn trầm xuống, một sự kiên định lạnh lùng vang lên: "Bi à..." Từng ngón tay anh siết lại, như muốn bấu víu chút kiên nhẫn cuối cùng giữa màn đêm giận dữ mù mịt.
Minh
Minh
Bi à, em nói em không nghĩ anh như vậy, nhưng hành động của em lại nói điều ngược lại. Anh không đòi hỏi em phải đáp lại tình cảm này ngay lập tức, nhưng cái cách em dứt khoát từ chối, không một lời giải thích, khiến anh cảm thấy mình như một kẻ không đáng để em bận tâm dù chỉ một chút. Anh nghèo, anh biết, nhưng tình cảm của anh dành cho em là thật lòng. Em có thể không yêu anh, nhưng xin em, đừng tước đi của anh dù chỉ một chút tôn trọng.
Bi lắc đầu mạnh mẽ, nước mắt giàn giụa
Bi
Bi
Không! Anh Minh, anh hiểu sai rồi! Em quý trọng anh, thật sự rất quý trọng! Anh luôn tốt với em, luôn giúp đỡ em. Chỉ là... chỉ là em... em chưa dám tin vào điều gì đó tốt đẹp như vậy sẽ đến với mình.
Minh nhìn thẳng vào mắt Bi, giọng chân thành
Minh
Minh
Chưa dám tin? Hay là em không tin vào anh? Em sợ anh sẽ đối xử tệ với em, hay em nghĩ anh không đủ tốt? Bi à, em nhìn vào mắt anh đi. Em thấy gì? Anh có phải là người sẽ làm tổn thương người mình yêu không? Anh có bao giờ khiến em phải nghi ngờ tình cảm của anh chưa?
Minh cười cay đắng
Minh
Minh
Chưa sẵn sàng? Hay là em khinh thường anh? Nghĩ rằng anh chỉ lợi dụng em?
Bi buông chân Minh ra, đứng thẳng, nhìn anh với đôi mắt ướt nhòe
Bi
Bi
Không... không bao giờ. Em biết anh là người tốt. Nhưng... em... em chưa từng nghĩ mình xứng đáng với một người như anh. Em sợ... sợ nếu em đồng ý, em sẽ làm anh thất vọng. Em chỉ là một cô gái bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Minh tiến lại gần Bi, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô
Minh
Minh
Bi ngốc này. Em nói em bình thường? Em là người con gái dịu dàng, tốt bụng, luôn nghĩ cho người khác. Chính những điều đó đã khiến anh yêu em. Em không cần Phải là một ai khác, em chỉ cần là chính em thôi. Còn chuyện tương lai... chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng. Khó khăn nào rồi cũng sẽ vượt qua được nếu cả hai cùng cố gắng. Em có tin anh không? Tin rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh em, dù có chuyện gì xảy ra?
Bi nhìn vào bàn tay Minh đang nắm chặt tay mình, rồi ngước lên nhìn anh, giọng nghẹn ngào
Bi
Bi
Em... em không biết... Em sợ...
Minh siết nhẹ tay Bi, ánh mắt kiên định
Minh
Minh
Anh hiểu sự lo lắng của em. Nhưng em có muốn trốn tránh mãi không? Em có muốn bỏ lỡ một người thật lòng yêu em chỉ vì những nỗi sợ vô hình đó không? Hãy cho cả hai chúng ta một cơ hội, Bi. Một cơ hội để anh chứng minh cho em thấy tình cảm của anh là thật, và em xứng đáng được yêu thương. Anh không hứa sẽ không có khó khăn, nhưng anh hứa sẽ luôn nắm chặt tay em để cùng nhau đối mặt. Em có tin anh không, Bi? Thật lòng tin anh?
Bi nước mắt vẫn rơi nhưng trong ánh mắt đã có thêm một tia hy vọng. Cô nhìn sâu vào mắt Minh, cảm nhận được sự chân thành và kiên định trong đó
Bi
Bi
Em... em tin anh. Em xin lỗi... vì tất cả. Xin anh... đừng bỏ em.
Minh khẽ mỉm cười, lau nhẹ những giọt nước mắt trên má Bi
Minh
Minh
Anh sẽ không bao giờ bỏ em. Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh sẽ dùng cả cuộc đời này để chứng minh tình cảm của mình. Vậy... em đồng ý cho anh cơ hội đó chứ?
Bi gật đầu, nở một nụ cười yếu ớt
Bi
Bi
Vâng, em đồng ý.
Minh thở phào nhẹ nhõm, ôm nhẹ Bi vào lòng. Sự lo lắng và sợ hãi trong lòng Bi dường như tan biến dần trong vòng tay ấm áp của anh. Cả hai đều cảm nhận được một khởi đầu mới, đầy hy vọng và tin tưởng vào tương lai
Minh nhìn Bi, ánh mắt đầy khát khao nhưng vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh
Minh
Minh
Thật lòng mà nói, Bi à, anh không phủ nhận là anh rất mong muốn được gần gũi em hơn. Em biết anh yêu em nhiều như thế nào.
Bi cắn môi, vẻ mặt vẫn còn chút do dự
Bi
Bi
Nhưng... em vẫn chưa quen... em sợ...
Minh khựng lại, nụ cười trên môi tắt ngấm, ánh mắt tối sầm lại, nhìn Bi với vẻ thất vọng tột độ
Minh
Minh
Vậy... cuối cùng thì em vẫn không tin anh. Em nói yêu anh, nhưng đến cả một sự tin tưởng cơ bản nhất em cũng không thể trao cho anh. Anh hiểu rồi... tất cả chỉ là lời nói dối. Anh đã quá ảo tưởng...
Không đợi Bi kịp phản ứng, Minh buông tay cô ra, quay lưng bước nhanh về phía bờ sông. Khuôn mặt anh đầy đau khổ và tuyệt vọng. Bi đứng sững lại, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì...
Minh với giọng nói đầy chua chát và quyết tuyệt, vọng lại
Minh
Minh
Anh xin lỗi vì đã làm phiền em!
Rồi bất ngờ, không một chút do dự, Minh lao mình xuống dòng sông đen ngòm trước sự kinh hoàng tột độ của Bi.
Bi kinh hoàng tột độ, tiếng thét xé tan bầu không khí
Bi
Bi
KHÔNGGGGG!!!! MINH ƠI!!!!
Bi đứng chết lặng, đôi mắt mở to nhìn về phía dòng sông đen ngòm. Tiếng "bủm" vẫn còn vang vọng trong tai cô, như một nhát dao đâm thẳng vào tim. Mọi lời nói, mọi hứa hẹn vừa trao nhau tan biến trong khoảnh khắc. Nước mắt giàn giụa, cô khuỵu xuống, gào khóc trong tuyệt vọng.
Bi nức nở
Bi
Bi
Không... không thể nào... Anh đã hứa... anh đã nói sẽ chờ em mà... Tại sao...? Tại sao anh lại bỏ em lại như vậy...?
Cô ôm mặt khóc nấc, cả cơ thể run rẩy. Sự hối hận, đau đớn và mất mát dâng trào trong lòng cô. Giá như cô đã nói "có" sớm hơn, giá như cô đã tin tưởng anh hơn... thì có lẽ mọi chuyện đã không kết thúc bi thảm như thế này.
Bi thều thào
Bi
Bi
Anh... anh là đồ ngốc... đồ ngốc nghếch... Tại sao anh lại dại dột như vậy...? Em... em yêu anh... thật lòng yêu anh mà...
Tiếng khóc nghẹn ngào của Bi vang vọng bên bờ sông, giữa không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Tất cả đã quá muộn. Minh đã gieo mình xuống dòng sông lạnh lẽo, mang theo bao nhiêu hy vọng và cả những dằn vặt không nguôi. Một kết thúc đau thương và đầy ám ảnh.
Từ phía xa vọng lại tiếng hô hoán đầy hốt hoảng của những người ngư dân
Ngư dân 1
Ngư dân 1
Có người nhảy cầu! Tao vừa thấy! Bầy theo tao cứu người mau!
Tiếng gọi thất thanh vang vọng trong không gian tĩnh mịch, xé tan màn đêm và cả tiếng khóc nghẹn ngào của Bi. Cô giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía những ánh đèn loang loáng trên mặt sông đang di chuyển nhanh chóng.
Bi thì thào, trong tiếng nấc
Bi
Bi
Cứu... cứu người...?
Một tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên trong trái tim tan nát của Bi. Có lẽ... có lẽ Minh vẫn chưa... Cô vội vã đứng dậy, chạy về phía tiếng gọi, vấp ngã nhiều lần trên bờ đất gồ ghề nhưng không còn cảm thấy đau đớn. Trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: phải đến đó thật nhanh, phải nhìn thấy anh.
