Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Sự Cứu Rỗi Dịu Dàng

Chương 1-Trùng sinh

Ánh nắng ban mai gay gắt xuyên qua lớp rèm lụa hồng hoa mỹ chiếu tới mắt nàng. Hạ Nguyệt choàng tỉnh dậy sau một cơn mộng mị vừa hoang đường nhưng cũng lại vừa chân thật. Nàng thấy được cảnh sắc xung quanh quen thuộc tới lạ thường , thực sự nàng không thể phân biệt được đây có phải sự ảo giác trước cái chết cận kề hay không hay đây chỉ là giấc mộng do nàng tự tay thêu dệt lên trước khi lìa xa cõi đời. Bỗng có một giọng nam hết sức quen thuộc vang lên đã kéo tâm trí nàng trở về với thực tại.

"Chủ nhân , ta vào có được không?"

Trong vô thức nàng vội vàng bật dậy , bất chấp thời tiết giá lạnh mà đi chân trần lao thẳng về phía cửa. Nàng lúng túng xoay tay nắm cửa, để phá bỏ bức rào ngăn cách họ đối diện với nhau. Cửa mở ra , Hạ Nguyệt chăm chú nhìn chàng thiếu niên trước mắt đến mất cả hồn, nàng không kìm được mà ôm trầm lấy cậu, cảm nhận từng mạch đập từng hơi ấm trên cơ thể cậu. Lúc này , nàng thực sự biết được rằng bản thân mình đã được sống lại một lần nữa. Bạch Thất thoáng sững sờ trước hành động lạ thường của nàng , nhưng rồi mắt cậu lại để ý xuống dưới đất, cậu cau mày nhắc nhở:

"Chủ nhân , trời lạnh rồi người mau đi dép vào đi"

Vẫn là giọng nói ấm áp mà dịu dàng ấy, vẫn là sự quan tâm và chăm sóc chu đáo ấy , vẫn là sự nâng niu mà bảo vệ bằng cả tính mạng ấy . Vậy mà tại sao kiếp trước nàng lại không hề nhận ra nhỉ, có lẽ vì nàng đã bị tình yêu làm cho mù mắt rồi . Nàng thật sự bị mù lên mới hết lần này tới lần khác làm tổn thương tới người luôn bên nàng bất chấp ngày đêm mà bảo vệ nàng để bên cạnh một kẻ chỉ biết lợi dụng và lừa gạt nàng. Thật sự như vậy có đáng không?

Hạ Nguyệt không tự chủ được mà bật khóc nức nở trong lòng Bạch Thất. Nàng khóc vì sự ngu ngốc của nàng ở kiếp trước vì đã vì kẻ không đáng mà làm tổn thương tới Bạch Thất -người yêu thương nàng bất kể nàng đối xử thế nào đi chăng nữa. Nàng cũng bật khóc vì sự tội lỗi với gia tộc nhà họ Hạ. Nàng còn bật khóc vì sử mù quáng nhưng bất chấp trong tình yêu của mình. Giây phút này nàng giằng xé tâm can mà ân hận tới tột cùng, những hình ảnh ngu ngốc của nàng ở kiếp trước không khỏi ùa về mà quẩn quanh trong tâm trí nàng.

Đây là lần đầu tiên Bạch Thất thấy nàng chủ động ôm lấy cậu mà bật khóc vì vậy cậu không khỏi hoảng hốt mà dỗ dành nàng. Giọng cậu vừa trầm thấp vừa mang theo sự lo lắng nói:

"Chủ nhân thứ lỗi cho ta"

Nói rồi , cậu bế nàng lên , hai tay cậu ôm chặt lấy cơ thể nàng rồi bế nàng trở lại chiếc giường lớn. Bạch Thất nhẹ nhàng đặt Hạ Nguyệt xuống , xong xuôi cậu đắp cho nàng một chiếc chăn bông ấm áp rồi lấy cho nàng ít giấy lau nước mắt.

Lúc này Hạ Nguyệt mới thực sự chiêm ngưỡng kĩ nhan sắc của cậu. Chàng thiếu niên trước mắt nàng có mái tóc đen tuyền , đôi mắt phượng sắc sảo lạnh lùng . Con ngươi cậu trời sinh đỏ nhạt với nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt trái càng làm tô điểm thêm cho nhan sắc tựa yêu nghiệt của cậu . Nước da cậu trắng muốt như món đồ sứ giá trị , với chiếc mũi cao và bờ môi hoàn hảo, quả thực cậu chính là thước đo tiêu chuẩn của một mỹ nam thực thụ. Bạch Thất là người có dáng vai rộng eo thon , cơ bụng không thiếu , xương quai xanh và khớp xương tay thì rõ ràng, ngón tay thon dài . Khuôn mặt với góc cạnh rõ dệt, thành thực mà nói mọi thứ trên cơ thể cậu đều hoàn mỹ không một góc chết.