Bi vừa chạy vừa gọi trong tuyệt vọng
Bi
Bi
Minh ơi! Anh ở đâu? Minh ơi!
Đúng lúc này, những giọt mưa bắt đầu rơi xuống, lất phất rồi nặng hạt dần. Gió nổi lên từng cơn, thổi mạnh khiến cây cối ven sông nghiêng ngả. Bầu trời vốn đen kịt nay càng trở nên u ám và đáng sợ. Tiếng sấm rền vang vọng từ xa, báo hiệu một cơn bão đang ập đến.
Ngư dân 2
Ngư dân 2
Nhanh lên! Hình như còn thấy bóng người chới với! Mưa lớn quá rồi!
Lời nói của người ngư dân như một luồng điện chạy qua người Bi, tiếp thêm cho cô chút sức lực cuối cùng. Mặc cho mưa xối xả, gió rít mạnh, cô cố gắng chạy nhanh hơn, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Sự khắc nghiệt của thời tiết càng khiến cô thêm lo sợ cho Minh.
Bi gào lên trong tiếng mưa gió
Bi
Bi
Minh ơi! Đừng bỏ em! Xin anh... hãy cố lên!
Tiếng kêu cứu đầy tuyệt vọng của Bi lạc đi trong tiếng mưa rơi xối xả và tiếng gió rít gào, hòa lẫn với tiếng chân vội vã của những người ngư dân đang cố gắng tiếp cận nơi Minh vừa gieo mình xuống. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, tầm nhìn hạn chế, mặt sông trở nên dữ dội hơn bao giờ hết. Cuộc tìm kiếm càng trở nên khó khăn và nguy hiểm. Liệu phép màu có xảy ra giữa cơn cuồng phong này? Liệu Minh có còn cơ hội sống sót?
Ngư dân 1 hóa rồ
Ngư dân 1 hóa rồ
Mẹ cha mày cái thằng chèo thuyền thối tha kia! Mày định rước hà bá lên bờ hay sao mà rề rà như con sên thế hả? Thấy người ta sắp đi tong cái mạng đến nơi rồi không? Cái mũ tổ tông tao vừa đội mày làm bay mất tiêu rồi! Chèo nhanh lên cho ông nhờ! Mưa như trút nước thế này mà mày còn đủng đỉnh! Cứu người chứ có phải đi chợ đâu! Nhanh lên! Nhanh lên nữa!
Ngư dân 2 cũng hét lớn trong tiếng mưa gió
Ngư dân 2
Ngư dân 2
Ông la cái gì mà la! Trời mưa bão thế này thuyền nó tròng trành muốn chết đây này! Chèo nhanh thì lật thuyền cả lũ à? Cứ từ từ rồi cũng tới! Lo cái mạng người ta trước đi rồi tính cái nón sau! Ai mà ngờ nó nhảy nhanh như chớp vậy!
Ngư dân 1 Bất chợt sờ lên mặt, hốt hoảng
Ngư dân 1 hóa rồ
Ngư dân 1 hóa rồ
Chết cha! Kính lão của tao đâu rồi? Mẹ kiếp! Sóng đánh bay mất tiêu rồi! Mắt mũi tao giờ gà mờ như đêm ba mươi thế này thì thấy đường chó chết mà mò! Mày chèo kiểu gì mà ba cái thứ trên người tao nó cuốn theo hà bá hết vậy hả? Nhanh lên! Lệch tay lái một cái là toi mạng cả đám! Cố lên! Hình như gần tới chỗ thằng bé nhảy rồi!
Ngư dân 2 cũng hét lớn trong tiếng mưa gió
Ngư dân 2
Ngư dân 2
Trời ơi đất hỡi! Ông mất cả kính rồi cơ à? Khổ thân ông! Nhưng mà thuyền bè nó lắc dữ lắm, tôi có muốn nhanh cũng khó! Cứ từ từ rồi cũng tới nơi thôi! Lo cứu người trước đã, kính với nón thì còn tìm lại được! Ai mà ngờ thằng bé nó hành động dại dột vậy chứ! Ông bám chắc vào mạn thuyền không thì sóng nó hất xuống bây giờ đấy!
Bi vừa chạy theo hướng ánh đèn vừa gào khóc trong tuyệt vọng
Bi
Bi
Minh ơi! Anh ở đâu? Trả lời em đi! Em xin lỗi... em sai rồi... Xin anh đừng làm điều dại dột!
Mưa xối xả táp vào mặt, gió rít mạnh như muốn cuốn cô đi, nhưng Bi vẫn gắng sức chạy. Ánh đèn pin loang loáng trên mặt sông lúc ẩn lúc hiện trong màn mưa, khiến lòng cô càng thêm rối bời và sợ hãi. Mỗi tiếng sấm rền như xé toạc tim cô, gieo vào lòng cô nỗi lo sợ tột cùng.
Bi khản giọng
Bi
Bi
Minh ơi! Em yêu anh! Anh nghe thấy không? Em yêu anh! Xin anh... đừng bỏ em lại một mình...
Cô vấp ngã, đầu gối rướm máu, nhưng không còn cảm thấy đau đớn. Mắt cô chỉ hướng về phía dòng sông đen ngòm và những ánh đèn cứu hộ đang cố gắng tìm kiếm. Trong lòng cô giờ đây chỉ còn sự hối hận muộn màng và nỗi sợ hãi khủng khiếp khi nghĩ đến điều tồi tệ nhất.
Bi quỳ xuống bờ sông, ôm chặt lấy ngực, tiếng nấc nghẹn ứ
Bi
Bi
Không... không thể nào... Anh phải sống... anh nhất định phải sống...
Cơn mưa bão mỗi lúc một dữ dội, như đang gào thét cùng với nỗi đau khổ và tuyệt vọng của Bi. Cô chỉ có thể bất lực nhìn về phía dòng sông, cầu nguyện một phép màu sẽ xảy ra, cầu nguyện cho Minh vẫn còn cơ hội...
.... .. .Một tiếng đồng hồ trôi qua trong vô vọng. Mưa bão vẫn không ngừng trút xuống, gió rít từng cơn dữ dội, khiến mặt sông trở nên hung dữ và đen ngờm. Ánh đèn pin của hai người ngư dân chao đảo trong màn mưa, cố gắng rọi tìm kiếm nhưng tuyệt vọng vẫn bao trùm.
Ngư dân 1 thở dốc, giọng khàn đặc
Ngư dân 1 thấm mệt
Ngư dân 1 thấm mệt
Vô vọng rồi cậu hai ơi... Mưa to gió lớn thế này... nước chảy xiết... một tiếng rồi... chắc... chắc...
Ông không dám nói hết câu, nhưng cả hai đều hiểu ý nhau. Trong điều kiện thời tiết này, sau một tiếng đồng hồ, cơ hội sống sót gần như là con số không.
Ngư dân 2 khuôn mặt thất thần, nước mưa hòa lẫn với mồ hôi
Ngư dân 2
Ngư dân 2
Tôi... tôi không tin... Lúc nãy còn thấy bóng... Hay là bị dòng nước cuốn đi xa rồi? Chúng ta tìm thêm chút nữa đi ông... biết đâu...
Dù nói vậy, giọng anh ta cũng không giấu nổi sự bi quan. Cả hai đều thấm mệt, quần áo ướt sũng, lạnh cóng, nhưng vẫn cố gắng rà soát từng mét vuông mặt sông trong vô vọng.... . Lúc này,Bi quỳ gục bên bờ sông, toàn thân run rẩy, nước mắt hòa lẫn với nước mưa. Một tiếng đồng hồ... một tiếng đồng hồ dài như cả thế kỷ. Hy vọng mong manh ban nãy giờ đã hoàn toàn vụt tắt, nhường chỗ cho sự tuyệt vọng và đau đớn tột cùng. Cô ôm chặt lấy trái tim như có ai đó vừa xé nát.
Bi giật khẽ mình, thều thào, giọng đứt quãng
Bi
Bi
đến hiện tại....Không... không thể nào... Anh ấy... anh ấy đã...
Cô không thể nói thành lời, chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong màn mưa bão. Tất cả đã kết thúc thật rồi. Minh đã mãi mãi rời xa cô, mang theo bao nhiêu yêu thương và cả những hối hận muộn màng. Bên bờ sông lạnh lẽo, chỉ còn lại một cô gái đau khổ gào khóc trong vô vọng giữa cơn cuồng phong dữ dội.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua, cơn mưa bão vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Mặt sông đen ngòm và dữ dội, nuốt chửng mọi hy vọng mong manh
Ngư dân 1 khàn giọng, tuyệt vọng
Ngư dân 1 thấm mệt
Ngư dân 1 thấm mệt
Thôi bỏ cuộc đi cậu hai ơi... Ba tiếng rồi... Mưa bão thế này... Chắc...
Ngư dân 2 lắc đầu, cố giữ chút hy vọng cuối cùng
Ngư dân 2
Ngư dân 2
Không... Mình gọi cơ quan chức năng đi. Biết đâu họ có phương tiện, thiết bị tốt hơn...
Ngư dân 2 lấy điện thoại ra, tay run rẩy bấm số. Sau một hồi chuông dài, đầu dây bên kia có người nhấc máy
Ngư dân 2 cầu cứu
Ngư dân 2 cầu cứu
Alo, xin chào! Chúng tôi là ngư dân, đang ở khu vực cầu Bình Lợi. Có người nhảy cầu tự tử, chúng tôi tìm kiếm ba tiếng rồi mà không thấy. Mưa bão lớn quá, xin cơ quan giúp đỡ!
Ngư dân 2 cung cấp thông tin về vụ việc và vị trí cho cơ quan chức năng. Trong khi đó, Ngư dân 1 ngồi bệt xuống, ôm đầu tuyệt vọng.
Ngư dân 1 lẩm bẩm
Ngư dân 1 thấm mệt
Ngư dân 1 thấm mệt
Hết rồi... Hết thật rồi...
Bi vẫn quỳ gục bên bờ sông, nước mắt đã cạn khô. Cô chỉ còn là một cái xác không hồn, gào thét trong lòng. Bi thầm thì..
Bi
Bi
Minh ơi... Tại sao... Tại sao anh lại bỏ em?
Cơn mưa bão vẫn gào thét, như đang khóc thương cho số phận nghiệt ngã của đôi tình nhân. Hy vọng cuối cùng đã vụt tắt, chỉ còn lại nỗi đau đớn và tuyệt vọng tột cùng.
Ngư dân 1 ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Ngư dân 2, giọng khàn đặc
Ngư dân 1 thấm mệt
Ngư dân 1 thấm mệt
Họ nói sao rồi? Bao giờ người ta tới? Có... có còn kịp không...?
Ngư dân 2 ánh mắt nặng trĩu nhìn về phía dòng sông đen ngòm, rồi quay lại, giọng trầm xuống
Ngư dân 2
Ngư dân 2
Họ bảo mưa bão lớn quá, đường đi khó khăn, nhưng họ sẽ cố gắng đến nhanh nhất có thể. Còn... kịp hay không... thì...
Anh ta lắc đầu, không nói hết câu. . Ngư dân 1 khóe mắt rưng rưng, nhìn về phía dòng sông dữ dội, giọng nghẹn lại
Ngư dân 1 thấm mệt
Ngư dân 1 thấm mệt
Khổ thân thằng bé... Sao lại nghĩ quẩn như vậy cơ chứ...?
Ngư dân 2 khẽ thở dài, nhìn quanh không thấy ai ngoài họ giữa màn mưa
Ngư dân 2
Ngư dân 2
Mà ông... hình như có cô gái nào đó đang khóc thảm thiết ở đằng kia... chắc là người quen của cậu ta.

Chương 2: KHƠI VỌNG TÀN RANH. TRANG 1: CHÂU CHẤU TẬP TÀNH ĐÁ XE.

Màn mưa bão giăng kín. Ẩn mình trong bóng tối, kẻ giám sát ghé điện thoại lên tai, giọng lạnh lẽo thông báo tình hình.
Gió
Gió
Xong. Mục tiêu đã tự sát. Nhảy cầu. Xác nhận tử vong.
Mắt hắn xuyên qua màn mưa về phía dòng sông.
Gió
Gió
Video tôi đã gửi. Đúng kế hoạch. Đối tượng thứ hai đang suy sụp.
Hắn lắng nghe giọng nói khô khốc từ đầu dây bên kia... một thoáng im lặng, rồi hắn khẽ đáp lại, giọng có chút khựng lại.
Gió
Gió
Sao... em tưởng sếp sẽ giữ lời hứa với hắn...
Hắn nhíu mày, một chút băn khoăn thoáng qua trên gương mặt lạnh lùng
Hắn khẽ gật đầu, dù không ai nhìn thấy trong bóng tối.
Gió
Gió
Tạm thời rút lui, vâng... Đã rõ ạ.
Giọng hắn trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy, nhưng ẩn sâu vẫn còn một chút gì đó khó tả. Hắn cúp máy, tan vào đêm, nhưng bước chân hắn dường như chậm lại một nhịp trong màn mưa.
....
Ba tiếng trước... Minh lao mình xuống dòng sông đen ngòm. Làn nước lạnh thấu xương siết chặt lấy cậu, tước đoạt từng hơi thở.
Kinh hoàng... một phản xạ bản năng. Lồng ngực nghẹn ứ, cậu ta vùng vẫy trong vô vọng, cố bám víu vào hư không.
Nhưng dòng chảy nghiệt ngã cuốn Minh đi, nhấn sâu vào bóng tối.
.... Cái lý do "không được" ấy ấy Bi... một màn kịch hèn hạ Minh tự biên rồi diễn. Cốt yếu muốn Bi tin rằng cậu ta tìm đến cái chết chỉ vì dục vọng không thành, một kẻ si tình ngu muội.
Đó là lớp ngụy trang hoàn hảo...
6 ngày trước.... 1 đêm tối.
Mưa rào rạt bất ngờ trút xuống. Minh khẽ tặc lưỡi, nhớ ra chiếc áo mưa bỏ quên ở nhà. Tấp vội chiếc xe máy vào hiên một ngôi nhà vắng vẻ ven đường, anh định bụng chờ mưa ngớt rồi đi tiếp.
Minh khẽ lẩm bẩm, nhíu mày nhìn cơn mưa
Minh 6 ngày trước...
Minh 6 ngày trước...
Chết tiệt, quên áo mưa rồi. Mưa gì mà như trút nước thế này. Liệu cái áo khoát có trụ được mưa rào này ko?
Đứng dưới hiên, Minh vô thức nhìn về phía cánh cửa khép hờ của ngôi nhà. Một khe hở nhỏ thu hút sự chú ý của anh. Tò mò, Minh khẽ nhích lại gần, hé mắt nhìn vào bên trong.
Minh định hình, mắt mở to, tim đập thình thịch
Minh 6 ngày trước.
Minh 6 ngày trước.
*Cái... cái gì...?*
Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt Minh. Bóng người vật vã, tiếng động uỵch nặng nề, và những hình ảnh loáng thoáng của máu me khiến anh kinh hãi tột độ.
Minh bàng hoàng, tái mặt, lùi lại một bước
Minh 6 ngày trước.
Minh 6 ngày trước.
*Không... không thể nào... Đây... đây là giết người sao? Bọn chúng... bọn chúng đang làm gì vậy? Phi tang... phi tang xác chết ư? Trời ơi...*
Minh ôm chặt lấy miệng, cố gắng kìm nén tiếng kêu kinh hãi đang trực trào. Anh không dám tin vào những gì mình vừa chứng kiến, cả người run rẩy như tàu lá trước gió.
Tiếng sấm rền xé toạc màn mưa. Minh giật bắn mình, hai mắt mở lớn vì kinh hãi.
Minh khẽ rít lên, lùi vội về sau
Minh 6 ngày trước.
Minh 6 ngày trước.
Á...
Anh loạng choạng, vô tình vấp phải chậu cây cảnh đặt ngay bên hiên. Tiếng "cạch" nhỏ vang lên trong không gian tĩnh mịch đến nghẹt thở của cơn mưa.
Bên trong, tên sát nhân cao lớn, khuôn mặt dữ tợn với vết sẹo dài ngoằn ngoèo cắt ngang má, đang cúi người bỗng ngẩng phắt đầu lên. Đôi mắt hắn sắc lạnh như lưỡi dao lia nhanh một vòng về phía hiên nhà, dò xét.
Tên mặt sẹo khẽ nhếch mép, một nụ cười nham hiểm thoáng qua
Thủ lĩnh A ĐÊ
Thủ lĩnh A ĐÊ
Có chuột nhắt nào mò tới đây sao?
Hắn khẽ ra hiệu bằng một cái gật đầu lạnh lùng. Bốn gã đàn ông lực lưỡng đang cặm cụi bên chiếc bao tải dứa nhuốm máu bỗng khựng lại động tác. Chúng đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt đổ dồn về phía cánh cửa.