Tuy đôi mắt cậu luôn sắc sảo lạnh lùng nhưng giờ đây Hạ Nguyệt lại cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp tỏa ra từ ánh mắt cậu dành cho nàng.

Chương 2-Thay Đổi

Bất chợt nàng dùng chút giọng còn mang theo âm mũi vì khóc mà nói:

"Bạch Thất "

Nghe thấy tên mình Bạch Thất vội quỳ xuống có chút e sợ trả lời nàng:

"Chủ nhân , ta đã mạo phạm người mong người xử phạt"

Hạ Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cậu mà nàng không khỏi tự trách bản thân vì sự ngu xuẩn trước giờ của mình. Nàng kìm lại nước mắt mà nói:

"Không phải, ngươi không sai ta không cớ gì phải trách phạt ngươi"

Nghe thấy vậy Bạch Thất không khỏi sững sờ. Vì từ trước đến nay vốn dĩ trong mắt nàng thì cậu chính là một cái gai cần được loại bỏ. Nàng căm ghét cậu tới tận xương tủy do sự căm ghét ấy mà nàng có thể vô cớ mà hành hạ cậu không chút thương xót. Ấy vậy mà huống hồ lần này cậu đã thực sự mạo phạm lớn đối với nàng. Cậu đã lại gần nàng , cậu còn bế nàng và ôm nàng vào lòng cho nên đáng nhẽ ra lần này cậu phải chịu đòn roi như trước chứ. Tại sao lại có thể cứ thế mà bỏ qua cho cậu được?

Vì sự kì lạ ấy mà Bạch Thất không khỏi thầm nghĩ:

// Chủ nhân à rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện vậy , tại sao sau một đêm lại thay đổi như vậy?//

Bỗng nhiên Hạ Nguyệt liền cất giọng có chút hiền dịu nhằm kéo thần trí cậu khỏi những suy nghĩ hỗn độn kia:

"Bạch Thất , ngươi mau đi báo bếp chuẩn bị bữa sáng đi "

Nghĩ rồi nàng lại bổ sung:

"nói rằng chuẩn bị nhiều một chút , từ nay về sau đều sẽ như vậy"

Bạch Thất hành lễ đáp lời:

"vâng, chủ nhân, ta đi làm ngay đây"

Đợi Bạch Thất ra khỏi phòng , nàng mới từ từ ngồi dậy khỏi giường rồi nhẹ nhàng bước tới trước chiếc tủ quần áo màu trắng xa hoa sang trọng của mình . Đôi tay thon dài trắng trẻo của nàng khẽ mở hai cánh cửa lớn của tủ ra . Nàng tùy ý khoác lên mình một bộ váy dài màu đỏ lộng lẫy . Tay váy dài được tỉ mỉ đính kèm những viên đá sáng lớp lánh cùng với những họa tiết thêu thủ công vô cùng cầu kì mà tráng lệ. Bất kể những phàm nhân bình thường nhìn vào cũng biết chiếc váy đó rất đắt chứ không cần phải đến chuyên gia thẩm định. Vóc dáng nàng thon gọn , gợi cảm được kết hợp cùng chiếc váy đỏ lộng lẫy thướt tha càng làm tôn lên vẻ đẹp yêu kiều vốn có của nàng.

Người hầu cẩn thận chải cho nàng mái tóc dài rồi tô điểm thêm cho nó một chiếc trâm bạc có những giọt đá nhỏ như những giọt lệ rủ xuống bên mái tóc nàng. Họ còn gắn thêm cho nàng một bông hoa hồng đỏ lên mái tóc dài nhắm nổi bật thêm được nhan sắc trời cho mỹ miều của nàng.

Hạ Nguyệt nhìn vào chiếc gương lớn trước mắt thấy được một người phụ nữ với ngũ quan tinh tế mà sắc sảo đến mê hồn ấy. Nước da nàng trắng bóc, đôi môi nàng bẩm sinh căng mọng mà đỏ nhẹ. Đồng tử trong đôi mắt phượng ấy của nàng trời sinh màu xanh lá nhạt cùng với hàng mi dài mà rậm đã làm cho biết bao nam nhân đã từng điên đảo thần trí vì nàng. Cặp lông mày của nàng hết sức tinh tế cùng với chiếc mũi nhỏ cao cao. Dung mạo của nàng có thể được người đời ví như một nữ hồ ly tinh mê hoặc lòng người.