Một tên đàn em khẽ thì thầm, ánh mắt hắn và đồng bọn chạm nhau, một sự hiểu ý ghê rợn không cần lời
tay sai 1
tay sai 1
*Hình như có kẻ... nhìn thấy.*
Một quyết định lạnh lùng, tàn bạo hiện rõ trên từng khuôn mặt chai sạn của bọn chúng.
Như những bóng ma vụt ra từ địa ngục, bọn sát nhân lao nhanh về phía cánh cửa. Ánh mắt chúng rực lên vẻ hung tợn của loài thú dữ đánh hơi thấy con mồi. Tên mặt sẹo dẫn đầu, hắn đẩy mạnh cánh cửa gỗ ọp ẹp bật tung, sẵn sàng tóm gọn kẻ dám nhìn trộm.
Tên mặt sẹo gầm gừ
Thủ lĩnh A ĐÊ
Thủ lĩnh A ĐÊ
Thằng chó...
Nhưng lời hắn nghẹn lại giữa cổ họng. Hiên nhà trống trơn, chỉ còn lại những giọt mưa xối xả táp xuống nền gạch lạnh lẽo. Chiếc xe máy của Minh cũng biến mất tựa như chưa từng xuất hiện.
Tên mặt sẹo trừng mắt, nghiến răng
Thủ lĩnh A ĐÊ
Thủ lĩnh A ĐÊ
Đâu rồi...? Biến đi đâu nhanh như vậy...?
Cả bọn sững lại, nhìn nhau đầy vẻ khó hiểu và tức giận. Chúng đã quá quen với việc con mồi run rẩy van xin dưới lưỡi dao của mình. Việc kẻ kia biến mất không một dấu vết trong màn mưa như một sự sỉ nhục đối với bản năng săn mồi tàn bạo của chúng.
Một tên đàn em cúi xuống, ánh mắt hắn chăm chú vào vệt nước loang lổ trên nền xi măng ẩm ướt.
tay sai 1
tay sai 1
Đại ca... vết giày trên sàn... hình như không phải giày thường.
Hắn chỉ tay vào những dấu vết mờ nhạt, in hình một loại đế giày thể thao có gai, khác hẳn với những đôi giày da hoặc dép lê mà bọn chúng thường đi.
Đàn em 2 nhăn mặt
tay sai 2
tay sai 2
Giày thể thao? Thằng nào lại đi giày thể thao trong cái thời tiết này?
Tên mặt sẹo khẽ hừ một tiếng, ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh và đầy nghi ngờ
Thủ lĩnh A ĐÊ
Thủ lĩnh A ĐÊ
Có lẽ... không phải người địa phương.
Thủ lĩnh A ĐÊ
Thủ lĩnh A ĐÊ
Mẹ kiếp, lại thêm rắc rối rồi. Quét sạch dấu vết. Lôi thằng kia ra xử lý nhanh lên. Chúng ta không có nhiều thời gian.
Đại ca khom người xuống, nhìn kỹ những vệt giày lấm lem bùn đất, ánh mắt hắn lóe lên vẻ hiểm độc
Thủ lĩnh A ĐÊ
Thủ lĩnh A ĐÊ
Vết giày này... không lẫn vào đâu được. Rồi tao sẽ cho thằng chó đó biết tay.
Hắn đứng thẳng dậy, nghiến răng ken két.
Thủ lĩnh A ĐÊ
Thủ lĩnh A ĐÊ
Gọi cho anh Răm. Bảo lão ta để ý những thằng lạ mặt quanh khu vực này. Nhất định phải truy ra được thằng chó chết nào dám nhìn thấy chuyện của tao. Phải diệt cỏ tận gốc!
Năm ngày trước...
...
Minh vùi đầu vào mớ công việc ngổn ngang, tiếng gõ bàn phím đều đặn cố gắng lấn át những hình ảnh kinh hoàng của đêm mưa hôm trước cứ chực ùa về. Đồng nghiệp xung quanh vẫn trao đổi rôm rả, nhưng tâm trí Minh hoàn toàn xa rời thực tại. Cả đêm anh không thể chợp mắt, nỗi sợ hãi và sự phẫn nộ giằng xé tâm can. Cuối cùng, Minh đã đưa ra quyết định. Tan ca hôm nay, anh sẽ đến thẳng cơ quan điều tra, kể hết những gì mình đã chứng kiến.
NovelToon
Đúng lúc ấy, khi Minh vừa định thần lại, một thông báo nhỏ hiển thị trên góc màn hình máy tính tựa khi nào. Một tin nhắn từ mạng xã hội.
Anh khẽ nhíu mày, đưa chuột click vào biểu tượng. Một dòng chữ lạnh lẽo, đầy đe dọa hiện ra, ghim chặt lấy mọi ý định vừa nhen nhóm trong lòng anh:
"TỰ SÁT ĐỂ CHÔN VÙI SỰ THẬT, HAY LẦN LƯỢT NHÌN GIA ĐÌNH BỐC HƠI...?"
Minh khựng lại, cả người cứng đờ như hóa đá.
Máu trong người dường như ngừng chảy. Anh lắp bắp, cố gắng đọc lại dòng chữ quái ác kia, nhưng mọi thứ trước mắt bỗng trở nên nhòe nhoẹt. Bàn tay đang đặt trên chuột run rẩy dữ dội.
Minh đứng người, tuyệt vọng, kinh hoàng
Minh 5 ngày trước
Minh 5 ngày trước
Chuyện...chuyện gì thế này... không thể nào... là bọn giết người sao...Chúng... sao lại biết...tài khoản của mình , thật sự vô lý.
Minh 5 ngày trước
Minh 5 ngày trước
Gia đình... ko lẽ là Mẹ và bé Mai....
Minh cố gắng trấn an bản thân, dù giọng nói có phần run rẩy
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Chắc... chắc chỉ là trò đùa ác ý của ai đó thôi. Đúng vậy, làm sao chúng biết được chuyện mình đã thấy? Mình không nói với ai cả mà. Không... không thể vì một tin nhắn vớ vẩn này mà mình bỏ cuộc được. Mình phải báo công an. Đó là việc đúng đắn mình cần làm. Mình không thể để những kẻ giết người đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Quyết định rồi, tan ca là mình đi ngay!
.......
Tối đó, Minh trằn trọc, những lời của viên cảnh sát trẻ tuổi cứ văng vẳng bên tai, chưa đủ xua tan nỗi bất An đang gặm nhấm. Anh bật dậy, rót vội ly nước lạnh, cố gắng tỉnh táo giữa mớ hỗn độn trong đầu.
chiều, lúc 17h25..., tại cơ quan điều tra....
NovelToon
Trong căn phòng làm việc lạnh lẽo, dưới ánh đèn tuýp trắng vô hồn, khuôn mặt Minh hằn rõ vẻ lo lắng và phờ phạc. Tuấn, viên cảnh sát trẻ, ngồi đối diện, thái độ điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén không rời khỏi Minh, ngón tay thoăn thoắt ghi lại từng lời khai.
Viên cảnh sát trẻ tuổi, tên Tuấn, ngồi đối diện, giữ thái độ điềm tĩnh nhưng ánh mắt tập trung, chăm chú lắng nghe từng lời khai, ngón tay thoăn thoắt ghi chép vào cuốn sổ tay.
Minh Giọng vẫn còn run rẩy, đôi lúc lạc đi
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Thật sự là như vậy, đồng chí điều tra viên. Tôi đã tận mắt chứng kiến... một hành vi phạm tội nghiêm trọng. Tôi không dám chắc chắn về số lượng nạn nhân, nhưng ít nhất một người... bị trói chặt tay chân... sau đó...
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Sau đó đã bị tước đoạt mạng sống và phi tang thi thể."
Minh nuốt khan, cố gắng kìm nén sự kinh hãi hiện rõ trên nét mặt tái nhợt. Anh ta nhắm mắt lại một thoáng, như muốn xua đi hình ảnh ám ảnh
Tuấn Giọng trầm ổn,vội đặt bút sau 1 tràn ghi chép lưu loát và bắt đầu giải thích của dân nghiệp vụ
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
"Anh Minh, chúng tôi ghi nhận lời khai của anh. Xin anh cố gắng giữ bình tĩnh và thuật lại chi tiết nhất có thể. Anh có thể xác định cụ thể địa điểm xảy ra sự việc không? Vào thời điểm nào? Bất kỳ chi tiết nào dù nhỏ nhất cũng có thể hữu ích cho quá trình điều tra."
Minh Mở mắt, cố gắng tập trung trí nhớ
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Sự việc xảy ra từ hôm qua. Lúc ấy trời mưa rất lớn, vào buổi xế chiều gần như chập tối... tầm khoảng sáu đến bảy giờ. Tôi trú mưa tại một căn nhà có vẻ bỏ hoang, nằm ven... hình như là đường Giải Trí Xuân Thịnh, cạnh nhà máy bỏ hoang.
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Tôi không dám nhìn trực diện vào những kẻ đó, chỉ thấy thoáng qua... có một đối tượng cao lớn, dáng người thô kệch, đặc biệt... hắn có một vết sẹo dài, chạy dọc từ thái dương xuống gò má trái."
Minh dừng lại, vẻ mặt lộ rõ sự bất an và sợ hãi.
Minh 5 ngày trước
Minh 5 ngày trước
Nhưng... đồng chí điều tra viên... ngay sau khi rời khỏi đó, khoảng một ngày sau, tôi bắt đầu nhận được những tin nhắn đe dọa... trên mạng xã hội. Chúng... chúng nhắm thẳng vào tôi.
Minh run rẩy lấy điện thoại ra, ngón tay chần chừ mở ứng dụng tin nhắn, rồi đưa cho Tuấn xem. Khuôn mặt anh ta tái mét, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Minh 5 ngày trước
Minh 5 ngày trước
Đây... đây là những tin nhắn đó. Tôi... tôi thực sự rất sợ hãi. Bọn chúng biết tôi đã nhìn thấy... chúng có thể tìm đến tôi... làm hại đến gia đình tôi mất...
Tuấn cẩn thận xem xét những tin nhắn trên màn hình điện thoại, ánh mắt anh ta trở nên sắc lạnh và đầy suy tư. Anh ta trả điện thoại lại cho Minh, giọng nói kiên quyết nhưng vẫn trấn an.
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
Anh Minh, anh đã hành động rất đúng đắn khi tin tưởng và trình báo sự việc với cơ quan công an. Chúng tôi sẽ ghi nhận đầy đủ và chính xác toàn bộ thông tin mà anh cung cấp. Đây là một vụ việc nghiêm trọng, và chúng tôi sẽ khẩn trương tiến hành các biện pháp điều tra cần thiết. Về vấn đề an toàn cá nhân và gia đình anh, chúng tôi sẽ có những biện pháp bảo vệ nghiệp vụ phù hợp. Anh hãy yên tâm, đặt niềm tin vào lực lượng công an và hợp tác chặt chẽ trong quá trình điều tra này.
Tuấn nhìn thẳng vào mắt Minh, sự chân thành và quyết tâm trong ánh mắt anh ta phần nào xoa dịu được nỗi lo lắng của người trình báo.
Minh Ánh mắt vẫn không rời khỏi Tuấn, chất chứa nỗi hoang mang tột độ
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Vậy... vậy là các anh... thật sự sẽ bảo vệ gia đình tôi sao? Mẹ tôi già rồi... em gái tôi còn nhỏ... các anh sẽ... sẽ canh giữ họ chứ? Nhưng... đến bao giờ? Đến khi nào cái bóng ma này mới buông tha cho chúng tôi? Tôi... tôi không thể nào yên tâm được, đồng chí à. Chỉ cần nghĩ đến việc bọn chúng có thể làm gì... tôi... tôi..."
Giọng Minh nghẹn lại, đôi vai khẽ run. Nỗi sợ hãi không chỉ cho bản thân mà còn cho những người thân yêu đang gặm nhấm tâm can anh.
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Liệu... liệu các anh có thể... đảm bảo an toàn tuyệt đối không? Nếu bọn chúng liều lĩnh... tôi không biết chuyện gì khủng khiếp sẽ xảy ra nữa...
Tuấn Ánh mắt kiên định, chứa đựng sự thấu hiểu và trách nhiệm, nhìn thẳng vào Minh. Giọng anh trầm xuống, mang một sự chắc chắn đầy sức nặng
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
Anh Minh, chúng tôi hoàn toàn thấu hiểu sự bất an và nỗi lo lắng tột độ mà anh đang phải trải qua. Hành động anh đã thực hiện, việc tin tưởng và tìm đến cơ quan điều tra, là một quyết định dũng cảm và vô cùng quan trọng. Trong tình huống này, sự an toàn của anh và đặc biệt là gia đình anh, là ưu tiên hàng đầu tuyệt đối của chúng tôi.
Tuấn dừng một nhịp, ánh mắt anh không hề lay chuyển.
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
Chúng tôi sẽ triển khai các biện pháp bảo vệ cụ thể và toàn diện. Điều này có thể bao gồm việc bố trí lực lượng thường trực tại nơi ở của gia đình anh, thiết lập các vòng bảo vệ bí mật, cũng như áp dụng các biện pháp nghiệp vụ chuyên sâu khác để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho mẹ và em gái anh. Chúng tôi sẽ không để bất kỳ sơ suất nào xảy ra.
Giọng Tuấn trở nên đanh thép nhưng vẫn giữ được sự trấn an.
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
Về thời gian bảo vệ, nó sẽ được duy trì liên tục cho đến khi chúng tôi xác định rõ ràng các đối tượng tình nghi, tiến hành bắt giữ và loại bỏ hoàn toàn mọi nguy cơ đe dọa đến anh và những người thân yêu của anh. Chúng tôi không đơn thuần chỉ ghi nhận lời khai rồi để anh tự xoay sở. Chúng tôi sẽ đồng hành cùng anh trong suốt quá trình này. Anh hãy đặt trọn niềm tin vào lực lượng công an. Chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể, bằng mọi biện pháp nghiệp vụ, để bảo vệ sự bình yên cho gia đình anh.
Tuấn hơi nghiêng người về phía trước, giọng anh chân thành và đầy trách nhiệm.
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
Điều quan trọng nhất lúc này là sự hợp tác toàn diện và chi tiết từ phía anh. Bất kỳ thông tin nào anh nhớ được, dù là nhỏ nhất, cũng có thể là một mắt xích quan trọng giúp chúng tôi nhanh chóng lần ra dấu vết của bọn tội phạm. Hãy tin tưởng rằng, sự dũng cảm của anh sẽ không vô ích. Chúng tôi sẽ không phụ lòng tin tưởng này.
Tuấn Ánh mắt kiên định
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
Chúng tôi sẽ có biện pháp bảo vệ toàn diện, cho đến khi bắt được chúng. Còn về tài khoản lạ đó. Chúng tôi đang làm.Hiện tại Anh đã làm đúng. Chúng tôi sẽ bảo vệ anh và gia đình
Tuấn Đưa mảnh giấy
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
Anh cứ sinh hoạt bình thường, nhưng cảnh giác. Gọi cho tôi hoặc đường dây nóng nếu có bất thường. Chúng tôi sẽ theo dõi anh bí mật. Về gia đình anh, chúng tôi sẽ triển khai ngay. Hãy cho tôi địa chỉ.
Minh Thở dài, vẻ lo lắng dịu bớt
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Minh 5 ngày trước( bình tỉnh)
Vâng... tôi hiểu. Cảm ơn các anh. Tôi sẽ cố gắng nhớ lại mọi thứ... địa chỉ là....
00h25... Minh nằm trằn trọc trên giường, ánh mắt dán chặt vào trần nhà tối om. Những hình ảnh kinh hoàng của đêm mưa như thước phim quay chậm cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Tiếng mưa rào rạt bên ngoài cửa sổ càng khiến lòng anh thêm bất an.
Minh thầm nghĩ, giọng đầy lo lắng
Minh 4 ngày trước
Minh 4 ngày trước
Mẹ... Mai... không biết hai người có sao không?
Minh 4 ngày trước
Minh 4 ngày trước
Liệu công an đã đến bảo vệ chưa?
Minh 4 ngày trước
Minh 4 ngày trước
Cái tin nhắn chết tiệt đó... rốt cuộc là ai gửi? Bọn chúng... bọn chúng có thật sự dám làm hại gia đình mình không? Mình... mình phải làm gì đây? Tại sao mình lại vướng vào chuyện này cơ chứ? Chỉ là trú mưa thôi mà...
Anh khẽ trở mình, cố gắng tìm một tư thế thoải mái hơn nhưng vô ích. Nỗi sợ hãi như một con rắn độc cứ quấn chặt lấy trái tim anh. Anh nhớ đến khuôn mặt tươi cười của em gái, nhớ đến ánh mắt hiền từ của mẹ. Nếu có chuyện gì xảy ra với họ... anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
giấc mơ ôm xiết nổi lòng, Minh ngỡ như được phen tựa giấc...
Một tiếng "ting" lạnh lẽo xé tan màn đêm tĩnh mịch. Minh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra trên trán dù trời không hề nóng. Anh chớp mắt nhìn chiếc điện thoại đang sáng lờ trên tủ đầu giường.