Vẻ đẹp của nàng vừa ngây thơ quyến rũ nhưng cũng rất sắc sảo lạnh lùng.

Xong xuôi mọi thứ nàng từ từ bước xuông cầu thang đi thẳng tới phòng ăn lớn. Trên đường nàng đi qua đã có không biết bao nhiêu người hầu kẻ hạ quỳ xuống cung kính nàng. Không ai là không biết tính tình của nàng vốn tàn bạo mà khó chiều cho nên chẳng ai dại gì mà đắc tội với nàng.

Đi hết một dãy hành lang dài cùng một chiếc cầu thang lớn thì cuối cùng Hạ Nguyệt cũng đã tới được phòng ăn của mình.

Nơi đây thật oan gia ngõ hẹp cho nàng khi đụng mặt với người được coi là "chồng tương lai "mà kiếp trước nàng hằng mong muốn. Chu Lăng đứng đối diện với nàng , vẻ mặt hắn vừa kiêu ngạo, vừa chẳng coi ai ra gì. Có lẽ sự ngạo mạn tự đề cao bản thân ấy của hắn do chính sự dung túng ngu ngốc của nàng gây lên.

Chu Lăng thật không biết trời cao đất dày gì mà cất giọng đầy khinh miệt nói:

" Hạ Nguyệt, cô còn không mau đuổi tên chó hầu kia ra đi , để đấy bẩn mắt ta quá"

Hạ Nguyệt không chút cảm xúc mà nhẹ nhàng bước qua hắn khiến hắn tức điên nói:

"Hạ Nguyệt cô bị câm điếc à"

Nghe vậy bước chân nàng bỗng dừng lại nhưng chỉ một thoáng chốc nàng lại tiếp tục bước đi rồi để lại một câu nhẹ hẫng nhưng lại khiến cho vạn người bất ngờ mà kinh sợ. Ngay cả hắn cũng chẳng thể tin vào tai mình:

" lôi ra ngoài đánh 60 gậy cho bổn gia, rồi bắt hắn quý trước thềm đá sân sau phòng ngủ bổn gia một giờ"

Dừng một chút nàng lại nói tiếp:

" Nếu hắn không quỳ được thì tiếp tục đánh thêm 10 gậy nữa, đừng để hắn phế hay chết là được.Còn bị thương như nào thì bổn gia không quan tâm"

Nói rồi nàng chẳng hề quay đầu lại mà tiếp tục bước tiếp về phía bàn ăn. Hạ Nguyệt mặc cho Chu Lăng gào thét điên cuồng khi bị thuộc hạ của nàng kéo đi:

"Hạ Nguyệt, cô bị điên à , cô nghĩ làm như vậy sẽ lấy được chút cảm tình từ ta sao , cho dù ta có chết thì ta cũng sẽ không chịu động phòng hay lấy cô , cô đừng có mà mơ tưởng"

Hạ Nguyệt ngồi xuống rồi một tay cầm đũa một tay bưng bát lạnh giọng nói:

"Bổn gia có điên mới mơ cái thứ giấc mơ bẩn thỉu đấy , cút"

Cửa phòng ăn từ từ khép lại , nhưng bên trong vẫn còn vương lại chút sự điên cuồng gào thét của Chu Lăng vọng vào:

Hạ Nguyệt...... Hạ Nguyệt..... Cô .... Điên rồi"

Ánh mắt nàng lạnh đi , bên khóe môi nàng khẽ nhếch lên nụ cười như tự giễu, giọng nàng bây giờ không to mà cũng chẳng hề bé nói:

"Phải, bổn gia thật sự điên nên trước đây mới đòi cưới ngươi làm chồng"

Chương 3-Bù Đắp

Nói xong Hạ Nguyệt từ từ liếc mắt về phía Bạch Thất . Ánh mắt nàng lúc này cũng xua tan đi bớt phần nào u ám lạnh lùng . Hạ Nguyệt Nhìn chàng thiếu niên có nhan sắc tựa yêu nghiệt phía trước từ nãy đến giờ đều đứng im không chút động tĩnh , nàng mới bèn cất tiếng trước nhằm phá tan bầu không khí im lặng đến chết chóc này:

"Bạch Thất ,ngồi xuống đây dùng bữa đi"

Nghe vậy Bạch Thất không khỏi chết lặng , cậu sững sờ đứng chôn chân hồi lâu không chút động tĩnh. Có lẽ cậu không thể tin nổi những gì tai mình đã nghe liệu có phải sự thật không?