NovelToon
Minh 4 ngày trước
Minh 4 ngày trước
Lại tin nhắn rác? Nhưng sao giờ này vẫn còn có tin nhắn?
Minh 4 ngày trước
Minh 4 ngày trước
lại cái bọn quảng cáo vớ vẩn... ảnh hưởng giấc ngủ chập chờn ...hazz nhói đầu quá...
Anh với tay lấy điện thoại, màn hình khóa hiện lên dòng thông báo tin nhắn.
TỰ SÁT ĐỂ CHÔN VÙI SỰ THẬT, HAY LẦN LƯỢT NHÌN GIA ĐÌNH BỐC HƠI...?"
. . . Không khí trong căn phòng dường như đặc quánh lại, lạnh lẽo đến thấu xương. Minh bàng hoàng, cố gắng thở nhưng lồng ngực nghẹn ứ. Máu trong người như đông lại. Bàn tay cầm điện thoại run rẩy, chiếc điện thoại suýt chút nữa thì rơi xuống sàn. Anh cố định thần lại, đôi mắt mở trừng trừng trong bóng tối, không thể tin vào những gì mình vừa đọc. Một nỗi kinh hoàng tột độ, man rợ và đầy tuyệt vọng, lan tỏa khắp cơ thể anh, bóp nghẹt mọi giác quan. Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực vọng lên như tiếng trống trận trong đêm đen.
Minh Thở không ra hơi, giọng lắp bắp
Minh 4 ngày trước
Minh 4 ngày trước
...Chuyện... méo... gì... thế... này...?
Minh 4 ngày trước
Minh 4 ngày trước
Mình... mình vừa mới tạo một tài khoản mạng xã hội mới... sau khi rời khỏi cơ quan điều tra chiều nay mà... sao chúng có thể...?
Cơn bàng hoàng chưa kịp lắng xuống, Minh run rẩy kéo xuống xem tin nhắn tiếp theo. Một đoạn video mờ tối hiện ra. Ngập ngừng, anh chạm tay vào nút phát. Màn hình chợt sáng lên, chiếu rọi một cảnh tượng quen thuộc đến nghẹn thở: mẹ anh, với nụ cười hiền hậu in sâu trong tâm trí anh, đang mở cửa đón một người giao hàng trẻ tuổi. Trên tay gã là một gói quà được gói ghém cẩn thận, chiếc nơ trắng tinh khôi nổi bật trên nền giấy nâu. Bên cạnh bà, Mai, cô em gái bé bỏng của anh, nhảy chân sáo đầy phấn khích, đôi mắt to tròn đen láy ánh lên vẻ háo hức trẻ thơ trước món quà bất ngờ.) (Gã giao hàng cúi xuống, nói điều gì đó với hai mẹ con, giọng điệu niềm nở đến giả tạo.
Nụ cười hắn ta rộng quá mức, không chút ấm áp chân thành, mà toát lên một vẻ gì đó lạnh lẽo, ẩn chứa nguy hiểm.
Mẹ anh đáp lời, nụ cười vẫn rạng rỡ, hoàn toàn không mảy may nghi ngờ. Mai giơ tay nhận lấy gói quà, ôm chặt vào lòng như một báu vật, khuôn mặt ngây thơ rạng ngời hạnh phúc. Xem đến đây, một cơn ớn lạnh buốt giá lan tỏa khắp cơ thể Minh. Hình ảnh hạnh phúc, bình dị này, giờ đây lại nhuốm một màu sắc kinh hoàng. Anh nhận ra, đây không phải là một khoảnh khắc ngẫu nhiên bị ghi lại. Đây là một lời nhắn nhủ tàn nhẫn, một sự phô trương quyền lực ghê rợn. Bọn chúng không chỉ đe dọa, mà còn cho anh thấy rõ ràng, chúng có thể chạm đến những người anh yêu thương nhất một cách dễ dàng như thế nào.
Video kết thúc khi hai mẹ con ríu rít quay vào nhà, tiếng cười trong trẻo của Mai vọng lên khe khẽ, hoàn toàn vô tư trước bóng tối đang bao trùm lấy gia đình họ. Minh ôm chặt chiếc điện thoại vào ngực, những ngón tay siết chặt đến trắng bệch. Nỗi sợ hãi không còn là một cảm giác mơ hồ nữa, nó đã trở thành một thực tế tàn khốc, bóp nghẹt trái tim anh bằng sự bất lực và đau đớn tột cùng
Minh vội rút điện thoại nhấn số của Tuấn cảnh sát viên.Giọng Minh đầy hoảng loạn và tuyệt vọng, xen lẫn sự tức giận và khó hiểu.
Tuấn Giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia, trầm ấm nhưng có chút mệt mỏi
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
A lô? Ai đấy? Giờ này còn gọi có chuyện gì gấp không?
Minh 4 ngày trước
Minh 4 ngày trước
Anh... anh nói là đã cử người bảo vệ mẹ và Mai rồi mà... Vậy cái video này... cái video chết tiệt này từ đâu ra hả anh?!

CHƯƠNG 2:KHƠI VỌNG TÀN RANH,TRANG 2: MẶT NẠ TỪ BI VÀ LỜI XIN LỖI ĐẾN TỪ TÁC GIẢ

Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
Đồng chí,... cái video mà tôi vừa gửi cho anh... anh xem chưa? Anh có thấy cái người lạ mặt đến nhà mẹ và em gái tôi không hả?
Minh nghẹn lại, sự lo lắng hiện rõ trong từng hơi thở.
Viên cảnh sát giọng trầm ấm, cố gắng trấn an
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
Tôi đã xem rồi, anh Minh. Gói quà... và người đàn ông đó... tôi hiểu anh đang rất lo lắng. Nhưng anh nghe tôi này, anh có để ý đến tờ lịch ở phía sau mẹ và em gái anh không?
Minh suy nghĩ...
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
Lịch..? có chuyện gì sao anh?
Giọng Tuấn nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
Tờ lịch cỡ lớn ấy. Hình như nó vẫn ở ngày mười lăm. Hôm nay là mười bảy rồi.
Minh suy nghĩ
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
Ý anh là cái video này... không phải là chuyện vừa xảy ra sao?
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
Đúng vậy, rất có thể. Bọn họ muốn gây áp lực tâm lý cho anh. Cho anh thấy rằng họ có thể tiếp cận người thân của anh bất cứ lúc nào. Nhưng thực tế có lẽ không phải vậy. Chúng ta vẫn còn thời gian. Bây giờ, anh hãy cố gắng nhớ lại bất cứ chi tiết nào về người đàn ông đó. Dù là nhỏ nhất. Nó có thể giúp chúng tôi tìm ra manh mối
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
Vậy là cái video đó... cũng đỡ lo. Nhưng cái nụ cười của gã kia... giả quá anh thấy không? tên lạ mặt ấy.
Tuấn Giọng điềm tĩnh
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
Tôi thấy. Anh không nhận ra hắn sao? Anh cố nhớ xem... cái nụ cười đó có gì đặc biệt không? Nhếch mép trái hay phải, có để lộ răng không đều không? có khểnh ko? có sâu răng ko? Bất cứ chi tiết nhỏ nào.
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
Để tôi nghĩ... Cái khóe miệng bên trái hắn hơi nhếch lên một chút. Còn răng thì... hình như có một cái hơi khểnh ở hàm trên, bên phải. Nhìn... vừa giả vừa đểu. Mà...Anh nghĩ cái nụ cười đó có ý nghĩa gì à?
Tuấn giọng có chút bất ngờ xen lẫn sự hài hước
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
Ôi vãi,haha tôi hỏi thế mà anh để ý cả "nhốc nhách" đó thật à?
Tuấn được đà đùa tiếp cho tới khi Minh nhận ra
Tuấn (cảnh sát viên)
Tuấn (cảnh sát viên)
À không...Ý tôi là anh nhớ kỹ cái nụ cười đó vào! Từng chi tiết nhỏ cũng quan trọng! Anh mà tả kỹ được cái "nụ cười đểu cáng" đó, họa sĩ pháp y nhà tôi có khi vẽ ra được cả khuôn mặt hắn đấy! Có khi lại ra manh mối "tày đình" đấy chứ đùa à.
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
Thôi thôi , điêu ít thôi ông anh
Minh tỏ vẻ phớt lờ
Sau cuộc gọi với Tuấn, dù những lời an ủi có phần nào xoa dịu nỗi lo lắng, nhưng sâu thẳm trong lòng Minh vẫn là một sự bất an khó tả. Linh cảm mách bảo anh, có một mối nguy hiểm vô hình đang rình rập, và mục tiêu không ai khác chính là căn nhà nơi mẹ và bé Mai đang nương tựa. Cái đoạn video vừa gửi đến, như muốn nói rằng họ sẽ không từ bỏ ý định. Minh không thể ngồi yên chờ đợi. Những ngày làm việc sắp tới có lẽ sẽ rất bận rộn, nhưng anh biết, chỉ khi tận mắt nhìn thấy mẹ và em gái an toàn, anh mới có thể thực sự yên tâm để tiếp tục cuộc sống sau biến cố kinh hoàng này. Ý nghĩ phải trở về căn nhà ấy thôi thúc anh mạnh mẽ.