Thấy cậu phản ứng như Hạ Nguyệt không chút bất ngờ mà bình tĩnh nhắc lại:

"Bạch Thất , bổn gia nói ngươi ngồi xuống đây dùng bữa với ta đi . Ngươi đây là định kháng lệnh ta sao?"

Dường như lời nói của nàng đã khiến cho chứng minh cho những gì tai cậu vừa nghe thấy đều không phải ảo giác của cậu mà đó là sự thật. Bạch Thất không khỏi hoang mang mà sợ hãi quỳ xuống đáp:

"Chủ..... nhân, chủ .... nhân .... Ta ...tuyệt đối không..... dám nhưng..... ta cũng .... không thể"

Lúc này trong đầu cậu thầm nghĩ rằng

// liệu chủ nhân có phải muốn ta chết theo cách này không?nhưng mà chết theo cách trúng độc thì có lẽ... //

Thấy cậu vừa run nhưng cũng vừa thất thần. Nàng không khỏi thầm đoán được suy nghĩ của cậu lúc này. Để rồi nàng khẽ chau mày mà nói:

"Có phải ngươi nghĩ ta sẽ hạ độc ngươi?"

"không ..... Không.. ta tuyệt đối không.... dám có suy nghĩ như vậy"

"Vậy ngươi đang chống đối lệnh của ta?"

"Không.. Không.. Ta không dám"

"Vậy tại sao ngươi còn không mau ngồi xuống đây dùng bữa với ta?"

Vừa nói tay nàng vừa vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình ám hiệu rằng cậu hay mau rồi xuống đây.

Lúc này Bạch Thất cũng chỉ đành nghe theo nàng mà ngồi xuống. Nhưng ngồi thì cũng ngồi rồi nhưng mà cậu lại không có ý định dùng bữa.

Hạ Nguyệt liếc thấy bát đũa của cậu vẫn y nguyên , nàng không khỏi chau mày mà nói:

"Đồ ăn không hợp khẩu vị của ngươi sao , nếu không hợp ta sẽ bảo người hầu đi làm lại món khác hay là phải để ta đút cho ngươi ăn?"

"Không ... phải như vậy đâu, ta có thể tự ăn được"

"Vậy sao ngươi không ăn đi , ta bảo ngươi ngồi xuống cùng dùng bữa với ta chứ ta có bảo ngươi ngồi xuống nhìn ta ăn đâu?"

Nghĩ rồi nàng lại khẽ nói:

"Ta có ăn thịt ngươi đâu , sao ngươi lại ngồi im như pho tượng như vậy, thôi mau ăn đi đồ ăn nguội sẽ không ngon nữa"

Cuối cùng Bạch Thất cũng đã chịu gạt bỏ đi sự hoang mang và nỗi sợ để ăn cùng nàng.Thấy cậu vẫn có chút e dè, nàng không nghĩ ngợi gì nhiều mà liên tục gắp thức ăn vào bát cậu đến khi chất cao như núi rồi khẽ cảm thán:

"cứ tự nhiên đi, ăn nhiều một chút , không sẽ đói mất "

Nhìn cậu ăn đã thoải mái hơn rồi nàng lại tiếp tục nói :

"Lần sau hãy cùng ta dùng bữa, đừng ăn đồ ăn lạnh nữa không tốt cho sức khỏe đâu, với lại đây đều là những món ta thích nếu không hợp khẩu vị của ngươi thì ngươi có thể báo bếp chuẩn bị thêm những món ngươi thích , không cần gượng ép bản thân"

Nói xong như chợt nhớ ra điều gì đó nàng lại bổ sung thêm:

"À mà đúng rồi , ngươi cũng có thể thoải mái tắm ở chỗ ta , đừng ngày nào cũng tắm nước lạnh nữa hại sức khỏe lắm"

Nghe thấy lời nàng nói Bạch Thất vì quá bất ngờ mà sặc cả đồ ăn sáng tới mức ho khan không ngừng.

"Khụ.... khụ... Khụ.... Khụ"

Thấy vậy Hạ Nguyệt vội vàng vỗ nhẹ lưng cậu nói:

"Sao vậy?"

"Khụ... Khụ... ta không sao"

"Sao đột nhiên ngươi lại ho nhiều như vậy, ốm hay là.. lời ta nói có vấn đề gì sao?"