Trong lúc đó tại nhà Minh. Mẹ Minh Đi đi lại lại trong phòng khách, vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng hằn rõ
Mẹ Minh
Mẹ Minh
Đã ba hôm rồi... Sao họ cứ bao vây nhà mình như thế này không biết... Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với thằng Minh vậy...?
Mai Ngồi nghịch con gấu bông trên sàn nhà, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn mẹ, giọng buồn rầu
Bé Mai
Bé Mai
Mẹ ơi... bao giờ anh hai về hả mẹ...? Con nhớ anh hai... Con không thích ở nhà một mình với mấy chú công an đâu...
Mẹ Minh Khẽ thở dài, nhìn con với ánh mắt buồn bã
Mẹ Minh
Mẹ Minh
Mẹ cũng nhớ anh hai con... Các chú công an nói là... anh hai có chút chuyện cần giải quyết... xong việc anh sẽ về với mẹ con mình... Con ngoan... chơi một chút đi nhé...
Dù đã được cảnh sát trấn an, bà vẫn không thể nào nguôi ngoai nỗi lo lắng về đứa con trai. Sự vây hãm kéo dài, cộng với sự vắng mặt bí ẩn của Minh, khiến bà càng thêm buồn bã.
Cửa nhà mẹ Minh khẽ mở, một nữ cảnh sát mặc thường phục, dáng vẻ dịu dàng nhưng ánh mắt sắc sảo bước vào. Phía sau cô là một nữ y tá mặc áo blouse xanh nhạt, viền xanh đậm ở cổ áo và tay áo,trông thật kute, mang theo một hộp y tế nhỏ..
Nữ Y tá Nhẹ nhàng chào
Nữ y tá
Nữ y tá
Cháu chào bác, chào cháu. Tôi là Thanh, y tá của bệnh viện quận, được đội trưởng đội điều tra cử đến thăm khám cho bác và cháu Mai. Bác và cháu có khỏe không ạ?
Mẹ Minh Nhìn hai người với vẻ dè dặt
Mẹ Minh
Mẹ Minh
À... vâng... tôi cũng đỡ rồi. Cháu Mai thì vẫn còn lo sợ 1 chút... Các cô là...?
Nữ Cảnh sát Tiến lên một bước, mỉm cười thân thiện
Nữ Cảnh Sát
Nữ Cảnh Sát
Cháu là Phương, thuộc đội điều tra. Bác đừng lo lắng, chúng tôi đến là để đảm bảo sức khỏe cho bác và cháu Mai trong thời gian này. Cô Thanh sẽ kiểm tra sức khỏe cho hai bác cháu nhé.
Mai Nấp sau lưng mẹ, nhìn hai người lạ mặt với vẻ tò mò
Bé Mai
Bé Mai
Cô là y tá ạ? Cô có biết anh hai cháu ở đâu không ạ?
Nữ Y tá Khuỵu xuống, nhìn Mai với ánh mắt trìu mến
Nữ y tá
Nữ y tá
Cô là y tá Thanh đây. Anh hai cháu đang có chút việc cần giải quyết, xong việc anh sẽ về với cháu ngay thôi. Bây giờ cô khám cho cháu xem cháu có khỏe không nhé? Cháu có thấy mệt hay khó chịu ở đâu không?
Thanh nhẹ nhàng lại gần Mai, cố gắng tạo không khí thân thiện để cô bé bớt sợ hãi. Mẹ Minh vẫn còn chút nghi ngại, nhưng thái độ ân cần của hai người phụ nữ khiến bà phần nào yên tâm hơn.
Đúng lúc Thanh đang nhẹ nhàng hỏi han bé Mai, tiếng bước chân vội vã và giọng nói gấp gáp vọng đến từ phía cửa ra vào.
Từ bên ngoài, giọng lạc đi vì vội vã
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
Mẹ! Mai! Là con đây! Tôi cần vào nhà thăm mẹ và em gái tôi! Xin các anh... xin các anh cho tôi vào!
Tiếng giằng co nhỏ vang lên, có vẻ như Minh đang cố gắng vượt qua sự kiểm soát của lực lượng cảnh sát bên ngoài. Giọng một cảnh sát nghiêm nghị vang lên.
Anh Cảnh Sát nào đó
Anh Cảnh Sát nào đó
Anh Minh, chúng tôi đã yêu cầu anh hợp tác! Anh không được tự ý xông vào!
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
Mấy anh sao thế! Mẹ tôi... em gái tôi ở trong đó... Tôi chỉ muốn biết họ có ổn không thôi! Làm ơn cho tôi vào đi, MẸ ƠI!!!
Minh vùng vẫy
Mẹ Minh vội vã chạy ra phía cửa.
Mẹ Minh
Mẹ Minh
Các anh ơi... để con tôi vào! Đó là Minh... con trai tôi... Các anh làm gì con tôi vậy...?
Bé Mai nghe tiếng anh trai, cũng vội vã chạy theo mẹ ra cửa, nép sau lưng bà, tò mò nhìn ra.
Bé Mai
Bé Mai
Anh hai! Anh hai!
Thấy mẹ Minh ra xác nhận và bé Mai đang gọi anh trai, nữ cảnh sát Phương ra hiệu cho các đồng nghiệp đang giữ Minh. Họ nới lỏng vòng vây, nhưng vẫn theo sát Minh.
Nữ Cảnh Sát
Nữ Cảnh Sát
Anh Minh, anh có thể vào. Nhưng chúng tôi cần anh hợp tác. Mọi hành động của anh sẽ được giám sát.
Minh thở phào nhẹ nhõm, vội vã bước qua cánh cửa, ánh mắt lo lắng hướng về phía mẹ và em gái.
Đã một ngày nữa trôi qua. Đêm tối, tại căn nhà nhỏ, không khí vẫn căng thẳng và nặng nề. Mẹ Minh ngồi thẫn thờ, bé Mai nép vào lòng bà, cả hai đều mệt mỏi vì lo lắng và thiếu ngủ. Lực lượng cảnh sát vẫn túc trực, nhưng đã có phần lơ là sau những ngày đêm canh gác.
Bất chợt 1 người lạ mặt xuất hiện trước cổng nhà từ khi nào...
Hắn cao lớn, mặc một chiếc áo giáp đen kỳ dị, trên tay lăm lăm một khẩu súng có màu xanh lục kỳ lạ
Các cảnh sát đang dựa lưng vào tường hút thuốc, giật mình nhận ra sự xuất hiện bất thường, lập tức trở lại tư thế phòng thủ, súng lăm lăm hướng về phía hắn.
Anh Cảnh Sát nào đó
Anh Cảnh Sát nào đó
Mày, mày là thằng nào....
Người lạ mặt khẽ cười
Kẻ lạ mặt
Kẻ lạ mặt
Tác giả sai tao đến để lấy lòng đọc giả.
cảnh sát 2 Nghiêm nghị
cảnh sát 2
cảnh sát 2
Mày... mày nói cái gì vậy? Mau chóng hạ vũ khí xuống! Đưa hai tay lên đầu! Mày dám đe dọa lực lượng cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ sao?!
Người Lạ Mặt đưa khẩu súng xanh lè lên ngắm nghía
Kẻ lạ mặt
Kẻ lạ mặt
Ý chúng mày là... cái "đồ chơi" này á...?
Kẻ lạ mặt
Kẻ lạ mặt
Không... không được đâu, bạn già. Nó là "tri kỷ" của tao đấy. Để có được nó... tao đã phải trả một cái giá không hề rẻ.
Kẻ lạ mặt
Kẻ lạ mặt
Tao đến đây chỉ để nói cho chúng mày biết một điều thôi.
Một nửa lực lượng cảnh sát nhanh chóng tỏa ra bao vây kẻ lạ mặt, nhưng vẫn không hề lơ là việc bảo vệ căn nhà phía sau. Một cảnh sát có vẻ là chỉ huy hạ giọng.
cảnh sát 2
cảnh sát 2
Anh... đã bị bao vây. Yêu cầu hạ vũ khí ngay lập tức!
Kẻ lạ mặt
Kẻ lạ mặt
Tác giả của tao nói là, ông ta sáng tác truyện mạo hiểm mà quên yếu tố giả tưởng ấy mà....
Nói xong 1 luồng điện cực mạnh bắn ra từ cây súng xanh lè của gã ta, luồng điện nhanh chóng cháy nát lực lượng cảnh sát, cháy liên kết tạo thành 1 chuỗi hỗn loạn pha lẫn tiếng la hét kinh hoàng với tiếng nổ lách tách của điện
NovelToon
Những cảnh sát còn lại đang túc trực gần căn nhà bất ngờ trước cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, lập tức nổ súng liên hồi về phía kẻ lạ mặt.
Hắn ta dường như được bao phủ bởi một tấm khiên năng lượng vô hình. Những viên đạn chạm vào khiên, khựng lại rồi rơi xuống đất.
Kẻ lạ mặt
Kẻ lạ mặt
Tao đến để cảnh cáo thôi mà,cuộc vui chỉ mới bắt đầu thôi..., nếu còn biết suy nghĩ, đừng cố bảo vệ thằng nhóc đó.
Hắn ta quay lưng rời đi, tiếng súng đạn ko ngừng nã vào tên đó, dần hắn mất khuất. cảnh sát hiện tại chỉ vỏn vẹn vài người đơn lẽ, tất cả số đông đã ngã xuống sau 1 cái nhấn súng của gã kia.
Âm thanh của trận chiến kinh hoàng khiến Minh trong nhà giật mình tỉnh giấc. Anh vội vã chạy ra , nhìn qua khe cửa sổ, kinh hãi nhận ra... đây không phải là một băng đảng tội phạm thông thường...
Minh vội vã lao ra khỏi cửa nhà, cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt khiến anh sững sờ. Xác những cảnh sát nằm la liệt trên đất, khói đen vẫn còn bốc lên từ những vệt cháy xém. Anh chạy hết lay người này đến người kia, giọng lạc đi vì kinh hãi.
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
Các anh... các anh sao thế này?! Chuyện gì... chuyện gì đã xảy ra vậy?!
Không một ai trả lời. Chỉ có tiếng gió rít nhẹ và mùi khét lẹt của thuốc súng và thịt cháy xộc thẳng vào mũi Minh. Anh quỳ xuống bên cạnh một cảnh sát còn thoi thóp, cố gắng lay anh ta
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
Anh ơi... anh nói gì đi...chuyện gì đã xảy ra vậy?!
Người cảnh sát cố gắng hé mắt, nhìn Minh với ánh mắt kinh hoàng tột độ, miệng ú ớ không thành tiếng, rồi trút hơi thở cuối cùng.
....
..
Tiếng la hét và tiếng nổ xé toạc sự tĩnh lặng trong căn nhà. Mẹ Minh giật bắn mình, tim đập thình thịch trong lồng ngực
Mẹ Minh Kinh hãi
Mẹ Minh
Mẹ Minh
Chuyện gì... Minh ơi! Tiếng gì vậy con...?
Bà lao về phía cửa, nhưng nữ y tá Thanh bất ngờ xoay người, chắn ngang lối đi. Khuôn mặt Thanh trắng bệch, đôi mắt mở to nhưng vô hồn, như thể không còn sự sống. Môi cô ta mấp máy, cố gắng thốt ra từng tiếng đứt quãng.
Giọng nghẹn ứ, khó nhọc
Nữ y tá
Nữ y tá
Chạy đi...., chạy mau đi....Tôi... xin... lỗi... Tôi xin lỗiiiiii
Bàn tay Thanh run rẩy nắm chặt một nút bấm bằng nhựa nhỏ, màu đen, được ngụy trang khéo léo dưới lớp băng dán cá nhân trên ngón tay cái. Những con số màu đỏ nhỏ xíu, gần như ẩn mình dưới lớp băng, đang đếm ngược một cách lạnh lùng. Mẹ Minh kinh hoàng nhận ra. Một quả bom hẹn giờ được kích hoạt. Ánh mắt vô hồn của Thanh, cùng với lời xin lỗi đầy đau khổ, khiến bà cảm nhận được một sự bất lực và đáng sợ đến tột cùng
Mẹ Minh Kinh hoàng
Mẹ Minh
Mẹ Minh
Cô... cô làm cái gì vậy? Tránh ra! Tôi phải ra ngoài xem con trai tôi!
Bé Mai ôm chặt lấy mẹ, run rẩy nhìn người phụ nữ có đôi mắt trống rỗng, bàn tay vẫn đang siết chặt nút bấm định mệnh, miệng vẫn cố gắng lặp lại lời xin lỗi đầy ám ảnh.
NovelToon
Bé Mai Giọng run rẩy, ôm chặt lấy mẹ, dụi mặt vào lòng bà
Bé Mai
Bé Mai
Mẹ ơi... cô ấy bị sao vậy mẹ...? Cái gì kêu tít tít vậy mẹ...? Con sợ lắm... Con muốn anh hai...
..........
....
lúc này ở ngoài hiên nhà, Minh ko thể tin vào mắt mình được, các lực lượng cảnh sát mới ở trước mắt canh giờ, thế mà sao....
*BÙMMMMMMMMMMMMMMM*
Một tiếng nổ kinh hoàng xé toạc không gian yên tĩnh. Ngọn lửa dữ dội bùng lên từ bên trong căn nhà, nhanh chóng lan rộng, nuốt chửng mọi thứ trong biển lửa. Khói đen kịt cuộn trào, mang theo hơi nóng rát bỏng và mùi khét lẹt tột độ.
NovelToon
Minh đứng chết lặng ở ngoài hiên, chứng kiến cảnh tượng hãi hùng trước mắt. Anh vừa mới bước chân ra khỏi cửa, còn chưa kịp định thần sau những gì đã xảy ra ở cổng, thì một thảm kịch khủng khiếp ấy...
Minh Khuỵu xuống, gào thét trong tuyệt vọng, tiếng kêu xé nát bầu không khí
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
KHÔNGGGGGG!!!
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
MẸ ƠI!???
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
BÉ MAI ƠI!?
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
KHÔNGGGGGGGGGG!!!!!!!!
Anh hựng lại, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu...mới đây thôi...
Đó là nhà anh...
NovelToon
là mẹ anh...
NovelToon
Và...
là cả bé Mai nữa...
NovelToon
Anh lao về phía ngôi nhà đang cháy, nhưng hơi nóng khủng khiếp và ngọn lửa dữ dội đã chặn đứng mọi nỗ lực của anh.
Một trong số ít những cảnh sát còn sống sót, mặt mày đen nhẻm, giọng khàn đặc vì khói, cố gắng giữ Minh lại
Cảnh sát 4
Cảnh sát 4
ANH MINH! DỪNG LẠI! NGỌN LỬA LỚN QUÁ, NGUY HIỂM! ANH KHÔNG THỂ VÀO ĐÓ ĐƯỢC NỮA!
cảnh sát 3 Cũng bị ám khói, đỡ lấy cánh tay Minh
Cảnh sát 3
Cảnh sát 3
ANH BÌNH TĨNH LẠI ĐI! CHÚNG TÔI HIỂU ANH ĐANG RẤT ĐAU LÒNG, NHƯNG XÔNG VÀO LÚC NÀY CHỈ VÔ ÍCH THÔI! CHÚNG TÔI SẼ GỌI CỨU HỎA NGAY LẬP TỨC!
Hai người cảnh sát cố gắng giữ chặt Minh đang vùng vẫy trong tuyệt vọng. Khuôn mặt họ cũng đầy đau xót và bất lực trước thảm kịch vừa xảy ra.
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
BỎ TÔI RAAAA
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
BỎ TAY TÔI RAAAAA
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
KHÔNGGGGGGGGGG!!!!
Minh gào thét, vùng vẫy điên cuồng trong vòng tay của hai người cảnh sát đang cố gắng giữ anh lại. Nỗi đau mất mát quá lớn khiến anh trở nên mất kiểm soát, chỉ muốn lao vào biển lửa để tìm kiếm những người thân yêu.
Minh 3 ngày trước
Minh 3 ngày trước
BỎ TÔI RA! BỎ TÔI RA! MẸ TÔI Ở TRONG ĐÓ! EM GÁI TÔI Ở TRONG ĐÓ! TÔI PHẢI CỨU HỌ!
NovelToon
Trong túi quần Minh, chiếc điện thoại khẽ rung lên, một tin nhắn mới vừa đến. Màn hình lóe sáng dòng chữ nghiệt ngã:
TỰ SÁT ĐỂ CHÔN VÙI SỰ THẬT
HAY LẦN LƯỢT NHÌN GIA ĐÌNH BỐC HƠI...?
NovelToon
NovelToon
NovelToon
NovelToon

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play