"Không... Không có gì cả"

Nàng nghĩ một lúc rồi quay ra nói với thuộc hạ phía sau cánh cửa:

"Người đâu, mang tới cho bổn gia một cốc nước ấm nhanh"

Người hầu ngoài cửa cung kính đáp lời nàng:

"Vâng thưa gia chủ, thuộc hạ tuân lệnh"

Không lâu sau một cốc nước ấm được người thuộc hạ ấy nhanh chóng mang vào cho nàng. Thuộc hạ vội quỳ xuống dưới chân nàng mà cung kính dâng nước. Hạ Nguyệt nhận lấy cốc nước rồi nói:

"Ngươi đi ra đi"

"vâng thưa gia chủ"

Cốc nước ấm trên tay Hạ Nguyệt nhanh chóng được đưa tới trước mặt Bạch Thất . Nàng nói:

"Mau uống đi"

Nhận được lệnh của nàng cậu vội quỳ xuống hành lễ đáp lời:

"Đa tạ chủ nhân"

"Đứng lên đi, đừng có lúc nào cũng quỳ như vậy"

Trong lúc Bạch Thất uống nước nàng như nghĩ ra điều gì mà nói:

"Ngươi là quản gia riêng của ta mà đúng chứ?vậy nên hãy nhớ kỹ lấy thân phận của bản thân từ giờ trở đi ngươi chỉ có thể nghe theo lệnh của ta mà không được nghe theo bất cứ lệnh của ai khác"

"với lại là lát nữa mau theo bổn gia tới phòng"

Bạch Thất có chút khó hiểu về vế sau nhưng vẫn ngoan ngoãn mà đáp lời nàng:

"Vâng thưa chủ nhân"

Cùng lúc đó Chu Lăng bị đám thuộc hả của nàng lôi xềnh xệch ra giữa sân của biệt thự nguy nga lộng lẫy như một con lợn chết. Hắn đang là phượng hoàng cao quý trên một người mà dưới vạn người thì làm sao có thể chịu nổi cái sự sỉ nhục lớn đến vậy. Chu Lăng không cam lòng mà phun ra một tràng tục tĩu khiến cho đám người hầu đã ghét hắn nay không khỏi ghét hơn. Họ lấy chiếc giẻ lau bồn cầu mà nhét thẳng vào miệng hắn khiến hắn chẳng phát ra nổi một thứ âm thanh hoàn chỉnh.

Vì sự nuông chiều và dung túng quá mức của nàng mà Chu Lăng tuy rằng là gia tộc có chút thấp bé nhưng lại ngạo mạn chẳng coi ai ra gì . Hắn kêu căng hống hách ngày ngày chỉ biết ăn chơi dâm dục. Thử hỏi mà xem từ trước đến nay đã có biết bao nhiêu cô gái trong biệt thự của nàng từng bị hắn cưỡng ép cùng hắn lăn lộn một đêm trên giường.

Nhưng vì kiếp trước nàng vì yêu hắn đến mù quáng mà sẵn sàng nhắm mắt làm ngơ cho mọi việc làm của hắn. Từng có một đêm Hạ Nguyệt đã tận mắt chứng kiến thấy cảnh tượng Chu Lăng cùng một người con gái bị hắn chuốc thuốc đã cùng nhau lăn lộn từ sảnh chính tới cầu thang , phòng hắn rồi cuối cùng là phòng tắm của hắn. Không chỉ vậy vào đêm đầu tiên hắn không chỉ cùng người khác động phòng mà còn làm điều đó ngay trước mắt nàng.

Nhưng nàng lại chưa bao giờ phạt hắn hay nổi giận với hắn mà ngược lại nàng lại giúp Chu Lăng che giấu những việc mà hắn đã làm. Khiến người người càng ngày càng muốn lột da hắn hơn nhưng đáng tiếng thay họ đều e sợ thế lực bậc nhất nhà họ Hạ.

Sau bao nhiêu nỗi ô nhục mà thuộc hạ nơi đây phải chịu đựng thì cuối cùng trời cao cũng đã đối xử tốt với họ. Họ nhân cơ hội này , đè hắn xuống nền đá rồi cầm những chiếc gậy dài khoảng 30cm bằng gỗ cứng liên tục vụt mạnh vào hắn.

"A... ư... ư"

Từng tiếng than đau của hắn kẹt lại nơi đáy họng. Từ một người có dáng vẻ thư sinh nho nhã mà giờ đây lại bị đánh cho ra bộ dáng người chẳng ra người mà ma không ra ma. Tấm áo trắng ở lưng hắn đã thấm đẫm một vùng máu đỏ, bộ dạng nhếch nhác bẩn thỉu của Chu Lăng đã được phơi bầy cho toàn dân thiên hả chứng kiến.

Giờ đây hắn vừa phải chịu nỗi đau đớn tột cùng của thể xác mà vừa phải chịu nỗi ô nhục lớn của thanh danh.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play